Trường Từ Tạ Sơn Hà
-
Chương 1
“Thần tiên, cũng biết động lòng sao?”
Ta nhìn người trước mặt, chiếc áo dài màu trắng của hắn đã bị ta kéo loạn từ nãy, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng như tuyết kia thấm đượm tình yêu, vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.
Vì bị vòng xích tiên áp chế nên hắn đã không còn pháp lực từ lâu, chỉ có thể để mặc ta làm xằng làm bậy trên người hắn.
Ta dè dặt hôn lên đôi môi của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, ta biết tình dược dùng cho hắn mạnh đến mức nào, cũng biết qua một lát nữa, dù hắn có là tiên tôn mà người người trong Tam giới e sợ đi nữa cũng sẽ không khống chế được.
Tình dược mà Mị Yêu tỷ tỷ tự tay điều chế cho hắn, thêm số lượng gấp hai mươi lần, không phải ai cũng dùng được.
Vậy nên, lúc hắn hôn đáp trả lại ta, ta cũng hoài nghi rằng hắn đang hôn ta, hay là muốn g.iết chết ta.
Tạ Trường Từ dùng tay nhéo eo của ta, giọng nói vừa khàn khàn vừa hưng phấn. Hắn như vậy thật chẳng giống tiên nhân cao cao tại thượng, mà giống ác ma kéo người ta xuống vực sâu vô tận hơn.
Đang lúc chìm nổi, ta nghe thấy tiếng nói của hắn, giọng điệu mỉa mai chán chường như thường lệ.
“Nghiệt đồ.”
Chương 1
Ta chỉ là yêu không thể thành ma, Tạ Trường Từ là tiên không thể đắc đạo.
Xem ta như yêu, quá mức nhân từ; mà xem hắn như tiên, sát tâm quá nặng.
Dù sao trước ta, tám chín đồ đệ của hắn không chết thì tàn.
Vì để hắn được đắc đạo thăng thiên, sư huynh của hắn Linh Sơn tiên nhân đã bảo hắn tìm một đồ đệ, phải “Dụng tâm yêu mến” “Tỉ mỉ dạy dỗ”, không được dùng võ lực, càng không được một cước đạp đồ đệ xuống vách núi khi không học được kiếm phổ.
Vậy nên hắn đã chọn ta.
Còn tộc trưởng của ta thì bảo ta tìm một tiên nhân, lần này không được nửa đường giúp đỡ lão già xuống núi, giúp tú tài đi thi đánh yêu quái, mở y quán khám bệnh miễn phí cho người dân, cắn chết cũng không thu tiền.
Vì vậy ta giả vờ làm một đứa trẻ vô tội, được Tạ Trường Từ lượm về.
Nói thật, cái người Tạ Trường Từ này giống như hoa sen trong ao, có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Bởi vì chỉ cần ngươi đến gần hắn một chút sẽ lập tức phát hiện, đóa hoa sen đó biết phun lửa ăn thịt người, giương nanh múa vuốt khi tâm tình không được tốt.
Không biết từng có bao lần hắn bóp cổ ta thật mạnh, sau đó lại từ từ buông tay ra.
Ta vốn dĩ là yêu, ngụy trang thành người nên cũng không thích hợp luyện nhưng phương pháp tu tiên chánh đạo kia. Phía sau cửa có một con hạc, rõ ràng ta cảm nhận được có mấy lần hắn cũng muốn rút kiếm ra đâm ta một phát.
Chẳng qua sau đó, hắn lại đổi thành nhưng câu vừa cay nghiệt vừa giễu cợt.
“Phế vật.”
Ta thở dài.
Ta bị hắn gọi là phế vật hai mươi năm rồi, liệu hắn có nghĩ tới chuyện một ngày nọ, phế vật trong miệng hắn sẽ thừa dịp lúc sự phòng bị của hắn xuống mức thấp nhất để cầm vòng xích tiên trói hắn, cưỡng ép hắn làm loại chuyện đó với mình không?
Ta sẽ cưỡng bức hắn trước, sau đó làm nhục hắn, rồi lại g.iết chết hắn, như vậy, ta chỉ toàn làm chuyện xấu thôi.
Ta sẽ có thể gia nhập ma đạo.
Ngươi nghĩ sao, Tạ Trường Từ là ai? Kiếm tiên Tam giới, chiến thần bất bại, hắn chính là Định Hải Thâm Uyên của tiên giới, có hắn thì ma giới cũng chẳng dám bước một bước vào tiên giới, vừa nói ra cái tên đó thôi cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi rồi.
Ta giết hắn, vậy là ta làm ra chuyện xấu cực kỳ lớn rồi.
Chẳng qua, nhìn cánh cửa nơi Tạ Trường Từ bị nhốt, có làm sao ta cũng không nâng kiếm trên tay lên nổi.
Ta không giết người được, ta biết rõ.
Chương 2
Lúc ta đẩy cửa tiến vào, Tạ Trường Từ ngồi dựa lưng vào tường, ngước đầu chăm chú nhìn thẳng ta. Chắc chắn ở tiên giới không tìm ra gương mặt thứ hai nào đẹp như vậy được, nhưng ta cảm thấy, người ngồi trước mặt cứ như vị Diêm Vương muốn lấy mạng của ta vậy.
Còn vòng xích tiên kia đã có chút dấu hiệu dao động.
Thật ra thì nếu nói ta với hắn quan hệ thân mật, chi bằng nói ta với hắn vừa đánh nhau đi, ta chính là cái người bị đánh đó.
Nói là vậy, ta thật sự bị đau còn trên người hắn thì để lại rất nhiều vết cào.
Làn da của hắn trắng đến nỗi như trong suốt vậy, vậy nên nhìn một cái, những dấu vết mập mờ kia trông thật hút mắt.
Nhưng mà, rõ ràng hai chúng ta đã tiếp xúc như vậy, sao hắn có thể không tức giận cho được chứ.
“Nghĩ xong chuyện lát nữa chết thế nào chưa?”
Giọng nói của hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như thế, sát ý đó được truyền đạt trực tiếp cho ta, ta không khỏi run lên.
Aida, không còn cách nào khác.
Dường như vòng xích tiên không thể cản được hắn, ta phải nhanh chóng hạ thủ mới được.
Ta nhấc kiếm chĩa vào cổ hắn, dời dời, thật ra chuyện rất đơn giản, bây giờ hắn không có pháp lực, ta chỉ cần xẻ thịt, chỉ cần dùng sức một chút, chỉ cần ta…
“Ha.”
Hắn cười giễu cợt một tiếng khiến kéo dòng suy nghĩ của ta quay trở lại.
“Tiểu phế vật, ta dạy ngươi dùng kiếm thế nào? Ngươi như vậy, ngay cả người cũng giết không chết.”
“...”
Tạ Trường Từ chính là cái tên bị bệnh thần kinh, lại bảo người khác đến giết hắn.
Ta hít một hơi, bình tĩnh lại một chút, nâng kiếm lên rồi đâm đến…
Lưỡi kiếm đâm vào vách tường loang lổ, lưu lại dấu vết không sâu không cạn.
Lúc này, ta với hắn đối mặt nhìn nhau.
Ta không hiểu, cặp mắt đào hoa vốn dài và phong tình khiến người khác mến mộ của hắn sao có thể thấm đượm nỗi khinh bỉ và giễu cợt như vậy.
“Sư phụ, người từng làm chuyện xấu chưa?”
Ta hỏi hắn.
“Chuyện xấu? Cả đời này ta có thể đảm đương nổi bốn chữ “Quang minh lỗi lạc”, không giống một vài tiểu nhân hèn hạ nào đó, dùng thủ đoạn này để làm chuyện bất chính.”
“...”
“Ta cái đó, vị sư huynh bị người đạp một cước xuống vách núi trước đó, người không cảm thấy có lỗi với hắn sao?”
Khóe miệng hắn vểnh lên trông rất mỉa mai, hắn nghiêng đầu nhìn ta.
“Phế vật, còn xứng sống sao?”
“...”
Ta mà có được tư tưởng này của Tạ Trường Từ thì cũng không đến nỗi không vào ma đạo được.
Ngày thứ hai nhốt Tạ Trường Từ, ta vẫn không thể nào hạ thủ được.
Chương 3
Ta và Mị Yêu tỷ tỷ bàn luận xem nên gi.ết chết Tạ Trường Từ như nào, nàng ấy hút ống điếu kẹp trong ngón tay dài, khói trắng lũ lượt bay lên lộ ra đôi môi đỏ mọng quyến rũ, một cái nhíu mày một tiếng cười cũng hấp dẫn lòng người.
Nàng ấy nhoài người gần đến ta hơn một chút, rồi nháy mắt mấy cái với ta.
“Làm với Tạ Trường Từ… có thoải mái không hả?”
“...”
Cảm giác như đang độ kiếp vậy.
Nhìn vẻ mặt khó tả của ta, nàng ấy cười ha hả.
“Muội nói muội không hạ thủ giết hắn được, tại sao?”
Ta gãi đầu một cái: “Cảm giác, không có lý do gì cả.”
“Giết người còn cần lý do sao?”
“...”
Đúng, giết người vốn không cần lý do, muốn giết cứ giết, yêu ma giết người càng nên vậy.
Nhưng ta không thể xuống tay được mà.
“Tỷ không tin có người chưa từng làm chuyện xấu gì. Muội nghĩ kỹ xem, bình thường Tạ Trường Từ có làm chuyện gì vô lý nghịch thiên không, vậy là có phải muội có lý do giết hắn rồi không?”
“...”
“Sao vậy, thật sự không có à?”
Không phải, chẳng qua có nhiều quá, ta cũng không biết nói chuyện nào.
Cái người Tạ Trường Từ này, là gương mặt nổi tiếng kiếm tiên của Thanh Nhai Sơn, chiến thần bất bại giới tu tiên, các vị trong tối cũng gọi hắn là Diêm Vương sống.
Còn ta, được coi như đệ tử cấp cao nhất của hắn (bởi vì hắn chỉ có một đồ đệ là ta), nhiều lần ngấp nghé giữa ranh giới sống chết, aida, vẫn chưa chết.
Không phải vì ta ưu tú, mà đơn giản là vì ta quá hậu đậu, có mấy lần, vị Diêm Vương sống này bị ta chọc giận đến mức tức cười.
Vừa cười vừa khuyên ta đi chết đi.
“...”
Cũng không biết đây có phải lý do để ta giết hắn hay không.
Ngày thứ ba nhốt Tạ Trường Từ, ta đẩy cửa đi vào.
Chương 4
Vòng xích tiên kia nay đã lung lay sắp đứt, thậm chí ta có thể cảm thấy pháp lực của hắn đang rỉ ra một chút. Khi nhìn thấy ta, hắn khẽ mỉm cười với ta.
Tạ Trường Từ ít khi cười, nếu hắn cười thì cũng có nghĩa là ngày chết của người nào đó không còn xa nữa.
Ta đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống, rồi nhìn thẳng vào hắn.
“Sư phụ, chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh ôn hòa một chút được không?”
“Sư phụ? Ngươi cũng xứng gọi ta là sư phụ sao?”
“...”
Bản lĩnh chặn lời người khác của hắn thật là áp đảo mà.
“Tạ Trường Từ.”
Nghe thấy ta kêu đủ tên hắn, một bên lông mày của hắn nhếch lên, thật ra thì nghĩ lại mới thấy, dường như ta chưa bao giờ gọi tên húy của hắn cả.
“Ta… Đã vượt qua chín mươi chín đạo thiên lôi, tu yêu đạo thành công, nếu muốn thành ma thì còn thiếu một thứ, ta phải… Làm điều gì đó xấu xa.”
“...”
Hắn rũ mắt, cũng không biết có nghe thấy lời ta nói không. Mái tóc đen rủ xuống, vô cùng chán chường buồn tẻ, vạt áo cũng không ngay ngắn, tự dưng lại thêm phần ma mị.
“Ta cho rằng người tu tiên không được là vì chủng tộc, không ngờ gia nhập ma đạo mà ngươi cũng là một phế vật.”
“...”
Đúng vậy, là yêu ma mà ngay cả việc tàn sát cũng không làm được thì được tính là yêu ma gì chứ.
Ta thở dài, đứng từ trên cao nhìn hắn ở dưới, thoát khỏi vòng xích tiên cũng không dễ dàng, mỗi khi giãy giụa một chút, thần khí kia không chỉ càng siết thật chặt mà còn phóng ra cửu thiên thần lôi. Vết thương trên người Tạ Trường Từ vốn không nhiều, nhưng xem ra hôm nay, từng vết thương của hắn đều rất khó coi.
Lúc vứt dược cao hái được trên núi sáng nay cho hắn, ta cảm thấy ta bị bệnh nặng rồi.
Ta nhìn người trước mặt, chiếc áo dài màu trắng của hắn đã bị ta kéo loạn từ nãy, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng như tuyết kia thấm đượm tình yêu, vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.
Vì bị vòng xích tiên áp chế nên hắn đã không còn pháp lực từ lâu, chỉ có thể để mặc ta làm xằng làm bậy trên người hắn.
Ta dè dặt hôn lên đôi môi của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, ta biết tình dược dùng cho hắn mạnh đến mức nào, cũng biết qua một lát nữa, dù hắn có là tiên tôn mà người người trong Tam giới e sợ đi nữa cũng sẽ không khống chế được.
Tình dược mà Mị Yêu tỷ tỷ tự tay điều chế cho hắn, thêm số lượng gấp hai mươi lần, không phải ai cũng dùng được.
Vậy nên, lúc hắn hôn đáp trả lại ta, ta cũng hoài nghi rằng hắn đang hôn ta, hay là muốn g.iết chết ta.
Tạ Trường Từ dùng tay nhéo eo của ta, giọng nói vừa khàn khàn vừa hưng phấn. Hắn như vậy thật chẳng giống tiên nhân cao cao tại thượng, mà giống ác ma kéo người ta xuống vực sâu vô tận hơn.
Đang lúc chìm nổi, ta nghe thấy tiếng nói của hắn, giọng điệu mỉa mai chán chường như thường lệ.
“Nghiệt đồ.”
Chương 1
Ta chỉ là yêu không thể thành ma, Tạ Trường Từ là tiên không thể đắc đạo.
Xem ta như yêu, quá mức nhân từ; mà xem hắn như tiên, sát tâm quá nặng.
Dù sao trước ta, tám chín đồ đệ của hắn không chết thì tàn.
Vì để hắn được đắc đạo thăng thiên, sư huynh của hắn Linh Sơn tiên nhân đã bảo hắn tìm một đồ đệ, phải “Dụng tâm yêu mến” “Tỉ mỉ dạy dỗ”, không được dùng võ lực, càng không được một cước đạp đồ đệ xuống vách núi khi không học được kiếm phổ.
Vậy nên hắn đã chọn ta.
Còn tộc trưởng của ta thì bảo ta tìm một tiên nhân, lần này không được nửa đường giúp đỡ lão già xuống núi, giúp tú tài đi thi đánh yêu quái, mở y quán khám bệnh miễn phí cho người dân, cắn chết cũng không thu tiền.
Vì vậy ta giả vờ làm một đứa trẻ vô tội, được Tạ Trường Từ lượm về.
Nói thật, cái người Tạ Trường Từ này giống như hoa sen trong ao, có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Bởi vì chỉ cần ngươi đến gần hắn một chút sẽ lập tức phát hiện, đóa hoa sen đó biết phun lửa ăn thịt người, giương nanh múa vuốt khi tâm tình không được tốt.
Không biết từng có bao lần hắn bóp cổ ta thật mạnh, sau đó lại từ từ buông tay ra.
Ta vốn dĩ là yêu, ngụy trang thành người nên cũng không thích hợp luyện nhưng phương pháp tu tiên chánh đạo kia. Phía sau cửa có một con hạc, rõ ràng ta cảm nhận được có mấy lần hắn cũng muốn rút kiếm ra đâm ta một phát.
Chẳng qua sau đó, hắn lại đổi thành nhưng câu vừa cay nghiệt vừa giễu cợt.
“Phế vật.”
Ta thở dài.
Ta bị hắn gọi là phế vật hai mươi năm rồi, liệu hắn có nghĩ tới chuyện một ngày nọ, phế vật trong miệng hắn sẽ thừa dịp lúc sự phòng bị của hắn xuống mức thấp nhất để cầm vòng xích tiên trói hắn, cưỡng ép hắn làm loại chuyện đó với mình không?
Ta sẽ cưỡng bức hắn trước, sau đó làm nhục hắn, rồi lại g.iết chết hắn, như vậy, ta chỉ toàn làm chuyện xấu thôi.
Ta sẽ có thể gia nhập ma đạo.
Ngươi nghĩ sao, Tạ Trường Từ là ai? Kiếm tiên Tam giới, chiến thần bất bại, hắn chính là Định Hải Thâm Uyên của tiên giới, có hắn thì ma giới cũng chẳng dám bước một bước vào tiên giới, vừa nói ra cái tên đó thôi cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi rồi.
Ta giết hắn, vậy là ta làm ra chuyện xấu cực kỳ lớn rồi.
Chẳng qua, nhìn cánh cửa nơi Tạ Trường Từ bị nhốt, có làm sao ta cũng không nâng kiếm trên tay lên nổi.
Ta không giết người được, ta biết rõ.
Chương 2
Lúc ta đẩy cửa tiến vào, Tạ Trường Từ ngồi dựa lưng vào tường, ngước đầu chăm chú nhìn thẳng ta. Chắc chắn ở tiên giới không tìm ra gương mặt thứ hai nào đẹp như vậy được, nhưng ta cảm thấy, người ngồi trước mặt cứ như vị Diêm Vương muốn lấy mạng của ta vậy.
Còn vòng xích tiên kia đã có chút dấu hiệu dao động.
Thật ra thì nếu nói ta với hắn quan hệ thân mật, chi bằng nói ta với hắn vừa đánh nhau đi, ta chính là cái người bị đánh đó.
Nói là vậy, ta thật sự bị đau còn trên người hắn thì để lại rất nhiều vết cào.
Làn da của hắn trắng đến nỗi như trong suốt vậy, vậy nên nhìn một cái, những dấu vết mập mờ kia trông thật hút mắt.
Nhưng mà, rõ ràng hai chúng ta đã tiếp xúc như vậy, sao hắn có thể không tức giận cho được chứ.
“Nghĩ xong chuyện lát nữa chết thế nào chưa?”
Giọng nói của hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như thế, sát ý đó được truyền đạt trực tiếp cho ta, ta không khỏi run lên.
Aida, không còn cách nào khác.
Dường như vòng xích tiên không thể cản được hắn, ta phải nhanh chóng hạ thủ mới được.
Ta nhấc kiếm chĩa vào cổ hắn, dời dời, thật ra chuyện rất đơn giản, bây giờ hắn không có pháp lực, ta chỉ cần xẻ thịt, chỉ cần dùng sức một chút, chỉ cần ta…
“Ha.”
Hắn cười giễu cợt một tiếng khiến kéo dòng suy nghĩ của ta quay trở lại.
“Tiểu phế vật, ta dạy ngươi dùng kiếm thế nào? Ngươi như vậy, ngay cả người cũng giết không chết.”
“...”
Tạ Trường Từ chính là cái tên bị bệnh thần kinh, lại bảo người khác đến giết hắn.
Ta hít một hơi, bình tĩnh lại một chút, nâng kiếm lên rồi đâm đến…
Lưỡi kiếm đâm vào vách tường loang lổ, lưu lại dấu vết không sâu không cạn.
Lúc này, ta với hắn đối mặt nhìn nhau.
Ta không hiểu, cặp mắt đào hoa vốn dài và phong tình khiến người khác mến mộ của hắn sao có thể thấm đượm nỗi khinh bỉ và giễu cợt như vậy.
“Sư phụ, người từng làm chuyện xấu chưa?”
Ta hỏi hắn.
“Chuyện xấu? Cả đời này ta có thể đảm đương nổi bốn chữ “Quang minh lỗi lạc”, không giống một vài tiểu nhân hèn hạ nào đó, dùng thủ đoạn này để làm chuyện bất chính.”
“...”
“Ta cái đó, vị sư huynh bị người đạp một cước xuống vách núi trước đó, người không cảm thấy có lỗi với hắn sao?”
Khóe miệng hắn vểnh lên trông rất mỉa mai, hắn nghiêng đầu nhìn ta.
“Phế vật, còn xứng sống sao?”
“...”
Ta mà có được tư tưởng này của Tạ Trường Từ thì cũng không đến nỗi không vào ma đạo được.
Ngày thứ hai nhốt Tạ Trường Từ, ta vẫn không thể nào hạ thủ được.
Chương 3
Ta và Mị Yêu tỷ tỷ bàn luận xem nên gi.ết chết Tạ Trường Từ như nào, nàng ấy hút ống điếu kẹp trong ngón tay dài, khói trắng lũ lượt bay lên lộ ra đôi môi đỏ mọng quyến rũ, một cái nhíu mày một tiếng cười cũng hấp dẫn lòng người.
Nàng ấy nhoài người gần đến ta hơn một chút, rồi nháy mắt mấy cái với ta.
“Làm với Tạ Trường Từ… có thoải mái không hả?”
“...”
Cảm giác như đang độ kiếp vậy.
Nhìn vẻ mặt khó tả của ta, nàng ấy cười ha hả.
“Muội nói muội không hạ thủ giết hắn được, tại sao?”
Ta gãi đầu một cái: “Cảm giác, không có lý do gì cả.”
“Giết người còn cần lý do sao?”
“...”
Đúng, giết người vốn không cần lý do, muốn giết cứ giết, yêu ma giết người càng nên vậy.
Nhưng ta không thể xuống tay được mà.
“Tỷ không tin có người chưa từng làm chuyện xấu gì. Muội nghĩ kỹ xem, bình thường Tạ Trường Từ có làm chuyện gì vô lý nghịch thiên không, vậy là có phải muội có lý do giết hắn rồi không?”
“...”
“Sao vậy, thật sự không có à?”
Không phải, chẳng qua có nhiều quá, ta cũng không biết nói chuyện nào.
Cái người Tạ Trường Từ này, là gương mặt nổi tiếng kiếm tiên của Thanh Nhai Sơn, chiến thần bất bại giới tu tiên, các vị trong tối cũng gọi hắn là Diêm Vương sống.
Còn ta, được coi như đệ tử cấp cao nhất của hắn (bởi vì hắn chỉ có một đồ đệ là ta), nhiều lần ngấp nghé giữa ranh giới sống chết, aida, vẫn chưa chết.
Không phải vì ta ưu tú, mà đơn giản là vì ta quá hậu đậu, có mấy lần, vị Diêm Vương sống này bị ta chọc giận đến mức tức cười.
Vừa cười vừa khuyên ta đi chết đi.
“...”
Cũng không biết đây có phải lý do để ta giết hắn hay không.
Ngày thứ ba nhốt Tạ Trường Từ, ta đẩy cửa đi vào.
Chương 4
Vòng xích tiên kia nay đã lung lay sắp đứt, thậm chí ta có thể cảm thấy pháp lực của hắn đang rỉ ra một chút. Khi nhìn thấy ta, hắn khẽ mỉm cười với ta.
Tạ Trường Từ ít khi cười, nếu hắn cười thì cũng có nghĩa là ngày chết của người nào đó không còn xa nữa.
Ta đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống, rồi nhìn thẳng vào hắn.
“Sư phụ, chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh ôn hòa một chút được không?”
“Sư phụ? Ngươi cũng xứng gọi ta là sư phụ sao?”
“...”
Bản lĩnh chặn lời người khác của hắn thật là áp đảo mà.
“Tạ Trường Từ.”
Nghe thấy ta kêu đủ tên hắn, một bên lông mày của hắn nhếch lên, thật ra thì nghĩ lại mới thấy, dường như ta chưa bao giờ gọi tên húy của hắn cả.
“Ta… Đã vượt qua chín mươi chín đạo thiên lôi, tu yêu đạo thành công, nếu muốn thành ma thì còn thiếu một thứ, ta phải… Làm điều gì đó xấu xa.”
“...”
Hắn rũ mắt, cũng không biết có nghe thấy lời ta nói không. Mái tóc đen rủ xuống, vô cùng chán chường buồn tẻ, vạt áo cũng không ngay ngắn, tự dưng lại thêm phần ma mị.
“Ta cho rằng người tu tiên không được là vì chủng tộc, không ngờ gia nhập ma đạo mà ngươi cũng là một phế vật.”
“...”
Đúng vậy, là yêu ma mà ngay cả việc tàn sát cũng không làm được thì được tính là yêu ma gì chứ.
Ta thở dài, đứng từ trên cao nhìn hắn ở dưới, thoát khỏi vòng xích tiên cũng không dễ dàng, mỗi khi giãy giụa một chút, thần khí kia không chỉ càng siết thật chặt mà còn phóng ra cửu thiên thần lôi. Vết thương trên người Tạ Trường Từ vốn không nhiều, nhưng xem ra hôm nay, từng vết thương của hắn đều rất khó coi.
Lúc vứt dược cao hái được trên núi sáng nay cho hắn, ta cảm thấy ta bị bệnh nặng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook