Truy Phu
-
Chương 10: Kết thúc
Khi tỉnh lại hồng Linh
phát hiên nàng đang ở Phong Linh sát, hắn đang chăm sóc nàng. Tuy hắn không nói
gì nhưng nhìn vào mắt hắn nàng cảm nhận cơn giận dữ của hắn. Nàng lại làm gì
khiến hắn giận sao? Nàng trong lòng nghi hoặc. Cứ thế mỗi ngày nàng đều tỉnh
dậy và thấy hắn trong cơn tức giận. Liệu có phải hắn tức giận vì thấy nàng
phiền phức, giống như nàng cảm giác thấy Vũ Đình phiền phức không? Có phải hắn
chán ghét nàng không? Không gặp hắn chỉ có ba ngày mà sao nàng thực nhớ hắn,
ánh mắt tham luyến nhìn hắn, lệ tràn khóe mi. Thấy nàng khóc hắn không khỏi bối
rối, trong nhất thời sự giận dữ của hắn thay bằng nhu tình yêu thương đánh đổ
bát thuốc trên tay hắn hoảng hốt hỏi:
- Làm sao vậy? Đau ở đâu sao?
Nói rồi hắn không đợi nàng trả lời vội vàng đi tìm Thiên Nhạc tới. Sau khi Thiên Nhạc rời khỏi sắc mặt Hằng phong càng kém hơn hắn cư nhiên lại giận dữ. Có phải vì nàng không, vì chán ghét nàng, vì nàng phiền phức.Thân ảnh nhỏ nhắn dõi mắt theo bóng lưng ngày một mờ nhạt dần của Hằng Phong, nàng cũng quyết rời đi hắn tránh cho hắn càng chán ghé nàng hơn.
Hằng Phong thật nhanh kết thúc nhiệm vụ rồi quay lại tìm nàng. Rời nàng chỉ một chút mà hắn lại vô cùng bất an, chỉ sợ khi quay trở lại sẽ không thấy nàng nữa. Bất an của hắn dược che đậy bằng sự giận dữ. Mà không, hắn thực sự giận dữ, giận bản thân sao không phát hiện sớm hơn nàng không ở cạnh hắn. Giận dữ vì đã không kịp đuổi theo nàng ngày đó để nguy hiểm đến với nàng. Giận dữ vì không thể cột chặt nàng bên cạnh từng giây để nàng không có cơ hội xảy ra chuyện mà hắn không biết nữa. giận dữ vì hắn không thể kiểm soát tình hình mà khiến hắn thiếu chút nữa mất đi nàng. Lại càng giận dữ hơn là không biết nàng nghĩ gì mà dạo này thường rơi lệ. Tim hắn như co rút theo những giọt nước mắt của nàng. Bước nhanh đến phòng nàng hắn như bị dọa cho sợ hãi, nàng cư nhiên không có trong phòng. Túm áo lào quản sự mặt hắn sa sầm quát lớn:
- Nàng đâu?
Lão quản sự bị hắn rống mà toàn thân run rẩy quỳ sụp xuống miệng lắp bắp, chưa bao giờ lão thấy Gia nổi giận như vậy. Theo gia suốt 16 năm qua lão chưa từng thấy qua hắn trở nên đáng sợ đến vậy với các thuộc hạ, ngay cả khi hắn bị sốc sau khi chính tay giết chết Minh Phương. Lão nhận thấy Tiểu cô nương Hồng Linh này cũng thật trọng yếu (quan trọng, điểm yếu) trong lòng hắn. Vì nàng ta hắn lộ ra vẻ hạnh phúc, giận dữ, lo lắng, cả sợ hãi nữa. Nhớ ngày hắn ôm nàng trở về Phong Linh sát lão thấy trong mắt hắn hằn sâu nỗi sợ. Cơ thể suy yếu do mất máu quá nhiều, vết thương không ở những nơi trọng yếu (nơi nguy hiểm tính mạng) nhưng do bị nhốt trong trận quá lâu. Vết thương lại có độc khiến nàng như bước một chân vào ngưỡng cửa của tử thần. Cũng bởi vì tình trạng của nàng ta lúc ấy khá nghiêm trọng, thế nên tiểu thư Thiên Nhạc cũng toát mồ hôi lạnh và phải túc trực bên cạnh cả một ngày một đêm. Lão là người theo dõi hắn từ lúc hắn bước chân đầu tiên chập chững vào Phong Linh sát. Dù là lần đầu giết người hay đứng trước hàng trăm quân địch, lão chưa từng thấy hắn nhíu mày hay run sợ. Thế nhưng khi Thiên Nhạc nói nàng ta có thể sẽ chết, lão thấy ánh mắt hắn là lo lắng. là sợ hãi, và hoang mang nồng đậm.
- Hồng Linh cô nương nói là về phủ chính vương. Gia vừa đi thì cô ấy cũng đi ngay.
Chưa kịp nghe hết hắn hướng phủ chính vương mà chạy. Khi hắn rời đi nàng là chiều tối hôm trước, cũng đã một ngày rồi, ai mà biết trong một ngày liệu có chuyện gì xảy đến không chứ. Tâm hắn có chút bất an, vừa vào tới vương phủ hắn tới tìm Vân phi, tiểu thư của nàng. Vừa thấy hắn Vân Tuyết Nhược mỉm cười thật sâu:
- Hằng hộ vệ ngươi chạy tới tìm ta là có việc?
- Ta là tới tìm Hồng Linh. Hắn không kiên nhẫn nói, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm.
- Ồ, ta nghĩ muội ấy hiện giờ không rảnh gặp Hằng hộ vệ vì ngày mai nàng phải gả đi rồi. Nàng ta không thèm nhìn sắc mặt đã đen thui của hắn cười hờn hở như người có hỷ sự là mình ấy.
- Gả đi... là ý gì...
Hắn nghiến răng rít lên từng tiếng gân xanh nổi rõ trên sắc mặt u ám mà lúc này đáy mắt đã nồng đậm lửa giận.
Như không rõ sống chết Tuyết Nhược vẫn vui vẻ cười nói:
- Chẳng phải lúc trước Hằng hộ vệ có đến than phiền vì bị nha đầu đó làm phiền sao? Lúc đó ta đã đồng ý với Hằng hộ vệ sẽ tìm nơi tốt gả nàng ta. Cũng thật vất vả nha, cuối cùng thì nha đầu kia cũng đồng ý gả đi. Hằng hộ vê cứ yên tâm ta lần này sẽ gả nàng thật xa nơi này. Sẽ khiến nha đầu đó không thể bám lấy ngài nữa vì Thiên Linh Giáo cách nơi này rất xa nha.
Hiện tại mà nói hắn quả thực muốn bóp chết tiểu nữ từ trước mặt này mà. Dù nàng ta có là vương phi đi nữa hắn cũng muốn ngay lập tức bẻ gãy cổ nàng ta. Như không hề phát hiện ra sát khí vây lấy mình Vân Tuyến Nhược ở một bên phân phó nha hoàn bên mình:
- Em mang thuốc dưỡng dung cho tiểu Linh, nàng ta đang hóng gió trong Phong đình đó. Như có cơn cuồng phong thổi qua bóng dáng Hằng phong đã biến mất khỏi yên các. Nở nụ cười đắc ý trên môi, Tuyết Nhược kéo tay Nhu Nhi khẽ lắc đầu. Nàng là cố ý nói cho hắn biết tiểu Linh hiện đang ở đâu.
Hắn đến Phong đình trong sự giận dữ nàng cư nhiên bám lấy đòi làm nương tử của hắn một bước không rời. Khi hắn bắt đầu động tâm với nàng thì nàng lại định gả cho nam nhân khác. Hắn đâu có dễ dàng để nàng đùa giỡn như vậy. Trác Vũ Đình hắn có nên giết tên này không nhỉ, chỉ cần giết hắn ta Linh nhi của hắn sẽ không thể gả nữa. Phải, hắn sẽ giết bất cứ kẻ nào muốn thú(cưới) nàng. Vì ngoài hắn ra bất luận là kẻ nào cũng không thể lấy nàng. Hắn đáng ra phải giết tên giáo chủ ma giáo kia ngay khi biết hắn có tình cảm với Linh nhi của hắn mới phải.
Hắn liệu đã về Phong Linh Sát chưa, có hay không đến tìm nàng. Chỉ mới không gặp hắn có một hôm thôi mà nàng đã nhớ hắn rồi. Hồng Linh đang bất động trong Phong đình trầm ngâm suy nghĩ thì một cánh tay ôm lấy nàng từ phía sau. Hành động bất ngờ này của hắn khiến nàng khá hoảng hốt định dãy ra khỏi tay hắn thì hắn càng siết chặt hơn.
- Nếu nàng dám gả cho Trác Vũ Đình ta sẽ giết hắn sau đó san bằng Thiên Linh giáo thành bình địa. Nàng đã hôn ta, nàng phải chịu tránh nhiệm phải gả cho ta.
Xoay mình trong vòng tay của hắn Hồng Linh có chút buồn cười nhìn hắn, trong mắt hắn có chút bối rối, chút hoảng hốt. Hắn cư nhiên cũng có tình cảm với nàng, nàng cảm thấy có chút ngọt ngào hạnh phúc.
- Ta có hôn chàng sao? Ta không nhớ! - Nheo mắt nhìn hắn nàng dịu dàng nói.
- Không nhớ cũng không được gả cho bất cứ kẻ nào ngoại trừ ta... Đừng rời khỏi ta, xin nàng đừng rời khỏi ta...
Thân hình to lớn của hắn có chút lay động. Hắn kéo nàng vào trong ngực ôm trọn lấy thân hình nàng. Chỉ nghĩ nàng sẽ lấy kẻ khác, hắn muốn băm kẻ kia ra trăm mảnh, chỉ nghĩ nàng sẽ rời xa hắn cũng khiến hắn không thể thở nổi.
- Sẽ không, sẽ không gả cho ai ngoài chàng. - Nàng cười đến ngọt ngào nhẹ giọng nói. Nàng hiện giờ rất hạnh phúc cuối cùng thì nàng cũng rõ tâm ý của hắn.
- Bởi vì ta yêu chàng. - Khẽ ghé sát tai hắn nàng thỏ thẻ dịu dàng với đôi má ửng đỏ thật đáng yêu.
- Ta cũng yêu nàng.
Nụ cười thật sâu trên môi hắn, trong đáy mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc bất tận. Hắn hạnh phúc vì dù nghĩ rằng hắn ghét nàng nhưng nàng vẫn muốn bám theo hắn. Vậy mà Vân Tuyết Nhược kia cư nhiên lừa gạt hắn, nhưng cũng phải cám ơn nàng ta, nếu không có nàng ta hắn và nàng sẽ không có hạnh phúc hiện nay. Được ai đó yêu thương hoặc yêu thương một ai đó mặc dù đáng sợ, nhưng nếu không vượt qua nỗi sợ thì sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc. Hai thân ảnh một cao lớn, một nhỏ nhắn cùng nắm chặt tay trong Phong Đình ngọt ngào mà hạnh phúc.
- Làm sao vậy? Đau ở đâu sao?
Nói rồi hắn không đợi nàng trả lời vội vàng đi tìm Thiên Nhạc tới. Sau khi Thiên Nhạc rời khỏi sắc mặt Hằng phong càng kém hơn hắn cư nhiên lại giận dữ. Có phải vì nàng không, vì chán ghét nàng, vì nàng phiền phức.Thân ảnh nhỏ nhắn dõi mắt theo bóng lưng ngày một mờ nhạt dần của Hằng Phong, nàng cũng quyết rời đi hắn tránh cho hắn càng chán ghé nàng hơn.
Hằng Phong thật nhanh kết thúc nhiệm vụ rồi quay lại tìm nàng. Rời nàng chỉ một chút mà hắn lại vô cùng bất an, chỉ sợ khi quay trở lại sẽ không thấy nàng nữa. Bất an của hắn dược che đậy bằng sự giận dữ. Mà không, hắn thực sự giận dữ, giận bản thân sao không phát hiện sớm hơn nàng không ở cạnh hắn. Giận dữ vì đã không kịp đuổi theo nàng ngày đó để nguy hiểm đến với nàng. Giận dữ vì không thể cột chặt nàng bên cạnh từng giây để nàng không có cơ hội xảy ra chuyện mà hắn không biết nữa. giận dữ vì hắn không thể kiểm soát tình hình mà khiến hắn thiếu chút nữa mất đi nàng. Lại càng giận dữ hơn là không biết nàng nghĩ gì mà dạo này thường rơi lệ. Tim hắn như co rút theo những giọt nước mắt của nàng. Bước nhanh đến phòng nàng hắn như bị dọa cho sợ hãi, nàng cư nhiên không có trong phòng. Túm áo lào quản sự mặt hắn sa sầm quát lớn:
- Nàng đâu?
Lão quản sự bị hắn rống mà toàn thân run rẩy quỳ sụp xuống miệng lắp bắp, chưa bao giờ lão thấy Gia nổi giận như vậy. Theo gia suốt 16 năm qua lão chưa từng thấy qua hắn trở nên đáng sợ đến vậy với các thuộc hạ, ngay cả khi hắn bị sốc sau khi chính tay giết chết Minh Phương. Lão nhận thấy Tiểu cô nương Hồng Linh này cũng thật trọng yếu (quan trọng, điểm yếu) trong lòng hắn. Vì nàng ta hắn lộ ra vẻ hạnh phúc, giận dữ, lo lắng, cả sợ hãi nữa. Nhớ ngày hắn ôm nàng trở về Phong Linh sát lão thấy trong mắt hắn hằn sâu nỗi sợ. Cơ thể suy yếu do mất máu quá nhiều, vết thương không ở những nơi trọng yếu (nơi nguy hiểm tính mạng) nhưng do bị nhốt trong trận quá lâu. Vết thương lại có độc khiến nàng như bước một chân vào ngưỡng cửa của tử thần. Cũng bởi vì tình trạng của nàng ta lúc ấy khá nghiêm trọng, thế nên tiểu thư Thiên Nhạc cũng toát mồ hôi lạnh và phải túc trực bên cạnh cả một ngày một đêm. Lão là người theo dõi hắn từ lúc hắn bước chân đầu tiên chập chững vào Phong Linh sát. Dù là lần đầu giết người hay đứng trước hàng trăm quân địch, lão chưa từng thấy hắn nhíu mày hay run sợ. Thế nhưng khi Thiên Nhạc nói nàng ta có thể sẽ chết, lão thấy ánh mắt hắn là lo lắng. là sợ hãi, và hoang mang nồng đậm.
- Hồng Linh cô nương nói là về phủ chính vương. Gia vừa đi thì cô ấy cũng đi ngay.
Chưa kịp nghe hết hắn hướng phủ chính vương mà chạy. Khi hắn rời đi nàng là chiều tối hôm trước, cũng đã một ngày rồi, ai mà biết trong một ngày liệu có chuyện gì xảy đến không chứ. Tâm hắn có chút bất an, vừa vào tới vương phủ hắn tới tìm Vân phi, tiểu thư của nàng. Vừa thấy hắn Vân Tuyết Nhược mỉm cười thật sâu:
- Hằng hộ vệ ngươi chạy tới tìm ta là có việc?
- Ta là tới tìm Hồng Linh. Hắn không kiên nhẫn nói, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm.
- Ồ, ta nghĩ muội ấy hiện giờ không rảnh gặp Hằng hộ vệ vì ngày mai nàng phải gả đi rồi. Nàng ta không thèm nhìn sắc mặt đã đen thui của hắn cười hờn hở như người có hỷ sự là mình ấy.
- Gả đi... là ý gì...
Hắn nghiến răng rít lên từng tiếng gân xanh nổi rõ trên sắc mặt u ám mà lúc này đáy mắt đã nồng đậm lửa giận.
Như không rõ sống chết Tuyết Nhược vẫn vui vẻ cười nói:
- Chẳng phải lúc trước Hằng hộ vệ có đến than phiền vì bị nha đầu đó làm phiền sao? Lúc đó ta đã đồng ý với Hằng hộ vệ sẽ tìm nơi tốt gả nàng ta. Cũng thật vất vả nha, cuối cùng thì nha đầu kia cũng đồng ý gả đi. Hằng hộ vê cứ yên tâm ta lần này sẽ gả nàng thật xa nơi này. Sẽ khiến nha đầu đó không thể bám lấy ngài nữa vì Thiên Linh Giáo cách nơi này rất xa nha.
Hiện tại mà nói hắn quả thực muốn bóp chết tiểu nữ từ trước mặt này mà. Dù nàng ta có là vương phi đi nữa hắn cũng muốn ngay lập tức bẻ gãy cổ nàng ta. Như không hề phát hiện ra sát khí vây lấy mình Vân Tuyến Nhược ở một bên phân phó nha hoàn bên mình:
- Em mang thuốc dưỡng dung cho tiểu Linh, nàng ta đang hóng gió trong Phong đình đó. Như có cơn cuồng phong thổi qua bóng dáng Hằng phong đã biến mất khỏi yên các. Nở nụ cười đắc ý trên môi, Tuyết Nhược kéo tay Nhu Nhi khẽ lắc đầu. Nàng là cố ý nói cho hắn biết tiểu Linh hiện đang ở đâu.
Hắn đến Phong đình trong sự giận dữ nàng cư nhiên bám lấy đòi làm nương tử của hắn một bước không rời. Khi hắn bắt đầu động tâm với nàng thì nàng lại định gả cho nam nhân khác. Hắn đâu có dễ dàng để nàng đùa giỡn như vậy. Trác Vũ Đình hắn có nên giết tên này không nhỉ, chỉ cần giết hắn ta Linh nhi của hắn sẽ không thể gả nữa. Phải, hắn sẽ giết bất cứ kẻ nào muốn thú(cưới) nàng. Vì ngoài hắn ra bất luận là kẻ nào cũng không thể lấy nàng. Hắn đáng ra phải giết tên giáo chủ ma giáo kia ngay khi biết hắn có tình cảm với Linh nhi của hắn mới phải.
Hắn liệu đã về Phong Linh Sát chưa, có hay không đến tìm nàng. Chỉ mới không gặp hắn có một hôm thôi mà nàng đã nhớ hắn rồi. Hồng Linh đang bất động trong Phong đình trầm ngâm suy nghĩ thì một cánh tay ôm lấy nàng từ phía sau. Hành động bất ngờ này của hắn khiến nàng khá hoảng hốt định dãy ra khỏi tay hắn thì hắn càng siết chặt hơn.
- Nếu nàng dám gả cho Trác Vũ Đình ta sẽ giết hắn sau đó san bằng Thiên Linh giáo thành bình địa. Nàng đã hôn ta, nàng phải chịu tránh nhiệm phải gả cho ta.
Xoay mình trong vòng tay của hắn Hồng Linh có chút buồn cười nhìn hắn, trong mắt hắn có chút bối rối, chút hoảng hốt. Hắn cư nhiên cũng có tình cảm với nàng, nàng cảm thấy có chút ngọt ngào hạnh phúc.
- Ta có hôn chàng sao? Ta không nhớ! - Nheo mắt nhìn hắn nàng dịu dàng nói.
- Không nhớ cũng không được gả cho bất cứ kẻ nào ngoại trừ ta... Đừng rời khỏi ta, xin nàng đừng rời khỏi ta...
Thân hình to lớn của hắn có chút lay động. Hắn kéo nàng vào trong ngực ôm trọn lấy thân hình nàng. Chỉ nghĩ nàng sẽ lấy kẻ khác, hắn muốn băm kẻ kia ra trăm mảnh, chỉ nghĩ nàng sẽ rời xa hắn cũng khiến hắn không thể thở nổi.
- Sẽ không, sẽ không gả cho ai ngoài chàng. - Nàng cười đến ngọt ngào nhẹ giọng nói. Nàng hiện giờ rất hạnh phúc cuối cùng thì nàng cũng rõ tâm ý của hắn.
- Bởi vì ta yêu chàng. - Khẽ ghé sát tai hắn nàng thỏ thẻ dịu dàng với đôi má ửng đỏ thật đáng yêu.
- Ta cũng yêu nàng.
Nụ cười thật sâu trên môi hắn, trong đáy mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc bất tận. Hắn hạnh phúc vì dù nghĩ rằng hắn ghét nàng nhưng nàng vẫn muốn bám theo hắn. Vậy mà Vân Tuyết Nhược kia cư nhiên lừa gạt hắn, nhưng cũng phải cám ơn nàng ta, nếu không có nàng ta hắn và nàng sẽ không có hạnh phúc hiện nay. Được ai đó yêu thương hoặc yêu thương một ai đó mặc dù đáng sợ, nhưng nếu không vượt qua nỗi sợ thì sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc. Hai thân ảnh một cao lớn, một nhỏ nhắn cùng nắm chặt tay trong Phong Đình ngọt ngào mà hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook