Truy Quang
-
Chương 15: Chỉ có thể ôm chặt lấy anh
Lúc Chu Hề Từ về đến, Từ Từ Anh và Chu Quốc Thành đều không có ở nhà, cửa chính khóa chặt, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang lúc sáng lúc tối, cô và Trần Lâm Qua đi tới trước cửa nhà từng người.
Tiếng chìa khóa vang lên leng keng.
Trong giây phút chìa khóa cắm vào ổ, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu chợt tắt, Chu Hề Từ nhân lúc bóng tối ngắn ngủi quay đầu nhìn sang.
Trần Lâm Qua đã rút chìa khóa ra, đang vặn tay nắm cửa, cô bỗng nhiên kêu lên: "Trần Lâm Qua."
Anh dừng động tác, quay đầu nhìn lại.
Một tia sáng từ ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ rơi xuống giữa hai người.
Chu Hề Từ cầm chìa khóa, nói lắp bắp: "Anh... Ngày mai anh có thời gian không? Chuyện là, nhà Đại Hùng mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, ngày mai khai trương, chúng em định đi qua đó ủng hộ, anh có muốn đến không?"
"Mấy giờ?"
Chu Hề Từ thở phào nhẹ nhõm: "7 giờ."
Trần Lâm Qua gật đầu: "Được."
"Vậy mai gặp nhé?" Chu Hề Từ nhìn anh, chìa khóa cộm trong lòng bàn tay cô.
"Ừm, mai gặp." Trần Lâm Qua vặn chốt cửa ra, nhấc chân đi vào.
Chu Hề Từ có chút vui sướng không nói nên lời, thấp giọng ngâm nga bài hát bước vào nhà.
Chờ đến gần tối muộn Từ Từ Anh trở về, cô cũng nói chuyện này với Từ Từ Anh, còn nhất quyết lôi kéo bà sáng mai cùng cô đi ăn sáng: "Cửa hàng mới khai trương, toàn bộ đều được giảm 8.8%, hơn nữa cửa hàng đồ ăn sáng cùng hướng với xưởng may, vừa lúc tiện đường, mẹ cũng có thể rủ dì Tần đi chung."
"Rồi, rồi." Từ Từ Anh không chịu nổi cô cứ lải nhải, "Mẹ đi ăn là được chứ gì? Để kêu thêm dì Tiểu Tần của con, có cần kêu luôn chú Tiểu Lưu hay không?"
"Đương nhiên cần rồi ạ!" Chu Hề Từ cười nói: "Sáng mai con và Trần Lâm Qua sẽ đến sớm một chút, mẹ thu thập xong trực tiếp qua đó là được, con sẽ bảo Đại Hùng giữ chỗ cho mọi người."
"Tiểu Lâm không trở về cùng ba nó sao?"
"...Không có."
"Có dịp thì hỏi thử, ai da...!" Từ Từ Anh được Chu Hề Từ nắn bóp bả vai nhức mỏi, than hai tiếng mới nói: "Con nhớ hỏi Tiểu Lâm một chút, mong là đừng nảy sinh mâu thuẫn gì với người trong nhà."
"Con biết rồi."
Từ Từ Anh nhớ tới cái gì: "Ngày mai các con không huấn luyện sao?"
"Ngày mai là thứ bảy, cũng giống trước kia, buổi sáng nghỉ nửa ngày, buổi tối tập thêm một giờ."
"Vậy con đừng bóp nữa, mau tắm rửa rồi ngủ sớm tí đi." Từ Từ Anh đứng lên: "Mẹ đi nằm một lát, hai ngày nay eo và lưng hơi đau."
Chu Hề Từ đỡ bà: "Không thì con lại đến bệnh viện đặt lịch châm cứu cho mẹ nha?"
"Không có việc gì, nằm nghỉ chút là tốt thôi, không cần tốn tiền đến đó chịu tội đâu."
"Vậy mẹ tắm xong hãy nằm nghỉ, vừa lúc con phải làm bài tập rồi mới đi tắm." Chu Hề Từ nói: "Mẹ vào tắm đi, con lấy quần áo cho mẹ."
"Ừm."
Chờ Từ Từ Anh tắm rửa xong, Chu Hề Từ mới làm được hai câu hỏi trên tờ giấy, cô vốn muốn tự lực cánh sinh, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng, chỉ có thể chạy vào nhóm tiểu đội Gió Xoáy đòi đáp án, kết quả còn bị Khâu Trác Ngọc cười nhạo thời đại nào rồi mà còn làm bài tập hè.
Chu Hề Từ lười phản ứng với cậu ta, viết xong hai tờ đề thi tiếng Anh, nói chuyện ngày mai muốn dẫn Trần Lâm Qua đi cùng vào trong nhóm.
Đầu tiên, Giản Phàm tải lên một nhãn dán mèo con biểu tình "Wow".
Khâu Trác Ngọc theo sát phía sau.
Hùng Lực và Đào Khương cũng bị hai người đó dạy hư, dường như là cùng spam, một tràng "Wow" được gửi qua.
Bốn người trêu chọc xong, nửa ngày không thấy Chu Hề Từ có tăm hơi gì, Giản Phàm giương mắt nhìn, phát hiện số thành viên sau tên nhóm không biết từ khi nào từ 5 biến thành 4.
Giản Phàm: "..."
......
Chu Hề Từ rời khỏi nhóm liền đi tắm rửa, lúc sau cũng không cầm di động nữa, ngã xuống giường ngủ một mạch đến khi đồng hồ báo thức vang lên vào ngày hôm sau.
Bình thường vào thời điểm cô không phải đến trường huấn luyện đều có thói quen dậy sớm xuống lầu chạy vài vòng, mùa hè hừng đông đến sớm, trong tiểu khu hầu như toàn là những ông, bà cụ lớn tuổi dậy sớm để tản bộ.
Chu Hề Từ mới chạy quanh tiểu khu được nửa vòng, trước mặt xuất hiện một người.
Ban đầu cô còn chưa kịp phản ứng, chờ khi chạy qua mới dừng bước, cùng lúc người phía sau cũng ngừng lại, Chu Hề Từ lùi về, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Hiển nhiên Trần Lâm Qua đã chạy được một lúc, mồ hôi đổ trên trán và cổ rất rõ ràng, anh hít một hơi lấy lại sức: "Có muỗi, bị chích tỉnh."
"Anh không đốt nhang muỗi sao?"
"Có mùi khói anh không ngủ được." Trần Lâm Qua hỏi: "Em chạy nữa không?"
"Không chạy nữa, em tưởng anh chưa dậy, đang tính chạy xong sẽ về gọi anh." Chu Hề Từ nhìn anh: "Anh còn muốn chạy tiếp à?"
"Trở về đi, tí nữa cũng phải ra ngoài."
"A, vậy đi thôi."
Hai người sóng vai nhau đi về, Chu Hề Từ bị hơi nóng ẩm ướt từ trên người anh bao phủ quanh thân, cô cố ý kéo dài khoảng cách, nhưng một lát sau, khoảng cách đó lại bị xích lại gần.
Chu Hề Từ nghiêng đầu nhìn Trần Lâm Qua, sau vài giây lại dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng không chủ động tách ra nữa, mãi cho đến khi vào hành lang, cô mới hai, ba bước chạy đi: "Em về thu dọn đồ đạc cái đã, anh sửa soạn ổn thỏa rồi gửi tin nhắn cho em."
Trần Lâm Qua nhìn cô chạy xa, không hiểu sao lại liên tưởng đến hình ảnh nai con sợ hãi khi bị sư tử tấn công trong thế giới động vật, rồi tự mình bật cười.
Anh cũng hai bước ba bước, rất nhanh đã lên tới lầu.
Trở về tắm rửa, thu thập thỏa đáng xong, Trần Lâm Qua nhắn tin báo cho Chu Hề Từ, chờ không được mấy phút, đã thấy cô cầm bình diệt muỗi đi vào.
Chu Hề Từ hỏi: "Buổi tối anh ngủ phòng nào?"
Trần Lâm Qua chỉ vào căn phòng bên trái.
"Được." Cô cầm bình diệt muỗi bước vào, đóng cửa sổ rồi xịt loạn xạ trong phòng, sau đó bịt mũi chạy ra ngoài đóng cửa lại, dặn dò: "Buổi tối trở về muốn thông gió thì kéo lưới cửa sổ xuống, đừng mở cửa ra, như vậy chắc là không có muỗi nữa đâu."
Trần Lâm Qua gật đầu, tóc trên trán còn ướt theo động tác đó mà rơi xuống hai giọt nước.
"Anh không sấy tóc một chút sao?" Chu Hề Từ nói: "Có phải anh không có máy sấy hay không, để em trở về lấy cho anh."
"Chu Hề Từ."
"A?"
"Anh..." Trần Lâm Qua nhìn cô, vẻ mặt hơi cổ quái: "Quên đi, không cần lấy đâu, đợi lát nữa đi đường gió thổi một lát là khô. Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Chu Hề Từ "Ồ" một tiếng, đem bình diệt muỗi về nhà cất, la lên: "Mẹ, con đi trước đây, lát nữa gặp lại mẹ ở cửa hàng nha."
Từ Từ Anh đáp: "Biết rồi."
Trần Lâm Qua hỏi: "Dì Từ cũng qua giúp sao?"
"Không phải, mẹ em với mấy cô chú đến ăn sáng thôi." Chu Hề Từ nhảy nhót bước xuống lầu, dắt xe ra khỏi nhà để xe, Trần Lâm Qua đón lấy rất tự nhiên.
Cô ngồi ở yên sau, tay vẫn nắm lấy khung sắt dưới đệm yên như cũ, xe đạp di chuyển nhanh về phía trước, làn gió mát buổi sáng mùa hè thổi vào mặt.
Chu Hề Từ bỗng nhiên hỏi: "Trần Lâm Qua, khi nào anh khai giảng?"
Anh im lặng vài giây: "Không biết."
"Vậy anh đăng ký trường nào cũng phải biết chứ?"
"Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Em không thể quan tâm anh một chút hay sao?"
Trần Lâm Qua đột nhiên tăng tốc, Chu Hề Từ nhất thời không kịp phản ứng, đập đầu vào lưng anh, cô che mũi lại hét lên: "Có phải anh quên phía sau còn có người hay không?"
"Ừm."
"?" Chu Hề Từ chỉ vào làn đường dành cho xe cơ giới bên cạnh nói: "Anh qua bên này mà chạy."
"Có xe, em không muốn sống nữa à?"
"Dù sao ngồi trên xe anh thì sống hay không cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta chết cùng nhau."
"Được."
Trần Lâm Qua nghiêng xe, mắt thấy sắp cưỡi qua, Chu Hề Từ lập tức chùn bước, vội vàng ôm lấy eo anh: "Chờ một chút... Em nói giỡn thôi!!!"
Anh nở nụ cười, Chu Hề Từ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang rung lên, còn chưa kịp buông tay ra, anh lại đột nhiên tăng tốc, vượt qua ngã tư trong vài giây cuối cùng trước khi đèn giao thông chuyển sang đỏ.
Chu Hề Từ không kịp đề phòng, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, gương mặt dán vào lớp vải áo mềm mại và tấm lưng ấm áp của anh, kinh hãi nói: "Mẹ kiếp!! Trần Lâm Qua! Anh chậm lại chút!
Dường như anh không nghe thấy, dưới chân vẫn đạp nhanh, chiếc xe chạy như bay xuống dốc.
Xe đạp băng qua từng phố lớn, hẻm nhỏ, dưới những tán ngọc lan được trồng khắp thành phố, tiếng cô gái kêu lên sợ hãi hòa với tiếng cười của chàng trai, lướt qua như cơn gió.
.........
Nhờ phúc của Trần Lâm Qua, lúc Chu Hề Từ tới cửa hàng ăn sáng, một mẻ bánh bao hấp vừa được lấy ra khỏi nồi, Hứa Ngọc Liên gắp một đĩa đưa cho Hùng Lực: "Con bưng ra ăn trước cùng Tiểu Từ và bạn con bé đi, đợi lát nữa bận rộn sẽ có thể không rảnh mà lo cho các con đâu. Tiểu Từ ăn không đủ thì nói với dì nha!"
"Được ạ! Cảm ơn dì Hứa!" Chu Hề Từ kéo Trần Lâm Qua ngồi xuống, lúc này vẫn còn sớm, trong cửa hàng chỉ đặt 8 cái bàn mà chưa ngồi đến một nửa.
Hùng Lực đi qua ngồi đối diện bọn họ, "Còn có canh cát và súp cay Hà Nam, hai người muốn ăn cái gì?"
"Súp cay đi." Chu Hề Từ đói không chịu nổi, trực tiếp dùng tay bẻ bánh bao ra, lại bị nóng đến nhe răng trợn mắt: "Nóng quá, nóng quá."
Hùng Lực bật cười: "Vừa ra khỏi nồi mà."
Chu Hề Từ vuốt vuốt vành tai để hạ nhiệt, nhận lấy đôi đũa Trần Lâm Qua đưa qua, nói với Hùng Lực: "Có sữa đậu nành không? Cho anh ấy một ly."
"Có, buổi sáng vừa làm xong, còn có cháo nữa, hai người muốn ăn không?"
"Cửa hàng bán đồ ăn sáng nhà cậu có nhiều loại thật đó." Chu Hề Từ nói: "Tớ chỉ muốn súp cay thôi, cái khác không cần đâu."
Hùng Lực gật đầu: "Vậy anh thì sao? Anh có muốn sữa đậu nành nữa không?"
Trần Lâm Qua gật đầu: "Sữa đậu nành là được rồi, cảm ơn."
"Khách khí gì chứ, đều là bạn bè mà." Hùng Lực đi qua múc một chén súp cay Hà Nam, lại cầm thêm một ly sữa đậu nành đã được đậy kín.
Sau khi ăn một nửa, Giản Phàm và Đào Khương cũng đến.
Chu Hề Từ đã no bảy phần, cầm bánh bao thịt trong tay xé lấy phần vỏ ăn, "Khâu Trác Ngọc đâu, lúc này rồi mà sao cậu ta còn chưa tới?"
"Tớ gọi điện rồi, cậu ấy nói là đang trên đường." Giản Phàm thấy không quen với cái kiểu ăn uống này của Chu Hề Từ, lấy chiếc đũa chọc vào tay cô: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, muốn ăn thì ăn đi."
Chu Hề Từ đau đến khẽ rít một tiếng, cau mày nói: "Ăn, ăn, sao lại không ăn."
Cô cắn một miếng, còn chưa nuốt xong lại liên tiếp cắn hai miếng nữa, thịt quá dày khiến cô không thể nuốt vào cũng không thể nôn ra, nghẹn đến mức cô không thở nổi: "Ưm ưm..."
Đồ Giản Phàm và Đào Khương gọi còn chưa được đưa lên, Hùng Lực đang muốn đứng dậy rót nước, Trần Lâm Qua đã đưa sữa đậu nành trong tay sang cho cô.
Chu Hề Từ cũng không quan tâm cái gì, cầm lấy liền uống.
Thật vất vả mới nuốt xuống, cô lại nghĩ đến đây là ly Trần Lâm Qua uống qua, sặc đến thiếu chút nữa ngất đi, "Khụ khụ..."
Giản Phàm bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô: "Cậu xem đi tớ đã nói gì với cậu hả..."
Chu Hề Từ cầm ly sữa đậu nành, bao bì nhựa yếu ớt bị cô nắn ra thành nếp uốn, "Ăn bánh bao của cậu đi, nói nhảm nhiều vậy."
Cô tự mình uống hết phần sữa đậu nành còn lại, đứng dậy ném vỏ ly vào thùng rác, rồi đi về phía cửa: "Dì Hứa, con có thể giúp gì không ạ?"
Hứa Ngọc Liên nói không cần, bảo cô cứ vào trongngồi.
Nhưng nói sao Chu Hề Từ cũng không chịu vào.
Trong cửa hàng, Trần Lâm Qua ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, lau miệng hỏi Hùng Lực: "Có thể lấy giúp tôi một ly sữa đậu nành khác được không?"
"Anh cũng đã uống...à à à." Hùng Lực phản ứng lại, "Để em đi lấy cho anh."
"Cảm ơn." Trần Lâm Qua nhìn Chu Hề Từ ở cửa tiếp đón khách, rồi quay đầu nhìn bảng giá trên tường, tính toán xong giá cả, sau đó lén lút đi qua quét mã thanh toán QR.
Lời nhắc nhở tiền vào tài khoản vang lên trong cửa hàng: "Alipay đã nhận được 28 NDT."
Trần Lâm Qua: "..."
Hùng Lực la lên: "Anh, anh làm gì vậy?"
Trần Lâm Qua có chút xấu hổ khi bị bắt quả tang ngay tại trận, cả người đều không được tự nhiên, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng: "Tôi..."
"Đại Hùng, cậu đừng để ý, anh ấy là như vậy đấy, không thích thiếu nợ người khác, trước kia ăn cơm ở nhà tớ không thể đưa tiền thì một hai phải cướp việc rửa chén, quét nhà, hôm nay mà cậu không để anh ấy trả tiền, có khi anh ấy sẽ khó chịu rồi ngủ không ngon cả đêm luôn mất." Chu Hề Từ đi tới đưa xấp giấy trong tay cho Trần Lâm Qua: "Nào, đến đây, ăn no rồi thì phải tới làm việc."
"Đại Hùng, cái đó, tôi không có ý gì khác đâu, coi như là tôi gửi chút lễ mừng khai trương đi." Trần Lâm Qua cất di động vào, nói như thể trốn tránh: "Tôi ra cửa hỗ trợ."
Bộ dạng Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua xuất chúng, hơn nữa miệng Chu Hề Từ còn rất ngọt, chỉ một lát mà mấy tờ đơn trong tay đã được phát hết, trước cửa tiệm, khách cũng xếp thành hàng dài.
Cô và Trần Lâm Qua chuẩn bị quay vào giúp đỡ.
Trần Lâm Qua kéo cô lại: "Bạn học của em sẽ không để ý chứ?"
"Để ý cái gì? Để ý việc anh đưa tiền à?" Chu Hề Từ cười nói: "Sao thế được chứ, đưa tiền là tâm ý của anh, còn tụi em không trả là do tình cảm của tụi em, cậu ấy sẽ không để ý đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Chu Hề Từ chậc lưỡi: "Anh nói xem sao anh lại ngốc như vậy hả? Lén bỏ tiền vào thùng không phải là được rồi sao? Anh nhìn đi..."
Cô khẽ nâng cằm, ý bảo Trần Lâm Qua nhìn sang bên kia, anh quay đầu ngó theo.
Trong cửa hàng, sau khi Giản Phàm và Đào Khương ăn xong, thừa dịp Hứa Ngọc Liên không chú ý, bọn họ giơ tay bỏ vài tờ 5 NDT vào thùng tiền.
Trần Lâm Qua thở dài: "Đã biết, lần sau sẽ thế."
Chu Hề Từ nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Vị trí cửa hàng nằm phụ cận mấy xí nghiệp lớn, công nhân rất nhiều, cộng thêm bán hạ giá ngày khai trương, trước cửa hàng nhỏ nhanh chóng có một đám người chen chúc.
Đúng 8 giờ, cửa hàng ăn sáng chính thức khai trương, tiếng pháo nổ bùm bùm giòn giã.
Ngay vào thời điểm náo nhiệt, nơi xa đầu phố truyền đến một trận âm thanh còi xe, Khâu Trác Ngọc vươn đầu ra từ ghế phụ lái: "Đại Hùng! Chu Hề Từ!"
Mấy người nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe tải nhỏ đi chậm rãi từ bên kia đường đến, trước xe treo một tấm băng rôn: "Nhiệt liệt chúc mừng cửa hàng ăn sáng Ngọc Liên khai trương đại cát!"
Chờ xe chạy đến trước mặt, một đám người mới thấy rõ phía sau xe đặt một hàng lẵng hoa.
Khâu Trác Ngọc nhảy từ trên xe xuống, bên cạnh có người vặn mấy quả pháo hoa nhỏ, cậu ta đứng dưới đám kim tuyến bay đầy trời, lớn tiếng nói: "Chúc dì Hứa khai trương thuận lợi! Khai trương đại cát! Làm ăn phát đạt!"
"Woww!" Giản Phàm dẫn đầu vỗ tay, sau đó những người xếp hàng trước cửa hàng cũng vỗ tay theo.
Pháo đồng loạt nổ vang, hoa pháo bay ngút trời.
Mặt trời xua tan mây mù, ánh nắng mang màu vàng nhạt tràn ngập mặt đất, giữa những tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt, Trần Lâm Qua nhìn về phía Chu Hề Từ đang cười to bên cạnh.
Cô tựa như phát hiện ra, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, cô ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên Khâu Trác Ngọc ở bên cạnh vặn nổ một ống pháo hoa nhỏ.
"Bùm" một tiếng, Chu Hề Từ bị dọa lui về sau, trực tiếp ngã vào lòng Trần Lâm Qua, nhịp tim của anh cũng đập "bùm bùm" hỗn loạn.
Khâu Trác Ngọc vặn pháo hoa đến nghiện, lần lượt cho nổ mấy ống bên tai Chu Hề Từ, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng nổ liên hồi, như thể có một cơn mưa màu vàng từ trên trời rơi xuống.
Chu Hề Từ không cam lòng yếu thế, giơ tay đoạt lấy ống pháo từ Khâu Trác Ngọc, quất cậu ta một cái: "Khâu Trác Ngọc! Hôm nay cậu chết chắc rồi!"
Khâu Trác Ngọc vội vàng trốn sau lưng Trần Lâm Qua, đê tiện nói: "Haiz, cậu đánh không được đâu."
"Trần Lâm Qua, anh tránh ra!"
Trần Lâm Qua muốn rời đi, nhưng Khâu Trác Ngọc ôm anh chặt đến mức anh gần như không thể động đậy, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười: "Đi không được."
Hai người chơi đuổi bắt quanh Trần Lâm Qua, Giản Phàm và Đào Khương ở một bên xem kịch, Đại Hùng đang bận rộn vẫn gửi cho anh một ánh mắt, ý bảo anh hãy tự cầu phúc cho mình.
Chu Hề Từ đuổi lại đây, hung ác đến mức ngay cả Trần Lâm Qua cũng muốn đánh, Khâu Trác Ngọc không muốn liên lụy đến người vô tội, vội vàng buông tay anh ra, chạy về phía trước.
Chu Hề Từ chạy theo hướng cậu ta.
Trên bầu trời, hoa giấy còn lại nhẹ rơi xuống, Trần Lâm Qua giơ tay lên bắt được một mẩu, nhìn về phía hai người đang đuổi bắt đằng xa kia, bỗng nhiên nhớ đến vấn đề mà cách đây không lâu Bồ Cận đã hỏi anh ở ven đường.
Kỳ thật trước khi trở về, anh không phải không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, nếu Chu Hề Từ không cần anh nữa thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng đến thời khắc này, Trần Lâm Qua lại cảm thấy vô cùng may mắn khi anh vẫn ở bên cạnh cô.
Bọn họ còn có cả tương lai sau này...
(*) Canh cát (沙汤 /shā tāng/): Theo tìm kiếm trên baike baidu, canh cát một loại là dùng canh xương nấu, một loại là dùng canh gà nấu, bên trong thêm lúa mạch nhân, thiên trương, mộc nhĩ v.v...
Tiếng chìa khóa vang lên leng keng.
Trong giây phút chìa khóa cắm vào ổ, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu chợt tắt, Chu Hề Từ nhân lúc bóng tối ngắn ngủi quay đầu nhìn sang.
Trần Lâm Qua đã rút chìa khóa ra, đang vặn tay nắm cửa, cô bỗng nhiên kêu lên: "Trần Lâm Qua."
Anh dừng động tác, quay đầu nhìn lại.
Một tia sáng từ ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ rơi xuống giữa hai người.
Chu Hề Từ cầm chìa khóa, nói lắp bắp: "Anh... Ngày mai anh có thời gian không? Chuyện là, nhà Đại Hùng mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, ngày mai khai trương, chúng em định đi qua đó ủng hộ, anh có muốn đến không?"
"Mấy giờ?"
Chu Hề Từ thở phào nhẹ nhõm: "7 giờ."
Trần Lâm Qua gật đầu: "Được."
"Vậy mai gặp nhé?" Chu Hề Từ nhìn anh, chìa khóa cộm trong lòng bàn tay cô.
"Ừm, mai gặp." Trần Lâm Qua vặn chốt cửa ra, nhấc chân đi vào.
Chu Hề Từ có chút vui sướng không nói nên lời, thấp giọng ngâm nga bài hát bước vào nhà.
Chờ đến gần tối muộn Từ Từ Anh trở về, cô cũng nói chuyện này với Từ Từ Anh, còn nhất quyết lôi kéo bà sáng mai cùng cô đi ăn sáng: "Cửa hàng mới khai trương, toàn bộ đều được giảm 8.8%, hơn nữa cửa hàng đồ ăn sáng cùng hướng với xưởng may, vừa lúc tiện đường, mẹ cũng có thể rủ dì Tần đi chung."
"Rồi, rồi." Từ Từ Anh không chịu nổi cô cứ lải nhải, "Mẹ đi ăn là được chứ gì? Để kêu thêm dì Tiểu Tần của con, có cần kêu luôn chú Tiểu Lưu hay không?"
"Đương nhiên cần rồi ạ!" Chu Hề Từ cười nói: "Sáng mai con và Trần Lâm Qua sẽ đến sớm một chút, mẹ thu thập xong trực tiếp qua đó là được, con sẽ bảo Đại Hùng giữ chỗ cho mọi người."
"Tiểu Lâm không trở về cùng ba nó sao?"
"...Không có."
"Có dịp thì hỏi thử, ai da...!" Từ Từ Anh được Chu Hề Từ nắn bóp bả vai nhức mỏi, than hai tiếng mới nói: "Con nhớ hỏi Tiểu Lâm một chút, mong là đừng nảy sinh mâu thuẫn gì với người trong nhà."
"Con biết rồi."
Từ Từ Anh nhớ tới cái gì: "Ngày mai các con không huấn luyện sao?"
"Ngày mai là thứ bảy, cũng giống trước kia, buổi sáng nghỉ nửa ngày, buổi tối tập thêm một giờ."
"Vậy con đừng bóp nữa, mau tắm rửa rồi ngủ sớm tí đi." Từ Từ Anh đứng lên: "Mẹ đi nằm một lát, hai ngày nay eo và lưng hơi đau."
Chu Hề Từ đỡ bà: "Không thì con lại đến bệnh viện đặt lịch châm cứu cho mẹ nha?"
"Không có việc gì, nằm nghỉ chút là tốt thôi, không cần tốn tiền đến đó chịu tội đâu."
"Vậy mẹ tắm xong hãy nằm nghỉ, vừa lúc con phải làm bài tập rồi mới đi tắm." Chu Hề Từ nói: "Mẹ vào tắm đi, con lấy quần áo cho mẹ."
"Ừm."
Chờ Từ Từ Anh tắm rửa xong, Chu Hề Từ mới làm được hai câu hỏi trên tờ giấy, cô vốn muốn tự lực cánh sinh, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng, chỉ có thể chạy vào nhóm tiểu đội Gió Xoáy đòi đáp án, kết quả còn bị Khâu Trác Ngọc cười nhạo thời đại nào rồi mà còn làm bài tập hè.
Chu Hề Từ lười phản ứng với cậu ta, viết xong hai tờ đề thi tiếng Anh, nói chuyện ngày mai muốn dẫn Trần Lâm Qua đi cùng vào trong nhóm.
Đầu tiên, Giản Phàm tải lên một nhãn dán mèo con biểu tình "Wow".
Khâu Trác Ngọc theo sát phía sau.
Hùng Lực và Đào Khương cũng bị hai người đó dạy hư, dường như là cùng spam, một tràng "Wow" được gửi qua.
Bốn người trêu chọc xong, nửa ngày không thấy Chu Hề Từ có tăm hơi gì, Giản Phàm giương mắt nhìn, phát hiện số thành viên sau tên nhóm không biết từ khi nào từ 5 biến thành 4.
Giản Phàm: "..."
......
Chu Hề Từ rời khỏi nhóm liền đi tắm rửa, lúc sau cũng không cầm di động nữa, ngã xuống giường ngủ một mạch đến khi đồng hồ báo thức vang lên vào ngày hôm sau.
Bình thường vào thời điểm cô không phải đến trường huấn luyện đều có thói quen dậy sớm xuống lầu chạy vài vòng, mùa hè hừng đông đến sớm, trong tiểu khu hầu như toàn là những ông, bà cụ lớn tuổi dậy sớm để tản bộ.
Chu Hề Từ mới chạy quanh tiểu khu được nửa vòng, trước mặt xuất hiện một người.
Ban đầu cô còn chưa kịp phản ứng, chờ khi chạy qua mới dừng bước, cùng lúc người phía sau cũng ngừng lại, Chu Hề Từ lùi về, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Hiển nhiên Trần Lâm Qua đã chạy được một lúc, mồ hôi đổ trên trán và cổ rất rõ ràng, anh hít một hơi lấy lại sức: "Có muỗi, bị chích tỉnh."
"Anh không đốt nhang muỗi sao?"
"Có mùi khói anh không ngủ được." Trần Lâm Qua hỏi: "Em chạy nữa không?"
"Không chạy nữa, em tưởng anh chưa dậy, đang tính chạy xong sẽ về gọi anh." Chu Hề Từ nhìn anh: "Anh còn muốn chạy tiếp à?"
"Trở về đi, tí nữa cũng phải ra ngoài."
"A, vậy đi thôi."
Hai người sóng vai nhau đi về, Chu Hề Từ bị hơi nóng ẩm ướt từ trên người anh bao phủ quanh thân, cô cố ý kéo dài khoảng cách, nhưng một lát sau, khoảng cách đó lại bị xích lại gần.
Chu Hề Từ nghiêng đầu nhìn Trần Lâm Qua, sau vài giây lại dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng không chủ động tách ra nữa, mãi cho đến khi vào hành lang, cô mới hai, ba bước chạy đi: "Em về thu dọn đồ đạc cái đã, anh sửa soạn ổn thỏa rồi gửi tin nhắn cho em."
Trần Lâm Qua nhìn cô chạy xa, không hiểu sao lại liên tưởng đến hình ảnh nai con sợ hãi khi bị sư tử tấn công trong thế giới động vật, rồi tự mình bật cười.
Anh cũng hai bước ba bước, rất nhanh đã lên tới lầu.
Trở về tắm rửa, thu thập thỏa đáng xong, Trần Lâm Qua nhắn tin báo cho Chu Hề Từ, chờ không được mấy phút, đã thấy cô cầm bình diệt muỗi đi vào.
Chu Hề Từ hỏi: "Buổi tối anh ngủ phòng nào?"
Trần Lâm Qua chỉ vào căn phòng bên trái.
"Được." Cô cầm bình diệt muỗi bước vào, đóng cửa sổ rồi xịt loạn xạ trong phòng, sau đó bịt mũi chạy ra ngoài đóng cửa lại, dặn dò: "Buổi tối trở về muốn thông gió thì kéo lưới cửa sổ xuống, đừng mở cửa ra, như vậy chắc là không có muỗi nữa đâu."
Trần Lâm Qua gật đầu, tóc trên trán còn ướt theo động tác đó mà rơi xuống hai giọt nước.
"Anh không sấy tóc một chút sao?" Chu Hề Từ nói: "Có phải anh không có máy sấy hay không, để em trở về lấy cho anh."
"Chu Hề Từ."
"A?"
"Anh..." Trần Lâm Qua nhìn cô, vẻ mặt hơi cổ quái: "Quên đi, không cần lấy đâu, đợi lát nữa đi đường gió thổi một lát là khô. Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Chu Hề Từ "Ồ" một tiếng, đem bình diệt muỗi về nhà cất, la lên: "Mẹ, con đi trước đây, lát nữa gặp lại mẹ ở cửa hàng nha."
Từ Từ Anh đáp: "Biết rồi."
Trần Lâm Qua hỏi: "Dì Từ cũng qua giúp sao?"
"Không phải, mẹ em với mấy cô chú đến ăn sáng thôi." Chu Hề Từ nhảy nhót bước xuống lầu, dắt xe ra khỏi nhà để xe, Trần Lâm Qua đón lấy rất tự nhiên.
Cô ngồi ở yên sau, tay vẫn nắm lấy khung sắt dưới đệm yên như cũ, xe đạp di chuyển nhanh về phía trước, làn gió mát buổi sáng mùa hè thổi vào mặt.
Chu Hề Từ bỗng nhiên hỏi: "Trần Lâm Qua, khi nào anh khai giảng?"
Anh im lặng vài giây: "Không biết."
"Vậy anh đăng ký trường nào cũng phải biết chứ?"
"Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Em không thể quan tâm anh một chút hay sao?"
Trần Lâm Qua đột nhiên tăng tốc, Chu Hề Từ nhất thời không kịp phản ứng, đập đầu vào lưng anh, cô che mũi lại hét lên: "Có phải anh quên phía sau còn có người hay không?"
"Ừm."
"?" Chu Hề Từ chỉ vào làn đường dành cho xe cơ giới bên cạnh nói: "Anh qua bên này mà chạy."
"Có xe, em không muốn sống nữa à?"
"Dù sao ngồi trên xe anh thì sống hay không cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta chết cùng nhau."
"Được."
Trần Lâm Qua nghiêng xe, mắt thấy sắp cưỡi qua, Chu Hề Từ lập tức chùn bước, vội vàng ôm lấy eo anh: "Chờ một chút... Em nói giỡn thôi!!!"
Anh nở nụ cười, Chu Hề Từ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang rung lên, còn chưa kịp buông tay ra, anh lại đột nhiên tăng tốc, vượt qua ngã tư trong vài giây cuối cùng trước khi đèn giao thông chuyển sang đỏ.
Chu Hề Từ không kịp đề phòng, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, gương mặt dán vào lớp vải áo mềm mại và tấm lưng ấm áp của anh, kinh hãi nói: "Mẹ kiếp!! Trần Lâm Qua! Anh chậm lại chút!
Dường như anh không nghe thấy, dưới chân vẫn đạp nhanh, chiếc xe chạy như bay xuống dốc.
Xe đạp băng qua từng phố lớn, hẻm nhỏ, dưới những tán ngọc lan được trồng khắp thành phố, tiếng cô gái kêu lên sợ hãi hòa với tiếng cười của chàng trai, lướt qua như cơn gió.
.........
Nhờ phúc của Trần Lâm Qua, lúc Chu Hề Từ tới cửa hàng ăn sáng, một mẻ bánh bao hấp vừa được lấy ra khỏi nồi, Hứa Ngọc Liên gắp một đĩa đưa cho Hùng Lực: "Con bưng ra ăn trước cùng Tiểu Từ và bạn con bé đi, đợi lát nữa bận rộn sẽ có thể không rảnh mà lo cho các con đâu. Tiểu Từ ăn không đủ thì nói với dì nha!"
"Được ạ! Cảm ơn dì Hứa!" Chu Hề Từ kéo Trần Lâm Qua ngồi xuống, lúc này vẫn còn sớm, trong cửa hàng chỉ đặt 8 cái bàn mà chưa ngồi đến một nửa.
Hùng Lực đi qua ngồi đối diện bọn họ, "Còn có canh cát và súp cay Hà Nam, hai người muốn ăn cái gì?"
"Súp cay đi." Chu Hề Từ đói không chịu nổi, trực tiếp dùng tay bẻ bánh bao ra, lại bị nóng đến nhe răng trợn mắt: "Nóng quá, nóng quá."
Hùng Lực bật cười: "Vừa ra khỏi nồi mà."
Chu Hề Từ vuốt vuốt vành tai để hạ nhiệt, nhận lấy đôi đũa Trần Lâm Qua đưa qua, nói với Hùng Lực: "Có sữa đậu nành không? Cho anh ấy một ly."
"Có, buổi sáng vừa làm xong, còn có cháo nữa, hai người muốn ăn không?"
"Cửa hàng bán đồ ăn sáng nhà cậu có nhiều loại thật đó." Chu Hề Từ nói: "Tớ chỉ muốn súp cay thôi, cái khác không cần đâu."
Hùng Lực gật đầu: "Vậy anh thì sao? Anh có muốn sữa đậu nành nữa không?"
Trần Lâm Qua gật đầu: "Sữa đậu nành là được rồi, cảm ơn."
"Khách khí gì chứ, đều là bạn bè mà." Hùng Lực đi qua múc một chén súp cay Hà Nam, lại cầm thêm một ly sữa đậu nành đã được đậy kín.
Sau khi ăn một nửa, Giản Phàm và Đào Khương cũng đến.
Chu Hề Từ đã no bảy phần, cầm bánh bao thịt trong tay xé lấy phần vỏ ăn, "Khâu Trác Ngọc đâu, lúc này rồi mà sao cậu ta còn chưa tới?"
"Tớ gọi điện rồi, cậu ấy nói là đang trên đường." Giản Phàm thấy không quen với cái kiểu ăn uống này của Chu Hề Từ, lấy chiếc đũa chọc vào tay cô: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, muốn ăn thì ăn đi."
Chu Hề Từ đau đến khẽ rít một tiếng, cau mày nói: "Ăn, ăn, sao lại không ăn."
Cô cắn một miếng, còn chưa nuốt xong lại liên tiếp cắn hai miếng nữa, thịt quá dày khiến cô không thể nuốt vào cũng không thể nôn ra, nghẹn đến mức cô không thở nổi: "Ưm ưm..."
Đồ Giản Phàm và Đào Khương gọi còn chưa được đưa lên, Hùng Lực đang muốn đứng dậy rót nước, Trần Lâm Qua đã đưa sữa đậu nành trong tay sang cho cô.
Chu Hề Từ cũng không quan tâm cái gì, cầm lấy liền uống.
Thật vất vả mới nuốt xuống, cô lại nghĩ đến đây là ly Trần Lâm Qua uống qua, sặc đến thiếu chút nữa ngất đi, "Khụ khụ..."
Giản Phàm bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô: "Cậu xem đi tớ đã nói gì với cậu hả..."
Chu Hề Từ cầm ly sữa đậu nành, bao bì nhựa yếu ớt bị cô nắn ra thành nếp uốn, "Ăn bánh bao của cậu đi, nói nhảm nhiều vậy."
Cô tự mình uống hết phần sữa đậu nành còn lại, đứng dậy ném vỏ ly vào thùng rác, rồi đi về phía cửa: "Dì Hứa, con có thể giúp gì không ạ?"
Hứa Ngọc Liên nói không cần, bảo cô cứ vào trongngồi.
Nhưng nói sao Chu Hề Từ cũng không chịu vào.
Trong cửa hàng, Trần Lâm Qua ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, lau miệng hỏi Hùng Lực: "Có thể lấy giúp tôi một ly sữa đậu nành khác được không?"
"Anh cũng đã uống...à à à." Hùng Lực phản ứng lại, "Để em đi lấy cho anh."
"Cảm ơn." Trần Lâm Qua nhìn Chu Hề Từ ở cửa tiếp đón khách, rồi quay đầu nhìn bảng giá trên tường, tính toán xong giá cả, sau đó lén lút đi qua quét mã thanh toán QR.
Lời nhắc nhở tiền vào tài khoản vang lên trong cửa hàng: "Alipay đã nhận được 28 NDT."
Trần Lâm Qua: "..."
Hùng Lực la lên: "Anh, anh làm gì vậy?"
Trần Lâm Qua có chút xấu hổ khi bị bắt quả tang ngay tại trận, cả người đều không được tự nhiên, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng: "Tôi..."
"Đại Hùng, cậu đừng để ý, anh ấy là như vậy đấy, không thích thiếu nợ người khác, trước kia ăn cơm ở nhà tớ không thể đưa tiền thì một hai phải cướp việc rửa chén, quét nhà, hôm nay mà cậu không để anh ấy trả tiền, có khi anh ấy sẽ khó chịu rồi ngủ không ngon cả đêm luôn mất." Chu Hề Từ đi tới đưa xấp giấy trong tay cho Trần Lâm Qua: "Nào, đến đây, ăn no rồi thì phải tới làm việc."
"Đại Hùng, cái đó, tôi không có ý gì khác đâu, coi như là tôi gửi chút lễ mừng khai trương đi." Trần Lâm Qua cất di động vào, nói như thể trốn tránh: "Tôi ra cửa hỗ trợ."
Bộ dạng Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua xuất chúng, hơn nữa miệng Chu Hề Từ còn rất ngọt, chỉ một lát mà mấy tờ đơn trong tay đã được phát hết, trước cửa tiệm, khách cũng xếp thành hàng dài.
Cô và Trần Lâm Qua chuẩn bị quay vào giúp đỡ.
Trần Lâm Qua kéo cô lại: "Bạn học của em sẽ không để ý chứ?"
"Để ý cái gì? Để ý việc anh đưa tiền à?" Chu Hề Từ cười nói: "Sao thế được chứ, đưa tiền là tâm ý của anh, còn tụi em không trả là do tình cảm của tụi em, cậu ấy sẽ không để ý đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Chu Hề Từ chậc lưỡi: "Anh nói xem sao anh lại ngốc như vậy hả? Lén bỏ tiền vào thùng không phải là được rồi sao? Anh nhìn đi..."
Cô khẽ nâng cằm, ý bảo Trần Lâm Qua nhìn sang bên kia, anh quay đầu ngó theo.
Trong cửa hàng, sau khi Giản Phàm và Đào Khương ăn xong, thừa dịp Hứa Ngọc Liên không chú ý, bọn họ giơ tay bỏ vài tờ 5 NDT vào thùng tiền.
Trần Lâm Qua thở dài: "Đã biết, lần sau sẽ thế."
Chu Hề Từ nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Vị trí cửa hàng nằm phụ cận mấy xí nghiệp lớn, công nhân rất nhiều, cộng thêm bán hạ giá ngày khai trương, trước cửa hàng nhỏ nhanh chóng có một đám người chen chúc.
Đúng 8 giờ, cửa hàng ăn sáng chính thức khai trương, tiếng pháo nổ bùm bùm giòn giã.
Ngay vào thời điểm náo nhiệt, nơi xa đầu phố truyền đến một trận âm thanh còi xe, Khâu Trác Ngọc vươn đầu ra từ ghế phụ lái: "Đại Hùng! Chu Hề Từ!"
Mấy người nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe tải nhỏ đi chậm rãi từ bên kia đường đến, trước xe treo một tấm băng rôn: "Nhiệt liệt chúc mừng cửa hàng ăn sáng Ngọc Liên khai trương đại cát!"
Chờ xe chạy đến trước mặt, một đám người mới thấy rõ phía sau xe đặt một hàng lẵng hoa.
Khâu Trác Ngọc nhảy từ trên xe xuống, bên cạnh có người vặn mấy quả pháo hoa nhỏ, cậu ta đứng dưới đám kim tuyến bay đầy trời, lớn tiếng nói: "Chúc dì Hứa khai trương thuận lợi! Khai trương đại cát! Làm ăn phát đạt!"
"Woww!" Giản Phàm dẫn đầu vỗ tay, sau đó những người xếp hàng trước cửa hàng cũng vỗ tay theo.
Pháo đồng loạt nổ vang, hoa pháo bay ngút trời.
Mặt trời xua tan mây mù, ánh nắng mang màu vàng nhạt tràn ngập mặt đất, giữa những tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt, Trần Lâm Qua nhìn về phía Chu Hề Từ đang cười to bên cạnh.
Cô tựa như phát hiện ra, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, cô ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên Khâu Trác Ngọc ở bên cạnh vặn nổ một ống pháo hoa nhỏ.
"Bùm" một tiếng, Chu Hề Từ bị dọa lui về sau, trực tiếp ngã vào lòng Trần Lâm Qua, nhịp tim của anh cũng đập "bùm bùm" hỗn loạn.
Khâu Trác Ngọc vặn pháo hoa đến nghiện, lần lượt cho nổ mấy ống bên tai Chu Hề Từ, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng nổ liên hồi, như thể có một cơn mưa màu vàng từ trên trời rơi xuống.
Chu Hề Từ không cam lòng yếu thế, giơ tay đoạt lấy ống pháo từ Khâu Trác Ngọc, quất cậu ta một cái: "Khâu Trác Ngọc! Hôm nay cậu chết chắc rồi!"
Khâu Trác Ngọc vội vàng trốn sau lưng Trần Lâm Qua, đê tiện nói: "Haiz, cậu đánh không được đâu."
"Trần Lâm Qua, anh tránh ra!"
Trần Lâm Qua muốn rời đi, nhưng Khâu Trác Ngọc ôm anh chặt đến mức anh gần như không thể động đậy, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười: "Đi không được."
Hai người chơi đuổi bắt quanh Trần Lâm Qua, Giản Phàm và Đào Khương ở một bên xem kịch, Đại Hùng đang bận rộn vẫn gửi cho anh một ánh mắt, ý bảo anh hãy tự cầu phúc cho mình.
Chu Hề Từ đuổi lại đây, hung ác đến mức ngay cả Trần Lâm Qua cũng muốn đánh, Khâu Trác Ngọc không muốn liên lụy đến người vô tội, vội vàng buông tay anh ra, chạy về phía trước.
Chu Hề Từ chạy theo hướng cậu ta.
Trên bầu trời, hoa giấy còn lại nhẹ rơi xuống, Trần Lâm Qua giơ tay lên bắt được một mẩu, nhìn về phía hai người đang đuổi bắt đằng xa kia, bỗng nhiên nhớ đến vấn đề mà cách đây không lâu Bồ Cận đã hỏi anh ở ven đường.
Kỳ thật trước khi trở về, anh không phải không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, nếu Chu Hề Từ không cần anh nữa thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng đến thời khắc này, Trần Lâm Qua lại cảm thấy vô cùng may mắn khi anh vẫn ở bên cạnh cô.
Bọn họ còn có cả tương lai sau này...
(*) Canh cát (沙汤 /shā tāng/): Theo tìm kiếm trên baike baidu, canh cát một loại là dùng canh xương nấu, một loại là dùng canh gà nấu, bên trong thêm lúa mạch nhân, thiên trương, mộc nhĩ v.v...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook