Trường Phong Độ
-
Chương 49: Ngươi đã không thể quay về thì chi bằng đi theo ta
Triệu gia giao nộp đầy đủ số tiền xong, toàn bộ phú thương Vọng Đô nơm nớp lo sợ.
Sóng ngầm ở Vọng Đô tuôn trào, mọi người đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất; vừa kiểm kê bạc trắng vừa liên lạc khắp nơi.
Hổ Tử hàng ngày thông báo về động thái của các phú thương cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư âm thầm đưa tiền cho Hổ Tử, hiện giờ Hổ Tử gần như đứng đầu người lang thang tại Vọng Đô. Cố Cửu Tư cân nhắc hành tung của các phú thương, hắn cau mày thật lâu rồi thở dài, “Đã biết, giúp ta trông coi phu nhân sát sao hơn.”
Liễu Ngọc Như cũng nhận ra xung quanh mình thay đổi. Đầu tiên nàng vô tình phát hiện quanh nàng bỗng xuất hiện nhiều lưu dân và ăn mày hơn, mỗi ngày bọn họ đi theo nàng như đang canh gác.
Vì thế nàng cắn răng dùng tiền thuê người tới làm bảo tiêu, đồng thời liên tục hỏi thăm động tĩnh trong thành.
Liễu Ngọc Như kinh doanh ngày càng phát đạt, ngày ngày xuất ra một lượng hàng lớn. Nàng khai trương chi nhánh mới tại An Dương gần đấy nên thường xuyên đi lại giữa An Dương và Vọng Đô, ngày nào cũng bận rộn chuyện cửa hàng. Có khi nhịn không được nàng liền hỏi Cố Cửu Tư, “Phạm Hiên và Chu Cao Lãng dự định thế nào mà giờ chưa báo tin cho ngươi?”
Cố Cửu Tư trầm ngâm rồi đáp, “Chắc bọn họ vẫn đang suy nghĩ.”
Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thương lượng rất lâu, hơn mười ngày sau bọn họ mới báo tin cho Cố Cửu Tư.
Ngày đó, Phạm Hiên đích thân tới. Ông mất thời gian xác nhận lại kế hoạch của Cố Cửu Tư, chỉnh sửa mọi chi tiết thật cụ thể xong mới nói, “Biện pháp này của ngươi quá mạo hiểm, song nó vẫn là một biện pháp. Ngươi có thể thử ở Vọng Đô trước. Nếu Vọng Đô thành công, chúng ta sẽ triển khai ở những nơi khác.”
“Vâng,” Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm; kết quả này so với suy tính ban đầu của hắn đã tốt hơn nhiều.
“Có điều, nếu thử biện pháp này thì Vọng Đô phải chứng minh hiệu quả của nó. Cuối năm nay, thuế ở Vọng Đô cần đạt được con số sau.”
Phạm Hiên nâng bút viết hai con số.
Tám triệu lượng bạc. Chín mươi vạn thạch[1].
Thu nhập một năm từ thuế của Đại Vinh là tám mươi triệu bạc trắng, mười vạn binh lính cần ba mươi vạn thạch lương thực trong một tháng. U Châu có gần hai trăm huyện, vậy mà Phạm Hiên muốn chỉ từ Vọng Đô thu được một phần mười thu nhập thuế quốc gia và lương thảo một quý của mười vạn quân.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn con số này. Phạm Hiên buông bút, lạnh nhạt nói, “Ta yêu cầu số bạc lớn như vậy và số tiền này không thể được quyên góp bởi Cố gia các ngươi. Nếu ngươi có thể xoay xở đủ thì bất kể ngươi dùng biện pháp gì, cứ thoải mái hành sự, ta giao Vọng Đô cho ngươi. Toàn bộ Vọng Đô từ binh phòng đến tài chính đều cho ngươi quản lý, nếu ngươi thành công…”
Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, sắc mặt nghiêm túc, “Hộ bộ sẽ có tên của ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi. Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi nói, “Hạ quan đã hiểu.”
Vừa tiễn Phạm Hiên xong, Cố Cửu Tư đứng dậy.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chỉ chờ câu này của Phạm Hiên. Phạm Hiên mới bước chân ra khỏi cổng, hắn lập tức ghé thăm các đại thế gia ở Vọng Đô.
Hiện tại là tháng chín, cách cuối năm còn ba tháng. Thu nhập từ thuế của Vọng Đô bây giờ chỉ khoảng hai mươi vạn lượng; cộng thêm tiền quyên góp của Cố gia lẫn Triệu gia thì cùng lắm là bảy mươi vạn. Phần lớn tài sản của thương gia phú hào là ruộng đất, tiền mặt không có bao nhiêu. Ngay cả Cố gia được xưng tụng là tiền đặt cọc của Dương Châu, giá trị gia đình họ bằng một năm thu nhập từ thuế của Đại Vinh, nhưng tài sản chủ yếu cũng là đất đai; rốt cuộc bọn họ chỉ mang được đến U Châu tám triệu bạc trắng. Giờ muốn thu đủ tám triệu mà không gây tổn hại cho thương gia thì có lẽ là nói dễ hơn làm?
Song trước sau gì cũng phải làm, nơi Cố Cửu Tư ghé thăm đầu tiên là Diêu gia. Diêu gia đứng đầu thương gia ở Vọng Đô; bọn họ sinh ra lớn lên ở đây và có con cháu trải rộng khắp quan trường của Vọng Đô. Ngay cả Phạm Hiên cũng phải nể mặt họ đôi chút.
Lúc Cố Cửu Tư tới, thái độ của Diêu gia không đến nỗi nào. Cố Cửu Tư trình bày ý tưởng với Diêu gia xong, Diêu gia lưỡng lự giây lát mới đáp, “Ta hiểu ý Cố đại nhân.” Ông thở dài, “Cũng hết cách rồi, Cố đại nhân đã nhọc lòng vì ta.”
Có Diêu gia dẫn đầu, sau đấy Cố Cửu Tư chưa tới cổng đã thêm mấy nhà lục tục đến mua “nợ U Châu” từ hắn.
Cố Cửu Tư chia bảy triệu ba trăm ngàn nợ thành hai phần. Sáu triệu là nợ dài hạn, thương gia sẽ bị cưỡng ép mua món nợ này; U Châu có tổng cộng gần trăm hộ thương gia, căn cứ theo tài lực từng nhà mà mua. Một triệu ba trăm ngàn còn lại là nợ ngắn hạn, được Cố Cửu Tư công khai bán trên thị trường.
Hắn sáng lập ở phủ nha một phòng ban chuyên phụ trách bán “nợ U Châu”. Nợ U Châu ngắn hạn không bị hạn chế mua, dùng một văn tiền cũng mua được. Những người mua nợ ba tháng đầu tiên không chỉ hưởng mỗi lãi cao, nếu giới thiệu bằng hữu thân thích thì một phần lãi của những bằng hữu thân thích này sẽ được cộng vào cho bọn họ.
Việc này khiến sổ sách trở nên vô cùng phức tạp, Cố Cửu Tư không thể không tìm người có chuyên môn đến xử lý.
Liễu Ngọc Như thấy vậy bèn mang theo người đến phụ Cố Cửu Tư quản lý sổ sách.
Tháng thứ nhất không có nhiều người mua, Liễu Ngọc Như vừa xử lý sổ sách vừa tìm tòi phương pháp nâng cao hiệu suất. Nàng phát cho mọi người thẻ bài, khế ước, số thứ tự, sau đó ghi chép lại trong sổ.
Liễu Ngọc Như quản lý nợ ngắn hạn, Cố Cửu Tư ngày ngày chạy đến nhà các thương gia thuyết phục bọn họ mua nợ dài hạn.
Sau nửa tháng, Liễu Ngọc Như bán không được nhiều nợ ngắn hạn lắm; phần lớn là dân thường rảnh rỗi dùng mấy chục hay một trăm văn tiền mua cho vui. Cố Cửu Tư thuận lợi thuyết phục được vài nhà đầu tiên sau cũng gặm phải xương cứng.
Sau lưng Lương gia là nhân vật có quan hệ với quân đội, bất chấp Cố Cửu Tư nói thế nào thì bọn họ đều giả vờ câm điếc.
Ở lần thứ ba Cố Cửu Tư tới cổng nhà họ, đại công tử Lương gia dùng giọng U Châu chính gốc mất kiên nhẫn nói, “Đồ quê mùa Dương Châu nhà ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Đòi tiền hả? Còn gây phiền toái cho ta thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng chả còn!”
Lời này sao dọa nổi Cố Cửu Tư, song hắn phát hiện dùng phương thức mềm mỏng với Lương gia là vô dụng.
Ban đêm trở về nhà, hắn nằm trằn trọc trên giường. Liễu Ngọc Như thấy hắn mất ngủ liền nắm tay hắn, “Lang quân đừng sầu lo,” nàng ôn hòa bảo, “ngươi nhậm chức đã được một thời gian, nên dùng chút thủ đoạn cứng rắn.”
Cố Cửu Tư mím môi. Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn cười khẽ, “Ta biết ngươi mềm lòng, nếu vậy hãy nghỉ ngơi một chút đã. Đợi đến khi lãi tháng đầu tiên phát cho bá tánh, nợ ngắn hạn bán hết, ta sẽ nghĩ cách thay ngươi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nhìn cô nương dựa vào ngực mình mà lòng rung động. Ôn hương noãn ngọc[2] trong ngực, dĩ nhiên hắn sẽ có tâm tư khác. Nhưng không hiểu tại sao, hắn cảm thấy bản thân xấu xa nên mỗi khi loại tâm tư này trỗi dậy thì sẽ có thứ gì đó đè ép nó. Hắn hưởng thụ Liễu Ngọc Như cứ yên lặng dựa vào hắn như vậy, làm nội tâm hắn yên ả lẫn mềm mại, sinh ra một sự bình thản vừa sáng ngời lại vừa thanh tịnh.
Vì thế hắn giơ tay ôm nàng, sau một hồi, hắn thở dài, “Thôi, để ngày mai ta nghĩ cách khác.”
Hôm sau hắn lại đến Lương gia, bọn họ dứt khoát đóng chặt cổng lớn. Cố Cửu Tư đứng ở cửa mất một lúc lâu mới bất đắc dĩ quay về huyện nha.
Hắn mới nhậm chức, ngoại trừ thúc giục đòi tiền thì còn rất nhiều điều lệ cần chỉnh sửa nên hắn bận rộn một ngày ở phủ nha. Tới buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào phòng, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Hắn ngẩng đầu nhìn cỏ cây lay động ngoài cửa sổ, trong lòng hoảng hốt.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Long vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nôn nóng kêu, “Đại nhân, nguy rồi.”
Đôi mắt Cố Cửu Tư đờ đẫn nhìn, tai hắn nghe Hoàng Long báo tin, “Phu nhân trên đường đến An Dương gặp phải cướp!”
Tay cầm bút của Cố Cửu Tư khẽ run, mực nhỏ xuống trang giấy rồi lan tỏa như nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Liễu Ngọc Như khai trương cửa hàng mới ở An Dương.
Nàng không định đi xa nhà nhưng do là cửa hàng mới mở nên rốt cuộc vẫn cần ghé qua một chuyến. Vì vậy nàng thuê người của tiêu cục[3] lẫn mang theo rất nhiều nam nhân cường tráng mới lên đường.
Nàng chọn đi vào ban ngày, thầm tính toán nhân lúc trời sáng sủa thì ghé qua một lát để thăm dò tình hình ở An Dương.
Ai ngờ thu xếp chu toàn như vậy mà đối phương hoàn toàn chẳng sợ. Mấy chục kẻ lỗ mãng cưỡi ngựa từ trên núi xuống chém giết một trận với người của tiêu cục. Người ngã ngựa đổ, chỉ chừa lại hai nữ tử là Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng ở trong xe ngựa.
Ấn Hồng run bần bật, mặt Liễu Ngọc Như tái mét nhưng nàng vẫn tỏ vẻ trấn định. Nàng siết chặt váy áo của mình, cố gắng bình tĩnh cất tiếng, “Các vị tráng sĩ nếu muốn tiền thì trên xe ngựa tại hạ không có bao nhiêu, hay để tại hạ phái người đi lấy thêm.”
Lời này khiến bọn họ cười sặc sụa, một nam nhân dùng đao vén mành nhìn vào trong.
Liễu Ngọc Như quan sát hắn. Đối phương thoạt trông chưa đến hai mươi, vẻ ngoài anh tuấn, mang theo nét sôi nổi cởi mở đặc trưng của người phương Bắc. Trên mặt hắn có vết sẹo chạy dài, làm khuôn mặt anh tuấn nhìn hơi dữ tợn, khiến người ta sợ hãi.
“Ồ,” đối phương quay đầu nói với người đằng sau, “là hai nữ nhân, chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
Lời này vừa vào tai, sắc mặt Ấn Hồng và Liễu Ngọc Như tức khắc trắng bệch. Đối phương vươn tay kéo Ấn Hồng, nàng ấy hét lên còn Liễu Ngọc Như giữ chặt nàng ấy. Chân Ấn Hồng đá loạn xạ, nàng ấy hoảng sợ gào khóc, “Phu nhân cứu ta! Cứu ta với!”
Tay Liễu Ngọc Như run rẩy nhưng nàng vẫn không buông Ấn Hồng. Nam nhân cao lớn kia cười nhạo một tiếng rồi đột nhiên dùng sức lôi cùng lúc cả hai cô nương ra.
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng ngã từ trên xe ngựa xuống, những người cưỡi ngựa xung quanh bắt đầu bao vây các nàng.
Cảm giác bị vây kín khiến tâm hai người sinh ra tuyệt vọng. Liễu Ngọc Như ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nàng nắm lấy tay Ấn Hồng và run rẩy nói, “Đừng sợ.”
Nam nhân mặt sẹo nghe vậy liền cười chế giễu. Hắn vòng tay quanh eo Liễu Ngọc Như rồi khiêng nàng lên vai giữa tiếng kêu sợ hãi của nàng.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Ấn Hồng vừa thét chói tai vừa nhào qua, một nam nhân khác kéo Ấn Hồng vào lòng. Đám người huýt sáo, nam nhân mặt sẹo vác Liễu Ngọc Như lên ngựa rồi phi vào trong núi.
Liễu Ngọc Như phát hiện giãy giụa và la hét chỉ tổ khiến nhóm người này hưng phấn hơn. Thế nên nàng cắn chặt răng, buộc bản thân không thốt ra tiếng nào.
Ấn Hồng bị những kẻ khác trêu đùa nên sợ hãi kêu la liên tục. Liễu Ngọc Như nghe tiếng Ấn Hồng thét chói tai cùng xin tha ở đằng sau, nàng khống chế cơn run của mình, nghiến chặt răng và giữ nước mắt không cho chảy xuống.
Nàng dốc sức phân tích tình hình.
Đám người này không muốn tiền, trực tiếp mang các nàng đi; đây rõ ràng là muốn người. Hiện giờ mạng của nàng rất quan trọng với Cố Cửu Tư, nên khả năng cao đám người này do những kẻ muốn đe dọa Cố Cửu Tư phái tới.
Như vậy đám sơn phỉ này hoặc nhận tiền của đối phương, hoặc là người trong nhà do chính tay đối phương bồi dưỡng.
Liễu Ngọc Như đánh giá đối phương, hắn thấy nàng im lặng thật lâu liền cười nói, “Nếu không phải mới nãy ngươi còn nói chuyện, ta đã tưởng ngươi bị câm.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu không đáp lời. Đối phương bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nhìn nàng chằm chằm, Liễu Ngọc Như cũng nhìn lại hắn, ánh mắt nàng mang theo chút sợ hãi. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đối phương bỗng bật cười, “Lá gan của cô nương này lớn thật. Ta tên Thẩm Minh, ngươi tên gì?”
Liễu Ngọc Như nhìn hắn chòng chọc, dùng sự im lặng để phản kháng. Đối phương “xì” một tiếng rồi nói, “Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là lão bản của Hoa Dung – Liễu Ngọc Như.” Thẩm Minh quay đầu nhìn một nam nhân cao lớn thô kệch ở phía sau, “Hùng ca, cô vợ nhỏ của huynh đặc biệt thích son phấn của nàng ấy đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng ca cười chất phác, “Hôm trước ta đi tìm mua, hàng nàng ấy muốn đều hết.”
Liễu Ngọc Như lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cảm thấy họ cũng không hẳn là kẻ hung ác cực độ nên nàng yên tâm hơn chút đỉnh. Nàng cân nhắc tìm hiểu tin tức, Thẩm Minh cũng chả kiêng dè nàng mà thoải mái tán gẫu với người phía sau.
Liễu Ngọc Như nghe được bọn họ là nhóm sơn phỉ thường trú tại vùng phụ cận. Thẩm Minh là tiểu đầu mục[4], lão đại[5] của họ hẳn là người tên Ưng gia.
Bọn họ đưa Liễu Ngọc Như tới sơn trại, Thẩm Minh trói cả nàng lẫn Ấn Hồng rồi nhốt ở kho củi.
Chờ người xung quanh giải tán, Thẩm Minh một mình đưa cơm đến cho các nàng, Liễu Ngọc Như mở miệng nói, “Thẩm công tử, ta có thể cho gấp đôi số tiền của những kẻ thuê ngài.”
Lời này khiến Thẩm Minh ngẩn người. Lát sau, hắn bất chợt cười ha hả.
Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng không hiểu Thẩm Minh cười cái gì.
Lâu thật lâu sau, Thẩm Minh lau nước mắt, “Ngại quá… Lần đầu có người gọi ta là công tử nên thấy buồn cười…”
Liễu Ngọc Như: …
Tự nhiên nàng thấy tuyệt vọng, nàng cảm tưởng mình đã gặp phải đối tượng hoàn toàn không thể đàm phán với.
Thẩm Minh lau nước mắt xong, hắn ho nhẹ một tiếng để làm ra vẻ nghiêm túc rồi hỏi, “Ngươi biết ai cho ta tiền à?”
“Kẻ ở Vọng Đô.” Liễu Ngọc Như trưng vẻ mặt “mọi chuyện nằm trong dự liệu của nàng”, cứ như đã biết thủ phạm là ai. Nàng giả bộ thần bí mà điềm tĩnh nói, “Hắn chẳng qua muốn dùng ta uy hiếp Cửu Tư. Nhưng kỳ thật Cửu Tư làm không phải chuyện xấu, về sau bọn họ sẽ cảm kích hắn. Thứ ngài cần chỉ là tiền, ta bảo đảm mình có thể cho nhiều hơn vị kia.”
Thẩm Minh không nói gì. Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn Thẩm Minh, hắn đang chăm chú gặm một cái đùi gà đầy dầu mỡ.
Liễu Ngọc Như thấy hơi tức thở, nàng nhịn chả được mà hỏi, “Ngài có nghe ta nói không?”
“Hở?” Thẩm Minh hoàn hồn, khẽ tằng hắng rồi gật gù, “Có nghe.”
“Ý ngài thế nào?”
“Rất xinh đẹp.”
“Hả?” Liễu Ngọc Như ngớ ra.
Thẩm Minh ngắm nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thưởng thức. Hắn vô cùng nghiêm túc mà thản nhiên nói, “Ta phát hiện khi ngươi nói chuyện xinh đẹp hơn lúc im lặng nhiều. Nói thật, mười chín năm qua, ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp. Ngươi đã không thể quay về thì chi bằng đi theo ta?”
Thẩm Minh tựa lưng về phía sau, tự hào cam đoan, “Theo gia đi, đảm bảo không bạc đãi ngươi.”
Liễu Ngọc Như mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, nàng giận tới đỏ mặt tía tai. Nàng siết chặt nắm đấm, không dám quát lại nên chỉ có thể cắn răng nói, “Ta đã gả cho người khác.”
“A, ta biết, là Cố Huyện lệnh. Nhưng vậy thì sao chứ?” Thẩm Minh giang hai tay, “Ngươi bị ta cướp về đây, danh tiết mất hết, dẫu trở về thì liệu Cố Cửu Tư có chấp nhận ngươi?”
Nghe đến đây, mặt Liễu Ngọc Như tái nhợt. Thẩm Minh đến gần nàng, mắt hắn ngập tràn ý cười, “Cứ cho hắn chấp nhận ngươi đi, hắn sẽ nhớ kỹ chuyện này cả đời. Nếu sau khi thoát khỏi đây ngươi lại trùng hợp mang thai, hắn sẽ mãi mãi suy nghĩ đứa con là của ai.”
Thẩm Minh cười như không cười, giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối, “Ấm ức lắm đúng không?”
“Hắn sẽ không…” Liễu Ngọc Như thốt lên, thanh âm run rẩy.
Thẩm Minh lại tựa lưng về phía sau, hắn quan sát Liễu Ngọc Như, tựa hồ rất thích nhìn dáng vẻ giãy giụa khổ sở của người khác. Hắn chống cằm, thong dong hỏi, “Thế thì ngươi run làm gì?”
“Phu nhân nhà ta sợ ngươi thì có!” Ấn Hồng to gan rống lên.
Mắt Thẩm Minh lạnh lùng liếc nàng ấy, “Ngươi được quyền nói chuyện à?”
Ấn Hồng vừa bị nói vậy liền suy giảm khí thế mà rụt người lại. Thẩm Minh phân tích lợi hại cho Liễu Ngọc Như, “Thật ra ta đâu có quyền quyết định trói ngươi hay không. Ta cũng chả thèm để ý vụ tiền nong ngươi nói. Năm nay ta sắp hai mươi, hồi trước nương ta cứ thúc giục ta tìm tức phụ. Ta nhìn tới nhìn lui thấy mỗi ngươi là thuận mắt, chủ yếu vì ngươi đẹp.”
Thẩm Minh lại nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, nàng cảm thấy như bị lăng nhục bèn quay đầu đi. Thẩm Minh nói tiếp, “Con người ta ấy à, giỏi võ nghệ, tính tình có thể nói cũng chẳng kém. Ta đối với tức phụ rất tốt, ngươi thích gì ta đều mua cho. Hơn nữa ta cũng không cổ hủ như đám văn nhân thối nát, ta nhìn trúng ngươi là được chứ chả ngại ngươi từng gả cho người khác. Ngươi lựa chọn trở về là thiếu thực tế. Dù Cố Cửu Tư có dẫn người tới cứu ngươi thì khi về, người khác sẽ nhìn ngươi bằng con mắt thế nào? Cứ ở lại trên núi đi, chúng ta vui sướng sống cùng nhau cả đời chẳng tốt hơn sao?”
“Phu quân ta không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn Thẩm Minh, “Hắn chẳng để ý những chuyện này, hắn nhất định sẽ đến cứu ta. Những gì ngươi nói hắn đều làm được, ta dựa vào cái gì muốn sống cùng ngươi cả đời?”
Thẩm Minh ngẩn người nhìn cô nương kia nghiêm túc nói, “Dung mạo hắn đẹp hơn ngươi, võ nghệ lại cao cường, tính tình còn đặc biệt tốt, đối đãi với ta càng tốt nữa. Ta muốn gì hắn đều mua, hắn có thể tiêu một tháng lương mua son phấn cho ta, ngươi có thể sao?!”
Tiêu một tháng lương mua son phấn…
Thẩm Minh trầm mặc giây lát rồi nói, “Bộ mặt ngươi là tấm vải siêu lớn để vẽ Sơn Hà Đồ[6] hay sao mà một tháng sử dụng nhiều son phấn như vậy?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, giận dữ nói, “Đúng là đồ trộm cướp quê mùa, cứ mua son phấn là phải dùng hết sao?!”
“Không thì mua làm gì?” Thẩm Minh đệch mặt ra, “Không xài hết mà mua, ngươi quả thật là nữ nhân phá của.”
Liễu Ngọc Như tức đến mức cứng họng. Khi hai người cãi nhau, Ấn Hồng chẳng biết vì sao bỗng trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Nàng ấy kéo tay áo Liễu Ngọc Như rồi thì thào, “Phu nhân ầm ĩ làm gì, hắn bị ngốc.”
Câu này làm Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần. Nàng hít sâu một hơi, ép xuống cơn giận của mình và nói với Thẩm Minh, “Thẩm công tử, nếu ngài không làm chủ được chuyện này thì hãy chuyển lời ta nói cho chủ trại. Hắn muốn gì đều có thể thương lượng.”
“Yên tâm đi,” Thẩm Minh thở dài, “ngươi không thuyết phục được đâu. Ngươi ấy, giữ được cái mạng nhỏ của mình đã chẳng tồi.”
Trong lúc Thẩm Minh và Liễu Ngọc Như nói chuyện, Cố Cửu Tư đứng ở trong sân.
Hắn mặc áo tơ trắng toàn thân, tóc buộc quan ngọc, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hổ Tử nhào tới, vội vã thông báo, “Cửu gia, đã điều tra được, là Hắc Phong Trại ra tay.”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Hỏi thăm Chu đại ca thu xếp ổn thỏa hết chưa?”
“Đã thu xếp xong xuôi.” Hổ Tử trả lời, “Đại công tử nghe theo ngài căn dặn dẫn binh mã tới Lương gia.”
“Ừm,” Cố Cửu Tư nói.
Một lúc lâu sau, Vân Vân hối hả chạy vào, tay cầm tờ giấy, “Công tử, tờ giấy ngài chờ đã đến. Nó được cài vào một mũi tên bắn tới đây, không tìm ra người bắn.”
Chuyện này không ngoài dự đoán của Cố Cửu Tư. Hắn tiếp nhận tờ giấy từ tay Vân Vân, nội dung trên đó rất đơn giản:
Một mình đến Hắc Phong Trại.
Thấy nội dung tờ giấy, Hổ Tử lập tức khuyên can, “Cửu gia đừng đi. Đây là cái bẫy, rõ ràng bọn chúng muốn ngài đi chịu chết!”
Cố Cửu Tư im lặng. Lát sau, hắn bật thốt một câu.
“Nàng sẽ bình an vô sự.”
Lời tác giả
Tuyến tình cảm của Cửu Tư sẽ dần dần phát triển, hắn sẽ càng tinh tế hơn, nhưng khi nói lời âu yếm hắn vẫn mang vẻ phong lưu boy như trước.
Chú thích
[1] Đơn vị đo trọng lượng của Trung Quốc thời xưa. 1 thạch = 120 cân (khoảng 60kg).
[2] Cụm từ miêu tả người con gái trẻ tuổi có thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
[3] Tổ chức chuyên vận chuyển hàng hóa thời xưa.
[4] Người chỉ huy một toán quân nhỏ.
[5] Chỉ người có quyền lực nhất trong một bang hội.
[6] Bức tranh vẽ giang sơn non nước. w●ebtruy●enonlin●e●com
Sóng ngầm ở Vọng Đô tuôn trào, mọi người đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất; vừa kiểm kê bạc trắng vừa liên lạc khắp nơi.
Hổ Tử hàng ngày thông báo về động thái của các phú thương cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư âm thầm đưa tiền cho Hổ Tử, hiện giờ Hổ Tử gần như đứng đầu người lang thang tại Vọng Đô. Cố Cửu Tư cân nhắc hành tung của các phú thương, hắn cau mày thật lâu rồi thở dài, “Đã biết, giúp ta trông coi phu nhân sát sao hơn.”
Liễu Ngọc Như cũng nhận ra xung quanh mình thay đổi. Đầu tiên nàng vô tình phát hiện quanh nàng bỗng xuất hiện nhiều lưu dân và ăn mày hơn, mỗi ngày bọn họ đi theo nàng như đang canh gác.
Vì thế nàng cắn răng dùng tiền thuê người tới làm bảo tiêu, đồng thời liên tục hỏi thăm động tĩnh trong thành.
Liễu Ngọc Như kinh doanh ngày càng phát đạt, ngày ngày xuất ra một lượng hàng lớn. Nàng khai trương chi nhánh mới tại An Dương gần đấy nên thường xuyên đi lại giữa An Dương và Vọng Đô, ngày nào cũng bận rộn chuyện cửa hàng. Có khi nhịn không được nàng liền hỏi Cố Cửu Tư, “Phạm Hiên và Chu Cao Lãng dự định thế nào mà giờ chưa báo tin cho ngươi?”
Cố Cửu Tư trầm ngâm rồi đáp, “Chắc bọn họ vẫn đang suy nghĩ.”
Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thương lượng rất lâu, hơn mười ngày sau bọn họ mới báo tin cho Cố Cửu Tư.
Ngày đó, Phạm Hiên đích thân tới. Ông mất thời gian xác nhận lại kế hoạch của Cố Cửu Tư, chỉnh sửa mọi chi tiết thật cụ thể xong mới nói, “Biện pháp này của ngươi quá mạo hiểm, song nó vẫn là một biện pháp. Ngươi có thể thử ở Vọng Đô trước. Nếu Vọng Đô thành công, chúng ta sẽ triển khai ở những nơi khác.”
“Vâng,” Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm; kết quả này so với suy tính ban đầu của hắn đã tốt hơn nhiều.
“Có điều, nếu thử biện pháp này thì Vọng Đô phải chứng minh hiệu quả của nó. Cuối năm nay, thuế ở Vọng Đô cần đạt được con số sau.”
Phạm Hiên nâng bút viết hai con số.
Tám triệu lượng bạc. Chín mươi vạn thạch[1].
Thu nhập một năm từ thuế của Đại Vinh là tám mươi triệu bạc trắng, mười vạn binh lính cần ba mươi vạn thạch lương thực trong một tháng. U Châu có gần hai trăm huyện, vậy mà Phạm Hiên muốn chỉ từ Vọng Đô thu được một phần mười thu nhập thuế quốc gia và lương thảo một quý của mười vạn quân.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn con số này. Phạm Hiên buông bút, lạnh nhạt nói, “Ta yêu cầu số bạc lớn như vậy và số tiền này không thể được quyên góp bởi Cố gia các ngươi. Nếu ngươi có thể xoay xở đủ thì bất kể ngươi dùng biện pháp gì, cứ thoải mái hành sự, ta giao Vọng Đô cho ngươi. Toàn bộ Vọng Đô từ binh phòng đến tài chính đều cho ngươi quản lý, nếu ngươi thành công…”
Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, sắc mặt nghiêm túc, “Hộ bộ sẽ có tên của ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi. Hồi lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi nói, “Hạ quan đã hiểu.”
Vừa tiễn Phạm Hiên xong, Cố Cửu Tư đứng dậy.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chỉ chờ câu này của Phạm Hiên. Phạm Hiên mới bước chân ra khỏi cổng, hắn lập tức ghé thăm các đại thế gia ở Vọng Đô.
Hiện tại là tháng chín, cách cuối năm còn ba tháng. Thu nhập từ thuế của Vọng Đô bây giờ chỉ khoảng hai mươi vạn lượng; cộng thêm tiền quyên góp của Cố gia lẫn Triệu gia thì cùng lắm là bảy mươi vạn. Phần lớn tài sản của thương gia phú hào là ruộng đất, tiền mặt không có bao nhiêu. Ngay cả Cố gia được xưng tụng là tiền đặt cọc của Dương Châu, giá trị gia đình họ bằng một năm thu nhập từ thuế của Đại Vinh, nhưng tài sản chủ yếu cũng là đất đai; rốt cuộc bọn họ chỉ mang được đến U Châu tám triệu bạc trắng. Giờ muốn thu đủ tám triệu mà không gây tổn hại cho thương gia thì có lẽ là nói dễ hơn làm?
Song trước sau gì cũng phải làm, nơi Cố Cửu Tư ghé thăm đầu tiên là Diêu gia. Diêu gia đứng đầu thương gia ở Vọng Đô; bọn họ sinh ra lớn lên ở đây và có con cháu trải rộng khắp quan trường của Vọng Đô. Ngay cả Phạm Hiên cũng phải nể mặt họ đôi chút.
Lúc Cố Cửu Tư tới, thái độ của Diêu gia không đến nỗi nào. Cố Cửu Tư trình bày ý tưởng với Diêu gia xong, Diêu gia lưỡng lự giây lát mới đáp, “Ta hiểu ý Cố đại nhân.” Ông thở dài, “Cũng hết cách rồi, Cố đại nhân đã nhọc lòng vì ta.”
Có Diêu gia dẫn đầu, sau đấy Cố Cửu Tư chưa tới cổng đã thêm mấy nhà lục tục đến mua “nợ U Châu” từ hắn.
Cố Cửu Tư chia bảy triệu ba trăm ngàn nợ thành hai phần. Sáu triệu là nợ dài hạn, thương gia sẽ bị cưỡng ép mua món nợ này; U Châu có tổng cộng gần trăm hộ thương gia, căn cứ theo tài lực từng nhà mà mua. Một triệu ba trăm ngàn còn lại là nợ ngắn hạn, được Cố Cửu Tư công khai bán trên thị trường.
Hắn sáng lập ở phủ nha một phòng ban chuyên phụ trách bán “nợ U Châu”. Nợ U Châu ngắn hạn không bị hạn chế mua, dùng một văn tiền cũng mua được. Những người mua nợ ba tháng đầu tiên không chỉ hưởng mỗi lãi cao, nếu giới thiệu bằng hữu thân thích thì một phần lãi của những bằng hữu thân thích này sẽ được cộng vào cho bọn họ.
Việc này khiến sổ sách trở nên vô cùng phức tạp, Cố Cửu Tư không thể không tìm người có chuyên môn đến xử lý.
Liễu Ngọc Như thấy vậy bèn mang theo người đến phụ Cố Cửu Tư quản lý sổ sách.
Tháng thứ nhất không có nhiều người mua, Liễu Ngọc Như vừa xử lý sổ sách vừa tìm tòi phương pháp nâng cao hiệu suất. Nàng phát cho mọi người thẻ bài, khế ước, số thứ tự, sau đó ghi chép lại trong sổ.
Liễu Ngọc Như quản lý nợ ngắn hạn, Cố Cửu Tư ngày ngày chạy đến nhà các thương gia thuyết phục bọn họ mua nợ dài hạn.
Sau nửa tháng, Liễu Ngọc Như bán không được nhiều nợ ngắn hạn lắm; phần lớn là dân thường rảnh rỗi dùng mấy chục hay một trăm văn tiền mua cho vui. Cố Cửu Tư thuận lợi thuyết phục được vài nhà đầu tiên sau cũng gặm phải xương cứng.
Sau lưng Lương gia là nhân vật có quan hệ với quân đội, bất chấp Cố Cửu Tư nói thế nào thì bọn họ đều giả vờ câm điếc.
Ở lần thứ ba Cố Cửu Tư tới cổng nhà họ, đại công tử Lương gia dùng giọng U Châu chính gốc mất kiên nhẫn nói, “Đồ quê mùa Dương Châu nhà ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Đòi tiền hả? Còn gây phiền toái cho ta thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng chả còn!”
Lời này sao dọa nổi Cố Cửu Tư, song hắn phát hiện dùng phương thức mềm mỏng với Lương gia là vô dụng.
Ban đêm trở về nhà, hắn nằm trằn trọc trên giường. Liễu Ngọc Như thấy hắn mất ngủ liền nắm tay hắn, “Lang quân đừng sầu lo,” nàng ôn hòa bảo, “ngươi nhậm chức đã được một thời gian, nên dùng chút thủ đoạn cứng rắn.”
Cố Cửu Tư mím môi. Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn cười khẽ, “Ta biết ngươi mềm lòng, nếu vậy hãy nghỉ ngơi một chút đã. Đợi đến khi lãi tháng đầu tiên phát cho bá tánh, nợ ngắn hạn bán hết, ta sẽ nghĩ cách thay ngươi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nhìn cô nương dựa vào ngực mình mà lòng rung động. Ôn hương noãn ngọc[2] trong ngực, dĩ nhiên hắn sẽ có tâm tư khác. Nhưng không hiểu tại sao, hắn cảm thấy bản thân xấu xa nên mỗi khi loại tâm tư này trỗi dậy thì sẽ có thứ gì đó đè ép nó. Hắn hưởng thụ Liễu Ngọc Như cứ yên lặng dựa vào hắn như vậy, làm nội tâm hắn yên ả lẫn mềm mại, sinh ra một sự bình thản vừa sáng ngời lại vừa thanh tịnh.
Vì thế hắn giơ tay ôm nàng, sau một hồi, hắn thở dài, “Thôi, để ngày mai ta nghĩ cách khác.”
Hôm sau hắn lại đến Lương gia, bọn họ dứt khoát đóng chặt cổng lớn. Cố Cửu Tư đứng ở cửa mất một lúc lâu mới bất đắc dĩ quay về huyện nha.
Hắn mới nhậm chức, ngoại trừ thúc giục đòi tiền thì còn rất nhiều điều lệ cần chỉnh sửa nên hắn bận rộn một ngày ở phủ nha. Tới buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào phòng, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Hắn ngẩng đầu nhìn cỏ cây lay động ngoài cửa sổ, trong lòng hoảng hốt.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Long vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nôn nóng kêu, “Đại nhân, nguy rồi.”
Đôi mắt Cố Cửu Tư đờ đẫn nhìn, tai hắn nghe Hoàng Long báo tin, “Phu nhân trên đường đến An Dương gặp phải cướp!”
Tay cầm bút của Cố Cửu Tư khẽ run, mực nhỏ xuống trang giấy rồi lan tỏa như nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Liễu Ngọc Như khai trương cửa hàng mới ở An Dương.
Nàng không định đi xa nhà nhưng do là cửa hàng mới mở nên rốt cuộc vẫn cần ghé qua một chuyến. Vì vậy nàng thuê người của tiêu cục[3] lẫn mang theo rất nhiều nam nhân cường tráng mới lên đường.
Nàng chọn đi vào ban ngày, thầm tính toán nhân lúc trời sáng sủa thì ghé qua một lát để thăm dò tình hình ở An Dương.
Ai ngờ thu xếp chu toàn như vậy mà đối phương hoàn toàn chẳng sợ. Mấy chục kẻ lỗ mãng cưỡi ngựa từ trên núi xuống chém giết một trận với người của tiêu cục. Người ngã ngựa đổ, chỉ chừa lại hai nữ tử là Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng ở trong xe ngựa.
Ấn Hồng run bần bật, mặt Liễu Ngọc Như tái mét nhưng nàng vẫn tỏ vẻ trấn định. Nàng siết chặt váy áo của mình, cố gắng bình tĩnh cất tiếng, “Các vị tráng sĩ nếu muốn tiền thì trên xe ngựa tại hạ không có bao nhiêu, hay để tại hạ phái người đi lấy thêm.”
Lời này khiến bọn họ cười sặc sụa, một nam nhân dùng đao vén mành nhìn vào trong.
Liễu Ngọc Như quan sát hắn. Đối phương thoạt trông chưa đến hai mươi, vẻ ngoài anh tuấn, mang theo nét sôi nổi cởi mở đặc trưng của người phương Bắc. Trên mặt hắn có vết sẹo chạy dài, làm khuôn mặt anh tuấn nhìn hơi dữ tợn, khiến người ta sợ hãi.
“Ồ,” đối phương quay đầu nói với người đằng sau, “là hai nữ nhân, chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
Lời này vừa vào tai, sắc mặt Ấn Hồng và Liễu Ngọc Như tức khắc trắng bệch. Đối phương vươn tay kéo Ấn Hồng, nàng ấy hét lên còn Liễu Ngọc Như giữ chặt nàng ấy. Chân Ấn Hồng đá loạn xạ, nàng ấy hoảng sợ gào khóc, “Phu nhân cứu ta! Cứu ta với!”
Tay Liễu Ngọc Như run rẩy nhưng nàng vẫn không buông Ấn Hồng. Nam nhân cao lớn kia cười nhạo một tiếng rồi đột nhiên dùng sức lôi cùng lúc cả hai cô nương ra.
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng ngã từ trên xe ngựa xuống, những người cưỡi ngựa xung quanh bắt đầu bao vây các nàng.
Cảm giác bị vây kín khiến tâm hai người sinh ra tuyệt vọng. Liễu Ngọc Như ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nàng nắm lấy tay Ấn Hồng và run rẩy nói, “Đừng sợ.”
Nam nhân mặt sẹo nghe vậy liền cười chế giễu. Hắn vòng tay quanh eo Liễu Ngọc Như rồi khiêng nàng lên vai giữa tiếng kêu sợ hãi của nàng.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Ấn Hồng vừa thét chói tai vừa nhào qua, một nam nhân khác kéo Ấn Hồng vào lòng. Đám người huýt sáo, nam nhân mặt sẹo vác Liễu Ngọc Như lên ngựa rồi phi vào trong núi.
Liễu Ngọc Như phát hiện giãy giụa và la hét chỉ tổ khiến nhóm người này hưng phấn hơn. Thế nên nàng cắn chặt răng, buộc bản thân không thốt ra tiếng nào.
Ấn Hồng bị những kẻ khác trêu đùa nên sợ hãi kêu la liên tục. Liễu Ngọc Như nghe tiếng Ấn Hồng thét chói tai cùng xin tha ở đằng sau, nàng khống chế cơn run của mình, nghiến chặt răng và giữ nước mắt không cho chảy xuống.
Nàng dốc sức phân tích tình hình.
Đám người này không muốn tiền, trực tiếp mang các nàng đi; đây rõ ràng là muốn người. Hiện giờ mạng của nàng rất quan trọng với Cố Cửu Tư, nên khả năng cao đám người này do những kẻ muốn đe dọa Cố Cửu Tư phái tới.
Như vậy đám sơn phỉ này hoặc nhận tiền của đối phương, hoặc là người trong nhà do chính tay đối phương bồi dưỡng.
Liễu Ngọc Như đánh giá đối phương, hắn thấy nàng im lặng thật lâu liền cười nói, “Nếu không phải mới nãy ngươi còn nói chuyện, ta đã tưởng ngươi bị câm.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu không đáp lời. Đối phương bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nhìn nàng chằm chằm, Liễu Ngọc Như cũng nhìn lại hắn, ánh mắt nàng mang theo chút sợ hãi. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đối phương bỗng bật cười, “Lá gan của cô nương này lớn thật. Ta tên Thẩm Minh, ngươi tên gì?”
Liễu Ngọc Như nhìn hắn chòng chọc, dùng sự im lặng để phản kháng. Đối phương “xì” một tiếng rồi nói, “Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là lão bản của Hoa Dung – Liễu Ngọc Như.” Thẩm Minh quay đầu nhìn một nam nhân cao lớn thô kệch ở phía sau, “Hùng ca, cô vợ nhỏ của huynh đặc biệt thích son phấn của nàng ấy đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng ca cười chất phác, “Hôm trước ta đi tìm mua, hàng nàng ấy muốn đều hết.”
Liễu Ngọc Như lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cảm thấy họ cũng không hẳn là kẻ hung ác cực độ nên nàng yên tâm hơn chút đỉnh. Nàng cân nhắc tìm hiểu tin tức, Thẩm Minh cũng chả kiêng dè nàng mà thoải mái tán gẫu với người phía sau.
Liễu Ngọc Như nghe được bọn họ là nhóm sơn phỉ thường trú tại vùng phụ cận. Thẩm Minh là tiểu đầu mục[4], lão đại[5] của họ hẳn là người tên Ưng gia.
Bọn họ đưa Liễu Ngọc Như tới sơn trại, Thẩm Minh trói cả nàng lẫn Ấn Hồng rồi nhốt ở kho củi.
Chờ người xung quanh giải tán, Thẩm Minh một mình đưa cơm đến cho các nàng, Liễu Ngọc Như mở miệng nói, “Thẩm công tử, ta có thể cho gấp đôi số tiền của những kẻ thuê ngài.”
Lời này khiến Thẩm Minh ngẩn người. Lát sau, hắn bất chợt cười ha hả.
Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng không hiểu Thẩm Minh cười cái gì.
Lâu thật lâu sau, Thẩm Minh lau nước mắt, “Ngại quá… Lần đầu có người gọi ta là công tử nên thấy buồn cười…”
Liễu Ngọc Như: …
Tự nhiên nàng thấy tuyệt vọng, nàng cảm tưởng mình đã gặp phải đối tượng hoàn toàn không thể đàm phán với.
Thẩm Minh lau nước mắt xong, hắn ho nhẹ một tiếng để làm ra vẻ nghiêm túc rồi hỏi, “Ngươi biết ai cho ta tiền à?”
“Kẻ ở Vọng Đô.” Liễu Ngọc Như trưng vẻ mặt “mọi chuyện nằm trong dự liệu của nàng”, cứ như đã biết thủ phạm là ai. Nàng giả bộ thần bí mà điềm tĩnh nói, “Hắn chẳng qua muốn dùng ta uy hiếp Cửu Tư. Nhưng kỳ thật Cửu Tư làm không phải chuyện xấu, về sau bọn họ sẽ cảm kích hắn. Thứ ngài cần chỉ là tiền, ta bảo đảm mình có thể cho nhiều hơn vị kia.”
Thẩm Minh không nói gì. Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn Thẩm Minh, hắn đang chăm chú gặm một cái đùi gà đầy dầu mỡ.
Liễu Ngọc Như thấy hơi tức thở, nàng nhịn chả được mà hỏi, “Ngài có nghe ta nói không?”
“Hở?” Thẩm Minh hoàn hồn, khẽ tằng hắng rồi gật gù, “Có nghe.”
“Ý ngài thế nào?”
“Rất xinh đẹp.”
“Hả?” Liễu Ngọc Như ngớ ra.
Thẩm Minh ngắm nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thưởng thức. Hắn vô cùng nghiêm túc mà thản nhiên nói, “Ta phát hiện khi ngươi nói chuyện xinh đẹp hơn lúc im lặng nhiều. Nói thật, mười chín năm qua, ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp. Ngươi đã không thể quay về thì chi bằng đi theo ta?”
Thẩm Minh tựa lưng về phía sau, tự hào cam đoan, “Theo gia đi, đảm bảo không bạc đãi ngươi.”
Liễu Ngọc Như mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, nàng giận tới đỏ mặt tía tai. Nàng siết chặt nắm đấm, không dám quát lại nên chỉ có thể cắn răng nói, “Ta đã gả cho người khác.”
“A, ta biết, là Cố Huyện lệnh. Nhưng vậy thì sao chứ?” Thẩm Minh giang hai tay, “Ngươi bị ta cướp về đây, danh tiết mất hết, dẫu trở về thì liệu Cố Cửu Tư có chấp nhận ngươi?”
Nghe đến đây, mặt Liễu Ngọc Như tái nhợt. Thẩm Minh đến gần nàng, mắt hắn ngập tràn ý cười, “Cứ cho hắn chấp nhận ngươi đi, hắn sẽ nhớ kỹ chuyện này cả đời. Nếu sau khi thoát khỏi đây ngươi lại trùng hợp mang thai, hắn sẽ mãi mãi suy nghĩ đứa con là của ai.”
Thẩm Minh cười như không cười, giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối, “Ấm ức lắm đúng không?”
“Hắn sẽ không…” Liễu Ngọc Như thốt lên, thanh âm run rẩy.
Thẩm Minh lại tựa lưng về phía sau, hắn quan sát Liễu Ngọc Như, tựa hồ rất thích nhìn dáng vẻ giãy giụa khổ sở của người khác. Hắn chống cằm, thong dong hỏi, “Thế thì ngươi run làm gì?”
“Phu nhân nhà ta sợ ngươi thì có!” Ấn Hồng to gan rống lên.
Mắt Thẩm Minh lạnh lùng liếc nàng ấy, “Ngươi được quyền nói chuyện à?”
Ấn Hồng vừa bị nói vậy liền suy giảm khí thế mà rụt người lại. Thẩm Minh phân tích lợi hại cho Liễu Ngọc Như, “Thật ra ta đâu có quyền quyết định trói ngươi hay không. Ta cũng chả thèm để ý vụ tiền nong ngươi nói. Năm nay ta sắp hai mươi, hồi trước nương ta cứ thúc giục ta tìm tức phụ. Ta nhìn tới nhìn lui thấy mỗi ngươi là thuận mắt, chủ yếu vì ngươi đẹp.”
Thẩm Minh lại nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, nàng cảm thấy như bị lăng nhục bèn quay đầu đi. Thẩm Minh nói tiếp, “Con người ta ấy à, giỏi võ nghệ, tính tình có thể nói cũng chẳng kém. Ta đối với tức phụ rất tốt, ngươi thích gì ta đều mua cho. Hơn nữa ta cũng không cổ hủ như đám văn nhân thối nát, ta nhìn trúng ngươi là được chứ chả ngại ngươi từng gả cho người khác. Ngươi lựa chọn trở về là thiếu thực tế. Dù Cố Cửu Tư có dẫn người tới cứu ngươi thì khi về, người khác sẽ nhìn ngươi bằng con mắt thế nào? Cứ ở lại trên núi đi, chúng ta vui sướng sống cùng nhau cả đời chẳng tốt hơn sao?”
“Phu quân ta không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn Thẩm Minh, “Hắn chẳng để ý những chuyện này, hắn nhất định sẽ đến cứu ta. Những gì ngươi nói hắn đều làm được, ta dựa vào cái gì muốn sống cùng ngươi cả đời?”
Thẩm Minh ngẩn người nhìn cô nương kia nghiêm túc nói, “Dung mạo hắn đẹp hơn ngươi, võ nghệ lại cao cường, tính tình còn đặc biệt tốt, đối đãi với ta càng tốt nữa. Ta muốn gì hắn đều mua, hắn có thể tiêu một tháng lương mua son phấn cho ta, ngươi có thể sao?!”
Tiêu một tháng lương mua son phấn…
Thẩm Minh trầm mặc giây lát rồi nói, “Bộ mặt ngươi là tấm vải siêu lớn để vẽ Sơn Hà Đồ[6] hay sao mà một tháng sử dụng nhiều son phấn như vậy?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, giận dữ nói, “Đúng là đồ trộm cướp quê mùa, cứ mua son phấn là phải dùng hết sao?!”
“Không thì mua làm gì?” Thẩm Minh đệch mặt ra, “Không xài hết mà mua, ngươi quả thật là nữ nhân phá của.”
Liễu Ngọc Như tức đến mức cứng họng. Khi hai người cãi nhau, Ấn Hồng chẳng biết vì sao bỗng trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Nàng ấy kéo tay áo Liễu Ngọc Như rồi thì thào, “Phu nhân ầm ĩ làm gì, hắn bị ngốc.”
Câu này làm Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần. Nàng hít sâu một hơi, ép xuống cơn giận của mình và nói với Thẩm Minh, “Thẩm công tử, nếu ngài không làm chủ được chuyện này thì hãy chuyển lời ta nói cho chủ trại. Hắn muốn gì đều có thể thương lượng.”
“Yên tâm đi,” Thẩm Minh thở dài, “ngươi không thuyết phục được đâu. Ngươi ấy, giữ được cái mạng nhỏ của mình đã chẳng tồi.”
Trong lúc Thẩm Minh và Liễu Ngọc Như nói chuyện, Cố Cửu Tư đứng ở trong sân.
Hắn mặc áo tơ trắng toàn thân, tóc buộc quan ngọc, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hổ Tử nhào tới, vội vã thông báo, “Cửu gia, đã điều tra được, là Hắc Phong Trại ra tay.”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Hỏi thăm Chu đại ca thu xếp ổn thỏa hết chưa?”
“Đã thu xếp xong xuôi.” Hổ Tử trả lời, “Đại công tử nghe theo ngài căn dặn dẫn binh mã tới Lương gia.”
“Ừm,” Cố Cửu Tư nói.
Một lúc lâu sau, Vân Vân hối hả chạy vào, tay cầm tờ giấy, “Công tử, tờ giấy ngài chờ đã đến. Nó được cài vào một mũi tên bắn tới đây, không tìm ra người bắn.”
Chuyện này không ngoài dự đoán của Cố Cửu Tư. Hắn tiếp nhận tờ giấy từ tay Vân Vân, nội dung trên đó rất đơn giản:
Một mình đến Hắc Phong Trại.
Thấy nội dung tờ giấy, Hổ Tử lập tức khuyên can, “Cửu gia đừng đi. Đây là cái bẫy, rõ ràng bọn chúng muốn ngài đi chịu chết!”
Cố Cửu Tư im lặng. Lát sau, hắn bật thốt một câu.
“Nàng sẽ bình an vô sự.”
Lời tác giả
Tuyến tình cảm của Cửu Tư sẽ dần dần phát triển, hắn sẽ càng tinh tế hơn, nhưng khi nói lời âu yếm hắn vẫn mang vẻ phong lưu boy như trước.
Chú thích
[1] Đơn vị đo trọng lượng của Trung Quốc thời xưa. 1 thạch = 120 cân (khoảng 60kg).
[2] Cụm từ miêu tả người con gái trẻ tuổi có thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
[3] Tổ chức chuyên vận chuyển hàng hóa thời xưa.
[4] Người chỉ huy một toán quân nhỏ.
[5] Chỉ người có quyền lực nhất trong một bang hội.
[6] Bức tranh vẽ giang sơn non nước. w●ebtruy●enonlin●e●com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook