"Ta không thích bị tính kế, hơn không thích chiến đấu với kẻ địch chưa quen thuộc người. Làm như vậy tỷ lệ thắng lợi sẽ hạ xuống rất nhiều. Ta không muốn đem vận mệnh của mọi người đặt ở phương diện vận khí." Bần đạo nhíu mày nói: "Cho nên trước hết chúng ta phải làm rõ ràng xem bọn họ là ai? Mà điều tra chuyện này tựa hồ Mân Nhi sẽ thích hợp hơn!"

"Ừ, ta hiểu." Mân Nhi gật đầu nói: "Ta sẽ đi điều tra ngay bây giờ." Nói xong nàng định đi ra.

"Đợi một chút." Bần đạo vội vàng gọi nàng lại, nói: "Mặc dù nàng có thuộc tính Hắc Ám hệ am hiểu ẩn giấu hành tung. Nhưng mà thực lực của nàng ta không có yên tâm lắm, dù sao nàng chỉ mới vừa vặn bước vào cánh cửa thứ thần. Một khi bại lộ nàng không có bao nhiêu năng lực tự vệ, ta không muốn có chuyện ngoài dự liệu."

"Vậy phu quân có ý tứ…?" Mân Nhi khó hiểu hỏi.

"Hắc hắc, chờ ta tìm cho nàng một đạo bùa hộ mệnh." Bần đạo cười nói, ngay sau đó ta nói với tiểu Lục: "Tiểu Lục này, lần trước ngươi cho ta mảnh lá cây kia còn cái nào hay không?"

"Dĩ nhiên, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tiểu Lục đột nhiên kỳ quái nói: "Nhưng ngươi không phải đã dùng vỏ cây tốt hơn rồi sao?"

"Ta muốn lấy một cái lá cho Mân Nhi sử dụng, nàng cần ra ngoài xem xét tình báo. Nếu như đụng tới nguy hiểm, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ đấy." Bần đạo giải thích.

"Không có vấn đề !" Tiểu Lục đáp ứng một tiếng, sau đó từ trên tán cây bay xuống một cái lá cây, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay Mân Nhi. Sau đó ẩn vào trong thịt tạo thành một đồ án huy chương kỳ lạ.

"Thật là xinh đẹp." Mân Nhi sờ sờ vào nơi đó, đột nhiên nói với ta: "Nhưng mà tiểu Lục không phải cần chú ý bảo vệ ngươi hay sao? Lỡ may chúng ta đồng thời gặp nạn, hắn có thể phân tâm đó?"

"Ha hả, ta đoán chừng mỗi lần ta chỉ có thể vào Linh Hồn Thần Giới nửa canh giờ, sau đó sẽ phải dùng thời gian nửa ngày khôi phục linh khí. Nói cách khác, một ngày chỉ có thể dùng đến tiểu Lục một canh giờ, thời gian còn lại hắn có thể bảo vệ nàng." Bần đạo cười khổ nói: "Đừng xem mỗi ngày chỉ có một canh giờ hành động. Đó là vấn đề mệt chết người đó, khốn kiếp, Linh Hồn Thần Giới rộng lớn như vậy, lấy tốc độ của ta không biết hao tốn bao nhiêu thời gian mới có thể tìm thấy gốc Linh Hồn Thần Thụ Vương chết tiệt kia nữa. Cuộc sống sau này xem ra không có nhàn hạ được rồi!"

"Ha ha." Chúng nữ nghe thế cùng nhau cười lên.

Cuộc sống kế tiếp y như bần đạo nói, tuyệt đối là địa ngục trần gian mà. Ta không phải ăn đau khổ bên trong Linh Hồn Thần Giới thì mệt mỏi quay trở ra khôi phục pháp lực, đúng là quá khổ sở rồi. Thế nhưng, vận động cường độ lớn như vậy hoàn toàn có thể xem như một loại rèn luyện. Dù sao kiên trì chừng một tháng, bần đạo đã có thể hoạt động ở trong Linh Hồn Thần Giới hơn bốn mươi phút.

Dưới tình huống áp lực bị Linh Hồn Hỏa liên tục điên cuồng tiến công, bất luận kiếm pháp hay là vận dụng Huyễn Tật Thiên Hỏa, bần đạo đều có phát triển bay vọt về chất. Hơn nữa rốt cục ta có thể dồn nhiều tinh lực hơn để tìm kiếm Linh Hồn Thần Thụ Vương.

Cuối cùng người có tâm tất có hậu báo, sau khi bần đạo mệt mỏi rã rời rốt cuộc tìm thấy mục tiêu. Đó là một gốc Linh Hồn Thần Thụ phi thường khổng lồ, chỉ riêng tán cây chiếm diện tích ước chừng vài dặm. Mặc dù có điểm hơi khác so với Miểu Miểu miêu tả, nhưng ta vẫn chắc chắn đã tìm thấy đúng mục tiêu.

Linh Hồn Thần Giới quá mức rộng lớn. Bởi vì khắp nơi đều là Linh Hồn Hỏa, Nguyên thần của ta không dám lộn xộn chút nào, việc này làm cho ta không có cách nào dùng Nguyên thần dò xét chuyện ở bên ngoài. Chỉ dựa vào mắt thường quan sát thì lấy lực lượng một mình bần đạo mà muốn tìm kiếm một vật hiếm hoi đúng là quá khó khăn. Huống chi mỗi ngày ta chỉ có thời gian một giờ, căn bản là không đủ dùng mà. Hơn một tháng xuất động liên tục, mỗi ngày ta trở về cũng không thể hoàn toàn khôi phục, thân thể đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Tại áp lực hành hạ như thế đi xuống, không chừng ta đây sớm ngày mệt mỏi chết luôn cho rồi.

Mặc dù gốc Linh Hồn Thần Thụ ở trước mắt nhỏ hơn so với Miểu Miểu miêu tả. Thế nhưng đã là một gốc cây Linh Hồn Thần Thụ lớn nhất ta từng thấy từ trước tới nay rồi. Hơn nữa, ta có thể phát giác Linh Hồn Hỏa chung quanh nó vô cùng cường đại, so với Linh Hồn Thần Thụ bình thường quả thực là cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc. Từ đó ít nhất ta có thể đánh giá nó không phải là Thần Thụ bình thường, về phần có phải Thụ Vương hay không thì ta mặc kệ. Chẳng quản nó ra sao, cứ thu về đã rồi tính tiếp. Nếu không kết thúc nhiệm vụ đáng chết này, ta đây chắc chắn sẽ hóa điên mất.

Nghĩ tới đây bần đạo không do dự nữa, lập tức huy vũ Hạo Thiên thần kiếm múa một vòng chung quanh đại thụ. Lợi dụng Hạo Thiên thần kiếm phóng ra kiếm quang đào cả vùng đất chung quanh đại thụ, tạo thành một cái hố phương viên vài dặm hoàn toàn bao phủ cả bộ rễ đại thụ vào trong. Hắc hắc, chỉ cần không thương tổn nó là có thể thu hồi được rồi, nhiệm vụ của ta coi như là hoàn thành. Về phần Miểu Miểu đánh giá nó ra sao thì ta bất kể, đó là chuyện sau này. Chuẩn bị cho tốt xong, bần đạo lập tức thực hiện di chuyển nó vào không gian giới chỉ.

"Ha ha, đại công cáo thành." Bần đạo cười hì hì lẩm bẩm: "Thế nhưng chỉ mới tiến vào trong này có mấy phút đồng hồ, bây giờ đi ra ngoài cũng là lãng phí, lại thu thập thêm mấy gốc cây bình thường vậy. Đến khi quay về rao bán giá cao cũng tốt."

Bần đạo nghĩ đến là làm, lập tức dạo chung quanh thu thập mười gốc đại thụ, toàn bộ đào hốt đúng cách, thu một nhóm an toàn trở về. Cuối cùng ta còn hái một ít cây cỏ nho nhỏ mọc bên cạnh đại thụ. Thật là không hái không biết, vừa mới hái xuống mấy khóm cỏ này thế mà mềm dẻo vững chắc dị thường, lấy lực lượng bần đạo cũng phải hao phí khí lực rất lớn mới có khả năng bứng một gốc cỏ nhỏ bé như thế.

"Bảo bối, chắc chắn là bảo bối rồi." Bần đạo lập tức ý thức được vấn đề này, nếu như ngay cả ta cũng khó lòng nhổ nó lên, nhất định là có chỗ hữu dụng. Dù sao đây chỉ chỉ là tài liệu nguyên thủy nhất, nếu như có đại sư hiểu biết luyện chế, cố hóa, kết hợp, rồi bố trí vào trận pháp. Cuối cùng chế tạo ra vật liệu may mặc nhất định sẽ có lực phòng hộ cực kỳ khủng bố. Ở trong ấn tượng của ta từng có vài loại nguyên liệu mạnh nhất để chế tạo bảo y cũng không có cường độ phòng hộ mạnh như thế này.

Bảo vật cỡ này ta làm sao bỏ qua được chứ? Lập tức múa Hạo Thiên thần kiếm như bay, kiếm quang đầy rẫy mặt đất, một đạo kiếm quang hiện lên lập tức chém ngã một mảng cỏ lớn (thằng này dùng thần kiếm đi cắt cỏ, vãi thật - ^^"). Chà chà chà, không qua một hồi ta đã bứng sạch cỏ trong phạm vi mấy chục dặm. Cuối cùng ta dứt khoát ngay cả cỏ lẫn đất đều mang đi luôn, sau này trở về xem một chút có thể nuôi trồng loại cỏ này hay không. Dù sao tới một lần cũng không dễ dàng, ta cũng không có rảnh đến mức lâu lâu chạy tới chỗ này dạo chơi.

Trong lúc nhổ cỏ bần đạo còn có một phát hiện kinh người, chính là đất đai ở chỗ này toàn bộ đều là ở trạng thái vật chất cố định y như đồ sứ vậy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Độ cứng tuyệt đối không thua kém tinh cương chút nào, thậm chí chắc hơn một chút. Cũng chỉ có Hạo Thiên thần kiếm sắc bén mới có khả năng dễ dàng đào cả gốc lẫn đất đai như thế. Nếu như đổi lại một thanh vũ khí khác, cho dù là Tru Tiên Kiếm chính phẩm với lực sát thương kinh người cũng không thể nào làm được điều này. Xem ra Thần Thánh thiên sứ không thể thu được Linh Hồn Thần Thụ đúng là có đạo lý của nó. Ít nhất bọn họ tuyệt đối không thể nào dễ dàng đào đất ở chỗ này.

Thật ra, nơi đây có thể có kỳ quái như thế đất cũng không kỳ quái, dù sao nơi này khắp nơi đều là Linh Hồn Hỏa, mặc dù loại này hỏa diễm cũng không phải là lấy nhiệt độ đả thương người, nhưng mà nhiều như vậy Linh Hồn Hỏa tụ tập ở chung một chỗ, như cũ khiến cho Linh Hồn Thần Giới dưới mặt đất nhiệt độ đạt đến kinh người hai ba ngàn độ. Hàng năm nơi dưới loại tình huống này nhiệt độ dưới, cho dù là lại bình thường thổ, chỉ sợ cũng phải có một biến hóa cực lớn sao?

Nói không chừng tất đều là đồ tốt, bần đạo luôn luôn mang tôn chỉ thà rằng giết lầm một ngàn, không thể bỏ qua cho một cái. Dù sao không gian giới chỉ vẫn còn rộng rãi, bần đạo không chút khách khí hốt thêm vài thảm cỏ nữa. Ngay cả đất lẫn thảo đều thu vào hết.

Cổ động cướp đoạt một trận xong xuôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Ta lưu luyến không rời nhìn lại nơi này, sau đó trực tiếp phá vỡ vách tường Vị Diện trở lại Thiên Không Thành.

Sau khi trở về ta làm chuyện đầu tiên chính là nhắm mắt điều tức khôi phục, ta hôm nay vận động khá nhiều. Cho nên pháp lực hao phí cực kỳ to lớn, cộng thêm mấy ngày vất vả liên tiếp khiến cho bần đạo có cảm giác vô cùng mỏi mệt.

Trải qua mấy giờ điều tức ta cuối cùng khôi phục bảy thành thực lực. Không có biện pháp, ngày ngày uống thuốc hậu quả chính là dược hiệu giảm thấp, bây giờ còn có thể khôi phục bảy thành cũng không tệ rồi.

Bần đạo mở mắt ra lập tức thấy được chúng nữ. Các nàng nhìn thấy ta tỉnh cả đám xúm lại hỏi thăm. Lệ Nhược Nhã giúp ta lau mặt, Mân Nhi đưa lên một chén trà thơm, Băng Hỏa công chúa thì chạy đến xoa bóp lưng cho ta, Ái Liên Na thì giúp ta rửa chân.

Ở trong Linh Hồn Thần Giới ta không ngừng múa kiếm tiêu diệt đám Linh Hồn Hỏa, thể xác đúng là mệt đến ngất ngư. Các nàng thấy thế rất là đau lòng, nhưng mà không thể giúp gì cho ta cả, đành phải chiếu cố ta như thế. Một tháng trôi qua, bần đạo mặc dù mệt mỏi nhưng mà trong lòng cũng rất đắc ý, đồng thời cũng sinh ra cảm giác cảm động, ai dà, trên đời này khó tiêu thụ nhất chính là mỹ nhân quan tâm mà.

"Phu quân, hôm nay thu hoạch như thế nào?" Mân Nhi nhẹ nhàng hỏi.

"Hết thảy đã thành công." Bần đạo cười nói: "Hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai có thể quay trở về."

"Thật sao?" Chúng nữ bỗng nhiên hưng phấn kêu lên. Ái Liên Na vội vàng nói: "Linh Hồn Thần Thụ Vương tìm được rồi sao? Cho chúng ta nhìn một chút đi?"

"Chưa được." Bần đạo cười khổ nói: "Nó bị ta trực tiếp nhổ cả gốc cây ném vào trong không gian giới chỉ, chung quanh Linh Hồn Thần Thụ Vương toàn là Linh Hồn Hỏa. Nếu như thả ra chúng nó sẽ tạo phản ngay lập tức, cho nên các nàng muốn nhìn nhất định phải tìm một nơi an toàn. Chờ ta tiêu diệt hết Linh Hồn Hỏa mới được. Thật ra tốt nhất chúng ta cứ như vậy giao cho Miểu Miểu, những Linh Hồn Hỏa kia đừng mong phát động ảnh hưởng đến chúng ta. Bởi vì ta cảm thấy thứ này không phải dễ chơi như vậy. Ta cũng không muốn có chuyện gì ngoài dự liệu."

"Bồi dưỡng thực vật đối với thần minh Thủy hệ chính là chuyện vô cùng đơn giản mà? Miểu Miểu dù sao cũng là Đại thần thượng cổ Thủy hệ đẳng cấp cực cao, chẳng lẽ lấy thực lực của nàng còn nuôi không nổi một gốc cây? Đây cũng quá khó tin rồi?" Mân Nhi kinh ngạc nói.

"Chưa chắc." Bần đạo cười khổ nói: " Linh Hồn Thần Thụ hiển nhiên là tiên thảo, nó đã không phải là thực vật bình thường nữa rồi. Dù sao ta ở trong Linh Hồn Thần Giới thời gian lâu như vậy, đến bây giờ cũng không có nhìn thấy một giọt nước nào. Từ đó có thể thấy được, Linh Hồn Thần Thụ sinh trưởng không cần nước, cho nên Miểu Miểu không nhất định có thể xử lý nó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương