Trụy Thần
-
9: Mây Và Biển 1
Ôn Khách Hành tháo móc sắt sau xương hồ điệp, hóa giải độc chú trên vết thương, ôm y ra khỏi trói buộc của xiềng xích vào trong vòng tay.
Sơn Thần gần như không còn hơi thở, ngay cả khi vết thương ngừng chảy máu cũng không chịu nổi bởi lượng máu đã mất quá nhiều trong mấy ngày qua, thân nhiệt vốn thấp lại càng thêm băng lãnh, khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong như giòi bọ gặm nhắm, không kiêng nể gì mà tàn phá cơ thể y.
Khi Ôn Khách Hành ôm lấy y, giống như ôm một tảng băng ngàn năm không tan chảy.
Cô độc lại lẻ loi.
Lãnh đạm mà thờ ơ.
Không nhiễm bụi trần như thế, tách biệt thế gian như thế, cao cao tại thượng như thế …
Làm sao có thể hiểu được nỗi khổ sinh, lão, bệnh, tử của nhân gian? Làm sao có thể hiểu được những ham muốn của người đời về tham, sân, si và hận thù? Làm sao có thể nhìn thấu biến đổi của thế gian còn lòng người thì nham hiểm?
Cái gọi là phổ độ chúng sinh chẳng qua là tùy tiện nói ra, lừa gạt những kẻ ngây thơ ngu ngốc mà thôi.
— Vô cùng giả dối.
Ôn Khách Hành dùng chóp mũi đẩy những sợi tóc bên thái dương của Sơn Thần, hắn vẫn ôm trong vòng tay thuận thế cắn nhẹ vào tai y, nhỏ nhẹ nói “Sơn Thần phối hợp cũng rất thuần thục nhỉ … hẳn là loại chuyện hưởng thụ vui sướng thế này trước đây cũng làm không ít đúng không?”
Nhưng đối phương chỉ quay đầu sang một bên, không lên tiếng.
— Không thừa nhận cũng không phản bác.
“Được rồi …” Ôn Khách Hành cong môi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự lạnh lùng như vực sâu không đáy “Dù sao thì Sơn Thần đại nhân luôn tạo phúc cho dân, phổ độ chúng sinh, vậy chi bằng thương xót cho một ác quỷ chưa nếm trải sự đời như ta đi, thế nào hả?”
Không đợi đối phương trả lời, ngay sau đó, tay áo màu đỏ của Quỷ chủ khẽ nâng, ôm Sơn Thần ra khỏi ngục băng.
Gió bên ngoài thật ấm áp.
Chỉ là không thể thổi vào trái tim của hai người.
———————-
Ôn Khách Hành vén màn đỏ, chậm rãi ôm Sơn Thần đến chiếc ghế sạp mềm mại, sức lực nhẹ nhàng chưa từng thấy.
Ngón tay mảnh khảnh linh hoạt mở vạt áo, kéo xuống một nửa áo ngoài, làm lộ làn da trắng nõn nà như tuyết phủ quanh năm núi Trường Bạch, khiến người khác không khỏi nghĩ ngợi.
Màn đỏ tung bay, êm ái đêm xuân.
Y phục buông lơi, cảnh xuân chợt hiện.
Hắn chơi đùa với sợi tóc đen mượt, cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của Sơn Thần, hỏi, vừa rồi ngươi đang nghĩ đến ai?
Tay của Sơn Thần kê trên gối khó chịu cuộn lại, lập tức bị năm ngón tay của hắn nắm giữ, cảm giác bị lấp đầy làm y choáng váng, hơi thở gấp gáp không tự chủ được mà lắc đầu nói với người ở phía trên, nhẹ một chút.
Quỷ chủ chế nhạo một tiếng, không làm theo ý muốn của y, còn tăng thêm phần sức: ai ở trong tim ngươi?
Hắn giống như một lữ khách đang khát nước, cuối cùng cũng tìm được suối nguồn trong vắt giữa sa mạc rộng lớn, hắn muốn chiếm hữu nó cả trong lẫn bên ngoài.
— Đồ của hắn, dù hắn chơi chán rồi cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Không cho phép người khác chạm vào.
Sơn Thần nửa tỉnh nửa mê, thở hổn hển, liên tục lẩm bẩm “Người đó đã không còn nữa rồi … ta không cứu được người đó, để người đó …”
Chưa kịp dứt lời, Ôn Khách Hành đã cắn vào cổ và vai y, không chừa lại chút khí lực nào, như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống, hắn điên cuồng hỏi “… ngươi nói cái gì?”
Nhưng Sơn Thần chỉ nhắm mắt hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ Ôn Khách Hành nói gì hay làm gì, y cũng không muốn trả lời nữa.
Giống như một người đã chết vậy.
Ánh nến đột nhiên bị gió thổi tắt.
———————-
Ôn Khách Hành mặc lại y phục đỏ của mình.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn mớ hỗn độn trên ghế sạp, hắn liếm môi ‘chậc’ một tiếng, không cần biết Sơn Thần có nghe hay không, vẫn nghiêm nghị nói “Người đời đều phụ ta, cả thế gian đều đáng giết, dù trong lòng ngươi là ai, người trên thế gian này, cũng đừng hòng sống sót.
”
Cửa tẩm điện mở rồi lại đóng.
Chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt của Chu Tử Thư trong căn phòng rộng lớn.
Y nhận thấy linh lực của mình đang nhanh chóng mất đi, ý thức cảm xúc gần như mất hết.
Nhưng y không quan tâm.
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ hư không, mang theo sự lo lắng có vài phần hận rèn sắt không thành thép “Sơn Thần, ngài còn nhớ lời thề không? Hiện giờ chúng sinh rơi vào lầm than, nhân gian gặp nhiều tai kiếp.
Ngài nhìn xem ngài đang làm gì!”
Chu Tử Thư không mở mắt, chỉ hé môi, khàn giọng nói “Ta không dậy nổi.
”
— Sơn Thần núi Trường Bạch quỵ ngã, như thể tòa tháp sụp đổ.
Y thật sự không còn sức nữa.
“Tí tách.
”
Nước trên măng đá rơi xuống đất.
Tẩm điện chìm trong im lặng kéo dài.
Một lúc lâu sau, giọng nói già nua lại vang lên, nhưng lần này lại mang theo sự khẩn cầu “Sơn Thần đại nhân, ngài hãy mở mắt nhìn thế gian này – xin hãy cứu giúp thế gian này lần cuối …”
Lông mi Chu Tử Thư run lên, cuối cùng mở mắt theo lời ông nói.
— Y nhìn thấy vạn quỷ gieo rắc cái ác, nhân gian chìm trong biển lửa.
“…”
Ngón tay nhợt nhạt gần như trong suốt vén tấm màn đỏ trong sự giao triền giữa bóng tối và ánh sáng mờ ảo của linh lực, với một chút run nhẹ khó có thể nhận ra.
Y chợt thở dài “… Được.
”
Giọng nói bao trùm bởi sự mệt mỏi rã rời.
———————-
Linh lực của Sơn Thần tiêu hao gần hết chẳng còn lại bao nhiêu.
Nếu cả người y có thứ gì còn so tài được với Ôn Khách Hành, thì có lẽ cũng chỉ là nguyên thần quanh năm được nuôi dưỡng trong thiên trì của Trường Bạch.
Trong sách cổ có viết, nguyên thần thuần khiết nhất thế gian, sau khi đốt cháy sẽ có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Từ khi Sơn Thần núi Trường Bạch được sinh ra đã không còn cầu mong cũng tách biệt với trần tục thế gian.
Trong hàng vạn năm mênh mông đằng đẵng, ngoại trừ biến số là Ôn Khách Hành, hầu như đều chẳng còn nhân quả.
Nguyên thần của y là con át chủ bài cuối cùng của đại đạo.
“Thần được sinh ra bởi lòng tin của con người, xin hãy thương xót ta đi …”
Thân thể của Sơn Thần dần chìm trong ngọn lửa lạnh, ánh sáng trắng thuần khiết đột nhiên sáng lên, một hồn rồng uy nghiêm từ sâu trong Quỷ cốc bay vút lên trời, lớp vảy trắng lấp lánh tỏa sáng hào quang rực rỡ, những nơi y bay qua, mọi ân oán đều được gột rửa.
— Chu Tử Thư đốt cháy nguyên thần của chính mình, ban cho nhân gian này cơn mưa thuần khiết cuối cùng.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook