Trường Ninh Đế Quân
-
Quyển 1 - Chương 74: Ta hự nghe có hay không
Hắc Nhãn phát hiện mình rất thích cuộc sống của trấn nhỏ này, tiết tấu rất chậm, có chút an nhàn, chủ yếu nhất là gã đã biết đại đương gia của Quán Đường Khẩu trông như thế nào.
Ở thành Trường An, Hắc Nhãn là một tên hiệu rất có phân lượng, thà chọc vào Bạch Nha chứ không chọc vào Hắc Nhãn, là vì sự ngoan độc của Bạch Nha có thể nhìn thấy được, mà sự ngoan độc của Hắc Nhãn vĩnh viễn cũng không thấy rõ, gã luôn có một dáng vẻ bất cần đời. Nhưng Bạch Nha cũng từng nói, nếu hai người bọn họ là đối thủ, cả đời y cũng không muốn nhìn thấy con mắt kia của Hắc Nhãn xuất hiện trước mặt mình.
Người của Quán Đường Khẩu đến cái trấn nhỏ này muộn hơn Hắc Nhãn không ít, cho nên người của bọn họ vừa mới vào đã bị tai mắt do Lưu Vân Hội bố trí nhìn thấy rõ ràng.
Thật ra song phương trước nay đều luôn thăm dò lẫn nhau, người của Quán Đường Khẩu không muốn công khai trêu chọc Lưu Vân Hội ở trong thành Trường An, vì lo lắng vị đông chủ sau lưng Lưu Vân Hội thật sự là vị đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật nắm giữ tám vạn dũng sĩ trong tay. Còn có một cách nói là suy đoán từ cái tên Lưu Vân Hội, nếu đại đương gia của Lưu Vân Hội là một trong sáu thân tín quan trọng nhất của bệ hạ lúc trước, như vậy thì trận tranh đấu này từ lúc mới bắt đầu đã không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng vì cái tên Lưu Vân Hội này quá rõ ràng rồi, chỉ cần là người đã nghe nói qua tám chữ "khai chi tán diệp thiên biên lưu vân", khó tránh khỏi đều sẽ hoài nghi, vì thế cho nên càng là như vậy càng không ai tin đại đương gia thật sự sẽ là Diệp Lưu Vân, đây chẳng phải là một chút kỹ thuật hàm lượng cũng không có?
Diệp Lưu Vân là thân phận gì? Sáu người bọn họ được vinh dự là Lưu Vương lục bộ, Diệp Khai Thái cùng là lục bộ trước đây là ti tọa của nam cương võ khố, hiện giờ đã thăng làm đạo phủ nhiệm kỳ đầu tiên của Bình Việt đạo, phong cương đại lại lớn thứ mười hai của Đại Ninh, tất nhiên sẽ lưu lại một nét bút có trọng lượng trong sử sách.
Còn có một vị Diệp Cảnh Thiên, chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, trong nam cương lang viên tên tuổi chỉ xếp sau Thạch Nguyên Hùng, cho dù là con trai Thạch Phá của Thạch Nguyên Hùng có danh hiệu Dũng Quan Tam Quân, được vinh dự là một trong thập đại chiến tướng thế hệ trẻ tuổi Đại Ninh, nhưng vẫn không thể lay động địa vị của Diệp Cảnh Thiên ở trong quân nam cương.
Sau khi diệt Nam Việt, Thạch Nguyên Hùng liền dẫn lang viên về đại doanh lang viên ở chỗ giao giới giữa Hồ Kiến đạo và Tây Thục đạo, tọa trấn hai đạo, mấy năm nay người bình loạn ở Nam Việt đạo đều là Diệp Cảnh Thiên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Cảnh Thiên chính là vị tướng quân chiến binh đầu tiên của Bình Việt đạo, và còn có thể là người có số lượng chiến binh dưới trướng nhiều nhất, dù sao hiện giờ chiến binh ở Bình Việt đạo vẫn có tám vạn người như cũ.
Lại nhìn đến vị Diệp Bắc Chi được vinh dự là lục bộ tối cường, thống lĩnh thị vệ đại nội hoàng cung. Tuy rằng chức quan không coi là cao thái quá, nhưng phân lượng của thống lĩnh thị vệ đại nội nặng cỡ nào thì ai cũng rõ, quân cận vệ bên cạnh hoàng đế là Diệp Bắc Chi huấn luyện, chỉ cần ông ta nói với hoàng đế một tiếng muốn ra ngoài lãnh binh, hai mươi đạo Đại Ninh hẳn là tuỳ ông ta lựa chọn.
Diệp Lưu Vân có thanh danh không thua Diệp Bắc Chi sẽ an tâm làm một đại đương gia thế lực ám đạo?
Nếu hoàng đế thật sự đặt nhân tài như vậy trên ám đạo, chẳng phải là hồ đồ rồi ư?
Chính là bởi vì như vậy, cách nói Lưu Vân Hội là của Diệp Lưu Vân chỉ cần được nhắc đến là sẽ bị người khác phê phán một trận xối xả, khó tránh khỏi sẽ nói một câu ngươi có hiểu đạo dùng người hay không?
Đúng thế, Diệp Bắc Chi lục bộ tối cường đã từng nói không chỉ một lần, ông ta không bằng Diệp Lưu Vân, cho nên phỏng đoán rõ ràng nhất đương nhiên là phỏng đoán sai lầm.
Bên dưới đại đương gia Lưu Vân Hội, người có danh khí lớn nhất đương nhiên là Hắc Nhãn Bạch Nha, lớn đến mức khiến mọi người đã sắp quên mất Lưu Vân Hội còn có hai vị đương gia bên dưới đại đương gia.
Cũng như vậy, nếu Quán Đường Khẩu không có thủ hạ thực lực cường hãn, Mộc Lưu Nhi làm sao có thể cùng Lưu Vân Hội, Hồng Tô Thủ tranh giành địa bàn ở thành Trường An?
Sát thủ mạnh nhất dưới trướng Mộc Lưu Nhi cũng là nữ nhân, cũng rất tuổi trẻ, nàng ta tên là Liên Ly, một nữ nhân mà trong mắt nàng ta nam nhân không có bất kỳ tác dụng gì. Người trên ám đạo thành Trường An thường xuyên sẽ lấy vài người ra làm so sánh, xếp hạng đầu chính là Lưu Vân Hội Hắc Nhãn Bạch Nha, Hồng Tô Thủ Lưu Tô, Liên Ly của Quán Đường Khẩu.
Người trên ám đạo tất nhiên sẽ nhận một vài cuộc làm ăn, ví dụ như bảo vệ người, ví dụ như giết người.
Lưu Vân Hội chưa bao giờ nhận việc giết người, nhưng việc bảo vệ người là làm tốt nhất thành Trường An, thậm chí là trong giang hồ phương bắc, điều này khó tránh khỏi sẽ có xung đột…
Nghe nói, Liên Ly là sát thủ mạnh nhất.
Nghe nói, người Hắc Nhãn muốn bảo vệ thì quỷ sai cũng không mang đi nổi.
Một năm nào đó, khi Hắc Nhãn và Liên Ly lần đầu tiên giao thủ một thủ một công, vị khách thương do Hắc Nhãn bảo vệ đã thắng bạc liền hai ngày ở thành Trường An, lấy được ít nhất ba vạn lượng bạc, trước một khoản lớn như vậy tất nhiên hắn ta không dễ nuốt trôi.
Vì thế hắn ta đã tiêu tốn một vạn lượng bạc thuê cao thủ của Lưu Vân Hội bảo vệ mình về nhà. Từ thành Trường An đến Tây Thục đạo mấy ngàn dặm đường, Hắc Nhãn cùng Liên Ly giao thủ bao nhiêu lần chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng cuối cùng Hắc Nhãn đã đưa người về quê nhà an toàn, mà Liên Ly thì ngày đó đã thề nhất định phải giết Hắc Nhãn.
Trong thư phòng, Mộc Lưu Nhi liếc nhìn Liên Ly đang quỳ một gối trước mặt mình: "Ngẩng đầu lên."
Liên Ly ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt rất đẹp, thân hình của nàng ta cũng rất đẹp, không tìm ra tỳ vết nào. Có tin đồn nói Liên Ly và đại đương gia Quán Đường Khẩu quan hệ rất gần, là người do đích thân đại đương gia huấn luyện ra.
Một mỹ nhân như vậy, nhưng trên khuôn mặt kia lại mang một cái bịt mắt che đi mắt trái, thoạt nhìn có thêm vài phần quái dị.
"Có phải ngươi đã quên mình từng thề độc không?" Mộc Lưu Nhi hỏi.
Liên Ly lập tức giơ tay lên tháo cái bịt mắt ra, phía dưới cái bịt mắt là một hốc mắt tối om: "Cả đời cũng sẽ không quên."
"Đi đi, giết Hắc Nhãn." Mộc Lưu Nhi nói: "Ta sẽ phái thủ hạ tinh nhuệ phối hợp với ngươi dẫn dụ cao thủ của Lưu Vân Hội ở sát vách đi, ngươi đi mang đầu của Hắc Nhãn về cho ta, nơi này đã bại lộ, không thích hợp tiếp tục làm cứ điểm cho chúng ta, giết Hắc Nhãn xong chúng ta đổi một chỗ khác."
Liên Ly đứng lên: "Khi nào?"
"Một canh giờ sau, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi."
Mộc Lưu Nhi khoát tay: "Đi chuẩn bị một chút đi, đừng để ta thất vọng."
Liên Ly gật đầu, đi ra ngoài vài bước, tới cửa lại đứng lại, quay đầu nhìn về phía Mộc Lưu Nhi: "Nếu ta chết rồi… Nhớ hàng năm phái người về thăm cha mẹ ta."
Mộc Lưu Nhi nhíu mày: "Ngươi sẽ không chết, người do ta dẫn dắt gấp hai mươi lần Lưu Vân Hội."
Liên Ly cười, cũng chỉ có ở trước mặt Mộc Lưu Nhi nàng ta mới cười: "Ta biết người không nỡ muốn ta chết."
Mộc Lưu Nhi xoay người lại không nhìn nàng ta nữa: "Đừng nói nữa, chúng ta... Ngươi đi làm việc đi."
Liên Ly ừm một tiếng, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Hắc Nhãn ăn cơm tối xong quyết định lại đi thăm Thẩm Lãnh một chút, dù sao nhắc nhở một chút vẫn tốt hơn, người của Quán Đường Khẩu không động thủ thì không động thủ, nếu thật sự nhìn chòng chọc vào con mồi, không cắn chết thì sẽ không buông tha.
Vừa muốn ra ngoài, người mặc áo trắng che mặt ngồi trên nóc nhà như con mèo kia chỉ chỉ một bên trấn, sau đó lắc người nhảy xuống. Trong viện còn có hai người khác, một người đeo đôi đao ngắn dài, một người đeo kiếm có tua màu đen, hai người cũng đồng thời lao vút đi.
Mấy bạch y đao khách của Lưu Vân Hội đi qua, một người trong số đó đưa một cây thiết thiên (khoan sắt) cho Hắc Nhãn: "Người của Quán Đường Khẩu ở bên cạnh không thành thật, đi đến bên kia trấn, chắc là đi tìm Thẩm Lãnh gây chuyện."
Hắc Nhãn thở dài có chút không tình nguyện: "Phiền phức."
Gã nhận lấy thiết thiên vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, Hắc Nhãn ta bảo vệ người thu phí cao cỡ nào? Có phải lần sau nên lấy lại hết ngân phiếu mình đã đưa cho tên đó mới không bị lỗ không.
Trong ngõ nhỏ rất trống trải, mùa này các thôn dân tất nhiên sẽ không ăn cơm xong rồi còn ở bên ngoài nói chuyện phiếm, sớm đã đóng cửa hưởng thụ hơi ấm trong phòng rồi, từ đầu này đến đầu kia đều không thấy một người, so ra mà nói, trong ngõ nhỏ còn tối tăm hơn ngoài đồng trống một chút.
Hắc Nhãn cũng không e ngại bóng tối.
Lúc đi được một nửa con ngõ nhỏ, Hắc Nhãn đột nhiên khẽ nhếch khóe miệng: "Hóa ra là nhằm vào ta."
Trên tường viện bên trái, trên nóc nhà bên phải đều xuất hiện sát thủ của Quán Đường Khẩu, trong tay hai hàng người cầm liên nỏ và cung cứng, sau một tiếng huýt sáo mũi tên bắn xuống dày đặc.
Mấy bạch y đao khách đi theo bên cạnh gã lập tức tạo thành một vòng tròn, rút đao ra đỡ tên, cũng cùng thân thể của mình để đỡ tên cho Hắc Nhãn. Hắc Nhãn đứng ở giữa, ra tay chuẩn xác, từng mũi tên một bắn qua đều bị gạt đi, vậy nhưng mũi tên quá nhiều quá dày, chỉ một phút sau, mấy bạch y đao khách bên cạnh đã ngã xuống.
Từ đầu đến cuối, mấy bạch y đao khách từ lúc vây quanh đến khi lấy thân thể đỡ mũi tên đến chết, không ai lùi bước, không ai nói chuyện.
Một mũi tên cắm sâu vào vai trái Hắc Nhãn hơn một tấc, xương sườn bên phải cũng bị một mũi tên cắm vào, bị gã trực tiếp rút ra, máu bắn như mũi tên phun lên tường ở chỗ không xa.
Mũi tên ở hai bên ngừng bay xuống, liên nỏ đã bắn hết ống tên.
Hắc Nhãn nhìn các huynh đệ ngã xuống chung quanh, giơ tay lên rút cả mũi tên trên vai ra, mũi tên đã được cải biến, trên đầu mũi tên có móc ngược, lúc rút ra có kéo theo từng thớ thịt ra.
Gã ném mũi tên xuống đất, không nhìn những sát thủ của Quán Đường Khẩu kia, mà chắp tay với những huynh đệ đã chết: "Ngủ yên."
Sau đó gã nhìn về phía bên kia đầu ngõ, một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo đen từng bước một đi tới chỗ gã. Nữ nhân kia rất cao, cao không kém Hắc Nhãn bao nhiêu, đẹp nhất đích không gì qua được cặp chân dài kia, bởi vì phải chiến đấu cho nên nàng ta mặc áo vạt ngắn, tay trái hoàn nhẫn tay phải đoản đao, sát khí từ trong từng lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.
Liên Ly đi đến chỗ cách Hắc Nhãn không xa đứng lại, chỉ chỉ vào hai vết thương trên dưới của Hắc Nhãn: "Hóa ra máu của ngươi cũng không có gì khác nam nhân tầm thường."
Hắc Nhãn nhìn nàng với dáng vẻ vô lại: "Ta không riêng máu không có gì khác người khác, dịch thể nào đó cũng không có gì khác nam nhân khác, ngươi muốn thử một chút không?"
Liên Ly sắc mặt lập tức tái đi: "Trước khi chết, bộ dạng bất cần này của ngươi càng khiến người khác chén ghét."
Hắc Nhãn nói: "Ta nhớ từng nói ta luôn không có sức chống cự gì đối với nữ nhân xinh đẹp, nhất là nữ nhân có đôi chân dài như ngươi, nếu hôm nay chết, trước khi chết cũng sẽ nếm thử của mùi vị của ngươi."
Liên Ly lập tức lao lên phía trước, vòng tròn trong tay bay thẳng về phía cổ họng Hắc Nhãn, thiết thiên bên tay phải Hắc Nhãn từ dưới quét lên một cái, keng một tiếng, đánh vòng tròn lên cao, mà trên vòng tròn kia có một sợi dây xích rất mảnh nhưng rất chắc chắn, Liên Ly giật một cái vòng tròn lập tức bay trở lại.
Mà lúc này, đoản đao đã đâm về phía bụng Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn nhún chân nhảy ra sau, trong không trung thiết thiên làm thành gậy đập mạnh xuống, đập lên đoản đao của Liên Ly kêu bốp một tiếng, Liên Ly không cầm chắc đao người cũng bị ép về phía trước theo. Hắc Nhãn đáp đất, xoay người nửa vòng, chân phải quét ngang đập trúng vai Liên Ly, Liên Ly đập người vào tường ở bên cạnh, miệng phát ra tiếng rên hự.
Hắc Nhãn nhếch khóe miệng: "Thích một tiếng hự của ngươi, có chút ý vị."
Liên Ly nổi giận, vòng tròn lại đánh ra lần nữa, lúc Hắc Nhãn tránh né, những sát thủ của Quán Đường Khẩu ở đằng sau lại có người không nhịn được, một hàng cung tên bắn đến, trong tình huống này thiết thiên bên tay phải Hắc Nhãn chuyển ra sau lưng quét một cái, có hai mũi tên bị gạt bay, nhưng có ba mũi tên ghim vào lưng gã.
Hắc Nhãn rên hự một tiếng, liếc nhìn Liên Ly đang xông lên: "Ta hự nghe hay không?"
"Ngươi chết cho ta!"
Một đao đâm về phía cổ họng Hắc Nhãn.
Liên Ly hướng lên chỗ cao quát một tiếng: "Ai còn ra tay nữa kẻ đó sẽ chết, mạng hắn là của ta!"
Thế mà Hắc Nhãn còn có thể cười được, trong kẽ hở của hàm răng trắng bóc toàn là màu máu.
"Hóa ra ngươi yêu ta như vậy."
Tầm mắt của gã hướng ra chỗ xa thoáng ngây người, cũng không biết tên họ Thẩm đó có chết hay không, nếu như chết thì chẳng phải mình đã chết uổng rồi sao?
Ở thành Trường An, Hắc Nhãn là một tên hiệu rất có phân lượng, thà chọc vào Bạch Nha chứ không chọc vào Hắc Nhãn, là vì sự ngoan độc của Bạch Nha có thể nhìn thấy được, mà sự ngoan độc của Hắc Nhãn vĩnh viễn cũng không thấy rõ, gã luôn có một dáng vẻ bất cần đời. Nhưng Bạch Nha cũng từng nói, nếu hai người bọn họ là đối thủ, cả đời y cũng không muốn nhìn thấy con mắt kia của Hắc Nhãn xuất hiện trước mặt mình.
Người của Quán Đường Khẩu đến cái trấn nhỏ này muộn hơn Hắc Nhãn không ít, cho nên người của bọn họ vừa mới vào đã bị tai mắt do Lưu Vân Hội bố trí nhìn thấy rõ ràng.
Thật ra song phương trước nay đều luôn thăm dò lẫn nhau, người của Quán Đường Khẩu không muốn công khai trêu chọc Lưu Vân Hội ở trong thành Trường An, vì lo lắng vị đông chủ sau lưng Lưu Vân Hội thật sự là vị đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật nắm giữ tám vạn dũng sĩ trong tay. Còn có một cách nói là suy đoán từ cái tên Lưu Vân Hội, nếu đại đương gia của Lưu Vân Hội là một trong sáu thân tín quan trọng nhất của bệ hạ lúc trước, như vậy thì trận tranh đấu này từ lúc mới bắt đầu đã không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng vì cái tên Lưu Vân Hội này quá rõ ràng rồi, chỉ cần là người đã nghe nói qua tám chữ "khai chi tán diệp thiên biên lưu vân", khó tránh khỏi đều sẽ hoài nghi, vì thế cho nên càng là như vậy càng không ai tin đại đương gia thật sự sẽ là Diệp Lưu Vân, đây chẳng phải là một chút kỹ thuật hàm lượng cũng không có?
Diệp Lưu Vân là thân phận gì? Sáu người bọn họ được vinh dự là Lưu Vương lục bộ, Diệp Khai Thái cùng là lục bộ trước đây là ti tọa của nam cương võ khố, hiện giờ đã thăng làm đạo phủ nhiệm kỳ đầu tiên của Bình Việt đạo, phong cương đại lại lớn thứ mười hai của Đại Ninh, tất nhiên sẽ lưu lại một nét bút có trọng lượng trong sử sách.
Còn có một vị Diệp Cảnh Thiên, chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, trong nam cương lang viên tên tuổi chỉ xếp sau Thạch Nguyên Hùng, cho dù là con trai Thạch Phá của Thạch Nguyên Hùng có danh hiệu Dũng Quan Tam Quân, được vinh dự là một trong thập đại chiến tướng thế hệ trẻ tuổi Đại Ninh, nhưng vẫn không thể lay động địa vị của Diệp Cảnh Thiên ở trong quân nam cương.
Sau khi diệt Nam Việt, Thạch Nguyên Hùng liền dẫn lang viên về đại doanh lang viên ở chỗ giao giới giữa Hồ Kiến đạo và Tây Thục đạo, tọa trấn hai đạo, mấy năm nay người bình loạn ở Nam Việt đạo đều là Diệp Cảnh Thiên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Cảnh Thiên chính là vị tướng quân chiến binh đầu tiên của Bình Việt đạo, và còn có thể là người có số lượng chiến binh dưới trướng nhiều nhất, dù sao hiện giờ chiến binh ở Bình Việt đạo vẫn có tám vạn người như cũ.
Lại nhìn đến vị Diệp Bắc Chi được vinh dự là lục bộ tối cường, thống lĩnh thị vệ đại nội hoàng cung. Tuy rằng chức quan không coi là cao thái quá, nhưng phân lượng của thống lĩnh thị vệ đại nội nặng cỡ nào thì ai cũng rõ, quân cận vệ bên cạnh hoàng đế là Diệp Bắc Chi huấn luyện, chỉ cần ông ta nói với hoàng đế một tiếng muốn ra ngoài lãnh binh, hai mươi đạo Đại Ninh hẳn là tuỳ ông ta lựa chọn.
Diệp Lưu Vân có thanh danh không thua Diệp Bắc Chi sẽ an tâm làm một đại đương gia thế lực ám đạo?
Nếu hoàng đế thật sự đặt nhân tài như vậy trên ám đạo, chẳng phải là hồ đồ rồi ư?
Chính là bởi vì như vậy, cách nói Lưu Vân Hội là của Diệp Lưu Vân chỉ cần được nhắc đến là sẽ bị người khác phê phán một trận xối xả, khó tránh khỏi sẽ nói một câu ngươi có hiểu đạo dùng người hay không?
Đúng thế, Diệp Bắc Chi lục bộ tối cường đã từng nói không chỉ một lần, ông ta không bằng Diệp Lưu Vân, cho nên phỏng đoán rõ ràng nhất đương nhiên là phỏng đoán sai lầm.
Bên dưới đại đương gia Lưu Vân Hội, người có danh khí lớn nhất đương nhiên là Hắc Nhãn Bạch Nha, lớn đến mức khiến mọi người đã sắp quên mất Lưu Vân Hội còn có hai vị đương gia bên dưới đại đương gia.
Cũng như vậy, nếu Quán Đường Khẩu không có thủ hạ thực lực cường hãn, Mộc Lưu Nhi làm sao có thể cùng Lưu Vân Hội, Hồng Tô Thủ tranh giành địa bàn ở thành Trường An?
Sát thủ mạnh nhất dưới trướng Mộc Lưu Nhi cũng là nữ nhân, cũng rất tuổi trẻ, nàng ta tên là Liên Ly, một nữ nhân mà trong mắt nàng ta nam nhân không có bất kỳ tác dụng gì. Người trên ám đạo thành Trường An thường xuyên sẽ lấy vài người ra làm so sánh, xếp hạng đầu chính là Lưu Vân Hội Hắc Nhãn Bạch Nha, Hồng Tô Thủ Lưu Tô, Liên Ly của Quán Đường Khẩu.
Người trên ám đạo tất nhiên sẽ nhận một vài cuộc làm ăn, ví dụ như bảo vệ người, ví dụ như giết người.
Lưu Vân Hội chưa bao giờ nhận việc giết người, nhưng việc bảo vệ người là làm tốt nhất thành Trường An, thậm chí là trong giang hồ phương bắc, điều này khó tránh khỏi sẽ có xung đột…
Nghe nói, Liên Ly là sát thủ mạnh nhất.
Nghe nói, người Hắc Nhãn muốn bảo vệ thì quỷ sai cũng không mang đi nổi.
Một năm nào đó, khi Hắc Nhãn và Liên Ly lần đầu tiên giao thủ một thủ một công, vị khách thương do Hắc Nhãn bảo vệ đã thắng bạc liền hai ngày ở thành Trường An, lấy được ít nhất ba vạn lượng bạc, trước một khoản lớn như vậy tất nhiên hắn ta không dễ nuốt trôi.
Vì thế hắn ta đã tiêu tốn một vạn lượng bạc thuê cao thủ của Lưu Vân Hội bảo vệ mình về nhà. Từ thành Trường An đến Tây Thục đạo mấy ngàn dặm đường, Hắc Nhãn cùng Liên Ly giao thủ bao nhiêu lần chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng cuối cùng Hắc Nhãn đã đưa người về quê nhà an toàn, mà Liên Ly thì ngày đó đã thề nhất định phải giết Hắc Nhãn.
Trong thư phòng, Mộc Lưu Nhi liếc nhìn Liên Ly đang quỳ một gối trước mặt mình: "Ngẩng đầu lên."
Liên Ly ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt rất đẹp, thân hình của nàng ta cũng rất đẹp, không tìm ra tỳ vết nào. Có tin đồn nói Liên Ly và đại đương gia Quán Đường Khẩu quan hệ rất gần, là người do đích thân đại đương gia huấn luyện ra.
Một mỹ nhân như vậy, nhưng trên khuôn mặt kia lại mang một cái bịt mắt che đi mắt trái, thoạt nhìn có thêm vài phần quái dị.
"Có phải ngươi đã quên mình từng thề độc không?" Mộc Lưu Nhi hỏi.
Liên Ly lập tức giơ tay lên tháo cái bịt mắt ra, phía dưới cái bịt mắt là một hốc mắt tối om: "Cả đời cũng sẽ không quên."
"Đi đi, giết Hắc Nhãn." Mộc Lưu Nhi nói: "Ta sẽ phái thủ hạ tinh nhuệ phối hợp với ngươi dẫn dụ cao thủ của Lưu Vân Hội ở sát vách đi, ngươi đi mang đầu của Hắc Nhãn về cho ta, nơi này đã bại lộ, không thích hợp tiếp tục làm cứ điểm cho chúng ta, giết Hắc Nhãn xong chúng ta đổi một chỗ khác."
Liên Ly đứng lên: "Khi nào?"
"Một canh giờ sau, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi."
Mộc Lưu Nhi khoát tay: "Đi chuẩn bị một chút đi, đừng để ta thất vọng."
Liên Ly gật đầu, đi ra ngoài vài bước, tới cửa lại đứng lại, quay đầu nhìn về phía Mộc Lưu Nhi: "Nếu ta chết rồi… Nhớ hàng năm phái người về thăm cha mẹ ta."
Mộc Lưu Nhi nhíu mày: "Ngươi sẽ không chết, người do ta dẫn dắt gấp hai mươi lần Lưu Vân Hội."
Liên Ly cười, cũng chỉ có ở trước mặt Mộc Lưu Nhi nàng ta mới cười: "Ta biết người không nỡ muốn ta chết."
Mộc Lưu Nhi xoay người lại không nhìn nàng ta nữa: "Đừng nói nữa, chúng ta... Ngươi đi làm việc đi."
Liên Ly ừm một tiếng, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Hắc Nhãn ăn cơm tối xong quyết định lại đi thăm Thẩm Lãnh một chút, dù sao nhắc nhở một chút vẫn tốt hơn, người của Quán Đường Khẩu không động thủ thì không động thủ, nếu thật sự nhìn chòng chọc vào con mồi, không cắn chết thì sẽ không buông tha.
Vừa muốn ra ngoài, người mặc áo trắng che mặt ngồi trên nóc nhà như con mèo kia chỉ chỉ một bên trấn, sau đó lắc người nhảy xuống. Trong viện còn có hai người khác, một người đeo đôi đao ngắn dài, một người đeo kiếm có tua màu đen, hai người cũng đồng thời lao vút đi.
Mấy bạch y đao khách của Lưu Vân Hội đi qua, một người trong số đó đưa một cây thiết thiên (khoan sắt) cho Hắc Nhãn: "Người của Quán Đường Khẩu ở bên cạnh không thành thật, đi đến bên kia trấn, chắc là đi tìm Thẩm Lãnh gây chuyện."
Hắc Nhãn thở dài có chút không tình nguyện: "Phiền phức."
Gã nhận lấy thiết thiên vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, Hắc Nhãn ta bảo vệ người thu phí cao cỡ nào? Có phải lần sau nên lấy lại hết ngân phiếu mình đã đưa cho tên đó mới không bị lỗ không.
Trong ngõ nhỏ rất trống trải, mùa này các thôn dân tất nhiên sẽ không ăn cơm xong rồi còn ở bên ngoài nói chuyện phiếm, sớm đã đóng cửa hưởng thụ hơi ấm trong phòng rồi, từ đầu này đến đầu kia đều không thấy một người, so ra mà nói, trong ngõ nhỏ còn tối tăm hơn ngoài đồng trống một chút.
Hắc Nhãn cũng không e ngại bóng tối.
Lúc đi được một nửa con ngõ nhỏ, Hắc Nhãn đột nhiên khẽ nhếch khóe miệng: "Hóa ra là nhằm vào ta."
Trên tường viện bên trái, trên nóc nhà bên phải đều xuất hiện sát thủ của Quán Đường Khẩu, trong tay hai hàng người cầm liên nỏ và cung cứng, sau một tiếng huýt sáo mũi tên bắn xuống dày đặc.
Mấy bạch y đao khách đi theo bên cạnh gã lập tức tạo thành một vòng tròn, rút đao ra đỡ tên, cũng cùng thân thể của mình để đỡ tên cho Hắc Nhãn. Hắc Nhãn đứng ở giữa, ra tay chuẩn xác, từng mũi tên một bắn qua đều bị gạt đi, vậy nhưng mũi tên quá nhiều quá dày, chỉ một phút sau, mấy bạch y đao khách bên cạnh đã ngã xuống.
Từ đầu đến cuối, mấy bạch y đao khách từ lúc vây quanh đến khi lấy thân thể đỡ mũi tên đến chết, không ai lùi bước, không ai nói chuyện.
Một mũi tên cắm sâu vào vai trái Hắc Nhãn hơn một tấc, xương sườn bên phải cũng bị một mũi tên cắm vào, bị gã trực tiếp rút ra, máu bắn như mũi tên phun lên tường ở chỗ không xa.
Mũi tên ở hai bên ngừng bay xuống, liên nỏ đã bắn hết ống tên.
Hắc Nhãn nhìn các huynh đệ ngã xuống chung quanh, giơ tay lên rút cả mũi tên trên vai ra, mũi tên đã được cải biến, trên đầu mũi tên có móc ngược, lúc rút ra có kéo theo từng thớ thịt ra.
Gã ném mũi tên xuống đất, không nhìn những sát thủ của Quán Đường Khẩu kia, mà chắp tay với những huynh đệ đã chết: "Ngủ yên."
Sau đó gã nhìn về phía bên kia đầu ngõ, một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo đen từng bước một đi tới chỗ gã. Nữ nhân kia rất cao, cao không kém Hắc Nhãn bao nhiêu, đẹp nhất đích không gì qua được cặp chân dài kia, bởi vì phải chiến đấu cho nên nàng ta mặc áo vạt ngắn, tay trái hoàn nhẫn tay phải đoản đao, sát khí từ trong từng lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.
Liên Ly đi đến chỗ cách Hắc Nhãn không xa đứng lại, chỉ chỉ vào hai vết thương trên dưới của Hắc Nhãn: "Hóa ra máu của ngươi cũng không có gì khác nam nhân tầm thường."
Hắc Nhãn nhìn nàng với dáng vẻ vô lại: "Ta không riêng máu không có gì khác người khác, dịch thể nào đó cũng không có gì khác nam nhân khác, ngươi muốn thử một chút không?"
Liên Ly sắc mặt lập tức tái đi: "Trước khi chết, bộ dạng bất cần này của ngươi càng khiến người khác chén ghét."
Hắc Nhãn nói: "Ta nhớ từng nói ta luôn không có sức chống cự gì đối với nữ nhân xinh đẹp, nhất là nữ nhân có đôi chân dài như ngươi, nếu hôm nay chết, trước khi chết cũng sẽ nếm thử của mùi vị của ngươi."
Liên Ly lập tức lao lên phía trước, vòng tròn trong tay bay thẳng về phía cổ họng Hắc Nhãn, thiết thiên bên tay phải Hắc Nhãn từ dưới quét lên một cái, keng một tiếng, đánh vòng tròn lên cao, mà trên vòng tròn kia có một sợi dây xích rất mảnh nhưng rất chắc chắn, Liên Ly giật một cái vòng tròn lập tức bay trở lại.
Mà lúc này, đoản đao đã đâm về phía bụng Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn nhún chân nhảy ra sau, trong không trung thiết thiên làm thành gậy đập mạnh xuống, đập lên đoản đao của Liên Ly kêu bốp một tiếng, Liên Ly không cầm chắc đao người cũng bị ép về phía trước theo. Hắc Nhãn đáp đất, xoay người nửa vòng, chân phải quét ngang đập trúng vai Liên Ly, Liên Ly đập người vào tường ở bên cạnh, miệng phát ra tiếng rên hự.
Hắc Nhãn nhếch khóe miệng: "Thích một tiếng hự của ngươi, có chút ý vị."
Liên Ly nổi giận, vòng tròn lại đánh ra lần nữa, lúc Hắc Nhãn tránh né, những sát thủ của Quán Đường Khẩu ở đằng sau lại có người không nhịn được, một hàng cung tên bắn đến, trong tình huống này thiết thiên bên tay phải Hắc Nhãn chuyển ra sau lưng quét một cái, có hai mũi tên bị gạt bay, nhưng có ba mũi tên ghim vào lưng gã.
Hắc Nhãn rên hự một tiếng, liếc nhìn Liên Ly đang xông lên: "Ta hự nghe hay không?"
"Ngươi chết cho ta!"
Một đao đâm về phía cổ họng Hắc Nhãn.
Liên Ly hướng lên chỗ cao quát một tiếng: "Ai còn ra tay nữa kẻ đó sẽ chết, mạng hắn là của ta!"
Thế mà Hắc Nhãn còn có thể cười được, trong kẽ hở của hàm răng trắng bóc toàn là màu máu.
"Hóa ra ngươi yêu ta như vậy."
Tầm mắt của gã hướng ra chỗ xa thoáng ngây người, cũng không biết tên họ Thẩm đó có chết hay không, nếu như chết thì chẳng phải mình đã chết uổng rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook