Truy Nã Lệnh: Hoàng Hậu Là Tội Phạm
-
Chương 13: Gặp lại... món quà bất ngờ!
Chap 13:
Cơ thể nhẹ hẳn lên, gió thổi từng cơn lạnh buốt vào mặt ta...có phải hay không ta đã chết...
Nhẹ nhàng mở mắt ra...ta thấy ta đang bay, phía dưới ta cảnh vật hùng vĩ...
Một...hai...ba...
-" A...a...á " Mô phật ta sợ độ cao nha! Hu hu.
-" Câm miệng, ngươi thật ồn ào" Một giọng nói tà mị, từ tính như rượu vang lên.
Hả? Kì dị, ta rõ ràng chưa chết, cơ thể vẫn ấm áp, mạch vẫn đập, chỉ là tay chân hơi lạnh thôi...
-" Trời ạ, cô thật xấu xí nha! Lâu rồi không gặp Hoa Hoa". Tiếng cười mị trầm thấp lại vang lên.
Hả? Ai? Ngừng ngay mạch suy nghĩ của mình, ta ngẩng đầu lên nhìn...hình như ta đang ngồi...trên một đám mây a.
-" A...á...á...nàng...nàng...a". Miệng ta lúc này mở to lấp đủ một quả trứng gà luôn á!
Mái tóc đen huyền tung bay trong gió, dị sắc yêu đồng mị hoặc ánh lên vẻ tươi cười, dung man tuyệt thế, áo bào
rực lửa, đôi môi đỏ mọng đang phà ra một luồng khói trắng, mấp máy môi nói:
-" Đã lâu không thấy, Tiểu Hoa Hoa".
Không thấy cái khỉ mốc! Ta mà thấy được ngươi chắc ta đi chầu ông bà quá!
Diêm nữ vương!
-" Ngươi...ngươi, tại sao lại xuất hiện ở đây? Không phải là..." Muốn bắt ta về lại âm phủ hả.
Phà ra luồng khói trắng vào mặt ta, Diêm nữ khẽ cười nói:
-" 'Hàng' đã đi không bao giờ trở lại a! ". Phù! may mắn ta cũng không muốn quay trở lại đâu...
-" Nhưng nếu Tiểu Hoa Hoa...đã thích ta đành chiều vậy". Nói xong còn ra vẻ yêu chiều vuốt nhẹ
má ta, đã thế còn bắn sóng điện ngàn vôn nữa chứ!
Oẹ...ọe...Ta nôn được chưa! Nàng là nữ...là nữ nha! Đừng hành động như một tên đàn ông đang dụ
dỗ gái nhà lành vậy chứ!
-" Bỏ đi...ngươi...nếu vậy ngươi ở đây làm gì ?".Ta tò mò nha, Diêm nữ xuất hiện ở đây may mắn cứu
ta một mạng nhưng vương của địa phủ ở nhân giới thì có gì lạ lạ thì phải...
Ta vừa nói xong thì không khí bắt đầu quỷ dị...
Hả? Nàng đang nhìn ta vô cùng nghiêm túc...có lẽ là chuyện gì không may chăng...
Ực! Ta vô thức nuốt đi một ngụm nước miếng của chính mình...Cái nhìn của nàng làm ta run sợ nha!
-" Tiểu Hoa Hoa...ta...ta...à mà ta lên đây làm gì ấy nhỉ".Haha.
Im lặng~~~~~
Tiếp tục im lặng~~~~~~
Ta thấy gân xanh đang nổi đầy trên trán mình.
Haha...cười cái beep!
Bốp..bốp...Tiếng vỗ tay từ hướng Diêm nữ vang lên, cười haha hai tiếng:
-" À! Ta nhớ rồi, ta lên đây để tặng ngươi một món quà, bù lại sự thiếu xót a...
Mà... ngươi chết sớm quá cũng chẳng có gì vui hết".Haha.
Cười, cười cái em gái mà ngươi!
-" Qùa gì, ta chỉ mong rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi, chưa gì mà ta thấy ta sống
lại và chết đi chẳng có gì khác nhau...". Mới sống lại nhờ thân thể của người khác đã
bị đúng mối tình đầu bóp chết.
Ta cảm khái a~ vô cùng cảm khái số mệnh của mình! Mệnh cứt chó!
-" Haha, Tiểu Hoa Hoa! Đừng buồn, món quà này của ta ngươi sẽ thích a!". Cười khúc khích
hai mắt giảo hoạt đảo loạn lên.
Bỗng nhiên ta thấy chuyện chả lành! Vô cùng quỷ dị!
Nàng từ từ bước lên trước mặt ta, cuối thấp mặt xuống...Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người
kề sát mặt ta, bên môi mãi giữ nụ cười...
Trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn...( Kiss!!! Kiss!!!!)
Ánh sáng tỏa quang màu tím nhàn nhạt truyền ra, ta thấy mặt mình nóng bừng bừng lên một cách
khác thường, cơ thể như có một luồng sinh khí tươi mát tràn lan khắp các ngõ ngách kinh mạch...
Thật thoải mái!
Tử kim dần tan đi, ta chậm rãi mở mắt ra...
-" Oh! Không ngờ cũng là tiểu mĩ nhân, không tồi". Diêm nữ mị hoặc giọng nói vang lên.
Rung động! Theo như lời nàng ta nói thì dung mạo của ta...vậy độc tố...
-" Tiểu mĩ nhân, nàng có thấy thích món quà của ta không".
Ta đưa mắt nhìn nàng, rồi lại lắc đầu, thở dài...
Diêm nữ này thật là vô sỉ...
-" Này bộ mặt đó là sao chứ...người ta đau lòng nha...". Gương mặt tuyệt thế kinh diễm giả
làm cô dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp kia...làm ta rùng mình!
-"......".
-" Ta không muốn quay về lại nơi đó...ngươi...". Chưa kịp hết lời thì...
-" Oái, đâu có được, tiểu mĩ nhân cuộc vui chỉ mới bắt đầu, ngươi không muốn trả thù".
Không được nha, dù gì đây cũng là trò vui tiêu khiển của ta a~~~
-"...ta rất nghi ngờ cái chết của ta do ngươi...". sắp đặt.
Diêm nữ tỏ vẻ mặt vô tội nhìn ta, ra vẻ điềm đạm đáng yêu...
Ôi ôi...thật mắc ói quá!
-" Tiểu mĩ nữ, còn một món quà cuối cùng nữa a...hí hí". Tươi cười mờ ám.
Oa! đứng trên đám mây này thật tốt, có cảm giác như đi trên bông mịn vậy...
Ta dang hai tay, đứng trên đám mây, hưởng thụ gió trời tạt vào người,...như trong titanic
dị á! Gió thổi nghe thật êm tai.
Bỗng một lực mạnh từ sau mông ta truyền tới, làm cả cơ thể mất cân bằng lao xuống...
A..á...á! Tiếng hét vang vọng cả trời xanh vang lên...làm thức tỉnh cả một khu rừng...
Đùa..đùa gì kì vậy...Ta đang rơi nha...đang rơi từ trên trời cao xuống á!
End chap 13.
Cơ thể nhẹ hẳn lên, gió thổi từng cơn lạnh buốt vào mặt ta...có phải hay không ta đã chết...
Nhẹ nhàng mở mắt ra...ta thấy ta đang bay, phía dưới ta cảnh vật hùng vĩ...
Một...hai...ba...
-" A...a...á " Mô phật ta sợ độ cao nha! Hu hu.
-" Câm miệng, ngươi thật ồn ào" Một giọng nói tà mị, từ tính như rượu vang lên.
Hả? Kì dị, ta rõ ràng chưa chết, cơ thể vẫn ấm áp, mạch vẫn đập, chỉ là tay chân hơi lạnh thôi...
-" Trời ạ, cô thật xấu xí nha! Lâu rồi không gặp Hoa Hoa". Tiếng cười mị trầm thấp lại vang lên.
Hả? Ai? Ngừng ngay mạch suy nghĩ của mình, ta ngẩng đầu lên nhìn...hình như ta đang ngồi...trên một đám mây a.
-" A...á...á...nàng...nàng...a". Miệng ta lúc này mở to lấp đủ một quả trứng gà luôn á!
Mái tóc đen huyền tung bay trong gió, dị sắc yêu đồng mị hoặc ánh lên vẻ tươi cười, dung man tuyệt thế, áo bào
rực lửa, đôi môi đỏ mọng đang phà ra một luồng khói trắng, mấp máy môi nói:
-" Đã lâu không thấy, Tiểu Hoa Hoa".
Không thấy cái khỉ mốc! Ta mà thấy được ngươi chắc ta đi chầu ông bà quá!
Diêm nữ vương!
-" Ngươi...ngươi, tại sao lại xuất hiện ở đây? Không phải là..." Muốn bắt ta về lại âm phủ hả.
Phà ra luồng khói trắng vào mặt ta, Diêm nữ khẽ cười nói:
-" 'Hàng' đã đi không bao giờ trở lại a! ". Phù! may mắn ta cũng không muốn quay trở lại đâu...
-" Nhưng nếu Tiểu Hoa Hoa...đã thích ta đành chiều vậy". Nói xong còn ra vẻ yêu chiều vuốt nhẹ
má ta, đã thế còn bắn sóng điện ngàn vôn nữa chứ!
Oẹ...ọe...Ta nôn được chưa! Nàng là nữ...là nữ nha! Đừng hành động như một tên đàn ông đang dụ
dỗ gái nhà lành vậy chứ!
-" Bỏ đi...ngươi...nếu vậy ngươi ở đây làm gì ?".Ta tò mò nha, Diêm nữ xuất hiện ở đây may mắn cứu
ta một mạng nhưng vương của địa phủ ở nhân giới thì có gì lạ lạ thì phải...
Ta vừa nói xong thì không khí bắt đầu quỷ dị...
Hả? Nàng đang nhìn ta vô cùng nghiêm túc...có lẽ là chuyện gì không may chăng...
Ực! Ta vô thức nuốt đi một ngụm nước miếng của chính mình...Cái nhìn của nàng làm ta run sợ nha!
-" Tiểu Hoa Hoa...ta...ta...à mà ta lên đây làm gì ấy nhỉ".Haha.
Im lặng~~~~~
Tiếp tục im lặng~~~~~~
Ta thấy gân xanh đang nổi đầy trên trán mình.
Haha...cười cái beep!
Bốp..bốp...Tiếng vỗ tay từ hướng Diêm nữ vang lên, cười haha hai tiếng:
-" À! Ta nhớ rồi, ta lên đây để tặng ngươi một món quà, bù lại sự thiếu xót a...
Mà... ngươi chết sớm quá cũng chẳng có gì vui hết".Haha.
Cười, cười cái em gái mà ngươi!
-" Qùa gì, ta chỉ mong rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi, chưa gì mà ta thấy ta sống
lại và chết đi chẳng có gì khác nhau...". Mới sống lại nhờ thân thể của người khác đã
bị đúng mối tình đầu bóp chết.
Ta cảm khái a~ vô cùng cảm khái số mệnh của mình! Mệnh cứt chó!
-" Haha, Tiểu Hoa Hoa! Đừng buồn, món quà này của ta ngươi sẽ thích a!". Cười khúc khích
hai mắt giảo hoạt đảo loạn lên.
Bỗng nhiên ta thấy chuyện chả lành! Vô cùng quỷ dị!
Nàng từ từ bước lên trước mặt ta, cuối thấp mặt xuống...Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người
kề sát mặt ta, bên môi mãi giữ nụ cười...
Trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn...( Kiss!!! Kiss!!!!)
Ánh sáng tỏa quang màu tím nhàn nhạt truyền ra, ta thấy mặt mình nóng bừng bừng lên một cách
khác thường, cơ thể như có một luồng sinh khí tươi mát tràn lan khắp các ngõ ngách kinh mạch...
Thật thoải mái!
Tử kim dần tan đi, ta chậm rãi mở mắt ra...
-" Oh! Không ngờ cũng là tiểu mĩ nhân, không tồi". Diêm nữ mị hoặc giọng nói vang lên.
Rung động! Theo như lời nàng ta nói thì dung mạo của ta...vậy độc tố...
-" Tiểu mĩ nhân, nàng có thấy thích món quà của ta không".
Ta đưa mắt nhìn nàng, rồi lại lắc đầu, thở dài...
Diêm nữ này thật là vô sỉ...
-" Này bộ mặt đó là sao chứ...người ta đau lòng nha...". Gương mặt tuyệt thế kinh diễm giả
làm cô dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp kia...làm ta rùng mình!
-"......".
-" Ta không muốn quay về lại nơi đó...ngươi...". Chưa kịp hết lời thì...
-" Oái, đâu có được, tiểu mĩ nhân cuộc vui chỉ mới bắt đầu, ngươi không muốn trả thù".
Không được nha, dù gì đây cũng là trò vui tiêu khiển của ta a~~~
-"...ta rất nghi ngờ cái chết của ta do ngươi...". sắp đặt.
Diêm nữ tỏ vẻ mặt vô tội nhìn ta, ra vẻ điềm đạm đáng yêu...
Ôi ôi...thật mắc ói quá!
-" Tiểu mĩ nữ, còn một món quà cuối cùng nữa a...hí hí". Tươi cười mờ ám.
Oa! đứng trên đám mây này thật tốt, có cảm giác như đi trên bông mịn vậy...
Ta dang hai tay, đứng trên đám mây, hưởng thụ gió trời tạt vào người,...như trong titanic
dị á! Gió thổi nghe thật êm tai.
Bỗng một lực mạnh từ sau mông ta truyền tới, làm cả cơ thể mất cân bằng lao xuống...
A..á...á! Tiếng hét vang vọng cả trời xanh vang lên...làm thức tỉnh cả một khu rừng...
Đùa..đùa gì kì vậy...Ta đang rơi nha...đang rơi từ trên trời cao xuống á!
End chap 13.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook