Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa
-
Chương 41
Editor
Đảo mắt đã đến đêm đưa ông táo về trời. Mấy ngày nữa là giao thừa, mặc kệ bão tuyết cả kinh đô vẫn bắt đầu nhộn nhịp lên.
Nhưng Khâu Giản lại cảm thấy khác thường. Tuy rằng số lần và số người mỗi lần cấm quân tuần tra đều như cũ, cũng đi cùng một đường, nhưng được trang bị thêm nhiều vũ khí, tính cảnh giác cũng tăng cao, nghiêm túc hơn nhiều.
Ngày thường nếu gặp Khâu Giản khi đi tuần tra, còn có thể đứng tán gẫu một lát nhưng hôm nay những cấm quân chỉ nhìn thẳng, đến miệng cũng chẳng mở.
Không khí bình yên trước khi bão tố xuất hiện.
Kể từ đêm, Cố Nam Châu và Cố Đồi trở lại từ phủ tướng quân. Nhà Khâu Giản xuất hiện rất nhiều vị khách không mời mà đến. Có hai ba lần nửa đêm Khâu Giản đi nhà xí, bất chợt nhìn thấy trên nóc phòng có tầm hai ba người tụ tập, làm cho gã sợ đến mọi suy nghĩ trong đầu đều bay mất.
Trong lòng Khâu Giản tức không nhịn nổi, rồi lại biết tất cả những người này đều do Ân Kỳ Lôi sắp xếp tới đây bảo vệ Cố Đồi nên đành chịu.
Đêm khuya mọi người đang ngủ say, cửa bị gõ nhẹ. Âm thanh rất nhỏ nếu không chú ý sẽ không nghe được. Cũng may Khâu Giản bởi vì những vị khách không mời ở trên nóc nhà mà ngủ không sâu, nghe được âm thanh, vội vàng đứng dậy mặc thêm y phục đi mở cửa. Ai ngờ mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một bóng người, lòng Khâu Giản sinh nghi, bước ra cửa nhìn dáo dác trái phải, vẫn không thấy ai. Hắn định trở vào thì cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một người đang nằm im lìm cạnh chân mình.
Người kia yếu ớt cất tiếng : Giản đại ca. . . . . . Vừa lên tiếng, mùi máu tươi đã xộc vào mũi.
Khâu Giản nhận ra đó là một tiểu huynh đệ dưới tay hắn, tên gọi Quản Hà phụ trách việc giám sát Giang phủ thì sợ hết hồn, tranh thủ chuyển người vào trong phòng, rồi đánh thức Cố Nam Châu và Thẩm Trại Hoa, cùng đến phòng của mình.
Dưới ánh nến, thấy thương thế của người nọ rất nghiêm trọng.
Áo bông vừa dày vừa nặng đều bị thấm máu, toàn thân không chỗ nào lành lặn, sắc mặt trắng bệch, miệng tụ máu bầm đen, hơi thở phập phù.
Khâu Giản xoay người liền muốn đi ra cửa tìm lang trung bị người của Ân Kỳ Lôi ở cửa ngăn lại:Thương thế người này quá nặng, không sống được, ngươi nhanh chóng cứu tỉnh, hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Khâu Giản nghe vậy, nét mặt đầy giận dữ, huơ quyền liền muốn đánh vào mặt người trước mặt, người trước mặt cũng không đánh trả, chỉ lắc mình tránh thoát. Khâu Giản tức giận, lại huơ một quyền, lại bị Thẩm Trại Hoa kéo lại, trách: Khâu Giản, hắn ta nói là thật tình, ngươi không cần nổi giận với hắn ta; lại kéo Khâu Giản lại trước giường, chờ Quản Hà tỉnh lại.
Cố Nam Châu rót chén nước nóng đút cho Quản Hà, lại dùng sức bấm nhân trung(huyệt nằm giữa mũi và miệng) của hắn ta, lúc này Quản Hà mới mở mắt, con ngươi đảo qua đảo lại thấy Khâu Giản đứng ở một bên, mới mở miệng nói: Giản ca, chúng ta bị phát hiện rồi, Lâm Dương đã . . . . .; còn chưa nói xong, trong miệng lại phun ra một búng máu.
Khâu Giản không nỡ nhìn quay mặt qua một bên.
Quản Hà hình như biết mình không còn sống lâu nữa, mặc cho Thẩm Trại Hoa nhẹ nhàng lau máu cho mình, lại nói: Giáp với kinh thành có một gia trang nhỏ, phía trước có hai cây liễu, không khó tìm, chỉ là phải cẩn thận, trong trang có nhiều người, võ công không thấp. Ở trong đó có một phụ nhân đang mang thai, những người ở đó bảo vệ ả rất kỹ.
Người này nói xong những thứ này thì không nói gì nữa, ánh mắt từ từ không còn tiêu cự. Thẩm Trại Hoa nhẹ nhàng vuốt mắt, mắt người này khép lại.
Cố Nam Châu cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng biết giờ phút này khôngphải lúc thương cảm, đứng dậy đi tới cửa nói với người chờ ở bên ngoài: Bây giờ, một người trong các ngươi trở về đem chuyện này bẩm báo cho Tướng quân, hai người khác đi tới chỗ huynh đệ lúc nãy nói tìm hiểu ngọn ngành, ngàn vạn lần không được chậm trễ, cũng ngàn vạn phải chú ý an toàn
Người nọ gật đầu một cái, nhảy một cái lại lên nóc phòng, sau một phen nói nhỏ
mọi người tản ra.
******
Bên trong phủ tướng quân, Ân Kỳ Lôi mặt buồn ngủ đang nghe một người bẩm báo chi tiết mọi chuyện. Hồi lâu, ngáp một cái, nói: Ngươi chọn mấy người nữa, cùng đi đến trang nhỏ đó nhìn thử. Ngươi chỉ có nhiều nhất một ngày thôi, trước buổi trưa ngày mai, nhất định phải đưa được thai phụ đó ra ngoài bất kể là dùng cách nào.
Ân Kỳ Lôi đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, cũng không vội trở về phòng ngủ của mình, ngược lại quẹo khúc quanh, chậm rải đi đến gõ nhẹ cửa một phòng tối.
.
Bên trong phòng, Bạch Hoa ngái ngủ, mơ mơ màng màng lên tiếng. Bạch Hoa mở cửa, còn ngái ngủ: Này hơn nửa đêm lại nổi điên làm gì, có đồ vật gì không thể để sáng mai đưa được chắc!
Ân Kỳ Lôi bẹo hai má của Bạch Hoa: Sáng sớm mai ta phải ra ngoài, lúc đó muội chắc đang ngủ, cho nên giờ ta tới đây đưa cho muội. Sáng mai, muội không bị ta quấy rầy có thể ngủ thêm chút nữa.
Bạch Hoa đẩy tay của Kỳ Lôi, mặt không kiên nhẫn: Muốn đưa thứ gì thì đưa mau ta còn muốn ngủ.
Ân Kỳ Lôi đưa cho nàng một khối ngọc, lại thừa dịp nàng không để ý lôi nàng vào ngực mình, cúi đầu hôn cuồng nhiệt. Bạch Hoa bị bất ngờ không kịp phòng bị trong lòng vừa thẹn vừa cáu, miệng lại bị chặn nên dùng sức đánh lưng Ân Kỳ Lôi.
Chắc bị đánh đau, Ân Kỳ Lôi buông Bạch Hoa ra nhỏ giọng nói: Ngoan một chút, tay để yên trên lưng ta đừng động đậy.
Dứt lời, lại cúi đầu hôn tiếp.
Bạch Hoa giãy giụa không có kết quả, định nhắm mắt lại, từ từ chìm đắm trong nụ hôn đó. Trong lòng Ân Kỳ Lôi đang lo lắng, chân mày nhăn lại, Bạch Hoa nhìn thấy lại không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ dùng tay vỗ về tấm lưng nở nang giống như dỗ hài tử khóc đêm.
Hồi lâu, Ân Kỳ Lôi buông Bạch Hoa trong ngực ra, nói: Chờ lần này ta trở về sẽ cho nàng danh phận tướng quân phu nhân?
Bạch Hoa thấy áo choàng Kỳ Lôi khoác hơi hở, giơ tay lên sửa sang lại nói:Ngươi mà trở về, tất cả đều dễ nói chuyện.
Ân Kỳ Lôi lại tiến tới hôn mặt nàng nói:Yên tâm, mệnh ta rất lớn, nhất định có thể trở lại, muội giữ thật cẩn thận vật ta đưa là được, đến lúc đó không chừng có tác dụng lớn đấy.
Bạch Hoa lo lắng: Dùng như thế nào?
Ân Kỳ Lôi nói:Đến lúc đó bản thân tự bản thân muội sẽ biết.Lại đẩy Bạch Hoa vào
cửa: Mau ngủ đi. Ban đêm gió lớn, muội đừng để bị lạnh.
Dứt lời, liền quay người bỏ đi. Bạch Hoa đứng tại cửa, mãi cho đến không nhìn thấy bóng lưng của tình lang mới xoay người vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, cả kinh đô còn chìm trong bóng tối, cung nhân đã tới, cầm thánh chỉ, truyền Ân Kỳ Lôi vào cung.
Tưởng rằng chỉ là thánh thượng cùng bào đệ ôn chuyện, ai ngờ vào lúc giữa trưa, cấm quân bao vây phủ tướng quân, trong ba tầng ngoài ba tầng, biến phủ tướng quân thành cá trong lưới. Tin tức truyền khắp kinh đô là lúc trời sắp tối, Ân tướng quân say rượu, cùng thánh thượng tranh cãi, trong lời nói có ý tự lập làm vương cũng đâm thánh thượng bị thương.
Đảo mắt đã đến đêm đưa ông táo về trời. Mấy ngày nữa là giao thừa, mặc kệ bão tuyết cả kinh đô vẫn bắt đầu nhộn nhịp lên.
Nhưng Khâu Giản lại cảm thấy khác thường. Tuy rằng số lần và số người mỗi lần cấm quân tuần tra đều như cũ, cũng đi cùng một đường, nhưng được trang bị thêm nhiều vũ khí, tính cảnh giác cũng tăng cao, nghiêm túc hơn nhiều.
Ngày thường nếu gặp Khâu Giản khi đi tuần tra, còn có thể đứng tán gẫu một lát nhưng hôm nay những cấm quân chỉ nhìn thẳng, đến miệng cũng chẳng mở.
Không khí bình yên trước khi bão tố xuất hiện.
Kể từ đêm, Cố Nam Châu và Cố Đồi trở lại từ phủ tướng quân. Nhà Khâu Giản xuất hiện rất nhiều vị khách không mời mà đến. Có hai ba lần nửa đêm Khâu Giản đi nhà xí, bất chợt nhìn thấy trên nóc phòng có tầm hai ba người tụ tập, làm cho gã sợ đến mọi suy nghĩ trong đầu đều bay mất.
Trong lòng Khâu Giản tức không nhịn nổi, rồi lại biết tất cả những người này đều do Ân Kỳ Lôi sắp xếp tới đây bảo vệ Cố Đồi nên đành chịu.
Đêm khuya mọi người đang ngủ say, cửa bị gõ nhẹ. Âm thanh rất nhỏ nếu không chú ý sẽ không nghe được. Cũng may Khâu Giản bởi vì những vị khách không mời ở trên nóc nhà mà ngủ không sâu, nghe được âm thanh, vội vàng đứng dậy mặc thêm y phục đi mở cửa. Ai ngờ mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một bóng người, lòng Khâu Giản sinh nghi, bước ra cửa nhìn dáo dác trái phải, vẫn không thấy ai. Hắn định trở vào thì cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một người đang nằm im lìm cạnh chân mình.
Người kia yếu ớt cất tiếng : Giản đại ca. . . . . . Vừa lên tiếng, mùi máu tươi đã xộc vào mũi.
Khâu Giản nhận ra đó là một tiểu huynh đệ dưới tay hắn, tên gọi Quản Hà phụ trách việc giám sát Giang phủ thì sợ hết hồn, tranh thủ chuyển người vào trong phòng, rồi đánh thức Cố Nam Châu và Thẩm Trại Hoa, cùng đến phòng của mình.
Dưới ánh nến, thấy thương thế của người nọ rất nghiêm trọng.
Áo bông vừa dày vừa nặng đều bị thấm máu, toàn thân không chỗ nào lành lặn, sắc mặt trắng bệch, miệng tụ máu bầm đen, hơi thở phập phù.
Khâu Giản xoay người liền muốn đi ra cửa tìm lang trung bị người của Ân Kỳ Lôi ở cửa ngăn lại:Thương thế người này quá nặng, không sống được, ngươi nhanh chóng cứu tỉnh, hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Khâu Giản nghe vậy, nét mặt đầy giận dữ, huơ quyền liền muốn đánh vào mặt người trước mặt, người trước mặt cũng không đánh trả, chỉ lắc mình tránh thoát. Khâu Giản tức giận, lại huơ một quyền, lại bị Thẩm Trại Hoa kéo lại, trách: Khâu Giản, hắn ta nói là thật tình, ngươi không cần nổi giận với hắn ta; lại kéo Khâu Giản lại trước giường, chờ Quản Hà tỉnh lại.
Cố Nam Châu rót chén nước nóng đút cho Quản Hà, lại dùng sức bấm nhân trung(huyệt nằm giữa mũi và miệng) của hắn ta, lúc này Quản Hà mới mở mắt, con ngươi đảo qua đảo lại thấy Khâu Giản đứng ở một bên, mới mở miệng nói: Giản ca, chúng ta bị phát hiện rồi, Lâm Dương đã . . . . .; còn chưa nói xong, trong miệng lại phun ra một búng máu.
Khâu Giản không nỡ nhìn quay mặt qua một bên.
Quản Hà hình như biết mình không còn sống lâu nữa, mặc cho Thẩm Trại Hoa nhẹ nhàng lau máu cho mình, lại nói: Giáp với kinh thành có một gia trang nhỏ, phía trước có hai cây liễu, không khó tìm, chỉ là phải cẩn thận, trong trang có nhiều người, võ công không thấp. Ở trong đó có một phụ nhân đang mang thai, những người ở đó bảo vệ ả rất kỹ.
Người này nói xong những thứ này thì không nói gì nữa, ánh mắt từ từ không còn tiêu cự. Thẩm Trại Hoa nhẹ nhàng vuốt mắt, mắt người này khép lại.
Cố Nam Châu cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng biết giờ phút này khôngphải lúc thương cảm, đứng dậy đi tới cửa nói với người chờ ở bên ngoài: Bây giờ, một người trong các ngươi trở về đem chuyện này bẩm báo cho Tướng quân, hai người khác đi tới chỗ huynh đệ lúc nãy nói tìm hiểu ngọn ngành, ngàn vạn lần không được chậm trễ, cũng ngàn vạn phải chú ý an toàn
Người nọ gật đầu một cái, nhảy một cái lại lên nóc phòng, sau một phen nói nhỏ
mọi người tản ra.
******
Bên trong phủ tướng quân, Ân Kỳ Lôi mặt buồn ngủ đang nghe một người bẩm báo chi tiết mọi chuyện. Hồi lâu, ngáp một cái, nói: Ngươi chọn mấy người nữa, cùng đi đến trang nhỏ đó nhìn thử. Ngươi chỉ có nhiều nhất một ngày thôi, trước buổi trưa ngày mai, nhất định phải đưa được thai phụ đó ra ngoài bất kể là dùng cách nào.
Ân Kỳ Lôi đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, cũng không vội trở về phòng ngủ của mình, ngược lại quẹo khúc quanh, chậm rải đi đến gõ nhẹ cửa một phòng tối.
.
Bên trong phòng, Bạch Hoa ngái ngủ, mơ mơ màng màng lên tiếng. Bạch Hoa mở cửa, còn ngái ngủ: Này hơn nửa đêm lại nổi điên làm gì, có đồ vật gì không thể để sáng mai đưa được chắc!
Ân Kỳ Lôi bẹo hai má của Bạch Hoa: Sáng sớm mai ta phải ra ngoài, lúc đó muội chắc đang ngủ, cho nên giờ ta tới đây đưa cho muội. Sáng mai, muội không bị ta quấy rầy có thể ngủ thêm chút nữa.
Bạch Hoa đẩy tay của Kỳ Lôi, mặt không kiên nhẫn: Muốn đưa thứ gì thì đưa mau ta còn muốn ngủ.
Ân Kỳ Lôi đưa cho nàng một khối ngọc, lại thừa dịp nàng không để ý lôi nàng vào ngực mình, cúi đầu hôn cuồng nhiệt. Bạch Hoa bị bất ngờ không kịp phòng bị trong lòng vừa thẹn vừa cáu, miệng lại bị chặn nên dùng sức đánh lưng Ân Kỳ Lôi.
Chắc bị đánh đau, Ân Kỳ Lôi buông Bạch Hoa ra nhỏ giọng nói: Ngoan một chút, tay để yên trên lưng ta đừng động đậy.
Dứt lời, lại cúi đầu hôn tiếp.
Bạch Hoa giãy giụa không có kết quả, định nhắm mắt lại, từ từ chìm đắm trong nụ hôn đó. Trong lòng Ân Kỳ Lôi đang lo lắng, chân mày nhăn lại, Bạch Hoa nhìn thấy lại không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ dùng tay vỗ về tấm lưng nở nang giống như dỗ hài tử khóc đêm.
Hồi lâu, Ân Kỳ Lôi buông Bạch Hoa trong ngực ra, nói: Chờ lần này ta trở về sẽ cho nàng danh phận tướng quân phu nhân?
Bạch Hoa thấy áo choàng Kỳ Lôi khoác hơi hở, giơ tay lên sửa sang lại nói:Ngươi mà trở về, tất cả đều dễ nói chuyện.
Ân Kỳ Lôi lại tiến tới hôn mặt nàng nói:Yên tâm, mệnh ta rất lớn, nhất định có thể trở lại, muội giữ thật cẩn thận vật ta đưa là được, đến lúc đó không chừng có tác dụng lớn đấy.
Bạch Hoa lo lắng: Dùng như thế nào?
Ân Kỳ Lôi nói:Đến lúc đó bản thân tự bản thân muội sẽ biết.Lại đẩy Bạch Hoa vào
cửa: Mau ngủ đi. Ban đêm gió lớn, muội đừng để bị lạnh.
Dứt lời, liền quay người bỏ đi. Bạch Hoa đứng tại cửa, mãi cho đến không nhìn thấy bóng lưng của tình lang mới xoay người vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, cả kinh đô còn chìm trong bóng tối, cung nhân đã tới, cầm thánh chỉ, truyền Ân Kỳ Lôi vào cung.
Tưởng rằng chỉ là thánh thượng cùng bào đệ ôn chuyện, ai ngờ vào lúc giữa trưa, cấm quân bao vây phủ tướng quân, trong ba tầng ngoài ba tầng, biến phủ tướng quân thành cá trong lưới. Tin tức truyền khắp kinh đô là lúc trời sắp tối, Ân tướng quân say rượu, cùng thánh thượng tranh cãi, trong lời nói có ý tự lập làm vương cũng đâm thánh thượng bị thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook