Editor Phương Thủy

Để khỏi bị phát hiện, Thẩm Trại Hoa lặng lẽ trở về nhà rửa mặt qua loa, tiến vào phòng bếp nhóm lửa, cán mì, lại hâm nóng thịt gà nóng hôm qua Khâu nãi nãi cho, mùi thơm trong phút chốc lan khắp nhà.  Lúc ăn cơm, Thẩm Trại Hoa đặt luôn nồi mì lên cái ghế đá nhỏ trong sân. Nàng và Tiểu Thụ chỉ hai người ăn thật vắng vẻ.

"Tỷ à, gà để đẻ lấy trứng sao tỷ lại làm thịt ?" Tiểu Thụ gắp miếng thịt gà nhai rau ráu, miệng còn mơ hồ không rõ mà hỏi.

Thẩm Trại Hoa nói ồm ồm, âm thanh không lớn không nhỏ: "Sợ gì?, này mấy ngày trước, Cố đại ca mới trả ăn tiền nha, lại thêm tiền ăn tháng trước hắn đưa cho ta còn không dùng hết, đến lúc đó lại đi mua hai con gà là được."

"Như vậy không tốt, tỷ xem người ta đưa chúng ta tiền ăn nhưng chúng ta mỗi lần ăn thịt cũng không gọi hai người họ, này khoản tiền ăn còn thừa nên trả lại?"

Thẩm Trại Hoa giận: "Trả thì trả, muội là người không biết suy nghĩ. Hằng ngày tỷ nấu cho hắn ba bữa cơm, không có tiền công à! Tỷ nấu ăn ngon như vậy, nếu ở  trong thành thì có thể làm đầu bếp, hắn một tháng đưa cho tỷ chút bạc, trả tiền công cũng chưa đủ, tỷ còn trả lại cho hắn, thì đúng là điên rồi."

"Xuỵt xuỵt, nhỏ giọng một chút, người ta nghe sẽ không tốt."

Thẩm Trại Hoa chẳng  để ý: "Nghe được liền nghe được, sợ gì. Nếu nghe được thì nên thức thời đưa tỷ nhiều tiền một chút, tỷ chuẩn bị cho muội ít đồ cưới tốt."

Ôi trời! Ăn roẹt roẹt xong bát mì, Thẩm Trại Hoa nhìn Tiểu Thụ, nói: "Ta đi đưa cơm cho nhà bên, muội ra đồng trước, ta sẽ tới liền."

Tiểu Thụ nhanh nhảu đáp: "Biết rồi."

"Cốc, cốc, cốc" , Thẩm Trại Hoa gõ cửa nhà họ Cố, mơ hồ nghe được có tiếng động bên trong, cười thầm, lớn tiếng gọi: "Cố đại ca, có chuyện gì không? Điểm tâm sáng nay ta để ở trước cửa nhà đấy, ta phải ra đồng ngay, ngươi ăn xong rồi  đặt ngoài cửa là được, chờ ta trở lại nữa dọn dẹp."

Dứt lời, nhanh chóng đặt bánh màn thầu, dưa muối cùng thức ăn xuống rồi trở về nhà. Thẩm Trại Hoa khua loảng xoảng làm như chuẩn bị nông cụ rồi ra khỏi cửa, đi một đoạn ngắn đường, mới lén lút quay trở về nhà.

Leo tường vào nhà, Thẩm Trại Hoa thuận tiện nhìn sang cửa nhà họ Cố, quả nhiên bánh màn thầu và dưa muối đã không còn. Trong lòng Thẩm Trại Hoa rất hài lòng: Nhóc con, đại gia ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, một ít tiểu xảo chỉ là chuyện nhỏ !

Xác định cá đã mắc câu, Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ yên lặng đợi trong phòng, chăm chú nhìn lẫn nhau, không dám nói câu nào. Trong phòng rất yên tĩnh, thời gian chậm chạp trôi qua, chậm tới mức cảm thấy nó nhích từng chút một.

Trong lúc mơ hồ nghe được từng tiếng thở ngắn, Thẩm Trại hoa ngay lập tức ngồi thẳng lên, lại từ từ thả lỏng cơ thể. Đè thấp giọng nói, nói: "Đợi lát nữa tỷ tự đi là được, muội tìm một chỗ trốn trước đi, đừng để bất cứ kẻ nào phát hiện, lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì gặp lại sau muội biết không?"

Ngay sau đó Thẩm Trại Hoa giấu chủy thủy ở bên hông, thận trọng ra khỏi của, lại rón rén mở cổng vào nhà họ Cố. Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, toàn thân Thẩm Trại Hoa căng cứng, từng bước từng bước bước vào bên trong. Trong sân vắng lặng chỉ nghe tiếng bước chân của nàng . Tay nàng chắp ở sau lưng, nắm thật chặt chủy thủ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi . Trán cũng vã mồ hôi.

Càng gần đến cửa, ThẩmTrại Hoa bước càng nhẹ. Tông mạnh cửa nhà, Thẩm Trại Hoa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Bánh màn thầu và dưa muối đã ăn hết, ba hán tử áo đen đã trúng thuốc hôn mê, nằm lăn lóc dưới nền. Thẩm Trại Hoa hài lòng, nhanh chóng cầm sợi dây thừng to trói chặt ba người lại. Xong xuôi hết, nàng mới bảo Tiểu Thụ đến nhà Bạch Hoa gọi Cố Nam Châu trở lại.
Thuốc kia rất mạnh. Sau khi Cố Nam Châu trở lại, từ tốn ăn xong bữa cơm, ba người mới mở mắt ra. Vừa mở mắt lại phát hiện ba người bị trói riêng rẽ liền tức giận chửi rủa liên tục, lời lẽ rất khó nghe.

Thẩm Trại Hoa thì không sao, còn Cố Nam Châu lúng túng không biết xử lý sao, định ngồi chờ bọn họ ngừng chửi.

Hán tử tối hôm qua được gọi là"Lão đại", sau khi điên cuồng mắng chửi mà thấy bốn người ngồi không có phản ứng chút nào, cũng liền không mắng nữa, âm thanh dần dần yếu xuống, cuối cùng lộ vẻ tức giận xì một tiếng khinh miệt: "Mẹ kiếp, đúng là cưa miệng bầu, chẳng có tác dụng gì."

Thẩm Trại Hoa cười híp mắt ngồi xổm  trước mặt hắn: "Ngươikhông mắng? Không mắng, vậy chúng ta mà nói chuyện chính thôi."

Gã quay đầu không để ý tới Thẩm Trại Hoa, ra dáng"Lão tử trung thành nhất, cái gì cũng không nói, các ngươi đừng mơ ".

"Thật ra thì cũng không cần phải hỏi cái gì cả, " Cố Nam Châu không chút để ý sửa sang lại nếp gấp trên y phục, "Các ngươi không phải là võ sĩ Giang phủ nuôi sao, ăn cơm nhà họ Giang, phải bán mạng vì nhà họ Giang thôi. Lai lịch của các ngươi ta rất rõ ràng, cũng không cần phải hỏi nữa cái gì, ngươi cũng không cần phải bày ra bộ dạng đến chết không sợ."

Gã vẫn không để ý Cố Nam Châu, mắt nhìn chằm chằm chân.

Cố Nam Châu lại uống một ngụm trà, cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt gã: "Như vậy đi, chúng ta làm cái giao dịch. Ngươi trả lời ta một cái vấn đề, ta liền tha cho ngươi một ngón tay." Gã muốn mở miệng từ chối, CốNam Châu lại nói, "Ngươi yên tâm, ta không sẽ hỏi các ngươi chuyện của Giang phủ, ta chỉ muốn hỏi một chút gần đây kinh đô xảy ra chuyện gì? Thôn nhỏ này tin tức không tới được, ta đợi lâu như vậy nhưng không biết chuyện gần đây kinh đô xảy ra chuyện náo động vậy."

Gã hơi chần chờ: "Thật? Chuyện gì ồn ào cũng có thể? Mọi người kinh đô đều biết cũng được?"

Cố Nam Châu gật đầu: "Ừ, chỉ cần là trong kinh đô thì được. Giao dịch này có lời thôi."

Gã kia suy nghĩ một chút, nói: "Trước đây không lâu, Ân tướng quân đánh thắng trận lớn, chinh phục một bộ lạc, nói là chuẩn bị cuối năm nay, cùng thủ lĩnh bộ lạc kia hồi kinh, tới kinh đô triều bái, mọi người  vui mừng."

Cố Nam Châu cười nhạo: "Ngươi là dân gì?"

Hán tử kia kêu la: "Bậy nào, mặc dù ta vì Giang phủ bán mạng nhưng là trong lòng vẫn là tưởng nhớ thiên hạ đấy. Ngươi đừng nói chuyện khác,  chuyện này có tính  không."

Cố Nam Châu gật đầu : " Dĩ nhiên là tính. Ân tướng quân đánh thắng trận, là một tin tức tốt."

Gã lại cau mày bắt đầu nghĩ: "Chuyện Cố Bắc Hà ngươi biết chưa, lúc trước không biết thế nào làm hoàng thượng nổi giận, khiển trách một trận, bị cách chức ở nhà rồi."

"Ừ. Còn gì nữa không?"

"A đúng rồi, hoàng hậu có tin vui, hoàng hậu mang long thai, thánh thượng mừng rỡ, thưởng cho mọi nhà ở kinh đô, ta cũng được, ha ha."

Cố Nam Châu tiếp tục gật đầu. Hai người còn lại thấy những tin tức vỉa hè đều hữu dụng, cũng rối rít xông tới, lao nhao nói những tin mà mình biết.

Thẩm Trại Hoa thấy cảnh tượng này, trong lòng  cảm thấy buồn cười.  Mắt lơ đãng nhìn thoáng qua bàn, cảm thấy có gì không hợp lí nhưng không biết cụ thể cụ thể. Trong lòng nàng dần lo lắng, liền âm thầm đến bên Tiểu Thụ thì thầm vài điều. Tiểu Thụ gật đầu ra khỏi gian phòng .

Bên cạnh, Cố ý Nam Châu vẫn ồn ào như cũ. Mấy gã kia ào ào nói những chuyện ngồi lê đôi mách, ngay cả chuyện tay hàng xóm ngốc cưới vợ cô vợ ngốc, tên nam nhân có dáng vẻ đàng hoàng cách một thời gian liền lén lút chạy đi thanh lâu cũng nói hết ra. Cố Nam Châu nghe bọn họ càng nói càng không có yên lòng, đứng lên, nói "Tốt lắm không cần nói nữa, ngón tay của các ngươi không cần chặt nữa. Bây giờ suy nghĩ một chút, muốn chết như thế nào ? Sau khi chết có muốn đem tro cốt đến đâu không?"

Gã cầm đầu la hét: "Người còn muốn mạng của chúng ta ?  Không phải nói là nói tin tức liền thả chúng ta nha, nói sao không giữ lời? Là chó à!"

Cố Nam Châu cũng không giận: "Các ngươi đến đòi mạng của ta, ta làm sao có thể  giữ các ngươi? Mới vừa nói không chặt đầu ngón tay, không chặt nha nếu không chết không toàn thây rất khó coi a." Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, " Dao đây? Cho ta mượn dùng."

Thẩm Trại Hoa nghe vậy liền bắt đầu rút dao ngang hông ra, gã cầm đầu lo sợ: "Đừng làm vậy đừng làm vậy, đại hiệp, chuyện này? Ta đây có chút tin tức ở  Giang phủ, nếu ta nói cho ngươi, ngươi phải thả chúng ta đi ."

Cố Nam Châu đứng trước mặt gã giơ dao lên, nở nụ cười: "Dù ngươi nói cho ta, ta cũng không dám tin đâu. Ngươi cho là ta ngu, không nhìn ra ngươi ở đây kéo dài thời gian?"

Gã ngượng ngùng cười một tiếng: "Đại hiệp nói gì thế, ta  nghe không hiểu.  Kéo dài thời gian  sao? Ta đây. . . . . ."

Lời còn chưa kịp nói xong, vù vù, một đống đồ được ném dưới chân gã. Gã ngước đầu nhìn lên, lập tức mở miệng mắng to: "Ngươi ngu dễ sợ, mẹ nó, ngươi cũng bị tóm ? Mẹ kiếp ! Không phải ngươi nói công phu tốt lắm sao? Xạo cho lắm vào!"

Tiểu Thụ theo ở phía sau, vỗ tay một cái, mặt bực bội: "Kẻ này ghê gớm, ác độc, sở trường dùng ngón tay móc mắt, ta theo gã tới nửa ngày."
Sau lại bị lôi vào, gã mang vẻ mặt đưa đám: "Đại ca, nàng ta sử dụng ám chiêu  mà đại ca, ta sơ sẩy, nàng ta liền âm thầm ra tay, ta không phòng bị đại ca."

Gã cầm đầu nhổ vào mặt gã: "Cút mẹ nó đi, lão tử  không nên tin thằng ngu ngươi, lần này thì hay rồi, mẹ kiếp toàn bộ bị bắt."

Cố Nam Châu nhìn về phía Thẩm Trại Hoa: "Nàng và Tiểu Thụ ở trước cửa đợi ta...ta đi một chút."

Đầu Thẩm Trại Hoa hơi choáng váng nàng kéo Tiểu Thụ ra khỏi nhà.

Mặt trời lên cao, cả thôn chói chang, rực rỡ . Thẩm Trại Hoa ngẩng đầu chăm chú nhìn mặt trời, trước mắt nhòa đi, đau nhói. Trong lòng nàng hơi loạn, nhanh chóng theo hắn, bước lên con đường không biết sống chết.  Mọi việc tới quá bất ngờ, nàng không kịp nghĩ.

Cố Nam Châu đưa dao cho Thẩm Trại Hoa, xoa xoa vết máu lấm tấm trên tay.

Hắn gầy yếu, cũng không cường tráng. Ngay cả giết người cũng không biết làm thế nào để khỏi dính máu vào tay.

Nhưng Thẩm Trại Hoa rất tin tưởng.

Nàng nghĩ, lão tử kìm nén nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể tự do phóng khoáng một lần nữa rồi. Chết thì chết đi, chỉ là một cái mạng thôi.

Nàng vẫn luôn có thể bởi vì một câu chuyện cũ mà đoạt người ta lên núi. Thẩm Trại Hoa ngu ngốc, Thẩm Trại Hoa cả gan làm loạn.

Mới không phải chịu uất ức, luôn làm trưởng thôn hiền lành, vô dụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương