Trường Phong Độ
-
Chương 132: Ta không còn cơ hội nữa
Lời của ông làm Diệp Vận ngỡ ngàng.
Giang Hà cúi đầu đánh cờ, tiếp tục ăn được một đống quân của nàng ấy. Ông nhặt những quân cờ ăn được và chậm rãi nói, “Hôn nhân không thể bảo đảm gì cả. Thay vì nghĩ cách tăng giá trị hôn nhân, hãy nghĩ cách tăng giá trị bản thân rồi gả cho người mình thích.”
Giang Hà bật cười, tiếng cười này mang theo vài phần thấu hiểu sự đời, “Ngươi còn nhỏ lắm, đừng dùng thứ quan trọng nhất đời mình để đổi lấy những món đồ dễ dàng kiếm được.”
Diệp Vận không nói gì, trong thoáng chốc, nàng ấy thật sự cảm thấy mình còn nhỏ.
Đối diện là một vị trưởng lão, ông chỉ dẫn nàng ấy mò mẫm tìm đường giữa bóng đêm.
Diệp Vận trầm mặc, rất lâu sau nàng ấy mới từ từ cất tiếng, “Nhưng ta chẳng biết mình còn đủ sức thích ai không. Trên đời này ai cũng có người họ yêu sao?”
“Không hẳn,” Giang Hà ngẫm nghĩ, “song nếu ngươi kiên quyết cho rằng mình sẽ chả thích ai thì đúng là bất khả thi.”
“Giang đại nhân,” Diệp Vận do dự hỏi, “cũng từng thích một người?”
Câu hỏi này khiến Giang Hà sửng sốt, đôi mắt ông thoáng lóe lên thứ cảm xúc vô danh. Đây là lần đầu tiên Diệp Vận chứng kiến chính Giang Hà cũng chẳng thể khống chế những gì hiện lên trong ánh mắt. Nhưng cảm xúc kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Giang Hà chậm chạp cười thành tiếng, “Đã từng.”
“Tại sao không ở bên nhau?” Diệp Vận tò mò.
Giang Hà cười buồn bã, “Cứ thích là phải ở bên nhau à?”
“Diệp Vận,” Giang Hà thở dài, ông đứng dậy, “trong cuộc đời này, gặp được một người đáp lại tình cảm của mình và còn ở bên nhau mãi mãi là chuyện khó vô cùng. Ngươi còn trẻ, tình yêu lại là thứ được chậm rãi nuôi dưỡng, cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân cơ hội.”
Diệp Vận không đáp trả, nàng ấy nhìn Giang Hà ngẩng đầu ngắm sao trên trời cao.
“Ta không còn cơ hội nữa,” ông nhẹ nhàng nói.
Lời này khiến Diệp Vận nhịn không được mà trộm liếc ông và hỏi, “Tại sao?”
Giang Hà không vội trả lời, ông lặng lẽ nhìn bầu trời. Hồi lâu sau, ông thốt ra, “Vì ta có người trong lòng.” Ánh mắt Giang Hà đượm vẻ hoài niệm. “Các ngươi chưa từng gặp nàng, nhưng nếu gặp sẽ hiểu rằng thích nàng rồi thì rất khó để thích người khác.”
Diệp Vận ngẩn người. Giang Hà hình như cảm thấy mình thất thố nên khẽ cười, ông mở quạt ra và làm bộ tiêu sái vẫy tay, “Được rồi, Diệp Vận chất nữ, ngươi nghĩ thoáng một chút. Ta đi đây, không cần tiễn.”
Diệp Vận lẳng lặng dõi theo ông rời đi, chờ ông đi khuất, Diệp Vận ngồi xuống trước bàn đá. Nàng ấy suy nghĩ thật lâu, để thời gian cứ thế trôi qua mới móc ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Tờ giấy này được dùng để bọc một viên đá, trên giấy là nét chữ xiêu vẹo của Thẩm Minh.
“…Bám theo Cửu ca đến chỗ công trình trị thủy. Tối nằm ngủ trên đê, gió lạnh ghê hồn. Thấy cục đá này đẹp nên tặng cho ngươi. Đừng nghĩ đây chỉ là cục đá tầm thường. Tiền bạc có thể mua ngọc thạch, còn cục đá đẹp vậy phải dựa vào vận may mới gặp được. Nhưng ngươi thích ngọc thạch cũng phải thôi, ta tích cóp tiền mua tặng ngươi…”
Cơn gió cuối tháng bảy mang theo sự khô nóng của mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, Diệp Vận lặng lẽ nhìn chữ viết trên mặt giấy.
Nội tâm Diệp Vận giống cái giếng sâu bị kết băng, nàng ấy nằm trong lớp băng và ngửa đầu nhìn mọi sự tốt đẹp lẫn nhiệt thành của thế gian này. Có người cố chấp đấm đá, nàng ấy nghe tiếng mặt băng kêu răng rắc.
Nàng ấy khẽ thở dài, từ tốn gấp thư lại và cất vào tay áo.
Hắn vẫn quá ngốc, Diệp Vận nghĩ.
Hôm sau tỉnh lại, Cố Cửu Tư nhận được thư của Giang Hà. Hắn mới hạ sốt, tay tiếp nhận thư do Liễu Ngọc Như mang tới.
Giang Hà tóm tắt tình hình triều đình, cuối cùng chốt bằng hai câu quan trọng:
Để mặc Thẩm Minh;
Hiện giờ đã biết Tần Nam là ai.
Cố Cửu Tư nhìn mãi hai câu này, Liễu Ngọc Như lấy thư từ trong tay hắn, nàng thắc mắc, “Nghĩa là sao?”
Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi đáp, “Ý cữu cữu là để Thẩm Minh tự quyết định đi hay ở và trước đây ông ấy không quen biết Tần Nam mà nhờ Tần Nam vạch tội ta mới biết đến người này.”
“Sao cữu cữu lại nhắc tới Tần Nam?” Liễu Ngọc Như thấy hơi lạ.
Cố Cửu Tư cúi đầu suy tư, “Lúc viết thư, ta đề cập đến Tần đại nhân và hỏi ông ấy có quen không.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng chẳng hỏi thêm gì nữa. Cố Cửu Tư dựa người vào giường, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi chợt nói, “Nàng nghĩ lý do Tần Nam vạch tội ta là gì?”
“Ông ấy chướng mắt chàng thông đồng với nhóm người Phó Bảo Nguyên?” Liễu Ngọc Như cân nhắc trả lời.
Cố Cửu Tư nhíu mày, “Sao ông ấy không vạch tội Phó Bảo Nguyên?”
Hắn hỏi vậy khiến Liễu Ngọc Như khựng lại, nàng ngẫm nghĩ rồi bảo, “Hay ông ấy cùng một phe với Phó Bảo Nguyên?”
Nếu đúng vậy thì có thể giải thích tại sao lâu nay Vương Tư Viễn tác oai tác quái tại Huỳnh Dương song triều đình chả hề đả động.
Nhưng trong đầu hai người đồng thời hiện ra hình ảnh Tần Nam ngồi thẳng lưng; nhất là Liễu Ngọc Như, nàng bất giác nhớ đến vị nữ tử quỳ trên đường lúc mới tới Huỳnh Dương. Nàng lẩm bẩm, “Có điều…nhìn Tần đại nhân…”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư nói rồi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc ấy, Thẩm Minh gấp gáp chạy tới. Cố Cửu Tư thấy sắc mặt hắn hoảng loạn bèn cau mày, “Có phải hôm qua ngươi đã phạm tội không?”
“Ca nghe ta nói đã,” Thẩm Minh tiến lên rồi quỳ bên Cố Cửu Tư và nghiêm túc nói, “Tần đại nhân hộc máu.”
“Ngươi đánh ông ấy hộc máu?!” Cố Cửu Tư thảng thốt.
Thẩm Minh vội chối, “Không không không, ngươi nghe ta nói đã, hôm qua ta tính đi tìm ông ta để đánh một trận.”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như liếc nhau một cái. Thẩm Minh không chú ý tới ánh mắt đầy ẩn ý của hai người, hắn nói tiếp, “Không ngờ chưa kịp đánh đã bắt gặp ông ta bị người đuổi theo chém giết, thế là ta ra tay cứu giúp. Sau đấy lúc túm cổ ông ta, ta hơi kích động thành thử làm bệnh cũ của ông ta tái phát…”
Thẩm Minh chột dạ kể lại, “Và phun ra máu.”
“Ngươi…ngươi kích động thế nào?” Liễu Ngọc Như dò hỏi.
Thẩm Minh cười xấu hổ, hắn khoa tay múa chân, “Thì túm cổ áo… Áp sát người vào tường, rồi đè tay lên ngực…”
Lời này khiến Cố Cửu Tư dài giọng nhận xét, “Thật là kích động…”
“Ông ấy sao rồi?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Thẩm Minh ngượng ngùng đáp, “Vẫn…đang nằm trên giường.”
“Còn sống hay là?” Cố Cửu Tư yếu ớt mở miệng.
Thẩm Minh nôn nóng khẳng định, “Còn sống! Sống nhăn răng! Ta trông coi ông ta suốt đêm, đại phu nói không sao, chỉ cần dưỡng bệnh là ổn.”
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, Thẩm Minh dè dặt bảo, “Ca, bọn họ nói khi Tần Nam tỉnh lại sẽ đi tố cáo ta ẩu đả đại thần. Ta chả sợ phạm pháp, ta chỉ nghĩ giờ mình mà bị vạch tội thì có khiến ngươi gặp phiền toái không?”
“Ngươi không sợ bị vạch tội?” Cố Cửu Tư quay lại nhìn hắn.
Thẩm Minh cuống cuồng gật đầu, “Ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ca.”
Cố Cửu Tư suy ngẫm, có một ý tưởng bất chợt hiện lên trong đầu nên hắn đột ngột chỉ thị, “Ta giúp ngươi viết phong thư, ngươi mau từ quan đi.”
“Ớ?” Thẩm Minh không hiểu ý hắn.
Cố Cửu Tư nói chi tiết hơn, “Ta sẽ viết trong lúc cứu Tần đại nhân, ngươi sơ suất khiến bệnh cũ của ông ấy tái phát. Vì muốn đền bù sai lầm và phụng dưỡng Tần đại nhân chu đáo, ngươi quyết định từ quan rồi ở lại Huỳnh Dương.”
“Đã hiểu,” Thẩm Minh nghe vậy liền nói, “như vậy ta có thể tiếp tục ở lại Huỳnh Dương. Hơn nữa chúng ta đánh phủ đầu thì dù ông ta có vạch tội, lão tử cũng đã từ quan vì ông ta nên còn hó hé được gì nữa?”
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư gật gù, “ngoài ra sắp tới ngươi theo sát ông ấy cho ta.”
“Theo dõi ông ta làm gì?”
“Xem tại sao ông ấy vạch tội ta,” Cố Cửu Tư nặng nề nói.
Thẩm Minh gật đầu ngay, “Yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta.”
Thẩm Minh vỗ ngực quả quyết, buổi chiều hắn đi tìm Tần Nam.
Tần Nam vừa tỉnh lại, Thẩm Minh đã xông vào và nhiệt tình gọi, “Tần đại nhân.”
Tần Nam nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác. Thẩm Minh giơ đao lên, thành khẩn bảo, “Tần đại nhân, ta tới để xin lỗi ngài[1].”
Tần Nam nghe vậy bèn hơi thả lỏng người, ông chậm rãi nói, “Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi. Thẩm đại nhân cứu ta nên phải cảm ơn Thẩm đại nhân mới đúng.”
“Đều tại ta lỗ mãng.” Thẩm Minh thận trọng đáp, hắn lấm lét nhìn Tần Nam rồi từ tốn đề nghị, “À, Tần đại nhân bây giờ đi đứng khó khăn, hay để ta chiếu cố ngài?”
“Tại hạ vẫn còn hạ nhân,” mặt Tần Nam hết sức điềm tĩnh, “Thẩm đại nhân đừng nhọc lòng.”
“Nhưng ngài cũng cần người bảo vệ chứ hả?” Thẩm Minh chèo kéo, “Ta có võ nghệ cao cường, mạnh hơn mấy kiệu phu của ngài nhiều.”
Tần Nam liếc nhìn Thẩm Minh, ông thấy thật khó hiểu, “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Ây da,” Thẩm Minh thành thật trả lời, “hiện tại ngoài kia đồn đãi ta đánh ngài nên cho ta cơ hội chuộc tội đi.”
“Hình như ngài sắp rời khỏi Huỳnh Dương.”
“Không sao,” Thẩm Minh hào hứng khoe, “ta từ quan rồi.”
Tần Nam ngạc nhiên, lát sau, dường như đã hiểu ra điều gì nên ông khôi phục dáng vẻ xua đuổi người khác ngay khi còn cách cả ngàn dặm. Ông lãnh đạm nói, “Đã vậy thì Thẩm đại nhân cứ làm theo ý mình.”
“Kể từ hôm nay ta sẽ bảo vệ ngài,” Thẩm Minh lập tức tuyên bố, “Tần đại nhân đừng lo.”
Tần Nam im lặng; không cự tuyệt cũng chẳng đồng ý. Hôm sau Thẩm Minh đến Tần gia, chả ai mở cổng cho hắn.
Nhưng nhiêu đây sao làm khó được Thẩm Minh, hắn trèo tường vào tận viện tử của Tần Nam và hí hửng chào, “Tần đại nhân, ta đến rồi nè.”
Tần Nam: …
Thẩm Minh đảm nhiệm việc giám sát Tần Nam nên ngày ngày tới vấn an ông. Hắn vốn nghĩ một quan viên vạch tội hắn lẫn Cố Cửu Tư nhất định là tham quan bậc nhất, cuộc sống hẳn sẽ cực kỳ xa hoa. Song sau vài ngày đi theo Tần Nam, Thẩm Minh phát hiện ông sống vô cùng giản dị; mỗi ngày đến huyện nha làm việc rồi trở về.
Dường như ông rất có danh vọng trong lòng bá tánh; chuyện lớn hay bé thì họ đều thích tìm đến Tần Nam, ông cũng giải quyết phần lớn mọi việc.
Thứ sử không có nhiều việc để làm, chức quan của ông lại cao nên cứ bảy ngày sẽ nghỉ hưu mộc một ngày. Chỉ ngày nghỉ ông mới không tới phủ nha, nhưng cũng chẳng làm gì khác mà đến một thôn làng gần đấy dạy học cho đám nhóc và phân phát thức ăn.
Thôn này ít người, chủ yếu là người già và trẻ con. Thẩm Minh đi vào thôn với Tần Nam, hai người giúp đỡ dân làng sửa chữa nhà cửa lẫn dạy học, hắn thắc mắc, “Nam nhân trong thôn đâu?”
“Không có,” Tần Nam nhàn nhạt đáp.
Thẩm Minh kinh ngạc hỏi, “Sao lại không có?”
“Nơi này vốn không có thôn làng,” Tần Nam vừa đóng đinh vừa giải thích, “sau này mới được dựng lên. Có những gia đình đã mất nam nhân trong nhà, chỉ còn người già và con nít nên rất cơ cực, cuối cùng ta thu xếp để tất cả bọn họ sống ở đây. Đất đai chỗ này bạc màu, bọn họ trồng những gì có thể, ta cũng sẽ tiếp tế.”
“Ngài tiếp tế,” Thẩm Minh sững sờ, “cho cả thôn?”
Tần Nam gật đầu, Thẩm Minh không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, “Ngài nhiều tiền dữ vậy á?”
Tần Nam nghe hắn nói bèn nhíu mày, ông nghiêm túc giải thích, “Lương tháng của tại hạ là hai mươi lượng bạc cùng năm mươi thạch lương thực. Mỗi năm còn được cấp hai mươi thớt vải lụa lẫn một trăm thớt vải bông. Thôn này tổng cộng có năm mươi người, bọn họ cũng có tiền riêng nên như vậy là dư dả.”
“Ngài…ngài giàu thật.”
Thẩm Minh nhận ra Tần Nam đang giận nên cười ha ha. Tần Nam nghẹn họng nhìn hắn mãi nhưng không nói gì cả.
Trong lúc Thẩm Minh hàng ngày bám theo Tần Nam, công trình gia cố đê Hoàng Hà tới hồi kết thúc.
Trong tháng tám, mưa to liên tiếp bảy, tám ngày; lũ lụt tới đúng hẹn như tính toán của Khâm Thiên Giám.
Mấy ngày đó, Cố Cửu Tư mất ngủ. Mỗi lần Hoàng Hà hứng chịu mưa to, ít nhiều sẽ xảy ra tai họa. Tuy Cố Cửu Tư hoàn thành việc gia cố đê đập đúng hạn nhưng hắn không dám khẳng định đây là kết quả cuối cùng, bởi vì năm nay lũ lụt dữ dội hơn những năm trước. Ban đêm khi ngủ, Liễu Ngọc Như nghe tiếng mưa rơi ầm ầm mà trong lòng bất an.
Tối nào cũng vậy, Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như chẳng dám ngủ say. Cố Cửu Tư sợ tai họa phát sinh nên luôn chờ tin để có thể nhanh chóng xử lý.
Vì Hoàng Hà có khả năng vỡ đê, Cố Cửu Tư đã sơ tán người dân từ lâu. Khi đợt mưa to chấm dứt, khắp nơi gửi báo cáo về hậu quả sau thiên tai. Tuy năm nay có chỗ bị vỡ đê nhưng do đã sơ tán dân chúng nên chẳng xuất hiện thương vong về người. Trong vòng trăm năm, đây là lần đầu tiên lũ lụt Hoàng Hà không gây cái chết cho ai. Cố Cửu Tư nhận được kết quả, cả người đều xụi lơ. Nhờ Liễu Ngọc Như đỡ hắn mới đứng nổi và thở phào nhẹ nhõm, hắn vội bảo, “Ta phải báo cáo cho bệ hạ.”
Lúc Cố Cửu Tư gấp rút viết tấu chương, Phó Bảo Nguyên ngồi trong thư phòng thẫn thờ nhìn sổ con trước mặt.
Trần thị bước vào thấy Phó Bảo Nguyên như vậy liền cười, “Năm nay rốt cuộc Hoàng Hà bình yên vô sự, đúng là phải cảm tạ ông trời.”
Lời này khiến Phó Bảo Nguyên chậm rãi cười, gương mặt trắng tròn nhuộm vẻ mệt mỏi, “Cảm tạ ông trời? Phải cảm tạ Cố đại nhân mới đúng.”
“Ông trời?”
Phó Bảo Nguyên cười mỉa mai rồi lắc đầu và rời khỏi thư phòng.
Công trình gia cố đê Hoàng Hà đạt hiệu quả, bầu không khí tại Vĩnh Châu trở nên khác lạ. Giai đoạn thứ nhất đã hoàn thành, Cố Cửu Tư bắt tay vào giai đoạn thứ hai – đào mương phân luồng.
Trong toàn bộ quá trình tu sửa Hoàng Hà, đây là giai đoạn khó nhất, tốn kém nhất, mất thời gian nhất. Dựa theo kế hoạch của Cố Cửu Tư, từ giữa tháng tám năm nay đến tháng ba năm sau đều tập trung cho việc này. Lao động yêu cầu mười vạn công nhân, hai vạn hậu cần, tổng cộng là mười hai vạn người. Nói không ngoa, đây là công trình đồ sộ hiếm thấy trong vòng trăm năm đổ lại.
Một công trình như vậy chỉ cần có chút sơ suất sẽ thành tai họa làm suy sụp đất nước.
Vì thế Cố Cửu Tư không những giám sát người bên dưới mà còn liên tục trấn an Phạm Hiên, để ông yên tâm rằng mọi chuyện tuyệt đối sẽ ổn.
Cố Cửu Tư suy nghĩ, muốn hoàn tất giai đoạn này thì hắn không thể giống trước kia – làm một kẻ mà người ta dám ra tay ám sát.
Hắn cân nhắc giây lát rồi âm thầm liên lạc với Phạm Hiên, ông giao cho hắn năm ngàn binh lính và để họ đóng quân tại An Dương – nơi giao thoa giữa Ti Châu và Vĩnh Châu.
Hiện tại, người do Liễu Ngọc Như triệu tập từ Đông Đô cũng đã tới Huỳnh Dương; Cố Cửu Tư có thêm người liền bắt đầu tính toán. Hôm sau hắn mời mọi người đến để thuyết trình tỉ mỉ về kế hoạch giai đoạn hai, tiếp theo hắn nói với Vương Tư Viễn, “Vương đại nhân, tại hạ muốn nhờ ngài đòi lại công lý cho ta trước đã.”
Vương Tư Viễn ngờ ngợ hỏi, “Đòi lại công lý?”
“Hồi trước có kẻ định ám sát bản quan,” Cố Cửu Tư nhìn lướt qua mọi người, “khi ấy bận rộn nên bản quan không truy cứu. Bây giờ đê đập được gia cố, đã tới lúc thanh toán nợ cũ.”
Vương Tư Viễn nghe hắn nói mà sắc mặt rất khó coi, “Cố đại nhân, chúng ta vẫn đang điều tra vụ án này.”
“Bản quan hoài nghi quan viên Huỳnh Dương bao che nhau, vì thế ta muốn để người của mình trực tiếp quản lý vụ án.” Cố Cửu Tư thẳng thừng bảo.
Vương Tư Viễn nhíu mày, “Ngài đang ám chỉ quan phủ Huỳnh Dương làm việc tắc trách?”
“Lâu như vậy còn chẳng cho ra kết quả, không lẽ muốn ta khen các ngươi giỏi quá?” Cố Cửu Tư trào phúng đáp lại.
Lúc ở Đông Đô, miệng lưỡi hắn khiến toàn bộ Ngự Sử Đài phải câm họng, hắn đã muốn khẩu chiến thì Vương Tư Viễn sao đủ sức làm đối thủ? Chỉ một câu như thế cũng đủ cho Vương Tư Viễn đứng bật dậy.
Vương Tư Viễn làm mưa làm gió ở Vĩnh Châu bao năm, từ lâu không còn người dám ăn nói như vậy với lão ta. Lão ta thở phì phò, tức tới mức bật cười, “Hay, hay lắm, Cố đại nhân lợi hại. Cố đại nhân đã muốn thì cứ đi mà điều tra!”
“Đa tạ,” Cố Cửu Tư nhàn nhạt đáp.
Cuộc họp kết thúc, Vương Tư Viễn vừa rời đi liền hạ giọng ra lệnh cho thân tín, “Xử lý mấy nha dịch kia.”
Cùng lúc đó, Cố Cửu Tư giao phó, “Tìm cho ta nha dịch phụ trách áp giải sát thủ và bá tánh hôm ấy.”
Hai phe đồng thời xuất phát đến chỗ những nha dịch kia. Thẩm Minh đi phía sau Tần Nam lúc rời cuộc họp, ông thấy hắn lẽo đẽo theo mình bèn lạnh nhạt hỏi, “Thẩm đại nhân không đi bắt người mà theo bản quan làm gì?”
“Đừng gọi Thẩm đại nhân,” Thẩm Minh phất tay, “ta đã từ quan nên cứ gọi Thẩm Minh là được.”
Tần Nam không nói gì, Thẩm Minh vừa theo sát ông vừa lầm bầm, “Tần đại nhân này, làm thứ sử chắc phải đắc tội rất nhiều người, ngài không sợ à? Có ta bảo vệ thì ngài nên mừng rỡ mới đúng, ghét bỏ như vậy khác gì chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt[2].”
Tần Nam lên xe ngựa rồi im lìm nhắm nghiền hai mắt. Thẩm Minh ngồi cạnh, miệng ngậm cọng cỏ, tay cầm quyển sách.
Tần Nam thấy hắn yên ắng liền mở mắt ra, phát hiện hắn đọc sách thì hơi ngạc nhiên, “Đang đọc gì vậy?”
“À,” Thẩm Minh quay sang nhìn ông rồi trả lời, “Tả Truyện[3].”
“Ngài đọc Tả Truyện?” Tần Nam kinh ngạc.
Thẩm Minh ngượng ngùng nói, “Mọi người đều cho rằng ta xuất thân thấp hèn nên chả biết đọc sách, ta nghĩ phải rèn luyện một chút bèn bắt đầu từ Tả Truyện.”
Tần Nam quan sát Thẩm Minh, lời này cộng thêm bộ dạng xấu hổ của hắn làm ông từ tốn hỏi, “Ngươi[4] đang thích một cô nương?”
Thẩm Minh ngớ ra, biểu cảm trên mặt bán đứng hắn. Tần Nam nói tiếp, “Cô nương còn sở hữu học vấn cao, ngươi thấy bản thân không xứng với nàng ấy?”
“Tần đại nhân,” Thẩm Minh khiếp sợ, “ngài biết coi bói?”
Tần Nam cười, “Mọi người đều có một thời tuổi trẻ.”
Nói rồi mắt ông mang theo vài phần hoài niệm, “Ta cũng từng như vậy.”
“Ngài là người thành công,” Thẩm Minh hấp tấp nài nỉ, “chia sẻ cho ta chút kinh nghiệm đi. Cô nương mà ta thích ấy,” Thẩm Minh ngượng ngùng mô tả, “xuất thân cao hơn ta, mặt cũng đẹp hơn ta. Tuy tính tình hơi khó chịu nhưng rất có học thức, tóm lại cái cũng gì tốt hơn ta.”
Nói ra miệng thế này làm Thẩm Minh thấy tuyệt vọng. Người ta tốt hơn hắn mọi mặt thì có thể coi trọng hắn ở điểm nào chứ?
Tần Nam thấy hắn rầu rĩ, rất lâu sau, ông cất tiếng, “Tại sao ngươi đi theo Cố Cửu Tư?”
Thẩm Minh nghĩ câu hỏi của Tần Nam thật kỳ quặc, “Hắn là huynh đệ của ta, tất nhiên ta sẽ đi theo hắn.”
Tần Nam im lặng trong phút chốc, ông bảo, “Con người ngươi không tồi.”
“Chính xác,” Thẩm Minh cao hứng đáp, “ai quen ta cũng nói thế.”
Song hắn nghĩ lại rồi nói, “Nhưng trước kia thì không. Hồi xưa lắm người ghét ta, ai cũng thấy ta xấu tính, tráo trở, còn mắc tật hận đời. Từ ngày theo Cửu ca, chẳng biết vì sao,” Thẩm Minh hồi tưởng và chậm rãi tiếp tục, “thấy bản thân mình giống cục đá được mài giũa, càng ngày càng bóng loáng. Ta không muốn nói vậy là xấu–”
Thẩm Minh quay lại nhìn Tần Nam, hắn cười, “Ta chỉ khác trước kia thôi, không còn nghĩ thế gian này toàn điều dơ bẩn. Tính ta bây giờ đỡ hơn nhiều, rất vui vẻ.”
Tần Nam nghe Thẩm Minh tâm sự, không biết đang nghĩ đến điều gì. Ông nhìn bên ngoài hồi lâu rồi nói, “Vào giờ này thì nha dịch đang tuần tra ngoài phố.”
Thẩm Minh ngẩn người, mới đầu hắn không hiểu ý Tần Nam nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Người của Cố Cửu Tư không nắm rõ chế độ tại Huỳnh Dương; bọn họ dựa theo thói quen ở Đông Đô và cho rằng nha dịch đang nghỉ ngơi nên mới thẳng tiến đến huyện nha.
“Mau đi đi,” Tần Nam thúc giục.
Thẩm Minh hoàn hồn, hắn nói câu “đa tạ” rồi nhanh chóng nhảy xuống đường cái.
Hắn hỏi thăm người qua đường, trong lòng sợ hãi những nha dịch đó bị hạ sát.
Nhưng lang thang trên phố chưa được bao lâu, hắn đã thấy thuộc hạ do Cố Cửu Tư phái đi bắt người trở về.
Thẩm Minh thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chân lại gần và hào hứng nói, “Không phải các ngươi đi huyện nha à? Ta chỉ mới biết giờ này nha dịch không ở đó mà ra ngoài tuần tra, sao các ngươi bắt được thế?”
“Số đỏ.” Thị vệ hồ hởi khoe, “Định đi huyện nha nhưng trên đường tình cờ gặp một nha dịch. Chúng ta thấy lạ vì hắn lảng vảng trên phố vào lúc này, hỏi người qua đường mới biết đây là thời gian nha dịch đi tuần tra. Vì vậy chúng ta đến huyện nha lấy lịch trực lẫn khu vực phụ trách của bọn họ rồi đi bắt người. Chúng ta hành động thần tốc, túm gọn cả đám.”
Nghe “túm gọn cả đám”, Thẩm Minh cũng nở nụ cười.
Hắn quay đầu nhìn đám người bị bắt và lộ ra khuôn mặt tươi cười quái dị, “Tuyệt vời, túm gọn cả đám. Ta khuyên các ngươi mau khai ra hết, đã rơi vào tay chúng ta thì…”
Thẩm Minh nhìn bọn họ cười một tiếng rồi không nói nhiều nữa.
Đám nha dịch được áp giải về phủ đệ của Cố Cửu Tư, Thẩm Minh và hắn thẩm vấn suốt đêm. Sau khi thẩm vấn, bọn họ ra ngoài bắt người.
Biết những nha dịch kia bị bắt, Vương Hậu Thuần điên cuồng đập vỡ đồ ở nhà.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”
Vương Hậu Thuần đá bay ghế, phẫn nộ gào, “Sao bọn chúng bắt được chứ?”
Vương Hậu Thuần quay lại túm cổ người đứng phía sau rồi tức giận quát, “Chẳng phải sai các ngươi đi sao? Làm gì mà lại chậm chân hơn bọn chúng?!”
“Lão gia không thể trách mỗi chúng ta.” Thị vệ run lẩy bẩy trả lời, “Có người nhắc nên bọn họ đến huyện nha lấy lịch trực, sao chúng ta có thể tìm thấy người nhanh hơn kẻ cầm lịch trực được?”
“Có người nhắc… Lịch trực?”
Vương Hậu Thuần lặp đi lặp lại, lát sau, ông ta buông thị vệ ra và liên tục gật đầu, “Giỏi thật, tàn nhẫn lắm, có chủ mới liền cắn người.”
Dứt lời, ông ta xoay người chạy ra ngoài, đồng thời chỉ thị, “Mau lên, đến nhà thúc phụ!”
Lời tác giả
Diệp Vận là người sống nội tâm, Thẩm Minh vẫn không hoàn toàn trưởng thành, cốt truyện về lão yêu quái Giang Hà chưa tiết lộ hết.
Chú thích
[1] Chương trước Thẩm Minh cáu vì bị Tần Nam đặt điều nên gọi ông là “ngươi”, nay đang muốn làm lành mới đổi thành “ngài”. Về sau cu cậu cũng thật lòng kính trọng ông, vì thế mình sẽ giữ xưng hô này.
[2] Nguồn gốc của câu này là: Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm. Dịch nghĩa: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết lòng tốt của người kia. Câu này vốn bắt nguồn từ truyện về hai người bạn Cẩu Diễu và Lã Động Tân, tuy làm chuyện tốt cho người còn lại nhưng lại khiến đối phương hiểu lầm. Do Cẩu Diễu (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là “chó cắn”, nên mới bị đọc chệch thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”. Sau này câu đọc chệch lại trở nên phổ biến hơn câu nguyên gốc.
[3] Hay còn gọi là Tả thị Xuân Thu. Đây là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
[4] Ban đầu Tần Nam xa cách với Thẩm Minh nên gọi là “ngài”, nhưng giờ biết Thẩm Minh có điểm tương tự mình (thích một cô nương xuất sắc) và cũng hiểu cu cậu hơn nên từ đây xưng hô đổi thành “ngươi”.
Giang Hà cúi đầu đánh cờ, tiếp tục ăn được một đống quân của nàng ấy. Ông nhặt những quân cờ ăn được và chậm rãi nói, “Hôn nhân không thể bảo đảm gì cả. Thay vì nghĩ cách tăng giá trị hôn nhân, hãy nghĩ cách tăng giá trị bản thân rồi gả cho người mình thích.”
Giang Hà bật cười, tiếng cười này mang theo vài phần thấu hiểu sự đời, “Ngươi còn nhỏ lắm, đừng dùng thứ quan trọng nhất đời mình để đổi lấy những món đồ dễ dàng kiếm được.”
Diệp Vận không nói gì, trong thoáng chốc, nàng ấy thật sự cảm thấy mình còn nhỏ.
Đối diện là một vị trưởng lão, ông chỉ dẫn nàng ấy mò mẫm tìm đường giữa bóng đêm.
Diệp Vận trầm mặc, rất lâu sau nàng ấy mới từ từ cất tiếng, “Nhưng ta chẳng biết mình còn đủ sức thích ai không. Trên đời này ai cũng có người họ yêu sao?”
“Không hẳn,” Giang Hà ngẫm nghĩ, “song nếu ngươi kiên quyết cho rằng mình sẽ chả thích ai thì đúng là bất khả thi.”
“Giang đại nhân,” Diệp Vận do dự hỏi, “cũng từng thích một người?”
Câu hỏi này khiến Giang Hà sửng sốt, đôi mắt ông thoáng lóe lên thứ cảm xúc vô danh. Đây là lần đầu tiên Diệp Vận chứng kiến chính Giang Hà cũng chẳng thể khống chế những gì hiện lên trong ánh mắt. Nhưng cảm xúc kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Giang Hà chậm chạp cười thành tiếng, “Đã từng.”
“Tại sao không ở bên nhau?” Diệp Vận tò mò.
Giang Hà cười buồn bã, “Cứ thích là phải ở bên nhau à?”
“Diệp Vận,” Giang Hà thở dài, ông đứng dậy, “trong cuộc đời này, gặp được một người đáp lại tình cảm của mình và còn ở bên nhau mãi mãi là chuyện khó vô cùng. Ngươi còn trẻ, tình yêu lại là thứ được chậm rãi nuôi dưỡng, cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân cơ hội.”
Diệp Vận không đáp trả, nàng ấy nhìn Giang Hà ngẩng đầu ngắm sao trên trời cao.
“Ta không còn cơ hội nữa,” ông nhẹ nhàng nói.
Lời này khiến Diệp Vận nhịn không được mà trộm liếc ông và hỏi, “Tại sao?”
Giang Hà không vội trả lời, ông lặng lẽ nhìn bầu trời. Hồi lâu sau, ông thốt ra, “Vì ta có người trong lòng.” Ánh mắt Giang Hà đượm vẻ hoài niệm. “Các ngươi chưa từng gặp nàng, nhưng nếu gặp sẽ hiểu rằng thích nàng rồi thì rất khó để thích người khác.”
Diệp Vận ngẩn người. Giang Hà hình như cảm thấy mình thất thố nên khẽ cười, ông mở quạt ra và làm bộ tiêu sái vẫy tay, “Được rồi, Diệp Vận chất nữ, ngươi nghĩ thoáng một chút. Ta đi đây, không cần tiễn.”
Diệp Vận lẳng lặng dõi theo ông rời đi, chờ ông đi khuất, Diệp Vận ngồi xuống trước bàn đá. Nàng ấy suy nghĩ thật lâu, để thời gian cứ thế trôi qua mới móc ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Tờ giấy này được dùng để bọc một viên đá, trên giấy là nét chữ xiêu vẹo của Thẩm Minh.
“…Bám theo Cửu ca đến chỗ công trình trị thủy. Tối nằm ngủ trên đê, gió lạnh ghê hồn. Thấy cục đá này đẹp nên tặng cho ngươi. Đừng nghĩ đây chỉ là cục đá tầm thường. Tiền bạc có thể mua ngọc thạch, còn cục đá đẹp vậy phải dựa vào vận may mới gặp được. Nhưng ngươi thích ngọc thạch cũng phải thôi, ta tích cóp tiền mua tặng ngươi…”
Cơn gió cuối tháng bảy mang theo sự khô nóng của mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, Diệp Vận lặng lẽ nhìn chữ viết trên mặt giấy.
Nội tâm Diệp Vận giống cái giếng sâu bị kết băng, nàng ấy nằm trong lớp băng và ngửa đầu nhìn mọi sự tốt đẹp lẫn nhiệt thành của thế gian này. Có người cố chấp đấm đá, nàng ấy nghe tiếng mặt băng kêu răng rắc.
Nàng ấy khẽ thở dài, từ tốn gấp thư lại và cất vào tay áo.
Hắn vẫn quá ngốc, Diệp Vận nghĩ.
Hôm sau tỉnh lại, Cố Cửu Tư nhận được thư của Giang Hà. Hắn mới hạ sốt, tay tiếp nhận thư do Liễu Ngọc Như mang tới.
Giang Hà tóm tắt tình hình triều đình, cuối cùng chốt bằng hai câu quan trọng:
Để mặc Thẩm Minh;
Hiện giờ đã biết Tần Nam là ai.
Cố Cửu Tư nhìn mãi hai câu này, Liễu Ngọc Như lấy thư từ trong tay hắn, nàng thắc mắc, “Nghĩa là sao?”
Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi đáp, “Ý cữu cữu là để Thẩm Minh tự quyết định đi hay ở và trước đây ông ấy không quen biết Tần Nam mà nhờ Tần Nam vạch tội ta mới biết đến người này.”
“Sao cữu cữu lại nhắc tới Tần Nam?” Liễu Ngọc Như thấy hơi lạ.
Cố Cửu Tư cúi đầu suy tư, “Lúc viết thư, ta đề cập đến Tần đại nhân và hỏi ông ấy có quen không.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng chẳng hỏi thêm gì nữa. Cố Cửu Tư dựa người vào giường, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi chợt nói, “Nàng nghĩ lý do Tần Nam vạch tội ta là gì?”
“Ông ấy chướng mắt chàng thông đồng với nhóm người Phó Bảo Nguyên?” Liễu Ngọc Như cân nhắc trả lời.
Cố Cửu Tư nhíu mày, “Sao ông ấy không vạch tội Phó Bảo Nguyên?”
Hắn hỏi vậy khiến Liễu Ngọc Như khựng lại, nàng ngẫm nghĩ rồi bảo, “Hay ông ấy cùng một phe với Phó Bảo Nguyên?”
Nếu đúng vậy thì có thể giải thích tại sao lâu nay Vương Tư Viễn tác oai tác quái tại Huỳnh Dương song triều đình chả hề đả động.
Nhưng trong đầu hai người đồng thời hiện ra hình ảnh Tần Nam ngồi thẳng lưng; nhất là Liễu Ngọc Như, nàng bất giác nhớ đến vị nữ tử quỳ trên đường lúc mới tới Huỳnh Dương. Nàng lẩm bẩm, “Có điều…nhìn Tần đại nhân…”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư nói rồi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc ấy, Thẩm Minh gấp gáp chạy tới. Cố Cửu Tư thấy sắc mặt hắn hoảng loạn bèn cau mày, “Có phải hôm qua ngươi đã phạm tội không?”
“Ca nghe ta nói đã,” Thẩm Minh tiến lên rồi quỳ bên Cố Cửu Tư và nghiêm túc nói, “Tần đại nhân hộc máu.”
“Ngươi đánh ông ấy hộc máu?!” Cố Cửu Tư thảng thốt.
Thẩm Minh vội chối, “Không không không, ngươi nghe ta nói đã, hôm qua ta tính đi tìm ông ta để đánh một trận.”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như liếc nhau một cái. Thẩm Minh không chú ý tới ánh mắt đầy ẩn ý của hai người, hắn nói tiếp, “Không ngờ chưa kịp đánh đã bắt gặp ông ta bị người đuổi theo chém giết, thế là ta ra tay cứu giúp. Sau đấy lúc túm cổ ông ta, ta hơi kích động thành thử làm bệnh cũ của ông ta tái phát…”
Thẩm Minh chột dạ kể lại, “Và phun ra máu.”
“Ngươi…ngươi kích động thế nào?” Liễu Ngọc Như dò hỏi.
Thẩm Minh cười xấu hổ, hắn khoa tay múa chân, “Thì túm cổ áo… Áp sát người vào tường, rồi đè tay lên ngực…”
Lời này khiến Cố Cửu Tư dài giọng nhận xét, “Thật là kích động…”
“Ông ấy sao rồi?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Thẩm Minh ngượng ngùng đáp, “Vẫn…đang nằm trên giường.”
“Còn sống hay là?” Cố Cửu Tư yếu ớt mở miệng.
Thẩm Minh nôn nóng khẳng định, “Còn sống! Sống nhăn răng! Ta trông coi ông ta suốt đêm, đại phu nói không sao, chỉ cần dưỡng bệnh là ổn.”
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, Thẩm Minh dè dặt bảo, “Ca, bọn họ nói khi Tần Nam tỉnh lại sẽ đi tố cáo ta ẩu đả đại thần. Ta chả sợ phạm pháp, ta chỉ nghĩ giờ mình mà bị vạch tội thì có khiến ngươi gặp phiền toái không?”
“Ngươi không sợ bị vạch tội?” Cố Cửu Tư quay lại nhìn hắn.
Thẩm Minh cuống cuồng gật đầu, “Ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ca.”
Cố Cửu Tư suy ngẫm, có một ý tưởng bất chợt hiện lên trong đầu nên hắn đột ngột chỉ thị, “Ta giúp ngươi viết phong thư, ngươi mau từ quan đi.”
“Ớ?” Thẩm Minh không hiểu ý hắn.
Cố Cửu Tư nói chi tiết hơn, “Ta sẽ viết trong lúc cứu Tần đại nhân, ngươi sơ suất khiến bệnh cũ của ông ấy tái phát. Vì muốn đền bù sai lầm và phụng dưỡng Tần đại nhân chu đáo, ngươi quyết định từ quan rồi ở lại Huỳnh Dương.”
“Đã hiểu,” Thẩm Minh nghe vậy liền nói, “như vậy ta có thể tiếp tục ở lại Huỳnh Dương. Hơn nữa chúng ta đánh phủ đầu thì dù ông ta có vạch tội, lão tử cũng đã từ quan vì ông ta nên còn hó hé được gì nữa?”
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư gật gù, “ngoài ra sắp tới ngươi theo sát ông ấy cho ta.”
“Theo dõi ông ta làm gì?”
“Xem tại sao ông ấy vạch tội ta,” Cố Cửu Tư nặng nề nói.
Thẩm Minh gật đầu ngay, “Yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta.”
Thẩm Minh vỗ ngực quả quyết, buổi chiều hắn đi tìm Tần Nam.
Tần Nam vừa tỉnh lại, Thẩm Minh đã xông vào và nhiệt tình gọi, “Tần đại nhân.”
Tần Nam nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác. Thẩm Minh giơ đao lên, thành khẩn bảo, “Tần đại nhân, ta tới để xin lỗi ngài[1].”
Tần Nam nghe vậy bèn hơi thả lỏng người, ông chậm rãi nói, “Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi. Thẩm đại nhân cứu ta nên phải cảm ơn Thẩm đại nhân mới đúng.”
“Đều tại ta lỗ mãng.” Thẩm Minh thận trọng đáp, hắn lấm lét nhìn Tần Nam rồi từ tốn đề nghị, “À, Tần đại nhân bây giờ đi đứng khó khăn, hay để ta chiếu cố ngài?”
“Tại hạ vẫn còn hạ nhân,” mặt Tần Nam hết sức điềm tĩnh, “Thẩm đại nhân đừng nhọc lòng.”
“Nhưng ngài cũng cần người bảo vệ chứ hả?” Thẩm Minh chèo kéo, “Ta có võ nghệ cao cường, mạnh hơn mấy kiệu phu của ngài nhiều.”
Tần Nam liếc nhìn Thẩm Minh, ông thấy thật khó hiểu, “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Ây da,” Thẩm Minh thành thật trả lời, “hiện tại ngoài kia đồn đãi ta đánh ngài nên cho ta cơ hội chuộc tội đi.”
“Hình như ngài sắp rời khỏi Huỳnh Dương.”
“Không sao,” Thẩm Minh hào hứng khoe, “ta từ quan rồi.”
Tần Nam ngạc nhiên, lát sau, dường như đã hiểu ra điều gì nên ông khôi phục dáng vẻ xua đuổi người khác ngay khi còn cách cả ngàn dặm. Ông lãnh đạm nói, “Đã vậy thì Thẩm đại nhân cứ làm theo ý mình.”
“Kể từ hôm nay ta sẽ bảo vệ ngài,” Thẩm Minh lập tức tuyên bố, “Tần đại nhân đừng lo.”
Tần Nam im lặng; không cự tuyệt cũng chẳng đồng ý. Hôm sau Thẩm Minh đến Tần gia, chả ai mở cổng cho hắn.
Nhưng nhiêu đây sao làm khó được Thẩm Minh, hắn trèo tường vào tận viện tử của Tần Nam và hí hửng chào, “Tần đại nhân, ta đến rồi nè.”
Tần Nam: …
Thẩm Minh đảm nhiệm việc giám sát Tần Nam nên ngày ngày tới vấn an ông. Hắn vốn nghĩ một quan viên vạch tội hắn lẫn Cố Cửu Tư nhất định là tham quan bậc nhất, cuộc sống hẳn sẽ cực kỳ xa hoa. Song sau vài ngày đi theo Tần Nam, Thẩm Minh phát hiện ông sống vô cùng giản dị; mỗi ngày đến huyện nha làm việc rồi trở về.
Dường như ông rất có danh vọng trong lòng bá tánh; chuyện lớn hay bé thì họ đều thích tìm đến Tần Nam, ông cũng giải quyết phần lớn mọi việc.
Thứ sử không có nhiều việc để làm, chức quan của ông lại cao nên cứ bảy ngày sẽ nghỉ hưu mộc một ngày. Chỉ ngày nghỉ ông mới không tới phủ nha, nhưng cũng chẳng làm gì khác mà đến một thôn làng gần đấy dạy học cho đám nhóc và phân phát thức ăn.
Thôn này ít người, chủ yếu là người già và trẻ con. Thẩm Minh đi vào thôn với Tần Nam, hai người giúp đỡ dân làng sửa chữa nhà cửa lẫn dạy học, hắn thắc mắc, “Nam nhân trong thôn đâu?”
“Không có,” Tần Nam nhàn nhạt đáp.
Thẩm Minh kinh ngạc hỏi, “Sao lại không có?”
“Nơi này vốn không có thôn làng,” Tần Nam vừa đóng đinh vừa giải thích, “sau này mới được dựng lên. Có những gia đình đã mất nam nhân trong nhà, chỉ còn người già và con nít nên rất cơ cực, cuối cùng ta thu xếp để tất cả bọn họ sống ở đây. Đất đai chỗ này bạc màu, bọn họ trồng những gì có thể, ta cũng sẽ tiếp tế.”
“Ngài tiếp tế,” Thẩm Minh sững sờ, “cho cả thôn?”
Tần Nam gật đầu, Thẩm Minh không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, “Ngài nhiều tiền dữ vậy á?”
Tần Nam nghe hắn nói bèn nhíu mày, ông nghiêm túc giải thích, “Lương tháng của tại hạ là hai mươi lượng bạc cùng năm mươi thạch lương thực. Mỗi năm còn được cấp hai mươi thớt vải lụa lẫn một trăm thớt vải bông. Thôn này tổng cộng có năm mươi người, bọn họ cũng có tiền riêng nên như vậy là dư dả.”
“Ngài…ngài giàu thật.”
Thẩm Minh nhận ra Tần Nam đang giận nên cười ha ha. Tần Nam nghẹn họng nhìn hắn mãi nhưng không nói gì cả.
Trong lúc Thẩm Minh hàng ngày bám theo Tần Nam, công trình gia cố đê Hoàng Hà tới hồi kết thúc.
Trong tháng tám, mưa to liên tiếp bảy, tám ngày; lũ lụt tới đúng hẹn như tính toán của Khâm Thiên Giám.
Mấy ngày đó, Cố Cửu Tư mất ngủ. Mỗi lần Hoàng Hà hứng chịu mưa to, ít nhiều sẽ xảy ra tai họa. Tuy Cố Cửu Tư hoàn thành việc gia cố đê đập đúng hạn nhưng hắn không dám khẳng định đây là kết quả cuối cùng, bởi vì năm nay lũ lụt dữ dội hơn những năm trước. Ban đêm khi ngủ, Liễu Ngọc Như nghe tiếng mưa rơi ầm ầm mà trong lòng bất an.
Tối nào cũng vậy, Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như chẳng dám ngủ say. Cố Cửu Tư sợ tai họa phát sinh nên luôn chờ tin để có thể nhanh chóng xử lý.
Vì Hoàng Hà có khả năng vỡ đê, Cố Cửu Tư đã sơ tán người dân từ lâu. Khi đợt mưa to chấm dứt, khắp nơi gửi báo cáo về hậu quả sau thiên tai. Tuy năm nay có chỗ bị vỡ đê nhưng do đã sơ tán dân chúng nên chẳng xuất hiện thương vong về người. Trong vòng trăm năm, đây là lần đầu tiên lũ lụt Hoàng Hà không gây cái chết cho ai. Cố Cửu Tư nhận được kết quả, cả người đều xụi lơ. Nhờ Liễu Ngọc Như đỡ hắn mới đứng nổi và thở phào nhẹ nhõm, hắn vội bảo, “Ta phải báo cáo cho bệ hạ.”
Lúc Cố Cửu Tư gấp rút viết tấu chương, Phó Bảo Nguyên ngồi trong thư phòng thẫn thờ nhìn sổ con trước mặt.
Trần thị bước vào thấy Phó Bảo Nguyên như vậy liền cười, “Năm nay rốt cuộc Hoàng Hà bình yên vô sự, đúng là phải cảm tạ ông trời.”
Lời này khiến Phó Bảo Nguyên chậm rãi cười, gương mặt trắng tròn nhuộm vẻ mệt mỏi, “Cảm tạ ông trời? Phải cảm tạ Cố đại nhân mới đúng.”
“Ông trời?”
Phó Bảo Nguyên cười mỉa mai rồi lắc đầu và rời khỏi thư phòng.
Công trình gia cố đê Hoàng Hà đạt hiệu quả, bầu không khí tại Vĩnh Châu trở nên khác lạ. Giai đoạn thứ nhất đã hoàn thành, Cố Cửu Tư bắt tay vào giai đoạn thứ hai – đào mương phân luồng.
Trong toàn bộ quá trình tu sửa Hoàng Hà, đây là giai đoạn khó nhất, tốn kém nhất, mất thời gian nhất. Dựa theo kế hoạch của Cố Cửu Tư, từ giữa tháng tám năm nay đến tháng ba năm sau đều tập trung cho việc này. Lao động yêu cầu mười vạn công nhân, hai vạn hậu cần, tổng cộng là mười hai vạn người. Nói không ngoa, đây là công trình đồ sộ hiếm thấy trong vòng trăm năm đổ lại.
Một công trình như vậy chỉ cần có chút sơ suất sẽ thành tai họa làm suy sụp đất nước.
Vì thế Cố Cửu Tư không những giám sát người bên dưới mà còn liên tục trấn an Phạm Hiên, để ông yên tâm rằng mọi chuyện tuyệt đối sẽ ổn.
Cố Cửu Tư suy nghĩ, muốn hoàn tất giai đoạn này thì hắn không thể giống trước kia – làm một kẻ mà người ta dám ra tay ám sát.
Hắn cân nhắc giây lát rồi âm thầm liên lạc với Phạm Hiên, ông giao cho hắn năm ngàn binh lính và để họ đóng quân tại An Dương – nơi giao thoa giữa Ti Châu và Vĩnh Châu.
Hiện tại, người do Liễu Ngọc Như triệu tập từ Đông Đô cũng đã tới Huỳnh Dương; Cố Cửu Tư có thêm người liền bắt đầu tính toán. Hôm sau hắn mời mọi người đến để thuyết trình tỉ mỉ về kế hoạch giai đoạn hai, tiếp theo hắn nói với Vương Tư Viễn, “Vương đại nhân, tại hạ muốn nhờ ngài đòi lại công lý cho ta trước đã.”
Vương Tư Viễn ngờ ngợ hỏi, “Đòi lại công lý?”
“Hồi trước có kẻ định ám sát bản quan,” Cố Cửu Tư nhìn lướt qua mọi người, “khi ấy bận rộn nên bản quan không truy cứu. Bây giờ đê đập được gia cố, đã tới lúc thanh toán nợ cũ.”
Vương Tư Viễn nghe hắn nói mà sắc mặt rất khó coi, “Cố đại nhân, chúng ta vẫn đang điều tra vụ án này.”
“Bản quan hoài nghi quan viên Huỳnh Dương bao che nhau, vì thế ta muốn để người của mình trực tiếp quản lý vụ án.” Cố Cửu Tư thẳng thừng bảo.
Vương Tư Viễn nhíu mày, “Ngài đang ám chỉ quan phủ Huỳnh Dương làm việc tắc trách?”
“Lâu như vậy còn chẳng cho ra kết quả, không lẽ muốn ta khen các ngươi giỏi quá?” Cố Cửu Tư trào phúng đáp lại.
Lúc ở Đông Đô, miệng lưỡi hắn khiến toàn bộ Ngự Sử Đài phải câm họng, hắn đã muốn khẩu chiến thì Vương Tư Viễn sao đủ sức làm đối thủ? Chỉ một câu như thế cũng đủ cho Vương Tư Viễn đứng bật dậy.
Vương Tư Viễn làm mưa làm gió ở Vĩnh Châu bao năm, từ lâu không còn người dám ăn nói như vậy với lão ta. Lão ta thở phì phò, tức tới mức bật cười, “Hay, hay lắm, Cố đại nhân lợi hại. Cố đại nhân đã muốn thì cứ đi mà điều tra!”
“Đa tạ,” Cố Cửu Tư nhàn nhạt đáp.
Cuộc họp kết thúc, Vương Tư Viễn vừa rời đi liền hạ giọng ra lệnh cho thân tín, “Xử lý mấy nha dịch kia.”
Cùng lúc đó, Cố Cửu Tư giao phó, “Tìm cho ta nha dịch phụ trách áp giải sát thủ và bá tánh hôm ấy.”
Hai phe đồng thời xuất phát đến chỗ những nha dịch kia. Thẩm Minh đi phía sau Tần Nam lúc rời cuộc họp, ông thấy hắn lẽo đẽo theo mình bèn lạnh nhạt hỏi, “Thẩm đại nhân không đi bắt người mà theo bản quan làm gì?”
“Đừng gọi Thẩm đại nhân,” Thẩm Minh phất tay, “ta đã từ quan nên cứ gọi Thẩm Minh là được.”
Tần Nam không nói gì, Thẩm Minh vừa theo sát ông vừa lầm bầm, “Tần đại nhân này, làm thứ sử chắc phải đắc tội rất nhiều người, ngài không sợ à? Có ta bảo vệ thì ngài nên mừng rỡ mới đúng, ghét bỏ như vậy khác gì chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt[2].”
Tần Nam lên xe ngựa rồi im lìm nhắm nghiền hai mắt. Thẩm Minh ngồi cạnh, miệng ngậm cọng cỏ, tay cầm quyển sách.
Tần Nam thấy hắn yên ắng liền mở mắt ra, phát hiện hắn đọc sách thì hơi ngạc nhiên, “Đang đọc gì vậy?”
“À,” Thẩm Minh quay sang nhìn ông rồi trả lời, “Tả Truyện[3].”
“Ngài đọc Tả Truyện?” Tần Nam kinh ngạc.
Thẩm Minh ngượng ngùng nói, “Mọi người đều cho rằng ta xuất thân thấp hèn nên chả biết đọc sách, ta nghĩ phải rèn luyện một chút bèn bắt đầu từ Tả Truyện.”
Tần Nam quan sát Thẩm Minh, lời này cộng thêm bộ dạng xấu hổ của hắn làm ông từ tốn hỏi, “Ngươi[4] đang thích một cô nương?”
Thẩm Minh ngớ ra, biểu cảm trên mặt bán đứng hắn. Tần Nam nói tiếp, “Cô nương còn sở hữu học vấn cao, ngươi thấy bản thân không xứng với nàng ấy?”
“Tần đại nhân,” Thẩm Minh khiếp sợ, “ngài biết coi bói?”
Tần Nam cười, “Mọi người đều có một thời tuổi trẻ.”
Nói rồi mắt ông mang theo vài phần hoài niệm, “Ta cũng từng như vậy.”
“Ngài là người thành công,” Thẩm Minh hấp tấp nài nỉ, “chia sẻ cho ta chút kinh nghiệm đi. Cô nương mà ta thích ấy,” Thẩm Minh ngượng ngùng mô tả, “xuất thân cao hơn ta, mặt cũng đẹp hơn ta. Tuy tính tình hơi khó chịu nhưng rất có học thức, tóm lại cái cũng gì tốt hơn ta.”
Nói ra miệng thế này làm Thẩm Minh thấy tuyệt vọng. Người ta tốt hơn hắn mọi mặt thì có thể coi trọng hắn ở điểm nào chứ?
Tần Nam thấy hắn rầu rĩ, rất lâu sau, ông cất tiếng, “Tại sao ngươi đi theo Cố Cửu Tư?”
Thẩm Minh nghĩ câu hỏi của Tần Nam thật kỳ quặc, “Hắn là huynh đệ của ta, tất nhiên ta sẽ đi theo hắn.”
Tần Nam im lặng trong phút chốc, ông bảo, “Con người ngươi không tồi.”
“Chính xác,” Thẩm Minh cao hứng đáp, “ai quen ta cũng nói thế.”
Song hắn nghĩ lại rồi nói, “Nhưng trước kia thì không. Hồi xưa lắm người ghét ta, ai cũng thấy ta xấu tính, tráo trở, còn mắc tật hận đời. Từ ngày theo Cửu ca, chẳng biết vì sao,” Thẩm Minh hồi tưởng và chậm rãi tiếp tục, “thấy bản thân mình giống cục đá được mài giũa, càng ngày càng bóng loáng. Ta không muốn nói vậy là xấu–”
Thẩm Minh quay lại nhìn Tần Nam, hắn cười, “Ta chỉ khác trước kia thôi, không còn nghĩ thế gian này toàn điều dơ bẩn. Tính ta bây giờ đỡ hơn nhiều, rất vui vẻ.”
Tần Nam nghe Thẩm Minh tâm sự, không biết đang nghĩ đến điều gì. Ông nhìn bên ngoài hồi lâu rồi nói, “Vào giờ này thì nha dịch đang tuần tra ngoài phố.”
Thẩm Minh ngẩn người, mới đầu hắn không hiểu ý Tần Nam nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Người của Cố Cửu Tư không nắm rõ chế độ tại Huỳnh Dương; bọn họ dựa theo thói quen ở Đông Đô và cho rằng nha dịch đang nghỉ ngơi nên mới thẳng tiến đến huyện nha.
“Mau đi đi,” Tần Nam thúc giục.
Thẩm Minh hoàn hồn, hắn nói câu “đa tạ” rồi nhanh chóng nhảy xuống đường cái.
Hắn hỏi thăm người qua đường, trong lòng sợ hãi những nha dịch đó bị hạ sát.
Nhưng lang thang trên phố chưa được bao lâu, hắn đã thấy thuộc hạ do Cố Cửu Tư phái đi bắt người trở về.
Thẩm Minh thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chân lại gần và hào hứng nói, “Không phải các ngươi đi huyện nha à? Ta chỉ mới biết giờ này nha dịch không ở đó mà ra ngoài tuần tra, sao các ngươi bắt được thế?”
“Số đỏ.” Thị vệ hồ hởi khoe, “Định đi huyện nha nhưng trên đường tình cờ gặp một nha dịch. Chúng ta thấy lạ vì hắn lảng vảng trên phố vào lúc này, hỏi người qua đường mới biết đây là thời gian nha dịch đi tuần tra. Vì vậy chúng ta đến huyện nha lấy lịch trực lẫn khu vực phụ trách của bọn họ rồi đi bắt người. Chúng ta hành động thần tốc, túm gọn cả đám.”
Nghe “túm gọn cả đám”, Thẩm Minh cũng nở nụ cười.
Hắn quay đầu nhìn đám người bị bắt và lộ ra khuôn mặt tươi cười quái dị, “Tuyệt vời, túm gọn cả đám. Ta khuyên các ngươi mau khai ra hết, đã rơi vào tay chúng ta thì…”
Thẩm Minh nhìn bọn họ cười một tiếng rồi không nói nhiều nữa.
Đám nha dịch được áp giải về phủ đệ của Cố Cửu Tư, Thẩm Minh và hắn thẩm vấn suốt đêm. Sau khi thẩm vấn, bọn họ ra ngoài bắt người.
Biết những nha dịch kia bị bắt, Vương Hậu Thuần điên cuồng đập vỡ đồ ở nhà.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”
Vương Hậu Thuần đá bay ghế, phẫn nộ gào, “Sao bọn chúng bắt được chứ?”
Vương Hậu Thuần quay lại túm cổ người đứng phía sau rồi tức giận quát, “Chẳng phải sai các ngươi đi sao? Làm gì mà lại chậm chân hơn bọn chúng?!”
“Lão gia không thể trách mỗi chúng ta.” Thị vệ run lẩy bẩy trả lời, “Có người nhắc nên bọn họ đến huyện nha lấy lịch trực, sao chúng ta có thể tìm thấy người nhanh hơn kẻ cầm lịch trực được?”
“Có người nhắc… Lịch trực?”
Vương Hậu Thuần lặp đi lặp lại, lát sau, ông ta buông thị vệ ra và liên tục gật đầu, “Giỏi thật, tàn nhẫn lắm, có chủ mới liền cắn người.”
Dứt lời, ông ta xoay người chạy ra ngoài, đồng thời chỉ thị, “Mau lên, đến nhà thúc phụ!”
Lời tác giả
Diệp Vận là người sống nội tâm, Thẩm Minh vẫn không hoàn toàn trưởng thành, cốt truyện về lão yêu quái Giang Hà chưa tiết lộ hết.
Chú thích
[1] Chương trước Thẩm Minh cáu vì bị Tần Nam đặt điều nên gọi ông là “ngươi”, nay đang muốn làm lành mới đổi thành “ngài”. Về sau cu cậu cũng thật lòng kính trọng ông, vì thế mình sẽ giữ xưng hô này.
[2] Nguồn gốc của câu này là: Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm. Dịch nghĩa: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết lòng tốt của người kia. Câu này vốn bắt nguồn từ truyện về hai người bạn Cẩu Diễu và Lã Động Tân, tuy làm chuyện tốt cho người còn lại nhưng lại khiến đối phương hiểu lầm. Do Cẩu Diễu (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là “chó cắn”, nên mới bị đọc chệch thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”. Sau này câu đọc chệch lại trở nên phổ biến hơn câu nguyên gốc.
[3] Hay còn gọi là Tả thị Xuân Thu. Đây là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
[4] Ban đầu Tần Nam xa cách với Thẩm Minh nên gọi là “ngài”, nhưng giờ biết Thẩm Minh có điểm tương tự mình (thích một cô nương xuất sắc) và cũng hiểu cu cậu hơn nên từ đây xưng hô đổi thành “ngươi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook