Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 789: Nộ trảm Ngọc đế


"Ngươi cứ khoác lác đi, ha ha." Ngọc đế cười to nói: "Thuộc hạ của ta tới rồi, tiểu tử, chúng ta quay đầu tạm biệt ngày sau gặp lại nhé. Ha ha ha !" Khi hắn cười lên điên cuồng, thiên binh thiên tướng quả nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, bọn họ vận nón giáp rõ ràng ánh sáng lấp lánh, quân trận chỉnh tề, đằng đằng sát khí trực tiếp giết tới chỗ ta. Mà lúc này Thiên Không Thành còn đang cách ta hơn một ngàn dặm. Thật là buồn bực quá đi!

Khi mà thiên binh thiên tướng chạy tới vùng phụ cận, bần đạo đành phải buông tha cho lão Ngọc đế. Ngay thời khắc mấu chốt đó, thanh âm Thất công chúa dùng tâm linh truyền tin đột nhiên xuất hiện trong tai của ta: "Âu Dương tỷ tỷ, xin lập tức giải trừ không gian phong tỏa, tiểu Lục đã tụ thế xong. Phu quân hãy cuốn lấy Ngọc đế thời gian mười giây, không để cho hắn dùng không gian pháp thuật chạy thoát."

"Tốt." Bần đạo nhất thời tinh thần đại chấn, giận dữ hét: "Ngọc đế lão nhi, ngươi xong xuôi rồi. Thái Cực sinh Lưỡng Nghi !" Ta hô to một tiếng, Hạo Thiên thần kiếm tăng nhanh thêm ba phần bao phủ toàn thân Ngọc đế.

Vào lúc này, pháp trận không gian phong tỏa trong thành Thiên đường cũng vừa vặn ngừng vận chuyển, tiểu Lục lập tức phát động Thuấn Gian Di Động tụ thế đã lâu, Thiên Không Thành thoáng cái xuất hiện ở bên cạnh ta. Cũng may ma lực tiểu Lục vô cùng biến thái mới có thể làm nổi chuyện này, vừa bổ sung năng lượng cho Hạo Thiên thần kiếm, lại còn có thể Thuấn Gian Di Động một tòa thành lớn như vậy. Mặc dù lần này di động hao phí thời gian rất ngắn, nhưng mà trọng lượng và thể tích tòa thành to như vậy vẫn cần có năng lượng rất khổng lồ. Khi Thiên Không Thành xuất hiện, vận mệnh Ngọc đế coi như triệt để an bài rồi.

Thiên Không Thành đến nơi khiến cho bần đạo hưng phấn không thôi, bảo kiếm trên tay chặt chẽ đâm chém. Lão Ngọc đế cũng cảm thấy không gian biến hóa, gấp gáp thi triển thuấn di thoát khỏi phiến không gian này. Thế nhưng Hạo Thiên thần kiếm thật sự lợi hại, ngay cả không gian cũng có thể chém đứt. Ngọc đế nếu như cả gan thuấn di xuyên qua không gian, bắt buộc phải dừng lại trong nháy mắt, mặc dù thời gian ngắn đến mức không cần phải tính. Nhưng mà nhiêu đó hoàn toàn đủ để ta chém một kiếm ngăn cản quá trình chuyển dời. Cho dù đối mặt không gian đã mở rộng, hắn cũng không có một chút biện pháp nào.

Ngọc đế cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn, chỉ cần vài giây nữa Tru Tiên kiếm trận sẽ hoàn toàn phát động, không gian lại bị phong tỏa lần nữa. Đến lúc đó hắn ccó mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Vì muốn chạy giữ mạng, Ngọc đế lập tức điên cuồng không tiếc tổn thương, vùng vẫy thoát ra vòng vây Kiếm khí của ta. Chỉ tiếc rằng thời gian mấy giây là quá ngắn, tất cả cố gắng của hắn chỉ là phí công. Lát sau hắn đã bị Kiếm vân đỏ ngầu bao vây chặt chẽ, Hạo Thiên thần kiếm liên tục chém trúng người hắn. Về phần thiên binh thiên tướng của Ngọc đế đến lúc này cũng đành phải lắc đầu vô lực. Mấy vị tướng lãnh không chút do dự dùng pháp thuật không gian mang theo thuộc hạ tinh nhuệ chạy thoát khỏi nơi này. Khi mà pháp trận giam cầm không gian của thành Thiên đường bắt đầu vận chuyển, ba mươi vạn thiên binh thiên tướng đã biến mất toàn bộ.

"Hắc hắc." Bần đạo cười lạnh nói với Ngọc đế đang giãy dụa bên trong Tru Tiên kiếm trận: "Tốc độ thuộc hạ ngươi chạy giữ mạng đúng là nhất lưu nha! Thế nào? Mùi vị chúng bạn xa lánh có tốt không?"

"Ha ha." Ngọc đế cười lên như điên, nói: "Ngươi đúng là một tên ngu ngốc. Chẳng lẽ thật sự cho rằng chỉ có Đạo Môn các ngươi mới có thể Nhất Khí Hóa Tam Thanh sao? Ha ha, ngại quá, ta cũng biết chiêu đó!"

"Cái gì?" Bần đạo nhất thời kinh hãi nói: "Ngươi nói đến phân thân?"

"Ha ha, không sai, coi như ngươi có chút ít thông minh." Ngọc đế cười to nói: "Ngươi không nghĩ tới hả? Ngươi không vui hả? Ha ha."

"Đáng giận." Bần đạo tức giận nói: "Ngươi mà lại đi học trộm pháp thuật Đạo Môn chúng ta? Thật là cái đồ không biết xấu hổ."

"Người không biết xấu hổ chắc chắn là vô địch." Ngọc đế mặc kệ hết thảy, cười to nói: "Ta hôm nay xem như hiểu sâu lòng người, thấu hiểu rất rõ ràng nhiều thứ. Nếu như không có được vài bản lãnh bảo vệ tánh mạng, ta đây chẳng phải vẫn lạc trên tay tiểu tử ngươi hay sao? Nằm mơ đi…"

"Hừ, phân thân thì phân thân." Bần đạo cả giận nói: "Ta có thể diệt ngươi một lần, cũng có thể diệt ngươi hai lần, ba lần, xem ngươi có bao nhiêu phân thân để cho ta chém."

"Ha ha. Trò chơi đồng dạng có thể lừa ta hai lần sao? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi." Ngọc đế nói: "Mặc dù chết một cái phân thân coi như là tổn thất rất lớn. Nhưng mà tính mạng của ta còn giữ được, ta đây còn có cơ hội lật bàn. Lần này coi như ngươi thắng. Sau này sẽ đến phiên ta rồi. Ngươi chờ đó cho ta, hãy đợi đấy."

"Ngươi chết đi !" Bần đạo gầm lên. Lúc nói chuyện ta nhắm được một cơ hội, dùng Tru Tiên kiếm trận che chở đột nhiên hiện ra bên cạnh hắn, Hạo Thiên thần kiếm bay lên chém nát thân thể hắn.

Sau khi lão Ngọc đế chết đi, cuộc chiến trên Thần Giới xem như kết thúc. Còn dư lại mấy chi quân đội không còn có ý chí chiến đấu bị đại quân của ta lập tức đánh cho chim bay thú tán. Lúc này Thần Giới hỗn loạn một mảnh, khắp nơi đều là địch nhân tan tác. Cũng may quân đoàn Thiên Sứ coi như chỉnh tề, dưới sự chỉ huy của Âu Dương Nhược Lan chiếm giữ tất cả cánh cửa không gian truyền tống. Sau đó, chúng ta bỏ qua không gian giam cầm, bần đạo điều khiển vài trăm triệu đại quân Thiên sứ vẫn giấu ở các Vị Diện gần đó tiến vào Thần Giới, tiến hành công việc kết thúc chiến tranh.

Dưới tình huống này, địch nhân xâm lấn trong vòng vài ngày đã bị quét sạch, có kẻ hạ vũ khí đầu hàng, có kẻ chạy sâu vào trong Thần Giới trốn tránh, có kẻ thừa dịp pháp trận giam cầm dừng lại thuấn di ra ngoài. Dĩ nhiên, bính lính chiến tử quá nhiều, ai bảo thân hình bọn hắn quá xấu xí chứ? Những vị Thiên sứ kia chết sống cũng không muốn bắt làm tù binh. Tóm lại sau trận chiến này, quân đội hơn một tỷ người xâm lấn Thần Giới coi như toàn diệt.

Nhìn thấy trên chiến trường không còn cái gì chướng mắt, bần đạo giao lại quyền chỉ huy cho Thất công chúa, bản thân trở lại Thiên đường nghỉ ngơi. Một lần đại chiến xong xuôi, ta đây cực kỳ mệt mỏi, mặc dù Hạo Thiên thần kiếm sử dụng năng lượng của tiểu Lục, nhưng mà ta đây khống chế nó cũng tốn không ít khí lực.

Chẳng qua bần đạo buồn bực nhất chính là, bản thân mình mỏi mệt không chịu nổi vừa quay trở lại đã bị ba người Hỏa tổ vây quanh hỏi han đủ chuyện.

Hỏa tổ là người gấp gáp nhất, mở miệng nói: "Nói mau, những thanh kiếm kia đều là siêu cấp thần khí đúng như Lam Tạp nói hả?"

"Ha hả." Bần đạo nhìn Lam Tạp một cái, cười khổ nói: "Thật không hỗ là người của Thái Thản hoàng tộc, ánh mắt đúng là lợi hại, không sai, bọn chúng là vũ khí do ân sư ta tự mình luyện chế. Dựa theo tiêu chuẩn phân chia của thần khí, hẳn là đạt tới hạng siêu cấp thần khí. Thế nhưng, uy lực một cái cũng không mạnh mẽ gì lắm, mấu chốt là phải tổ hợp mới lợi hại được như thế."

"Trời đất." Nữ thần Nguyên Tố khiếp sợ nói: "Nhiều thần khí như vậy, ngươi làm thế nào phát huy cho hết tác dụng đây?"

"Trận pháp." Bần đạo cười nói: "Chúng ta Đạo Môn am hiểu nhất đúng là trận pháp."

"Trận pháp?" Lam Tạp nhất thời tỉnh táo tinh thần, vội vàng hỏi: "Có phải là sử dụng trận đồ giống như ma pháp trận của chúng ta không?"

"Không khác bao nhiêu đâu." Bần đạo cười nói.

"Thật hả?" Lam Tạp hưng phấn nắm lấy tay ta nói: "Dạy cho ta đi? Ta muốn học !" Hiển nhiên, trên phương diện luyện kim Thái Thản tộc luôn luôn cực kỳ hứng thú.

Bần đạo đành phải cười khổ từ chối: "Đây là cơ mật sư môn, tha lỗi cho ta không cách nào tòng mệnh."

"A? Thật sự xin lỗi." Lam Tạp nhất thời thanh tỉnh, mặt mày đỏ lên nhẹ nhàng thi lễ với ta. Sau đó lúng túng nói: "Ta thật ra không có ý tứ gì khác, chỉ là tò mò mà thôi."

"Ha hả, ta có thể hiểu mà." Bần đạo cười nói.

"À." Lam Tạp xoa xoa hai bàn tay, tiếp tục thử dò xét ta: "Không biết chúng ta có thể tiến hành hợp tác hay không đây?"

"Hợp tác loại gì?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Chúng ta tiến hành trao trên phương diện luyện kim của Thái Thản tộc với trận pháp của các ngươi." Lam Tạp khẩn trương nói: "Ai cũng không bị lỗ lả, ngươi thấy thế nào?"

"Ta cần phải suy nghĩ thêm đã." Bần đạo nói: "Có lẽ ta phải xin chỉ thị sư môn."

"Ta chỉ là tạm thời nảy sinh hứng thú mà thôi, cho nên ta cũng phải trở về trưng cầu ý kiến với bề trên đã." Lam Tạp cười khổ nói: "Chỉ mong mấy quan trên không nên ngoan cố quá. Ta thật sự muốn biết kết hợp luyện kim thuật và trận pháp lại với nhau, rốt cuộc sẽ sinh ra cái loại kết quả gì đây."

"Ha hả, ta cũng muốn biết." Bần đạo cười nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Được rồi, ta thấy Tam Phong ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta để hắn nghỉ ngơi đi." Nữ thần Nguyên Tố lên tiếng giải vây cho ta.

Hỏa tổ và Lam Tạp mặc dù còn một đống câu hỏi cũng đành phải thả ta ra. Lúc này bần đạo mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Trận chiến này đánh xong, uy vọng của bần đạo bên trong hàng ngũ chư thần gia tăng rất nhiều. Ta có khả năng giết chết Ngọc đế đã đủ để cho chư thần nhận định, ta là cường giả ngang hàng với Đại mẫu thần và Thái Thản thần hoàng. Từ đó về sau, bất kỳ ai thấy ta cũng một mực cung kính. Vấn đề mua bán biến thành dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí chư thần vì muốn tỏ vẻ tôn trọng ta còn tự mình chủ động đưa tới lễ vật quý trọng, lấy danh nghĩa là ăn mừng ta thắng lợi.

Về phần Vị Diện của ta bị cướp đoạt trước kia thì lại càng dễ dàng, trên căn bản không cần phải phát sinh chiến tranh tranh đoạt, quân đoàn Thiên Sứ dạo một vòng đã thu hồi được toàn bộ. Những kẻ chiếm giữ Vị Diện kia bây giờ chỉ cầu ta không giết tới bọn hắn là may mắn lắm rồi, làm gì còn dám giữ lấy địa bàn của ta chứ? Bọn họ phái sứ giả cầu hoà tới đứng đầy cả cửa thành Thiên đường, chỉ tính riêng lễ ra mắt đã chứa đầy vài cái kho hàng lớn rồi.

Đáng tiếc bần đạo không phải là người chỉ chăm chú giữ lấy, từ lần trước bị Jesus và Ngọc đế liên thủ chơi chết một mạng, trong lòng ta đã có sự biến chuyển cực lớn. Mặc dù không đến nổi biến thành ác ma khát máu, nhưng mà lại tăng thêm lo lắng suy nghĩ nhiều hơn vì an toàn cho mình và thê tử. Cho nên, chỉ cần kẻ nào sinh ra uy hiếp đối với chúng ta, ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào tiến hành diệt trừ.

Chuyện đối đãi những thế lực thỉnh cầu hoà, bần đạo không có đáp ứng hoàn toàn. Những kẻ từng chiếm lĩnh địa bàn của ta, cổ động giết chóc người thường và lưu lại thế lực ở đó, bần đạo sẽ bắt bọn họ nợ máu phải trả bằng máu. Khổng Tử viết: "Lấy ơn báo oán, lấy đức trả ơn." Chính là đạo lý này, bần đạo cực kỳ đồng tình với nó.

Về phần những gã tòng phạm, bản thân ta có thể tha cho bọn hắn, nhưng mà tổn thất bao nhiêu thì phải bồi thường gấp mười lần cho ta. Không phải là bần đạo nổi lòng tham, thật sự phải làm như thế, nếu như hạ thủ không dứt khoát sẽ mất đi tính uy hiếp. Nếu như ta trừng phạt bọn hắn không đủ đau khổ mà nói, ngày hôm sau nói không chừng còn có người cả gan làm tiếp. Đây chính là vì phòng ngừa vạn nhất.

Trong chuyện này, bước đầu ta định ra ba tên chủ sự công chiếm Vị Diện của ta, theo thứ tự là Minh thần ở Minh giới, Âm Mưu thần ở Hắc Ám giới, cùng với đầu lĩnh quái vật khống chế một Vị Diện. Đồng thời, bọn họ còn quản lý không ít Vị Diện nhỏ khác, ta cũng không có ý định bỏ qua. Dù sao ta bây giờ danh tiếng đang lên đến đỉnh phong, không hề e sợ người khác dám đánh chủ ý lên người ta. Còn nữa, bần đạo hợp nhất vài chục quân đoàn đầu hàng, đều là đội ngũ có vài điểm đặc sắc. Tổng nhân số đã vượt qua ba tỷ người, vào thời điểm này ta binh nhiều tướng mạnh, chiếm nhiều Vị Diện hơn nữa cũng không có vấn đề gì cả.

Về phần tù binh, hắc hắc, toàn bộ bắt đi làm nô lệ cho ta, ta bây giờ muốn xây dựng lại Thần Giới, đang thiếu thốn rất nhiều nhân thủ. Thử nghĩ đến công việc xây dựng lại cung điện, nhân lực không đủ ta đã muốn nhức đầu, có thêm những tên tù binh này điền vào chỗ trống còn ngại không đủ mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương