Trường Phong Độ
Chương 12: Nếu còn tiếp tục thế này thì đời nàng xong thật rồi

Liễu Ngọc Như thấy Giang Nhu tới, nàng thoáng do dự nhưng vẫn đứng dậy định hành lễ với bà. Giang Nhu vội ấn nàng nằm xuống, “Con thấy khó chịu thì cứ nằm nghỉ, nhà chúng ta không có nhiều lễ nghĩa như vậy. Để ta gọi đại phu tới xem bệnh cho con.”

Sức khỏe Liễu Ngọc Như bình thường, nhưng vào giờ phút này tâm nàng đã chết lặng nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện giả bộ, chỉ nằm yên trên giường. Giang Nhu mời đại phu đến bắt mạch cho nàng.

Đại phu cẩn thậm khám bệnh, không hề đề cập bệnh trạng của nàng, chỉ bảo có đôi chỗ chưa được tốt, cần dưỡng thêm.

Giang Nhu gật đầu, cũng chẳng nhiều lời. Sau khi đại phu kê đơn thuốc, bà cho người chuẩn bị đồ ăn rồi quay đầu lại lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như.

Đại nha hoàn của Giang Nhu thấy thế liền dẫn mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng và nàng dâu. Giang Nhu quan sát Liễu Ngọc Như. Bộ dạng hiện tại của nàng vô cùng bất ổn; khóc cả một đêm nên lớp trang điểm tèm lem, đôi mắp sưng húp, cả người âm u đầy tử khí, chẳng hề giống một tân nương tử.

Giang Nhu thở dài, đắp lại chăn cho Liễu Ngọc Như. Bà chậm rãi cất tiếng, “Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra giữa con và Cửu Tư?”

Đôi mắt Liễu Ngọc Như khép hờ, nàng im lặng. Giang Nhu đành đoán đại, “Cửu Tư đã nói nhảm gì với con à?”

Liễu Ngọc Như vẫn im thin thít, Giang Nhu nhìn thái độ của nàng rồi bật cười, “Trước khi cầu hôn, ta có đi hỏi thăm xung quanh, ai cũng khen con là tiểu thư khuê các rất biết giữ quy củ. Vậy mà sao gả vào nhà ta lại thành thế này?”

“Cố phu nhân,” Liễu Ngọc Như rốt cuộc mở miệng, nàng bình tĩnh nói, “ta vốn không muốn gả.”

Giang Nhu ngẩn người, bà không nghĩ nàng lại đáp trả như vậy. Mãi bà mới hoàn hồn, chần chừ bảo, “Nhưng…nhưng ngày ta đến cầu hôn, di nương của con nói con hâm mộ Cửu Tư.”

Khóe miệng Liễu Ngọc Như cong lên một cách mỉa mai, “Giang phu nhân đâu phải không biết hoàn cảnh nhà ta. Lời di nương ta nói mà ngài cũng tin à?”

“Nhưng phụ thân con cũng ở bên cạnh mà.” Giang Nhu lúng túng, “Nhà của con, con…”

Bà nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Bà biết nội trạch Liễu gia có bất công tồn tại, song Liễu Tuyên xưa nay vẫn được tính là người hiểu chuyện. Theo tin tức bà thu thập, tuy Liễu Tuyên sủng ái Trương Nguyệt Nhi nhưng không đối xử tệ với con cái. Ít nhất chi phí ăn mặc những năm gần đây của Liễu Ngọc Như đều theo đúng tiêu chuẩn dành cho đích nữ. Nhi nữ đều là miếng thịt đầu quả tim của phụ mẫu, huống chi Liễu Ngọc Như còn là đích trưởng nữ. Phụ mẫu luôn dành tình cảm sâu sắc cho đứa con đầu tiên, giống như bà luôn đặt Cố Cửu Tư ở đầu quả tim mình. Bà không tưởng tượng nổi Liễu Tuyên sao có thể làm chuyện như vậy?

Để mặc thiếp thất nói bậy khi bàn hôn sự của nữ nhi, thậm chí chẳng hề ngăn cản?!

Trong lòng Giang Nhu nhất thời phát hỏa, nhưng bà kiềm lại vì sợ mình hù dọa Liễu Ngọc Như. Bà cố gắng ôn hòa nói, “Ta hỏi thật con, nhà con với Diệp gia rốt cuộc có kết thân không?”

“Có dự định kết thân.” Liễu Ngọc Như ăn ngay nói thật, mang vẻ mặt chết lặng đáp, “Diệp lão thái thái tự mình đến nhà ta làm mai. Trong nhà cũng đã đồng ý, chỉ chờ Diệp đại công tử thi Hương về sẽ tới cửa cầu hôn.”

“Thật hoang đường!”

Giang Nhu nghe xong, nhịn không được gầm lên.

Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn bà. Giang Nhu đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng.

Tốn nhiều công sức như vậy để định hôn sự, rốt cuộc nhi tử không muốn, cô nương buồn bã, lại còn đắc tội Diệp gia.

Giang Nhu nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi thật sâu; giờ bà đã hiểu tại sao Liễu Ngọc Như có thái độ như vậy. Bà phải cố gắng bình tĩnh, không sẽ bị nghẹn chết mất.

Mất một lúc bà mới trấn định lại. Người lớn còn hoảng hồn với chuyện thế này chứ đừng nói mấy đứa nhỏ. Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như vẫn đang mang vẻ mặt của người chết, trong lòng cảm thấy có phần thương hại nàng. Bà chần chừ đến bên Liễu Ngọc Như, cẩn thận lựa lời mãi bà mới nhìn nàng mà chậm rãi cất tiếng, “Liễu tiểu thư, đều do Cố gia chúng ta bất cẩn, không kịp thời điều tra rõ hôn sự của con với Diệp gia. Ta xin lỗi vì sai lầm này, mong con thứ lỗi.”

Liễu Ngọc Như im lặng. Kỳ thật nàng hơi kinh ngạc; nhưng cảm xúc này rất yếu ớt, đến mức người ngoài nhìn cũng không thấy nàng có gì thay đổi. Nàng khép hờ mắt, bình thản đáp, “Việc riêng tư như vậy vốn không nói với người ngoài, dù phu nhân có tâm muốn tìm hiểu cũng khó biết chân tướng. Một phần còn do nhà ta cố ý che giấu nên ta không trách phu nhân.”

Giang Nhu nhìn thì biết ngay đây là một cô nương hiểu chuyện. Tuy bà cáu giận Liễu Tuyên nhưng không thể giận cá chém thớt Liễu Ngọc Như.

Bà nhìn Liễu Ngọc Như rồi thở dài, “Sự việc đã đến nước này, Liễu tiểu thư dự định thế nào?”

“Ta còn có thể muốn thế nào nữa?” Liễu Ngọc Như cười khổ sở, “Hôn sự đã thành, chẳng lẽ lại muốn Cố Cửu Tư hưu ta? Đã tới Cố gia thì phải ráng sống cho tốt chứ còn lựa chọn nào khác đâu?”

Giang Nhu trầm mặc, bà nghe thấy Liễu Ngọc Như gian nan hít thở, “Nhưng người không hiểu chuyện chẳng phải ta, mà chính là Cố Cửu Tư!”

“Cố phu nhân,” mắt Liễu Ngọc Như đỏ ngầu, “đêm tân hôn hắn đã nói muốn hưu ta. Hiện giờ chả thấy bóng dáng hắn đâu, ngài muốn ta sống thế nào?”

“Ta đã chấp nhận số mệnh gả cho hắn. Đời ta bây giờ không trông mong gì nhiều, chỉ muốn yên ả sống qua ngày. Nếu hắn thật sự hưu ta chính là ép ta phải chết!”

Giang Nhu vừa chăm chú lắng nghe, vừa nghiền ngẫm những gì Liễu Ngọc Như nói.

Lời lẽ của tiểu cô nương hơn mười tuổi không chút che giấu sự ghét bỏ. Giang Nhu cười chật vật, “Ngọc Như, con muốn chúng ta giúp con tìm Cửu Tư?”

“Tìm về làm gì?” Liễu Ngọc Như đờ đẫn đáp, “Tìm về rồi hắn lại chạy, ngài muốn ta chơi trốn tìm với hắn để thành trò cười trong thành Dương Châu như hắn sao?”

“Vậy giờ con định làm gì?” Giang Nhu hỏi lại, Liễu Ngọc Như chỉ lắc đầu.

Nàng cũng không biết.

Nàng không nghĩ gì cả.

“Cứ sống thế này thôi.” Nàng khàn giọng nói, “Ta chấp nhận số mệnh. Tính tình của hắn như vậy, cứ để hắn thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Cố phu nhân, ngài hãy cho ta sống ở Cố gia ăn cơm qua ngày. Ta không muốn tính toán, không muốn để ý nữa…”

“Ta chịu không nổi…” Nàng khóc ra tiếng, “Thật sự chịu không nổi…”

Bạn đang �

Vận mệnh trêu cợt nàng, khiến cuộc đời nàng biến đổi thất thường.

Nàng từng nghĩ con đường rộng thênh thang đang trải ra phía trước, ai ngờ chỉ trong chớp mắt đã ngã vào vực sâu.

Nhiều năm qua nàng sống thận trọng như vậy mà cuối cùng vẫn đến bước đường này. Nàng không muốn tiếp tục tranh giành, cũng chẳng dám nữa.

Giang Nhu nhìn cô nương đang khóc ở mép giường. Bà thở dài rồi giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Liễu Ngọc Như, im lặng không nói một lời.

Cách trấn an lặng lẽ này khiến tiếng khóc của Liễu Ngọc Như nhỏ dần. Nàng khụt khịt một lúc lâu mới nghe Giang Nhu mở lời, “Liễu tiểu thư, nếu đã khóc đủ rồi thì ngừng lại thôi. Sau khi khóc ta phải đứng lên.”

Liễu Ngọc Như không trả lời, Giang Nhu đỡ nàng dậy. Bà cho người đưa khăn để nàng lau mặt, rồi từ tốn nói, “Ta biết con đau khổ nhưng khi té ngã thì chỉ có thể đứng lên hoặc nằm xuống. Đứng lên tuy khó nhưng vẫn đi tiếp được, nằm xuống thì dễ song chẳng còn đường để đi.”

“Có ai không biết đạo lý này?” Liễu Ngọc Như tự giễu, “Nhưng Cố phu nhân à, ta không nhìn ra đường để đi.”

Giang Nhu trầm mặc, lát sau bà mới nhẹ nhàng bảo, “Ta biết con bất mãn với Cửu Tư, thấy nó là đứa vô dụng ăn chơi trác táng. Nếu so với Diệp Thế An thì có lẽ nó không phải đối tượng tốt để chọn làm trượng phu.”

“Ta nói như vậy không phải để bênh vực con mình. Song con không thể quay đầu lại, Cố gia cũng vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ta hy vọng hôn sự này là kết thân chứ không phải kết thù. Nếu con tình nguyện nghe, ta sẽ nói cho con biết suy nghĩ của ta.”

“Mời phu nhân nói.”

“Con ta quả thật là đứa ăn chơi trác táng, không chăm chỉ như Diệp đại công tử. Nhưng bản tính nó thuần lương, chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lý. Ngoại trừ đánh bạc thì các mặt khác nó đều tiết chế. Nó không gần nữ sắc, người ngoài đồn thổi nó vung tiền như rác ở thanh lâu vì hoa khôi nhưng thực chất đấy là vì bạn tốt của nó. Năm nay nó mười tám tuổi nhưng tình cảm vẫn rất trong sáng; nó muốn đối đãi thê tử một đời một kiếp chỉ có hai người. Xét về phương diện tình cảm thì so với nhiều nam tử khác, nó sẽ không bạc đãi thê tử.”

“Với người được thích thì tình cảm chân thành là mật đường, với người không được thích thì là thuốc độc. Hắn chẳng phải muốn hưu ta cũng vì tấm chân tình sao?” Liễu Ngọc Như cười chua xót, “Ta thà hắn đa tình một chút thì ít nhất ta còn đường sống.”

“Nhưng đâu nhất thiết mới gặp đã có cảm tình?”

Giang Nhu cười cười, “Trên đời này có rất nhiều người nghe theo lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối. Ngay cả ta cũng vậy; khoảnh khắc hỉ khăn được vén lên ta mới biết dung mạo của lão gia. Những cặp đôi có thể thấu hiểu, thân mật trước hôn nhân thì nếu không phải có duyên cũng là phá bỏ lễ giáo. Phần lớn vợ chồng đều bắt đầu từ thành thân, cùng chung sống hàng ngày mới nảy sinh tình nghĩa.”

“Cửu Tư không có nữ tử nó thích, thậm chí trước giờ nó chỉ nói vài câu với người khác giới. Sở dĩ chúng ta cảm thấy nó thích con vì con là cô nương duy nhất mà nó nói muốn cưới. Dù đây là hiểu lầm nhưng nghĩ kỹ thì con cũng đã có duyên hơn những cô nương khác.”

Liễu Ngọc Như cụp mắt lại, Giang Nhu biết nàng không cam tâm bèn nói, “Ta không phải muốn con dỗ dành cho nó vui vẻ, ta chỉ hy vọng con đừng tự làm khó bản thân. Con hãy thử tìm hiểu đứa nhỏ này, nếu chấp nhận nó, cảm thấy nó không phải hoàn toàn vô năng thì con mới có đường đi tiếp. Nếu trong lòng con đã nhận định nó là đứa vô phương cứu chữa rồi chán ghét, oán hận nó thì con định sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự muốn nhốt mình trong phòng cả đời sao?”

“Nếu làm thế thật, con sẽ gây khó dễ cho chính mình.” Giang Nhu thở dài, “Như vậy thì ấm ức của con sẽ không chấm dứt, cuộc đời con cũng chỉ trôi qua một cách buồn bã.”

Liễu Ngọc Như khóc không thành tiếng, Giang Nhu gượng gạo tiếp tục, “Ta cũng chẳng trông mong hai đứa thích nhau; ta có thể hiểu nếu con không thích nó. Song ta hy vọng con đã đến Cố phủ thì hãy cố gắng sống tốt, giúp được gì ta sẽ giúp. Cửu Tư đã đi Xuân Phong Lâu, đây là mâu thuẫn đầu tiên của hai con. Hôm nay con lựa chọn thế nào, muốn làm gì, sẽ quyết định con đường tương lai cho hôn sự của cả hai. Con có thể bàn bạc kế hoạch của mình với ta.”

Liễu Ngọc Như nghe xong, cả người đều run rẩy.

Xuân Phong Lâu…

Ngày thứ nhất sau tân hôn hắn đã vác mặt tới Xuân Phong Lâu! Hắn còn muốn giữ thể diện cho nàng không? Đây là hắn muốn toàn Dương Châu chê cười nàng!

“Cố phu nhân nói sẽ giúp ta, vậy ngài muốn giúp thế nào?”

“Cái đó tùy thuộc vào con muốn ta giúp gì?”

“Nếu ta muốn phu nhân ngay lập tức mang Cố Cửu Tư về rồi trừng phạt thật nặng thì sao?”

“Được,” Giang Nhu chả hề do dự đáp. Môi Liễu Ngọc Như khẽ run, Giang Nhu chăm chú nhìn nàng, “Còn gì nữa không?”

“Cố phu nhân,” Liễu Khọc Như khàn khàn hỏi, “đây là nhi tử của ngài, ta không hiểu sao ngài lại giúp ta.”

“Ngọc Như,” Giang Nhu giơ tay vén tóc sau tai, “ta đã nói rồi, ta muốn kết thân chứ không muốn kết thù. Cửu Tư làm vậy là sai, ta sẽ không thiên vị. Mặc kệ nguyên nhân ban đầu là trời xui đất khiến hay lừa đảo cũng được, cô nương đã được nâng tới nhà ta làm thiếu phu nhân Cố phủ thì ta sẽ dùng mọi cách khiến đoạn nhân duyên này phát triển theo hướng tốt đẹp. Đời người ít nhiều sẽ luôn gặp trục trặc, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là vào lúc khó khăn thì chọn con đường tốt nhất để đi.”

“Nói thật lòng, ta thấy con gả vào Cố phủ chỉ có thể tốt hơn chứ chả thể kém hơn so với gả vào Diệp gia. Với điều kiện con nguyện ý sống tốt. Tính ta với công công phóng khoáng, con không cần quá tuân thủ quy củ. Nếu mai sau con muốn quản lý nội trạch, kinh doanh, đọc sách, ta đều có thể chỉ dẫn. Với tính cách của Cửu Tư, nếu chưa hưu con thì tuyệt đối sẽ không nạp thiếp nên hậu viện dĩ nhiên yên ổn. Mà tính nó ngây thơ, nó thành thân xong lại đi Xuân Phong Lâu chắc là vì không rõ tình cảnh của con, chỉ nghĩ phụ thân nó hợp tác với con lừa nó. Nó muốn chọc tức phụ thân nhưng lại không hiểu nỗi khổ của con. Chỉ cần con nói rõ nỗi khổ của mình cho nó, nó sẽ gánh vác trách nhiệm và thay con nghĩ cách.”

“Con đừng vội quyết tâm phủ nhận hôn sự này.” Giang Nhu bình thản nói, “Ít nhất con hãy thử tìm hiểu một chút Cửu Tư là người thế nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương