Trường Ninh Đế Quân
-
Quyển 1 - Chương 89: Mai phục
Thẩm Lãnh biết huyện Đông Trì hơi khác, lần trước lúc đi Trường An đã từng đi ngang qua, nhưng khi đó hắn dẫn theo Trà gia cùng Đỗ Uy Danh ba người cưỡi khoái mã đi nhanh, cũng không có mặc quân phục, cho nên tất nhiên không cần lo lắng gì.
Tín Vương Lý Thừa Nhạc là một người rất đặc biệt, đã dạo chơi nhân gian nửa đời người rồi, thế nhân đều nói đương kim hoàng đế có thể dung thứ cho một tiểu tử miệng hôi sữa từng suýt chút nữa ngồi lên ngôi vị hoàng đế sống đến bây giờ, là vì sau đại điển hoàng đế đăng cơ vị Tín Vương này đã quỳ trong ngự thư phòng khóc lóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bệ hạ niệm tình thân, hơn nữa đối với vị huynh trưởng luôn rất tự mình biết mình này cũng có chút thưởng thức, cho nên liền rộng lòng với Tín Vương, nói với ông ta rằng mình sẽ không so đo gì với một đứa trẻ.
Nhưng mà, nghe nói thế tử có chút không thành thật, bắt đầu từ mấy năm trước đã mời cao thủ trên giang hồ, nói là làm hộ vệ vương phủ, hai năm trước lại mời lão sư Tuần Trực của hoàng tử Lý Trường Trạch làm việc bên cạnh y, ai có thể thật sự tin y chỉ là mời tiên sinh dạy mình nghiên cứu học vấn.
Vì để an toàn, lúc sắp sửa tiến vào huyện Đông Trì đội mười người của Thẩm Lãnh dừng lại, đội ngũ cắm trại trong khu rừng ở ngoài thành, lúc này đã là hoàng hôn, Thẩm Lãnh định nghỉ ngơi ở đây một đêm, sau đó sáng sớm hôm sau đi vòng qua, không vào huyện thành Đông Trì.
Trước đây ở trong đạo quán Thẩm tiên sinh không chỉ một lần nhắc tới vị thế tử điện hạ này với Thẩm Lãnh, nếu y thật sự vẫn chưa từ bỏ, như vậy y tuyệt đối sẽ không thoải mái với việc nắm giữ khu vực huyện Đông Trì này, huyện Khinh Nha xảy ra chuyện, Thẩm Lãnh không lo lắng Trang Ung, không lo lắng Sầm Chinh, chỉ lo lắng Lý Tiêu Nhiên này.
Thế nhân đều biết Lý Tiêu Nhiên rất tôn kính Mộc Chiêu Đồng, lúc trước đại học sĩ suýt chút nữa đã đưa y lên ngôi hoàng đế, với lại cho dù là hiện tại Mộc Chiêu Đồng cũng vẫn là người hết sức quan trọng bên cạnh hoàng đế, Lý Tiêu Nhiên làm sao có thể không nịnh bợ.
Nếu Lý Tiêu Nhiên đủ thông minh, và còn nắm giữ tình huống chung quanh vô cùng toàn diện, cách làm chính xác nhất của y chính là bắt Thẩm Lãnh, mặc kệ y có biết người lột quan phục của huyện lệnh huyện Khinh Nha có phải là Thẩm Lãnh hay không, y đều phải bắt được những người của thủy sư này.
Trực tiếp đưa Thẩm Lãnh bọn họ lên trên triều đình, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ bị ép buộc đến mức không có cách nào. Trang Ung vừa mới được đề bạt làm chính tam phẩm tướng quân, thủ hạ tự ý rời đội và còn xông vào huyện nha lột quan phục của huyện lệnh, lẽ nào Mộc Chiêu Đồng sẽ bỏ qua cơ hội đánh đổ Trang Ung này?
Chỉ cần Trang Ung đổ, không hề nghi ngờ gì, người thích hợp làm đề đốc thủy sư nhất chính là Mộc Tiêu Phong.
Cho nên Thẩm Lãnh không thể không cẩn thận, nhìn bề ngoài hắn chỉ là một lục phẩm giáo úy mà thôi, nhưng trên vai gánh vác không chỉ là công danh lợi lộc của Trang Ung, còn có tương lai của thủy sư.
Bố trí xong phiên trực đêm trong rừng, Thẩm Lãnh tìm một chỗ tương đối khô ráo ngồi xuống mở bản đồ ra xem, huyện Đông Trì nam bắc hẹp đông tây rất dài, nếu muốn đến thành Trường An phải đi từ phía đông đến phía tây huyện Đông Trì, gần ba trăm dặm, khó tránh khỏi sẽ không có vấn đề.
Trần Nhiễm ngồi xuống cạnh Thẩm Lãnh: "Ta cứ giật mí mắt, sẽ không có chuyện gì chứ."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Có phải ggần đây không sao cả chú ý sinh lý vệ sinh không?"
Trần Nhiễm: "Ngươi có ý gì..."
Thẩm Lãnh: "Mí mắt giật là có gỉ mắt chứ gì."
Một lúc lâu sau Trần Nhiễm cũng không phản ứng lại được, đến lúc phản ứng lại thì không nhịn được trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Mí mắt ngươi mới thế, dưới mí mắt ngươi mới có gỉ mắt ấy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đi ngủ một lát đi, sau nửa đêm mấy người các ngươi còn phải gác nữa."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Vậy ta chợp mắt một lát."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đây là ngủ bên cạnh mẫu thân có cảm giác an toàn?"
Trần Nhiễm: "Ngươi nói đúng."
Thẩm Lãnh thổi tắt ống giữ lửa, thật ra bản đồ của vùng này hắn đã ghi tạc trong đầu, chỉ là xác nhận lại một chút thôi.
Không bao lâu Trần Nhiễm đã chìm trong mộng đẹp, cái tên này cho tới bây giờ luôn là tim to hơn đầu, trước đó mới nói mình lo lắng đến nỗi ngủ không yên xong, mới có một lát đã ngáy khò khò rồi.
Thẩm Lãnh lấy cái chăn lông luôn mang theo đắp lên cho Trần Nhiễm, đi đến chỗ Dương Thất Bảo ở xa xa, Vương Khoát Hải bọn họ cũng đã ngủ, Dương Thất Bảo cùng năm người trực đêm, ngoại trừ một mình Dương Thất Bảo ra, những người khác đều là hai người một nhóm.
Sau chuyện Lý Thổ Mệnh bị giết ở huyện Ninh Vũ lần trước, Thẩm Lãnh liền điều chỉnh nhân số trực đêm, yêu cầu mỗi một chốt phải là hai người.
Dương Thất Bảo ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Khi đó giáo úy vừa mới vào thủy sư ta đã biết ngay, ngươi nhất định sẽ có thành tựu lớn, ta nhìn thấy ở ngươi thấy một mặt mà bản thân ta không dám có."
Thẩm Lãnh biết lời Dương Thất Bảo nói có ý gì, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: "Huynh nghĩ ta rất kiên cường không khuất phục, đó là huynh chưa từng gặp Mạnh Trường An, lần này sau khi tới Phong Nghiễn Đài gặp hắn rồi huynh mới biết cái gì thật sự gọi là kiên cường, ngoan cố."
Dương Thất Bảo cười nói: "Giáo úy dường như rất bội phục người huynh đệ này của ngươi."
"Không bội phục." Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Lúc nhỏ thường xuyên hắn đánh, cho dù là bội phục thì ta cũng không thể thừa nhận."
Dương Thất Bảo rất tò mò Mạnh Trường An là người như thế nào, ngay cả người như giáo úy cũng kính nể gã như vậy, lại nghĩ đến bản thân luôn sợ đầu sợ đuôi, trước khi làm việc không phải nghĩ xem việc mình làm đúng hay không đúng, mà là mình làm như vậy sẽ đắc tội với ai...
Đúng lúc này trên quan đạo bên ngoài khu rừng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vó ngựa, rất dày đặc, từ thanh âm phán đoán ít nhất cũng có trên trăm con ngựa, Thẩm Lãnh ra dấu tay với Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo lập tức khom người nhẹ nhàng lao vào trong rừng đi đánh thức mấy người đang ngủ.
Thẩm Lãnh tìm đến hai chốt canh gác khác dặn dò bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó một mình đi ra bên ngoài khu rừng, tiếng vó ngựa ở bên ngoài đã an tĩnh lại, ngay sau đó chính là từng tràng thanh âm đuổi ngựa huyên náo, cho nên trong nháy mắt Thẩm Lãnh liền xác định người tới không phải quân nhân.
Quân nhân sẽ không mất trật tự như vậy, nhưng không phải quân nhân mà có thể có đoàn ngựa hơn trăm người, điều này không bình thường.
Thẩm Lãnh kéo khăn quàng cổ lên che kín bên dưới mũi, sau khi tới bìa rừng ngồi xổm phía sau cây nhìn ra bên ngoài. Nhờ vào ánh trăng bên ngoài, Thẩm Lãnh chú ý tới những người đó tuy rằng cũng không có tính kỷ luật gì đáng nói, nhưng trên cổ tay phải của những người này đều buộc một cái khăn lụa màu đỏ.
Sau khi đến thành Trường An một lần Thẩm Lãnh không chỉ là giúp Mạnh Trường An một lần, cũng đã thăm dò rất rõ ràng về ám đạo như Lưu Vân Hội, Cẩu Lam Tử và Quán Đường Khẩu, buộc khăn đỏ trên cổ tay, đây là quy định chỉ những người của Quán Đường Khẩu mới có.
Nghĩ đến trong trấn bên ngoài thủy sư cũng có người của Quán Đường Khẩu, Thẩm Lãnh lập tức hiểu ra chuyện là thế nào.
Hiển nhiên những người này cũng không có ý định tiến vào cảnh nội huyện Đông Trì ngay trong đêm, khu rừng này chính là nơi cắm trại tốt nhất, bọn họ dắt ngựa tiến vào, không ít người miệng chửi mắng oang oang.
Thẩm Lãnh lui về sau, nhanh chóng trở lại chỗ cắm trại: "Người tới bảy tám phần mười là đuổi giết chúng ta, vừa hay khiến ta nghĩ ra một cách làm sao để ngày mai qua huyện Đông Trì."
Trần Nhiễm hạ thấp giọng hỏi: "Làm thế nào?"
"Trần Nhiễm, ngươi dẫn hai người dắt ngựa của chúng ta đến bên kia khu rừng đợi, không có tín hiệu thì không cần qua đây chi viện."
Trần Nhiễm sao lại chịu làm: "Ta ở lại, ngươi bảo bọn họ đi."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Việc quan trọng như vậy, nhất định phải ngươi đi mới được."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi không đánh được."
Trần Nhiễm: "..."
Gã đành phải dẫn theo hai binh sĩ đội đốc quân dắt tất cả chiến mã đi sang phía bên kia khu rừng, Thẩm Lãnh gọi những người còn lại cùng đến dặn dò vài câu, sau đó tám người lập tức phân tán ra, vẫn là hai người một đội, Thẩm Lãnh dẫn theo Cổ Lạc lặng lẽ tiếp cận những người của Quán Đường Khẩu.
Ngồi xổm trong bụi cỏ, ánh trăng chiếu qua kẽ lá thấu hạ thưa thớt, thấy không rõ người, nhưng đại khái có thể thấy rõ vị trí và khoảng cách.
Triệu Phong tựa vào cây thở dốc một hơi, nhìn nhìn bốn phía: "Lý Đại Đảm ngươi dẫn vài người trực đêm ở gần chỗ bìa rừng, sau nửa đêm Từ Lai Tử ngươi dẫn vài người đi đổi phiên, những người còn lại tranh thủ thời gian ngủ, ngày mai trước khi trời sáng đều phải bò dậy lên đường cho ta."
Từ Lai Tử có chút căm tức: "Đuổi theo lâu như vậy ngay cả bóng ma cũng không có, ai biết mấy tên khốn kia đã chạy đến đâu rồi."
"Ngươi câm miệng." Triệu Phong nói: "Dọc đường hỏi thăm đến đây, có người nhìn thấy binh lính đi sang bên này, lộ tuyến không sai được."
Từ Lai Tử hùng hùng hổ hổ lại lầm bầm vài câu, cùng những người khác tìm chỗ ngủ, đám người của Quán Đường Khẩu này ở thành Trường An mặc dù chưa đến mức có cuộc sống ăn sung mặc sướng, nhưng cũng chưa từng chịu tội gì, chỉ cần no bụng là đủ rồi, đâu có chạy không dừng vó giống như ngựa vậy.
Thẩm Lãnh kéo y phục của Cổ Lạc, hai người vòng qua những người đó tới gần chỗ bìa rừng.
Lý Đại Đảm thật ra lá gan cũng không lớn, hắn ta sợ nhất buổi tối, nhất là khu rừng này tối đen càng đáng sợ hơn, rất nhiều câu chuyện thần tiên quỷ quái đều là phát sinh trong hoàn cảnh như vậy, càng nghĩ càng sợ, cho nên kéo mấy tên thủ hạ lại không cho bọn họ cách mình quá xa.
Một hán tử dựa vào cây nói chuyện, Cổ Lạc từ đằng sau đi qua, tay trái thò ra lập tức bịt miệng hắn ta lại, chủy thủ trong tay phải một giây rạch ba nhát trên cổ hắn ta.
Lý Đại Đảm quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện một người đang dựa vào cây thì không để ý.
Người dựa vào đó chính là Cổ Lạc.
Thẩm Lãnh ở chỗ kín đáo nhìn thấy cảnh này cũng ngây ra. Không lâu trước đó lúc ở huyện nha huyện Khinh Nha Cổ Lạc đã khiến cho Thẩm Lãnh hơi bất ngờ, lúc ấy Trần Nhiễm không dám cầm vỏ dao của Thẩm Lãnh đi cạo mặt những kẻ lừa đảo kia, nhưng Cổ Lạc lại trực tiếp tiến lên, ngay cả một giây do dự cũng không có.
Vừa rồi Cổ Lạc kia ba đao đích tốc độ nhanh đích kẻ khác da đầu run lên, loại này tàn nhẫn, là tính cách trong gì đó.
Trong khoảnh khắc Lý Đại Đảm quay đầu lại, Thẩm Lãnh ra tay giết chết ám tiêu ở một bên khác, khi Lý Đại Đảm cảm thấy sự tình không ổn, Thẩm Lãnh và Cổ Lạc hai người đồng thời dùng liên nỏ bắn tên, bắn ngã toàn bộ mấy người còn lại trên mặt đất, nhanh chóng lao qua mỗi người bổ một đao, sau đó đồng thời nằm dưới mặt đất.
Người ở trong rừng nghe thấy tiếng động chạy tới chi viện, khi tới gần, Thẩm Lãnh và Cổ Lạc hai người đã giết chết mấy người dưới tình huống đối phương không có phòng bị, sau đó đứng dậy bỏ chạy.
Triệu Phong từ phía sau đuổi sang, nhìn thoáng qua lập tức nổi giận: "Đuổi!"
Mấy chục người của Quán Đường Khẩu căm hận bắt đầu điên cuồng đuổi theo, trong rừng cây vốn dĩ đã rất tối, người phía sau chỉ lờ mờ nhìn thấy hai cái bóng chạy nhanh ở phía trước, sau khi đuổi tới thì không biết đã chạy đi bao xa rồi.
Đúng lúc này trước mắt đột nhiên trống trải, thế mà đã ra khỏi rừng rồi!
Nhưng những người này vừa mới từ trong rừng đuổi ra, Vương Khoát Hải bọn họ lập tức đứng lên, bưng liên nỏ bắn tên một trận, sáu người sáu cái liên nỏ, trong thời gian ngắn nhất bắn chín mũi tên vào khoảng không, mười mấy người đuổi theo ở phía trước lập tức gục xuống.
Thẩm Lãnh đứng lại không chạy nữa, rút hắc tuyến dao ở sau lưng ra xoay người nhìn về phía những người của Quán Đường Khẩu, khóe miệng mang theo một ý cười.
Tín Vương Lý Thừa Nhạc là một người rất đặc biệt, đã dạo chơi nhân gian nửa đời người rồi, thế nhân đều nói đương kim hoàng đế có thể dung thứ cho một tiểu tử miệng hôi sữa từng suýt chút nữa ngồi lên ngôi vị hoàng đế sống đến bây giờ, là vì sau đại điển hoàng đế đăng cơ vị Tín Vương này đã quỳ trong ngự thư phòng khóc lóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bệ hạ niệm tình thân, hơn nữa đối với vị huynh trưởng luôn rất tự mình biết mình này cũng có chút thưởng thức, cho nên liền rộng lòng với Tín Vương, nói với ông ta rằng mình sẽ không so đo gì với một đứa trẻ.
Nhưng mà, nghe nói thế tử có chút không thành thật, bắt đầu từ mấy năm trước đã mời cao thủ trên giang hồ, nói là làm hộ vệ vương phủ, hai năm trước lại mời lão sư Tuần Trực của hoàng tử Lý Trường Trạch làm việc bên cạnh y, ai có thể thật sự tin y chỉ là mời tiên sinh dạy mình nghiên cứu học vấn.
Vì để an toàn, lúc sắp sửa tiến vào huyện Đông Trì đội mười người của Thẩm Lãnh dừng lại, đội ngũ cắm trại trong khu rừng ở ngoài thành, lúc này đã là hoàng hôn, Thẩm Lãnh định nghỉ ngơi ở đây một đêm, sau đó sáng sớm hôm sau đi vòng qua, không vào huyện thành Đông Trì.
Trước đây ở trong đạo quán Thẩm tiên sinh không chỉ một lần nhắc tới vị thế tử điện hạ này với Thẩm Lãnh, nếu y thật sự vẫn chưa từ bỏ, như vậy y tuyệt đối sẽ không thoải mái với việc nắm giữ khu vực huyện Đông Trì này, huyện Khinh Nha xảy ra chuyện, Thẩm Lãnh không lo lắng Trang Ung, không lo lắng Sầm Chinh, chỉ lo lắng Lý Tiêu Nhiên này.
Thế nhân đều biết Lý Tiêu Nhiên rất tôn kính Mộc Chiêu Đồng, lúc trước đại học sĩ suýt chút nữa đã đưa y lên ngôi hoàng đế, với lại cho dù là hiện tại Mộc Chiêu Đồng cũng vẫn là người hết sức quan trọng bên cạnh hoàng đế, Lý Tiêu Nhiên làm sao có thể không nịnh bợ.
Nếu Lý Tiêu Nhiên đủ thông minh, và còn nắm giữ tình huống chung quanh vô cùng toàn diện, cách làm chính xác nhất của y chính là bắt Thẩm Lãnh, mặc kệ y có biết người lột quan phục của huyện lệnh huyện Khinh Nha có phải là Thẩm Lãnh hay không, y đều phải bắt được những người của thủy sư này.
Trực tiếp đưa Thẩm Lãnh bọn họ lên trên triều đình, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ bị ép buộc đến mức không có cách nào. Trang Ung vừa mới được đề bạt làm chính tam phẩm tướng quân, thủ hạ tự ý rời đội và còn xông vào huyện nha lột quan phục của huyện lệnh, lẽ nào Mộc Chiêu Đồng sẽ bỏ qua cơ hội đánh đổ Trang Ung này?
Chỉ cần Trang Ung đổ, không hề nghi ngờ gì, người thích hợp làm đề đốc thủy sư nhất chính là Mộc Tiêu Phong.
Cho nên Thẩm Lãnh không thể không cẩn thận, nhìn bề ngoài hắn chỉ là một lục phẩm giáo úy mà thôi, nhưng trên vai gánh vác không chỉ là công danh lợi lộc của Trang Ung, còn có tương lai của thủy sư.
Bố trí xong phiên trực đêm trong rừng, Thẩm Lãnh tìm một chỗ tương đối khô ráo ngồi xuống mở bản đồ ra xem, huyện Đông Trì nam bắc hẹp đông tây rất dài, nếu muốn đến thành Trường An phải đi từ phía đông đến phía tây huyện Đông Trì, gần ba trăm dặm, khó tránh khỏi sẽ không có vấn đề.
Trần Nhiễm ngồi xuống cạnh Thẩm Lãnh: "Ta cứ giật mí mắt, sẽ không có chuyện gì chứ."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Có phải ggần đây không sao cả chú ý sinh lý vệ sinh không?"
Trần Nhiễm: "Ngươi có ý gì..."
Thẩm Lãnh: "Mí mắt giật là có gỉ mắt chứ gì."
Một lúc lâu sau Trần Nhiễm cũng không phản ứng lại được, đến lúc phản ứng lại thì không nhịn được trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Mí mắt ngươi mới thế, dưới mí mắt ngươi mới có gỉ mắt ấy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đi ngủ một lát đi, sau nửa đêm mấy người các ngươi còn phải gác nữa."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Vậy ta chợp mắt một lát."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đây là ngủ bên cạnh mẫu thân có cảm giác an toàn?"
Trần Nhiễm: "Ngươi nói đúng."
Thẩm Lãnh thổi tắt ống giữ lửa, thật ra bản đồ của vùng này hắn đã ghi tạc trong đầu, chỉ là xác nhận lại một chút thôi.
Không bao lâu Trần Nhiễm đã chìm trong mộng đẹp, cái tên này cho tới bây giờ luôn là tim to hơn đầu, trước đó mới nói mình lo lắng đến nỗi ngủ không yên xong, mới có một lát đã ngáy khò khò rồi.
Thẩm Lãnh lấy cái chăn lông luôn mang theo đắp lên cho Trần Nhiễm, đi đến chỗ Dương Thất Bảo ở xa xa, Vương Khoát Hải bọn họ cũng đã ngủ, Dương Thất Bảo cùng năm người trực đêm, ngoại trừ một mình Dương Thất Bảo ra, những người khác đều là hai người một nhóm.
Sau chuyện Lý Thổ Mệnh bị giết ở huyện Ninh Vũ lần trước, Thẩm Lãnh liền điều chỉnh nhân số trực đêm, yêu cầu mỗi một chốt phải là hai người.
Dương Thất Bảo ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Khi đó giáo úy vừa mới vào thủy sư ta đã biết ngay, ngươi nhất định sẽ có thành tựu lớn, ta nhìn thấy ở ngươi thấy một mặt mà bản thân ta không dám có."
Thẩm Lãnh biết lời Dương Thất Bảo nói có ý gì, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: "Huynh nghĩ ta rất kiên cường không khuất phục, đó là huynh chưa từng gặp Mạnh Trường An, lần này sau khi tới Phong Nghiễn Đài gặp hắn rồi huynh mới biết cái gì thật sự gọi là kiên cường, ngoan cố."
Dương Thất Bảo cười nói: "Giáo úy dường như rất bội phục người huynh đệ này của ngươi."
"Không bội phục." Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Lúc nhỏ thường xuyên hắn đánh, cho dù là bội phục thì ta cũng không thể thừa nhận."
Dương Thất Bảo rất tò mò Mạnh Trường An là người như thế nào, ngay cả người như giáo úy cũng kính nể gã như vậy, lại nghĩ đến bản thân luôn sợ đầu sợ đuôi, trước khi làm việc không phải nghĩ xem việc mình làm đúng hay không đúng, mà là mình làm như vậy sẽ đắc tội với ai...
Đúng lúc này trên quan đạo bên ngoài khu rừng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vó ngựa, rất dày đặc, từ thanh âm phán đoán ít nhất cũng có trên trăm con ngựa, Thẩm Lãnh ra dấu tay với Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo lập tức khom người nhẹ nhàng lao vào trong rừng đi đánh thức mấy người đang ngủ.
Thẩm Lãnh tìm đến hai chốt canh gác khác dặn dò bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó một mình đi ra bên ngoài khu rừng, tiếng vó ngựa ở bên ngoài đã an tĩnh lại, ngay sau đó chính là từng tràng thanh âm đuổi ngựa huyên náo, cho nên trong nháy mắt Thẩm Lãnh liền xác định người tới không phải quân nhân.
Quân nhân sẽ không mất trật tự như vậy, nhưng không phải quân nhân mà có thể có đoàn ngựa hơn trăm người, điều này không bình thường.
Thẩm Lãnh kéo khăn quàng cổ lên che kín bên dưới mũi, sau khi tới bìa rừng ngồi xổm phía sau cây nhìn ra bên ngoài. Nhờ vào ánh trăng bên ngoài, Thẩm Lãnh chú ý tới những người đó tuy rằng cũng không có tính kỷ luật gì đáng nói, nhưng trên cổ tay phải của những người này đều buộc một cái khăn lụa màu đỏ.
Sau khi đến thành Trường An một lần Thẩm Lãnh không chỉ là giúp Mạnh Trường An một lần, cũng đã thăm dò rất rõ ràng về ám đạo như Lưu Vân Hội, Cẩu Lam Tử và Quán Đường Khẩu, buộc khăn đỏ trên cổ tay, đây là quy định chỉ những người của Quán Đường Khẩu mới có.
Nghĩ đến trong trấn bên ngoài thủy sư cũng có người của Quán Đường Khẩu, Thẩm Lãnh lập tức hiểu ra chuyện là thế nào.
Hiển nhiên những người này cũng không có ý định tiến vào cảnh nội huyện Đông Trì ngay trong đêm, khu rừng này chính là nơi cắm trại tốt nhất, bọn họ dắt ngựa tiến vào, không ít người miệng chửi mắng oang oang.
Thẩm Lãnh lui về sau, nhanh chóng trở lại chỗ cắm trại: "Người tới bảy tám phần mười là đuổi giết chúng ta, vừa hay khiến ta nghĩ ra một cách làm sao để ngày mai qua huyện Đông Trì."
Trần Nhiễm hạ thấp giọng hỏi: "Làm thế nào?"
"Trần Nhiễm, ngươi dẫn hai người dắt ngựa của chúng ta đến bên kia khu rừng đợi, không có tín hiệu thì không cần qua đây chi viện."
Trần Nhiễm sao lại chịu làm: "Ta ở lại, ngươi bảo bọn họ đi."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Việc quan trọng như vậy, nhất định phải ngươi đi mới được."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi không đánh được."
Trần Nhiễm: "..."
Gã đành phải dẫn theo hai binh sĩ đội đốc quân dắt tất cả chiến mã đi sang phía bên kia khu rừng, Thẩm Lãnh gọi những người còn lại cùng đến dặn dò vài câu, sau đó tám người lập tức phân tán ra, vẫn là hai người một đội, Thẩm Lãnh dẫn theo Cổ Lạc lặng lẽ tiếp cận những người của Quán Đường Khẩu.
Ngồi xổm trong bụi cỏ, ánh trăng chiếu qua kẽ lá thấu hạ thưa thớt, thấy không rõ người, nhưng đại khái có thể thấy rõ vị trí và khoảng cách.
Triệu Phong tựa vào cây thở dốc một hơi, nhìn nhìn bốn phía: "Lý Đại Đảm ngươi dẫn vài người trực đêm ở gần chỗ bìa rừng, sau nửa đêm Từ Lai Tử ngươi dẫn vài người đi đổi phiên, những người còn lại tranh thủ thời gian ngủ, ngày mai trước khi trời sáng đều phải bò dậy lên đường cho ta."
Từ Lai Tử có chút căm tức: "Đuổi theo lâu như vậy ngay cả bóng ma cũng không có, ai biết mấy tên khốn kia đã chạy đến đâu rồi."
"Ngươi câm miệng." Triệu Phong nói: "Dọc đường hỏi thăm đến đây, có người nhìn thấy binh lính đi sang bên này, lộ tuyến không sai được."
Từ Lai Tử hùng hùng hổ hổ lại lầm bầm vài câu, cùng những người khác tìm chỗ ngủ, đám người của Quán Đường Khẩu này ở thành Trường An mặc dù chưa đến mức có cuộc sống ăn sung mặc sướng, nhưng cũng chưa từng chịu tội gì, chỉ cần no bụng là đủ rồi, đâu có chạy không dừng vó giống như ngựa vậy.
Thẩm Lãnh kéo y phục của Cổ Lạc, hai người vòng qua những người đó tới gần chỗ bìa rừng.
Lý Đại Đảm thật ra lá gan cũng không lớn, hắn ta sợ nhất buổi tối, nhất là khu rừng này tối đen càng đáng sợ hơn, rất nhiều câu chuyện thần tiên quỷ quái đều là phát sinh trong hoàn cảnh như vậy, càng nghĩ càng sợ, cho nên kéo mấy tên thủ hạ lại không cho bọn họ cách mình quá xa.
Một hán tử dựa vào cây nói chuyện, Cổ Lạc từ đằng sau đi qua, tay trái thò ra lập tức bịt miệng hắn ta lại, chủy thủ trong tay phải một giây rạch ba nhát trên cổ hắn ta.
Lý Đại Đảm quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện một người đang dựa vào cây thì không để ý.
Người dựa vào đó chính là Cổ Lạc.
Thẩm Lãnh ở chỗ kín đáo nhìn thấy cảnh này cũng ngây ra. Không lâu trước đó lúc ở huyện nha huyện Khinh Nha Cổ Lạc đã khiến cho Thẩm Lãnh hơi bất ngờ, lúc ấy Trần Nhiễm không dám cầm vỏ dao của Thẩm Lãnh đi cạo mặt những kẻ lừa đảo kia, nhưng Cổ Lạc lại trực tiếp tiến lên, ngay cả một giây do dự cũng không có.
Vừa rồi Cổ Lạc kia ba đao đích tốc độ nhanh đích kẻ khác da đầu run lên, loại này tàn nhẫn, là tính cách trong gì đó.
Trong khoảnh khắc Lý Đại Đảm quay đầu lại, Thẩm Lãnh ra tay giết chết ám tiêu ở một bên khác, khi Lý Đại Đảm cảm thấy sự tình không ổn, Thẩm Lãnh và Cổ Lạc hai người đồng thời dùng liên nỏ bắn tên, bắn ngã toàn bộ mấy người còn lại trên mặt đất, nhanh chóng lao qua mỗi người bổ một đao, sau đó đồng thời nằm dưới mặt đất.
Người ở trong rừng nghe thấy tiếng động chạy tới chi viện, khi tới gần, Thẩm Lãnh và Cổ Lạc hai người đã giết chết mấy người dưới tình huống đối phương không có phòng bị, sau đó đứng dậy bỏ chạy.
Triệu Phong từ phía sau đuổi sang, nhìn thoáng qua lập tức nổi giận: "Đuổi!"
Mấy chục người của Quán Đường Khẩu căm hận bắt đầu điên cuồng đuổi theo, trong rừng cây vốn dĩ đã rất tối, người phía sau chỉ lờ mờ nhìn thấy hai cái bóng chạy nhanh ở phía trước, sau khi đuổi tới thì không biết đã chạy đi bao xa rồi.
Đúng lúc này trước mắt đột nhiên trống trải, thế mà đã ra khỏi rừng rồi!
Nhưng những người này vừa mới từ trong rừng đuổi ra, Vương Khoát Hải bọn họ lập tức đứng lên, bưng liên nỏ bắn tên một trận, sáu người sáu cái liên nỏ, trong thời gian ngắn nhất bắn chín mũi tên vào khoảng không, mười mấy người đuổi theo ở phía trước lập tức gục xuống.
Thẩm Lãnh đứng lại không chạy nữa, rút hắc tuyến dao ở sau lưng ra xoay người nhìn về phía những người của Quán Đường Khẩu, khóe miệng mang theo một ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook