Truy Phong Đao
6: Nó Thật Sự Đem Chính Mình Biến Thành Một Con Gà Nướng Thơm Ngon Đẹp Mắt


Đêm đó, Thẩm Truy Phong vẫn được ăn cánh gà kho tàu mà y yêu cầu.Hương thơm tràn ngập, làm nơi xa xôi hẻo lánh như Tại Thủy Nhất Phương cũng phần nào có thêm hương vị nhân gian.Thẩm Truy Phong ăn uống thõa thích xong, tự thưởng cho mình bình rượu trắng, uống một cách ngon lành, còn dùng đũa đập nhịp nhàng vào mép đĩa, ngâm nga tiểu khúc.Nhạn Tuyết nhìn bộ dáng hiện tại của sư phụ, thật khó có thể tưởng tượng được lúc y vẫn còn là thủ lĩnh của tổ chức oai phong một cõi nào đó, thì trông như thế nào.Nếu tính là đã từng, hiện tại cũng coi như nghỉ hưu rồi.Nhạn Tuyết nghĩ đến chuyện phát sinh lúc sáng, quyết định bất luận dù có nghi ngờ gì, đều phải hỏi cho ra lẽ, không cần chôn ở trong phòng, miễn cho bản thân lại suy nghĩ quá nhiều.Vì vậy, Nhạn Tuyết rót rượu cho Thẩm Truy Phong xong, đã trực tiếp mở miệng: “Sư phụ, Truy Phong lệnh chủ là cái gì?”Tay nâng chén của Thẩm Truy Phong ngừng một chút, rồi lại nhấp một ngụm, đáp: “Ý trên mặt chữ”Nhạn Tuyết mê hoặc, nghiêng nghiêng đầu : “Truy Phong rất giống tên sư phụ?”“Không khác lắm.”“Vì sao?”Thẩm Truy Phong trái lại lý trực khí tráng*: “Thuận tiện đặt”*Lý trực khí tráng: cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa“……”Nhạn Tuyết không muốn nghe Thẩm Truy Phong nói vòng nói vo, hỏi thẳng vào chủ đề: “Sư phụ đang giấu bí mật gì phải không? Người rốt cuộc là người nào, Nhất Phẩm Truy Phong lại là làm cái gì?”Thẩm Truy Phong chậm rãi buông chén rượu, ý vị sâu xa mà liếc nhìn Nhạn Tuyết một cái.Trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt ‘Ngươi quả nhiên đã nghe lén, nếu không làm sao biết được cái tên Nhất Phẩm Truy Phong này.’Nhạn Tuyết làm bộ không thấy vẻ giễu cợt này, cặp mắt đen nháy kia của hắn vẫn mở to nhìn chăm chú.Khi bị đôi mắt này của Nhạn Tuyết nhìn, người ta rất dễ cảm thấy tội lỗi.Cái cảm giác tội lỗi này, sẽ khiến người ta tự nhiên mà dâng lên một loại tâm tình: Ta không nên lừa gạt thiếu niên có đôi mắt trong sáng nhất thế gian này.Nhưng Thẩm Truy Phong thì không, vì da mặt y thực sự rất dày.Vì thế Thẩm Truy Phong nói: “Ngươi muốn nghe bí mật của sư phụ, vậy ngươi lấy cái gì trao đổi đây, Nhạn Tuyết.”“Trừ phi….


Ngươi dùng bí mật của mình trao đổi với ta.”Nhạn Tuyết sửng sốt, bí mật của hắn?Đó chẳng phải là việc bí mật giả làm Diễm Huyết Tội Nhân để trừng trị bọn ác đồ khi dễ người khác sao? Nhưng mà…..chuyện này đã gây xôn xao rồi, Nhạn Tuyết không muốn để sư phụ vì hắn mà nhọc lòng.Chuyện mình đã làm, thì phải tự chịu trách nhiệm.Trừ cái này ra, nội tâm Nhạn Tuyết còn có một tâm tư khó nói: Cho dù bản thân thật sự làm vậy, thì cũng không hối hận về những gì bản thân đã làm, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn Thẩm Truy Phong biết hắn đang giết người.Nhạn Tuyết hy vọng chính mình trong lòng Thẩm Truy Phong vĩnh viễn là đồ đệ tốt ngoan ngoãn nghe lời kia.Nhạn Tuyết cắn môi, nửa chữ cũng không đáp lại.Thẩm Truy Phong cũng không ép hắn, cười nhạt một cái, kêu chim nhỏ tới: “Gà Nướng! lại đây, nếm thử vị rượu trắng này đi ~”Nhạn Tuyết còn chưa kịp tới ngăn cản, chim nhỏ đã sớm hưng phấn tột cùng mà bay qua, cắm cả đầu vào bát rượu, bắt đầu uống ùng ục, uống đến vẫy tai ngoắc đuôi, cực kì nhịp nhàng.Sau đó, thân thể nó lập tức cứng đờ.Tim Nhạn Tuyết hẫng nhịp, vội vàng vớt chim nhỏ từ trong bát rượu ra, sốt sắn hỏi: “Ngươi không bị sao chứ?”Chim nhỏ vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết rồi, Nhạn Tuyết gấp đến nỗi không biết nên làm như thế nào mới được, Thẩm Truy Phong lại bật cười ha hả.Tiếng cười dường như đánh thức chim nhỏ, nó đột nhiên lật mình bổ nhào một cái, sau đó bốn móng nhảy loạn, thân hình mê ly, giống như một hòn than hồng nằm ở trên bàn lăn qua lộn lại, trông có vẻ tràn đầy năng lượng.Đây là đang……đánh Túy Quyền?Thẩm Truy Phong ‘phụt’ một tiếng, bình luận: “Tửu lượng không tốt.”Cuối cùng, cơn say của chim nhỏ dường như đã kết thúc, khẽ run run mà bò về trên đĩa, đặt mông ngồi ở giữa đĩa, chôn đầu vào đám lông, sau đó----Ngủ rồi.Nó thật sự đem chính mình biến thành một con gà nướng thơm ngon đẹp mắt.Nhạn Tuyết: “……”…… Thôi bỏ đi.Đêm khuya, Nhạn Tuyết theo thói quen tính chuồn ra ngoài, chuẩn bị vào rừng tu kiếm, chim nhỏ say rượu lúc này cũng tỉnh lại rồi, cực kì tràn đầy sinh lực, cứ đòi bay lên đỉnh đầu Nhạn Tuyết đi theo cùng.Nhạn Tuyết không lay chuyển được nó, lại sợ đánh thức Thẩm Truy Phong, liền kệ nó.Vào sâu trong rừng cây, Nhạn Tuyết dừng bước.Hắn cảm nhận được một cổ hơi thở không giống bình thường.Nhạn Tuyết luôn cực kỳ mẫn cảm với hơi thở của người khác.Hắn đem chim nhỏ ở trên đầu xuống, nhét vào vạt áo trước ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Yên lặng.”Chim nhỏ rất có linh tính, vì thế không hề phát ra tiếng.Cây rì rào, lá xào xạc.Rõ ràng xung quanh không một bóng người, nhưng Nhạn Tuyết lại có thể cảm giác được sự lạnh lẽo ẩn trong không khí.“Chư vị, lần nào cũng đều giấu đầu lòi đuôi như vậy, chẳng lẽ không thấy buồn cười sao?”Giọng nói Nhạn Tuyết quanh quẩn ở trong rừng cây, vang vọng xa rất xa.Đột nhiên dưới tàn cây nhảy ra vài bóng người, bọn họ đều che mặt, đông tây nam bắc bốn phương hợp lực bao vây lấy Nhạn Tuyết, cả người không hề che giấu sát ý.Nhạn Tuyết nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Đừng che mặt, ta biết các ngươi là người Võ Lâm Huyền Minh, muốn động thủ thì cứ trực tiếp đến đây đi.”Một người trong đó hỏi: “Vì đâu ngươi khẳng định là bọn ta?”Cái này còn phải hỏi sao?Gần đây nhất chỉ có hai đám người xông vào nhà họ.Một đợt là Võ Lâm Huyền Minh, một đợt khác là Nhất Phẩm Truy Phong.Vì Nhạn Tuyết đã xác nhận Nhất Phẩm Truy Phong là tổ chức của sư phụ, cho nên không có khả năng nửa đêm đến chặn giết hắn.Vậy nên, đương nhiên chỉ có thể là người Huyền Minh Võ Lâm.Bất quá Nhạn Tuyết lại lười giải thích, liền nói: “Căn bản cũng không chắc chắn, có điều vừa rồi ngươi hỏi ngược lại như vậy không phải đang tự thừa nhận sao?”Người bịt mặt: “…...”Nhạn tuyết lại nhoẻn miệng cười, trong bóng đêm khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia mị ảnh quỷ dị, hắn nhẹ nhàng liếm liếm môi: “Đêm đen gió lớn, xác thật là thời điểm tốt để giết người, các người chọn thời cơ không tệ.


Chỉ có điều…..có muốn ta chia sẻ cho một chút cách chặn giết chính xác trong đêm không?”Nhạn Tuyết để tay ra sau, giữ chặt Diễm Huyết Kiếm trong áo choàng.Trong nháy mắt Diễm Huyết kiếm tựa như một con rắn quấn lấy cánh tay Nhạn Tuyết, như thể muốn đồng hóa hắn.Nhất thời gió cát nổi lên, người vây quanh hắn thấy thế liền chậm rãi rui về phía sau, một người trong số đó hô lớn nói: “Lệ khí trên người ngươi nặng như vậy, chuyện Hoàng Tứ chắc hẳn có liên quan đến ngươi.

Sư phụ như thế nào thì đồ đệ như thế đó, có thể thấy sư phụ ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì!”“Sư phụ ngươi là Diễm Huyết Tội Nhân có phải hay không!”Mặt khác lên tiếng chất vấn.Nhạn Tuyết nhẹ nhàng cười cười, cũng khó trách những người này sẽ nghĩ như vậy.Chung quy Diễm Huyết Tội Nhân mười mấy năm trước đã tung hoành trong thiên hạ,với tuổi của hắn đúng thật không có khả năng trở thành Diễm Huyết Tội nhân mười mấy năm trước, cho nên người Huyền Minh cho rằng sư phụ hắn mới là Diễm Huyết Tội Nhân năm đó, Nhạn Tuyết là nhờ Thẩm Truy Phong chỉ dạy, cho nên lệ khí mới có thể nặng như vậy.Cái suy luận này, từ mặt logic suy ra coi bộ cũng chính xác.Chỉ có điều ….“Nói nhảm với hắn làm gì! Bắt lấy hắn, sau đó dùng hắn dụ tên sư phụ kia ra!”Hét lớn một tiếng, người xung quanh hướng Nhạn Tuyết phẫn nộ giết.Đao, kiếm, kích sôi nổi tung sát chiêu lấy mạng không lưu tình mà đánh tới hướng Nhạn Tuyết.Chỉ vì một tên Hoàng Tứ đáng chết vốn làm nhiều việc ác như vậy!“Các ngươi…….


Cùng tội…..”Đồng tử Nhạn Tuyết dựng đứng, chuyển thành một mảng đỏ máu, nhảy lên một cái, đã cao cả trăm mét.Trên không trung dưới ánh trăng, thân ảnh hắn giống như quỷ mị, chỉ thấy hắn rút ra một thanh trường kiếm từ phía sau.Cự mãng màu bạc lần thứ hai ra khỏi vỏ, dải lụa đỏ bay múa tựa như lưỡi xà thò thụt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hết thảy kẻ địch.Nhạn Tuyết chém xuống một kiếm, trên mặt đất mở ra một vết nứt thật lớn.Người bịt mặt dồn dập lui về sau, tránh xa chiến cuộc.Những hiệp sau đó, vẫn là Nhạn Tuyết chiếm thế thượng phong.Lúc Nhạn Tuyết chuẩn bị bức lui đám người, khi lần nữa tung chiêu, phương xa đột nhiên truyền đến từng tiếng huân* trầm thấp uyển chuyển.*Huân: sáo huân (huyên), nhạc cụ cổ của người Trung QuốcTiếng huân kia giống như tiếng tru tréo xao động tâm trí Nhạn Tuyết.Lập tức, tiếng cầm cũng vang lên theo.Thoạt nghe, tiếng đàn tựa hồ hòa điệu cùng với tiếng huân, sau vài nốt nhạc, dây đàn được gảy càng lúc càng nhanh hơn.Tiếng đàn dường như đang gây rối, lắng nghe kĩ còn có cả tạp âm.Nhưng tiếng cổ cầm kia trước sau không hề phá đi giai điệu chính của tiếng huân, mà mượn điệu chính che giấu cái điên cuồng loạn vũ.Âm thanh này tựa như móng mèo cào vào tim, làm khí huyết Nhạn Tuyết chấn động, nội tức không ổn.Theo một tiếng gảy đàn lảnh lót chói tai, Nhạn Tuyết tức khắc cảm thấy gân mạch chính mình bị phong bế, một ngụm máu dâng lên, chớp mắt liền nôn máu tươi.Trước mắt hắn tối sầm, liền trực tiếp rơi từ trên không xuống.“Ha ha ha, là Cầm Tuyệt Song Sát đến!”“Là minh chủ phái Cầm Tuyệt Song Sát đến chi viện chúng ta sao?”“Tiểu tử thối, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không!”Mắt thấy chi viện cường lực đã đến, nhóm người bịt mặt có người chống lưng, ai nấy tinh thần hưng chấn, những người lúc đầu bỏ chạy cũng tiến lên tới tấp chuẩn bị truy bắt Nhạn Tuyết để lập công.Nhạn Tuyết tự cường chống đỡ đứng lên.Quả nhiên…..nội lực bản thân vẫn còn kém, căn cơ không ổn.Nếu luận về kiếm pháp ngoại công, hắn còn tự tin đánh thắng; nhưng gặp phải loại cao thủ công kích tinh thần này, hắn xác thật rất khó có thể đối phó.Trừ phi…..


Nhạn Tuyết gắt gao nắm lấy Diễm Huyết Kiếm.Trong đầu hắn vù vù một mảnh.Trừ khi hắn cam nguyện đem thần trí chính mình hoàn toàn trao cho Diễm Huyết kiếm, để cuồng khí trong kiếm xâm nhập thân thể hắn……Không được, tuyệt đối không được!Nhạn Tuyết ở trong lòng phản đối, nếu thật sự làm như thế , chẳng phải chỉ vì chiến thắng mà đánh mất chính mình, trở thành vật chứa Diễm Huyết kiếm sao?Sư phụ nhất định sẽ rất tức giận, nhất định sẽ rất thất vọng.Nhạn Tuyết lau đi máu tươi nơi khóe miệng, cố gắng duỗi thẳng sống lưng, nhìn đám người dương dương tự đắc trước mặt, nở nụ cười: “…..Các ngươi ai lên trước? Hay là lên cùng một lượt?”Đám người hai mặt nhìn nhau, nhìn thiếu niên trước mắt sống lưng thẳng tắp, cùng thanh kiếm trong tay, sau đó hét lớn một tiếng: “Chúng ta cùng nhau lên!”Cùng với một mảnh tiếng chém giết, Nhạn Tuyết nháy mắt lâm vào đao quang kiếm ảnh**Đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệtMà nhạc khúc của Cầm Tuyệt Song Sát cũng không ngừng phong tỏa kinh mạch hắn, khiến hắn không thể sử dụng toàn lực.Nhạn Tuyết toàn lực chống cự, vừa đánh vừa lui, vì gân mạch đều bị phong tỏa, nên không thể ngự kiếm, cũng không thể dùng thuật ẩn thân, dần dần rơi vào tình cảnh khốn khó.Chim nhỏ ở trong lồng ngực Nhạn Tuyết lo lắng mà kêu một tiếng, vì thế Nhạn Tuyết lấy chim nhỏ từ trong lòng ra, đem nó thả đi.“Đi mau!”Sau khi bay ra chim nhỏ liền lơ lửng trên đỉnh đầu Nhạn Tuyết, thật lâu cũng không rời đi.Nhạn Tuyết vung ra phía trước một kiếm công kích, lại lần nữa nhảy lên trên cây, nhìn về phía chim nhỏ: “Sao ngươi còn chưa chịu đi?”Đúng vào lúc này, Cầm Tuyệt Song Sát lần nữa đánh tới, tiếng đàn kia làm tai Nhạn Tuyết như bị sét đánh vào, không khỏi ù tai từng đợt liên tục.“Hừm-----” Nhạn Tuyết hít sâu một hơi, dứt khoát phong bế thính giác chính mình, tránh cho phải chịu thêm nhiều tiếng đàn công kích.Ngăn cách tiếng đàn xong, Nhạn Tuyết ổn định được đôi chút, bắt đầu phản kích.Chỉ là, dưới tiếng cầm huân phối hợp, đám người trước mắt tấn công càng thêm ác liệt.Tuy rằng Nhạn Tuyết không còn ù tai, nhưng gân mạch thân thể vẫn còn bị phong tỏa như cũ.Lúc này, chỉ thấy một đạo lưỡi đao vô hình từ trên trời chém xuống, như muốn lấy đầu Nhạn Tuyết xuống.Nhạn Tuyết tránh khỏi nguy hiểm, sát chiêu lần nữa lại đến.Trong thời khắc nguy hiểm, một tiếng hổ gầm từ trong núi rừng vang lên.--------------Fact: Nhạn Tuyết (Yàn xuě) đồng âm với Diễm Huyết (yàn xuè).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương