"Thì ra là như thế." Mân Nhi nói: "Vậy thì chờ đến lúc chúng ta trở lại U Thủy Giới rồi quan sát nó cũng không muộn."

"Không sai, vấn đề này để cho Miểu Miểu nhức đầu tìm biện pháp đi." Lệ Nhược Nhã nhíu mày nói: "Chúng ta trước tiên nên nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn hiện tại của chúng ta đã!"

"À, đã xảy ra chuyện gì?" Bần đạo nghiêm nghị hỏi. Chuyện tình có thể khiến cho Lệ Nhược Nhã lo lắng như vậy hẳn là rất khó giải quyết.

"Phu quân, ngày hôm nay ta ra ngoài điều tra rốt cục nhìn thấy đám người ở bên ngoài kia xuất hiện một tên đầu mục." Mân Nhi bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà hành tung của ta cũng bị bọn họ phát hiện, nhờ có tiểu Lục giúp đỡ ta mới có thể thuận lợi chạy về."

"Ai mà lớn gan như vậy? Lại dám công kích nàng?" Bần đạo nhất thời giận dữ hét lên.

Những năm này ta thuận lợi đã quen, hơn nữa trên tay có tiểu Lục, Thiên Không Thành, Tru Tiên kiếm trận, Hạo Thiên thần kiếm, Huyễn Tật Thiên Hỏa...vân...vân toàn là hàng cao cấp nhất. Cho dù là siêu cấp cường giả như Hàn Băng ma thần cũng bị ta cho bắt sống ngay tại địa bàn. Cho nên trong lúc vô tình tinh thần bần đạo xuất hiện một tia ngạo khí. Vừa nghe có người dám công kích thê tử của ta, nhất thời ta nổi trận lôi đình, trong lòng tự nhủ, bần đạo mặc dù không muốn gây chuyện, nhưng mà thế nào cũng không phải là người e sợ phiền phức?

"Là bốn tên toàn thân trong suốt, thực lực thì…, ừ, sợ rằng không kém Hàn Băng ma thần." Mân Nhi cười khổ nói: "May nhờ ta vừa thấy được bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy, chẳng qua trên đường lẩn trốn bị bọn họ phát hiện. Sau đó tiểu Lục phóng ra siêu cấp pháp thuật hiệp trợ ta mới miễn cưỡng bình an quay về."

"A?" Bần đạo nhất thời há mồm kinh ngạc, vội vàng nói: "Nàng có phải nhìn lầm hay không? Cường giả cấp bậc Hàn Băng ma thần cũng không phải dễ dàng nhìn thấy nha, nàng làm sao trong một lần nhìn thấy bốn tên chứ? Thật sự xác định không?"

"Quần thể pháp thuật của tiểu Lục chàng cũng biết kinh khủng cỡ nào chứ?" Mân Nhi cười khổ nói: "Bốn người bọn họ lại có thể dễ dàng ngăn cản pháp thuật của tiểu Lục. Lại còn hỗ trợ thủ hạ đuổi theo ta tới đây? May lần này ta có được pháp bảo Thiên Thủy Thần Y bảo vệ, không chỉ lực phòng ngự kinh người, hơn nữa còn có kỹ năng ẩn thân siêu cấp và khả năng chạy trốn bằng đường thuỷ, lúc đó ta mới có khả năng chạy về được."

"Nàng nói không sai. Bốn tên kia đích xác rất lợi hại, hẳn là cùng cấp bậc với ta." Tiểu Lục đột nhiên tham gia vào chúng ta thảo luận.

"Vậy còn chờ cái gì, chúng ta đi nhanh lên thôi." Bần đạo nghe tiểu Lục nói xong, mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống. Thực lực của ta đối phó một gã Hàn Băng ma thần đã rất lao lực, nếu như bốn tên cùng tới căn bản không cần phải hỏi, ta chết là chắc rồi.

"Đã hơi muộn rồi." Tiểu Lục bất đắc dĩ nói: "Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta, không gian chung quanh đã bị giam cầm, ngay cả ta cũng chạy không được luôn."

"Sợ cái gì, có Hạo Thiên thần kiếm trong tay, ta cũng không tin phá không nổi không gian giam cầm của bọn chúng." Bần đạo ngạo nghễ nói.

"Nhưng vấn đề là ở chỗ, bọn chúng đã tới nơi rồi." Tiểu Lục bất đắc dĩ nói: "Những tên kia đang ở bên ngoài kêu gọi ngươi đấy."

Quả nhiên đám người bần đạo đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm: "Người ở bên trong nghe đây, lập tức cho tên quản sự nào đó đi ra nói chuyện, bằng không chúng ta lập tức đập nát toàn bộ các ngươi."

Bần đạo bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó nói với chư nữ: "Tránh đã không thoát vậy thì cứ đánh đi? Ta sợ ai chứ? Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lập tức làm tốt chuẩn bị chiến đấu, không có mệnh lệnh của ta không ai được lộn xộn."

"Dạ." Chư nữ nghe xong liền đáp ứng một tiếng lập tức tản đi.

Sau đó bần đạo mới không chút hoang mang đi ra bên ngoài. Giương mắt vừa nhìn bần đạo dễ dàng thấy được bốn tên lớn lối kia. Ngoại hình của bọn chúng rất kỳ lạ, y như con bạch tuộc treo ngược vậy. Phía dưới toàn là xúc tua giống như con sứa, bề ngoài trong suốt. Chẳng qua là thể tích bọn chúng rất lớn, thân thể có đường kính mấy trăm mét. Bọn chúng đang trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Bốn tên này hiển nhiên là Đại đầu mục, ở chung quanh còn rất nhiều tiểu quái vật các loại. Bần đạo không có hứng thú nhìn kỹ mấy con tôm tép làm gì, chẳng qua tùy ý liếc qua một vòng nhận biết số lượng của bọn chúng khoảng chừng ngàn vạn lần thì thôi. Thế nhưng quân đội khổng lồ như vậy chiếm cứ mặt đất phương viên mấy trăm dặm, mãi cho đến bây giờ chúng ta mới biết được sự tồn tại của bọn chúng, điều này làm cho bần đạo rất là khó chịu.

Chỉ có điều không thể trách chúng nữ điều tra không tận tâm, dù sao bốn tên này có cấp bậc ngang với tiểu Lục, muốn lặng lẽ điều động đại quân tới trước mặt ta tự nhiên là dễ dàng. Lấy thực lực chúng nữ hiển nhiên rất khó lòng phát hiện.

Mà bốn tên này làm như vậy nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn cho ta một cái hạ mã uy. Điều này vô tình để cho bần đạo yên lòng hơn một chút. Bởi vì cử động của bọn chúng cho thấy bọn người kia tạm thời không muốn liều chết tấn công. Bởi vì không ai lại ngu ngốc tới mức vô cớ gây chiến trước khi chưa biết rõ tình huống của đối phương.

Trên thực tế, nếu như bần đạo không đoán sai, bọn chúng chỉ đơn giản muốn biết ta có có thu hoạch gì ở Linh Hồn Thần Giới hay không mà thôi. Nếu có thì thu hoạch cái gì, ta mà chết thì ai giải thích nghi hoặc cho bọn hắn đây? Thậm chí, có lẽ bọn chúng còn đang ảo tưởng ta sẽ làm lao công miễn phí cho bọn hắn, tựa như Thánh thiên sứ vậy.

"Các vị, ta không biết đã mạo phạm các ngươi ở chỗ nào, tại sao lại bao vây chúng ta như thế?" Bần đạo bình thản nói: "Điều này hiển nhiên là tỏ vẻ không hữu hảo, hi vọng các ngươi có thể cho ta một trả lời hài lòng."

"Ha ha." Bốn quái vật cùng nhau cười lớn lên. Lát sau tên đầu lĩnh lớn nhất mới khinh thường nói với ta: "Nhóc con, chúng ta là Hấp Linh tứ quái, ở vô số Vị Diện chung quanh đây chính là phạm vi thế lực của chúng ta, ngươi chưa được chúng ta cho phép lại dám tới đây, đương nhiên là mạo phạm chúng ta rồi, hiểu chưa?"

Khốn kiếp, trong lòng bần đạo nhất thời nổi cơn giận dữ, cái địa phương đất hoang sơn cùng thủy tận thế này, ngay cả một người tồn tại cũng không có, bọn chúng còn không biết xấu hổ nói là địa bàn của mình? Đúng là không phải thứ gì tốt. Nhưng mà người trú dưới mái hiên làm sao không cúi đầu chứ? Ai bảo ta đánh không lại bọn hắn đây? Cho nên bất đắc dĩ, bần đạo tạm thời yếu thế nói: "Nếu nơi này là địa bàn của các ngươi, vậy thì chúng ta rời đi là được, cũng may chúng ta không có lòng dạ nào xông vào trong. Hiện tại không có phá hư thứ gì nơi đây, nói vậy mấy vị thần minh tôn quý sẽ không làm khó chúng ta chứ?"

"Ha ha." Gã đầu lĩnh Hấp Linh tứ quái cười lên một tiếng, nói: "Thằng nhóc cứng đầu, không nên chơi trò xảo quyệt với chúng ta, trên người của ngươi có khí tức Linh Hồn Hỏa độc hữu trong Linh Hồn thần giới. Hiển nhiên, ngươi từng đi qua nơi đó, hơn nữa không phải chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Nếu không, khí tức của ngươi sẽ không nồng hậu như vậy, có phải hay không?"

Không phải chứ? Bần đạo nhất thời cả kinh, trong lòng tự nhủ tên này là chó hay sao? Làm sao lỗ mũi linh như vậy chứ? Chẳng lẽ là hắn đang lừa gạt ta? Bần đạo cũng không thể dễ dàng rút lui như vậy. Nghĩ tới đây, ta lập tức lên tiếng phủ nhận: "Linh Hồn Thần Giới? Đó là địa phương nào?"

"Hừ, còn muốn giả bộ? Linh Hồn Thần Giới là cái gì ngươi lại không biết hay sao?" Hấp Linh lão đại cười lạnh nói: "Nơi này chỉ là Vị Diện hoang vu mà thôi, cần tài liệu không có tài liệu, cần linh khí không có linh khí, nguyên nhân duy nhất nó đáng chú ý chính là nó là lối đi duy nhất thông tới Linh Hồn Thần Giới. Dù sao ngươi cũng là chủ thần cấp một, thời gian quý giá vô cùng. Nếu như không phải muốn đi tới Linh Hồn Thần Giới thì ngươi tới nơi này hơn một tháng làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi ăn no rỗi việc chạy đến nơi đây tiêu hóa thức ăn hả?"

"Đúng đấy." Một tên khác tiếp lời: "Chúng ta ở chung quanh đây rất lâu rồi, nhưng tuyệt đối không có thấy người nào như ngươi, nhà ngươi nhất định là từ Vị Diện cực kỳ xa xôi đi tới. Chạy đường xa như vậy chẳng lẽ chỉ để phơi nắng một tháng thôi sao?"

"Chúng ta chẳng qua ở nhà lâu nên ngán, cho nên tùy tiện đi dạo chơi một chút, ngẫu nhiên đến chỗ này, cảm thấy nơi đây phong cảnh không tệ, trì hoãn ngắm cảnh thêm mấy ngày. Điều này hiển nhiên là bình thường chứ?" Bần đạo lẽo lự nói.

"Ài, phong cảnh không tệ?" Hấp Linh lão đại buồn cười nói: "Cách nơi này rất gần có một Vị Diện Thiên Giới, phong cảnh nơi đó mới thật sự mỹ lệ không sao tả xiết. Hơn nữa đó là thông lộ duy nhất đi tới chỗ này, các ngươi phải băng qua đó mới tới được đây, đúng không? Còn giả bộ với ta hả, địa phương tốt như vậy không ở, lại liều mạng chạy địa phương tan nát này ngắm cảnh? Ngươi đang tự xem mình là ngu ngốc, hay là thấy chúng ta ngu ngốc hả?"

"Đúng đấy, huống chi mùi vị trên người ngươi không lừa được chúng ta." Hấp Linh nhị quái nói tiếp: "Ngươi khẳng định từng đi qua Linh Hồn Thần Giới."

Buồn bực thật, làm sao bọn người kia khó dây dưa như thế chứ? Mọi chuyện đã tới bây giờ cũng không thể ngừng lừa gạt bọn họ. Cho nên bần đạo đành phải tiếp tục lẽo lự nói: "Chẳng lẽ ta đi tới đâu cũng lưu lại mùi vị nơi đó? Chuyện này cũng quá khó tin tưởngđi?"

"Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử thối kia, Hấp Linh tứ quái chúng ta trời sinh dùng Linh Hồn làm thức ăn, đối với mùi vị Linh Hồn tự nhiên là quen thuộc vô cùng. Loại Linh Hồn trong Thần Giới có mùi vị phi thường đặc biệt. Chúng ta thoáng cái là có thể nhận ra, cho nên ngươi căn bản không lừa được chúng ta." Hấp Linh lão đại đắc ý nói: "Bây giờ mau chóng nói thật đi? Nếu không, chúng ta sẽ không khách khí nữa?"

Bần đạo nhất thời hết chỗ nói rồi, bọn người kia xem ra thật sự không biết ta từng đi Linh Hồn Thần Giới, nhưng bọn chúng đã khẳng định được một chuyện ta từng hiện diện trong đó. Nhưng ta cũng không thể chấp nhận điều đó, vì như thế ta sẽ đụng phải phiền toái lớn hơn nữa. Bọn người kia vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, đánh cướp là còn nhẹ, nói không chừng bọn chúng còn bắt cóc ta, ép buộc ta làm lao công khổ sai thì sao? Có nói hay không đây? Thật đúng là khó xử chết ta rồi.

Khi mà bần đạo còn đang do dự, những tên khác nhất thời không nhịn được, gào lên: "Mau nói thật, nếu không bây giờ chúng ta sẽ hút đi Linh Hồn của ngươi, thông qua đọc trí nhớ cũng có thể nhận được đáp án chúng ta cần biết."

"Đúng đấy, nếu không nói chúng ta sẽ phải động thủ."

"Nói mau."

Đối mặt mấy tên khí thế bức người kia, trong lòng bần đạo mặc dù tức giận nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc trở mặt, cho nên ta thản nhiên nói với bọn họ: "Không sai, ta lần này tới là vì Linh Hồn thần giới."

"Ha ha." Hấp Linh tứ quái bỗng nhiên hưng phấn cười lớn lên. Hấp Linh lão đại lại càng cao hứng hỏi: "Ngươi có thể ở bên trong thời gian bao lâu?"

"Ước chừng mười phút đồng hồ." Bần đạo chậm rãi nói ra mấy chữ.

"Ồ, thật là lợi hại." Hấp Linh tứ quái kinh ngạc nói. Hấp Linh lão đại vội vàng hỏi: "Vậy ngươi dùng phương pháp gì ở bên trong đó thời gian dài như vậy ?"

"Thật xin lỗi, đây là bí mật của ta, thứ cho ta khó lòng trả lời." Bần đạo nói.

"Cái gì, ngươi dám không nói?" Hấp Linh nhị quái nhất thời giận dữ, nhanh chóng vung xúc tua bay đầy trời, dứt khoát uy hiếp ta: "Ngươi nếu không muốn chết, tốt nhất nên nói ra tất cả cho chúng ta biết. Nếu không, hừ hừ, ngươi ngươi sẽ phải hối hận."

"Các hạ, ta có thể cam đoan với ngươi, loại phương pháp này chỉ có một mình ta có thể sử dụng, đối với người khác không có hiệu quả. Nếu không, ta sẽ không tự mình tiến vào rồi." Bần đạo nói: "Ngươi có giết ta chiếm phương pháp này đi nữa cũng không có tác dụng đâu!"

"Ha hả, đừng sợ. Hắn chỉ nói đùa một chút mà thôi." Hấp Linh lão đại nhanh chóng giảng hòa, sau đó ra vẻ hào phóng nói: "Được rồi, chúng ta không hỏi thăm tư ẩn của ngươi. Thế nhưng ngươi có thể nói cho chúng ta biết mục đích tiến vào Linh Hồn Thần Giới của ngươi không? Dù sao đây chỉ là chuyện đơn giản thôi mà?"

Bần đạo suy tư một lát, tâm niệm liên tiếp vận chuyển, rất nhanh đã tìm ra một chiến lược đại thể có giải quyết tình hình khó khăn này, khà khà, mặc dù có âm độc một chút, nhưng ta đã bị buộc đến tình cảnh bất đắc dĩ. Ai bảo mấy tên hỗn trướng này hư hỏng như vậy đây? Không âm chết bọn chúng ta đây đi tìm ai chơi đùa chứ?

Nghĩ tới đây, bần đạo lập tức thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, bịa chuyện nói: "Tại hạ bình sinh thích nhất sưu tầm các loại thực vật quý trọng, ở bên trong hoa viên của ta cơ hồ có tất cả thực vật ly kỳ khắp các Vị Diện. Không tin các ngươi có thể nhìn lên Thiên Không Thành của ta, thực vật phía trên đó tuy nhiều nhưng chỉ một bộ phận nhỏ trong bộ sưu tầm của ta mà thôi."

"A..." Hấp Linh tứ quái nhìn lên Thiên Không Thành rất dễ dàng phát bên trong tòa thành khắp nơi đều là hoa viên, đặc biệt là tiểu Lục to lớn. Quả thực quá hấp dẫn ánh mắt bọn chúng rồi, cho nên bọn chúng lập tức tin ba phần cái chuyện ma quỷ ta bịa ra.

Bần đạo thấy bọn chúng gật đầu liền biết có cửa. Cho tiếp tục nói nhảm: "Ta trong lúc tình cờ nhận được một cơ hội, nghe một vị thần minh cường đại thỉnh thoảng nói tới Linh Hồn Thần Thụ dị thường kỳ quái, cho nên mới động tâm tư không tiếc tốn hao thời gian, từ vị trên tay thần minh chiếm được tấm bản đồ nơi này. Mục đích của ta vô cùng đơn giản, đó là đi tới nơi này sưu tầm một gốc Linh Hồn Thần Thụ trở về làm phong phú bộ sưu tầm."

"Thì ra là như thế." Hấp Linh lão đại đột nhiên khó hiểu nói: "Thế nhưng rất kỳ quái, ngươi chẳng lẽ không biết Linh Hồn Thần Giới nguy hiểm hay sao? Dù cho thần minh có thực lực hơn xa ngươi cũng không thể vào bên trong đó thu thập một gốc Linh Hồn Thần Thụ. Nhà ngươi tại sao có tự tin cho rằng mình có thể làm được?"

"Ta tu luyện công pháp tự sáng tạo tương đối kỳ lạ, đối với Linh Hồn Hỏa có năng lực chống đỡ tương đối cường hãn." Bần đạo bịa chuyện nói: "Vị thần minh kia nói cho ta biết, mặc dù ta chưa chắc thu thập được Linh Hồn Thần Thụ trở về. Nhưng mà có thể không chết ở trong Linh Hồn thần giới. Cho nên ta ôm thử tâm thái hy vọng đến nơi này tìm cơ hội xem sao!"

"Là như vậy hả?" Hấp Linh lão đại đột nhiên cười híp mắt nói: "Ha hả, không biết ngươi đã được như nguyện hay không đây?" Nói xong lời này Hấp Linh tứ quái cũng trở nên khẩn trương, không ngừng giương mắt nhìn ta trừng trừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bần đạo nhất thời căng thẳng, biết bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất, nhất định không thể đáp sai, kết quả đáp sai khẳng định là chết. Mấy tên này không phải là hạng người dễ lừa dối. Ta không thể nói không có bất kỳ thu hoạch nào, như vậy bọn chúng nhất định sẽ trực tiếp giết ta. Bởi vì nếu như ta không lấy được đồ vật đối với bọn họ chính là vô dụng. Vậy thì giết chết ta sẽ có thể cướp lấy Thiên Không Thành. Hiển nhiên đây là khả năng dễ xảy ra nhất.

Cho nên bần đạo cẩn thận nghiêm túc nói: "Hoàn hảo, ta bận rộn một tháng cuối cùng miễn cưỡng thu được một gốc."

"Hả?" Hấp Linh tứ quái nhất thời mừng rỡ không thôi, ta có thể cảm giác được sát khí của bọn hắn nhanh chóng biến mất. Trong mắt bọn hắn, ta bây giờ có tính hữu dụng, tự nhiên không thể giết chết được.

Hấp Linh lão đại lập tức nói: "Vậy có thể cho chúng ta biết ngươi thu hoạch ra sao không?"

Những tên khác cũng phụ họa nói: "Đúng, không cho chúng ta xem một chút, chúng ta làm sao biết ngươi có ba xạo hay không đây?"

"Ha hả, nhìn thì nhìn, không thành vấn đề !" Bần đạo cười nói: "Liếc mắt nhìn còn có thể mất đồ hay sao ?" Vừa nói bần đạo tiện tay từ trong không gian giới chỉ thả ra một gốc Linh Hồn Thần Thụ bình thường.

Không ngoài dự liệu của ta, gốc đại thụ này vừa xuất hiện một đống Linh Hồn Hỏa ở chung quanh gốc cây lập tức tản ra bốn phía, điên cuồng công kích hết thảy mọi vật xung quanh. Khi ta thả gốc cây ra đã tận lực cách xa Thiên Không Thành, cho nên không có bị phiền toái nhiều lắm.

May ở chỗ này chỉ có một gốc Linh Hồn Thần Thụ, Linh Hồn Hỏa chung quanh nó mặc dù nhiều, nhưng mà có rất ít tấn công bần đạo, sau khi ta thả ra Huyễn Tật Thiên Hỏa thì dễ dàng ngăn cản chúng nó.

Đám Linh Hồn Hỏa kia không tấn công ta được liền đánh về phía Hấp Linh tứ quái. Để cho bần đạo kinh ngạc chính là bốn tên này còn lợi hại hơn ta tưởng. Bọn chúng vũ động mấy trăm xúc tua dài ngoằng kia bắt giữ từng nhóm Linh Hồn Hỏa. Mấy cái xúc tua này rất linh hoạt, có thể dễ dàng bắt giữ Linh Hồn Hỏa có tốc độ nhanh như thiểm điện. Chỉ cần bị xúc thủ đụng tới, những Linh Hồn Hỏa kia đều không ngoại lệ bị dính lên trên xúc tua, từ từ thu nhỏ lại cuối cùng biến mất.

Bần đạo nhưng rõ ràng nhìn thấy nhóm Linh Hồn Hỏa đáng thương kia đã bị Hấp Linh tứ quái dùng xúc tua hấp thu năng lượng. Không trách được bọn chúng tự gọi là Hấp Linh tứ quái, đúng là cái loại biến thái dùng Linh Hồn làm thức ăn mà.

Bản lãnh Hấp Linh tứ quái tương đối cao, trong nháy mắt đám Linh Hồn Hỏa vốn bay đầy trời đã bị bọn hắn hấp thu toàn bộ.

Hấp Linh lão đại hút xong mấy thứ này, thở ra một hơi sảng khoái nói: "A, thật là quá ngon rồi, chúng ta thật lâu không có ăn được Linh Hồn tinh khiết như thế."

"Đúng vậy, đồ tốt như vậy nếu có thể ngày ngày ăn vào, thực lực của chúng ta nhất định có thể nhanh chóng tăng cường." Hấp Linh nhị quái không cam lòng nói: "Chỉ tiếc là hơi ít một chút." Vừa nói hắn vừa vừa đưa ánh mắt tham lam chuyển hướng sang Linh Hồn Thần Thụ trong tay bần đạo.

Bần đạo nhìn thấy mấy tên kia ánh mắt sáng ngời lên cũng biết bọn chúng đã động tham tâm, cho nên ta vội vàng thu Linh Hồn Thần Thụ vào trong không gian giới chỉ, sau đó giả bộ bình thản nói: "Không gian giới chỉ của ta không có bền chắc lắm, chỉ cần ta tiện tay một cái nó sẽ bị phá hủy ngay lập tức, một khi nó bị hủy diệt đồ vật bên trong cũng không thể tồn tại được."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương