Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác
-
Chương 8: Hắn lại xuất hiện
Cố Dĩ Bạch đặt hộp cơm lên bàn: “Đi đâu, còn lái xe? Chiếc xe bị va hỏng, tai nạn?”
Chuyện này không nhắc tới không sao, vừa nhắc đến Tô Mộc Hề liền xù lông.
“Chuyện lần trước chứ sao, hắn lại xuất hiện!” Tô Mộc Hề cố gắng nén lửa giận bùng phát: “Không phải anh nói hắn sẽ không xuất hiện?”
“Trong tình huống bình thường là như vậy!” Vừa nói anh vừa mở hộp cơm, “Nếu hắn xuất hiện nhiều lần, khả năng hắn cảm thấy có hứng thú với cô. Điều này, tôi không thể khống chế được. Tôi chỉ có thể đảm bảo, hắn không cách nào tới gần.”
Hộp cơm mở ra, Tô Mộc Hề có thể ngửi được mùi beefsteak ngào ngạt, bao nhiêu buồn phiền quét sạch sành sanh.
Đối với Tô Mộc Hề mà nói, không có beefsteak thì chẳng thể giaỉ quyết được vấn đề nào hết.
“Mặt anh sao vậy?” Tô Mộc Hề ngẩng đầu, chú ý đến vết bầm tím trên mặt anh.
“Không cẩn thận đụng trúng, không cần lo lắng.” Ngữ khí Cố Dĩ Bạch nhàn nhạt, ngồi đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn cô ăn.
Tô Mộc Hề khẽ thở dài một hơi. Trên đời cô có ba cái yêu nhất: Bò là số một, thứ hai là tiền, soái ca chiếm vị trí thứ ba.
Nhìn bộ dáng cực kỳ xuất sắc của Cố Dĩ Bạch, hiện tại có vết bầm tím …. Tô Mộc Hề không tránh khỏi đau lòng. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một chai dầu xoa bóp Vân Nam đưa cho anh: “Tan máu bầm.”
“Không cần!” Cố Dĩ Bạch từ chối.
Lòng tốt bị khước từ, Tô Mộc Hề cảm giác khó chịu, cô ném chai dầu vào trong ngăn kéo: “Quên đi!”
Rồi tiếp tục ăn beefsteak, không thèm chú ý đến anh.
“Tô Mộc Hề!” Anh đột nhiên gọi cô.
Tô Mộc Hề ừ một tiếng.
“Tôi gần đây khá bận, bắt đầu từ ngày mai, Giang Tín Chi giúp tôi đưa beefsteak, được không?” Anh thăm dò.
“Được!” Tô Mộc Hề thoải mái đáp ứng. Ai đưa không quan trọng, chỉ cần có beefsteak là được.
“À … Anh có biện pháp khiến hắn không thể xuất hiện không? Nếu được, nửa tháng beefsteak không tính nữa.” Tô Mộc Hề giương mắt nhìn anh, ánh mắt chờ mong.
Cố Dĩ Bạch lắc đầu: “Tôi chỉ có biện pháp khiến hắn không cách nào lại gần cô. Còn việc hắn xuất hiện hay không là chuyện của hắn, tôi không thể điều khiển ý nghĩ của hắn.”
Tô Mộc Hề cảm thấy thất vọng, ăn nốt miếng beefsteak cuối cùng, dọn dẹp khay ăn.
Ăn uống no nê, Tô Mộc Hề chậm rãi đóng cửa tiệm, ra về.
Nhìn thấy chiếc xe ô-tô màu đen đậu ở đây, nhất thời lại cảm thấy khó khăn.
Xe này là xe của thư ký tập đoàn Vĩnh Chính, bây giờ Dương Chu Văn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, xe của anh ta chỗ này, lỡ có chuyện gì, điều tra, cô là đối tượng tình nghi lớn nhất. Then chốt, cô còn đụng hỏng xe, loang loang lổ lổ. Nếu như phải bồi thường cô khẳng định mình đền không nổi.
Tô Mộc Hề vuốt cằm, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm chìa khóa xe, lái đi.
Sắc trời nhập nhoạng, Tô Mộc Hề cho xe quẹo vào một còn đường ít dân cư, đậu dưới một tán cây. Cô lấy khăn lau vân tay trên bánh lái, lấy đi camera ghi lại hành trình, rồi rời khỏi.
Tô Mộc Hề vào nhà vệ sinh công cộng, ngâm chiếc camera vào trong nước, đợi nó hỏng rồi mới ném vào thùng rác. Bấy giờ mới yên tâm bỏ đi.
Xong xuôi mọi chuyện, trời đã tối đen. Về đến nhà cô tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ sớm.
*
Tô Mộc Hề ngủ thẳng giấc đến chín giờ sáng hôm sau, ăn sáng qua loa rồi chạy qua cửa tiệm. Không lâu sau có người đến.
Người đó chính là Dương Chu Văn.
“Cô Tô! Ngày hôm qua vốn dĩ phải đến đây gặp cô, còn tưởng rằng đã mời được cô. Ai dè chỉ là do tôi nằm mơ. Lúc tôi tỉnh dậy, bị ông chủ mắng cho một trận. Nên hôm nay tôi đến đây muốn mời cô đi một chuyến, gần đây chủ tịch mới có được món đồ cổ khá lớn!” Dương Chu Văn vẻ mặt ái ngại, thái độ cẩn trọng từng li từng tí.
Tô Mộc Hề khiếp sợ: “Anh ngủ cả ngày hôm qua!”
“Đúng! Nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác thật sự mình đã đến đây mời cô đi, không ngờ chỉ là mơ!” Dương Chu Văn dở khóc dở cười.
Tô Mộc Hề gật gật đầu, cũng không đề cập lại chuyện này, làm như không biết: “Được! Chủ tịch có món đồ cổ gì?”
Cô đứng dậy, theo Dương Chu Văn ra ngoài.
“Là một con ngựa bằng gốm đời Đường, chủ tịch rất thích!” Dương Chu Văn trả lời.
Tô Mộc Hề liếc nhìn chiếc xe kia, giống y đúc chiếc xe xấu số ngày hôm qua, ngay cả bảng số xe cũng y hệt.
Sau khi lên xe, Dương Chu Văn cẩn thận lái xe ra ngoài.
Con hẻm này rất nhỏ, có thể lái vào nhưng con đường trở ra rất khó lái.
Tô Mộc Hề được mời đến phòng làm việc của tập đoàn Vĩnh Chính.
Lôi Vĩnh Chính đang ngồi ở đó thưởng thức con ngựa gốm ông ta vừa mua được, ánh mắt si mê, nụ cười đắc ý. Có thể thấy ông ta rất rất thích trò chơi đồ cổ này.
“Cô Tô đến rồi!” Trông thấy Tô Mộc Hề, Lôi Vĩnh Chính càng thêm hưng phấn.
Tô Mộc Hề khẽ mỉm cười, liếc nhìn con ngựa gốm đời Đường.
Đây là tượng một con chiến mã, chân phải trước khẽ nhấc, chân trái sau thẳng, chân còn lại hơi cong. Hình dáng của con ngựa khá sống động, màu sắc rực rỡ, đánh mạnh vào thị giác người xem.
Tô Mộc Hề cảm thán sự tinh xảo của người xưa.
Con ngựa gốm đời Đường này được bảo tồn hoàn hảo, lại còn tựa như thật, khó trách Lôi Vĩnh Chính lại thích đến mức này.
“Cô Tô, mời cô giám định một chút!” Lôi Vĩnh Chính lên tiếng.
Tô Mộc Hề bắt tay ngay vào công việc, trong vòng mười lăm phút đã có thể xác định được là hàng thật.
Lôi Vĩnh Chính quả nhiên ra tay hào phóng, trả không ít tiền, tâm trạng Tô Mộc Hề sung sướng trở lại.
Vào trong thang máy của tập đoàn Vĩnh Chính, ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Dương Chu Văn tiến vào.
“Thư ký Dương, một mình tôi đi về là được, không cần anh đưa!” Tô Mộc Hề đang vui vẻ, không dự tính về tiệm, muốn đi dạo trong thành phố vài vòng.
“Mộc Mộc, tôi cũng muốn ở cùng em một lúc!” Giọng điệu của Dương Chu Văn thay đổi, nở nụ cười.
Tô Mộc Hề kinh sợ … Hắn lại đến rồi.
Kinh hãi quá nhiều lần, Tô Mộc Hề tựa chừng đã quen, lần này mau chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Mạc Nam Tuần đúng không?” Tô Mộc Hề đánh giá, hắn vẫn còn mang diện mạo của Dương Chu Văn, nhưng khí chất hoàn toàn thay đổi. Nụ cười phóng đãng, nghiêng người dựa vào thang máy, ánh mắt hoa đào nhìn Tô Mộc Hề.
Mạc Nam Tuần gật đầu, Tô Mộc Hề cười cười: “Nghe nói cô hồn dã quỷ không thể xuất hiện vào ban ngày, trừ khi bám được vào người thường. Quả thực là đúng như vậy!”
“Không! Tôi có thể xuất hiện vào ban ngày, không chỉ có vậy, còn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.” Mạc Nam Tuần phủ quyết.
Tô Mộc Hề run run: “Thật chứ?”
Một giây sau, Dương Chu Văn ngã xuống sàn thang máy, bên cạnh cô có thêm một người.
Một người đàn ông đẹp như tranh vẽ, mặc trang phục đen, hai tay đút túi quần. Hắn rất cao, cúi đầu xuống nhìn Tô Mộc Hề, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.
“Em không tin có thể thử một chút!” Hắn trả lời.
Chuyện này không nhắc tới không sao, vừa nhắc đến Tô Mộc Hề liền xù lông.
“Chuyện lần trước chứ sao, hắn lại xuất hiện!” Tô Mộc Hề cố gắng nén lửa giận bùng phát: “Không phải anh nói hắn sẽ không xuất hiện?”
“Trong tình huống bình thường là như vậy!” Vừa nói anh vừa mở hộp cơm, “Nếu hắn xuất hiện nhiều lần, khả năng hắn cảm thấy có hứng thú với cô. Điều này, tôi không thể khống chế được. Tôi chỉ có thể đảm bảo, hắn không cách nào tới gần.”
Hộp cơm mở ra, Tô Mộc Hề có thể ngửi được mùi beefsteak ngào ngạt, bao nhiêu buồn phiền quét sạch sành sanh.
Đối với Tô Mộc Hề mà nói, không có beefsteak thì chẳng thể giaỉ quyết được vấn đề nào hết.
“Mặt anh sao vậy?” Tô Mộc Hề ngẩng đầu, chú ý đến vết bầm tím trên mặt anh.
“Không cẩn thận đụng trúng, không cần lo lắng.” Ngữ khí Cố Dĩ Bạch nhàn nhạt, ngồi đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn cô ăn.
Tô Mộc Hề khẽ thở dài một hơi. Trên đời cô có ba cái yêu nhất: Bò là số một, thứ hai là tiền, soái ca chiếm vị trí thứ ba.
Nhìn bộ dáng cực kỳ xuất sắc của Cố Dĩ Bạch, hiện tại có vết bầm tím …. Tô Mộc Hề không tránh khỏi đau lòng. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một chai dầu xoa bóp Vân Nam đưa cho anh: “Tan máu bầm.”
“Không cần!” Cố Dĩ Bạch từ chối.
Lòng tốt bị khước từ, Tô Mộc Hề cảm giác khó chịu, cô ném chai dầu vào trong ngăn kéo: “Quên đi!”
Rồi tiếp tục ăn beefsteak, không thèm chú ý đến anh.
“Tô Mộc Hề!” Anh đột nhiên gọi cô.
Tô Mộc Hề ừ một tiếng.
“Tôi gần đây khá bận, bắt đầu từ ngày mai, Giang Tín Chi giúp tôi đưa beefsteak, được không?” Anh thăm dò.
“Được!” Tô Mộc Hề thoải mái đáp ứng. Ai đưa không quan trọng, chỉ cần có beefsteak là được.
“À … Anh có biện pháp khiến hắn không thể xuất hiện không? Nếu được, nửa tháng beefsteak không tính nữa.” Tô Mộc Hề giương mắt nhìn anh, ánh mắt chờ mong.
Cố Dĩ Bạch lắc đầu: “Tôi chỉ có biện pháp khiến hắn không cách nào lại gần cô. Còn việc hắn xuất hiện hay không là chuyện của hắn, tôi không thể điều khiển ý nghĩ của hắn.”
Tô Mộc Hề cảm thấy thất vọng, ăn nốt miếng beefsteak cuối cùng, dọn dẹp khay ăn.
Ăn uống no nê, Tô Mộc Hề chậm rãi đóng cửa tiệm, ra về.
Nhìn thấy chiếc xe ô-tô màu đen đậu ở đây, nhất thời lại cảm thấy khó khăn.
Xe này là xe của thư ký tập đoàn Vĩnh Chính, bây giờ Dương Chu Văn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, xe của anh ta chỗ này, lỡ có chuyện gì, điều tra, cô là đối tượng tình nghi lớn nhất. Then chốt, cô còn đụng hỏng xe, loang loang lổ lổ. Nếu như phải bồi thường cô khẳng định mình đền không nổi.
Tô Mộc Hề vuốt cằm, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm chìa khóa xe, lái đi.
Sắc trời nhập nhoạng, Tô Mộc Hề cho xe quẹo vào một còn đường ít dân cư, đậu dưới một tán cây. Cô lấy khăn lau vân tay trên bánh lái, lấy đi camera ghi lại hành trình, rồi rời khỏi.
Tô Mộc Hề vào nhà vệ sinh công cộng, ngâm chiếc camera vào trong nước, đợi nó hỏng rồi mới ném vào thùng rác. Bấy giờ mới yên tâm bỏ đi.
Xong xuôi mọi chuyện, trời đã tối đen. Về đến nhà cô tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ sớm.
*
Tô Mộc Hề ngủ thẳng giấc đến chín giờ sáng hôm sau, ăn sáng qua loa rồi chạy qua cửa tiệm. Không lâu sau có người đến.
Người đó chính là Dương Chu Văn.
“Cô Tô! Ngày hôm qua vốn dĩ phải đến đây gặp cô, còn tưởng rằng đã mời được cô. Ai dè chỉ là do tôi nằm mơ. Lúc tôi tỉnh dậy, bị ông chủ mắng cho một trận. Nên hôm nay tôi đến đây muốn mời cô đi một chuyến, gần đây chủ tịch mới có được món đồ cổ khá lớn!” Dương Chu Văn vẻ mặt ái ngại, thái độ cẩn trọng từng li từng tí.
Tô Mộc Hề khiếp sợ: “Anh ngủ cả ngày hôm qua!”
“Đúng! Nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác thật sự mình đã đến đây mời cô đi, không ngờ chỉ là mơ!” Dương Chu Văn dở khóc dở cười.
Tô Mộc Hề gật gật đầu, cũng không đề cập lại chuyện này, làm như không biết: “Được! Chủ tịch có món đồ cổ gì?”
Cô đứng dậy, theo Dương Chu Văn ra ngoài.
“Là một con ngựa bằng gốm đời Đường, chủ tịch rất thích!” Dương Chu Văn trả lời.
Tô Mộc Hề liếc nhìn chiếc xe kia, giống y đúc chiếc xe xấu số ngày hôm qua, ngay cả bảng số xe cũng y hệt.
Sau khi lên xe, Dương Chu Văn cẩn thận lái xe ra ngoài.
Con hẻm này rất nhỏ, có thể lái vào nhưng con đường trở ra rất khó lái.
Tô Mộc Hề được mời đến phòng làm việc của tập đoàn Vĩnh Chính.
Lôi Vĩnh Chính đang ngồi ở đó thưởng thức con ngựa gốm ông ta vừa mua được, ánh mắt si mê, nụ cười đắc ý. Có thể thấy ông ta rất rất thích trò chơi đồ cổ này.
“Cô Tô đến rồi!” Trông thấy Tô Mộc Hề, Lôi Vĩnh Chính càng thêm hưng phấn.
Tô Mộc Hề khẽ mỉm cười, liếc nhìn con ngựa gốm đời Đường.
Đây là tượng một con chiến mã, chân phải trước khẽ nhấc, chân trái sau thẳng, chân còn lại hơi cong. Hình dáng của con ngựa khá sống động, màu sắc rực rỡ, đánh mạnh vào thị giác người xem.
Tô Mộc Hề cảm thán sự tinh xảo của người xưa.
Con ngựa gốm đời Đường này được bảo tồn hoàn hảo, lại còn tựa như thật, khó trách Lôi Vĩnh Chính lại thích đến mức này.
“Cô Tô, mời cô giám định một chút!” Lôi Vĩnh Chính lên tiếng.
Tô Mộc Hề bắt tay ngay vào công việc, trong vòng mười lăm phút đã có thể xác định được là hàng thật.
Lôi Vĩnh Chính quả nhiên ra tay hào phóng, trả không ít tiền, tâm trạng Tô Mộc Hề sung sướng trở lại.
Vào trong thang máy của tập đoàn Vĩnh Chính, ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Dương Chu Văn tiến vào.
“Thư ký Dương, một mình tôi đi về là được, không cần anh đưa!” Tô Mộc Hề đang vui vẻ, không dự tính về tiệm, muốn đi dạo trong thành phố vài vòng.
“Mộc Mộc, tôi cũng muốn ở cùng em một lúc!” Giọng điệu của Dương Chu Văn thay đổi, nở nụ cười.
Tô Mộc Hề kinh sợ … Hắn lại đến rồi.
Kinh hãi quá nhiều lần, Tô Mộc Hề tựa chừng đã quen, lần này mau chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Mạc Nam Tuần đúng không?” Tô Mộc Hề đánh giá, hắn vẫn còn mang diện mạo của Dương Chu Văn, nhưng khí chất hoàn toàn thay đổi. Nụ cười phóng đãng, nghiêng người dựa vào thang máy, ánh mắt hoa đào nhìn Tô Mộc Hề.
Mạc Nam Tuần gật đầu, Tô Mộc Hề cười cười: “Nghe nói cô hồn dã quỷ không thể xuất hiện vào ban ngày, trừ khi bám được vào người thường. Quả thực là đúng như vậy!”
“Không! Tôi có thể xuất hiện vào ban ngày, không chỉ có vậy, còn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.” Mạc Nam Tuần phủ quyết.
Tô Mộc Hề run run: “Thật chứ?”
Một giây sau, Dương Chu Văn ngã xuống sàn thang máy, bên cạnh cô có thêm một người.
Một người đàn ông đẹp như tranh vẽ, mặc trang phục đen, hai tay đút túi quần. Hắn rất cao, cúi đầu xuống nhìn Tô Mộc Hề, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.
“Em không tin có thể thử một chút!” Hắn trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook