Trường Phong Độ
-
Chương 162: Tìm cơ phu nhân, rút củi dưới đáy nồi
Cố Cửu Tư hộc tốc chạy về phía cổng thành, lúc tới nơi, lính gác đã đổi thành người của hắn. Chỉ huy là Liễu Sinh và Trần Xương, hai người đều do Cố Cửu Tư đề bạt nên thấy hắn liền cung kính hành lễ.
Cố Cửu Tư mặc quần áo thái giám khiến cả hai không khỏi tò mò nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều, hắn nhìn lướt qua bọn họ rồi nói, “Tối nay sao các ngươi đổi vị trí được?”
“Người phụ trách quân phòng thủ là bạn tốt của ta,” Liễu Sinh lập tức trả lời. “Ta nhờ hắn đúng lúc đang đổi ca nên hắn điều động chúng ta lại đây.”
“Lát nữa các ngươi nhắn hắn rằng đừng cho bất kỳ ai biết việc này, coi như các ngươi gác cổng ngay từ đầu. Đồng thời ngậm chặt miệng vụ ta ra khỏi thành, hãy nói là chưa hề gặp ta.”
“Đại nhân,” Liễu Sinh nhíu chặt mày, “ngài biết trong cung đã khóa thành chứ?”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn hỏi ngay, “Đêm nay người phụ trách chính cho việc phòng vệ trong cung là ai?”
“Mã quân Chỉ huy sứ Quách Thuận.” Trần Xương đáp rồi tiếp lời, “Mới nãy ta còn nghe nói thị vệ trực thuộc Bộ quân Chỉ huy sứ Lý Hoằng được phái đến Diệp gia.”
Thông tin này khiến Cố Cửu Tư trầm mặc giây lát, sau đấy hắn bảo, “Bây giờ các ngươi có tình nguyện dẫn binh tới Diệp phủ cùng ta không?”
Hắn hỏi làm Liễu Sinh lẫn Trần Xương ngỡ ngàng, Cố Cửu Tư cúi đầu thì thào, “Ngày mai nội các không còn tồn tại nữa, bệ hạ và Lạc Tử Thương sẽ nắm giữ triều chính tại Đông Đô. Các ngươi là thân tín của ta, các ngươi muốn đi tìm Chu đại nhân với ta hay ở lại đây?”
Bọn họ là thân tín của hắn, dù hôm nay chém Cố Cửu Tư giao nộp cho Phạm Ngọc thì mai sau e rằng vẫn phải chịu nghi kỵ. Hơn nữa Chu Cao Lãng quyền cao chức trọng, cộng thêm Cố Cửu Tư với những trọng thần khác thuộc nội các thì hạt nhân của Đại Hạ thực chất nằm trong tay Chu Cao Lãng. Nếu ông trở về, Đông Đô đời nào chịu nổi dù chỉ một đòn.
Hai người suy tư trong phút chốc rồi Liễu Sinh nhanh chóng quyết định, “Trần Xương, ngươi đi đón người nhà của chúng ta còn ta sẽ dẫn người theo Cố đại nhân đến Diệp phủ.”
“Không cần, chúng ta hãy chia thành bốn nhóm. Ngươi đến Diệp phủ cứu người rồi tới gốc cây đại thụ cách thành ba dặm, sau đó bắt chước đỗ quyên kêu ba tiếng và nhập hội với phu nhân ta,” Cố Cửu Tư quyết đoán nói. “Đưa ta một nhóm để đến Chu phủ, đồng thời phái người đáng tin cậy tới thiên lao báo mọi việc cho cữu cữu của ta.”
“Chúng ta không cần cứu Giang đại nhân ư?” Liễu Sinh hơi lo lắng.
Cố Cửu Tư lắc đầu, “Ông ấy tự có cách, nếu không có thì sẽ phái người báo tin.”
Giang Hà lăn lộn tại Đông Đô nhiều năm nên đã thành trùm nơi đây từ lâu. Giết Phạm Ngọc đúng là khó nhằn với ông nhưng ngược lại, Phạm Ngọc muốn giết ông cũng chẳng đơn giản.
Phân công xong, Liễu Sinh và Trần Xương tức khắc chỉ thị người đi theo Cố Cửu Tư rồi cả ba tách ra.
Khi Liễu Sinh cùng người của hắn đến Diệp phủ, Diệp Thế An với Diệp Vận đang chỉ huy mọi người đánh nhau với phe Lý Hoằng. Liễu Sinh tới kịp thời, hắn thét, “Diệp công tử, Cố đại nhân phái ta đến đón ngài!”
Dứt lời, phe Liễu Sinh xông lên ngăn cản lính của Lý Hoằng. Liễu Sinh vội vã túm lấy Diệp Thế An, “Diệp công tử, phe ta ít người, chúng ta mau chóng rời Đông Đô thôi.”
“Nhưng thúc phụ của ta…”
“Thoát khỏi Đông Đô hẵng nói!”
Liễu Sinh giữ chặt Diệp Thế An, hắn thoáng cắn môi rồi quay lại nhìn gia quyến Diệp gia và gấp rút kéo Diệp Vận, “Đi nào!”
Trong lúc Liễu Sinh vừa chiến đấu vừa che chở người Diệp gia chạy trốn, Cố Cửu Tư cấp bách dẫn người đến Chu phủ. Song bọn họ mới đi được nửa đường thì Cố Cửu Tư nghe thấy ai đó thều thào gọi hắn, “Cố đại nhân.”
Âm thanh này làm Cố Cửu Tư vội vàng ghìm dây cương, hắn xoay người xuống ngựa rồi nhanh chân bước vào một con hẻm nhỏ. Đập vào mắt hắn là một nha hoàn trông như đã cạn kiệt sức lực, nàng ấy đang nửa nằm trên mặt đất với cơ thể đầy máu dựa vào tường.
Cố Cửu Tư nhận ra đó là thị nữ thân cận bên Tần Uyển Chi, hắn gấp gáp nói, “Sao ngươi lại ở đây? Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Chủ tử… Chủ tử…”
Thị nữ thở hổn hển, nàng ấy run rẩy cởi áo khoác trên người. Cố Cửu Tư cúi đầu thấy một đứa bé dính máu trên người và đang nhắm chặt mắt mà say sưa ngủ. Thị nữ nhìn Cố Cửu Tư, gian nan mở miệng, “Tiểu công tử, giao cho…giao cho…”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư ngắt lời nàng ấy rồi vội ôm đứa bé vào lòng. “Đây là Tư Quy đúng không?”
Thị nữ tựa hồ sắp trút hơi thở cuối cùng, nàng ấy chật vật gật đầu, tay chỉ về hướng có Chu phủ và khàn khàn bảo, “Chủ tử dặn đừng đi… Mau…chạy…”
Chưa nói hết câu, thị nữ rốt cuộc chẳng gắng gượng nổi nữa. Nàng ấy nhắm nghiền mắt rồi tắt thở.
Cố Cửu Tư ngẩn người, lát sau hắn chợt vỡ lẽ. Nếu tối nay Lạc Tử Thương đặt bẫy thì con mồi quan trọng nhất dĩ nhiên là người nhà Chu Cao Lãng; chưa biết chừng y còn dồn hết binh lực vào Chu phủ. Chu gia hẳn đã dồn sức để mang đứa bé này ra ngoài. Hiện giờ bên hắn thiếu người, nếu liều lĩnh cứu Chu gia khéo chẳng cứu được ai mà mình còn mất mạng.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn siết chặt đứa bé trong lòng rồi sai người giấu nó đi, sau đó dẫn theo một nhóm nhỏ đến Chu phủ.
Hắn chạy tới con hẻm tối tăm gần Chu phủ và núp ở đấy quan sát tình hình bên ngoài. Trước cổng Chu phủ là một rừng binh lính, Chu phu nhân cùng Tần Uyển Chi cầm kiếm dẫn đầu hàng người chắn tại cổng. Trên mặt Tần Uyển Chi dính máu, Chu phu nhân mặc trang phục cáo mệnh, hai người đứng phía trước đối đầu với binh lính.
“Nhãi ranh phạm thượng làm loạn trái với luật trời, các ngươi đã chẳng khuyên can còn nối giáo cho giặc. Làm bậy mà không sợ Thiên Lôi đánh sao!”
Cố Cửu Tư nghe Chu phu nhân quát khi đang đếm số người của Chu phủ. Binh lính cạnh hắn lẳng lặng lấy mũi tên từ hộp ra rồi lắp lên cung và sẵn sàng chờ lệnh.
Cố Cửu Tư không hạ lệnh mà quan sát một lượt bốn phía, hắn nhíu mày rồi giật tay áo binh lính. Hắn hất cằm về phía mái hiên ở đằng xa, sau đấy lắc đầu. Binh lính ngẩng đầu nhìn thoáng qua và phát hiện các mái hiên xung quanh đều thấp thoáng bóng người.
Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi vòng sang chỗ khác để ném một viên đá ra ngoài.
Động tĩnh nhỏ vậy thôi mà bị người khác chú ý ngay, thủ lĩnh đám binh lính đứng ở đầu hàng bỗng cất cao giọng, “Chu phu nhân đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không giao hai vị công tử ra thì ta sẽ san bằng Chu phủ.”
Nghe đến đây, Tần Uyển Chi có vẻ nổi nóng nên tiến lên một bước rồi thách thức, “Các ngươi dám chắc! Các ngươi còn muốn dùng Chu phủ uy hiếp Chu đại nhân, chưa kể muốn san bằng nơi đây còn phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không! Các ngươi bố trí thiên la địa võng chẳng qua để phô trương thanh thế thôi!”
Lời này khiến Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn đã hiểu mọi chuyện khi dõi theo Tần Uyển Chi và Chu phu nhân từ xa. Lạc Tử Thương cũng đoán được hắn sẽ quay về cứu người nên bố trí sẵn binh lính ở đây để chờ hắn.
Tần Uyển Chi đang nhắc nhở và muốn hắn lập tức rời đi.
Cố Cửu Tư chần chừ giây lát. Nếu chỉ có một mình thì chắc hắn sẽ đánh liều, nhưng hắn còn đứa bé…
Hắn tuyệt đối không thể làm đứa bé này gặp nạn.
Tần Uyển Chi liều mạng đưa con mình ra ngoài vì muốn hắn bảo vệ nó.
Cố Cửu Tư cắn răng rồi xoay người đi, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người cùng âm thầm rút lui.
Song bọn họ vừa lùi bước, mũi tên tức khắc bắn tới tấp. Đoàn người Cố Cửu Tư chưa vào đúng tầm bắn, bọn họ tức tốc thối lui và chẳng hề quay đầu lại. Binh lính của Lạc Tử Thương vội vã đuổi theo, Chu phu nhân thấy thế bèn quát chói tai, “Ngăn bọn chúng mau!”
Binh lính Chu phủ dốc toàn lực giao chiến với phe Lạc Tử Thương. Cố Cửu Tư ôm đứa bé lên ngựa rồi lao ra khỏi con hẻm và phi như bay về phía cổng thành.
Cùng lúc ấy, nội cung tràn ngập tiếng ca múa tưng bừng.
Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn ngồi trong đại sảnh; quan của Diệp Thanh Văn xộc xệch làm tóc tai bung xõa, còn trán Trương Ngọc đẫm mồ hôi lạnh nhưng ông vẫn giữ vẻ trấn định.
Phạm Ngọc ngồi trên cao, vừa trêu đùa mỹ nhân bên mình vừa cười như điên mà nhìn vũ nữ múa hát ở đại điện. Lạc Tử Thương ngồi một bên, y lặng lẽ uống rượu với nụ cười trên môi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập của binh lính, chẳng mấy chốc, ngoài kia ầm ĩ hết cả lên. Kế tiếp có một nam nhân mặc áo giáp dẫn theo người tiến vào, hắn quỳ một bên gối trước mặt Phạm Ngọc, “Khởi bẩm bệ hạ, tối nay đã làm đúng theo lệnh bệ hạ là dẫn dụ Diệp Thế Minh lẫn Trương Trừng vào cung rồi mai phục bọn chúng ở hẻm và bắn chết.”
Lời này vừa vào tai, Diệp Thanh Văn đứng phắt dậy, ông phẫn nộ thét, “Ngươi nói cái gì?!”
Diệp Thế Minh là con nối dõi duy nhất của Diệp Thanh Văn, đảm nhiệm Nam Thành Quân Tổng chỉ huy sứ. Trương Trừng là con cháu Trương gia, đảm nhiệm Điện tiền chư ban trực[1].
Không ai đáp trả tiếng gầm của Diệp Thanh Văn, ông nhìn chòng chọc người quỳ trên mặt đất và run rẩy chất vấn, “Quách Thuận, ngươi biết mình đang làm gì không?”
Quách Thuận lặng thinh còn Trương Ngọc run run đứng dậy, ông nhìn Phạm Ngọc ngồi trên cao mà khẽ bật cười, “Bệ hạ, thần hiểu rồi. Đêm nay ngài hạ quyết tâm muốn đẩy thần vào chỗ chết.”
Tiếng ca hát vẫn tiếp tục nhưng lời Trương Ngọc nói đã truyền tới bên trên. Phạm Ngọc nâng tay ra hiệu ngừng múa hát, hắn cầm chén và cười với Trương Ngọc, “Trương thúc luôn giỏi ăn nói, trẫm thấy ngươi thuận mắt nhất trong mấy thúc thúc. Đáng lẽ nếu ngươi không vào nội các thì trẫm còn chừa đường sống cho ngươi. Hiện tại ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
“Lão thần không muốn nói gì cho mình cả,” Trương Ngọc cười đắng chát, “nhưng lão thần còn mấy vấn đề lo lắng thay bệ hạ.”
“Ồ? Vấn đề gì?”
“Tối nay bệ hạ lợi dụng Diệp đại nhân và ta để lừa gạt thân thích chúng ta vào cung rồi sắp đặt người mưu hại. Xin hỏi bệ hạ, những người này là quân đội Đông Đô à?”
Phạm Ngọc chỉ xoay xoay cái chén chứ chẳng trả lời, Trương Ngọc biết ngay đáp án, “Sợ rằng đây là quân đội Dương Châu được Lạc đại nhân ngấm ngầm đưa vào thành đúng không? Nhiều ngươi như vậy âm thầm mai phục tại Đông Đô thì sao có thể là kế hoạch một sớm một chiều?”
“Ngươi muốn nói gì?” Phạm Ngọc mất kiên nhẫn.
Trương Ngọc nhìn Phạm Ngọc, ngữ điệu kích động, “Bệ hạ còn chưa hiểu ư? Lạc Tử Thương mưu đồ từng bước như thế thì sao có thể phò tá ngài, đầu óc y chỉ toàn tâm toàn ý tính toán cho riêng mình thôi!”
“Ngươi không tính toán cho riêng mình chắc?” Phạm Ngọc cười nhạo thành tiếng. “Đám các ngươi có kẻ nào không tính toán cho bản thân?”
“Vậy ngươi[2] cũng phải lựa chọn con đường tốt nhất để đi!” Trương Ngọc nghiêm khắc quát. “Ngài ngẫm lại xem, kể cả tối nay ngài giết Diệp đại nhân lẫn ta thì chẳng phải đảng phái của chúng ta vẫn còn tồn tại? Cả thuộc hạ cũ nữa? Ta biết rõ ý đồ của các ngươi. Các ngươi lập mưu bắt giam Giang Hà rồi lừa Diệp đại nhân, Cố đại nhân và ta vào cung để tiêu diệt một thể. Sau khi nắm giữ triều chính, các ngươi sẽ nhân danh vụ án Lạc gia để điều tra Giang Hà, tiện thể gán tội mưu phản cho hắn vì mối quan hệ với Lương Vương. Tiếp theo, các ngươi lại bắt đầu thanh toán vây cánh của Giang Hà. Không còn chúng ta thì Giang Hà ở trong triều một cây làm chẳng nên non. Đợi tới lúc hoàn toàn khống chế Đông Đô, các ngươi giả mạo nội các truyền tin đến U Châu để lừa Chu Cao Lãng cùng Chu Diệp về đây. Ngày bọn họ chết cũng là ngày dư đảng của nội các tan tác, dù dư đảng có tập hợp lại thì ngươi vẫn còn Dương Châu hỗ trợ chứ gì?”
“Nhưng nhìn hiện tại xem? Cố Cửu Tư vắng mặt vì hắn đã chạy thoát, nếu vậy thì Chu Cao Lãng nhất định sẽ biết tin tức bên này. Hôm nay dẫu ngươi giết chúng ta, chỉ cần Chu Cao Lãng lên tiếng là người của chúng ta sẽ đồng lòng hưởng ứng vì muốn báo thù. Binh lực bên ngươi không mạnh bằng Chu Cao Lãng, trong triều còn có nội gián, Lạc Tử Thương chắc chắn thành chỗ dựa duy nhất cho ngươi. Đến lúc ấy, ngươi sẽ thành con rối hoàng đế đích thực và bị người khác thao túng cả đời…”
“Ta[3] làm gì có cả đời?!”
Nghe tới đấy, Phạm Ngọc cười sặc sụa, “Ta ở trong tay y là con rối hoàng đế, ở trong tay các ngươi thì không phải? Bộ tưởng ta không biết các ngươi suy tính gì hả? Các ngươi muốn nuôi ta đến ngày thái tử chào đời, sau đó thì ta làm gì còn mạng nữa?”
“Tiểu Ngọc!” Trương Ngọc nghe vậy liền hoảng đến mức bước tới trước, song binh lính rút kiếm ngăn ông lại. Ông nhìn Phạm Ngọc, nôn nóng bảo, “Chúng ta nhìn ngươi lớn lên, dù thế nào chúng ta cũng sẽ không đẩy ngươi vào chỗ chết!”
“Câm miệng!”
Phạm Ngọc đột ngột rút kiếm chỉ vào Trương Ngọc, “Ngươi đừng hòng gạt ta! Cả ngươi lẫn phụ thân đều dùng mấy lời lẽ tốt đẹp để ngụy trang bản thân thành chính nhân quân tử. Trong lòng các ngươi, ta là cái thá gì so với thiên hạ? Ta chả đáng một đồng. Hôm nay ta muốn ngươi, phụ thân ta, và tất cả những kẻ khác chứng kiến cách ta hủy diệt thiên hạ mà các ngươi dùng mạng đánh đổi! Bây giờ thiên hạ là của ta, của ta!”
“Đồ điên!”
Trương Ngọc luôn hòa nhã cũng phải bật thốt một câu chửi như thế.
Phạm Ngọc nghe vậy lại vỗ tay cười, hào hứng nói, “Hay, hay lắm, ta thích nghe ngươi chửi.”
“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương đặt chén trà xuống, điềm tĩnh nhắc, “trời sắp sáng, chúng ta cần chuẩn bị lên triều gặp Giang đại nhân.”
Lời nhắc nhở này làm Phạm Ngọc lộ ra vẻ biếng nhác, hắn ném kiếm sang một bên rồi làu bàu, “Chán ngắt.”
Nói xong, Phạm Ngọc xoay người bỏ đi. Đúng khoảnh khắc ấy, Diệp Thanh Văn bỗng đoạt kiếm của thị vệ đứng cạnh rồi vọt về phía Phạm Ngọc. Xung quanh vang lên tiếng quát thét, tất cả binh lính nhào tới Diệp Thanh Văn. Mấy chục mũi tên xuyên thủng cơ thể ông, Trương Ngọc trợn trừng mắt mà hét lớn, “Thanh Trạm!”
Trương Ngọc bổ nhào đến bên Diệp Thanh Văn rồi đỡ lấy ông. Diệp Thanh Văn nhìn chằm chằm Phạm Ngọc, trong miệng toàn máu đen, ông nói đứt quãng, “Súc…sinh…”
“Thanh Trạm… Ngươi không sao chứ, Thanh Trạm…”
Trương Ngọc kinh hãi lắp bắp nhưng chính lúc ấy, một lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua ông. Ông gian nan quay đầu lại và thấy một thị vệ với sắc mặt lãnh đạm đang nhìn ông, hắn kính cẩn bảo, “Đắc tội.”
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Phạm Ngọc nhìn Trương Ngọc ngã xuống và máu tràn lan khắp nơi.
“Con đường đế vương là thế này à?”
Phạm Ngọc bỗng cất tiếng, hắn cau mày nhìn đống máu tươi trên mặt đất.
Lạc Tử Thương đứng dậy, ung dung đáp, “Mọi con đường quyền thế trên đời đều như vậy.”
Lạc Tử Thương hơi khom lưng, y đưa tay về phía Phạm Ngọc rồi cung kính mời, “Bệ hạ, đã đến lúc lên triều.”
Phạm Ngọc im lặng nhìn vũng máu thật lâu, sau đấy hắn lướt qua Lạc Tử Thương và bước xuống bậc thang. Mặt Phạm Ngọc hiện vẻ hoảng hốt khi giẫm vào vũng máu, hắn thì thầm, “Ngươi nói đúng, ta phải lên triều.”
Lạc Tử Thương và Phạm Ngọc đi thẳng ra ngoài, còn Cố Cửu Tư đã sớm chạy thoát.
Sau khi hắn ra khỏi thành chưa bao lâu liền thấy Liễu Sinh, người được phái đi tiếp ứng Diệp gia. Diệp Thế An vừa thấy Cố Cửu Tư xuất hiện đã sốt ruột nhào tới, “Thúc phụ ta sao rồi?”
“Chưa rõ tình hình hiện tại,” Cố Cửu Tư lắc đầu rồi bổ sung, “ta vẫn còn người trong đó, trễ nhất là hừng đông sẽ biết tin.”
Diệp Thế An nghe vậy cũng bình tĩnh lại, hắn chợt nhận ra Cố Cửu Tư đang ôm một đứa bé trong lòng nên thắc mắc, “Đây là?”
“Con của Chu đại ca.” Cố Cửu Tư mím môi. “Ta định đưa người Chu gia đi cùng, nhưng…”
Chả cần giải thích dông dài thì mọi người đều hiểu, hắn vội nói chuyện khác, “Có ai gặp phu nhân ta không?”
“Ta ở đây.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng từ giữa đám người, Cố Cửu Tư hấp tấp lại gần thì thấy nàng bước ra khỏi hàng. Hắn nhìn Liễu Ngọc Như từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Mọi người không sao chứ?”
“Ừ,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “sau khi ra khỏi mật đạo, chúng ta vẫn luôn chờ chàng ở đây.”
Cố Cửu Tư gật gù, Diệp Thế An nhìn mọi người xung quanh rồi nghiến răng đề nghị, “Cửu Tư, người nhà chúng ta đã đông đủ, chi bằng quay lại giết bọn chúng.”
“Không được đâu.” Liễu Ngọc Như giải thích, “Lạc Tử Thương đã ra tay thì không phải hành động bộc phát, y đương nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Y đánh chúng ta trở tay chẳng kịp nên e rằng giờ trong thành toàn là binh mã Dương Châu. Hiện nay binh lực của chúng ta ở trong thành chắc đã bị y phân tán để dễ bề đánh bại, quay về thành sợ không phải cứu người mà là nộp mạng.”
“Nhưng thúc phụ và đường ca của ta…”
Hắn chưa nói hết câu đã có một người cưỡi ngựa từ xa đến; người này còn bắt chước tiếng đỗ quyên, mỗi lần đều kêu ba tiếng liền. Cố Cửu Tư nghe thấy bèn bảo mọi người, “Trốn đi, để ta kiểm tra.”
Mọi người mau chóng ẩn núp, Cố Cửu Tư rút kiếm rồi tới giữa đường mà lẳng lặng chờ người đang cưỡi ngựa ở phía trước.
Cố Cửu Tư nhận ra đấy là người hầu Vọng Lai của Giang Hà, đối phương thấy hắn từ xa nên tức khắc nhảy xuống ngựa và cung kính chào, “Công tử.”
“Cữu cữu đâu?” Cố Cửu Tư nhíu mày.
Vọng Lai đáp, “Cổng thành đổi lính gác, đại nhân không tiện rời đi. Đại nhân nhắn ngài ấy trốn trong thành chờ mọi người về, công tử đừng lo.”
Vọng Lai lấy ra một cái tráp cùng một thanh kiếm rồi kính cẩn dâng đến trước Cố Cửu Tư, “Đại nhân bảo Diệp Thế Minh lẫn Trương Trừng đều bị Lạc Tử Thương lừa vào cung để chém giết, chủ lực mà nội các có thể điều động không còn nữa. Ngài phải cấp tốc đến U Châu thông báo cho Chu đại nhân và đem theo Thiên Tử Kiếm lẫn tráp đi cùng. Công tử hãy cất kỹ tráp, đến thời điểm then chốt hẵng mang ra.”
Cố Cửu Tư rùng mình khi nghe những lời này, hắn biết trong tráp đựng thứ gì. Hắn giắt kiếm lên eo rồi giấu tráp vào tay áo, sau đấy căn dặn, “Ngươi quay lại bảo vệ cữu cữu, ta sẽ lập tức đến U Châu báo tin cho Chu đại nhân và dẫn người về cứu ông ấy.”
“Đại nhân nói việc cứu ngài ấy chẳng quan trọng,” Vọng Lai điềm đạm trả lời. “Quan trọng nhất là ngăn cản Lạc Tử Thương ổn định Đông Đô. Giờ ta quay về thành cũng không tìm thấy đại nhân nên chỉ có thể theo công tử.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn thoáng ngần ngừ mới hỏi, “Diệp đại nhân và Trương đại nhân…”
“Ta nhận được tin lúc ra khỏi thành,” giọng Vọng Lai chả hề dao động, “hai người đều đã chết.”
Cố Cửu Tư sững sờ, trong lòng chấn động. Hắn hơi hé miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Hắn dẫn Vọng Lai về chỗ mọi người đang ẩn núp, Diệp Thế An thấy Vọng Lai liền xông lên, “Ngươi có biết thúc phụ ta…”
“Diệp công tử,” Vọng Lai ngắt lời hắn, lịch sự hành lễ, “xin hãy nén bi thương.”
Lời này khiến sắc mặt Diệp Thế An trắng bệch trong nháy mắt, Cố Cửu Tư phải đỡ thân mình đang lảo đảo của hắn. Diệp Vận siết chặt tay trước tin dữ kia, nàng ấy run rẩy nói, “Đường ca của ta…”
“Cũng đã chết.”
Nghe đến đây, người Diệp gia lặng im như tờ.
Cố Cửu Tư nhìn lướt qua Diệp Thế An lẫn Diệp Vận, do dự khuyên, “Hiện giờ tình hình khẩn cấp…”
“Ta hiểu.”
Diệp Thế An siết chặt nắm đấm, hắn quay đầu nhìn chằm chặp Đông Đô bằng ánh mắt dữ dội.
Lát sau, hắn xé vạt áo rồi cột lên trán và nói với Cố Cửu Tư, “Đi thôi.”
Cố Cửu Tư không đáp lại, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Tất cả mọi người dõi theo hắn trong lúc trời dần sáng. Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, vạt áo hắn nhẹ nhàng tung bay. Suy nghĩ một hồi, hắn quay lại chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như, “Phu nhân có thể chịu khó đi Dương Châu một chuyến vì ta không?”
Yêu cầu trên khiến Liễu Ngọc Như thoáng sửng sốt. Nàng xoay người lại, đứng thẳng lưng, tay chắp trước người và đáp trả Cố Cửu Tư bằng ánh mắt bình tĩnh, “Lang quân muốn làm gì?”
Liễu Ngọc Như nghiêm túc hồi đáp như thế làm khóe miệng Cố Cửu Tư bất giác cong lên thành một nụ cười mong manh. Hắn ngắm nhìn nữ tử đắm mình trong nắng sớm rồi tiếng lên một bước, sau đấy dùng thanh âm vô cùng trầm thấp để nói, “Tìm Cơ phu nhân–”
“Rút củi dưới đáy nồi.”[4]
Chú thích
[1] Cận vệ riêng của hoàng đế.
[2] Lúc này Trương Ngọc đã bắt đầu giận cũng như muốn khuyên can Phạm Ngọc với tư cách trưởng bối nên gọi Phạm Ngọc là “ngươi”.
[3] Khúc này Phạm Ngọc cũng đang mất kiểm soát nên xưng “ta” chứ không phải “trẫm”.
[4] Đây là kế sách làm suy giảm khí thế lẫn sức mạnh của đối thủ có ưu thế hơn, trước khi đối đầu trực tiếp với chúng.
Cố Cửu Tư mặc quần áo thái giám khiến cả hai không khỏi tò mò nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều, hắn nhìn lướt qua bọn họ rồi nói, “Tối nay sao các ngươi đổi vị trí được?”
“Người phụ trách quân phòng thủ là bạn tốt của ta,” Liễu Sinh lập tức trả lời. “Ta nhờ hắn đúng lúc đang đổi ca nên hắn điều động chúng ta lại đây.”
“Lát nữa các ngươi nhắn hắn rằng đừng cho bất kỳ ai biết việc này, coi như các ngươi gác cổng ngay từ đầu. Đồng thời ngậm chặt miệng vụ ta ra khỏi thành, hãy nói là chưa hề gặp ta.”
“Đại nhân,” Liễu Sinh nhíu chặt mày, “ngài biết trong cung đã khóa thành chứ?”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn hỏi ngay, “Đêm nay người phụ trách chính cho việc phòng vệ trong cung là ai?”
“Mã quân Chỉ huy sứ Quách Thuận.” Trần Xương đáp rồi tiếp lời, “Mới nãy ta còn nghe nói thị vệ trực thuộc Bộ quân Chỉ huy sứ Lý Hoằng được phái đến Diệp gia.”
Thông tin này khiến Cố Cửu Tư trầm mặc giây lát, sau đấy hắn bảo, “Bây giờ các ngươi có tình nguyện dẫn binh tới Diệp phủ cùng ta không?”
Hắn hỏi làm Liễu Sinh lẫn Trần Xương ngỡ ngàng, Cố Cửu Tư cúi đầu thì thào, “Ngày mai nội các không còn tồn tại nữa, bệ hạ và Lạc Tử Thương sẽ nắm giữ triều chính tại Đông Đô. Các ngươi là thân tín của ta, các ngươi muốn đi tìm Chu đại nhân với ta hay ở lại đây?”
Bọn họ là thân tín của hắn, dù hôm nay chém Cố Cửu Tư giao nộp cho Phạm Ngọc thì mai sau e rằng vẫn phải chịu nghi kỵ. Hơn nữa Chu Cao Lãng quyền cao chức trọng, cộng thêm Cố Cửu Tư với những trọng thần khác thuộc nội các thì hạt nhân của Đại Hạ thực chất nằm trong tay Chu Cao Lãng. Nếu ông trở về, Đông Đô đời nào chịu nổi dù chỉ một đòn.
Hai người suy tư trong phút chốc rồi Liễu Sinh nhanh chóng quyết định, “Trần Xương, ngươi đi đón người nhà của chúng ta còn ta sẽ dẫn người theo Cố đại nhân đến Diệp phủ.”
“Không cần, chúng ta hãy chia thành bốn nhóm. Ngươi đến Diệp phủ cứu người rồi tới gốc cây đại thụ cách thành ba dặm, sau đó bắt chước đỗ quyên kêu ba tiếng và nhập hội với phu nhân ta,” Cố Cửu Tư quyết đoán nói. “Đưa ta một nhóm để đến Chu phủ, đồng thời phái người đáng tin cậy tới thiên lao báo mọi việc cho cữu cữu của ta.”
“Chúng ta không cần cứu Giang đại nhân ư?” Liễu Sinh hơi lo lắng.
Cố Cửu Tư lắc đầu, “Ông ấy tự có cách, nếu không có thì sẽ phái người báo tin.”
Giang Hà lăn lộn tại Đông Đô nhiều năm nên đã thành trùm nơi đây từ lâu. Giết Phạm Ngọc đúng là khó nhằn với ông nhưng ngược lại, Phạm Ngọc muốn giết ông cũng chẳng đơn giản.
Phân công xong, Liễu Sinh và Trần Xương tức khắc chỉ thị người đi theo Cố Cửu Tư rồi cả ba tách ra.
Khi Liễu Sinh cùng người của hắn đến Diệp phủ, Diệp Thế An với Diệp Vận đang chỉ huy mọi người đánh nhau với phe Lý Hoằng. Liễu Sinh tới kịp thời, hắn thét, “Diệp công tử, Cố đại nhân phái ta đến đón ngài!”
Dứt lời, phe Liễu Sinh xông lên ngăn cản lính của Lý Hoằng. Liễu Sinh vội vã túm lấy Diệp Thế An, “Diệp công tử, phe ta ít người, chúng ta mau chóng rời Đông Đô thôi.”
“Nhưng thúc phụ của ta…”
“Thoát khỏi Đông Đô hẵng nói!”
Liễu Sinh giữ chặt Diệp Thế An, hắn thoáng cắn môi rồi quay lại nhìn gia quyến Diệp gia và gấp rút kéo Diệp Vận, “Đi nào!”
Trong lúc Liễu Sinh vừa chiến đấu vừa che chở người Diệp gia chạy trốn, Cố Cửu Tư cấp bách dẫn người đến Chu phủ. Song bọn họ mới đi được nửa đường thì Cố Cửu Tư nghe thấy ai đó thều thào gọi hắn, “Cố đại nhân.”
Âm thanh này làm Cố Cửu Tư vội vàng ghìm dây cương, hắn xoay người xuống ngựa rồi nhanh chân bước vào một con hẻm nhỏ. Đập vào mắt hắn là một nha hoàn trông như đã cạn kiệt sức lực, nàng ấy đang nửa nằm trên mặt đất với cơ thể đầy máu dựa vào tường.
Cố Cửu Tư nhận ra đó là thị nữ thân cận bên Tần Uyển Chi, hắn gấp gáp nói, “Sao ngươi lại ở đây? Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Chủ tử… Chủ tử…”
Thị nữ thở hổn hển, nàng ấy run rẩy cởi áo khoác trên người. Cố Cửu Tư cúi đầu thấy một đứa bé dính máu trên người và đang nhắm chặt mắt mà say sưa ngủ. Thị nữ nhìn Cố Cửu Tư, gian nan mở miệng, “Tiểu công tử, giao cho…giao cho…”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư ngắt lời nàng ấy rồi vội ôm đứa bé vào lòng. “Đây là Tư Quy đúng không?”
Thị nữ tựa hồ sắp trút hơi thở cuối cùng, nàng ấy chật vật gật đầu, tay chỉ về hướng có Chu phủ và khàn khàn bảo, “Chủ tử dặn đừng đi… Mau…chạy…”
Chưa nói hết câu, thị nữ rốt cuộc chẳng gắng gượng nổi nữa. Nàng ấy nhắm nghiền mắt rồi tắt thở.
Cố Cửu Tư ngẩn người, lát sau hắn chợt vỡ lẽ. Nếu tối nay Lạc Tử Thương đặt bẫy thì con mồi quan trọng nhất dĩ nhiên là người nhà Chu Cao Lãng; chưa biết chừng y còn dồn hết binh lực vào Chu phủ. Chu gia hẳn đã dồn sức để mang đứa bé này ra ngoài. Hiện giờ bên hắn thiếu người, nếu liều lĩnh cứu Chu gia khéo chẳng cứu được ai mà mình còn mất mạng.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn siết chặt đứa bé trong lòng rồi sai người giấu nó đi, sau đó dẫn theo một nhóm nhỏ đến Chu phủ.
Hắn chạy tới con hẻm tối tăm gần Chu phủ và núp ở đấy quan sát tình hình bên ngoài. Trước cổng Chu phủ là một rừng binh lính, Chu phu nhân cùng Tần Uyển Chi cầm kiếm dẫn đầu hàng người chắn tại cổng. Trên mặt Tần Uyển Chi dính máu, Chu phu nhân mặc trang phục cáo mệnh, hai người đứng phía trước đối đầu với binh lính.
“Nhãi ranh phạm thượng làm loạn trái với luật trời, các ngươi đã chẳng khuyên can còn nối giáo cho giặc. Làm bậy mà không sợ Thiên Lôi đánh sao!”
Cố Cửu Tư nghe Chu phu nhân quát khi đang đếm số người của Chu phủ. Binh lính cạnh hắn lẳng lặng lấy mũi tên từ hộp ra rồi lắp lên cung và sẵn sàng chờ lệnh.
Cố Cửu Tư không hạ lệnh mà quan sát một lượt bốn phía, hắn nhíu mày rồi giật tay áo binh lính. Hắn hất cằm về phía mái hiên ở đằng xa, sau đấy lắc đầu. Binh lính ngẩng đầu nhìn thoáng qua và phát hiện các mái hiên xung quanh đều thấp thoáng bóng người.
Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi vòng sang chỗ khác để ném một viên đá ra ngoài.
Động tĩnh nhỏ vậy thôi mà bị người khác chú ý ngay, thủ lĩnh đám binh lính đứng ở đầu hàng bỗng cất cao giọng, “Chu phu nhân đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không giao hai vị công tử ra thì ta sẽ san bằng Chu phủ.”
Nghe đến đây, Tần Uyển Chi có vẻ nổi nóng nên tiến lên một bước rồi thách thức, “Các ngươi dám chắc! Các ngươi còn muốn dùng Chu phủ uy hiếp Chu đại nhân, chưa kể muốn san bằng nơi đây còn phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không! Các ngươi bố trí thiên la địa võng chẳng qua để phô trương thanh thế thôi!”
Lời này khiến Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn đã hiểu mọi chuyện khi dõi theo Tần Uyển Chi và Chu phu nhân từ xa. Lạc Tử Thương cũng đoán được hắn sẽ quay về cứu người nên bố trí sẵn binh lính ở đây để chờ hắn.
Tần Uyển Chi đang nhắc nhở và muốn hắn lập tức rời đi.
Cố Cửu Tư chần chừ giây lát. Nếu chỉ có một mình thì chắc hắn sẽ đánh liều, nhưng hắn còn đứa bé…
Hắn tuyệt đối không thể làm đứa bé này gặp nạn.
Tần Uyển Chi liều mạng đưa con mình ra ngoài vì muốn hắn bảo vệ nó.
Cố Cửu Tư cắn răng rồi xoay người đi, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người cùng âm thầm rút lui.
Song bọn họ vừa lùi bước, mũi tên tức khắc bắn tới tấp. Đoàn người Cố Cửu Tư chưa vào đúng tầm bắn, bọn họ tức tốc thối lui và chẳng hề quay đầu lại. Binh lính của Lạc Tử Thương vội vã đuổi theo, Chu phu nhân thấy thế bèn quát chói tai, “Ngăn bọn chúng mau!”
Binh lính Chu phủ dốc toàn lực giao chiến với phe Lạc Tử Thương. Cố Cửu Tư ôm đứa bé lên ngựa rồi lao ra khỏi con hẻm và phi như bay về phía cổng thành.
Cùng lúc ấy, nội cung tràn ngập tiếng ca múa tưng bừng.
Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn ngồi trong đại sảnh; quan của Diệp Thanh Văn xộc xệch làm tóc tai bung xõa, còn trán Trương Ngọc đẫm mồ hôi lạnh nhưng ông vẫn giữ vẻ trấn định.
Phạm Ngọc ngồi trên cao, vừa trêu đùa mỹ nhân bên mình vừa cười như điên mà nhìn vũ nữ múa hát ở đại điện. Lạc Tử Thương ngồi một bên, y lặng lẽ uống rượu với nụ cười trên môi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập của binh lính, chẳng mấy chốc, ngoài kia ầm ĩ hết cả lên. Kế tiếp có một nam nhân mặc áo giáp dẫn theo người tiến vào, hắn quỳ một bên gối trước mặt Phạm Ngọc, “Khởi bẩm bệ hạ, tối nay đã làm đúng theo lệnh bệ hạ là dẫn dụ Diệp Thế Minh lẫn Trương Trừng vào cung rồi mai phục bọn chúng ở hẻm và bắn chết.”
Lời này vừa vào tai, Diệp Thanh Văn đứng phắt dậy, ông phẫn nộ thét, “Ngươi nói cái gì?!”
Diệp Thế Minh là con nối dõi duy nhất của Diệp Thanh Văn, đảm nhiệm Nam Thành Quân Tổng chỉ huy sứ. Trương Trừng là con cháu Trương gia, đảm nhiệm Điện tiền chư ban trực[1].
Không ai đáp trả tiếng gầm của Diệp Thanh Văn, ông nhìn chòng chọc người quỳ trên mặt đất và run rẩy chất vấn, “Quách Thuận, ngươi biết mình đang làm gì không?”
Quách Thuận lặng thinh còn Trương Ngọc run run đứng dậy, ông nhìn Phạm Ngọc ngồi trên cao mà khẽ bật cười, “Bệ hạ, thần hiểu rồi. Đêm nay ngài hạ quyết tâm muốn đẩy thần vào chỗ chết.”
Tiếng ca hát vẫn tiếp tục nhưng lời Trương Ngọc nói đã truyền tới bên trên. Phạm Ngọc nâng tay ra hiệu ngừng múa hát, hắn cầm chén và cười với Trương Ngọc, “Trương thúc luôn giỏi ăn nói, trẫm thấy ngươi thuận mắt nhất trong mấy thúc thúc. Đáng lẽ nếu ngươi không vào nội các thì trẫm còn chừa đường sống cho ngươi. Hiện tại ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
“Lão thần không muốn nói gì cho mình cả,” Trương Ngọc cười đắng chát, “nhưng lão thần còn mấy vấn đề lo lắng thay bệ hạ.”
“Ồ? Vấn đề gì?”
“Tối nay bệ hạ lợi dụng Diệp đại nhân và ta để lừa gạt thân thích chúng ta vào cung rồi sắp đặt người mưu hại. Xin hỏi bệ hạ, những người này là quân đội Đông Đô à?”
Phạm Ngọc chỉ xoay xoay cái chén chứ chẳng trả lời, Trương Ngọc biết ngay đáp án, “Sợ rằng đây là quân đội Dương Châu được Lạc đại nhân ngấm ngầm đưa vào thành đúng không? Nhiều ngươi như vậy âm thầm mai phục tại Đông Đô thì sao có thể là kế hoạch một sớm một chiều?”
“Ngươi muốn nói gì?” Phạm Ngọc mất kiên nhẫn.
Trương Ngọc nhìn Phạm Ngọc, ngữ điệu kích động, “Bệ hạ còn chưa hiểu ư? Lạc Tử Thương mưu đồ từng bước như thế thì sao có thể phò tá ngài, đầu óc y chỉ toàn tâm toàn ý tính toán cho riêng mình thôi!”
“Ngươi không tính toán cho riêng mình chắc?” Phạm Ngọc cười nhạo thành tiếng. “Đám các ngươi có kẻ nào không tính toán cho bản thân?”
“Vậy ngươi[2] cũng phải lựa chọn con đường tốt nhất để đi!” Trương Ngọc nghiêm khắc quát. “Ngài ngẫm lại xem, kể cả tối nay ngài giết Diệp đại nhân lẫn ta thì chẳng phải đảng phái của chúng ta vẫn còn tồn tại? Cả thuộc hạ cũ nữa? Ta biết rõ ý đồ của các ngươi. Các ngươi lập mưu bắt giam Giang Hà rồi lừa Diệp đại nhân, Cố đại nhân và ta vào cung để tiêu diệt một thể. Sau khi nắm giữ triều chính, các ngươi sẽ nhân danh vụ án Lạc gia để điều tra Giang Hà, tiện thể gán tội mưu phản cho hắn vì mối quan hệ với Lương Vương. Tiếp theo, các ngươi lại bắt đầu thanh toán vây cánh của Giang Hà. Không còn chúng ta thì Giang Hà ở trong triều một cây làm chẳng nên non. Đợi tới lúc hoàn toàn khống chế Đông Đô, các ngươi giả mạo nội các truyền tin đến U Châu để lừa Chu Cao Lãng cùng Chu Diệp về đây. Ngày bọn họ chết cũng là ngày dư đảng của nội các tan tác, dù dư đảng có tập hợp lại thì ngươi vẫn còn Dương Châu hỗ trợ chứ gì?”
“Nhưng nhìn hiện tại xem? Cố Cửu Tư vắng mặt vì hắn đã chạy thoát, nếu vậy thì Chu Cao Lãng nhất định sẽ biết tin tức bên này. Hôm nay dẫu ngươi giết chúng ta, chỉ cần Chu Cao Lãng lên tiếng là người của chúng ta sẽ đồng lòng hưởng ứng vì muốn báo thù. Binh lực bên ngươi không mạnh bằng Chu Cao Lãng, trong triều còn có nội gián, Lạc Tử Thương chắc chắn thành chỗ dựa duy nhất cho ngươi. Đến lúc ấy, ngươi sẽ thành con rối hoàng đế đích thực và bị người khác thao túng cả đời…”
“Ta[3] làm gì có cả đời?!”
Nghe tới đấy, Phạm Ngọc cười sặc sụa, “Ta ở trong tay y là con rối hoàng đế, ở trong tay các ngươi thì không phải? Bộ tưởng ta không biết các ngươi suy tính gì hả? Các ngươi muốn nuôi ta đến ngày thái tử chào đời, sau đó thì ta làm gì còn mạng nữa?”
“Tiểu Ngọc!” Trương Ngọc nghe vậy liền hoảng đến mức bước tới trước, song binh lính rút kiếm ngăn ông lại. Ông nhìn Phạm Ngọc, nôn nóng bảo, “Chúng ta nhìn ngươi lớn lên, dù thế nào chúng ta cũng sẽ không đẩy ngươi vào chỗ chết!”
“Câm miệng!”
Phạm Ngọc đột ngột rút kiếm chỉ vào Trương Ngọc, “Ngươi đừng hòng gạt ta! Cả ngươi lẫn phụ thân đều dùng mấy lời lẽ tốt đẹp để ngụy trang bản thân thành chính nhân quân tử. Trong lòng các ngươi, ta là cái thá gì so với thiên hạ? Ta chả đáng một đồng. Hôm nay ta muốn ngươi, phụ thân ta, và tất cả những kẻ khác chứng kiến cách ta hủy diệt thiên hạ mà các ngươi dùng mạng đánh đổi! Bây giờ thiên hạ là của ta, của ta!”
“Đồ điên!”
Trương Ngọc luôn hòa nhã cũng phải bật thốt một câu chửi như thế.
Phạm Ngọc nghe vậy lại vỗ tay cười, hào hứng nói, “Hay, hay lắm, ta thích nghe ngươi chửi.”
“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương đặt chén trà xuống, điềm tĩnh nhắc, “trời sắp sáng, chúng ta cần chuẩn bị lên triều gặp Giang đại nhân.”
Lời nhắc nhở này làm Phạm Ngọc lộ ra vẻ biếng nhác, hắn ném kiếm sang một bên rồi làu bàu, “Chán ngắt.”
Nói xong, Phạm Ngọc xoay người bỏ đi. Đúng khoảnh khắc ấy, Diệp Thanh Văn bỗng đoạt kiếm của thị vệ đứng cạnh rồi vọt về phía Phạm Ngọc. Xung quanh vang lên tiếng quát thét, tất cả binh lính nhào tới Diệp Thanh Văn. Mấy chục mũi tên xuyên thủng cơ thể ông, Trương Ngọc trợn trừng mắt mà hét lớn, “Thanh Trạm!”
Trương Ngọc bổ nhào đến bên Diệp Thanh Văn rồi đỡ lấy ông. Diệp Thanh Văn nhìn chằm chằm Phạm Ngọc, trong miệng toàn máu đen, ông nói đứt quãng, “Súc…sinh…”
“Thanh Trạm… Ngươi không sao chứ, Thanh Trạm…”
Trương Ngọc kinh hãi lắp bắp nhưng chính lúc ấy, một lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua ông. Ông gian nan quay đầu lại và thấy một thị vệ với sắc mặt lãnh đạm đang nhìn ông, hắn kính cẩn bảo, “Đắc tội.”
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Phạm Ngọc nhìn Trương Ngọc ngã xuống và máu tràn lan khắp nơi.
“Con đường đế vương là thế này à?”
Phạm Ngọc bỗng cất tiếng, hắn cau mày nhìn đống máu tươi trên mặt đất.
Lạc Tử Thương đứng dậy, ung dung đáp, “Mọi con đường quyền thế trên đời đều như vậy.”
Lạc Tử Thương hơi khom lưng, y đưa tay về phía Phạm Ngọc rồi cung kính mời, “Bệ hạ, đã đến lúc lên triều.”
Phạm Ngọc im lặng nhìn vũng máu thật lâu, sau đấy hắn lướt qua Lạc Tử Thương và bước xuống bậc thang. Mặt Phạm Ngọc hiện vẻ hoảng hốt khi giẫm vào vũng máu, hắn thì thầm, “Ngươi nói đúng, ta phải lên triều.”
Lạc Tử Thương và Phạm Ngọc đi thẳng ra ngoài, còn Cố Cửu Tư đã sớm chạy thoát.
Sau khi hắn ra khỏi thành chưa bao lâu liền thấy Liễu Sinh, người được phái đi tiếp ứng Diệp gia. Diệp Thế An vừa thấy Cố Cửu Tư xuất hiện đã sốt ruột nhào tới, “Thúc phụ ta sao rồi?”
“Chưa rõ tình hình hiện tại,” Cố Cửu Tư lắc đầu rồi bổ sung, “ta vẫn còn người trong đó, trễ nhất là hừng đông sẽ biết tin.”
Diệp Thế An nghe vậy cũng bình tĩnh lại, hắn chợt nhận ra Cố Cửu Tư đang ôm một đứa bé trong lòng nên thắc mắc, “Đây là?”
“Con của Chu đại ca.” Cố Cửu Tư mím môi. “Ta định đưa người Chu gia đi cùng, nhưng…”
Chả cần giải thích dông dài thì mọi người đều hiểu, hắn vội nói chuyện khác, “Có ai gặp phu nhân ta không?”
“Ta ở đây.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng từ giữa đám người, Cố Cửu Tư hấp tấp lại gần thì thấy nàng bước ra khỏi hàng. Hắn nhìn Liễu Ngọc Như từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Mọi người không sao chứ?”
“Ừ,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “sau khi ra khỏi mật đạo, chúng ta vẫn luôn chờ chàng ở đây.”
Cố Cửu Tư gật gù, Diệp Thế An nhìn mọi người xung quanh rồi nghiến răng đề nghị, “Cửu Tư, người nhà chúng ta đã đông đủ, chi bằng quay lại giết bọn chúng.”
“Không được đâu.” Liễu Ngọc Như giải thích, “Lạc Tử Thương đã ra tay thì không phải hành động bộc phát, y đương nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Y đánh chúng ta trở tay chẳng kịp nên e rằng giờ trong thành toàn là binh mã Dương Châu. Hiện nay binh lực của chúng ta ở trong thành chắc đã bị y phân tán để dễ bề đánh bại, quay về thành sợ không phải cứu người mà là nộp mạng.”
“Nhưng thúc phụ và đường ca của ta…”
Hắn chưa nói hết câu đã có một người cưỡi ngựa từ xa đến; người này còn bắt chước tiếng đỗ quyên, mỗi lần đều kêu ba tiếng liền. Cố Cửu Tư nghe thấy bèn bảo mọi người, “Trốn đi, để ta kiểm tra.”
Mọi người mau chóng ẩn núp, Cố Cửu Tư rút kiếm rồi tới giữa đường mà lẳng lặng chờ người đang cưỡi ngựa ở phía trước.
Cố Cửu Tư nhận ra đấy là người hầu Vọng Lai của Giang Hà, đối phương thấy hắn từ xa nên tức khắc nhảy xuống ngựa và cung kính chào, “Công tử.”
“Cữu cữu đâu?” Cố Cửu Tư nhíu mày.
Vọng Lai đáp, “Cổng thành đổi lính gác, đại nhân không tiện rời đi. Đại nhân nhắn ngài ấy trốn trong thành chờ mọi người về, công tử đừng lo.”
Vọng Lai lấy ra một cái tráp cùng một thanh kiếm rồi kính cẩn dâng đến trước Cố Cửu Tư, “Đại nhân bảo Diệp Thế Minh lẫn Trương Trừng đều bị Lạc Tử Thương lừa vào cung để chém giết, chủ lực mà nội các có thể điều động không còn nữa. Ngài phải cấp tốc đến U Châu thông báo cho Chu đại nhân và đem theo Thiên Tử Kiếm lẫn tráp đi cùng. Công tử hãy cất kỹ tráp, đến thời điểm then chốt hẵng mang ra.”
Cố Cửu Tư rùng mình khi nghe những lời này, hắn biết trong tráp đựng thứ gì. Hắn giắt kiếm lên eo rồi giấu tráp vào tay áo, sau đấy căn dặn, “Ngươi quay lại bảo vệ cữu cữu, ta sẽ lập tức đến U Châu báo tin cho Chu đại nhân và dẫn người về cứu ông ấy.”
“Đại nhân nói việc cứu ngài ấy chẳng quan trọng,” Vọng Lai điềm đạm trả lời. “Quan trọng nhất là ngăn cản Lạc Tử Thương ổn định Đông Đô. Giờ ta quay về thành cũng không tìm thấy đại nhân nên chỉ có thể theo công tử.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn thoáng ngần ngừ mới hỏi, “Diệp đại nhân và Trương đại nhân…”
“Ta nhận được tin lúc ra khỏi thành,” giọng Vọng Lai chả hề dao động, “hai người đều đã chết.”
Cố Cửu Tư sững sờ, trong lòng chấn động. Hắn hơi hé miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Hắn dẫn Vọng Lai về chỗ mọi người đang ẩn núp, Diệp Thế An thấy Vọng Lai liền xông lên, “Ngươi có biết thúc phụ ta…”
“Diệp công tử,” Vọng Lai ngắt lời hắn, lịch sự hành lễ, “xin hãy nén bi thương.”
Lời này khiến sắc mặt Diệp Thế An trắng bệch trong nháy mắt, Cố Cửu Tư phải đỡ thân mình đang lảo đảo của hắn. Diệp Vận siết chặt tay trước tin dữ kia, nàng ấy run rẩy nói, “Đường ca của ta…”
“Cũng đã chết.”
Nghe đến đây, người Diệp gia lặng im như tờ.
Cố Cửu Tư nhìn lướt qua Diệp Thế An lẫn Diệp Vận, do dự khuyên, “Hiện giờ tình hình khẩn cấp…”
“Ta hiểu.”
Diệp Thế An siết chặt nắm đấm, hắn quay đầu nhìn chằm chặp Đông Đô bằng ánh mắt dữ dội.
Lát sau, hắn xé vạt áo rồi cột lên trán và nói với Cố Cửu Tư, “Đi thôi.”
Cố Cửu Tư không đáp lại, tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Tất cả mọi người dõi theo hắn trong lúc trời dần sáng. Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, vạt áo hắn nhẹ nhàng tung bay. Suy nghĩ một hồi, hắn quay lại chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như, “Phu nhân có thể chịu khó đi Dương Châu một chuyến vì ta không?”
Yêu cầu trên khiến Liễu Ngọc Như thoáng sửng sốt. Nàng xoay người lại, đứng thẳng lưng, tay chắp trước người và đáp trả Cố Cửu Tư bằng ánh mắt bình tĩnh, “Lang quân muốn làm gì?”
Liễu Ngọc Như nghiêm túc hồi đáp như thế làm khóe miệng Cố Cửu Tư bất giác cong lên thành một nụ cười mong manh. Hắn ngắm nhìn nữ tử đắm mình trong nắng sớm rồi tiếng lên một bước, sau đấy dùng thanh âm vô cùng trầm thấp để nói, “Tìm Cơ phu nhân–”
“Rút củi dưới đáy nồi.”[4]
Chú thích
[1] Cận vệ riêng của hoàng đế.
[2] Lúc này Trương Ngọc đã bắt đầu giận cũng như muốn khuyên can Phạm Ngọc với tư cách trưởng bối nên gọi Phạm Ngọc là “ngươi”.
[3] Khúc này Phạm Ngọc cũng đang mất kiểm soát nên xưng “ta” chứ không phải “trẫm”.
[4] Đây là kế sách làm suy giảm khí thế lẫn sức mạnh của đối thủ có ưu thế hơn, trước khi đối đầu trực tiếp với chúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook