Truy Thê Full
-
C26: Hù Dọa
Tác giả: Luna Huang
An Tri hiên.
Sáu người quay quần bên bàn ăn. Tề thị lại nói: "Ngày mai chúng ta đến Vũ Văn gia nói về chuyện hôn sự thôi. Dương Khải đợi Yến nhi đã ba năm rồi không nên tiếp tục chậm trễ nữa."
Mã Phi Yến nghẹn luôn miệng đậu hũ trong miệng. Rõ ràng là đậu hũ sao nàng cứ cảm thấy đó là đá nhỉ. Sao lại là nàng trước? Hôm nay nàng đã không mở cửa Bách Hoa Mộng rồi, ngày mai vẫn phải đóng cửa sao?
"Hóa ra trong mắt của mẫu thân Vũ Văn Dương khải còn quan trọng hơn ca ca nữa."
Mã Viễn Duẫn điềm đạm nói: "Không sao, huynh cùng nhị đệ tuyệt đối không để trong lòng đâu." Hắn còn muốn Tề thị quên luôn hôn sự của hắn nữa kia.
"Vẫn là lo lắng cho muội muội trước thì hơn." Mã Viễn Luật ung dung dùng cơm như chuyện đó là điều bình thường.
Ba năm nay hắn cùng Mã Viễn Duẫn bị Mã Phi Yến đầu độc những tư tưởng hiện đại nên cũng không có ý định thành thân sớm. Ít nhất cũng phải đợi cho được ý trung nhân chứ nhất định không nghe người khác an bài.
Mã Phi Yến xị mặt, cụp mi không nói lời nào. Nàng nhất định nghĩ được phương pháp khiến Vũ Văn gia từ hôn.
Mã Viễn Duẫn thấy muội muội như vậy liền thì thầm bên tai: "Muội muội đừng buồn. Huynh thấy Vũ Văn Dương Khải đối với muội cũng không phải vô tình. Gả cho hắn cũng không thiệt thòi gì, sợ là hắn lấy muội sẽ thiệt thòi cho hắn thôi."
Mã Viễn Duẫn lại thì thầm bên tai còn lại: "Muội muội đã nghĩ được cách đào hôn chưa? Có cần giúp đỡ không?"
Mã Phi Yến thầm thở dài trong lòng. Đây chẳng khác nào một bên thiên thần một bên ác quỷ vậy. Cuối cùng nàng quyết định theo phe của ác quỷ Mã Viễn Luật.
Tối đến cả huynh muội trốn trong phòng bàn bạc chuyện ngày mai đến Vũ Văn gia sẽ phải làm thế nào.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, mọi người đang ở An Tri hiên liền được thông báo hoàng hậu thiết yến nên phải lập tức tiến cung. Hóa ra thiếp mời đã sớm phát nhưng Trình thị lại quên đưa đến An Tri hiên. Theo nàng thì cố tình thì đúng hơn.
Trong cung, ba huynh muội sau khi chào hỏi mọi người xong liền y theo kế hoạch mà hành động. Mã Viễn Duẫn cùng Vũ Văn Dương Khải đứng ở bên hồ đàm đạo chuyện gì đó. Mã Viễn Luật nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng phụ mẫu.
Mã Phi Yến liền hóa trang thành xấu nữ. Nàng dùng yên chi vẽ thêm cho miệng to ra, mặt thêm vài vết sẹo. Ở hiện đại nàng rất thích hóa trang nên làm y như thật.
Mã Viễn Duẫn nhìn thấy cái khăn đỏ Mã Phi Yến treo báo hiệu liền vờ vịt viện cớ rời đi. Hắn còn bảo Vũ Văn Dương Khải đứng đó đợi mình. Tên ngốc đó thực sự đứng đó đợi. Hắn vốn nghĩ mình cùng Mã Viễn Duẫn sau này cũng là quan hệ thê huynh – muội phu nên sảng khoái đáp ứng.
Sau khi Mã Viễn Duẫn rời đi, Mã Phi Yến ngồi ở lương đình gần đó thấy viên đá do Mã Viễn Duẫn ném đến liền cao giọng hát, cả người nàng múa minh họa theo nhịp, lắc lư lắc lư, tay chân cũng hoạt động không ngừng.
Chàng trai đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây nhìn qua đây.
Ở đây xem em biểu diễn nè.
Xin đừng giả hồ đồ xin đừng rời khỏi nhé.
Vũ Văn Dương Khải nghe được tiếng hát trong veo, lời nhạc lại rất lạ liền hiếu kỳ bước đến xem thử. Không ngờ lại thấy được Mã Phi Yến liền núp một bên xem.
Mã Phi Yến thấy được cái nón cánh chuồn đang lấp ló sau bụi cây đáy mắt lóe lên vài ý cười. Nàng vẫn tiếp tục hát không có bỏ dở, trên mặt lúc này vẫn còn mang tấm mạng che mặt nhỏ màu trắng mỏng.
Chàng trai đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây nhìn qua đây.
Đừng bị dung mạo của em dọa đến sợ hãi nhé.
Kỳ thực em rất khả ái đấy.
Lúc hát câu đó, nàng đồng thời như vô tình làm mạng che bay ra khỏi mặt, hoa hoa lệ lệ nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Vũ Văn Dương Khải mở to mắt nhìn cái dung mạo của nàng mà cả người cứng đờ như khúc gỗ. Chẳng lẽ nàng che mặt là bởi vì xấu chứ không phải là bệnh sao? Hắn kinh hách không thốt được bất cứ lời nào.
Mã Phi Yến nhìn thấy mũ cánh chuồn xoay một cái đi mất, mắt lộ ra thập phần mãn nguyện. Do đứng cách một khoảng nên hắn sẽ không phát hiện đó là nàng vẽ ra. Nàng như không thấy vẫn tiếp tục vui vẻ hát.
Cô gái cô đơn ngồi thật buồn, nói ra, ai hiểu được.
Vì thế hãy nhìn em một cái đi.
Đến đây chọc em đi, nói chuyện với em rất vui đấy
Nàng không trách hắn trọng sắc. Trước giờ hắn đã từng tiếp xúc cùng nàng cực ít, làm sao mà biết nhân phẩm của nàng tốt hay xấu. Huống hồ thê tử xinh đẹp trượng phu cũng có mặt mũi hơn. Hắn lại làm quan phải gặp người nên thê tử không thể xấu như vậy được.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bước đến nhìn Mã Phi Yến cao hứng đến nỗi vừa hát vừa múa như chim chóc trên cành cây. Bọn họ đứng khoác tay trước ngực thưởng giọng hát của muội muội, ở cùng nàng bao lâu hôm nay mới biết nàng có biệt tài này.
Em nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới.
Thì ra mỗi nam nhân đều không đơn giản.
Em nghĩ rồi lại nghĩ, đoán rồi lại đoán.
Tâm tình của đám nam nhân thật kỳ quái.
Nàng nhảy nhẹ lên một cái, còn đưa hai ngỏn trỏ của hai hai chỉ vào hai huynh trưởng của mình rồi nháy mắt cười.
Mã Viễn Luật nói nàng nghe hành tung của phụ mẫu cùng Vũ Văn Dương Khải, miệng cũng toát ra không ít vì khuôn mặt quái dị cùng bài hát sôi động của nàng.
Mã Viễn Duẫn cười phì một tiếng rồi nói: "Còn không đi tìm phụ thân đi, để lỡ thì kế hoạch cũng xem như xong đấy."
Mã Phi Yến "ân" một tiếng rồi tiếp tục hát, chân đồng thời bước khỏi chỗ đó.
Cô bé cô đơn ngồi đập ruồi, trái đập đập, phải đập đập.
Tại sao mãi mà vẫn không ai yêu thế này?
Vẫn không có ai ngó ngàng, thật buồn chán quá đi.
Chàng trai đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây nhìn qua đây.
Cô bé cô đơn và mối tình đầu.
Xin anh hãy gữi cho em một ít yêu thương đi.
Em nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới.
Thì ra mỗi nam nhân đều không đơn giản.
Em nghĩ rồi lại nghĩ, đoán rồi lại đoán.
Tâm tình của đám nam nhân thật kỳ quái.
Thật kỳ quái.
Giọng của Mã Phi Yến càng ngày càng nhỏ đi, khuôn mặt tuấn tú của hai huynh trưởng cũng nở ra một nụ cười vui vẻ. Họ không biết họ giúp nàng như vậy có đúng hay không, nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Không ai thấy rằng trên cây gần đó cũng có một người mang theo nụ cười nhìn theo bóng lưng của Mã Phi Yến. Người này sớm đã thấy hết tất cả trò đùa của ba huynh muội rồi, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Nàng vội vàng rửa mặt rồi mang mạng che mặt vào. Mã Viễn Luật sớm theo dõi nên biết được Vũ Văn Dương Khải kéo phụ thân đến một góc nói chuyện. Mã Phi Yến liền mang Mã Tuấn Vĩnh đến đó.
"Phụ thân." Nàng nhẹ giọng vờ vịt như muốn nói gì đó mà ngượng ngùng.
Mã Tuấn Vĩnh vốn thương yêu bảo bối nên xoa đầu mỉm cười để nàng nói. Không ngờ nàng không lên tiếng mà hắn lại nghe được Vũ Văn thái sư trò chuyện với Vũ Văn Dương Khải.
Mã Tuấn Vĩnh mang nàng kéo đi hắn thì thầm bảo nghe chuyện của người khác là không quân tử. Mã Phi Yến khó khăn lắm mới lập ra được kế hoạch này đâu thể dễ dàng bỏ qua được. Nàng kiên quyết giữ phụ thân lại.
Vũ Văn Dương Khải nói với Vũ Văn thái sư về dung mạo của nàng rồi bảo từ hôn. Vũ Văn thái sư đương nhiên không đồng ý rồi. Hôn sự đã định ra mười lăm năm nay chỉ vì dung mạo xấu xí liền từ hôn người ta sẽ nghĩ Vũ Văn gia như thế nào? Chưa kể hắn còn sợ làm ảnh hưởng đến hòa khí hai bên nữa.
Sau khi nghe Vũ Văn Dương Khải kể về dung mạo của nàng hắn cũng bán tín bán nghi. Nào có nữ tử xấu như vậy. Nhưng nghĩ lại tính tình của hài tử mình trước giờ không ăn nói linh tinh liền nói: "Ta phải nêu lý do gì để từ hôn đây?"
Hai phụ tử nhìn nhau thở dài rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook