Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác
-
Chương 46
Tô Mộc Hề lại mua thêm một phần ăn sáng, lúc trở về thấy bà lão đang ngồi ở hành lang ăn sáng.
“Bà ơi, nhà bà ở đâu thế?” Cô bước đến hỏi, trên mặt mang ý cười, nhìn cũng rất thân thiện.
“Cháu gái à, cháu hỏi nhà bà làm gì?”
“Không có gì ạ, chỉ là muốn hỏi một chút.” Tô Mộc Hề nói, “Bà ở đây cũng không an toàn, vẫn nên liên lạc bàn bạc lại với người nhà thì tốt hơn.”
“Cháu gái, cháu đúng là người tốt. Hai đứa con gái kia của bà thật sự không bằng heo chó…” Bà lão vừa nói vừa rơi nước mắt
“Bà ơi bà đừng khóc, cháu sẽ giải quyết giúp bà.” Tô Mộc Hề nói, “Bây giờ bà nói cho cháu biết địa chỉ được không?”
Bà lão gật đầu, gương mặt cảm kích, sau đó nói cho cô biết địa chỉ.
Sau khi Tô Mộc Hề ăn sáng xong thì đi ngay, không ngờ nơi đó lại là một tiểu khu cao cấp, người ngoài muốn vào đều phải đăng kí ở chỗ bảo vệ.
Sau khi đăng kí ở chỗ bảo vệ xong, liền đi vào trong tiểu khu, tìm được nhà đó.
Cô đứng ở cửa bấm chuông một hồi vẫn không có ai ra mở cửa, lại gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không có người ra.
Tô Mộc Hề đến đây là vì muốn làm rõ thân phận của bà lão kia, những lời mà bà chủ bán đồ ăn sáng nói lúc sáng thật sự làm cô sởn tóc gáy.
Nhưng tiếc là hình như không có ai ở đây.
Đang chuẩn bị đi, hàng xóm nhà bên mở cửa, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dẫn theo một đứa bé trai, hình như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chào cô, xin cho cháu hỏi một chút, 302 không có người ở ạ?” Tô Mộc Hề đi tới.
Hàng xóm kia nghe được câu hỏi của Tô Mộc Hề, sửng sốt một chút: “302 không có ai ở từ lâu rồi.”
“Vậy cô có biết có những ai từng ở đây không?”
Tất nhiên hàng xóm kia không có ý muốn nói chuyện với Tô Mộc Hề, không vui nhíu mày một cái, tức giận nói: “Chính là của cái người vừa được đào xác lên mà tin tức gần đây hay đăng đó.”
Tô Mộc Hề giật mình, ngàn lần không nghĩ đến lại chính là của Đường Thiên Tung…
“À, vậy cám ơn cô, có thể là cháu tìm nhầm địa chỉ rồi.” Tô Mộc Hề nói.
Hàng xóm không đáp lại cô, dẫn bé trai ấy rời đi.
Trong lòng Tô Mộc Hề có chút sợ hãi, rõ ràng cô không định tìm hiểu tiếp về chuyện của Đường Thiên Tung. Thế nhưng, dường như có cái gì ở dẫn dắt cô tiếp tục điều tra chuyện này vậy.
Là bà lão đó…
Rốt cục bà ta là ai…
Tô Mộc Hề cảm thấy bà ta nhất định là người rất thân với Đường Thiên Tung, cho nên mới phải dùng trăm phương ngàn kế tìm được cô, để cho cô tiếp tục điều tra chuyện này.
Có lẽ, chính là mẹ của anh ta chăng?
Tô Mộc Hề gọi cho Giang Tín Chi.
“Hỏi cậu một chuyện, mẹ của Đường Thiên Tung có đến thành phố Lam Ninh không?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Ngược lại Giang Tín Chi có chút ngây ngẩn, bởi vì trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như không có liên lạc với nhau, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
Anh không ngờ rằng Tô Mộc Hề sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, càng không ngờ rằng câu hỏi vẫn lại là liên quan đến vụ án đó?
“Thân thể của mẹ Đường Thiên Tung không khỏe, nghe nói con trai chết, tìm được hài cốt nên đã lên thành phố Lam Ninh với ba của anh ta rồi. Nhưng tiếc là, dọc theo đường đi vì đi tàu xe mệt nhọc nên khiến bệnh tình nặng thêm, không thể chữa được ở bệnh viện, đã mất rồi…” Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Giang Tín Chi trầm xuống, cảm thấy thật sự đau lòng.
“Tớ biết rồi, cảm ơn.” Tô Mộc Hề nói, chuẩn bị cúp điện thoại, Giang Tín Chi lại gọi cô lại.
“Mộc Mộc, cậu đừng cúp máy vội.” Giang Tín Chi nói, trầm mặc mấy giây, “Thật ra tớ rất thích cậu, nhưng cậu lại nói chúng ta không cùng một loại người, tớ cũng đã nghĩ miễn cưỡng cũng không tốt. Nên chúng ta, vẫn là bạn bè chứ?”
Tô Mộc Hề bĩu môi, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vẫn là câu nói đó, có thể làm bạn, nhưng không thể làm người yêu.”
“Được.” Giọng nói của Giang Tín Chi trầm xuống, “Vậy nếu cậu cần giúp đỡ, có thể tìm tớ.”
Cô cười một tiếng, nói: “Giang Tín Chi, hình như số lần cậu tìm tớ nhờ giúp đỡ cũng không ít đâu!.”
“Tớ tìm cậu giúp, là có trả thù lao.” Giang Tín Chi phản đối, “Cậu tìm tớ giúp, có thể tớ sẽ không đòi thù lao mà giúp một tay.”
“Nếu có chỗ cần cậu giúp, chắc chắn tớ sẽ tìm cậu, yên tâm nhé.” Tô Mộc Hề nói, bởi vì cô vừa mới đùa giỡn nên khiến bầu không khí lại thoải mái hơn một chút, “Được rồi, tớ cúp trước đây, ở đây còn có việc.”
“Được, lúc rảnh rỗi cùng đi ăn beefsteak nha.”
Sau khi cúp máy, Tô Mộc Hề trở về nhà.
Hiện tại cô có thể xác định được bà lão kia chính là mẹ của Đường Thiên Tung, nhưng vẫn cần tìm bà lão ấy để xác nhận lại một chút.
Lúc tìm được bà lão ấy, bà đang phân loại rác mà mình nhặt được trên hành lang, sau khi nhìn thấy Tô Mộc Hề đến, bà liền lộ ra một nụ cười ẩn ý.
“Rốt cục bà là ai?” Tô Mộc Hề hỏi bà ta, ánh mắt chiếu trên người bà, quan sát kĩ từng động tác.
“Cháu đã biết rồi, không phải sao?” Bà ta cười nói, bỏ hai chai nước suối vào trong túi da rắn, không thèm liếc mắt nhìn Tô Mộc Hề một cái.
“Bà muốn cháu tra rõ nguyên nhân cái chết của con trai bà sao?”
Bà lão lắc đầu: “Bọn họ đều đã gặp báo ứng phải có, chỉ còn nó… vẫn không chịu quay đầu.”
Giọng nói của bà có chút bi thương, thở dài nặng nề. Sau đó Tô Mộc Hề liền thấy một luồng linh hồn thoát ra từ cơ thể của bà lão kia, cùng lúc đó là thân thể lạnh băng kia ngã xuống mặt đất.
Bà lão này nhập hồn vào chính xác của chính mình.
“Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?” Tô Mộc Hề hỏi.
Bà lão lắc đầu: “Hiện tại bà cũng không tìm được nó, cho nên muốn nhờ cháu giúp một tay.”
“Bà cảm thấy cháu có thể giúp bà sao? Cháu là người, mà các người… Là quỷ.” Tô Mộc Hề nhíu mày, bà lão trước mắt này biết rất rõ về cô.
“Cháu không giống với người bình thường, có thể làm rất nhiều chuyện mà người thường không thể làm được, cái này cũng không cần bà lão này nhiều lời.”
Tô Mộc Hề hít sâu một hơi: “Là ai nói cho bà biết điều này?”
“Cái này…” Bà ta do dự một chút, “Cháu thần thông quảng đại, bà già ta cũng không muốn nói nhiều.”
“Có ý gì? Nói cho cháu biết tại sao bà có thể biết được chuyện của cháu, là ai bảo bà tìm đến cháu?” Tô Mộc Hề có chút sốt ruột, chuyện của cô càng ít người biết càng tốt, nếu không… không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Cô gái, có một số chuyện là do vận mệnh mà có, vì sao không lợi dụng nó mà làm tốt hơn?”
Tô Mộc Hề khẽ hừ một tiếng: “Mỗi ngày tôi mà làm việc tốt, chỉ sợ đã chết đói rồi.”
“Aiz, cho nên có vài người chết không nhắm mắt, ba năm rồi mới phát hiện ra được.” Bà lão cũng có chút thương tâm, nhớ tới cuộc sống của mình, lại muốn rơi nước mắt.
Một người già, con trai mất tích nhiều năm, cuối cùng tìm được chỉ là một đống xương trắng, còn mình thì bệnh tình trở nặng trên đường chạy đến đây, cuối cùng chết ở trong bệnh viện, suy nghĩ một chút cũng phải làm người khác đau lòng.
Tô Mộc Hề có chút mềm lòng, do dự.
“Cô gái nhỏ, thời gian của bà không còn nhiều, bà chỉ cầu xin cháu, nhất định phải khiến nó quay đầu lại…” Bà lão đến gần Tô Mộc Hề, muốn kéo tay nàng.
Tô Mộc Hề rút tay về, cô đang đeo vòng bình an của Cố Dĩ Bạch, sợ làm bà bị thương.
“Nếu nó không thể nào quay đầu lại nữa, cuối cùng người gặp họa vẫn là người sống.” Bà nói, “Bà đã khuyên nó nhưng đều vô ích cả, chỉ có cháu mới có thể giúp nó, không thể lại để cho nó tiếp tục như vậy nữa…”
Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ, Tô Mộc Hề chú ý đến linh hồn của bà đang dần biến thành trong suốt, dần dần tan biến.
“Bà phải đi rồi…”
Tiếng nói rơi xuống, bà lão ngay trước mắt cô nhanh chóng biến mất.
“Bà ơi, nhà bà ở đâu thế?” Cô bước đến hỏi, trên mặt mang ý cười, nhìn cũng rất thân thiện.
“Cháu gái à, cháu hỏi nhà bà làm gì?”
“Không có gì ạ, chỉ là muốn hỏi một chút.” Tô Mộc Hề nói, “Bà ở đây cũng không an toàn, vẫn nên liên lạc bàn bạc lại với người nhà thì tốt hơn.”
“Cháu gái, cháu đúng là người tốt. Hai đứa con gái kia của bà thật sự không bằng heo chó…” Bà lão vừa nói vừa rơi nước mắt
“Bà ơi bà đừng khóc, cháu sẽ giải quyết giúp bà.” Tô Mộc Hề nói, “Bây giờ bà nói cho cháu biết địa chỉ được không?”
Bà lão gật đầu, gương mặt cảm kích, sau đó nói cho cô biết địa chỉ.
Sau khi Tô Mộc Hề ăn sáng xong thì đi ngay, không ngờ nơi đó lại là một tiểu khu cao cấp, người ngoài muốn vào đều phải đăng kí ở chỗ bảo vệ.
Sau khi đăng kí ở chỗ bảo vệ xong, liền đi vào trong tiểu khu, tìm được nhà đó.
Cô đứng ở cửa bấm chuông một hồi vẫn không có ai ra mở cửa, lại gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không có người ra.
Tô Mộc Hề đến đây là vì muốn làm rõ thân phận của bà lão kia, những lời mà bà chủ bán đồ ăn sáng nói lúc sáng thật sự làm cô sởn tóc gáy.
Nhưng tiếc là hình như không có ai ở đây.
Đang chuẩn bị đi, hàng xóm nhà bên mở cửa, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dẫn theo một đứa bé trai, hình như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chào cô, xin cho cháu hỏi một chút, 302 không có người ở ạ?” Tô Mộc Hề đi tới.
Hàng xóm kia nghe được câu hỏi của Tô Mộc Hề, sửng sốt một chút: “302 không có ai ở từ lâu rồi.”
“Vậy cô có biết có những ai từng ở đây không?”
Tất nhiên hàng xóm kia không có ý muốn nói chuyện với Tô Mộc Hề, không vui nhíu mày một cái, tức giận nói: “Chính là của cái người vừa được đào xác lên mà tin tức gần đây hay đăng đó.”
Tô Mộc Hề giật mình, ngàn lần không nghĩ đến lại chính là của Đường Thiên Tung…
“À, vậy cám ơn cô, có thể là cháu tìm nhầm địa chỉ rồi.” Tô Mộc Hề nói.
Hàng xóm không đáp lại cô, dẫn bé trai ấy rời đi.
Trong lòng Tô Mộc Hề có chút sợ hãi, rõ ràng cô không định tìm hiểu tiếp về chuyện của Đường Thiên Tung. Thế nhưng, dường như có cái gì ở dẫn dắt cô tiếp tục điều tra chuyện này vậy.
Là bà lão đó…
Rốt cục bà ta là ai…
Tô Mộc Hề cảm thấy bà ta nhất định là người rất thân với Đường Thiên Tung, cho nên mới phải dùng trăm phương ngàn kế tìm được cô, để cho cô tiếp tục điều tra chuyện này.
Có lẽ, chính là mẹ của anh ta chăng?
Tô Mộc Hề gọi cho Giang Tín Chi.
“Hỏi cậu một chuyện, mẹ của Đường Thiên Tung có đến thành phố Lam Ninh không?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Ngược lại Giang Tín Chi có chút ngây ngẩn, bởi vì trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như không có liên lạc với nhau, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
Anh không ngờ rằng Tô Mộc Hề sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, càng không ngờ rằng câu hỏi vẫn lại là liên quan đến vụ án đó?
“Thân thể của mẹ Đường Thiên Tung không khỏe, nghe nói con trai chết, tìm được hài cốt nên đã lên thành phố Lam Ninh với ba của anh ta rồi. Nhưng tiếc là, dọc theo đường đi vì đi tàu xe mệt nhọc nên khiến bệnh tình nặng thêm, không thể chữa được ở bệnh viện, đã mất rồi…” Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Giang Tín Chi trầm xuống, cảm thấy thật sự đau lòng.
“Tớ biết rồi, cảm ơn.” Tô Mộc Hề nói, chuẩn bị cúp điện thoại, Giang Tín Chi lại gọi cô lại.
“Mộc Mộc, cậu đừng cúp máy vội.” Giang Tín Chi nói, trầm mặc mấy giây, “Thật ra tớ rất thích cậu, nhưng cậu lại nói chúng ta không cùng một loại người, tớ cũng đã nghĩ miễn cưỡng cũng không tốt. Nên chúng ta, vẫn là bạn bè chứ?”
Tô Mộc Hề bĩu môi, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vẫn là câu nói đó, có thể làm bạn, nhưng không thể làm người yêu.”
“Được.” Giọng nói của Giang Tín Chi trầm xuống, “Vậy nếu cậu cần giúp đỡ, có thể tìm tớ.”
Cô cười một tiếng, nói: “Giang Tín Chi, hình như số lần cậu tìm tớ nhờ giúp đỡ cũng không ít đâu!.”
“Tớ tìm cậu giúp, là có trả thù lao.” Giang Tín Chi phản đối, “Cậu tìm tớ giúp, có thể tớ sẽ không đòi thù lao mà giúp một tay.”
“Nếu có chỗ cần cậu giúp, chắc chắn tớ sẽ tìm cậu, yên tâm nhé.” Tô Mộc Hề nói, bởi vì cô vừa mới đùa giỡn nên khiến bầu không khí lại thoải mái hơn một chút, “Được rồi, tớ cúp trước đây, ở đây còn có việc.”
“Được, lúc rảnh rỗi cùng đi ăn beefsteak nha.”
Sau khi cúp máy, Tô Mộc Hề trở về nhà.
Hiện tại cô có thể xác định được bà lão kia chính là mẹ của Đường Thiên Tung, nhưng vẫn cần tìm bà lão ấy để xác nhận lại một chút.
Lúc tìm được bà lão ấy, bà đang phân loại rác mà mình nhặt được trên hành lang, sau khi nhìn thấy Tô Mộc Hề đến, bà liền lộ ra một nụ cười ẩn ý.
“Rốt cục bà là ai?” Tô Mộc Hề hỏi bà ta, ánh mắt chiếu trên người bà, quan sát kĩ từng động tác.
“Cháu đã biết rồi, không phải sao?” Bà ta cười nói, bỏ hai chai nước suối vào trong túi da rắn, không thèm liếc mắt nhìn Tô Mộc Hề một cái.
“Bà muốn cháu tra rõ nguyên nhân cái chết của con trai bà sao?”
Bà lão lắc đầu: “Bọn họ đều đã gặp báo ứng phải có, chỉ còn nó… vẫn không chịu quay đầu.”
Giọng nói của bà có chút bi thương, thở dài nặng nề. Sau đó Tô Mộc Hề liền thấy một luồng linh hồn thoát ra từ cơ thể của bà lão kia, cùng lúc đó là thân thể lạnh băng kia ngã xuống mặt đất.
Bà lão này nhập hồn vào chính xác của chính mình.
“Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?” Tô Mộc Hề hỏi.
Bà lão lắc đầu: “Hiện tại bà cũng không tìm được nó, cho nên muốn nhờ cháu giúp một tay.”
“Bà cảm thấy cháu có thể giúp bà sao? Cháu là người, mà các người… Là quỷ.” Tô Mộc Hề nhíu mày, bà lão trước mắt này biết rất rõ về cô.
“Cháu không giống với người bình thường, có thể làm rất nhiều chuyện mà người thường không thể làm được, cái này cũng không cần bà lão này nhiều lời.”
Tô Mộc Hề hít sâu một hơi: “Là ai nói cho bà biết điều này?”
“Cái này…” Bà ta do dự một chút, “Cháu thần thông quảng đại, bà già ta cũng không muốn nói nhiều.”
“Có ý gì? Nói cho cháu biết tại sao bà có thể biết được chuyện của cháu, là ai bảo bà tìm đến cháu?” Tô Mộc Hề có chút sốt ruột, chuyện của cô càng ít người biết càng tốt, nếu không… không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Cô gái, có một số chuyện là do vận mệnh mà có, vì sao không lợi dụng nó mà làm tốt hơn?”
Tô Mộc Hề khẽ hừ một tiếng: “Mỗi ngày tôi mà làm việc tốt, chỉ sợ đã chết đói rồi.”
“Aiz, cho nên có vài người chết không nhắm mắt, ba năm rồi mới phát hiện ra được.” Bà lão cũng có chút thương tâm, nhớ tới cuộc sống của mình, lại muốn rơi nước mắt.
Một người già, con trai mất tích nhiều năm, cuối cùng tìm được chỉ là một đống xương trắng, còn mình thì bệnh tình trở nặng trên đường chạy đến đây, cuối cùng chết ở trong bệnh viện, suy nghĩ một chút cũng phải làm người khác đau lòng.
Tô Mộc Hề có chút mềm lòng, do dự.
“Cô gái nhỏ, thời gian của bà không còn nhiều, bà chỉ cầu xin cháu, nhất định phải khiến nó quay đầu lại…” Bà lão đến gần Tô Mộc Hề, muốn kéo tay nàng.
Tô Mộc Hề rút tay về, cô đang đeo vòng bình an của Cố Dĩ Bạch, sợ làm bà bị thương.
“Nếu nó không thể nào quay đầu lại nữa, cuối cùng người gặp họa vẫn là người sống.” Bà nói, “Bà đã khuyên nó nhưng đều vô ích cả, chỉ có cháu mới có thể giúp nó, không thể lại để cho nó tiếp tục như vậy nữa…”
Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ, Tô Mộc Hề chú ý đến linh hồn của bà đang dần biến thành trong suốt, dần dần tan biến.
“Bà phải đi rồi…”
Tiếng nói rơi xuống, bà lão ngay trước mắt cô nhanh chóng biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook