Truy Công Tử
-
Chương 10
Lôi Vô Nhai dừng lại đứng trước cửa phòng mình, đưa mắt nhìn Tiêu Nhiễm nói: “Chốc nữa ta sẽ qua phòng ngươi.”
“Ân.” Tiêu Nhiễm trả lời, rồi đi thẳng đến phòng của y.
Lôi Vô Nhai cũng hướng vào phòng mình quan sát cẩn thận. Phòng của hắn quả không tệ, mọi thứ đồ dùng được bài trí một cách vô cùng ưu nhã. Xem ra Kim Ngân đã tốn không ít tâm tư vào việc này.
Lại nói Kim Ngân năm đó ở kinh thành, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Vốn là chủ của mấy mươi của hàng lớn, khắp nơi đều có phân hiệu, còn có cả núi đồng riêng, tính tình thì cực kì tiêu sái phong lưu. Thủ đoạn hành sự lại vô cùng cường ngạnh, vì thế ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể hắn đến ba phần. Nhưng sự nghiệp đang lúc sáng chói như mặt trời giữa trưa thì lại đột ngột lui về ở ẩn tại Giang Nam này.
Nhưng đến một nhân vật sừng sỏ thế này, rốt cục là có quan hệ như thế nào với Tiêu Nhiễm?
Lôi Vô Nhai lắc đầu, hắn vốn đã tập thành thói quen với việc không ngừng bị bất ngờ về y. Nhưng thật không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy không chút cam tâm. Hắn thậm chí còn không biết đến cả việc Tiêu Nhiễm đã rời Lôi Gia Bảo, một mình vượt cả vạn dặm đường để đến Dương Châu thăm bạn.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Lôi Vô Nhai liền ra khỏi phòng.
Mới vừa đẩy cánh cửa chỉ khép hờ bên phòng Tiêu Nhiễm, hắn đã nghe một tiếng động thanh thúy của đồ vật rơi vỡ vang lên. Khi nhìn lại đã thấy Tiêu Nhiễm đã lỡ tay đánh rơi chén trà. Lại còn không suy nghĩ đã ngồi xuống toan nhặt lên.
“Đừng nhặt!” Lôi Vô Nhai vội vàng lên tiếng.
Nhưng vẫn không kịp, một vệt máu đỏ tươi đã xuất hiện trên ngón trỏ của Tiêu Nhiễm.
Lôi Vô Nhai vội vàng bước đến, đưa tay kéo y lên lại cầm lấy tay y, trong lòng có chút đau lòng mà lên tiếng trách cứ: “Sao lại bất cẩn thế này chứ?”
“Không đau chút nào.” Tiêu Nhiễm lại nói.
“Vết thương sâu như vậy lại còn mở miệng mà nói cứng.” Lôi Vô Nhai nhíu mày đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng y có ý muốn tìm băng vải hay cái gì đó để cầm máu cho y.
“Thật đó, một chút cũng không đau.” Tiêu Nhiễm lại thản nhiên nói.
Nhận ra ngữ khí của Tiêu Nhiễm có gì đó không đúng, Lôi Vô Nhai liền quay đầu lại nhìn y.
Tiêu Nhiễm lãnh đạm nói: “Không thấy đau, cũng không cảm nhận được là ngươi đang cầm tay ta.”
“Sao lại vậy…?”
“Lúc nãy là do nhất thời cánh tay vô lực nên mới làm vỡ chén trà.”
“Tay ngươi làm sao vậy?”
“Sở dĩ lúc nãy ở trên thuyền, ta quả tình không thể tùy hứng mà vẽ tranh được.” Tiêu Nhiễm thở dài nói, tự rút tay mình ra, đi đến bên cạnh bàn nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng tay trái nâng chén trà lên nhấp một ngụm. “Chắc là do lượng độc tố còn lại trong cơ thể bất ngờ phát tác.”
Lôi Vô Nhai lúc này mới nhớ ra là y vẫn còn đang thụ thương, rồi lại nhìn thấy ngón tay không ngừng rỉ máu: “Ở đây có thuốc trị thương với cả thuốc cầm máu chứ?”
“Ân.” Tiêu Nhiễm trả lời: “Trong túi hành lý của ta, ngươi lấy giúp ta với.”
Quả nhiên tìm được một bình sứ màu xanh, hắn liền giúp Tiêu Nhiễm thượng dược cùng băng vết thương lại kỹ càng rồi mới ôn nhu ngồi xuống.
“Ta chỉ bị có một vết thương nhỏ thế này mà sao ngươi lại băng thành nguyên cái bánh bao vậy. Không phải lại có chuyện để bọn ngốc kia cười nhạo sao chứ?” Tiêu Nhiễm cười.
Nhưng Lôi Vô Nhai lại thấy chuyện này chẳng buồn cười chút nào, nghiêm mặt hỏi: “Không phải độc tính đã được giải hết rồi sao? Tay ngươi bây giờ thế nào rồi? Vết thương trên lưng đã lành chưa?” Hắn biết lúc ở Tô Châu, y luôn phải thay thuốc đúng giờ.
“Tình hình không được khả quan lắm.” Tiêu Nhiễm thật thà đáp. Y cũng không muốn lại bị chỉ trích là chuyện gì cũng không nói cho nam nhân này nghe. “Nếu không thể loại trừ hết dư độc thì cánh tay có khả năng sẽ bị phế. Không chỉ vậy mà hễ bị thương thì máu sẽ chảy không ngừng vô phương kiềm chế.”
“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Không phải ngươi cũng là đại phu sao?” Lôi Vô Nhai chợt cau mày, theo hắn nhớ thì y thuật của Tiêu Nhiễm vô cùng tinh thâm.
“Chính vì là một đại phu, nên ta biết tình huống này nghiêm trọng ra sao.” Tiêu Nhiễm vẫn ung dung, thoải mái trả lời. “Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tiêu công tử ta cho tới bây giờ luôn là đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
Lôi Vô Nhai nghe vậy, lại nhớ đến lời mà Kim Ngân đã nói với Tiêu Nhiễm: “Bao lần trải qua sóng to gió lớn đều có thể tìm được đường sống trong cái chết.” Trong lòng hắn không hiểu sao bất chợt đau nhói.
Cứ xem như hắn bắt Tiêu Nhiễm nhốt ở Lôi Gia Bảo ba năm đi. Thế nhưng không phải ít ra là y vẫn luôn an toàn cũng không cần lo nghĩ đó sao? Tại sao khi vừa rời khỏi hắn, thì y lại toàn thân đầy thương tích thế này?
Tiêu Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ngồi một bên, vừa uống trà, vừa cau mày suy nghĩ. Lôi Vô Nhai cũng lẳng lặng ngồi bên cạnh cẩn mật quan sát y như thể đây là lần đầu tiên hắn gặp y vậy.
Một lúc lâu sau, Tiêu Nhiễm mới buông chén trà trên tay, khẽ thở dài một hơi: “Lôi huynh, xem ra phiền toái lần này vô cùng nghiêm trọng.”
Lôi Vô Nhai không hiểu sao lại cảm thấy hai tiếng “Lôi huynh” nghe vô cùng chối tai: “Ngươi gọi tên ta là được rồi.”
Tiêu Nhiễm chớp mắt, rồi liếc nhìn hắn một cái: “Được rồi, Lôi Vô Nhai.”
“…” Lôi Vô Nhai cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, khó chịu.
“Ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để rút lui.” Tiêu Nhiễm nói tiếp.
“Ta không cần.” Lôi Vô Nhai không cần suy nghĩ liền trả lời.
Tiêu Nhiễm nghe ra được ý của hắn lại nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi dù ở đâu, làm gì, cũng không thèm cẩn thận suy nghĩ mà đã quyết định rồi.”
Lôi Vô Nhai chợt hỏi: “Vậy trong lòng ngươi ta xưa nay luôn là người như vậy sao?”
Tiêu Nhiễm chỉ cười, không đáp.
Lôi Vô Nhai cũng không giận, chỉ cảm thấy Tiêu Nhiễm ứng xử vô cùng khéo léo. Nhưng khi nghĩ lại đến tay phải của y thì thật không khỏi không lo lắng: “Vậy còn tay của ngươi?”
“Tính sau đi, là phúc thì không phải họa mà nếu là họa muốn tránh cũng không khỏi.” Tiêu Nhiễm thoải mái nói.
Giờ ngọ thiện, Kim Ngân dẫn bọn họ đến phạn quán (quán cơm) lớn nhất ở Dương Châu.
Gọi một bàn toàn rượu thơm thịt ngon, Kim Ngân nói: “Các ngươi hôm nay nể mặt ta nhất định phải ăn uống thật no say đó.”
“Tiêu Nhiễm không được uống rượu.” Lôi Vô Nhai áy náy nói.
Tiêu Nhiễm nhịn không được liền mím chặt môi, Tân Dư cũng nhịn không được cười khúc khích thành tiếng. Kim Ngân nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Ta cười Tiêu Công tử ở kinh thành thì bị Tiểu Ngôn quản, rời khỏi kinh thành thì có Lôi bảo chủ ‘chăm sóc’. Ai… quả thật là đáng thương mà.” Tân Dư lên tiếng trêu y.
“Lôi Vô Nhai, vậy rượu mà ta uống hôm sinh thần của người là nước lã à?” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe miệng, nhíu mày hỏi.
“Đó là do ta sơ suất, là lỗi của ta.” Lôi Vô Nhai thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình. “Nhan Ngôn nói đúng, ngươi vốn không biết kiêng kỵ tửu sắc như thế sẽ khiến cho thương thế cùng dư độc không sao khá lên được.”
“…” Tiêu Nhiễm giơ tay trái lên nhu nhu thái dương: “Các ngươi khi nào…”
“Còn nữa, ngươi là đại phu, đương nhiên biết rõ thứ nào không được ăn, thứ nào không nên uống. Ngươi ghi hết ra giấy cho ta đi, để ta có thể tùy thời nhắc nhở ngươi.” Lôi Vô Nhai còn nói.
“Ngươi làm vậy là sao?” Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt.
“Tiêu công tử hẳn phải hiểu rõ tính cách của bản thân chứ.” Lôi Vô Nhai trả lời.
Kim Ngân cùng Tân Dư nhìn hai người bọn họ, trong lòng đang cảm thấy thú vị cực điểm.
Tiêu Nhiễm đương nhiên là hiểu được trong lòng họ đang nghĩ cái gì, nên cũng không nói thêm nữa. Tránh lại bị cười chê thêm.
“Được rồi, đa tạ Kim lão đã đặc biệt chuẩn bị trà cho Tiêu Nhiễm.” Tiêu Nhiễm nhìn Kim Ngân cười nói: “Trà rất ngon, không biết Kim lão có phải đã giấu ở đâu đó rồi không?”
“Cũng là ngươi thông minh, ta chỉ thuận tay để trong phòng, không ngờ ngươi vẫn có thể nhận ra.” Kim Ngân nói: “Ta cũng không có nhiều, nhưng nếu ngươi đã thích thì ta cũng không tiếc mà cho ngươi hết đó, lấy về đi.”
“Đa tạ Kim lão.” Tiêu Nhiễm mặt mày hớn hở.
Trong mắt Lôi Vô Nhai như chợt loé lên ánh sáng, hắn liền liếc nhìn Tiêu Nhiễm.
Rượu và thức ăn được dọn lên, thấy vậy mọi người cùng nhau động đũa. Lôi Vô Nhai và Tân Dư cùng nhau kính rượu Kim Ngân. Chỉ đáng thương cho Tiêu Nhiễm, hôm nay y chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Cơm no rượu say, Kim Ngân dẫn bọn họ đi thăm thú những thắng cảnh nổi tiếng của Giang Nam. Trên đường đi, Lôi Vô Nhai cố tình bước thật chậm, rồi kéo Kim Ngân lại phía sau, hắn thành thành khẩn khẩn hỏi: “Xin hỏi Kim lão, Tiêu Nhiễm y thích uống loại trà nào?”
Kim Ngân giương mắt nhìn hắn, nhãn thần ngập tràn tiếu ý, lại cố ý hỏi: “Ngươi không biết thật sao?”
“Vẫn bối thật không biết.” Lôi Vô Nhai đáp, sắc mặt hơi áy náy hòa cùng mất mát.
“Ha hả, vậy ba năm qua thật tình ngươi làm cách nào mà đeo đuổi được Tiểu Nhiễm vậy?” Kim Ngân hỏi.
Lôi Vô Nhai nghe ra hàm ý của lão bá này muốn trêu đùa mình, nhưng lại giống như một lời trách cứ, nên nhất thời không biết phải đối đáp ra sao.
“Ha hả, mấy năm nay ngươi quá kiêu ngạo nên luôn luôn xem nhẹ y. Bản thân ngươi cũng không biết mình muốn gì nên mới dễ dàng tuột mất y như vậy.” Kim Ngân cười nói.
Lôi Vô Nhai vẫn như cũ, không biết trả lời ra sao.
“Ngô, trà mà Tiểu Nhiễm thích uống.” Kim Ngân cuối cùng cũng chịu trả lời câu hỏi của hắn: “Đây cũng là một vấn đề khó khăn đó.”
…
Gỡ lấy mật thư từ trong ống trúc trên chân chim ưng ra, Tiêu Nhiễm tung con ưng bay lên rồi tiêu thất nhẹ nhàng trở lại chỗ bọn họ, mở tờ giấy ra. Ba người kia cũng nóng lòng muốn biết kết quả điều tra.
Tiêu Nhiễm nhíu nhíu mày: “Kẻ đóng giả con gái của An Vương gia vốn thân mẫu đã qua đời. Còn nàng số phận long đong, bất hạnh lưu lạc chốn phong trần. Hiện giờ đang ở thanh lâu lớn nhất Dương Châu, Vạn Diễm Lâu.”
“Là sao?” Kim Ngân tò mò.
“Thân tín của An Vương gia, trước kia là Dương Châu Viên Ngoại, hiện giờ chính là ông chủ giấu mặt của Vạn Diễm Lâu.” Khóe miệng của Tiêu Nhiễm nhẹ cong thành một nụ cười âm hiểm: “Quả nhiên là lão hồ ly vốn an bài sẵn một cái bẫy hoàn hảo như vậy để chờ ta nhảy vào.”
“Vậy bây giờ ngươi tính sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Phải thử chứ! Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?” Tiêu Nhiễm thản nhiên đáp.
“Ân.” Tiêu Nhiễm trả lời, rồi đi thẳng đến phòng của y.
Lôi Vô Nhai cũng hướng vào phòng mình quan sát cẩn thận. Phòng của hắn quả không tệ, mọi thứ đồ dùng được bài trí một cách vô cùng ưu nhã. Xem ra Kim Ngân đã tốn không ít tâm tư vào việc này.
Lại nói Kim Ngân năm đó ở kinh thành, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Vốn là chủ của mấy mươi của hàng lớn, khắp nơi đều có phân hiệu, còn có cả núi đồng riêng, tính tình thì cực kì tiêu sái phong lưu. Thủ đoạn hành sự lại vô cùng cường ngạnh, vì thế ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể hắn đến ba phần. Nhưng sự nghiệp đang lúc sáng chói như mặt trời giữa trưa thì lại đột ngột lui về ở ẩn tại Giang Nam này.
Nhưng đến một nhân vật sừng sỏ thế này, rốt cục là có quan hệ như thế nào với Tiêu Nhiễm?
Lôi Vô Nhai lắc đầu, hắn vốn đã tập thành thói quen với việc không ngừng bị bất ngờ về y. Nhưng thật không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy không chút cam tâm. Hắn thậm chí còn không biết đến cả việc Tiêu Nhiễm đã rời Lôi Gia Bảo, một mình vượt cả vạn dặm đường để đến Dương Châu thăm bạn.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Lôi Vô Nhai liền ra khỏi phòng.
Mới vừa đẩy cánh cửa chỉ khép hờ bên phòng Tiêu Nhiễm, hắn đã nghe một tiếng động thanh thúy của đồ vật rơi vỡ vang lên. Khi nhìn lại đã thấy Tiêu Nhiễm đã lỡ tay đánh rơi chén trà. Lại còn không suy nghĩ đã ngồi xuống toan nhặt lên.
“Đừng nhặt!” Lôi Vô Nhai vội vàng lên tiếng.
Nhưng vẫn không kịp, một vệt máu đỏ tươi đã xuất hiện trên ngón trỏ của Tiêu Nhiễm.
Lôi Vô Nhai vội vàng bước đến, đưa tay kéo y lên lại cầm lấy tay y, trong lòng có chút đau lòng mà lên tiếng trách cứ: “Sao lại bất cẩn thế này chứ?”
“Không đau chút nào.” Tiêu Nhiễm lại nói.
“Vết thương sâu như vậy lại còn mở miệng mà nói cứng.” Lôi Vô Nhai nhíu mày đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng y có ý muốn tìm băng vải hay cái gì đó để cầm máu cho y.
“Thật đó, một chút cũng không đau.” Tiêu Nhiễm lại thản nhiên nói.
Nhận ra ngữ khí của Tiêu Nhiễm có gì đó không đúng, Lôi Vô Nhai liền quay đầu lại nhìn y.
Tiêu Nhiễm lãnh đạm nói: “Không thấy đau, cũng không cảm nhận được là ngươi đang cầm tay ta.”
“Sao lại vậy…?”
“Lúc nãy là do nhất thời cánh tay vô lực nên mới làm vỡ chén trà.”
“Tay ngươi làm sao vậy?”
“Sở dĩ lúc nãy ở trên thuyền, ta quả tình không thể tùy hứng mà vẽ tranh được.” Tiêu Nhiễm thở dài nói, tự rút tay mình ra, đi đến bên cạnh bàn nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng tay trái nâng chén trà lên nhấp một ngụm. “Chắc là do lượng độc tố còn lại trong cơ thể bất ngờ phát tác.”
Lôi Vô Nhai lúc này mới nhớ ra là y vẫn còn đang thụ thương, rồi lại nhìn thấy ngón tay không ngừng rỉ máu: “Ở đây có thuốc trị thương với cả thuốc cầm máu chứ?”
“Ân.” Tiêu Nhiễm trả lời: “Trong túi hành lý của ta, ngươi lấy giúp ta với.”
Quả nhiên tìm được một bình sứ màu xanh, hắn liền giúp Tiêu Nhiễm thượng dược cùng băng vết thương lại kỹ càng rồi mới ôn nhu ngồi xuống.
“Ta chỉ bị có một vết thương nhỏ thế này mà sao ngươi lại băng thành nguyên cái bánh bao vậy. Không phải lại có chuyện để bọn ngốc kia cười nhạo sao chứ?” Tiêu Nhiễm cười.
Nhưng Lôi Vô Nhai lại thấy chuyện này chẳng buồn cười chút nào, nghiêm mặt hỏi: “Không phải độc tính đã được giải hết rồi sao? Tay ngươi bây giờ thế nào rồi? Vết thương trên lưng đã lành chưa?” Hắn biết lúc ở Tô Châu, y luôn phải thay thuốc đúng giờ.
“Tình hình không được khả quan lắm.” Tiêu Nhiễm thật thà đáp. Y cũng không muốn lại bị chỉ trích là chuyện gì cũng không nói cho nam nhân này nghe. “Nếu không thể loại trừ hết dư độc thì cánh tay có khả năng sẽ bị phế. Không chỉ vậy mà hễ bị thương thì máu sẽ chảy không ngừng vô phương kiềm chế.”
“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Không phải ngươi cũng là đại phu sao?” Lôi Vô Nhai chợt cau mày, theo hắn nhớ thì y thuật của Tiêu Nhiễm vô cùng tinh thâm.
“Chính vì là một đại phu, nên ta biết tình huống này nghiêm trọng ra sao.” Tiêu Nhiễm vẫn ung dung, thoải mái trả lời. “Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tiêu công tử ta cho tới bây giờ luôn là đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
Lôi Vô Nhai nghe vậy, lại nhớ đến lời mà Kim Ngân đã nói với Tiêu Nhiễm: “Bao lần trải qua sóng to gió lớn đều có thể tìm được đường sống trong cái chết.” Trong lòng hắn không hiểu sao bất chợt đau nhói.
Cứ xem như hắn bắt Tiêu Nhiễm nhốt ở Lôi Gia Bảo ba năm đi. Thế nhưng không phải ít ra là y vẫn luôn an toàn cũng không cần lo nghĩ đó sao? Tại sao khi vừa rời khỏi hắn, thì y lại toàn thân đầy thương tích thế này?
Tiêu Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ngồi một bên, vừa uống trà, vừa cau mày suy nghĩ. Lôi Vô Nhai cũng lẳng lặng ngồi bên cạnh cẩn mật quan sát y như thể đây là lần đầu tiên hắn gặp y vậy.
Một lúc lâu sau, Tiêu Nhiễm mới buông chén trà trên tay, khẽ thở dài một hơi: “Lôi huynh, xem ra phiền toái lần này vô cùng nghiêm trọng.”
Lôi Vô Nhai không hiểu sao lại cảm thấy hai tiếng “Lôi huynh” nghe vô cùng chối tai: “Ngươi gọi tên ta là được rồi.”
Tiêu Nhiễm chớp mắt, rồi liếc nhìn hắn một cái: “Được rồi, Lôi Vô Nhai.”
“…” Lôi Vô Nhai cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, khó chịu.
“Ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để rút lui.” Tiêu Nhiễm nói tiếp.
“Ta không cần.” Lôi Vô Nhai không cần suy nghĩ liền trả lời.
Tiêu Nhiễm nghe ra được ý của hắn lại nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi dù ở đâu, làm gì, cũng không thèm cẩn thận suy nghĩ mà đã quyết định rồi.”
Lôi Vô Nhai chợt hỏi: “Vậy trong lòng ngươi ta xưa nay luôn là người như vậy sao?”
Tiêu Nhiễm chỉ cười, không đáp.
Lôi Vô Nhai cũng không giận, chỉ cảm thấy Tiêu Nhiễm ứng xử vô cùng khéo léo. Nhưng khi nghĩ lại đến tay phải của y thì thật không khỏi không lo lắng: “Vậy còn tay của ngươi?”
“Tính sau đi, là phúc thì không phải họa mà nếu là họa muốn tránh cũng không khỏi.” Tiêu Nhiễm thoải mái nói.
Giờ ngọ thiện, Kim Ngân dẫn bọn họ đến phạn quán (quán cơm) lớn nhất ở Dương Châu.
Gọi một bàn toàn rượu thơm thịt ngon, Kim Ngân nói: “Các ngươi hôm nay nể mặt ta nhất định phải ăn uống thật no say đó.”
“Tiêu Nhiễm không được uống rượu.” Lôi Vô Nhai áy náy nói.
Tiêu Nhiễm nhịn không được liền mím chặt môi, Tân Dư cũng nhịn không được cười khúc khích thành tiếng. Kim Ngân nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Ta cười Tiêu Công tử ở kinh thành thì bị Tiểu Ngôn quản, rời khỏi kinh thành thì có Lôi bảo chủ ‘chăm sóc’. Ai… quả thật là đáng thương mà.” Tân Dư lên tiếng trêu y.
“Lôi Vô Nhai, vậy rượu mà ta uống hôm sinh thần của người là nước lã à?” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe miệng, nhíu mày hỏi.
“Đó là do ta sơ suất, là lỗi của ta.” Lôi Vô Nhai thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình. “Nhan Ngôn nói đúng, ngươi vốn không biết kiêng kỵ tửu sắc như thế sẽ khiến cho thương thế cùng dư độc không sao khá lên được.”
“…” Tiêu Nhiễm giơ tay trái lên nhu nhu thái dương: “Các ngươi khi nào…”
“Còn nữa, ngươi là đại phu, đương nhiên biết rõ thứ nào không được ăn, thứ nào không nên uống. Ngươi ghi hết ra giấy cho ta đi, để ta có thể tùy thời nhắc nhở ngươi.” Lôi Vô Nhai còn nói.
“Ngươi làm vậy là sao?” Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt.
“Tiêu công tử hẳn phải hiểu rõ tính cách của bản thân chứ.” Lôi Vô Nhai trả lời.
Kim Ngân cùng Tân Dư nhìn hai người bọn họ, trong lòng đang cảm thấy thú vị cực điểm.
Tiêu Nhiễm đương nhiên là hiểu được trong lòng họ đang nghĩ cái gì, nên cũng không nói thêm nữa. Tránh lại bị cười chê thêm.
“Được rồi, đa tạ Kim lão đã đặc biệt chuẩn bị trà cho Tiêu Nhiễm.” Tiêu Nhiễm nhìn Kim Ngân cười nói: “Trà rất ngon, không biết Kim lão có phải đã giấu ở đâu đó rồi không?”
“Cũng là ngươi thông minh, ta chỉ thuận tay để trong phòng, không ngờ ngươi vẫn có thể nhận ra.” Kim Ngân nói: “Ta cũng không có nhiều, nhưng nếu ngươi đã thích thì ta cũng không tiếc mà cho ngươi hết đó, lấy về đi.”
“Đa tạ Kim lão.” Tiêu Nhiễm mặt mày hớn hở.
Trong mắt Lôi Vô Nhai như chợt loé lên ánh sáng, hắn liền liếc nhìn Tiêu Nhiễm.
Rượu và thức ăn được dọn lên, thấy vậy mọi người cùng nhau động đũa. Lôi Vô Nhai và Tân Dư cùng nhau kính rượu Kim Ngân. Chỉ đáng thương cho Tiêu Nhiễm, hôm nay y chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Cơm no rượu say, Kim Ngân dẫn bọn họ đi thăm thú những thắng cảnh nổi tiếng của Giang Nam. Trên đường đi, Lôi Vô Nhai cố tình bước thật chậm, rồi kéo Kim Ngân lại phía sau, hắn thành thành khẩn khẩn hỏi: “Xin hỏi Kim lão, Tiêu Nhiễm y thích uống loại trà nào?”
Kim Ngân giương mắt nhìn hắn, nhãn thần ngập tràn tiếu ý, lại cố ý hỏi: “Ngươi không biết thật sao?”
“Vẫn bối thật không biết.” Lôi Vô Nhai đáp, sắc mặt hơi áy náy hòa cùng mất mát.
“Ha hả, vậy ba năm qua thật tình ngươi làm cách nào mà đeo đuổi được Tiểu Nhiễm vậy?” Kim Ngân hỏi.
Lôi Vô Nhai nghe ra hàm ý của lão bá này muốn trêu đùa mình, nhưng lại giống như một lời trách cứ, nên nhất thời không biết phải đối đáp ra sao.
“Ha hả, mấy năm nay ngươi quá kiêu ngạo nên luôn luôn xem nhẹ y. Bản thân ngươi cũng không biết mình muốn gì nên mới dễ dàng tuột mất y như vậy.” Kim Ngân cười nói.
Lôi Vô Nhai vẫn như cũ, không biết trả lời ra sao.
“Ngô, trà mà Tiểu Nhiễm thích uống.” Kim Ngân cuối cùng cũng chịu trả lời câu hỏi của hắn: “Đây cũng là một vấn đề khó khăn đó.”
…
Gỡ lấy mật thư từ trong ống trúc trên chân chim ưng ra, Tiêu Nhiễm tung con ưng bay lên rồi tiêu thất nhẹ nhàng trở lại chỗ bọn họ, mở tờ giấy ra. Ba người kia cũng nóng lòng muốn biết kết quả điều tra.
Tiêu Nhiễm nhíu nhíu mày: “Kẻ đóng giả con gái của An Vương gia vốn thân mẫu đã qua đời. Còn nàng số phận long đong, bất hạnh lưu lạc chốn phong trần. Hiện giờ đang ở thanh lâu lớn nhất Dương Châu, Vạn Diễm Lâu.”
“Là sao?” Kim Ngân tò mò.
“Thân tín của An Vương gia, trước kia là Dương Châu Viên Ngoại, hiện giờ chính là ông chủ giấu mặt của Vạn Diễm Lâu.” Khóe miệng của Tiêu Nhiễm nhẹ cong thành một nụ cười âm hiểm: “Quả nhiên là lão hồ ly vốn an bài sẵn một cái bẫy hoàn hảo như vậy để chờ ta nhảy vào.”
“Vậy bây giờ ngươi tính sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Phải thử chứ! Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?” Tiêu Nhiễm thản nhiên đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook