Truy Phu
-
Chương 8: Tình yêu đáng sợ - Đã yêu hắn mất rồi
Mọi chuyện bắt đầu từ túi
tiền hắn cầm của nàng, khi Minh Nguyệt biết túi tiền ấy là của nàng, nàng ta
buông lời bình luận:
- Thêu xấu như vậy thật là mất mặt.
Được thôi chê nàng, nàng phá hư bức tranh thêu của nàng ta cho biết mặt. Thế nhưng Hằng Phong lai nổi gận mắng nàng là tiểu yêu nữ không biết tốt xấu, nàng tức giận chạy về vương phủ với tiểu thư. Nàng đúng là muốn hắn điên lên mà, bức tranh mà nàng phá là tranh thêu dâng lên cho hoàng cung. Nếu như hoàng thượng trách tội đến thì chẳng biết mạng nhỏ của nàng khó giữ được. Hắn chỉ mắng hai câu nàng đùng đùng bỏ đi. Trong cơn tức giận hắn tìm gặp Tuyết Nhược cô nương:
- Tuyết Nhược cô nương, cô phải quản cho tốt Hồng Linh đi, nàng ta cứ bám dính lấy ta lại tự dưng gây sự với Minh Nguyệt, Thanh Thanh, Ngọc Kiều. Thật khiến ta đau đầu chết được. - Hắn thật sự không chán ghét bị nàng bám dính và phiền phức nàng gây ra nhưng trong cơn tức giận biết nàng cũng đang ở đây nhưng trốn hắn không hiểu sao hắn lại nói thế.
- Thật xin lỗi Hằng hộ vệ, nhưng những vị cô nương vừa rồi là? - Nàng ta nhướng mi tò mò hỏi.
- Là thuộc hạ của ta. - Nếu còn gây sự nàng ta sẽ không toàn mạng, bọn họ toàn là thuộc hạ dưới trướng hắn trong Phong Linh Sát. Sở dĩ nàng ta chưa chết vì họ nể mặt hắn mà chưa xuống tay. Hắn bất giác thở dài bất đắc dĩ.
- Ta sẽ tìm một nhà tử tế rồi gả nàng ta đi, Hằng hộ vệ cứ yên tâm. - Nàng nhẹ nhàng nói trên môi nở một nụ cười hòa nhã. Hằng Phong không nói gì ánh mắt hiện lên một tia sáng vụt qua rất nhanh biến mất, hắn cúi chào Tuyết Nhược rồi bỏ đi. Bóng đáng hắn vừa đi thì Hồng Linh nhào tới hô to bất mãn:
- Tiểu thư…
Tuy rằng nói lựa chọn Hằng Phong vì muốn gần tiểu thư nhưng nàng biết nàng cũng thích hắn, hắn tài giỏi uyên bác dù lạnh lùng nhưng rất oách nha.
Tuyết Nhược nở nụ cười:
- Coi bộ em cần phải cố gắng hơn rồi. Hằng hộ vệ là người tốt, có điều hắn hơi chậm hiểu về mặt tình cảm, ta ủng hộ em. Vỗ vai Hồng Linh cổ vũ nàng nở nụ cười, được tiểu thư khích lệ Hồng Linh nhanh chóng đuổi theo bóng Hằng Phong vừa đi khỏi. Ra khỏi vương phủ nàng đụng phải Thiên Nhạc.
Việc Hồng Linh Theo đuổi Hằng Phong Thiên Nhạc cũng biết. Nghĩ lại mình cũng thật ích kỷ khi không hề nghĩ cho Hằng Phong, hắn chẳng phải cũng khổ sở rất nhiều sao.
- Cô thực Thích Hằng Phong sao? Nàng khẽ hỏi
Hồng Linh suy nghĩ, tướng công tương lai của mình sẽ sống cả đời đương nhiên phải thích chứ. Nàng gật đầu thật mạnh như muốn thật khẳng định điều đó.
- Ta cũng hi vọng cô lay động được tên đầu đá đó, có lẽ cô là cô gái duy nhất khiến hắn lộ nhiều vẻ mặt nhất, trước giờ chưa ai làm được như thế kể cả Minh Phương. - Nàng nhè nhẹ nói.
- Vị Minh Phương đó... - Nàng thật tò mò, kẻ mà khiến hắn cư nhiên một sát thủ không thể tự đi giết người, nàng là nghe lỏm nô tì nói chuyện nhưng khi hỏi bọn họ đều chạy mất như phạm vào tội chết ấy.
- Minh Phương là sư muội nhỏ nhất trong sư môn, nàng ta hiếu động, tinh quái đáng yêu khiến ai nấy đều yêu nến. Thiên nhạc nhè nhẹ kể hồi tưởng lại những ký ức cùa Ngọc Phượng.
- Trong các sư huynh muội, hằng Phong cũng cưng chiều nàng ta nhất vì nàng ta và Thiên Thiên đều do hắn đem về Phong Linh sát.
Minh Phương nhiều lần hướng hắn nháo động nhưng vẫn không khiến hắn mở rộng tình cảm với nàng ta. Thế là một hôm nàng ta dùng một số tiền lớn nhờ người đến Phong Linh sát mua mạng một thư sinh, mà lại yêu cầu đích thân Hằng Phong phải ra tay. Sau khi hắn ám sát tay thư sinh kia thì mới phát hiện thư sinh kia cư nhiên là Minh Phương dịch dung mà thành, do nàng nhờ kẻ dịch dung cho nàng quá cao tay nên khi Hằng Phong phát hiện thì quá muộn. Chính tay hắn đã giết tiểu sư muội mà hắn yêu thương khiến hắn không thể giết người trong một thời gian.
Giọng kể của Thiên nhạc có chút run rẩy cứ như mọi thứ đang hiện trước mắt nàng. Mà lúc này nước mắt Hồng Linh lã chã đầy mặt, vì sao việc xảy ra với hắn mà khiến tim nàng đau quá. Chỉ nghĩ hắn sẽ cảm thấy ra sao khi chính tay giết một người thân của mình trái tim như có người siết chặt đau buốt.
Hồng Linh hiểu rằng nàng đã vô cùng thích hắn, đã yêu hắn mất rồi, chỉ nghĩ hắn sẽ khổ sở thôi nàng cũng thấy đau đớn. Chỉ cần những gì liên quan đến hắn, nàng như không còn là nàng nữa. Khi hắn trở về Phong Linh sát nàng đang say khướt bên bầu rượu. Khẽ nhíu mi hắn lại gần bắt lấy bầu rượu trên tay trên mắt nàng còn vương vài giọt lệ chưa khô. Vươn tay lau lệ cho nàng thì hắn bị nàng hôn lên môi hắn, hành động của nàng khiến hắn có chút bất ngờ nhưng làn môi ngọt ngào đó khiến hắn chìm đắm, từ bị nàng hôn trở thành hắn tham lam hôn nàng. Khi nghe vương phi nói sẽ gả nàng cho người khác, tim hắn như có ai hung hăn cứa một nhát. Ý nghĩ sẽ giết bất cứ kẻ nào lấy nàng khiến hắn cũng phải giật mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ trong ngực mình hắn mỉm cười:
- Hằng Phong, ta yêu chàng...
Nàng khẽ thì thào trong giấc mộng. Khi nghe nàng nói yêu hắn bỗng có gì đó ấm áp bao lấy trái tim hắn, thật là ngọt ngào hạnh phúc. Thì ra nàng cũng yêu hắn, hắn luôn tức giận vì cái lý do muốn làm thê tử hắn ngày đó của nàng. Mỉm cười nhìn người con gái trong lòng hắn biết nàng đã nhẹ nhàng len lỏi vào tim hắn rồi chiếm cứ mất toàn bộ trái tim hắn mất rồi.
- Thêu xấu như vậy thật là mất mặt.
Được thôi chê nàng, nàng phá hư bức tranh thêu của nàng ta cho biết mặt. Thế nhưng Hằng Phong lai nổi gận mắng nàng là tiểu yêu nữ không biết tốt xấu, nàng tức giận chạy về vương phủ với tiểu thư. Nàng đúng là muốn hắn điên lên mà, bức tranh mà nàng phá là tranh thêu dâng lên cho hoàng cung. Nếu như hoàng thượng trách tội đến thì chẳng biết mạng nhỏ của nàng khó giữ được. Hắn chỉ mắng hai câu nàng đùng đùng bỏ đi. Trong cơn tức giận hắn tìm gặp Tuyết Nhược cô nương:
- Tuyết Nhược cô nương, cô phải quản cho tốt Hồng Linh đi, nàng ta cứ bám dính lấy ta lại tự dưng gây sự với Minh Nguyệt, Thanh Thanh, Ngọc Kiều. Thật khiến ta đau đầu chết được. - Hắn thật sự không chán ghét bị nàng bám dính và phiền phức nàng gây ra nhưng trong cơn tức giận biết nàng cũng đang ở đây nhưng trốn hắn không hiểu sao hắn lại nói thế.
- Thật xin lỗi Hằng hộ vệ, nhưng những vị cô nương vừa rồi là? - Nàng ta nhướng mi tò mò hỏi.
- Là thuộc hạ của ta. - Nếu còn gây sự nàng ta sẽ không toàn mạng, bọn họ toàn là thuộc hạ dưới trướng hắn trong Phong Linh Sát. Sở dĩ nàng ta chưa chết vì họ nể mặt hắn mà chưa xuống tay. Hắn bất giác thở dài bất đắc dĩ.
- Ta sẽ tìm một nhà tử tế rồi gả nàng ta đi, Hằng hộ vệ cứ yên tâm. - Nàng nhẹ nhàng nói trên môi nở một nụ cười hòa nhã. Hằng Phong không nói gì ánh mắt hiện lên một tia sáng vụt qua rất nhanh biến mất, hắn cúi chào Tuyết Nhược rồi bỏ đi. Bóng đáng hắn vừa đi thì Hồng Linh nhào tới hô to bất mãn:
- Tiểu thư…
Tuy rằng nói lựa chọn Hằng Phong vì muốn gần tiểu thư nhưng nàng biết nàng cũng thích hắn, hắn tài giỏi uyên bác dù lạnh lùng nhưng rất oách nha.
Tuyết Nhược nở nụ cười:
- Coi bộ em cần phải cố gắng hơn rồi. Hằng hộ vệ là người tốt, có điều hắn hơi chậm hiểu về mặt tình cảm, ta ủng hộ em. Vỗ vai Hồng Linh cổ vũ nàng nở nụ cười, được tiểu thư khích lệ Hồng Linh nhanh chóng đuổi theo bóng Hằng Phong vừa đi khỏi. Ra khỏi vương phủ nàng đụng phải Thiên Nhạc.
Việc Hồng Linh Theo đuổi Hằng Phong Thiên Nhạc cũng biết. Nghĩ lại mình cũng thật ích kỷ khi không hề nghĩ cho Hằng Phong, hắn chẳng phải cũng khổ sở rất nhiều sao.
- Cô thực Thích Hằng Phong sao? Nàng khẽ hỏi
Hồng Linh suy nghĩ, tướng công tương lai của mình sẽ sống cả đời đương nhiên phải thích chứ. Nàng gật đầu thật mạnh như muốn thật khẳng định điều đó.
- Ta cũng hi vọng cô lay động được tên đầu đá đó, có lẽ cô là cô gái duy nhất khiến hắn lộ nhiều vẻ mặt nhất, trước giờ chưa ai làm được như thế kể cả Minh Phương. - Nàng nhè nhẹ nói.
- Vị Minh Phương đó... - Nàng thật tò mò, kẻ mà khiến hắn cư nhiên một sát thủ không thể tự đi giết người, nàng là nghe lỏm nô tì nói chuyện nhưng khi hỏi bọn họ đều chạy mất như phạm vào tội chết ấy.
- Minh Phương là sư muội nhỏ nhất trong sư môn, nàng ta hiếu động, tinh quái đáng yêu khiến ai nấy đều yêu nến. Thiên nhạc nhè nhẹ kể hồi tưởng lại những ký ức cùa Ngọc Phượng.
- Trong các sư huynh muội, hằng Phong cũng cưng chiều nàng ta nhất vì nàng ta và Thiên Thiên đều do hắn đem về Phong Linh sát.
Minh Phương nhiều lần hướng hắn nháo động nhưng vẫn không khiến hắn mở rộng tình cảm với nàng ta. Thế là một hôm nàng ta dùng một số tiền lớn nhờ người đến Phong Linh sát mua mạng một thư sinh, mà lại yêu cầu đích thân Hằng Phong phải ra tay. Sau khi hắn ám sát tay thư sinh kia thì mới phát hiện thư sinh kia cư nhiên là Minh Phương dịch dung mà thành, do nàng nhờ kẻ dịch dung cho nàng quá cao tay nên khi Hằng Phong phát hiện thì quá muộn. Chính tay hắn đã giết tiểu sư muội mà hắn yêu thương khiến hắn không thể giết người trong một thời gian.
Giọng kể của Thiên nhạc có chút run rẩy cứ như mọi thứ đang hiện trước mắt nàng. Mà lúc này nước mắt Hồng Linh lã chã đầy mặt, vì sao việc xảy ra với hắn mà khiến tim nàng đau quá. Chỉ nghĩ hắn sẽ cảm thấy ra sao khi chính tay giết một người thân của mình trái tim như có người siết chặt đau buốt.
Hồng Linh hiểu rằng nàng đã vô cùng thích hắn, đã yêu hắn mất rồi, chỉ nghĩ hắn sẽ khổ sở thôi nàng cũng thấy đau đớn. Chỉ cần những gì liên quan đến hắn, nàng như không còn là nàng nữa. Khi hắn trở về Phong Linh sát nàng đang say khướt bên bầu rượu. Khẽ nhíu mi hắn lại gần bắt lấy bầu rượu trên tay trên mắt nàng còn vương vài giọt lệ chưa khô. Vươn tay lau lệ cho nàng thì hắn bị nàng hôn lên môi hắn, hành động của nàng khiến hắn có chút bất ngờ nhưng làn môi ngọt ngào đó khiến hắn chìm đắm, từ bị nàng hôn trở thành hắn tham lam hôn nàng. Khi nghe vương phi nói sẽ gả nàng cho người khác, tim hắn như có ai hung hăn cứa một nhát. Ý nghĩ sẽ giết bất cứ kẻ nào lấy nàng khiến hắn cũng phải giật mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ trong ngực mình hắn mỉm cười:
- Hằng Phong, ta yêu chàng...
Nàng khẽ thì thào trong giấc mộng. Khi nghe nàng nói yêu hắn bỗng có gì đó ấm áp bao lấy trái tim hắn, thật là ngọt ngào hạnh phúc. Thì ra nàng cũng yêu hắn, hắn luôn tức giận vì cái lý do muốn làm thê tử hắn ngày đó của nàng. Mỉm cười nhìn người con gái trong lòng hắn biết nàng đã nhẹ nhàng len lỏi vào tim hắn rồi chiếm cứ mất toàn bộ trái tim hắn mất rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook