Truỵ Lạc (Rơi Xuống)
-
Chương 33: Vãn Vãn, đêm Bình An vui vẻ, lễ Giáng sinh vui vẻ
Trong một thoáng nghe thấy tiếng của Lục Tây Kiêu, cả người Chu Vãn từ đầu đến chân đều phát lạnh.
Cô quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên vẫn cau mày, không nói một lời nhìn cô.
Thấy cô không có động tĩnh gì, lúc này mới không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng: "Lại đây."
Chu Vãn không biết anh đứng đó từ lúc nào, cũng không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Quách Tương Lăng hay không.
Không khí quanh người anh rất thấp, sau khi đi đến trước mặt anh, Chu Vãn cũng không dám mở miệng trước nói gì, cúi đầu im lặng.
Lục Tây Kiêu nắm cằm, nâng mặt cô lên: "Chạy lung tung khắp nơi, em còn nhăn mặt với anh."
Chu Vãn sửng sốt, vô thức ngửa đầu nhìn anh.
Cái nhìn lộ rõ vẻ gấp gáp lại chăm chú, đáy mắt mang theo ánh sáng, như là ẩn chứa điều gì đó chưa nói hết.
Trong lòng Lục Tây Kiêu như nhũn ra bởi cái nhìn khó hiểu này, cũng không khó chịu gì, kéo đầu vai Chu Vãn đi ra ngoài, không để ý Quách Tương Lăng sau lưng.
Đêm khuya, bệnh viện vẫn kín hết chỗ.
Các loại âm thanh khẽ khàng nhưng hỗn loạn đan vào nhau.
Chu Vãn bị anh đưa bước nhanh rời đi, bước được vài bước, mới nhớ giải thích một câu: "Em không chạy lung tung, chỉ lên đi vệ sinh thôi, đi ra thì đụng phải dì ấy."
"Bà ta nói gì với em?" Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn trầm mặc.
Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Bắt nạt em rồi?"
"Không có."
"Thật à?"
Chu Vãn không dám nhìn thẳng anh, rũ mắt, giả bộ như nhẹ nhõm nói: "Không phải anh nói em sẽ giả bộ ngoan ngoãn à, sao còn cảm thấy em bị dì ấy bắt nạt chứ?"
Lục Tây Kiêu cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Vậy vừa nãy hai người nói gì?"
Chu Vãn dừng một chút, rũ mắt, mở miệng: "Dì ấy chỉ bảo em khuyên anh đi thăm bố anh, cái khác thì không nói gì."
Lục Tây Kiêu "À" một tiếng, không có biểu cảm gì, sau đó cởi áo khoác lên người Chu Vãn: "Quần áo của em đâu?"
"Vừa rồi không cẩn thận làm bẩn nên cởi rồi." Chu Vãn đẩy ra, nói: "Anh mặc đi, em không lạnh."
Anh không muốn nói nhảm với Chu Vãn, không chờ cô cho cánh tay vào tay áo đã kéo thẳng khóa lên, khoác lên người Chu Vãn giống như áo choàng.
Chu Vãn ngửa đầu, chớp mắt nhìn anh.
Hàng mi của anh rũ xuống, nhìn dáng vẻ này của cô, hồi lâu sau nghiêng đầu cười cười: "Em rất cao."
Chu Vãn mặc quần áo của anh, vạt áo cũng che hết đầu gối, cô bĩu môi, nói: "Một mét sáu."
Lục Tây Kiêu nhíu mày: "Có à?"
"..."
Sắc mặt Chu Vãn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói: "Có."
"Nặng bao nhiêu?"
"Hình như lần trước cân là 78 cân[1], không biết bây giờ là bao nhiêu."
[1] 1 cân bên TQ bằng 0,5968 kg ở Việt Nam, thế tính ra thì Chu Vãn nặng tầm 39kg, gầy lắm luôn á ><
Anh nhẹ nhíu lông mày: "Gầy quá."
"Cũng bình thường, bởi vì vóc dáng của em không tốt lắm." Chu Vãn nói.
Về phòng truyền nước, Chu Vãn cho dém chăn cho bà nội, lại đưa tay sờ trán bà, không nóng giống lúc trước nữa, huyết sắc trên mặt cũng đã khôi phục.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nói: "Anh về trước đi."
"Không sao." Dáng vẻ của anh vô cùng rảnh rỗi buồn chán: "Dù sao về cũng không có việc gì."
Chu Vãn khựng lại, không nói gì.
Vừa rồi, cô treo tùy tiện áo khoác bẩn trên ghế dựa, nước canh nhỏ xuống trên mặt ghế, Lục Tây Kiêu xoay người, lấy đầu ngón tay lau sạch sẽ.
"Để em đi." Chu Vãn nói.
Anh nhanh chóng lau sạch, lúc cầm áo khoác bẩn lên thì có gì đó rơi từ miệng túi ra.
Nền màu đỏ và xanh lục.
Chính là thiệp chúc mừng Giáng sinh cho Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn cả kinh, bước nhanh qua muốn nhặt thiệp mừng lên, nhưng vẫn chậm một bước, bị anh nhặt lên, kẹp tấm thiệp hơi mỏng ở đầu ngón tay.
Trên mặt anh lộ vẻ nhàn tản lại vui vẻ, nghiền ngẫm lại ngả ngớn, kéo dài giọng nói từng chữ một ra: "Gửi – Lục – Tây – Kiêu."
Rõ ràng là một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh rất bình thường, nhưng khi nói ra bằng chất giọng trầm ấm của anh, nó như có chút mờ ám.
Chu Vãn bất giác đỏ mặt.
"Cho anh?" Anh cười.
"... Ừm."
Anh mở ra, trên đó viết:
Lục Tây Kiêu, đêm Bình An vui vẻ, lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ, thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện suôn sẻ.
Nét chữ thanh tú, từng nét từng nét, viết cực kỳ nghiêm túc.
Lục Tây Kiêu nhìn một lát, rồi sau đó cười cười, nói: "Đêm Bình An và lễ Giáng Sinh, một tấm thiệp chúc mừng là đuổi rồi?"
"..."
Chu Vãn nhịn không được bĩu môi: "Dù sao trong ngăn bàn của anh có nhiều thiệp mừng như vậy, ngày mai cũng sẽ có."
Lục Tây Kiêu giống như sửng sốt, lập tức càng vui vẻ: "Thì ra mấy thứ đó là thiệp chúc mừng."
"..."
"Anh chưa có xem."
Nhận ra Lục Tây Kiêu đang giải thích với mình, trên mặt Chu Vãn càng nóng hơn.
Nhưng Lục Tây Kiêu nhận được bao nhiêu thiệp chúc mừng, rốt cuộc có xem hay không, vốn dĩ cô không nên để ý như vậy.
Song bây giờ, trong lòng cô lại mềm nhũn, trái tim biến thành một vật chứa, rót đầy mứt kẹo, cả người đều trở nên bay bổng.
"À." Giọng Chu Vãn nhàn nhạt.
"Nếu em không thích." Giọng điệu Lục Tây Kiêu lười nhác: "Ngày mai đến lớp anh, tự tay ném mấy cái thiệp chúc mừng kia đi."
Dáng vẻ Chu Vãn nghiêm túc: "Tấm lòng của người ta, ném đi không tốt đâu."
Lục Tây Kiêu cười rộ lên.
Giống như nghe xong cái gì đó rất buồn cười, trong đáy mắt đen tối chứa đựng vui vẻ, bả vai đều run rẩy, gật đầu cười, nói chêm chọc cười nói: "Phải, cô giáo Chu dạy phải."
"..."
Rõ ràng cái này chính là trào phúng.
Giống như bị vạch trần tâm sự, Chu Vãn đỏ mặt nhìn anh.
Ngay tại lúc anh mỉm cười thấy được bốn chữ trong đáy mắt – em vẫn còn giả vờ.
"..."
Thưởng thức xong dáng vẻ lúng túng của Chu Vãn, cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng hài lòng, không trêu cô nữa, ngón giữa giơ thiệp mừng lên, nói: "Cảm ơn cô giáo Chu."
Chu Vãn nhìn anh gấp thiệp chúc mừng lại lần nữa, bỏ vào túi mình.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười.
Cười xong rồi, cô bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Quách Tương Lăng nói "Mày thích Lục Tây Kiêu à?"
Cuối cùng Chu Vãn cũng biết, vì sao những nữ sinh kia biết rõ Lục Tây Kiêu là người như thế nào, biết rõ lãng tử khó quay đầu, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứ đụng vào tường nam[1], cũng phải đụng đến đầu rơi máu chảy mới không thể không quay đầu lại.
[1] Ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu quay đầu lại.
Lục Tây Kiêu có khả năng như vậy.
Lúc thân mật thì cho bạn cảm thấy cả thế giới đều ở trong ngực của bạn, dễ khiến đầu óc bạn choáng váng.
Tất cả đều xảy ra âm thầm không một tiếng động, nhưng con mồi đã sớm rơi vào cạm bẫy, giết người ngàn dặm.
Nhưng cô không thể như vậy.
Chu Vãn cảm thấy mình như bị tách ra thành hai linh hồn.
Một linh hồn trong đó bị anh hấp dẫn, bởi vì động tác giơ tay nhấc chân mà vui vẻ hay khó chịu; linh hồn còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt, nhìn tất cả xảy ra không tránh được, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu, không muốn rơi vào ảo ảnh dịu dàng của anh.
———
Phòng truyền nước tràn ngập mùi nước diệt khuẩn cùng với mùi thức ăn người nhà bệnh nhân mang vào, cả hai quyện vào nhau, mùi rất khó chịu.
Bà nội đã truyền xong ba chai nước, còn thừa một chai cuối cùng.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu ra ngoài hóng gió cho thoáng khí.
Hai người đứng bên cạnh lan can trên sân thượng ngoài tầng ba của bệnh viện, khuỷu tay anh chống lên tay ống thép, hơi cong lại, nhàn hạ dựa vào hút thuốc, làn khói khói lượn lờ lại bị gió lạnh thổi bay.
Như một bức tranh đầy màu sắc, mỗi một khung hình đều rất đẹp mắt.
"Lục Tây Kiêu, bà nội em truyền nước xong ngay thôi, ngày mai cũng phải truyền, chắc chắn phải ở bệnh viện hai ngày, lát nữa anh về trước đi."
Anh cắn điếu thuốc, bởi vậy nên giọng nói mơ hồ: "Ừm."
Hai tay Chu Vãn vịn vào lan can lạnh lẽo, tóc bị gió thổi loạn, nhìn khung cảnh đối diện.
Từ độ cao nơi này nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy đường dành riêng cho người đi bộ cách đó không xa, tường gạch xám trắng, những mái nhà chằng chịt hằng trăm năm tuổi.
Trên đường đi bộ phần lớn là người trẻ tuổi, mặc quần áo đầy không khí Giáng sinh.
Còn có rất nhiều người bán hàng rong đang bán quả Bình An được gói đẹp đẽ.
Có thương gia làm hoạt động Giáng sinh, nhân viên mặc quần áo ông già Noel phát tờ rơi, phát kẹo ở đầu đường.
"Lễ Giáng Sinh năm em chín tuổi, tuyết đầu mùa đã rơi xuống Bình Xuyên." Chu Vãn nói: "Đó là trận tuyết đầu mùa sớm nhất ở thành phố Bình Xuyên trong ấn tượng của em."
Lục Tây Kiêu búng búng tàn thuốc, theo lời cô nhớ lại lúc trước, nhưng thật ra không có ký ức nào liên quan.
Anh chưa bao giờ đón lễ Giáng Sinh, cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Anh thờ ơ cười: "Nhớ kỹ thế!"
"Ừm, đó là lần cuối cùng bố đón lễ Giáng Sinh với em."
Lục Tây Kiêu khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Sườn mặt của thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, tóc đen quấn quanh cổ, đôi mắt đen bóng nhìn về phương xa, dịu dàng lại chăm chú, đáy mắt lộ ra chút ánh sáng.
"Lục Tây Kiêu, lúc còn bé anh có tin trên thế giới có ông già Noel không?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.
"Không tin."
"Lúc em chín tuổi vẫn tin trên thế giới này thật sự có ông già Noel."
Chu Vãn nghiêng đầu nhìn Lục Tây Kiêu, chống lại hắn ánh mắt, cô cười cười, "Ngốc lắm nhỉ, chín tuổi vẫn còn tin."
"Lễ Giáng Sinh hằng năm em đều cầu nguyện, viết lên giấy, vào đêm Bình An thì bỏ vào trong bít tất, bố em nói ông già Noel sẽ ngồi lên xe con nai kéo để đi lấy điều ước của từng bạn nhỏ, sau đó vào đêm Giáng sinh thì thực hiện nguyện vọng của những bạn nhỏ ngoan ngoãn."
"Có lúc nguyện vọng có thể thực hiện được, có khi lại không thể thực hiện, em hỏi bố là tại sao, là vì em chưa đủ ngoan sao?"
"Bố em nói, là vì năm đó chưa có tuyết rơi, xe trượt tuyết của ông già Noel không đến được."
Nói đến đây, Chu Vãn cong mắt cười rộ lên: "Bây giờ nghĩ một chút, vậy mà em cũng tin lý do như vậy."
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nghe cô nói.
Có thể nhìn ra được, trước đây, Chu Vãn là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.
Được bảo vệ rất kỹ càng, vậy nên dù thông minh như cô, cái tính trẻ con kia mới có thể được bảo vệ để tin tưởng cái cớ vụng về như vậy.
"Vì vậy lễ Giáng Sinh năm đó tuyết rơi, em rất vui, cũng rất mong chờ, cảm thấy nguyện vọng của em nhất định có thể thực hiện được."
Lục Tây Kiêu hỏi: "Nguyện vọng của em là gì?"
"Hy vọng cơn ho khan của bố em có thể mau khỏe."
"Thực hiện được không?"
"Không có." Chu Vãn rũ mắt: "Giáng sinh thoáng qua một cái, cơn ho của bố càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì xót tiền nên bố không chịu đi bệnh viện, sau này mới biết được, là ung thư phổi."
Lục Tây Kiêu trầm mặc một lát, không hỏi chi tiết trong đó mà hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Cái gì?"
Anh thở ra một làn khói, tiếng nói khàn khàn mơ hồ: "Nguyện vọng lễ Giáng Sinh năm nay là gì?"
Chu Vãn cười cười: "Em cũng đã 16, đã biết trên thế giới này không có ông già Noel từ lâu rồi."
"Nếu có thì sao?" Anh nghiêng đầu, cảnh đêm trong ánh mắt anh trầm tĩnh lại kiên định: "Nguyện vọng là gì?"
Nguyện vọng lớn nhất lúc này là bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Nhưng Chu Vãn biết, nguyện vọng như vậy căn bản không thể thực hiện được.
Khi còn bé, nếu như cô ước một nguyện vọng hư vô mờ mịt như vậy, ví dụ như sang năm cao thêm năm cm, bố mẹ có thể ân ái không cãi nhau thì đều không thể thực hiện được.
Mà những lúc cầu nguyện muốn một hộp socola, muốn một cái cặp sách mới rất đẹp thì sẽ lập tức được thực hiện.
Chu Vãn suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Vậy... Em muốn một chiếc xe đạp."
Lục Tây Kiêu dụi tàn thuốc, cười: "Một năm chỉ có một lần, lại là một cái xe đạp à?"
———
Ở ngoài sân thượng gió thổi một lát, Lục Tây Kiêu hút hai điếu thuốc, hai người mới về phòng truyền nước.
Bà nội đã truyền xong bốn chai nước, vẫn chưa tỉnh, muốn tiếp tục ở lại viện quan sát, Chu Vãn định ở tạm trong bệnh viện một đêm, bảo Lục Tây Kiêu về nhà trước.
Đường đi vào đêm Bình An không lạnh rõ như bình thường.
Lục Tây Kiêu ngậm một điếu thuốc không châm, đi một mình trên đường.
Gió thổi qua càng phác họa thân hình cao ngất của anh, không ít nữ sinh đi qua liên tục quay đầu lại nhìn.
Đến trước vạch kẻ, đèn đỏ, Lục Tây Kiêu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tưởng Phàm.
"A Kiêu." Đầu bên kia ồn ào như trong dự liệu của anh: "Không phải nói không đến sao?"
"Không đến, hỏi mày cái này." Anh nghiêng cổ, nhìn những con số đang nhảy trên đèn đỏ: "Lần trước mày nói chỗ mua xe đạp là ở đâu?"
"Mày mua xe đạp làm gì?"
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: "Mày đừng quan tâm nhiều."
"Lát nữa tao gửi WeChat của người ta cho mày, qua ngày mai là mua được."
"Hôm nay không được à?"
"Không phải, mày cũng không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi, hôm nay chắc cũng chỉ còn vài người bán táo vẫn thức thôi."
Lục Tây Kiêu cúp điện thoại, Tưởng Phàm nhanh chóng gửi WeChat của ông chủ bán xe đạp sang, anh dừng lại một lát, không thêm, mà mở bản đồ tìm mấy cửa hàng bán xe đạp gần đây.
Đèn giao thông trước vạch kẻ hết đỏ lại xanh, xanh rồi đỏ.
Lục Tây Kiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, xung quanh có rất nhiều người đi lại.
Giống như hình ảnh trong thước phim của đạo diễn Vương Gia Vệ.
Anh lần lượt gọi từng cửa hàng nhưng đều nhận được câu trả lời là đã đóng cửa.
Đã muộn thế như vậy, không có một cửa hàng nào còn mở cửa.
———
Sáng sớm hôm sau, Chu Vãn là bị bà nội đánh thức.
"Vãn Vãn?" Bà nội không thích ứng với ánh mặt trời và căn phòng trắng như tuyết, cau mày hỏi: "Đây là đâu vậy con?"
"Bà nội, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi, hôm qua bà bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện." Chu Vãn cầm chặt tay bà: "Hôm qua bác sĩ nói muốn xem tình huống hôm nay một chút, nếu hôm nay hạ sốt thì lại truyền nước là được rồi, sao vẫn còn khó chịu chứ?"
"Bị sốt?"
Sắc mặt Chu Vãn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chân thành nói: "Đúng vậy, bà nội, con đã nói bao nhiêu lần với bà rồi, khó chịu thì nhất định phải nói với con, không thể để bản thân chịu đựng được, tối hôm qua bà đột nhiên ngất xỉu phải gọi xe cứu thương, dọa con sợ chết khiếp."
Bà nội cười áy náy đau lòng, vuốt vuốt tóc Chu Vãn: "Bà không thấy khó chịu đâu, còn tưởng đây chỉ là bệnh cảm bình thường."
"May là không sao, nếu không thì con cũng không biết sau này phải sống tiếp như thế nào nữa."
"Đừng nói nhảm." Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Vãn Vãn nhà chúng ta thông minh như vậy, mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì đều sẽ trải qua vô cùng tốt."
Chu Vãn cúi người, nhẹ nhàng nằm trên người bà nội, ôm lấy bà, dán mặt lên ngực bà, thấp giọng nói: "Con mặc kệ, bà nhất định phải khỏe mạnh."
"Được, được, bà nội sẽ cố gắng." Bà nội cười nói.
Bác sĩ trực ban nhanh chóng đến đo nhiệt độ lần nữa, vẫn còn hơi sốt, có lẽ phải truyền nước thêm hai ngày nữa.
Bà nội lại lo tốn nhiều tiền, ngăn cản nói truyền xong chai này thì về nhà đi, nhưng lại bị lời lẽ nghiêm khắc của Chu Vãn từ chối, lúc này mới thôi, đồng ý ở viện một ngày nữa.
Bảy giờ sáng, sau khi Chu Vãn gọi cho chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ thì chuẩn bị về nhà lấy ít đồ rửa mặt dùng mang tới.
Sáng sớm, đường đi đã ngựa xe như nước, đều ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ vội vàng của người đi làm cùng với học sinh.
Trên hàng cây ven đường treo đầy dây đèn nhỏ, sau một đêm, nhiều dây đèn đã thưa thớt tắt.
Ngồi xe buýt về nhà, đứng ở bên ngoài quán game, Chu Vãn vừa xuống xe liền thấy anh trai lúc trước làm ca sáng ở quán game, dựa vào biển quảng cáo ngủ gà ngủ gật, nhìn qua cực kỳ mệt mỏi.
Chu Vãn đi lên trước, gọi: "Anh ơi, anh vừa mới tan tầm sao ạ?"
"Chu Vãn?" Anh ấy dụi dụi mắt, lập tức nói: "Đừng nói nữa, không phải đây là ngày lễ sao, tối hôm qua quán game làm ăn rất được, biến thẳng ca đêm thành ca sáng luôn rồi."
Chu Vãn cười cười: "Bây giờ có lẽ nên tìm người thay ca cho anh đi, mau về nghỉ ngơi cho tốt."
"Đúng đó, nếu không ngủ thì anh sẽ chết mất." Anh ấy dừng một chút, chợt nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, hôm qua, giải thưởng cao nhất của quán chúng ta đã bị người ta lấy được rồi."
Chu Vãn sửng sốt.
"Là một cậu nhóc đẹp trai, còn đến đây có một mình, lúc đi có lẽ phải bốn giờ sáng rồi, anh cũng nằm sấp ở chỗ ấy ngủ rồi, bị gọi dậy để đổi." Anh trai nói: "Nhưng cũng lạ thật, cao ráo đẹp trai như vậy lại đi chơi lễ có một mình."
Hình như anh ấy còn muốn nói gì đó, nhưng xe buýt đã đến, anh ấy đứng dậy, nói "Tạm biệt" với Chu Vãn rồi đi ra xe buýt. Truyện mới cập nhật
Mãi đến khi xe buýt khuất xa, Chu Vãn vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt.
"Em cũng đã 16, đã biết trên thế giới này không có ông già Noel từ lâu rồi."
"Nếu có thì sao, nguyện vọng là gì?"
"Vậy... Em muốn một chiếc xe đạp."
"Một năm chỉ có một lần, lại là một cái xe đạp à?"
Dường như nét mặt Lục Tây Kiêu khi nói những lời này vẫn còn trước mắt, giọng nói quẩn quanh bên tai cô.
Ngón giữa hơi đỏ, lồng khuôn mặt anh vào đêm tối ồn ào khói bụi, ánh mắt anh trầm tĩnh, khóe miệng mang theo nét cười tản mạn, dáng vẻ thờ ơ.
Người kia, có lẽ, không phải là anh đâu nhỉ?
Anh sợ phiền hà, sao có thể vì một cái xe đạp mà tốn đến bốn giờ sáng chứ?
Hơn nữa, căn bản là anh cũng không tin có ông già Noel, cũng khinh thường trải qua lễ Giáng Sinh gì đó.
Chu Vãn không ngừng tự nói với mình như vậy.
Nhưng bước chân về nhà của cô lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.
Gió lạnh phần phật bên tai cô, buốt đến sắc bén, giống như là muốn cao hết da thịt xuống.
Cô chạy thở hồng hộc, cất bước chân chạy lên tầng ba, tóc đuôi ngựa thấp xõa ra, ôm lấy hai má, như một tên điên nhỏ.
Cô đứng ở đầu bậc thang tầng ba, yên lặng nhìn cánh cửa.
Một chiếc xe đạp mới tinh xinh đẹp đứng ở cửa ra vào.
Chu Vãn không ngừng bị hơi thở trắng xóa của bản thân che mắt, hết ngăn cản ánh nhìn chiếc xe đạp lại tản ra.
Cho đến giờ phút này, Chu Vãn không thể bước nổi một bước nào.
Giống như trước mắt xuất hiện một cái bảo bối quý hiếm, sợ tới gần một chút sẽ phá hỏng.
Qua hồi lâu sau, Chu Vãn mới chậm rãi tới gần, đi đến bên cạnh xe đạp.
Bên cạnh chuông xe kẹp một tờ giấy.
Cô mở ra, thấy chữ viết rồng bay phượng múa của Lục Tây Kiêu.
Vãn Vãn, đêm Bình An vui vẻ, lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Vãn Vãn.
Không phải Chu Vãn.
Cô quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên vẫn cau mày, không nói một lời nhìn cô.
Thấy cô không có động tĩnh gì, lúc này mới không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng: "Lại đây."
Chu Vãn không biết anh đứng đó từ lúc nào, cũng không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Quách Tương Lăng hay không.
Không khí quanh người anh rất thấp, sau khi đi đến trước mặt anh, Chu Vãn cũng không dám mở miệng trước nói gì, cúi đầu im lặng.
Lục Tây Kiêu nắm cằm, nâng mặt cô lên: "Chạy lung tung khắp nơi, em còn nhăn mặt với anh."
Chu Vãn sửng sốt, vô thức ngửa đầu nhìn anh.
Cái nhìn lộ rõ vẻ gấp gáp lại chăm chú, đáy mắt mang theo ánh sáng, như là ẩn chứa điều gì đó chưa nói hết.
Trong lòng Lục Tây Kiêu như nhũn ra bởi cái nhìn khó hiểu này, cũng không khó chịu gì, kéo đầu vai Chu Vãn đi ra ngoài, không để ý Quách Tương Lăng sau lưng.
Đêm khuya, bệnh viện vẫn kín hết chỗ.
Các loại âm thanh khẽ khàng nhưng hỗn loạn đan vào nhau.
Chu Vãn bị anh đưa bước nhanh rời đi, bước được vài bước, mới nhớ giải thích một câu: "Em không chạy lung tung, chỉ lên đi vệ sinh thôi, đi ra thì đụng phải dì ấy."
"Bà ta nói gì với em?" Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn trầm mặc.
Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Bắt nạt em rồi?"
"Không có."
"Thật à?"
Chu Vãn không dám nhìn thẳng anh, rũ mắt, giả bộ như nhẹ nhõm nói: "Không phải anh nói em sẽ giả bộ ngoan ngoãn à, sao còn cảm thấy em bị dì ấy bắt nạt chứ?"
Lục Tây Kiêu cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Vậy vừa nãy hai người nói gì?"
Chu Vãn dừng một chút, rũ mắt, mở miệng: "Dì ấy chỉ bảo em khuyên anh đi thăm bố anh, cái khác thì không nói gì."
Lục Tây Kiêu "À" một tiếng, không có biểu cảm gì, sau đó cởi áo khoác lên người Chu Vãn: "Quần áo của em đâu?"
"Vừa rồi không cẩn thận làm bẩn nên cởi rồi." Chu Vãn đẩy ra, nói: "Anh mặc đi, em không lạnh."
Anh không muốn nói nhảm với Chu Vãn, không chờ cô cho cánh tay vào tay áo đã kéo thẳng khóa lên, khoác lên người Chu Vãn giống như áo choàng.
Chu Vãn ngửa đầu, chớp mắt nhìn anh.
Hàng mi của anh rũ xuống, nhìn dáng vẻ này của cô, hồi lâu sau nghiêng đầu cười cười: "Em rất cao."
Chu Vãn mặc quần áo của anh, vạt áo cũng che hết đầu gối, cô bĩu môi, nói: "Một mét sáu."
Lục Tây Kiêu nhíu mày: "Có à?"
"..."
Sắc mặt Chu Vãn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói: "Có."
"Nặng bao nhiêu?"
"Hình như lần trước cân là 78 cân[1], không biết bây giờ là bao nhiêu."
[1] 1 cân bên TQ bằng 0,5968 kg ở Việt Nam, thế tính ra thì Chu Vãn nặng tầm 39kg, gầy lắm luôn á ><
Anh nhẹ nhíu lông mày: "Gầy quá."
"Cũng bình thường, bởi vì vóc dáng của em không tốt lắm." Chu Vãn nói.
Về phòng truyền nước, Chu Vãn cho dém chăn cho bà nội, lại đưa tay sờ trán bà, không nóng giống lúc trước nữa, huyết sắc trên mặt cũng đã khôi phục.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nói: "Anh về trước đi."
"Không sao." Dáng vẻ của anh vô cùng rảnh rỗi buồn chán: "Dù sao về cũng không có việc gì."
Chu Vãn khựng lại, không nói gì.
Vừa rồi, cô treo tùy tiện áo khoác bẩn trên ghế dựa, nước canh nhỏ xuống trên mặt ghế, Lục Tây Kiêu xoay người, lấy đầu ngón tay lau sạch sẽ.
"Để em đi." Chu Vãn nói.
Anh nhanh chóng lau sạch, lúc cầm áo khoác bẩn lên thì có gì đó rơi từ miệng túi ra.
Nền màu đỏ và xanh lục.
Chính là thiệp chúc mừng Giáng sinh cho Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn cả kinh, bước nhanh qua muốn nhặt thiệp mừng lên, nhưng vẫn chậm một bước, bị anh nhặt lên, kẹp tấm thiệp hơi mỏng ở đầu ngón tay.
Trên mặt anh lộ vẻ nhàn tản lại vui vẻ, nghiền ngẫm lại ngả ngớn, kéo dài giọng nói từng chữ một ra: "Gửi – Lục – Tây – Kiêu."
Rõ ràng là một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh rất bình thường, nhưng khi nói ra bằng chất giọng trầm ấm của anh, nó như có chút mờ ám.
Chu Vãn bất giác đỏ mặt.
"Cho anh?" Anh cười.
"... Ừm."
Anh mở ra, trên đó viết:
Lục Tây Kiêu, đêm Bình An vui vẻ, lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ, thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện suôn sẻ.
Nét chữ thanh tú, từng nét từng nét, viết cực kỳ nghiêm túc.
Lục Tây Kiêu nhìn một lát, rồi sau đó cười cười, nói: "Đêm Bình An và lễ Giáng Sinh, một tấm thiệp chúc mừng là đuổi rồi?"
"..."
Chu Vãn nhịn không được bĩu môi: "Dù sao trong ngăn bàn của anh có nhiều thiệp mừng như vậy, ngày mai cũng sẽ có."
Lục Tây Kiêu giống như sửng sốt, lập tức càng vui vẻ: "Thì ra mấy thứ đó là thiệp chúc mừng."
"..."
"Anh chưa có xem."
Nhận ra Lục Tây Kiêu đang giải thích với mình, trên mặt Chu Vãn càng nóng hơn.
Nhưng Lục Tây Kiêu nhận được bao nhiêu thiệp chúc mừng, rốt cuộc có xem hay không, vốn dĩ cô không nên để ý như vậy.
Song bây giờ, trong lòng cô lại mềm nhũn, trái tim biến thành một vật chứa, rót đầy mứt kẹo, cả người đều trở nên bay bổng.
"À." Giọng Chu Vãn nhàn nhạt.
"Nếu em không thích." Giọng điệu Lục Tây Kiêu lười nhác: "Ngày mai đến lớp anh, tự tay ném mấy cái thiệp chúc mừng kia đi."
Dáng vẻ Chu Vãn nghiêm túc: "Tấm lòng của người ta, ném đi không tốt đâu."
Lục Tây Kiêu cười rộ lên.
Giống như nghe xong cái gì đó rất buồn cười, trong đáy mắt đen tối chứa đựng vui vẻ, bả vai đều run rẩy, gật đầu cười, nói chêm chọc cười nói: "Phải, cô giáo Chu dạy phải."
"..."
Rõ ràng cái này chính là trào phúng.
Giống như bị vạch trần tâm sự, Chu Vãn đỏ mặt nhìn anh.
Ngay tại lúc anh mỉm cười thấy được bốn chữ trong đáy mắt – em vẫn còn giả vờ.
"..."
Thưởng thức xong dáng vẻ lúng túng của Chu Vãn, cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng hài lòng, không trêu cô nữa, ngón giữa giơ thiệp mừng lên, nói: "Cảm ơn cô giáo Chu."
Chu Vãn nhìn anh gấp thiệp chúc mừng lại lần nữa, bỏ vào túi mình.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười.
Cười xong rồi, cô bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Quách Tương Lăng nói "Mày thích Lục Tây Kiêu à?"
Cuối cùng Chu Vãn cũng biết, vì sao những nữ sinh kia biết rõ Lục Tây Kiêu là người như thế nào, biết rõ lãng tử khó quay đầu, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứ đụng vào tường nam[1], cũng phải đụng đến đầu rơi máu chảy mới không thể không quay đầu lại.
[1] Ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu quay đầu lại.
Lục Tây Kiêu có khả năng như vậy.
Lúc thân mật thì cho bạn cảm thấy cả thế giới đều ở trong ngực của bạn, dễ khiến đầu óc bạn choáng váng.
Tất cả đều xảy ra âm thầm không một tiếng động, nhưng con mồi đã sớm rơi vào cạm bẫy, giết người ngàn dặm.
Nhưng cô không thể như vậy.
Chu Vãn cảm thấy mình như bị tách ra thành hai linh hồn.
Một linh hồn trong đó bị anh hấp dẫn, bởi vì động tác giơ tay nhấc chân mà vui vẻ hay khó chịu; linh hồn còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt, nhìn tất cả xảy ra không tránh được, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu, không muốn rơi vào ảo ảnh dịu dàng của anh.
———
Phòng truyền nước tràn ngập mùi nước diệt khuẩn cùng với mùi thức ăn người nhà bệnh nhân mang vào, cả hai quyện vào nhau, mùi rất khó chịu.
Bà nội đã truyền xong ba chai nước, còn thừa một chai cuối cùng.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu ra ngoài hóng gió cho thoáng khí.
Hai người đứng bên cạnh lan can trên sân thượng ngoài tầng ba của bệnh viện, khuỷu tay anh chống lên tay ống thép, hơi cong lại, nhàn hạ dựa vào hút thuốc, làn khói khói lượn lờ lại bị gió lạnh thổi bay.
Như một bức tranh đầy màu sắc, mỗi một khung hình đều rất đẹp mắt.
"Lục Tây Kiêu, bà nội em truyền nước xong ngay thôi, ngày mai cũng phải truyền, chắc chắn phải ở bệnh viện hai ngày, lát nữa anh về trước đi."
Anh cắn điếu thuốc, bởi vậy nên giọng nói mơ hồ: "Ừm."
Hai tay Chu Vãn vịn vào lan can lạnh lẽo, tóc bị gió thổi loạn, nhìn khung cảnh đối diện.
Từ độ cao nơi này nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy đường dành riêng cho người đi bộ cách đó không xa, tường gạch xám trắng, những mái nhà chằng chịt hằng trăm năm tuổi.
Trên đường đi bộ phần lớn là người trẻ tuổi, mặc quần áo đầy không khí Giáng sinh.
Còn có rất nhiều người bán hàng rong đang bán quả Bình An được gói đẹp đẽ.
Có thương gia làm hoạt động Giáng sinh, nhân viên mặc quần áo ông già Noel phát tờ rơi, phát kẹo ở đầu đường.
"Lễ Giáng Sinh năm em chín tuổi, tuyết đầu mùa đã rơi xuống Bình Xuyên." Chu Vãn nói: "Đó là trận tuyết đầu mùa sớm nhất ở thành phố Bình Xuyên trong ấn tượng của em."
Lục Tây Kiêu búng búng tàn thuốc, theo lời cô nhớ lại lúc trước, nhưng thật ra không có ký ức nào liên quan.
Anh chưa bao giờ đón lễ Giáng Sinh, cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Anh thờ ơ cười: "Nhớ kỹ thế!"
"Ừm, đó là lần cuối cùng bố đón lễ Giáng Sinh với em."
Lục Tây Kiêu khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Sườn mặt của thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, tóc đen quấn quanh cổ, đôi mắt đen bóng nhìn về phương xa, dịu dàng lại chăm chú, đáy mắt lộ ra chút ánh sáng.
"Lục Tây Kiêu, lúc còn bé anh có tin trên thế giới có ông già Noel không?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.
"Không tin."
"Lúc em chín tuổi vẫn tin trên thế giới này thật sự có ông già Noel."
Chu Vãn nghiêng đầu nhìn Lục Tây Kiêu, chống lại hắn ánh mắt, cô cười cười, "Ngốc lắm nhỉ, chín tuổi vẫn còn tin."
"Lễ Giáng Sinh hằng năm em đều cầu nguyện, viết lên giấy, vào đêm Bình An thì bỏ vào trong bít tất, bố em nói ông già Noel sẽ ngồi lên xe con nai kéo để đi lấy điều ước của từng bạn nhỏ, sau đó vào đêm Giáng sinh thì thực hiện nguyện vọng của những bạn nhỏ ngoan ngoãn."
"Có lúc nguyện vọng có thể thực hiện được, có khi lại không thể thực hiện, em hỏi bố là tại sao, là vì em chưa đủ ngoan sao?"
"Bố em nói, là vì năm đó chưa có tuyết rơi, xe trượt tuyết của ông già Noel không đến được."
Nói đến đây, Chu Vãn cong mắt cười rộ lên: "Bây giờ nghĩ một chút, vậy mà em cũng tin lý do như vậy."
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nghe cô nói.
Có thể nhìn ra được, trước đây, Chu Vãn là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.
Được bảo vệ rất kỹ càng, vậy nên dù thông minh như cô, cái tính trẻ con kia mới có thể được bảo vệ để tin tưởng cái cớ vụng về như vậy.
"Vì vậy lễ Giáng Sinh năm đó tuyết rơi, em rất vui, cũng rất mong chờ, cảm thấy nguyện vọng của em nhất định có thể thực hiện được."
Lục Tây Kiêu hỏi: "Nguyện vọng của em là gì?"
"Hy vọng cơn ho khan của bố em có thể mau khỏe."
"Thực hiện được không?"
"Không có." Chu Vãn rũ mắt: "Giáng sinh thoáng qua một cái, cơn ho của bố càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì xót tiền nên bố không chịu đi bệnh viện, sau này mới biết được, là ung thư phổi."
Lục Tây Kiêu trầm mặc một lát, không hỏi chi tiết trong đó mà hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Cái gì?"
Anh thở ra một làn khói, tiếng nói khàn khàn mơ hồ: "Nguyện vọng lễ Giáng Sinh năm nay là gì?"
Chu Vãn cười cười: "Em cũng đã 16, đã biết trên thế giới này không có ông già Noel từ lâu rồi."
"Nếu có thì sao?" Anh nghiêng đầu, cảnh đêm trong ánh mắt anh trầm tĩnh lại kiên định: "Nguyện vọng là gì?"
Nguyện vọng lớn nhất lúc này là bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Nhưng Chu Vãn biết, nguyện vọng như vậy căn bản không thể thực hiện được.
Khi còn bé, nếu như cô ước một nguyện vọng hư vô mờ mịt như vậy, ví dụ như sang năm cao thêm năm cm, bố mẹ có thể ân ái không cãi nhau thì đều không thể thực hiện được.
Mà những lúc cầu nguyện muốn một hộp socola, muốn một cái cặp sách mới rất đẹp thì sẽ lập tức được thực hiện.
Chu Vãn suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Vậy... Em muốn một chiếc xe đạp."
Lục Tây Kiêu dụi tàn thuốc, cười: "Một năm chỉ có một lần, lại là một cái xe đạp à?"
———
Ở ngoài sân thượng gió thổi một lát, Lục Tây Kiêu hút hai điếu thuốc, hai người mới về phòng truyền nước.
Bà nội đã truyền xong bốn chai nước, vẫn chưa tỉnh, muốn tiếp tục ở lại viện quan sát, Chu Vãn định ở tạm trong bệnh viện một đêm, bảo Lục Tây Kiêu về nhà trước.
Đường đi vào đêm Bình An không lạnh rõ như bình thường.
Lục Tây Kiêu ngậm một điếu thuốc không châm, đi một mình trên đường.
Gió thổi qua càng phác họa thân hình cao ngất của anh, không ít nữ sinh đi qua liên tục quay đầu lại nhìn.
Đến trước vạch kẻ, đèn đỏ, Lục Tây Kiêu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tưởng Phàm.
"A Kiêu." Đầu bên kia ồn ào như trong dự liệu của anh: "Không phải nói không đến sao?"
"Không đến, hỏi mày cái này." Anh nghiêng cổ, nhìn những con số đang nhảy trên đèn đỏ: "Lần trước mày nói chỗ mua xe đạp là ở đâu?"
"Mày mua xe đạp làm gì?"
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: "Mày đừng quan tâm nhiều."
"Lát nữa tao gửi WeChat của người ta cho mày, qua ngày mai là mua được."
"Hôm nay không được à?"
"Không phải, mày cũng không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi, hôm nay chắc cũng chỉ còn vài người bán táo vẫn thức thôi."
Lục Tây Kiêu cúp điện thoại, Tưởng Phàm nhanh chóng gửi WeChat của ông chủ bán xe đạp sang, anh dừng lại một lát, không thêm, mà mở bản đồ tìm mấy cửa hàng bán xe đạp gần đây.
Đèn giao thông trước vạch kẻ hết đỏ lại xanh, xanh rồi đỏ.
Lục Tây Kiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, xung quanh có rất nhiều người đi lại.
Giống như hình ảnh trong thước phim của đạo diễn Vương Gia Vệ.
Anh lần lượt gọi từng cửa hàng nhưng đều nhận được câu trả lời là đã đóng cửa.
Đã muộn thế như vậy, không có một cửa hàng nào còn mở cửa.
———
Sáng sớm hôm sau, Chu Vãn là bị bà nội đánh thức.
"Vãn Vãn?" Bà nội không thích ứng với ánh mặt trời và căn phòng trắng như tuyết, cau mày hỏi: "Đây là đâu vậy con?"
"Bà nội, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi, hôm qua bà bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện." Chu Vãn cầm chặt tay bà: "Hôm qua bác sĩ nói muốn xem tình huống hôm nay một chút, nếu hôm nay hạ sốt thì lại truyền nước là được rồi, sao vẫn còn khó chịu chứ?"
"Bị sốt?"
Sắc mặt Chu Vãn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chân thành nói: "Đúng vậy, bà nội, con đã nói bao nhiêu lần với bà rồi, khó chịu thì nhất định phải nói với con, không thể để bản thân chịu đựng được, tối hôm qua bà đột nhiên ngất xỉu phải gọi xe cứu thương, dọa con sợ chết khiếp."
Bà nội cười áy náy đau lòng, vuốt vuốt tóc Chu Vãn: "Bà không thấy khó chịu đâu, còn tưởng đây chỉ là bệnh cảm bình thường."
"May là không sao, nếu không thì con cũng không biết sau này phải sống tiếp như thế nào nữa."
"Đừng nói nhảm." Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Vãn Vãn nhà chúng ta thông minh như vậy, mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì đều sẽ trải qua vô cùng tốt."
Chu Vãn cúi người, nhẹ nhàng nằm trên người bà nội, ôm lấy bà, dán mặt lên ngực bà, thấp giọng nói: "Con mặc kệ, bà nhất định phải khỏe mạnh."
"Được, được, bà nội sẽ cố gắng." Bà nội cười nói.
Bác sĩ trực ban nhanh chóng đến đo nhiệt độ lần nữa, vẫn còn hơi sốt, có lẽ phải truyền nước thêm hai ngày nữa.
Bà nội lại lo tốn nhiều tiền, ngăn cản nói truyền xong chai này thì về nhà đi, nhưng lại bị lời lẽ nghiêm khắc của Chu Vãn từ chối, lúc này mới thôi, đồng ý ở viện một ngày nữa.
Bảy giờ sáng, sau khi Chu Vãn gọi cho chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ thì chuẩn bị về nhà lấy ít đồ rửa mặt dùng mang tới.
Sáng sớm, đường đi đã ngựa xe như nước, đều ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ vội vàng của người đi làm cùng với học sinh.
Trên hàng cây ven đường treo đầy dây đèn nhỏ, sau một đêm, nhiều dây đèn đã thưa thớt tắt.
Ngồi xe buýt về nhà, đứng ở bên ngoài quán game, Chu Vãn vừa xuống xe liền thấy anh trai lúc trước làm ca sáng ở quán game, dựa vào biển quảng cáo ngủ gà ngủ gật, nhìn qua cực kỳ mệt mỏi.
Chu Vãn đi lên trước, gọi: "Anh ơi, anh vừa mới tan tầm sao ạ?"
"Chu Vãn?" Anh ấy dụi dụi mắt, lập tức nói: "Đừng nói nữa, không phải đây là ngày lễ sao, tối hôm qua quán game làm ăn rất được, biến thẳng ca đêm thành ca sáng luôn rồi."
Chu Vãn cười cười: "Bây giờ có lẽ nên tìm người thay ca cho anh đi, mau về nghỉ ngơi cho tốt."
"Đúng đó, nếu không ngủ thì anh sẽ chết mất." Anh ấy dừng một chút, chợt nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, hôm qua, giải thưởng cao nhất của quán chúng ta đã bị người ta lấy được rồi."
Chu Vãn sửng sốt.
"Là một cậu nhóc đẹp trai, còn đến đây có một mình, lúc đi có lẽ phải bốn giờ sáng rồi, anh cũng nằm sấp ở chỗ ấy ngủ rồi, bị gọi dậy để đổi." Anh trai nói: "Nhưng cũng lạ thật, cao ráo đẹp trai như vậy lại đi chơi lễ có một mình."
Hình như anh ấy còn muốn nói gì đó, nhưng xe buýt đã đến, anh ấy đứng dậy, nói "Tạm biệt" với Chu Vãn rồi đi ra xe buýt. Truyện mới cập nhật
Mãi đến khi xe buýt khuất xa, Chu Vãn vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt.
"Em cũng đã 16, đã biết trên thế giới này không có ông già Noel từ lâu rồi."
"Nếu có thì sao, nguyện vọng là gì?"
"Vậy... Em muốn một chiếc xe đạp."
"Một năm chỉ có một lần, lại là một cái xe đạp à?"
Dường như nét mặt Lục Tây Kiêu khi nói những lời này vẫn còn trước mắt, giọng nói quẩn quanh bên tai cô.
Ngón giữa hơi đỏ, lồng khuôn mặt anh vào đêm tối ồn ào khói bụi, ánh mắt anh trầm tĩnh, khóe miệng mang theo nét cười tản mạn, dáng vẻ thờ ơ.
Người kia, có lẽ, không phải là anh đâu nhỉ?
Anh sợ phiền hà, sao có thể vì một cái xe đạp mà tốn đến bốn giờ sáng chứ?
Hơn nữa, căn bản là anh cũng không tin có ông già Noel, cũng khinh thường trải qua lễ Giáng Sinh gì đó.
Chu Vãn không ngừng tự nói với mình như vậy.
Nhưng bước chân về nhà của cô lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.
Gió lạnh phần phật bên tai cô, buốt đến sắc bén, giống như là muốn cao hết da thịt xuống.
Cô chạy thở hồng hộc, cất bước chân chạy lên tầng ba, tóc đuôi ngựa thấp xõa ra, ôm lấy hai má, như một tên điên nhỏ.
Cô đứng ở đầu bậc thang tầng ba, yên lặng nhìn cánh cửa.
Một chiếc xe đạp mới tinh xinh đẹp đứng ở cửa ra vào.
Chu Vãn không ngừng bị hơi thở trắng xóa của bản thân che mắt, hết ngăn cản ánh nhìn chiếc xe đạp lại tản ra.
Cho đến giờ phút này, Chu Vãn không thể bước nổi một bước nào.
Giống như trước mắt xuất hiện một cái bảo bối quý hiếm, sợ tới gần một chút sẽ phá hỏng.
Qua hồi lâu sau, Chu Vãn mới chậm rãi tới gần, đi đến bên cạnh xe đạp.
Bên cạnh chuông xe kẹp một tờ giấy.
Cô mở ra, thấy chữ viết rồng bay phượng múa của Lục Tây Kiêu.
Vãn Vãn, đêm Bình An vui vẻ, lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Vãn Vãn.
Không phải Chu Vãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook