Truy Công Tử
-
Chương 15
Đợi đến khi quần áo vừa được hong khô, hai người liền nhanh chóng mặc vào. Sau đó, Tiêu Nhiễm nâng Lôi Vô Nhai dậy, dựa theo địa hình của sơn động mà trước kia y đã cho người dò xét kĩ càng, từ từ ra đi ra khỏi hang núi.
Lúc vừa ra đến sơn lộ, đã thấy xe ngựa của Kim Ngân đứng chờ ở đó tự bao giờ.
“Ngươi quả nhiên đã tính toán rất hoàn hảo.” Lôi Vô Nhai cười, nói.
“Trừ việc ngươi bị thương.” Tiêu Nhiễm thở dài.
“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Lôi Vô Nhai nháy mắt hỏi.
“Đương nhiên.” Tiêu Nhiễm nói. “Đã nói là ngươi không nên đi theo ta mà, chỉ khiến ta thêm phân tâm.”
“Nhưng nhớ không lầm thì hình như quyển sổ kia là do ta tìm ra mà.” Lôi Vô Nhai cảm thấy hơi bất mãn, khẽ than.
Tiêu Nhiễm chỉ cười, không nói gì thêm.
Kim Ngân liếc nhìn bọn họ không nói gì. Ngô, tuổi trẻ thật là hảo mà.
Mặc dù đã tình cờ kiếm được sổ ghi chép về việc nhận hối lộ của An Vương gia, nhưng vẫn chưa tìm được chứng có chứng minh hắn tham ô tài ngân. Mà Tiền viên ngoại dường như vẫn chưa biết bọn họ đã lấy được quyến sổ này, nên cũng không cho người truy sát. Nhưng Tiền viên ngoại cũng đã nhận được mật lệnh của An Vương gia, phải nhanh chóng bắt cho được Tiêu Nhiễm. Cho nên thời gian càng dài, đối với hai bên đều không có lợi.
“Là vậy à?” Mai dựa người vào cửa sổ, uống cạn chung rượu, lãnh đạm hỏi: “Ngươi lại phải đi rồi sao?”
Tiêu Nhiễm thở dài, đưa tay đẩy cây huyền cầm sang một bên: “Chỗ của Tiền viên ngoại dường như không còn chứng cứ nào khác, nên bọn ta định đi Hàng Châu một chuyến.”
“Các ngươi?” Mai khẽ nhíu mày. “Ta thật sự ngay cả một nửa cơ hội cũng không thể có rồi.”
“Với khả năng của hai ta, nếu muốn sớm tối bên nhau, cũng không phải chờ đến bây giờ.” Tiêu Nhiễm trả lời.
“Nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình thì sao?”
“Chúng ta đã ba năm không gặp, sao có thể lâu ngày sinh tình?”
“Ta…” Mai cười một tiếng tự giễu. “Thôi quên đi, trái tim của Tiêu công tử luôn rất khó nắm bắt, ta thật cũng không nên quá cưỡng cầu.”
“Hả, hóa ra ấn tượng của ta trong lòng ngươi lại kém như vậy sao?”
Mai cười lạnh: “Không cần giả ngốc trước mặt ta!”
Tiêu Nhiễm cười, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hưởng thụ không khí an tĩnh làm Mai trầm tư suy nghĩ. Không ngờ Lôi Vô Nhai lại muốn tìm hiểu cặn kẻ về người tình cũ. Mai quả thật không thể hiểu nổi tâm tư của Tiêu Nhiễm, mà hắn cũng chẳng muốn quản làm gì. Nếu Lôi Vô Nhai thật tâm với Tiêu Nhiễm, thì hắn cũng xứng có một vị trí cao hơn một vị hoa tiêu miễn phí. Tiêu Nhiễm vốn là người thông minh khéo léo, y hẳn cũng đã suy nghĩ thích đáng, tìm được cho mình kết quả tốt nhất.
Xuân Nương đẩy cửa vào, cười duyên nói: “Tiêu công tử, có khách quý tới tìm ngươi.”
Tiêu Nhiễm và Mai cùng tò mò nhìn lại, người đang đứng sau lưng Xuân Nương. Người này không ai xa lại, chính là hoa khôi của Bách Hoa Lâu, nổi danh khắp khinh thành – Tiểu Nhu Nhi.
“Tiểu Nhu?” Tiêu Nhiễm kinh ngạc. Y biết Trang Kỳ cho người đến để họp mặt với y, lẽ nào người đó lại là Tiểu Nhu?
“Tiêu Công Tử, đã lâu không gặp.” Tiểu Nhu khẽ cười. Hôm nay hắn chỉ mặc một bộ y phục bằng vải thô, nên trông có vẻ bớt đi phần nào mềm mại, yêu kiều, nhưng thoạt trông lại vô cùng có thần.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“Đem thuốc cho ngươi.” Tiểu Nhu bước đến bên cạnh y. “Trang tiểu hầu gia đặc biệt nhờ phụ thân tìm kiếm dược liệu, Nhan thiếu gia đích thân bào chế. Ta vừa đến Dương Châu liền ghé qua chỗ Kim lão bản, mới biết hóa ra ngươi đang ở chỗ này. Trang tiểu hầu gia cùng Nhan thiếu gia nói ngươi phải mau chóng dùng dược, nếu không sợ càng kéo dài sẽ không ổn. Cho nên ta mới tức tốc đến đây.”
“… Nhưng sao ngươi lại đến được đây?” Tiêu Nhiễm nhíu mày. “Bách Hoa Lâu đóng cửa rồi sao? Không cần làm ăn buôn bán nữa à?”
“Bách Hoa Lâu vẫn rất tốt.” Tiểu Nhu đáp. “Chỉ là Tiểu Nhu đã được chuộc thân nửa tháng trước, hiện giờ đang làm việc cho Trang tiểu hầu gia. Nhưng vì ta đã loan ra tin đồn rằng bản thân bệnh nặng đã qua đời, khó trách Tiêu công tử lại không hay không biết.”
“Đúng vậy, chuyện lớn thế này mà ta chúng không biết gì.” Tiêu Nhiễm tỏ vẻ vô tội, sau đó lại nhíu mày, hỏi: “Ngươi nói thuốc này là cha của Trang tiểu hầu gia cấp dược liệu? Vậy có kinh động đến người kia không?”
“Không có, xin Tiêu công tử yên tâm.” Tiểu Nhu trả lời.
“Vừa vào ta đã thấy ngươi quả là một hài tử xinh đẹp động lòng người, thật không ngờ lại chính là hoa khôi của Bách Hoa Lâu.” Xuân Nương nãy giờ chỉ đứng một bên im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Thật không dám. Đa tạ ma ma quá khen.” Tiêu Nhu nhu thuận đáp.
“Vậy có muốn đến chỗ chúng ta không? Cùng Mai tranh tài cao thấp?” Xuân Nương nửa thật nửa đùa hỏi.
“Người ta vừa từ Bách Hoa Lâu chuộc thân ra, sao lại nguyện ý đâm đầu vào tiểu lâu tồi tàn này của chúng ta chứ?” Từ khi Tiêu Nhu xuất hiện đến giờ, Mai vẫn không nói tiếng nào, nghe thế liền miễn cưỡng lên tiếng.
“Các hạ chính là Mai công tử? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tiểu Nhu vô cùng chân thành nói.
Mai lười biếng đáp: “Ta cũng vậy, Tiểu Nhu Nhi.”
“Ngươi là hảo tri kỷ của Tiêu công tử, vậy cứ gọi ta là Tiểu Nhu cho thân mật.”
“Có gì khác nhau sao?” Mai nghi hoặc hỏi.
“Chính là có một chút… ” Biểu tình của Tiểu Nhu thoạt nhìn không thể xác định được.
Mai lại không cho là đúng, bất quá bằng hữu của Tiêu công tử đều không loại người tầm thường. Tuy hiện tại chưa rõ đối phương có dụng ý gì, tốt nhất nên giả ngu một chút vẫn hay hơn.
“À đúng rồi, sao không thấy Lôi Bảo Chủ?” Tiểu Nhu hỏi. “Nghe nói hắn vốn đang ở cùng ngươi mà?”
“Trùng hợp hôm nay không phải vậy.” Tiêu Nhiễm cười. “Ta có chút chuyện cần bàn với Xuân Nương nên phải đi trước, hai ngươi cứ trò chuyện đi nhé.”
“Hảo.” Tiểu Nhu đáp.
Đợi đến khi Tiêu Nhiễm và Xuân Nương đi khỏi, Mai vẫn chưa chịu đứng dậy, chỉ lười biếng nói: “Ngồi đi.”
“Đa tạ.” Tiểu Nhu khẽ cười nói, rồi tự mình kéo một cái ghế ra, ngồi xuống.
“Vậy hiện giờ ngươi đang làm gì?” Mai hỏi.
“Ân?”
“Ta chỉ muốn hỏi cho rõ rành một chút, để có thể tìm được con đường tốt nhất cho chính mình.”
“Ân, cũng chỉ làm mấy việc vặt thôi.” Tiểu Nhu khẽ đáp.
“Được rồi.” Mai cũng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi uống cạn từng chén, từng chén một.
Tiểu Nhu dường như cũng không muốn nói tiếp tục, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu lại cười với Mai, nói: “Ngươi thật đúng là người cũng như tên.”
“Ân?”
“Vừa chua lại vừa chát.”
Mai nhíu mắt nhìn Tiểu Nhu, đây là lần đầu tiên có người hiểu được hàm ý bên trong cái tên của hắn. Trong nháy mắt liền đứng phắt dậy, nhưng người kia chỉ thản nhiên nhìn hắn.
“Tuy nói vậy, nhưng trái mơ (Polly: Qt là Mai tử) chín, lại vô cùng ngon miệng, chỉ là không biết đến lúc đó, ai sẽ là người may mắn được nếm thử?”
Mai lại cười tự giễu. Rất ý tứ liền nâng một chén rượu lên: “Ngươi có muốn uống cùng ta không?”
“Tiểu Nhu kiêng rượu đã lâu.” Tiểu Nhu nhẹ nhàng cự tuyệt. “Uống nhiều không tốt cho cơ thể, ngươi cũng nên uống ít lại một chút đi.”
“Cho thêm quả mơ vào sẽ ngon hơn.” Mai nói, chợt thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Nhu Nhi. Quả nhiên rất thú vị.
“Ân.” Tiểu Nhu nhẹ chớp đôi mi thanh tú.
“Mơ kia vừa mới hái, ta tự tay ủ, mùi vị quả thật không tệ.” Mai tiếp tục dụ dỗ.
“… Ân, vậy Tiểu Nhu cũng không khách khí, nếm thử một chút vậy, đa tạ Mai công tử.” Tiểu Nhu cũng không từ chối nữa.
Mai vừa cười, vừa lấy thêm một chén rượu nữa, rót đầy rồi đưa sang cho Tiểu Nhu.
…
Lôi Vô Nhai vẫn đang ở nhà Kim Ngân, cố gắng kìm lòng không chạy đi tìm Tiêu Nhiễm. Mặc dù hắn lo lắng tên Mai tiểu tử kia giở trò, nhưng lại không muốn thấy kẻ chướng mắt đó, nên chỉ có thể ngây ngô mà ngồi ở đại sảnh. Vừa uống cạn hai bình trà vừa ngóng chờ thân ảnh của Tiêu Nhiễm. Nhưng có lẽ đánh chết hắn cũng không ngờ, bên cạnh y, cư nhiên lại có thêm một Tiểu Nhu Nhi.
Tiểu Nhu tiến đến, giải thích rõ lý do mình đến đây. Lôi Vô Nhai nghe xong, sắc mặt liền giãn ra, liền chân thành cảm tạ hắn đã vất vả mang thuốc đến cho Tiêu Nhiễm.
“Vậy ngươi đã thượng dược rồi sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt, vô tội nói: “Quên rồi!”
“…” Lôi Vô Nhai vươn tay tóm lấy y. “Đưa dược cho ta!”
“Ngươi định làm gì?”
“Ta tự tay thượng dược cho ngươi.” Lôi Vô Nhai gằn giọng nói từng chữ một.
“Không cần…” Tiêu Nhiễm vội thoái thác.
“Được vậy thì hay quá. Nhan thiếu gia nói dược này khi thoa lên vết thương dùng nội công mới có thể hấp thu hoàn toàn. Tiểu Nhu không biết võ công nên không thể giúp được gì. Nay Lôi Bảo Chủ đã lên tiếng thì còn gì bằng.” Tiểu Nhu cắt ngang lời Tiêu Nhiễm nói, sau đó lại quay về bộ dáng khách nhân nhu thuận. “Thuốc này ngoài thoa, trong uống. Nhan thiếu gia còn nói, Tiêu công tử luôn không tự giác, sợ rằng phải tìm người đến trông chừng y uống thuốc. Nay đã có Lôi Bảo Chủ ở đây, ta giao trọng trách này lại cho ngài được không?”
“Không thành vấn đề, tại hạ nhất định không phụ lòng mong mỏi của mọi người, sẽ một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề này.” Lôi Vô Nhai vờ chắp tay thi lễ với Tiểu Nhu.
Tiêu Nhiễm chỉ im lặng đứng một bên nhìn hai người bọn hắn. Trong lòng thật tức cười, nhưng lại không dám cười.
Tiểu Nhu cùng Lôi Vô Nhai lần này rất ăn ý, vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán giận của y.
Lôi Vô Nhai lại nắm lấy tay của Tiêu Nhiễm rồi quay lại nói với Tiểu Nhu: “Ta dẫn y vào phòng thượng dược trước, xin phép cáo từ.”
“Hảo.” Tiểu Nhu khẽ cười, đáp.
Vào phòng, Tiêu Nhiễm liền ngồi xuống bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà: “Lôi Bảo Chủ mượn cớ muốn thượng dược, chẳng qua cũng chỉ là muốn ăn đậu phụ của bản công tử mà thôi. Vậy bây giờ đã có thể ra ngoài được rồi.”
“Nếu ta muốn làm thế thật, Tiêu công tử ngài tính làm gì nào?” Lôi Vô Nhai nửa thật nửa đùa hỏi.
“Cắt đứt gân tay chân, móc hai mắt. Sau đó vứt ra sông cho trôi thẳng đến biển, vậy được không?” Tiêu Nhiễm cũng không khách khí.
“Ngươi nỡ làm thế sao? ” Lôi Vô Nhai khẽ cười, xoay người lấy băng gạc và dược.
“Sao lại không nỡ?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại, nhưng cũng bắt đầu tự cởi bỏ y phục.
Vết thương trên lưng đã rịn ra chút máu. Lôi Vô Nhai liền dùng nước, nhẹ nhàng lau lại cho y, khiến toàn thân y đột nhiên nổi da gà. Khi dược vừa được rắc vào vết thương, Tiêu Nhiễm liền hít vào một ngụm lãnh khí.
“Sao vậy?” Lôi Vô Nhai khẩn trương hỏi.
“Trong dược này, Tiểu Ngôn có cho thêm tiêu hay ớt vào sao?” Tiêu Nhiễm nhăn mặt.
Cố dằn việc Nhan Ngôn vốn là một cái gai trong mắt mình, Lôi Vô Nhai nghĩa hiệp nói giúp hắn mấy lời công đạo. “Hắn cũng rất lo lắng cho ngươi. Đại khái… hình như hắn cũng thật lòng thích ngươi.”
“Ta biết.” Tiêu Nhiễm đáp, vẫn nhăn mặt như trước. Cái thích này vốn không phải là yêu. Tiểu tử kia cùng Trang Kỳ vốn là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng hết lần này đến lần khác đều không chịu thừa nhận, lại lấy y ra làm bình phong. Ước với chả định gì chứ, tưởng y không biết gì sao?
“Vậy ngươi… ” Mặc dù trong miệng Lôi Vô Nhai bỗng nhiên đắng chát, nhưng động tác vẫn vô cùng êm ái, thượng dược xong lại bắt đầu quấn băng vải cho y. Đối diện với tấm lưng trần nõn nà, ngon miệng của Tiêu Nhiễm, dục niệm không phải là không có. Nhưng hắn bị vết thương của y làm cho đau lòng, nhất thời thật không dám vọng động.
“Ta như thế nào?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại.
“Ngươi đối với hắn… Đối với ta…” Lôi Vô Nhai muốn nói nhưng lại thôi, hắn sợ phải nghe đáp án của y.
“Ta đối với ngươi và hắn đều như nhau.” Tiêu Nhiễm đáp. “Hai ngươi không phải đều là tri kỷ tốt của ta sao?”
“Ta không muốn chỉ là tri kỷ của ngươi.” Lôi Vô Nhai cau mày, chợt thấy cay đắng tận đáy lòng.
“Lòng người vốn khó lường.” Tiêu Nhiễm xoay người, tựa tiếu phi tiếu. “Nam nhân như ngươi, cũng giống như một tiểu hài tử, cái mà bản thân không tài nào có được mới là cái tốt nhất.”
“Không phải vậy.” Lôi Vô Nhai đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi vốn rất thông minh, suy nghĩ nhanh nhạy. Chẳng lẽ không nhìn ra chân tình của ta sao?”
“Chân tình là gì, có thể ăn được sao?” Tiêu Nhiễm lại bĩu môi. “Tiêu công tử nếu muốn chân tình, thì thiếu gì người tự nguyện hiến dâng. Nhưng chúng ta hiện đang nói về tâm tình của ngươi đối với ta mà đã làm nhiều chuyện quá phận. Các người ai cũng nói ta dối trá. Vậy sẵn dịp hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau nghiêm túc một lần nói cho thật rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến đuôi, đến khi nào thỏa mãn mới thôi. Như vậy, bắt đầu từ Lam Ngọc đi, ngươi nói ngươi có tình ý với ta, vậy hắn đối với ngươi là cái gì? Không nên nói là nhất thời u mê, nên đã không nhận ra người mình yêu là ai. Thứ tình cảm nồng hậu như thế có thể gạt được thế nhân, chứ không gạt được Tiêu công tử ta. Ngược lại, lúc còn ở Lôi Gia Bảo, ngươi có từng chính thức để tâm đến ta hay không?”
“Ta… Lam Ngọc là bằng hữu thân thiết nhất của ta. Hắn một lòng muốn ngao du tứ hải, căn bản không cần ta giữ yên trong nhà để chiếu cố. Còn ta có gánh nặng của Lôi Gia Bảo trên vai, cũng không thể bồi bên cạnh hắn.”
“Vô sỉ! Vì không chiếm được hắn nên phải tìm người khác làm thế thân sao?” Tiêu Nhiễm cười lạnh.
“Ngươi cũng rời ta đi, nhưng không phải ta đã đuổi theo đến tận đây sao?” Lôi Vô Nhai gắt gao nhìn đôi thủy mâu của Tiêu Nhiễm. “Ngươi cho rằng ta chưa từng dằn vặt, do dự qua sao? Tiêu Nhiễm ngươi đối với ta còn hơn cả Lam Ngọc. Ta vốn không thể nào để ngươi rời xa ta được. Ngươi yêu thích mạo hiểm, ta liền đi theo ngươi, bảo vệ ngươi. Còn cái gọi là gánh nặng của Lôi Gia Bảo, ta tiện tay giao được cho kẻ nào liền giao kẻ đó. Nếu ngươi mệt mỏi như vậy, chi bằng hãy theo ta trở về, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng ta sống lại những ngày tháng thanh bình khi xưa. Ta không thể phủ nhận ta có tình cảm với Lam Ngọc. Hắn và ta cùng nhau lớn lên, đồng cam cộng khổ, hắn chưa từng bỏ rơi ta, ta cũng thề cả đời này cũng không bỏ rơi hắn. Có lẽ đây chính là nguồn gốc của mọi sai lầm, ta đã ngộ nhận đó là tình yêu. Cho nên, ngươi biết đó, ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nói thích ngươi, nên ta liền nghĩ cách theo đuổi…”
Tiêu Nhiễm chợt nhíu mày: “Ta không biết!”
“Ngươi không biết?”
“Ta không biết ngươi là vì Lam Ngọc thích ta nên mới theo đuổi ta. Ta chỉ cho là Lôi Bảo Chủ ngươi vì không chiếm được người trong lòng, nên đã tùy tiện tìm ta để làm thế thân. Hằng đêm giúp ngươi vơi đi phần nào cô tịch.” Nụ cười của Tiêu Nhiễm chợt tăng thêm vài phần băng lãnh. “Nói như vậy, Lôi Bảo Chủ ngươi, so với tưởng tượng của ta còn ác liệt, xấu xa gấp vạn lần.”
Lôi Vô Nhai lúc này chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng sau lưng: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã rạng ngời đến chói mắt. Ta chỉ là không cam lòng thừa nhận bản thân đã bị ngươi hấp dẫn. Sau đó ngươi lại còn về ở cùng ta, lúc đó, ta thật sự đã rất kiêu ngạo.”
“Bởi vì lòng tự tôn của nam nhân sao? ” Tiêu Nhiễm từ từ hạ cơn thịnh nộ, ngồi vào bên cạnh bàn, tiếp tục uống trà.
“Bởi vì ta thích ngươi.” Lôi Vô Nhai thẳng thắn trả lời, ngữ khí vô cùng thành khẩn. Đây là lần đầu tiên hắn dám nói ra tâm ý của mình. “Chỉ là ngay cả bản thân ta lúc đó cũng không biết. Ngươi chưa từng rời khỏi Lôi Gia Bảo, trong suy nghĩ của ta hiển nhiên ngươi luôn an toàn. Cho nên ta đã không lo lắng cho ngươi. Ngươi cũng không có cùng ai quan hệ mập mờ, cho nên ta cũng không biết ghen là gì. Ngẫu nhiên có thể cùng ngươi uống rượu ngắm trăng, nói đủ chuyện đông tây, cũng đã đủ khiến ta vui vẻ. Ta không biết là ta thích ngươi, ngược lại tâm tình lúc đó còn có chút mâu thuẫn với ngươi. Ngoài ra còn có sự ngộ nhận với Lam Ngọc. Nhưng hơn hết, là vì lúc đó ngươi đã quá cao ngạo.”
Tiêu Nhiễm đang uống trà, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng. Lôi Vô Nhai đứng sau lưng y, thở dài, tiếp tục nói: “Tiêu công tử luôn kiêu ngạo, thanh cao, thuần khiết như vậy. Ngươi đối với ta lại rụt rè hữu lễ, làm cho ta có cảm giác không thể tiếp tục đến gần, ta sợ…”
“Không thể tới gần ta?” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi: “Ngươi đối với ta không phải đã làm không ít chuyện rồi sao?”
“Không thể đến gần ngươi, vì sợ sẽ bị băng diễm của ngươi tổn thương, nhưng lại không cách nào tự kiềm chế…” Lôi Vô Nhai thở dài: “Ngươi cười nhạo ta nhát gan cũng được.”
“Vậy bây giờ không sợ sao?” Tiêu Nhiễm bĩu môi.
“Không sợ… Vì ngươi… cái gì ta cũng không còn sợ nữa.” Lôi Vô Nhai nói.
Tiêu Nhiễm thở dài: “Trên đời có rất nhiều tình huống, ta thích ngươi ngươi không thích ta, ngươi thích ta ta không thích ngươi. Đương nhiên càng có nhiều người không ưa gì nhau, hiếm lắm mới có được một đôi ngươi thích ta ta cũng thích. Mặc dù vậy, vẫn còn một trường hợp là khi ta thích ngươi thì ngươi không thích ta, đến khi ngươi thích ta thì ta đã không còn thích ngươi nữa.”
“… ” Lôi Vô Nhai chợt thấy mất mát, thương tâm, cười khổ: “Kỳ thật chỉ cần ngươi thừa nhận ba năm đó ngươi có tình cảm với ta, chứ không phải chỉ vì báo ân, ta cũng đã thỏa mãn rồi.”
“Ai nói không phải báo ân?” Tiêu Nhiễm quay đầu lại “Lúc đó ta nghĩ, nam nhân này quả thật rất cô đơn, rất đáng thương. Bản công tử bồi bên cạnh hắn chắc cũng không tệ. Vậy cứ thử một lần cho biết đi.”
“Thử một lần cho biết mà phải mất đến ba năm sao, lại không cách nào thoát thân.” Lôi Vô Nhai liền tiến lên phía trước: “Không nên phủ nhận, Tiêu công tử một đời hào hiệp, lại chịu hạ mình ở lại Lôi Gia Bảo.”
“Ngươi rất đắc ý?” Tiêu Nhiễm khẽ nheo mắt.
“Có một chút.” Lôi Vô Nhai cười: “Lưỡng tình tương duyệt vốn không dễ dàng. Tiêu Nhiễm, ngươi hãy cho ta một cơ hội. Ngươi cho ta là kẻ thích dây dưa, làm ngươi ghê tởm cũng dược. Chỉ cần cho ta một cơ hội, được bồi bên cạnh ngươi.”
Tiêu Nhiễm nhíu mày, không nói lời nào.
“Trong quá khứ, ta rất vô sỉ, không biết bản thân mình yêu ai, nên đã không biết trân trọng. Trời cao chứng giám, dù ngươi và các bằng hữu của ngươi có chế nhạo hay trừng phạt ta thế nào, ta cũng không oán thán. Ta chỉ muốn lại được ở bên cạnh ngươi.” Lôi Vô Nhai nghiêm túc nói.
“… Ta rất không cam tâm.” Tiêu Nhiễm suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tiêu công tử xưa nay không thích thù dai, cũng có thể xem là một người vô cùng rộng lượng. Nhưng lần này ta không cách nào nguôi ngoai được. Ta thật sự, cho tới bây giờ, chưa hề nghĩ sẽ tha thứ cho ngươi. Những thương tổn khi xưa ta cũng không thể nào quên được. Bị ngươi đối xử như một đôi giày rách không hơn không kém, bỗng nhiên chớp mắt một cái liền xem ta như tàng trân bảo vật. Ta chỉ cảm thấy rất hoang đường.”
“Không sao.” Lôi Vô Nhai chợt khẽ cười: “Ngươi biết ta là người không chỉ kiên nhẫn mà còn rất bền lòng, cũng có thể tính là hơi cố chấp.”
Tiêu Nhiễm cũng cười nhẹ: “Hảo, nếu nói vậy cũng đã rõ rồi. Ta đây cũng nghiêm túc nói cho ngươi biết. Ta quả thật muốn làm bằng hữu với ngươi. Nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, bằng hữu của ta luôn tự giác tránh xa ta ba bước, ta nghĩ ngươi cũng có thể…”
Lôi Vô Nhai ngược lại, tiến lên từng bước: “Tiêu công tử không hề nói dối, quả nhiên toàn thân đều là gai nhọn. Nhưng cho dù vậy, ta vĩnh viễn cũng không buông tay… Suốt đời này, sẽ gắt gao giữ lấy ngươi bên cạnh.”
“Ta…” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi. “Nói vậy ta có cần khoác cái áo dối trá lên không, để tránh làm ngươi bị thương.”
“Không cần.” Lôi Vô Nhai nói, rồi khom lưng ôm lấy Tiêu Nhiễm, để đầu lên vai y, nhẹ nhàng mà kiên định: “Bị thương… mới có dấu vết.”
Lúc vừa ra đến sơn lộ, đã thấy xe ngựa của Kim Ngân đứng chờ ở đó tự bao giờ.
“Ngươi quả nhiên đã tính toán rất hoàn hảo.” Lôi Vô Nhai cười, nói.
“Trừ việc ngươi bị thương.” Tiêu Nhiễm thở dài.
“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Lôi Vô Nhai nháy mắt hỏi.
“Đương nhiên.” Tiêu Nhiễm nói. “Đã nói là ngươi không nên đi theo ta mà, chỉ khiến ta thêm phân tâm.”
“Nhưng nhớ không lầm thì hình như quyển sổ kia là do ta tìm ra mà.” Lôi Vô Nhai cảm thấy hơi bất mãn, khẽ than.
Tiêu Nhiễm chỉ cười, không nói gì thêm.
Kim Ngân liếc nhìn bọn họ không nói gì. Ngô, tuổi trẻ thật là hảo mà.
Mặc dù đã tình cờ kiếm được sổ ghi chép về việc nhận hối lộ của An Vương gia, nhưng vẫn chưa tìm được chứng có chứng minh hắn tham ô tài ngân. Mà Tiền viên ngoại dường như vẫn chưa biết bọn họ đã lấy được quyến sổ này, nên cũng không cho người truy sát. Nhưng Tiền viên ngoại cũng đã nhận được mật lệnh của An Vương gia, phải nhanh chóng bắt cho được Tiêu Nhiễm. Cho nên thời gian càng dài, đối với hai bên đều không có lợi.
“Là vậy à?” Mai dựa người vào cửa sổ, uống cạn chung rượu, lãnh đạm hỏi: “Ngươi lại phải đi rồi sao?”
Tiêu Nhiễm thở dài, đưa tay đẩy cây huyền cầm sang một bên: “Chỗ của Tiền viên ngoại dường như không còn chứng cứ nào khác, nên bọn ta định đi Hàng Châu một chuyến.”
“Các ngươi?” Mai khẽ nhíu mày. “Ta thật sự ngay cả một nửa cơ hội cũng không thể có rồi.”
“Với khả năng của hai ta, nếu muốn sớm tối bên nhau, cũng không phải chờ đến bây giờ.” Tiêu Nhiễm trả lời.
“Nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình thì sao?”
“Chúng ta đã ba năm không gặp, sao có thể lâu ngày sinh tình?”
“Ta…” Mai cười một tiếng tự giễu. “Thôi quên đi, trái tim của Tiêu công tử luôn rất khó nắm bắt, ta thật cũng không nên quá cưỡng cầu.”
“Hả, hóa ra ấn tượng của ta trong lòng ngươi lại kém như vậy sao?”
Mai cười lạnh: “Không cần giả ngốc trước mặt ta!”
Tiêu Nhiễm cười, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hưởng thụ không khí an tĩnh làm Mai trầm tư suy nghĩ. Không ngờ Lôi Vô Nhai lại muốn tìm hiểu cặn kẻ về người tình cũ. Mai quả thật không thể hiểu nổi tâm tư của Tiêu Nhiễm, mà hắn cũng chẳng muốn quản làm gì. Nếu Lôi Vô Nhai thật tâm với Tiêu Nhiễm, thì hắn cũng xứng có một vị trí cao hơn một vị hoa tiêu miễn phí. Tiêu Nhiễm vốn là người thông minh khéo léo, y hẳn cũng đã suy nghĩ thích đáng, tìm được cho mình kết quả tốt nhất.
Xuân Nương đẩy cửa vào, cười duyên nói: “Tiêu công tử, có khách quý tới tìm ngươi.”
Tiêu Nhiễm và Mai cùng tò mò nhìn lại, người đang đứng sau lưng Xuân Nương. Người này không ai xa lại, chính là hoa khôi của Bách Hoa Lâu, nổi danh khắp khinh thành – Tiểu Nhu Nhi.
“Tiểu Nhu?” Tiêu Nhiễm kinh ngạc. Y biết Trang Kỳ cho người đến để họp mặt với y, lẽ nào người đó lại là Tiểu Nhu?
“Tiêu Công Tử, đã lâu không gặp.” Tiểu Nhu khẽ cười. Hôm nay hắn chỉ mặc một bộ y phục bằng vải thô, nên trông có vẻ bớt đi phần nào mềm mại, yêu kiều, nhưng thoạt trông lại vô cùng có thần.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“Đem thuốc cho ngươi.” Tiểu Nhu bước đến bên cạnh y. “Trang tiểu hầu gia đặc biệt nhờ phụ thân tìm kiếm dược liệu, Nhan thiếu gia đích thân bào chế. Ta vừa đến Dương Châu liền ghé qua chỗ Kim lão bản, mới biết hóa ra ngươi đang ở chỗ này. Trang tiểu hầu gia cùng Nhan thiếu gia nói ngươi phải mau chóng dùng dược, nếu không sợ càng kéo dài sẽ không ổn. Cho nên ta mới tức tốc đến đây.”
“… Nhưng sao ngươi lại đến được đây?” Tiêu Nhiễm nhíu mày. “Bách Hoa Lâu đóng cửa rồi sao? Không cần làm ăn buôn bán nữa à?”
“Bách Hoa Lâu vẫn rất tốt.” Tiểu Nhu đáp. “Chỉ là Tiểu Nhu đã được chuộc thân nửa tháng trước, hiện giờ đang làm việc cho Trang tiểu hầu gia. Nhưng vì ta đã loan ra tin đồn rằng bản thân bệnh nặng đã qua đời, khó trách Tiêu công tử lại không hay không biết.”
“Đúng vậy, chuyện lớn thế này mà ta chúng không biết gì.” Tiêu Nhiễm tỏ vẻ vô tội, sau đó lại nhíu mày, hỏi: “Ngươi nói thuốc này là cha của Trang tiểu hầu gia cấp dược liệu? Vậy có kinh động đến người kia không?”
“Không có, xin Tiêu công tử yên tâm.” Tiểu Nhu trả lời.
“Vừa vào ta đã thấy ngươi quả là một hài tử xinh đẹp động lòng người, thật không ngờ lại chính là hoa khôi của Bách Hoa Lâu.” Xuân Nương nãy giờ chỉ đứng một bên im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Thật không dám. Đa tạ ma ma quá khen.” Tiêu Nhu nhu thuận đáp.
“Vậy có muốn đến chỗ chúng ta không? Cùng Mai tranh tài cao thấp?” Xuân Nương nửa thật nửa đùa hỏi.
“Người ta vừa từ Bách Hoa Lâu chuộc thân ra, sao lại nguyện ý đâm đầu vào tiểu lâu tồi tàn này của chúng ta chứ?” Từ khi Tiêu Nhu xuất hiện đến giờ, Mai vẫn không nói tiếng nào, nghe thế liền miễn cưỡng lên tiếng.
“Các hạ chính là Mai công tử? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tiểu Nhu vô cùng chân thành nói.
Mai lười biếng đáp: “Ta cũng vậy, Tiểu Nhu Nhi.”
“Ngươi là hảo tri kỷ của Tiêu công tử, vậy cứ gọi ta là Tiểu Nhu cho thân mật.”
“Có gì khác nhau sao?” Mai nghi hoặc hỏi.
“Chính là có một chút… ” Biểu tình của Tiểu Nhu thoạt nhìn không thể xác định được.
Mai lại không cho là đúng, bất quá bằng hữu của Tiêu công tử đều không loại người tầm thường. Tuy hiện tại chưa rõ đối phương có dụng ý gì, tốt nhất nên giả ngu một chút vẫn hay hơn.
“À đúng rồi, sao không thấy Lôi Bảo Chủ?” Tiểu Nhu hỏi. “Nghe nói hắn vốn đang ở cùng ngươi mà?”
“Trùng hợp hôm nay không phải vậy.” Tiêu Nhiễm cười. “Ta có chút chuyện cần bàn với Xuân Nương nên phải đi trước, hai ngươi cứ trò chuyện đi nhé.”
“Hảo.” Tiểu Nhu đáp.
Đợi đến khi Tiêu Nhiễm và Xuân Nương đi khỏi, Mai vẫn chưa chịu đứng dậy, chỉ lười biếng nói: “Ngồi đi.”
“Đa tạ.” Tiểu Nhu khẽ cười nói, rồi tự mình kéo một cái ghế ra, ngồi xuống.
“Vậy hiện giờ ngươi đang làm gì?” Mai hỏi.
“Ân?”
“Ta chỉ muốn hỏi cho rõ rành một chút, để có thể tìm được con đường tốt nhất cho chính mình.”
“Ân, cũng chỉ làm mấy việc vặt thôi.” Tiểu Nhu khẽ đáp.
“Được rồi.” Mai cũng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi uống cạn từng chén, từng chén một.
Tiểu Nhu dường như cũng không muốn nói tiếp tục, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu lại cười với Mai, nói: “Ngươi thật đúng là người cũng như tên.”
“Ân?”
“Vừa chua lại vừa chát.”
Mai nhíu mắt nhìn Tiểu Nhu, đây là lần đầu tiên có người hiểu được hàm ý bên trong cái tên của hắn. Trong nháy mắt liền đứng phắt dậy, nhưng người kia chỉ thản nhiên nhìn hắn.
“Tuy nói vậy, nhưng trái mơ (Polly: Qt là Mai tử) chín, lại vô cùng ngon miệng, chỉ là không biết đến lúc đó, ai sẽ là người may mắn được nếm thử?”
Mai lại cười tự giễu. Rất ý tứ liền nâng một chén rượu lên: “Ngươi có muốn uống cùng ta không?”
“Tiểu Nhu kiêng rượu đã lâu.” Tiểu Nhu nhẹ nhàng cự tuyệt. “Uống nhiều không tốt cho cơ thể, ngươi cũng nên uống ít lại một chút đi.”
“Cho thêm quả mơ vào sẽ ngon hơn.” Mai nói, chợt thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Nhu Nhi. Quả nhiên rất thú vị.
“Ân.” Tiểu Nhu nhẹ chớp đôi mi thanh tú.
“Mơ kia vừa mới hái, ta tự tay ủ, mùi vị quả thật không tệ.” Mai tiếp tục dụ dỗ.
“… Ân, vậy Tiểu Nhu cũng không khách khí, nếm thử một chút vậy, đa tạ Mai công tử.” Tiểu Nhu cũng không từ chối nữa.
Mai vừa cười, vừa lấy thêm một chén rượu nữa, rót đầy rồi đưa sang cho Tiểu Nhu.
…
Lôi Vô Nhai vẫn đang ở nhà Kim Ngân, cố gắng kìm lòng không chạy đi tìm Tiêu Nhiễm. Mặc dù hắn lo lắng tên Mai tiểu tử kia giở trò, nhưng lại không muốn thấy kẻ chướng mắt đó, nên chỉ có thể ngây ngô mà ngồi ở đại sảnh. Vừa uống cạn hai bình trà vừa ngóng chờ thân ảnh của Tiêu Nhiễm. Nhưng có lẽ đánh chết hắn cũng không ngờ, bên cạnh y, cư nhiên lại có thêm một Tiểu Nhu Nhi.
Tiểu Nhu tiến đến, giải thích rõ lý do mình đến đây. Lôi Vô Nhai nghe xong, sắc mặt liền giãn ra, liền chân thành cảm tạ hắn đã vất vả mang thuốc đến cho Tiêu Nhiễm.
“Vậy ngươi đã thượng dược rồi sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt, vô tội nói: “Quên rồi!”
“…” Lôi Vô Nhai vươn tay tóm lấy y. “Đưa dược cho ta!”
“Ngươi định làm gì?”
“Ta tự tay thượng dược cho ngươi.” Lôi Vô Nhai gằn giọng nói từng chữ một.
“Không cần…” Tiêu Nhiễm vội thoái thác.
“Được vậy thì hay quá. Nhan thiếu gia nói dược này khi thoa lên vết thương dùng nội công mới có thể hấp thu hoàn toàn. Tiểu Nhu không biết võ công nên không thể giúp được gì. Nay Lôi Bảo Chủ đã lên tiếng thì còn gì bằng.” Tiểu Nhu cắt ngang lời Tiêu Nhiễm nói, sau đó lại quay về bộ dáng khách nhân nhu thuận. “Thuốc này ngoài thoa, trong uống. Nhan thiếu gia còn nói, Tiêu công tử luôn không tự giác, sợ rằng phải tìm người đến trông chừng y uống thuốc. Nay đã có Lôi Bảo Chủ ở đây, ta giao trọng trách này lại cho ngài được không?”
“Không thành vấn đề, tại hạ nhất định không phụ lòng mong mỏi của mọi người, sẽ một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề này.” Lôi Vô Nhai vờ chắp tay thi lễ với Tiểu Nhu.
Tiêu Nhiễm chỉ im lặng đứng một bên nhìn hai người bọn hắn. Trong lòng thật tức cười, nhưng lại không dám cười.
Tiểu Nhu cùng Lôi Vô Nhai lần này rất ăn ý, vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán giận của y.
Lôi Vô Nhai lại nắm lấy tay của Tiêu Nhiễm rồi quay lại nói với Tiểu Nhu: “Ta dẫn y vào phòng thượng dược trước, xin phép cáo từ.”
“Hảo.” Tiểu Nhu khẽ cười, đáp.
Vào phòng, Tiêu Nhiễm liền ngồi xuống bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà: “Lôi Bảo Chủ mượn cớ muốn thượng dược, chẳng qua cũng chỉ là muốn ăn đậu phụ của bản công tử mà thôi. Vậy bây giờ đã có thể ra ngoài được rồi.”
“Nếu ta muốn làm thế thật, Tiêu công tử ngài tính làm gì nào?” Lôi Vô Nhai nửa thật nửa đùa hỏi.
“Cắt đứt gân tay chân, móc hai mắt. Sau đó vứt ra sông cho trôi thẳng đến biển, vậy được không?” Tiêu Nhiễm cũng không khách khí.
“Ngươi nỡ làm thế sao? ” Lôi Vô Nhai khẽ cười, xoay người lấy băng gạc và dược.
“Sao lại không nỡ?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại, nhưng cũng bắt đầu tự cởi bỏ y phục.
Vết thương trên lưng đã rịn ra chút máu. Lôi Vô Nhai liền dùng nước, nhẹ nhàng lau lại cho y, khiến toàn thân y đột nhiên nổi da gà. Khi dược vừa được rắc vào vết thương, Tiêu Nhiễm liền hít vào một ngụm lãnh khí.
“Sao vậy?” Lôi Vô Nhai khẩn trương hỏi.
“Trong dược này, Tiểu Ngôn có cho thêm tiêu hay ớt vào sao?” Tiêu Nhiễm nhăn mặt.
Cố dằn việc Nhan Ngôn vốn là một cái gai trong mắt mình, Lôi Vô Nhai nghĩa hiệp nói giúp hắn mấy lời công đạo. “Hắn cũng rất lo lắng cho ngươi. Đại khái… hình như hắn cũng thật lòng thích ngươi.”
“Ta biết.” Tiêu Nhiễm đáp, vẫn nhăn mặt như trước. Cái thích này vốn không phải là yêu. Tiểu tử kia cùng Trang Kỳ vốn là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng hết lần này đến lần khác đều không chịu thừa nhận, lại lấy y ra làm bình phong. Ước với chả định gì chứ, tưởng y không biết gì sao?
“Vậy ngươi… ” Mặc dù trong miệng Lôi Vô Nhai bỗng nhiên đắng chát, nhưng động tác vẫn vô cùng êm ái, thượng dược xong lại bắt đầu quấn băng vải cho y. Đối diện với tấm lưng trần nõn nà, ngon miệng của Tiêu Nhiễm, dục niệm không phải là không có. Nhưng hắn bị vết thương của y làm cho đau lòng, nhất thời thật không dám vọng động.
“Ta như thế nào?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại.
“Ngươi đối với hắn… Đối với ta…” Lôi Vô Nhai muốn nói nhưng lại thôi, hắn sợ phải nghe đáp án của y.
“Ta đối với ngươi và hắn đều như nhau.” Tiêu Nhiễm đáp. “Hai ngươi không phải đều là tri kỷ tốt của ta sao?”
“Ta không muốn chỉ là tri kỷ của ngươi.” Lôi Vô Nhai cau mày, chợt thấy cay đắng tận đáy lòng.
“Lòng người vốn khó lường.” Tiêu Nhiễm xoay người, tựa tiếu phi tiếu. “Nam nhân như ngươi, cũng giống như một tiểu hài tử, cái mà bản thân không tài nào có được mới là cái tốt nhất.”
“Không phải vậy.” Lôi Vô Nhai đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi vốn rất thông minh, suy nghĩ nhanh nhạy. Chẳng lẽ không nhìn ra chân tình của ta sao?”
“Chân tình là gì, có thể ăn được sao?” Tiêu Nhiễm lại bĩu môi. “Tiêu công tử nếu muốn chân tình, thì thiếu gì người tự nguyện hiến dâng. Nhưng chúng ta hiện đang nói về tâm tình của ngươi đối với ta mà đã làm nhiều chuyện quá phận. Các người ai cũng nói ta dối trá. Vậy sẵn dịp hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau nghiêm túc một lần nói cho thật rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến đuôi, đến khi nào thỏa mãn mới thôi. Như vậy, bắt đầu từ Lam Ngọc đi, ngươi nói ngươi có tình ý với ta, vậy hắn đối với ngươi là cái gì? Không nên nói là nhất thời u mê, nên đã không nhận ra người mình yêu là ai. Thứ tình cảm nồng hậu như thế có thể gạt được thế nhân, chứ không gạt được Tiêu công tử ta. Ngược lại, lúc còn ở Lôi Gia Bảo, ngươi có từng chính thức để tâm đến ta hay không?”
“Ta… Lam Ngọc là bằng hữu thân thiết nhất của ta. Hắn một lòng muốn ngao du tứ hải, căn bản không cần ta giữ yên trong nhà để chiếu cố. Còn ta có gánh nặng của Lôi Gia Bảo trên vai, cũng không thể bồi bên cạnh hắn.”
“Vô sỉ! Vì không chiếm được hắn nên phải tìm người khác làm thế thân sao?” Tiêu Nhiễm cười lạnh.
“Ngươi cũng rời ta đi, nhưng không phải ta đã đuổi theo đến tận đây sao?” Lôi Vô Nhai gắt gao nhìn đôi thủy mâu của Tiêu Nhiễm. “Ngươi cho rằng ta chưa từng dằn vặt, do dự qua sao? Tiêu Nhiễm ngươi đối với ta còn hơn cả Lam Ngọc. Ta vốn không thể nào để ngươi rời xa ta được. Ngươi yêu thích mạo hiểm, ta liền đi theo ngươi, bảo vệ ngươi. Còn cái gọi là gánh nặng của Lôi Gia Bảo, ta tiện tay giao được cho kẻ nào liền giao kẻ đó. Nếu ngươi mệt mỏi như vậy, chi bằng hãy theo ta trở về, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng ta sống lại những ngày tháng thanh bình khi xưa. Ta không thể phủ nhận ta có tình cảm với Lam Ngọc. Hắn và ta cùng nhau lớn lên, đồng cam cộng khổ, hắn chưa từng bỏ rơi ta, ta cũng thề cả đời này cũng không bỏ rơi hắn. Có lẽ đây chính là nguồn gốc của mọi sai lầm, ta đã ngộ nhận đó là tình yêu. Cho nên, ngươi biết đó, ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nói thích ngươi, nên ta liền nghĩ cách theo đuổi…”
Tiêu Nhiễm chợt nhíu mày: “Ta không biết!”
“Ngươi không biết?”
“Ta không biết ngươi là vì Lam Ngọc thích ta nên mới theo đuổi ta. Ta chỉ cho là Lôi Bảo Chủ ngươi vì không chiếm được người trong lòng, nên đã tùy tiện tìm ta để làm thế thân. Hằng đêm giúp ngươi vơi đi phần nào cô tịch.” Nụ cười của Tiêu Nhiễm chợt tăng thêm vài phần băng lãnh. “Nói như vậy, Lôi Bảo Chủ ngươi, so với tưởng tượng của ta còn ác liệt, xấu xa gấp vạn lần.”
Lôi Vô Nhai lúc này chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng sau lưng: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã rạng ngời đến chói mắt. Ta chỉ là không cam lòng thừa nhận bản thân đã bị ngươi hấp dẫn. Sau đó ngươi lại còn về ở cùng ta, lúc đó, ta thật sự đã rất kiêu ngạo.”
“Bởi vì lòng tự tôn của nam nhân sao? ” Tiêu Nhiễm từ từ hạ cơn thịnh nộ, ngồi vào bên cạnh bàn, tiếp tục uống trà.
“Bởi vì ta thích ngươi.” Lôi Vô Nhai thẳng thắn trả lời, ngữ khí vô cùng thành khẩn. Đây là lần đầu tiên hắn dám nói ra tâm ý của mình. “Chỉ là ngay cả bản thân ta lúc đó cũng không biết. Ngươi chưa từng rời khỏi Lôi Gia Bảo, trong suy nghĩ của ta hiển nhiên ngươi luôn an toàn. Cho nên ta đã không lo lắng cho ngươi. Ngươi cũng không có cùng ai quan hệ mập mờ, cho nên ta cũng không biết ghen là gì. Ngẫu nhiên có thể cùng ngươi uống rượu ngắm trăng, nói đủ chuyện đông tây, cũng đã đủ khiến ta vui vẻ. Ta không biết là ta thích ngươi, ngược lại tâm tình lúc đó còn có chút mâu thuẫn với ngươi. Ngoài ra còn có sự ngộ nhận với Lam Ngọc. Nhưng hơn hết, là vì lúc đó ngươi đã quá cao ngạo.”
Tiêu Nhiễm đang uống trà, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng. Lôi Vô Nhai đứng sau lưng y, thở dài, tiếp tục nói: “Tiêu công tử luôn kiêu ngạo, thanh cao, thuần khiết như vậy. Ngươi đối với ta lại rụt rè hữu lễ, làm cho ta có cảm giác không thể tiếp tục đến gần, ta sợ…”
“Không thể tới gần ta?” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi: “Ngươi đối với ta không phải đã làm không ít chuyện rồi sao?”
“Không thể đến gần ngươi, vì sợ sẽ bị băng diễm của ngươi tổn thương, nhưng lại không cách nào tự kiềm chế…” Lôi Vô Nhai thở dài: “Ngươi cười nhạo ta nhát gan cũng được.”
“Vậy bây giờ không sợ sao?” Tiêu Nhiễm bĩu môi.
“Không sợ… Vì ngươi… cái gì ta cũng không còn sợ nữa.” Lôi Vô Nhai nói.
Tiêu Nhiễm thở dài: “Trên đời có rất nhiều tình huống, ta thích ngươi ngươi không thích ta, ngươi thích ta ta không thích ngươi. Đương nhiên càng có nhiều người không ưa gì nhau, hiếm lắm mới có được một đôi ngươi thích ta ta cũng thích. Mặc dù vậy, vẫn còn một trường hợp là khi ta thích ngươi thì ngươi không thích ta, đến khi ngươi thích ta thì ta đã không còn thích ngươi nữa.”
“… ” Lôi Vô Nhai chợt thấy mất mát, thương tâm, cười khổ: “Kỳ thật chỉ cần ngươi thừa nhận ba năm đó ngươi có tình cảm với ta, chứ không phải chỉ vì báo ân, ta cũng đã thỏa mãn rồi.”
“Ai nói không phải báo ân?” Tiêu Nhiễm quay đầu lại “Lúc đó ta nghĩ, nam nhân này quả thật rất cô đơn, rất đáng thương. Bản công tử bồi bên cạnh hắn chắc cũng không tệ. Vậy cứ thử một lần cho biết đi.”
“Thử một lần cho biết mà phải mất đến ba năm sao, lại không cách nào thoát thân.” Lôi Vô Nhai liền tiến lên phía trước: “Không nên phủ nhận, Tiêu công tử một đời hào hiệp, lại chịu hạ mình ở lại Lôi Gia Bảo.”
“Ngươi rất đắc ý?” Tiêu Nhiễm khẽ nheo mắt.
“Có một chút.” Lôi Vô Nhai cười: “Lưỡng tình tương duyệt vốn không dễ dàng. Tiêu Nhiễm, ngươi hãy cho ta một cơ hội. Ngươi cho ta là kẻ thích dây dưa, làm ngươi ghê tởm cũng dược. Chỉ cần cho ta một cơ hội, được bồi bên cạnh ngươi.”
Tiêu Nhiễm nhíu mày, không nói lời nào.
“Trong quá khứ, ta rất vô sỉ, không biết bản thân mình yêu ai, nên đã không biết trân trọng. Trời cao chứng giám, dù ngươi và các bằng hữu của ngươi có chế nhạo hay trừng phạt ta thế nào, ta cũng không oán thán. Ta chỉ muốn lại được ở bên cạnh ngươi.” Lôi Vô Nhai nghiêm túc nói.
“… Ta rất không cam tâm.” Tiêu Nhiễm suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tiêu công tử xưa nay không thích thù dai, cũng có thể xem là một người vô cùng rộng lượng. Nhưng lần này ta không cách nào nguôi ngoai được. Ta thật sự, cho tới bây giờ, chưa hề nghĩ sẽ tha thứ cho ngươi. Những thương tổn khi xưa ta cũng không thể nào quên được. Bị ngươi đối xử như một đôi giày rách không hơn không kém, bỗng nhiên chớp mắt một cái liền xem ta như tàng trân bảo vật. Ta chỉ cảm thấy rất hoang đường.”
“Không sao.” Lôi Vô Nhai chợt khẽ cười: “Ngươi biết ta là người không chỉ kiên nhẫn mà còn rất bền lòng, cũng có thể tính là hơi cố chấp.”
Tiêu Nhiễm cũng cười nhẹ: “Hảo, nếu nói vậy cũng đã rõ rồi. Ta đây cũng nghiêm túc nói cho ngươi biết. Ta quả thật muốn làm bằng hữu với ngươi. Nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, bằng hữu của ta luôn tự giác tránh xa ta ba bước, ta nghĩ ngươi cũng có thể…”
Lôi Vô Nhai ngược lại, tiến lên từng bước: “Tiêu công tử không hề nói dối, quả nhiên toàn thân đều là gai nhọn. Nhưng cho dù vậy, ta vĩnh viễn cũng không buông tay… Suốt đời này, sẽ gắt gao giữ lấy ngươi bên cạnh.”
“Ta…” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi. “Nói vậy ta có cần khoác cái áo dối trá lên không, để tránh làm ngươi bị thương.”
“Không cần.” Lôi Vô Nhai nói, rồi khom lưng ôm lấy Tiêu Nhiễm, để đầu lên vai y, nhẹ nhàng mà kiên định: “Bị thương… mới có dấu vết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook