Truy Tìm
-
Chương 5: Dạo chơi ngoại thành
Tối qua Long Hoằng Văn căn bản không ngủ yên giấc, cả một đêm dài đều nhớ đến Lâm Giai Thụy, tự hỏi cái gã Lữ Triết Minh và Lâm Giai Thụy có quan hệ gì. Mặc dù anh đã điều tra ra Lâm Giai Thụy thật sự không có bạn trai bạn gái gì cả, thế nhưng cách cư xử của Lữ Triết Minh với cậu ấy kì thực thân mật quá rồi, đây tuyệt đối là chướng ngại rất lớn! Long Hoằng Văn trằn trọc không ngủ được, cuối cùng đưa ra kết luận: bất kể thế nào cũng phải dùng chiến thuật với người ta! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, công việc của công ty… Trước tiên cứ gọi điện thoại cho Hải Sinh đã!
Thế là nửa đêm canh ba liền ngồi dậy ấn gọi cho phụ tá, phải rất lâu đối phương mới bắt máy, giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ: “Alo? Ai vậy! Tốt nhất là nên có chuyện gấp!” Còn Long Hoằng Văn thì vô cùng sôi nổi, giọng nói đầy phấn khởi đáp: “A Sinh, tôi chuẩn bị nghỉ phép nửa năm, nửa năm này công ty trông cậy vào cậu rồi!”
Vốn dĩ ngái ngủ tới đờ đẫn như Hoa Hải Sinh vừa nghe liền lập tức tỉnh dậy, suýt nữa đã ném điện thoại rồi, cậu ta hét vào điện thoại: “Con mẹ nó! Anh nghỉ thai sản hay làm gì hả? Mang thai tiểu tạp chủng từ bao giờ phá ngay cho tôi!”
Long Hoằng Văn kéo điện thoại ra xa một chút: “A Sinh cậu xem, trước đây tôi đã toàn tâm toàn ý vì công ty lâu như vậy, chưa từng nghỉ ngơi, bù qua sớt lại cũng là hợp tình hợp lý mà không phải sao?”
Hoa Hải Sinh không nói tiếng nào. Long Hoằng Văn tiếp tục cò cưa: “Lần này có liên quan đến chuyện đại sự cả đời của tôi, trước đây vì công ty tôi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội, cậu thì tốt rồi, vợ đang mang thai con trai, hạnh phúc biết bao nhiêu bao nhiêu…”
Hoa Hải Sinh nắm chặt điện thoại trong tay, nổi đầy gân xanh. Cuối cùng nghiến răng đáp: “4 tháng, nhiều nhất là 4 tháng, giải quyết không xong chuyện đại sự cả đời thì đừng quay lại!” Ai bảo để anh gặp phải loại cộng sự này chứ, lại vì truy thê mà làm tiêu tốn đi mấy tháng, trước đuối lý bây giờ báo ứng đến rồi…..
Thế là Long Hoàng Văn tràn đầy tinh thần xuất hiện trước mặt Lâm Giai Thụy, trên tay vẫn mang theo một bó hoa cúc, ngượng ngùng đưa cho Lâm Giai Thụy.
Lâm Giai Thụy có chút đỏ mặt, còn Lữ Triết Minh đứng một bên sớm đã nhịn không nổi, suýt thì bật cười, lập tức kéo Lâm Giai Thụy sang, nhịn cười mà nói bên tai Lâm Giai Thụy: “Tiểu Thụy, có người hiến cúc ha ~ Còn là cúc non nha ~ A ha ha, cậu còn dám nói tên đó không có ý đồ với cậu?” vừa nói vừa gục lên vai Lâm Giai Thụy bật cười. Mặt Lâm Giai Thụy càng đỏ hơn, cũng có chút bực tức, lại không biết nói gì, chỉ đành để Lữ Triết Minh cười hoài không dứt. Vừa đỏ mặt nhận bó hoa của Long Hoằng Văn, cúi đầu câm nín.
Long Hoằng Văn nhìn thấy vành tai Lâm Giai Thụy đỏ lên làm gì còn nghĩ đến chuyện khác, chỉ cười ngây ngốc với hắn.
An Chí Hằng nhìn thấy cảnh này trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn đã có thể thấy gã kia có ý với Lâm Giai Thụy, vậy càng tốt, nghĩ cách giúp anh ta, vậy thì có thể bớt đi tình địch lớn nhất rồi.
Lần đi chơi ở ngoại thành này cả Lâm Giai Thụy và Lữ Triết Minh đều thật vui vẻ. Thứ nhất là do tính chất công việc của cả hai khiến họ rất hiếm khi có cơ hội ra ngoài, ở thanh phố A nửa năm đầu là thời điểm vàng du lịch, nửa năm còn lại mới là thời kỳ nhàn nhã hơn. Thứ hai, bọn họ vốn không phải kiểu người thích ngồi yên, một thích nhiếp ảnh một yêu hội họa, đều rất thích ra ngoài đi đi lại lại.
Thế là lần đi chơi này liền chia thành hai trường phái – Lâm Giai Thụy đem máy ảnh đi khắp nơi, Long Hoằng Văn đeo theo giá ba chân đi phía sau; Lữ Triết Minh tìm được nơi đặt giá bảng vẽ, An Chí Hằng đứng một bên.
Long Hoằng Văn nhìn người phía trước mặt mày phấn khởi cầm máy ảnh lên, liền nở một nụ cười nuông chiều. Thời tiết đầu hạ đã bắt đầu nóng hơn, sau lưng Lâm Giai Thụy đã hơi ướt, lớp áo sơmi trắng dính chặt vào lưng, đường thắt lưng kia bị dính không sót một mảnh. Long Hoằng Văn nuốt nước miếng, hơi quay mặt.
Lúc này Lâm Giai Thụy đã chụp được vài nháy… Long Hoằng Văn quay đầu liền nhìn thấy Lâm Giai Thụy đang lắc đầu, anh vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Giai Thụy không đáp, chỉ chăm chú nhìn anh, rất lâu sau vẫn không nói lời nào. Cuối cùng bị hỏi siết quá, đành đáp lại: “Tôi đang nghĩ chụp xong rồi nên dùng công cụ nhân bản với công cụ sửa chữa như nào để “sửa” cho anh.”
Lần này Long Hoằng Văn kinh ngạc, một người từ trước đến nay đều vô cùng tự tin vào ngoại hình của mình như anh cũng phải nảy ra ý tự hoài nghi – Hình chụp rồi còn phải dùng photoshop để “sửa”. Long Hoằng Văn bị đả kích, anh tự cho là bản thân rất khá, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì có thể theo đuổi được Lâm Giai Thụy, thế nhưng giờ phút này mới cảm giác rõ ràng con đường này dài mênh mông vô tận. Anh khóc không ra nước mắt mang theo giá ba chân chạy ngược chạy xuôi, nhẫn nhục chịu đựng, hòng cố gắng để lại trong đối phương ấn tượng thật tốt.
Còn bên kia, địa điểm sau cùng mà Lữ Triết Minh chọn là một nơi tương đối rộng lớn trên đỉnh núi, ráng chiều chiếu xuống từ đằng Tây, tay của hắn lướt nhẹ trên bản vẽ. Dọc đường đi An Chí Hằng vừa cùng hắn ngắm phong cảnh vừa chuyện trò, cuối cùng ngồi bên cạnh nhìn hắn múa bút vẽ.
Ánh chiều tà yếu ớt rải xuống bờ vai Lữ Triết Minh, dáng người thon gầy của hắn trên mặt đất như được kéo dài hơn. Trong nắng chiều, ráng mây cuồn cuộn, bầu trời đẹp đẽ lạ thường, thế nhưng An Chí Hằng lại thấy cảnh sắc đẹp nhất lại chính là người trước mặt. Con người này đã ở trong đời anh hai mươi mấy năm hơn gần ba chục năm, là người trong vô thức đã cướp đi toàn bộ trái tim anh, cũng là người làm bất cứ điều gì đều vô tình làm trái tim anh run lên.
Có lẽ là do ánh nhìn của An Chí Hằng quá chăm chú, Lữ Triết Minh xoay người lại, hướng về phía anh nở một nụ cười, lúc ấy nắng chiều rực rỡ chiếu xuống, ánh sáng chói lọi phủ khắp trời, trái tim của An Chí Hằng đập càng lúc càng nhanh không theo quy luật, anh suýt thì không kiềm được muốn bước đến hôn lên đôi môi tươi đẹp ngập trong ánh chiều tà của người kia.
An Chí Hằng hít sâu một hơi bình tĩnh lại, phát hiện ra Lữ Triết Minh đã vẽ xong rồi. Anh mỉm cười, khen ngợi: “A Triết, trình độ vẽ của cậu càng lúc càng đẹp.” Lữ Triết Minh lắc lắc đầu không nói gì. Sở thích nghiệp dư, không thể nói là trình độ vẽ, chỉ là thú vui tiêu khiển hiếm có trong đời của người bận rộn mà thôi. Không thể so với thú vui của người khác được nghỉ phép đến quán bar cưa gái cao sang hơn được bao nhiêu. Rời khỏi đội nhảy cầu, hắn nhận thấy mọi thứ ngày càng nhạt nhẽo, thế giới này cũng vì thế mà biến đổi.
Nói ra cũng phải cảm ơn vô số chuyện khó khăn phiền muộn ban đầu. Lữ Triết Minh cười nhạt một cái, nói: “Chúng ta cũng nên quay về thôi, nếu không trời cũng sắp tối rồi, chúng ta phải mau đi tìm Tiểu Thụy, cái tên ấy là kẻ mù phương hướng.” An Chí Hằng chán nản theo sau lưng hắn, trong lòng vô cùng ủ rũ, tuy nói là giao tình giữa hai người vẫn hệt như mấy năm trước, vẫn có thể nói nói cười cười, thế nhưng anh luôn cảm thấy A Triết đã thay đổi rất nhiều, có gì đó ngăn cách giữa hai người. Mà lại là thứ gì đó bản thân đã để lỡ.
Sau khi hội họp, Lâm Giai Thụy mặt mày phấn khởi cùng Lữ Triết Minh bước đi, bàn luận về những bức ảnh đã chụp trong ngày. Còn Long Hoằng Văn ở phía sau thầm nghĩ trong lòng: “Sau này có hẹn hò gì đó nhất định phải cản cậu ta mang máy ảnh theo, cả đường đi đều mang theo máy ảnh, đến cả cơ hội nắm tay còn không có! A a a!” An Chí Hằng thì vẻ mặt như đang nghĩ ngợi gì đó đi cùng Long Hoằng Văn. Trong lòng suy tư phải làm thế nào để mở trái tim Lữ Triết Minh.
Thế là nửa đêm canh ba liền ngồi dậy ấn gọi cho phụ tá, phải rất lâu đối phương mới bắt máy, giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ: “Alo? Ai vậy! Tốt nhất là nên có chuyện gấp!” Còn Long Hoằng Văn thì vô cùng sôi nổi, giọng nói đầy phấn khởi đáp: “A Sinh, tôi chuẩn bị nghỉ phép nửa năm, nửa năm này công ty trông cậy vào cậu rồi!”
Vốn dĩ ngái ngủ tới đờ đẫn như Hoa Hải Sinh vừa nghe liền lập tức tỉnh dậy, suýt nữa đã ném điện thoại rồi, cậu ta hét vào điện thoại: “Con mẹ nó! Anh nghỉ thai sản hay làm gì hả? Mang thai tiểu tạp chủng từ bao giờ phá ngay cho tôi!”
Long Hoằng Văn kéo điện thoại ra xa một chút: “A Sinh cậu xem, trước đây tôi đã toàn tâm toàn ý vì công ty lâu như vậy, chưa từng nghỉ ngơi, bù qua sớt lại cũng là hợp tình hợp lý mà không phải sao?”
Hoa Hải Sinh không nói tiếng nào. Long Hoằng Văn tiếp tục cò cưa: “Lần này có liên quan đến chuyện đại sự cả đời của tôi, trước đây vì công ty tôi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội, cậu thì tốt rồi, vợ đang mang thai con trai, hạnh phúc biết bao nhiêu bao nhiêu…”
Hoa Hải Sinh nắm chặt điện thoại trong tay, nổi đầy gân xanh. Cuối cùng nghiến răng đáp: “4 tháng, nhiều nhất là 4 tháng, giải quyết không xong chuyện đại sự cả đời thì đừng quay lại!” Ai bảo để anh gặp phải loại cộng sự này chứ, lại vì truy thê mà làm tiêu tốn đi mấy tháng, trước đuối lý bây giờ báo ứng đến rồi…..
Thế là Long Hoàng Văn tràn đầy tinh thần xuất hiện trước mặt Lâm Giai Thụy, trên tay vẫn mang theo một bó hoa cúc, ngượng ngùng đưa cho Lâm Giai Thụy.
Lâm Giai Thụy có chút đỏ mặt, còn Lữ Triết Minh đứng một bên sớm đã nhịn không nổi, suýt thì bật cười, lập tức kéo Lâm Giai Thụy sang, nhịn cười mà nói bên tai Lâm Giai Thụy: “Tiểu Thụy, có người hiến cúc ha ~ Còn là cúc non nha ~ A ha ha, cậu còn dám nói tên đó không có ý đồ với cậu?” vừa nói vừa gục lên vai Lâm Giai Thụy bật cười. Mặt Lâm Giai Thụy càng đỏ hơn, cũng có chút bực tức, lại không biết nói gì, chỉ đành để Lữ Triết Minh cười hoài không dứt. Vừa đỏ mặt nhận bó hoa của Long Hoằng Văn, cúi đầu câm nín.
Long Hoằng Văn nhìn thấy vành tai Lâm Giai Thụy đỏ lên làm gì còn nghĩ đến chuyện khác, chỉ cười ngây ngốc với hắn.
An Chí Hằng nhìn thấy cảnh này trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn đã có thể thấy gã kia có ý với Lâm Giai Thụy, vậy càng tốt, nghĩ cách giúp anh ta, vậy thì có thể bớt đi tình địch lớn nhất rồi.
Lần đi chơi ở ngoại thành này cả Lâm Giai Thụy và Lữ Triết Minh đều thật vui vẻ. Thứ nhất là do tính chất công việc của cả hai khiến họ rất hiếm khi có cơ hội ra ngoài, ở thanh phố A nửa năm đầu là thời điểm vàng du lịch, nửa năm còn lại mới là thời kỳ nhàn nhã hơn. Thứ hai, bọn họ vốn không phải kiểu người thích ngồi yên, một thích nhiếp ảnh một yêu hội họa, đều rất thích ra ngoài đi đi lại lại.
Thế là lần đi chơi này liền chia thành hai trường phái – Lâm Giai Thụy đem máy ảnh đi khắp nơi, Long Hoằng Văn đeo theo giá ba chân đi phía sau; Lữ Triết Minh tìm được nơi đặt giá bảng vẽ, An Chí Hằng đứng một bên.
Long Hoằng Văn nhìn người phía trước mặt mày phấn khởi cầm máy ảnh lên, liền nở một nụ cười nuông chiều. Thời tiết đầu hạ đã bắt đầu nóng hơn, sau lưng Lâm Giai Thụy đã hơi ướt, lớp áo sơmi trắng dính chặt vào lưng, đường thắt lưng kia bị dính không sót một mảnh. Long Hoằng Văn nuốt nước miếng, hơi quay mặt.
Lúc này Lâm Giai Thụy đã chụp được vài nháy… Long Hoằng Văn quay đầu liền nhìn thấy Lâm Giai Thụy đang lắc đầu, anh vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Giai Thụy không đáp, chỉ chăm chú nhìn anh, rất lâu sau vẫn không nói lời nào. Cuối cùng bị hỏi siết quá, đành đáp lại: “Tôi đang nghĩ chụp xong rồi nên dùng công cụ nhân bản với công cụ sửa chữa như nào để “sửa” cho anh.”
Lần này Long Hoằng Văn kinh ngạc, một người từ trước đến nay đều vô cùng tự tin vào ngoại hình của mình như anh cũng phải nảy ra ý tự hoài nghi – Hình chụp rồi còn phải dùng photoshop để “sửa”. Long Hoằng Văn bị đả kích, anh tự cho là bản thân rất khá, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì có thể theo đuổi được Lâm Giai Thụy, thế nhưng giờ phút này mới cảm giác rõ ràng con đường này dài mênh mông vô tận. Anh khóc không ra nước mắt mang theo giá ba chân chạy ngược chạy xuôi, nhẫn nhục chịu đựng, hòng cố gắng để lại trong đối phương ấn tượng thật tốt.
Còn bên kia, địa điểm sau cùng mà Lữ Triết Minh chọn là một nơi tương đối rộng lớn trên đỉnh núi, ráng chiều chiếu xuống từ đằng Tây, tay của hắn lướt nhẹ trên bản vẽ. Dọc đường đi An Chí Hằng vừa cùng hắn ngắm phong cảnh vừa chuyện trò, cuối cùng ngồi bên cạnh nhìn hắn múa bút vẽ.
Ánh chiều tà yếu ớt rải xuống bờ vai Lữ Triết Minh, dáng người thon gầy của hắn trên mặt đất như được kéo dài hơn. Trong nắng chiều, ráng mây cuồn cuộn, bầu trời đẹp đẽ lạ thường, thế nhưng An Chí Hằng lại thấy cảnh sắc đẹp nhất lại chính là người trước mặt. Con người này đã ở trong đời anh hai mươi mấy năm hơn gần ba chục năm, là người trong vô thức đã cướp đi toàn bộ trái tim anh, cũng là người làm bất cứ điều gì đều vô tình làm trái tim anh run lên.
Có lẽ là do ánh nhìn của An Chí Hằng quá chăm chú, Lữ Triết Minh xoay người lại, hướng về phía anh nở một nụ cười, lúc ấy nắng chiều rực rỡ chiếu xuống, ánh sáng chói lọi phủ khắp trời, trái tim của An Chí Hằng đập càng lúc càng nhanh không theo quy luật, anh suýt thì không kiềm được muốn bước đến hôn lên đôi môi tươi đẹp ngập trong ánh chiều tà của người kia.
An Chí Hằng hít sâu một hơi bình tĩnh lại, phát hiện ra Lữ Triết Minh đã vẽ xong rồi. Anh mỉm cười, khen ngợi: “A Triết, trình độ vẽ của cậu càng lúc càng đẹp.” Lữ Triết Minh lắc lắc đầu không nói gì. Sở thích nghiệp dư, không thể nói là trình độ vẽ, chỉ là thú vui tiêu khiển hiếm có trong đời của người bận rộn mà thôi. Không thể so với thú vui của người khác được nghỉ phép đến quán bar cưa gái cao sang hơn được bao nhiêu. Rời khỏi đội nhảy cầu, hắn nhận thấy mọi thứ ngày càng nhạt nhẽo, thế giới này cũng vì thế mà biến đổi.
Nói ra cũng phải cảm ơn vô số chuyện khó khăn phiền muộn ban đầu. Lữ Triết Minh cười nhạt một cái, nói: “Chúng ta cũng nên quay về thôi, nếu không trời cũng sắp tối rồi, chúng ta phải mau đi tìm Tiểu Thụy, cái tên ấy là kẻ mù phương hướng.” An Chí Hằng chán nản theo sau lưng hắn, trong lòng vô cùng ủ rũ, tuy nói là giao tình giữa hai người vẫn hệt như mấy năm trước, vẫn có thể nói nói cười cười, thế nhưng anh luôn cảm thấy A Triết đã thay đổi rất nhiều, có gì đó ngăn cách giữa hai người. Mà lại là thứ gì đó bản thân đã để lỡ.
Sau khi hội họp, Lâm Giai Thụy mặt mày phấn khởi cùng Lữ Triết Minh bước đi, bàn luận về những bức ảnh đã chụp trong ngày. Còn Long Hoằng Văn ở phía sau thầm nghĩ trong lòng: “Sau này có hẹn hò gì đó nhất định phải cản cậu ta mang máy ảnh theo, cả đường đi đều mang theo máy ảnh, đến cả cơ hội nắm tay còn không có! A a a!” An Chí Hằng thì vẻ mặt như đang nghĩ ngợi gì đó đi cùng Long Hoằng Văn. Trong lòng suy tư phải làm thế nào để mở trái tim Lữ Triết Minh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook