Trượng Phu Trẻ Tuổi Xinh Đẹp Của Ta
-
Chương 1
Hôm nay là ngày đệ đệ Y Diễm tốt nghiệp đại học, cho nên phụ thân, ta cùng muội muội Tử Lung cùng nhau đến khách sạn Hilton làm tiệc chúc mừng.
Ở Đài Loan, gia tộc của ta cũng xếp số một số hai trong thương giới. Trong nhà, chỉ có phụ thân cùng ba anh em chúng ta. Nhiều năm trước, lúc ta mười lăm tuổi, mẫu thân đã bệnh nặng rồi qua đời. Từ đó về sau, phụ thân cũng không tái hôn nữa, một thân một mình chăm sóc ba anh em chúng ta cùng sự nghiệp.
Ta tên là Y Triển, năm nay hai mươi tám tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, ta vào công ty của phụ thân làm việc. Sau khi quan sát ta nhiều năm, phụ thân nói ta không thích hợp làm lãnh đạo công ty. Vị trí thích hợp nhất của ta là làm trợ thủ cho Y Diễm, còn Y Diểm sẽ tiếp quản công ty. Hắn nói ta nhìn xa trông rộng nhưng tích cách lại quá ôn hòa, không thích hợp sống trong thương trường người lừa ta gạt này.
Ta cũng không bất mãn gì với quyết định của phụ thân, ta hiểu rõ mình tuyệt đối không thể lãnh đạo được Y thị. Phụ thân nói ta ôn hòa, thực ra phải gọi là mềm yếu mới đúng, như vậy làm sao ta có thể sống trong thương trường đây?
Đệ đệ kém ta năm tuổi, còn muội muội thì kém ta bảy tuổi. Từ khi chúng hiểu chuyện đã bắt đầu làm người bảo vệ cho ta, đặc biệt là Y Diễm, dù cho bây giờ đã có bạn gái, nhưng vẫn giống hệt khi còn bé, lúc nào cũng bảo vệ chăm sóc ta, thật làm ta dở khóc dở cười.
Mọi người quen biết với gia đình ta đều nói Y Diễm mới giống như đại ca chứ không phải ta.
Hilton là nơi ta thường hay đến, rất nhiều người ở đây cũng quen biết ta, mà ta cũng quen thân với một số người, hình như ta nói chuyện rất có duyên.
“Cha, mọi người ngồi xuống trước đi, ta đi toilet một chút.”
Ta rời khỏi chỗ ngồi, nếu ta biết lần đi toilet này sẽ gặp phải chuyện đó, ta thề ta sẽ không đi, bởi vì nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của ta.
Từ toilet đi ra, đột nhiên ta đụng phải một lực thật lớn làm ta ngã ra đằng sau, xung quanh lại không có cái gì đỡ, kết quả ta chỉ kịp hô một tiếng đã ngã lăn xuống đất.
Đau quá, khuỷu tay như bị nứt ra vậy, từ lúc chạm vào mặt đất, khuỷu tay ta truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
“Xin lỗi, ta không cẩn thận. Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Trong lúc còn đang choáng váng hoa mắt, ta bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên, ta vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Thật…. thật quá xinh đẹp.
Không ngờ trên đời này lại có người đẹp đến vậy, sợ rằng ngay cả mỹ nữ đẹp nhất thế gian cũng còn thua xa vị thiếu niên đang đứng trước mắt ta đây.
“Không sao, ta vẫn ổn.” Ta chịu đựng đau đớn muốn đứng lên.
Nhưng hắn lại đỡ lấy ta, cũng không biết ta đang đau mà ấn vào đúng khuỷu tay ta.
“Au!!!” Ta không nhịn được mà rên nhẹ, trán cũng nhíu cả lại, “Buông ta ra.”
Ta trời sinh mẫn cảm với đau đớn, cho dù không muốn nhưng vẫn không kiềm chế được mà kêu to.
Hắn vội vã buông tay ra rồi chuyển sang đỡ ở chỗ khác.
Mặt đất cũng không bẩn cho nên chỉ cần vỗ vỗ mấy cái phủi bụi trên quần áo là được, nhưng khuỷu tay cũng không dễ xử lý như quần áo.
“Đứng lên, đến phòng ta băng bó cho.” Hắn nói.
Không biết tại sao ta không muốn đi theo hắn, tuy chỉ là băng bó vết thương thôi nhưng hắn lại làm ta cảm thấy bị áp bức rất kỳ quái, làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Không cần, ta về nhà bôi chút thuốc là đươc.” Ta từ chối.
“Không làm vậy được, vết thương của ngươi là do ta bất cẩn gây nên. Ta nhất định phải có trách nhiệm.” Hắn rất kiên trì khiến cho ta không cách nào từ chối, vì vậy ta đành đi theo hắn.
Hắn ở trong phòng tổng thống của Hilton, dù nhìn mặt nào cũng không phải là người bình thường, mà hắn cũng chỉ khoảng mười tám tuổi.
Làm cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là hắn lúc nào cũng lạnh lùng, ánh mắt còn lộ ra cả hàn khí.
Ta theo hắn vào phòng, hắn lấy hộp cứu thương từ trong ngăn tủ ra.
“Cởi áo.” Hắn nói, khẩu khí rất mạnh mẽ, vừa nghe là biết hắn có thói quen ra lệnh cho người khác rồi.
Ta nghe lời mà cởi áo ra, khuỷu tay trái bị bong một mảng to, máu đã nhiễm đỏ cả áo sơ mi.
“Ngươi tên là gì?” Hắn vừa băng bó vừa hỏi.
“Y Triển.” Ta trả lời, cắn răng chiu đựng vết thương, ôi đau quá, thuốc tiếp xúc vào vết thương đã kích thích lên thần kinh, đau quá trời.
Tuy hắn đã cố hết sức nhẹ nhàng nhưng đau vẫn hoàn đau.
“Được rồi.” Hắn băng xong vết thương rồi nói, “Nhớ thường xuyên đổi thuốc là được, vết thương không được chạm nước, vài ngày là khỏi thôi.”
“Cảm ơn ngươi.”
Hắn sửng sốt, trong mắt hiện rõ ý cười. “Đáng lẽ ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, sao ngươi lại cám ơn ta?”
“Cũng đúng.” Ta cảm thấy có chút xấu hổ liền vội vàng đứng dậy cáo từ. “Ta phải đi đây, người nhà ta còn đang đợi ở ngoài. Hẹn gặp lại.”
Hắn gật đầu rồi tiễn ta ra cửa.
“Ta tên là Phương Trọng Vũ. Nhớ kỹ tên ta, nhất định sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Ở Đài Loan, gia tộc của ta cũng xếp số một số hai trong thương giới. Trong nhà, chỉ có phụ thân cùng ba anh em chúng ta. Nhiều năm trước, lúc ta mười lăm tuổi, mẫu thân đã bệnh nặng rồi qua đời. Từ đó về sau, phụ thân cũng không tái hôn nữa, một thân một mình chăm sóc ba anh em chúng ta cùng sự nghiệp.
Ta tên là Y Triển, năm nay hai mươi tám tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, ta vào công ty của phụ thân làm việc. Sau khi quan sát ta nhiều năm, phụ thân nói ta không thích hợp làm lãnh đạo công ty. Vị trí thích hợp nhất của ta là làm trợ thủ cho Y Diễm, còn Y Diểm sẽ tiếp quản công ty. Hắn nói ta nhìn xa trông rộng nhưng tích cách lại quá ôn hòa, không thích hợp sống trong thương trường người lừa ta gạt này.
Ta cũng không bất mãn gì với quyết định của phụ thân, ta hiểu rõ mình tuyệt đối không thể lãnh đạo được Y thị. Phụ thân nói ta ôn hòa, thực ra phải gọi là mềm yếu mới đúng, như vậy làm sao ta có thể sống trong thương trường đây?
Đệ đệ kém ta năm tuổi, còn muội muội thì kém ta bảy tuổi. Từ khi chúng hiểu chuyện đã bắt đầu làm người bảo vệ cho ta, đặc biệt là Y Diễm, dù cho bây giờ đã có bạn gái, nhưng vẫn giống hệt khi còn bé, lúc nào cũng bảo vệ chăm sóc ta, thật làm ta dở khóc dở cười.
Mọi người quen biết với gia đình ta đều nói Y Diễm mới giống như đại ca chứ không phải ta.
Hilton là nơi ta thường hay đến, rất nhiều người ở đây cũng quen biết ta, mà ta cũng quen thân với một số người, hình như ta nói chuyện rất có duyên.
“Cha, mọi người ngồi xuống trước đi, ta đi toilet một chút.”
Ta rời khỏi chỗ ngồi, nếu ta biết lần đi toilet này sẽ gặp phải chuyện đó, ta thề ta sẽ không đi, bởi vì nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của ta.
Từ toilet đi ra, đột nhiên ta đụng phải một lực thật lớn làm ta ngã ra đằng sau, xung quanh lại không có cái gì đỡ, kết quả ta chỉ kịp hô một tiếng đã ngã lăn xuống đất.
Đau quá, khuỷu tay như bị nứt ra vậy, từ lúc chạm vào mặt đất, khuỷu tay ta truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
“Xin lỗi, ta không cẩn thận. Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Trong lúc còn đang choáng váng hoa mắt, ta bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên, ta vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Thật…. thật quá xinh đẹp.
Không ngờ trên đời này lại có người đẹp đến vậy, sợ rằng ngay cả mỹ nữ đẹp nhất thế gian cũng còn thua xa vị thiếu niên đang đứng trước mắt ta đây.
“Không sao, ta vẫn ổn.” Ta chịu đựng đau đớn muốn đứng lên.
Nhưng hắn lại đỡ lấy ta, cũng không biết ta đang đau mà ấn vào đúng khuỷu tay ta.
“Au!!!” Ta không nhịn được mà rên nhẹ, trán cũng nhíu cả lại, “Buông ta ra.”
Ta trời sinh mẫn cảm với đau đớn, cho dù không muốn nhưng vẫn không kiềm chế được mà kêu to.
Hắn vội vã buông tay ra rồi chuyển sang đỡ ở chỗ khác.
Mặt đất cũng không bẩn cho nên chỉ cần vỗ vỗ mấy cái phủi bụi trên quần áo là được, nhưng khuỷu tay cũng không dễ xử lý như quần áo.
“Đứng lên, đến phòng ta băng bó cho.” Hắn nói.
Không biết tại sao ta không muốn đi theo hắn, tuy chỉ là băng bó vết thương thôi nhưng hắn lại làm ta cảm thấy bị áp bức rất kỳ quái, làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Không cần, ta về nhà bôi chút thuốc là đươc.” Ta từ chối.
“Không làm vậy được, vết thương của ngươi là do ta bất cẩn gây nên. Ta nhất định phải có trách nhiệm.” Hắn rất kiên trì khiến cho ta không cách nào từ chối, vì vậy ta đành đi theo hắn.
Hắn ở trong phòng tổng thống của Hilton, dù nhìn mặt nào cũng không phải là người bình thường, mà hắn cũng chỉ khoảng mười tám tuổi.
Làm cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là hắn lúc nào cũng lạnh lùng, ánh mắt còn lộ ra cả hàn khí.
Ta theo hắn vào phòng, hắn lấy hộp cứu thương từ trong ngăn tủ ra.
“Cởi áo.” Hắn nói, khẩu khí rất mạnh mẽ, vừa nghe là biết hắn có thói quen ra lệnh cho người khác rồi.
Ta nghe lời mà cởi áo ra, khuỷu tay trái bị bong một mảng to, máu đã nhiễm đỏ cả áo sơ mi.
“Ngươi tên là gì?” Hắn vừa băng bó vừa hỏi.
“Y Triển.” Ta trả lời, cắn răng chiu đựng vết thương, ôi đau quá, thuốc tiếp xúc vào vết thương đã kích thích lên thần kinh, đau quá trời.
Tuy hắn đã cố hết sức nhẹ nhàng nhưng đau vẫn hoàn đau.
“Được rồi.” Hắn băng xong vết thương rồi nói, “Nhớ thường xuyên đổi thuốc là được, vết thương không được chạm nước, vài ngày là khỏi thôi.”
“Cảm ơn ngươi.”
Hắn sửng sốt, trong mắt hiện rõ ý cười. “Đáng lẽ ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, sao ngươi lại cám ơn ta?”
“Cũng đúng.” Ta cảm thấy có chút xấu hổ liền vội vàng đứng dậy cáo từ. “Ta phải đi đây, người nhà ta còn đang đợi ở ngoài. Hẹn gặp lại.”
Hắn gật đầu rồi tiễn ta ra cửa.
“Ta tên là Phương Trọng Vũ. Nhớ kỹ tên ta, nhất định sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook