Trường Nhạc Công Tử
-
Chương 6
“Ngươi thần kinh có vấn đề hử?” Mới nói ra những lời điên cuồng này?
“Ta có thể hôn ngươi không?” Biểu tình Sở Nghệ còn rất nghiêm túc khuôn mặt tuấn tú cũng đang dần dần tiến sát lại, làm cho Ngôn Vũ Hiên đột nhiên có một loại cảm giác đầu óc choáng váng.
Đầu thật sự rất choáng váng, đây nhất định là ảo giác. Nhưng lại cẩn thận nhìn lên, môi Sở Nghệ sớm đã phủ trên môi hắn.
“A…” Ngôn Vũ Hiên sợ hãi, cũng sợ tới mức quên mất việc nên đẩy Sở Nghệ ra, hoặc là đánh hắn kẻ dám hôn trộm mình.
“Phốc –” nhưng mà không cần Ngôn Vũ Hiên phải hoàn hồn, Sở Nghệ không nín được ý cười đã sớm bùng nổ.
Thái độ Sở Nghệ có thể nói là cách biệt một trời một vực, vừa rồi ôn nhu tình ý đảo mắt liền biến thành cười điên cuồng.
“Ta nghĩ làm như vậy mới có thể dịu đi một chút không khí khẩn trương vừa rồi.”
Người không có tình thú nhất ở đây đại khái chính là hắn đi! Sở Nghệ âm thầm cho rằng như vậy.
“Thật có lỗi, vừa mới –” Sở Nghệ còn chưa tới kịp đem lời nói cho hết, một vật thể nào đó liền trực tiếp xâm nhập trong miệng hắn.
Ách… Đây chính là chơi với lửa có ngày chết cháy sao?
Hắn chỉ có thể nói không thể tin được, từ trước đến nay Ngôn Vũ Hiên luôn ghét bị hắn hôn thế nhưng mặt không đỏ, không thở gấp hôn lại môi hắn?
Đáng giận! Ta muốn làm cho ngươi có biết cảm giác khi bị trêu đùa là như thế nào! Đứng ở lập trường Ngôn Vũ Hiên, hắn chính là quá tức giận, thuần túy muốn trả thù.
Phương pháp trực tiếp nhất đương nhiên là hôn trả lại Sở Nghệ, đây là hành động trả thù tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
“Hắc hắc, hiện tại đổi thành ngươi nói không ra lời rồi!” Ngôn Vũ Hiên dương dương tự đắc nói, lại không ngờ rằng chính hành vi chủ động này là đầu sỏ hại hắn ngày mai không xuống được giường.
“Ngươi hiểu được chơi với lửa có ngày chết cháy không?” Nụ hôn của hắn như trước mang theo vài phần trúc trắc, nhưng cẩn thận nhấm nháp kết quả nhưng lại làm kẻ khác không khỏi muốn lại âu yếm tiếp.
“Sao?” Ngôn Vũ Hiên còn chưa kịp hồi phục từ niềm vui sướng vì đã trả thù được, Sở Nghệ trầm thấp tiếng cười lại giống như vờn quanh bốn phía khiến hắn muốn bỏ qua cũng không được.
Hắn chơi với lửa có ngày chết cháy? Chẳng lẽ…
Chính là chẳng lẽ còn chưa kịp nói tiếp câu dưới, Ngôn Vũ Hiên liền cảm giác mình bị người phi tới ôm trầm lấy.
“Hẹn hò của chúng ta hẳn là không giới hạn trong hôn môi đi!” Sở Nghệ kề sát bị hắn thả ở trên giường Ngôn Vũ Hiên.
Ánh mát hắn không giống dĩ vãng làm Ngôn Vũ Hiên bất ngờ, lúc này trong mắt Sở Nghệ tụ tập sắc thái nào đó, đó là ngọn lửa tình dục; đồng tử màu đen giống như lốc xoáy siêu mạnh hấp dẫn linh hồn của hắn, không giống Sở Nghệ ngày trước.
Ngôn Vũ Hiên theo bản năng lui về sau, cho đến khi đụng tới bức tường cứng rắn mới phát giác chính mình sớm không còn đường lui.
Một loại sợ hãi xuất phát từ bản năng động vật, hắn cảm giác mình như là con mồi đang bị một con sói săn; mà ở trước mặt hắn là một người hắn vốn dĩ rất quen thuộc, nay lại có vẻ xa lạ như thế.
Đúng vậy, Ngôn Vũ Hiên một chút cũng không hiểu Sở Nghệ.
“Ý của ngươi là…” Nói thực ra, tâm tình Ngôn Vũ Hiên sớm không yên vô cùng bất an, giống như cả người đi trên tòa lâu đài được xây dựng trên mây,bước đi cũng không dám.
Sợ ngã xuống, sợ bước hụt dẫm phải khoảng không.
“Giữa chúng ta nên có bước tiến triển tiếp theo.” Tiếng Sở Nghệ khàn khàn độc đáo ẩn chứa tác dụng đưa tình nào đó, nhưng đối với Ngôn Vũ Hiên mà nói, kháng cự của hắn vẫn như trước không vì cảm xúc Sở Nghệ có biến hóa mà có chút bất đồng.
“Chúng ta không có khả năng có bước tiến triển tiếp theo.” Hắn rõ ràng nên nhẫn tâm một chút, thành thật cự tuyệt Sở Nghệ.
Hắn nên rất rõ ràng, Sở Nghệ cùng hắn là hai người không cùng thời đại không cùng bối cảnh, cuộc sống của nhau như hai đường thẳng song song vốn không gặp nhau.
“Thật vậy chăng?” Sở Nghệ mím môi nở một nụ cười tươi, như là phủ quyết lời Ngôn Vũ Hiên.
“Liền chỉ một chút, được không?” Hắn nói xong, cũng hôn hai má Ngôn Vũ Hiên, nhìn như là hành động ôn nhu, nhưng mặt khác lại là hành động hắn tán tỉnh trắng trợn.
Sở Nghệ hiểu được Ngôn Vũ Hiên phản kháng bởi vì hắn hôn mà không ngừng gia tăng, chính là hắn không thể khống chế tình dục của chính mình, giống là một loại cảm tình bất ngờ ập đến, nhất thời dâng lên mà không thể thu hồi.
Trước kia hắn có phải cũng từng muốn như thế thật tình yêu thương một người sao?
Sở Nghệ không dám xác định, bởi vì hoài nghi luôn là bắt đầu của sự sợ hãi.
Nhẹ nhàng hôn như gió nhẹ lướt qua hai gò má hắn, Ngôn Vũ Hiên cứng ngắc thân thể không hề run run như lúc trước, cơ thể vốn lạnh lẽo lại bắt đầu dâng lên một cỗ khô nóng.
Cực kì bất an cùng một chút run rẩy khoái cảm, trộn lẫn thành quái dị lại không cách nào hình dung cảm thụ.
Ánh vào trong mắt Sở Nghệ là thái độ Ngôn Vũ Hiên dần dần mềm đi, hai gò má của hắn bắt đầu xuất hiện sắc đỏ ửng, mới đầu chỉ nhàn nhạt sau đó dần dần càng ngày càng đỏ, hai tay của hắn lướt qua chỗ nào đều xác thực cảm nhận được thân mình hắn hơi hơi nóng lên.
Một loại nhiệt độ cơ thể đủ để đốt cháy lý trí bất luận kẻ nào.
Hắn là nên tiếp tục hay nên thu tay lại? Sở Nghệ còn thật sự lo lắng vấn đề này. Chỉ cần hắn đình chỉ, liền có thể lập tức dừng ngay ngọn lửa đang ăn sâu vào người hắn.
Nhưng rất khó làm được, hắn chính là làm theo bản năng của con người, đói khát muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình đang cuồn cuộn không dứt.
Không thể áp chế dòng nước chảy cuồn cuộn, không thể nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu ngăn cản nó ngày càng lan tràn.
Cắm rễ, nẩy mầm, ăn mòn lý trí nguyên bản hắn nên có.
“Thân thể của ngươi nóng quá!” Sở Nghệ thở ra nhiệt khí, tạo cho Ngôn Vũ Hiên một cảm xúc dao động khác lạ.
“Không được…” Trong miệng y bật ra một câu cự tuyệt mơ hồ không rõ, ở gần kề lý trí sắp vỡ vụn, hắn một là tự thương tổn chính mình hoặc là xúc phạm tới Sở Nghệ trước, sau đó chạy khỏi căn phòng tràn ngập hơi thở tình dục này.
Nhưng mà, hắn nhưng không cách nào khống chế hành động thân thể, không kịp cảm thấy kinh ngạc, áo khoác giữ ấm liền sớm từng bước bị Sở Nghệ rút đi, không khí mát lạnh thâm nhập qua làn da, càng làm cơ thể không ngừng nảy lên khô nóng.
Sở Nghệ cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình chỉ từ những đụng chạm ở bụng, mà theo bề mặt da truyền đi khắp nơi, phạm vi khuếch trương càng ngày càng lớn, lòng bàn tay tiếp xúc càng kích thích tình dục nảy sinh.
Không thể kháng cự … Kiên trì của Ngôn Vũ Hiên từ lúc bị một luồng sóng đánh sâu vào liền tan rã, nhưng ở sâu trong nội tâm cơn ác mộng vốn bị phong bế cũng lặng yên giãy thoát khỏi xiềng xích trói buộc.
“Ngươi tốt nhất mau thu tay lại, bằng không ngươi cùng ta đều sẽ xảy ra chuyện.” Đây là cảnh cáo cuối cùng của hắn, Ngôn Vũ Hiên không nghĩ muốn làm những cảnh tượng thê thảm trong cơn ác mộng biến thành chân thật.
“Ngươi là đang sợ hãi?” Sở Nghệ nâng mắt lên nhìn, theo khẩu khí cùng ánh mắt kiên định của Ngôn Vũ Hiên, hắn nhìn đến không chỉ là uy hiếp, còn có ý đồ muốn bảo vệ.
Ngôn Vũ Hiên muốn bảo vệ ai? Hắn hay là chính mình đây?
“Ta đã nói rồi.” Sở Nghệ cười cười, “Chúng ta nên có bước tiến triển tiếp theo.” Có lẽ là dự đoán được Ngôn Vũ Hiên cuối cùng sẽ lâm trận liền lùi bước, Sở Nghệ đem đai lưng vừa cởi xuống nhanh chóng quấn quanh trên hai cổ tay y.
“Ngươi làm cái gì?” Y thực không thể tin được Sở Nghệ lại có thể đối với y như vậy.
“Chút nữa ta sẽ giúp ngươi cởi ra.” Nhưng điều kiện tiên quyết là trước hết hắn nghĩ biện pháp tháo bỏ sự phòng bị của Ngôn Vũ Hiên.
“Ta muốn ngươi hiện tại liền giúp ta cởi ra!” Ngôn Vũ Hiên mới nhẹ nhàng giãy giụa, cổ tay bị trói chặt liền truyền đến một trận đau đớn.
“Không được.” Nếu hắn không thể từ trong miệng Ngôn Trọng Phi biết được chân tướng, vậy hắn chỉ có thể tự thân nghĩ biện pháp tìm ra chân tường thôi.
Hắn đã bất chấp Ngôn Vũ Hiên đồng ý hay không và sau này sẽ không thể có được sự tha thứ.
“Cái gì không được!” Ngôn Vũ Hiên giận dữ hét lên, liều mạng giãy giụa hắn tựa hồ sớm đã trở thành đồ chơi của Sở Nghệ.
“Nếu…” Sở Nghệ cúi người hôn nụ hoa trước ngực Ngôn Vũ Hiên, “Cự tuyệt hiện tại của ngươi là vì trước kia từng bị thương tổn…”
Một câu nói của hắn thúc đẩy thân thể cứng ngắc của Ngôn Vũ Hiên, cơ thể vốn nóng như lửa đốt nhanh chóng bị nhiệt độ lạnh như băng thay thế.
“Cho dù như thế…” Quả thực bị một câu này của nói trúng yếu điểm, hắn thở dài, “Ta còn nghĩ muốn hiểu rõ ngươi.”
Bởi vì nhất cử nhất động của Ngôn Vũ Hiên luôn giống như có lực hấp dẫn cường đại giống lốc xoáy kích thích hắn, hấp dẫn ánh mắt hắn.
Sở Nghệ không hiểu, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy từ trên người Ngôn Vũ Hiên tìm ra dấu vết sơ hở, tìm đáp án hắn luôn muốn biết.
“Cái gì — a…” Ngôn Vũ Hiên phát ra kháng nghị bị môi Sở Nghệ bá đạo che lại.
Nhanh chóng thu lại, bằng không ta thật sự sẽ giết ngươi! Ngôn Vũ Hiên hai tròng mắt căm tức để lộ ra cảnh cáo nguy hiểm.
Bất quá Sở Nghệ lại coi đó là việc chẳng đáng bận tâm, vẫn đang hôn môi hắn.
Thẳng đến Ngôn Vũ Hiên bị bất đắc dĩ, dùng sức cắn một cái, mùi máu tươi xuất hiện khiến cho hai người mới tách ra.
Khóe miệng của hắn dính máu tươi của Sở Nghệ, mà khóe miệng Sở Nghệ cũng nhiễm một chút vết máu, đó chính là chứng cứ chứng tỏ y hại hắn bị thương.
“Xem ra, ngươi là thật sự không muốn làm cho ta biết bí mật của ngươi.” Sở Nghệ cười lành lạnh nói, đồng tử tối tăm tựa như đêm khuya, nhìn không ra những thứ tình cảm khác.
Đó là điều khiến Ngôn Vũ Hiên bị bất ngờ đến choáng váng…
***
Quy luật mạnh mẽ đánh sâu vào giống như thủy triều không ngừng đẩy mạnh trong cơ thể Ngôn Vũ Hiên, khiến cho lực chú ý của hắn không thể tập trung.
Phía trước hắn còn có năng lực chống cự, thẳng đến Sở Nghệ không lưu tình chút nào xâm nhập, khống chế thân thể hắn cùng suy nghĩ của hắn.
Hai tay vẫn như cũ bị trói buộc thật chặt, trong lúc giãy giụa khiến cho làn da lộ ra vết thương rõ ràng, nhưng đây cũng là chuyện khiến hắn cảm thấy thống khổ nhất.
Cái loại cảm giác bị xâm phạm này lại lần nữa xuất hiện trong lòng, hắn đã ở trong lúc bất tri bất giác đem Sở Nghệ trở thành nam nhân xâm phạm hắn trước kia.
Cùng lúc ấy so sánh với, hắn vẫn như cũ là con cá bị người ta làm thịt, mà sức mạnh hắn vốn luôn tự hào đã không còn hữu dụng.
Là lỗi của ai? Trong đầu hắn nghĩ không ra đáp án, hạ thể xé rách đau nhức lại đánh nát ý chí hắn mới tập trung được một chút, hắn hiểu được đó là Sở Nghệ cố ý trừng phạt.
“Không được nghĩ đến chuyện khác.” Sở Nghệ đỡ lấy vòng eo Ngôn Vũ Hiên, lại một lần nữa đoạt lấy, không chút nào để ý tới Ngôn Vũ Hiên đang phải chịu đựng thống khổ.
“Nhìn ta, ta là ai?” Hắn ra lệnh, Sở Nghệ quyết tâm đuổi đi lo lắng trong lòng Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi là ai?” Ngôn Vũ Hiên bị bắt nhìn Sở Nghệ, một gương mặt nam nhân.
“Ta sắp phân không rõ ràng lắm…” Hai mắt hắn bắt đầu hiện ra sắc thái mệt mỏi.
“Ta là ai?” Sở Nghệ nhẹ giọng hỏi, cũng lặng lẽ cởi bỏ dây trói trên cổ tay Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi là ai sao?” Ngôn Vũ Hiên vẫn chưa phát giác hai tay mình sớm đã có lại tự do, chỉ là hai cổ tay vô lực để tại hai bên người.
“Đúng” Sở Nghệ thu lại khống chế ép buộc, hết sức ôn nhu vuốt ve Ngôn Vũ Hiên.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của hắn, gạt tóc mái xõa xuống của hắn ra sau tai, ngón tay ôn nhu xoa nhẹ cơ thể Ngôn Vũ Hiên.
“A ân…” Ngôn Vũ Hiên lơ đãng bật ra tiếng rên rỉ, nói không nên lời cảm thụ kỳ quái là vì hắn thích Sở Nghệ hôn môi, sự âu yếm của hắn, dịu dàng đối đãi cùng những lời thủ thỉ như những cặp tình nhân.
Này cùng bóng ma trong lòng hắn luôn sợ hãi rõ ràng là có sự khác biệt.
Nháy mắt, Sở Nghệ không hề cùng thân ảnh nam nhân kia hòa làm một.
“Sở Nghệ…” Ngôn Vũ Hiên thở hào hển, hắn vô lực dựa vào trên vai Sở Nghệ, khép hờ hai mắt có thể nhìn ra được hắn mệt mỏi.
“Đúng.” Sở Nghệ trong lòng bị niềm vui sướng không tên lấp đầy. Hắn dùng tay nâng cằm Ngôn Vũ Hiên lên, mang theo nhu tình cùng tình yêu bị dấu kín nhẹ nhàng mà hôn môi hắn.
Hắn đã yêu y rồi sao? Có lẽ là vậy rồi, đáp án Sở Nghệ vốn đang tìm kiếm dần dần thành hình.
“Xin lỗi…” Hắn ở bên tai Ngôn Vũ Hiên lẩm bẩm lời xin lỗi.
Hắn dừng ở trên gáy cùng những chỗ khác trên da Ngôn Vũ Hiên khắc xuống dấu hôn của hắn, những vết đỏ không đồng đều trải khắp nơi, kia vừa vặn là kết quả của tình cảm mãnh liệt.
Sở Nghệ nhẹ nhàng buông thân thể Ngôn Vũ Hiên, tránh cho vì mình ôm chặt quá mà tạo thành vết thương.
Thân thể Ngôn Vũ Hiên đều không phải là hoàn mỹ, không bằng thân thể nữ nhân đẫy đà, ôm vào lòng ngược lại có một loại cảm giác rất khác lạ.
Một người đã từng ôm qua thân thể nữ nhân như hắn lúc này lại muốn ôm Ngôn Vũ Hiên?
Giữ lấy hắn đơn giản chỉ vì dục vọng nhất thời thôi sao? Hay là vô hình trung bị thứ nào đó ảnh hưởng tới, khiến cho hắn làm ra quyết định này,đồng thời, bắt đầu nếm thử cảm giác yêu thương một người?
“Ngươi là không giống người thường.” Hắn nói nhỏ, trả lời như vậy có thể truyền vào trong lòng Ngôn Vũ Hiên hay không?
Hắn cũng không thể xác định.
Nếu có thể, hắn đã kỳ vọng gặp được Ngôn Vũ Hiên sớm hơn một chút sao?
Nếu như có thể, hắn có thể chờ mong trong cuộc sống sau này, có thể đi vào trong lòng Ngôn Vũ Hiên, được y chấp nhận sao?
Tất cả, vẫn chỉ là một ẩn số không lời đáp.
“Ân…” Ngôn Vũ Hiên cảm thấy thân thể lành lạnh, không khỏi rên rỉ.
Ngoái đầu nhìn lại, Sở Nghệ nhìn Ngôn Vũ Hiên chau mày, động tác vô tâm kia lại khiến cho hắn triển lộ nụ cười ăn ý.
“Thân thể của ngươi rất đẹp.” Cùng Ngôn Vũ Hiên ăn ý làm cho Sở Nghệ giật mình, nhưng là cảm thấy cảm giác cũng không tệ.
Bởi vì ở trong lòng Ngôn Vũ Hiên, vẫn còn tồn tại một ổ khóa, mà hắn thầm nghĩ nhanh một chút tháo bỏ cái khóa đó trong lòng Ngôn Vũ Hiên.
Sở Nghệ hai tròng mắt mang cười theo tầm mắt đảo qua thân thể Ngôn Vũ Hiên, phụt ra một làn sóng tình dục khác.
Tiếp tục chiếm lấy hắn đi! Sở Nghệ ý cười càng thêm sâu, đêm nay không chỉ có hơi thở của mùa hạ sắp tới, còn tăng thêm một…. phen xuân sắc khác.
***
Nguyên lai cũng lúc hắn phải cười khổ nha! Sở Nghệ xoa xoa cằm có chút bị thương của mình.
Có chút đau, bất quá hắn đã chiếm được nho nhỏ tiện nghi, ít nhất hắn đã đem Tiểu Hiên Hiên toàn thân cao thấp ăn sạch sành sanh.
“Nhìn cái gì!” Vốn nằm trên giường, Ngôn Vũ Hiên vốn muốn nhảy xuống giường giáng cho Sở Nghệ vài cái tát, ai biết được hắn mới nhích người có chút xíu thôi, hạ thể liền đau đến thấu trời thấu đất.
Đây bất quá là gặp sư phụ, hiện tại hắn rốt cục hiểu được mẹ sinh con là vĩ đại cỡ nào.
“Xem cảnh xuân Tiểu Hiên Hiên cưng lộ ra ngoài nha!” Nếu ông trời chiều lòng, hắn sớm ôm chặt thân thể Ngôn Vũ Hiên, tiếp tục làm xuân thu đại mộng của hắn.
“Nhìn cái đầu của ngươi ý!” Ngôn Vũ Hiên phẫn nộ ném ra một cái gối đầu, lại mất đi chính xác, không trực tiếp trúng mục tiêu khuôn mặt đáng giận kia của Sở Nghệ.
Đau quá! Xem hốc mắt y như sắp rơi lệ đến nơi, liền hiểu được tối hôm qua cùng sáng nay chơi trò yêu đương có bao nhiêu thối nát.
Đi con mẹ nó Sở Nghệ! Hắn có cho Sở Nghệ chạm vào hắn sao?
Hiện tại đảo ngược, biến thành hắn toàn thân đều là dấu hôn, không phải xấu hổ đến mức không thể xuất môn gặp người, mà là căn bản không dám quang minh chính đại gặp người!
Của hắn một đời anh minh toàn bộ hủy ở trong tay Sở Nghệ, nhưng mọi trí nhớ tối hôm qua! Ngôn Vũ Hiên ngược lại cảm thấy mơ hồ.
“Ô, Tiểu Hiên Hiên rất vô tình nha!” Sở Nghệ miễn cưỡng nhỏ xuống hai giọt lệ, ý đồ tranh thủ Ngôn Vũ Hiên đồng tình.
“Ngươi đi chết đi!” Rốt cuộc là ai vô tình? Ngôn Vũ Hiên giận dữ hét.
Thở dồn dập, hắn thực muốn mượn tới đại đao của Quan Công, đem cái đầu đen của Sở Nghệ trở thành trái dưa hấu dùng sức mà bổ, để tiết đại hận trong lòng y.
“Ta mà chết, ngươi liền biến thành lão nhân cô đơn.” Sở Nghệ vội vàng lắc đầu, vì người yêu mà suy nghĩ, hắn nhất định phải cùng người mình yêu làm bạn tới già đến chết mới thôi.
“Ai sẽ biến thành lão nhân cô đơn!” Làm cho rõ ràng, tương lai một nửa kia của hắn tuyệt sẽ không là Sở Nghệ tự đại này.
“Đương nhiên là Tiểu Hiên Hiên cưng nha.” Sở Nghệ cố ý kéo dài giọng, không chút để ý Ngôn Vũ Hiên sắc mặt sớm trắng xanh dọa người thế nào.
“Họ Sở kia, ngươi muốn bị đánh có phải hay không!” Ai đến cũng được, mau đem tên Sở Nghệ đáng ghét này mang đi đi, cho hắn một không gian im lặng để nghỉ ngơi.
“Có thể lắm nha.” Hắn đã lâu không có luyện tập gân cốt, cứ mỗi khi hồi tưởng lại tối hôm qua bộ dạng Ngôn Vũ Hiên trong lúc tình cảm mãnh liệt, Sở Nghệ không khỏi lộ ra biểu tình vô cùng ngượng ngùng.
“Ngươi đó là biểu tình gì vậy!” Rất giống là hắn cường bạo Sở Nghệ, đây quả thực là nhân vật đảo ngược đi!
“Thay ngươi thẹn thùng thôi.” Giả đáng yêu cũng phải có một mức độ, giống Sở Nghệ hành động này là không muốn sống đi, làm không tốt trước tiên chấm dứt tính mạng chính mình.
“Ngươi…” Nếu tiếp tục cùng Sở Nghệ nói chuyện, hắn nhất định sẽ xuất huyết não mà chết. Cùng với lãng phí nước miếng, còn không bằng hắn ngẫm lại biện pháp sửa chữa.
“Ta phải đi về.” Nếu hắn đã hiến thân xong, vậy là có thể về nhà nghỉ ngơi đi.
Một câu, tuồng vui này, hắn không cho lại tái diễn lần nữa.
“Không được nha!” Sở Nghệ mỉm cười nói, nhưng ánh mắt hắn lại làm Ngôn Vũ Hiên cảm thấy vô cùng thâm sâu, “Ta không thể để cho ngươi trở về.”
“Ai quản ngươi nhiều như vậy!” Hắn không thể hạn chế tự do của y, huống hồ Ngôn Vũ Hiên phát giác chính mình dường như một chân đã giẫm vào cạm bẫy, không còn đường lui.
Hắn vẫn là sớm nhảy khỏi cạm bẫy này, bằng không ngày nào đó bị Sở Nghệ bán còn ngây ngốc cám ơn hắn.
Lúc ấy hắn vì sao phải suy nghĩ thay tiểu đệ? Đại khái ngày đó đầu óc bị vây trong tình trạng hỗn độn mà không biết đi!
“Ta không thể không quản ngươi.” Sở Nghệ kề, thật cẩn thận tránh xa Ngôn Vũ Hiên chẳng biết lúc nào sẽ bộc phát công kích.
“Chúng ta bây giờ đã có vợ chồng chi thực.” Cho nên, nên từ hắn đến phụ trách cuộc sống sinh hoạt sau này của Ngôn Vũ Hiên.
“Ai với ngươi có vợ chồng chi thực!” Ngôn Vũ Hiên trực giác chính mình sắp toi đời rồi.
“Tối hôm qua đó!” Sở Nghệ chỉ vào trên vai một đạo vết bầm màu tím do vết cắn trên vai nói: “Đây là bằng chứng chứng tỏ ngươi tối hôm qua tình cảm mãnh liệt. Bởi vì ngươi tối hôm qua rất thỏa mãn, cho nên nhịn không được cắn ngược lại ta một ngụm, này không phải là vợ chồng chi thực?”
Sở Nghệ lên án làm cho Ngôn Vũ Hiên suýt nữa đứng không vững.
Hắn tối hôm qua thật sự giống như lời Sở Nghệ nói tình cảm mãnh liệt đến quên mình?
Không, nhất định là Sở Nghệ tùy ý nói dối, hắn Ngôn Vũ Hiên cũng không phải là một nam nhân tùy tiện.
“Ngươi lấy cái chứng minh đây là ta cắn?” Hắn cũng không phải mèo đực động dục!
“Ngươi muốn chứng minh?” Sở Nghệ không có hảo ý tươi cười khiến Ngôn Vũ Hiên lòng cảnh giác tăng mãnh liệt.
Mẹ nó! Sở Nghệ sẽ không phải là muốn…
“Ồ vậy rất đơn giản.” Sở Nghệ làm bộ muốn cởi bỏ đai lưng, “Chỉ cần chúng ta làm lại chuyện tối qua một lần nữa không phải chứng minh được rồi sao?” Hắn thực thông minh, đúng không?
“Ai muốn cùng ngươi làm một lần nữa!” Cái mông nhỏ của hắn sắp đau muốn tê liệt, chẳng lẽ không có quyền lợi nghỉ ngơi? Ngôn Vũ Hiên mãnh liệt thể hiện ý cự tuyệt.
“Đương nhiên là thân làm nương tử cưng rồi.” Chỉ có hắn mới có quyền lợi này — nhấm nháp thân thể Ngôn Vũ Hiên.
“Ta muốn nôn quá!” Ngôn Vũ Hiên nghe vậy chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, hai bên huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
“Ngươi tốt nhất cách ta xa một chút!” Hắn giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng có thể lực đối kháng với Sở Nghệ.”Bằng không ta sẽ làm ngươi!” Đánh cho hắn không còn nhận ra bô dạng mình là ai, ngay cả Tông Chính Đình Tư đều nhận không ra.
“Vậy thì làm đi.” Sở Nghệ đem lời nói Ngôn Vũ Hiên bóp méo theo ý mình, giống như mãnh hổ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía giống con nai nhỏ bị thương Ngôn Vũ Hiên.
“Cứu mạng!”
Hắn là đang kêu cứu mạng, lại không ai dám tới gần cấm địa này, liền ngay cả ngày thường, thường hay đến Phượng Điệp Vũ cũng ngoan ngoãn nghe Sở Nghệ cảnh cáo — chớ quấy rầy thời gian ta cùng Tiểu Hiên Hiên yêu nhau.
Đúng vậy, cho dù nàng có chín cái mạng, cũng không dám mạo hiểm có nguy cơ bị xử phạt mà bước vào cấm địa này một bước.
Bất quá nàng tổng có thể đi tìm viện binh, đến nghĩ cách cứu viện Ngôn Vũ Hiên đáng thương đi!
Ỷ Hương Hồng uyển đó là nơi nàng muốn tìm viện binh…
“Ta có thể hôn ngươi không?” Biểu tình Sở Nghệ còn rất nghiêm túc khuôn mặt tuấn tú cũng đang dần dần tiến sát lại, làm cho Ngôn Vũ Hiên đột nhiên có một loại cảm giác đầu óc choáng váng.
Đầu thật sự rất choáng váng, đây nhất định là ảo giác. Nhưng lại cẩn thận nhìn lên, môi Sở Nghệ sớm đã phủ trên môi hắn.
“A…” Ngôn Vũ Hiên sợ hãi, cũng sợ tới mức quên mất việc nên đẩy Sở Nghệ ra, hoặc là đánh hắn kẻ dám hôn trộm mình.
“Phốc –” nhưng mà không cần Ngôn Vũ Hiên phải hoàn hồn, Sở Nghệ không nín được ý cười đã sớm bùng nổ.
Thái độ Sở Nghệ có thể nói là cách biệt một trời một vực, vừa rồi ôn nhu tình ý đảo mắt liền biến thành cười điên cuồng.
“Ta nghĩ làm như vậy mới có thể dịu đi một chút không khí khẩn trương vừa rồi.”
Người không có tình thú nhất ở đây đại khái chính là hắn đi! Sở Nghệ âm thầm cho rằng như vậy.
“Thật có lỗi, vừa mới –” Sở Nghệ còn chưa tới kịp đem lời nói cho hết, một vật thể nào đó liền trực tiếp xâm nhập trong miệng hắn.
Ách… Đây chính là chơi với lửa có ngày chết cháy sao?
Hắn chỉ có thể nói không thể tin được, từ trước đến nay Ngôn Vũ Hiên luôn ghét bị hắn hôn thế nhưng mặt không đỏ, không thở gấp hôn lại môi hắn?
Đáng giận! Ta muốn làm cho ngươi có biết cảm giác khi bị trêu đùa là như thế nào! Đứng ở lập trường Ngôn Vũ Hiên, hắn chính là quá tức giận, thuần túy muốn trả thù.
Phương pháp trực tiếp nhất đương nhiên là hôn trả lại Sở Nghệ, đây là hành động trả thù tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
“Hắc hắc, hiện tại đổi thành ngươi nói không ra lời rồi!” Ngôn Vũ Hiên dương dương tự đắc nói, lại không ngờ rằng chính hành vi chủ động này là đầu sỏ hại hắn ngày mai không xuống được giường.
“Ngươi hiểu được chơi với lửa có ngày chết cháy không?” Nụ hôn của hắn như trước mang theo vài phần trúc trắc, nhưng cẩn thận nhấm nháp kết quả nhưng lại làm kẻ khác không khỏi muốn lại âu yếm tiếp.
“Sao?” Ngôn Vũ Hiên còn chưa kịp hồi phục từ niềm vui sướng vì đã trả thù được, Sở Nghệ trầm thấp tiếng cười lại giống như vờn quanh bốn phía khiến hắn muốn bỏ qua cũng không được.
Hắn chơi với lửa có ngày chết cháy? Chẳng lẽ…
Chính là chẳng lẽ còn chưa kịp nói tiếp câu dưới, Ngôn Vũ Hiên liền cảm giác mình bị người phi tới ôm trầm lấy.
“Hẹn hò của chúng ta hẳn là không giới hạn trong hôn môi đi!” Sở Nghệ kề sát bị hắn thả ở trên giường Ngôn Vũ Hiên.
Ánh mát hắn không giống dĩ vãng làm Ngôn Vũ Hiên bất ngờ, lúc này trong mắt Sở Nghệ tụ tập sắc thái nào đó, đó là ngọn lửa tình dục; đồng tử màu đen giống như lốc xoáy siêu mạnh hấp dẫn linh hồn của hắn, không giống Sở Nghệ ngày trước.
Ngôn Vũ Hiên theo bản năng lui về sau, cho đến khi đụng tới bức tường cứng rắn mới phát giác chính mình sớm không còn đường lui.
Một loại sợ hãi xuất phát từ bản năng động vật, hắn cảm giác mình như là con mồi đang bị một con sói săn; mà ở trước mặt hắn là một người hắn vốn dĩ rất quen thuộc, nay lại có vẻ xa lạ như thế.
Đúng vậy, Ngôn Vũ Hiên một chút cũng không hiểu Sở Nghệ.
“Ý của ngươi là…” Nói thực ra, tâm tình Ngôn Vũ Hiên sớm không yên vô cùng bất an, giống như cả người đi trên tòa lâu đài được xây dựng trên mây,bước đi cũng không dám.
Sợ ngã xuống, sợ bước hụt dẫm phải khoảng không.
“Giữa chúng ta nên có bước tiến triển tiếp theo.” Tiếng Sở Nghệ khàn khàn độc đáo ẩn chứa tác dụng đưa tình nào đó, nhưng đối với Ngôn Vũ Hiên mà nói, kháng cự của hắn vẫn như trước không vì cảm xúc Sở Nghệ có biến hóa mà có chút bất đồng.
“Chúng ta không có khả năng có bước tiến triển tiếp theo.” Hắn rõ ràng nên nhẫn tâm một chút, thành thật cự tuyệt Sở Nghệ.
Hắn nên rất rõ ràng, Sở Nghệ cùng hắn là hai người không cùng thời đại không cùng bối cảnh, cuộc sống của nhau như hai đường thẳng song song vốn không gặp nhau.
“Thật vậy chăng?” Sở Nghệ mím môi nở một nụ cười tươi, như là phủ quyết lời Ngôn Vũ Hiên.
“Liền chỉ một chút, được không?” Hắn nói xong, cũng hôn hai má Ngôn Vũ Hiên, nhìn như là hành động ôn nhu, nhưng mặt khác lại là hành động hắn tán tỉnh trắng trợn.
Sở Nghệ hiểu được Ngôn Vũ Hiên phản kháng bởi vì hắn hôn mà không ngừng gia tăng, chính là hắn không thể khống chế tình dục của chính mình, giống là một loại cảm tình bất ngờ ập đến, nhất thời dâng lên mà không thể thu hồi.
Trước kia hắn có phải cũng từng muốn như thế thật tình yêu thương một người sao?
Sở Nghệ không dám xác định, bởi vì hoài nghi luôn là bắt đầu của sự sợ hãi.
Nhẹ nhàng hôn như gió nhẹ lướt qua hai gò má hắn, Ngôn Vũ Hiên cứng ngắc thân thể không hề run run như lúc trước, cơ thể vốn lạnh lẽo lại bắt đầu dâng lên một cỗ khô nóng.
Cực kì bất an cùng một chút run rẩy khoái cảm, trộn lẫn thành quái dị lại không cách nào hình dung cảm thụ.
Ánh vào trong mắt Sở Nghệ là thái độ Ngôn Vũ Hiên dần dần mềm đi, hai gò má của hắn bắt đầu xuất hiện sắc đỏ ửng, mới đầu chỉ nhàn nhạt sau đó dần dần càng ngày càng đỏ, hai tay của hắn lướt qua chỗ nào đều xác thực cảm nhận được thân mình hắn hơi hơi nóng lên.
Một loại nhiệt độ cơ thể đủ để đốt cháy lý trí bất luận kẻ nào.
Hắn là nên tiếp tục hay nên thu tay lại? Sở Nghệ còn thật sự lo lắng vấn đề này. Chỉ cần hắn đình chỉ, liền có thể lập tức dừng ngay ngọn lửa đang ăn sâu vào người hắn.
Nhưng rất khó làm được, hắn chính là làm theo bản năng của con người, đói khát muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình đang cuồn cuộn không dứt.
Không thể áp chế dòng nước chảy cuồn cuộn, không thể nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu ngăn cản nó ngày càng lan tràn.
Cắm rễ, nẩy mầm, ăn mòn lý trí nguyên bản hắn nên có.
“Thân thể của ngươi nóng quá!” Sở Nghệ thở ra nhiệt khí, tạo cho Ngôn Vũ Hiên một cảm xúc dao động khác lạ.
“Không được…” Trong miệng y bật ra một câu cự tuyệt mơ hồ không rõ, ở gần kề lý trí sắp vỡ vụn, hắn một là tự thương tổn chính mình hoặc là xúc phạm tới Sở Nghệ trước, sau đó chạy khỏi căn phòng tràn ngập hơi thở tình dục này.
Nhưng mà, hắn nhưng không cách nào khống chế hành động thân thể, không kịp cảm thấy kinh ngạc, áo khoác giữ ấm liền sớm từng bước bị Sở Nghệ rút đi, không khí mát lạnh thâm nhập qua làn da, càng làm cơ thể không ngừng nảy lên khô nóng.
Sở Nghệ cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình chỉ từ những đụng chạm ở bụng, mà theo bề mặt da truyền đi khắp nơi, phạm vi khuếch trương càng ngày càng lớn, lòng bàn tay tiếp xúc càng kích thích tình dục nảy sinh.
Không thể kháng cự … Kiên trì của Ngôn Vũ Hiên từ lúc bị một luồng sóng đánh sâu vào liền tan rã, nhưng ở sâu trong nội tâm cơn ác mộng vốn bị phong bế cũng lặng yên giãy thoát khỏi xiềng xích trói buộc.
“Ngươi tốt nhất mau thu tay lại, bằng không ngươi cùng ta đều sẽ xảy ra chuyện.” Đây là cảnh cáo cuối cùng của hắn, Ngôn Vũ Hiên không nghĩ muốn làm những cảnh tượng thê thảm trong cơn ác mộng biến thành chân thật.
“Ngươi là đang sợ hãi?” Sở Nghệ nâng mắt lên nhìn, theo khẩu khí cùng ánh mắt kiên định của Ngôn Vũ Hiên, hắn nhìn đến không chỉ là uy hiếp, còn có ý đồ muốn bảo vệ.
Ngôn Vũ Hiên muốn bảo vệ ai? Hắn hay là chính mình đây?
“Ta đã nói rồi.” Sở Nghệ cười cười, “Chúng ta nên có bước tiến triển tiếp theo.” Có lẽ là dự đoán được Ngôn Vũ Hiên cuối cùng sẽ lâm trận liền lùi bước, Sở Nghệ đem đai lưng vừa cởi xuống nhanh chóng quấn quanh trên hai cổ tay y.
“Ngươi làm cái gì?” Y thực không thể tin được Sở Nghệ lại có thể đối với y như vậy.
“Chút nữa ta sẽ giúp ngươi cởi ra.” Nhưng điều kiện tiên quyết là trước hết hắn nghĩ biện pháp tháo bỏ sự phòng bị của Ngôn Vũ Hiên.
“Ta muốn ngươi hiện tại liền giúp ta cởi ra!” Ngôn Vũ Hiên mới nhẹ nhàng giãy giụa, cổ tay bị trói chặt liền truyền đến một trận đau đớn.
“Không được.” Nếu hắn không thể từ trong miệng Ngôn Trọng Phi biết được chân tướng, vậy hắn chỉ có thể tự thân nghĩ biện pháp tìm ra chân tường thôi.
Hắn đã bất chấp Ngôn Vũ Hiên đồng ý hay không và sau này sẽ không thể có được sự tha thứ.
“Cái gì không được!” Ngôn Vũ Hiên giận dữ hét lên, liều mạng giãy giụa hắn tựa hồ sớm đã trở thành đồ chơi của Sở Nghệ.
“Nếu…” Sở Nghệ cúi người hôn nụ hoa trước ngực Ngôn Vũ Hiên, “Cự tuyệt hiện tại của ngươi là vì trước kia từng bị thương tổn…”
Một câu nói của hắn thúc đẩy thân thể cứng ngắc của Ngôn Vũ Hiên, cơ thể vốn nóng như lửa đốt nhanh chóng bị nhiệt độ lạnh như băng thay thế.
“Cho dù như thế…” Quả thực bị một câu này của nói trúng yếu điểm, hắn thở dài, “Ta còn nghĩ muốn hiểu rõ ngươi.”
Bởi vì nhất cử nhất động của Ngôn Vũ Hiên luôn giống như có lực hấp dẫn cường đại giống lốc xoáy kích thích hắn, hấp dẫn ánh mắt hắn.
Sở Nghệ không hiểu, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy từ trên người Ngôn Vũ Hiên tìm ra dấu vết sơ hở, tìm đáp án hắn luôn muốn biết.
“Cái gì — a…” Ngôn Vũ Hiên phát ra kháng nghị bị môi Sở Nghệ bá đạo che lại.
Nhanh chóng thu lại, bằng không ta thật sự sẽ giết ngươi! Ngôn Vũ Hiên hai tròng mắt căm tức để lộ ra cảnh cáo nguy hiểm.
Bất quá Sở Nghệ lại coi đó là việc chẳng đáng bận tâm, vẫn đang hôn môi hắn.
Thẳng đến Ngôn Vũ Hiên bị bất đắc dĩ, dùng sức cắn một cái, mùi máu tươi xuất hiện khiến cho hai người mới tách ra.
Khóe miệng của hắn dính máu tươi của Sở Nghệ, mà khóe miệng Sở Nghệ cũng nhiễm một chút vết máu, đó chính là chứng cứ chứng tỏ y hại hắn bị thương.
“Xem ra, ngươi là thật sự không muốn làm cho ta biết bí mật của ngươi.” Sở Nghệ cười lành lạnh nói, đồng tử tối tăm tựa như đêm khuya, nhìn không ra những thứ tình cảm khác.
Đó là điều khiến Ngôn Vũ Hiên bị bất ngờ đến choáng váng…
***
Quy luật mạnh mẽ đánh sâu vào giống như thủy triều không ngừng đẩy mạnh trong cơ thể Ngôn Vũ Hiên, khiến cho lực chú ý của hắn không thể tập trung.
Phía trước hắn còn có năng lực chống cự, thẳng đến Sở Nghệ không lưu tình chút nào xâm nhập, khống chế thân thể hắn cùng suy nghĩ của hắn.
Hai tay vẫn như cũ bị trói buộc thật chặt, trong lúc giãy giụa khiến cho làn da lộ ra vết thương rõ ràng, nhưng đây cũng là chuyện khiến hắn cảm thấy thống khổ nhất.
Cái loại cảm giác bị xâm phạm này lại lần nữa xuất hiện trong lòng, hắn đã ở trong lúc bất tri bất giác đem Sở Nghệ trở thành nam nhân xâm phạm hắn trước kia.
Cùng lúc ấy so sánh với, hắn vẫn như cũ là con cá bị người ta làm thịt, mà sức mạnh hắn vốn luôn tự hào đã không còn hữu dụng.
Là lỗi của ai? Trong đầu hắn nghĩ không ra đáp án, hạ thể xé rách đau nhức lại đánh nát ý chí hắn mới tập trung được một chút, hắn hiểu được đó là Sở Nghệ cố ý trừng phạt.
“Không được nghĩ đến chuyện khác.” Sở Nghệ đỡ lấy vòng eo Ngôn Vũ Hiên, lại một lần nữa đoạt lấy, không chút nào để ý tới Ngôn Vũ Hiên đang phải chịu đựng thống khổ.
“Nhìn ta, ta là ai?” Hắn ra lệnh, Sở Nghệ quyết tâm đuổi đi lo lắng trong lòng Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi là ai?” Ngôn Vũ Hiên bị bắt nhìn Sở Nghệ, một gương mặt nam nhân.
“Ta sắp phân không rõ ràng lắm…” Hai mắt hắn bắt đầu hiện ra sắc thái mệt mỏi.
“Ta là ai?” Sở Nghệ nhẹ giọng hỏi, cũng lặng lẽ cởi bỏ dây trói trên cổ tay Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi là ai sao?” Ngôn Vũ Hiên vẫn chưa phát giác hai tay mình sớm đã có lại tự do, chỉ là hai cổ tay vô lực để tại hai bên người.
“Đúng” Sở Nghệ thu lại khống chế ép buộc, hết sức ôn nhu vuốt ve Ngôn Vũ Hiên.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của hắn, gạt tóc mái xõa xuống của hắn ra sau tai, ngón tay ôn nhu xoa nhẹ cơ thể Ngôn Vũ Hiên.
“A ân…” Ngôn Vũ Hiên lơ đãng bật ra tiếng rên rỉ, nói không nên lời cảm thụ kỳ quái là vì hắn thích Sở Nghệ hôn môi, sự âu yếm của hắn, dịu dàng đối đãi cùng những lời thủ thỉ như những cặp tình nhân.
Này cùng bóng ma trong lòng hắn luôn sợ hãi rõ ràng là có sự khác biệt.
Nháy mắt, Sở Nghệ không hề cùng thân ảnh nam nhân kia hòa làm một.
“Sở Nghệ…” Ngôn Vũ Hiên thở hào hển, hắn vô lực dựa vào trên vai Sở Nghệ, khép hờ hai mắt có thể nhìn ra được hắn mệt mỏi.
“Đúng.” Sở Nghệ trong lòng bị niềm vui sướng không tên lấp đầy. Hắn dùng tay nâng cằm Ngôn Vũ Hiên lên, mang theo nhu tình cùng tình yêu bị dấu kín nhẹ nhàng mà hôn môi hắn.
Hắn đã yêu y rồi sao? Có lẽ là vậy rồi, đáp án Sở Nghệ vốn đang tìm kiếm dần dần thành hình.
“Xin lỗi…” Hắn ở bên tai Ngôn Vũ Hiên lẩm bẩm lời xin lỗi.
Hắn dừng ở trên gáy cùng những chỗ khác trên da Ngôn Vũ Hiên khắc xuống dấu hôn của hắn, những vết đỏ không đồng đều trải khắp nơi, kia vừa vặn là kết quả của tình cảm mãnh liệt.
Sở Nghệ nhẹ nhàng buông thân thể Ngôn Vũ Hiên, tránh cho vì mình ôm chặt quá mà tạo thành vết thương.
Thân thể Ngôn Vũ Hiên đều không phải là hoàn mỹ, không bằng thân thể nữ nhân đẫy đà, ôm vào lòng ngược lại có một loại cảm giác rất khác lạ.
Một người đã từng ôm qua thân thể nữ nhân như hắn lúc này lại muốn ôm Ngôn Vũ Hiên?
Giữ lấy hắn đơn giản chỉ vì dục vọng nhất thời thôi sao? Hay là vô hình trung bị thứ nào đó ảnh hưởng tới, khiến cho hắn làm ra quyết định này,đồng thời, bắt đầu nếm thử cảm giác yêu thương một người?
“Ngươi là không giống người thường.” Hắn nói nhỏ, trả lời như vậy có thể truyền vào trong lòng Ngôn Vũ Hiên hay không?
Hắn cũng không thể xác định.
Nếu có thể, hắn đã kỳ vọng gặp được Ngôn Vũ Hiên sớm hơn một chút sao?
Nếu như có thể, hắn có thể chờ mong trong cuộc sống sau này, có thể đi vào trong lòng Ngôn Vũ Hiên, được y chấp nhận sao?
Tất cả, vẫn chỉ là một ẩn số không lời đáp.
“Ân…” Ngôn Vũ Hiên cảm thấy thân thể lành lạnh, không khỏi rên rỉ.
Ngoái đầu nhìn lại, Sở Nghệ nhìn Ngôn Vũ Hiên chau mày, động tác vô tâm kia lại khiến cho hắn triển lộ nụ cười ăn ý.
“Thân thể của ngươi rất đẹp.” Cùng Ngôn Vũ Hiên ăn ý làm cho Sở Nghệ giật mình, nhưng là cảm thấy cảm giác cũng không tệ.
Bởi vì ở trong lòng Ngôn Vũ Hiên, vẫn còn tồn tại một ổ khóa, mà hắn thầm nghĩ nhanh một chút tháo bỏ cái khóa đó trong lòng Ngôn Vũ Hiên.
Sở Nghệ hai tròng mắt mang cười theo tầm mắt đảo qua thân thể Ngôn Vũ Hiên, phụt ra một làn sóng tình dục khác.
Tiếp tục chiếm lấy hắn đi! Sở Nghệ ý cười càng thêm sâu, đêm nay không chỉ có hơi thở của mùa hạ sắp tới, còn tăng thêm một…. phen xuân sắc khác.
***
Nguyên lai cũng lúc hắn phải cười khổ nha! Sở Nghệ xoa xoa cằm có chút bị thương của mình.
Có chút đau, bất quá hắn đã chiếm được nho nhỏ tiện nghi, ít nhất hắn đã đem Tiểu Hiên Hiên toàn thân cao thấp ăn sạch sành sanh.
“Nhìn cái gì!” Vốn nằm trên giường, Ngôn Vũ Hiên vốn muốn nhảy xuống giường giáng cho Sở Nghệ vài cái tát, ai biết được hắn mới nhích người có chút xíu thôi, hạ thể liền đau đến thấu trời thấu đất.
Đây bất quá là gặp sư phụ, hiện tại hắn rốt cục hiểu được mẹ sinh con là vĩ đại cỡ nào.
“Xem cảnh xuân Tiểu Hiên Hiên cưng lộ ra ngoài nha!” Nếu ông trời chiều lòng, hắn sớm ôm chặt thân thể Ngôn Vũ Hiên, tiếp tục làm xuân thu đại mộng của hắn.
“Nhìn cái đầu của ngươi ý!” Ngôn Vũ Hiên phẫn nộ ném ra một cái gối đầu, lại mất đi chính xác, không trực tiếp trúng mục tiêu khuôn mặt đáng giận kia của Sở Nghệ.
Đau quá! Xem hốc mắt y như sắp rơi lệ đến nơi, liền hiểu được tối hôm qua cùng sáng nay chơi trò yêu đương có bao nhiêu thối nát.
Đi con mẹ nó Sở Nghệ! Hắn có cho Sở Nghệ chạm vào hắn sao?
Hiện tại đảo ngược, biến thành hắn toàn thân đều là dấu hôn, không phải xấu hổ đến mức không thể xuất môn gặp người, mà là căn bản không dám quang minh chính đại gặp người!
Của hắn một đời anh minh toàn bộ hủy ở trong tay Sở Nghệ, nhưng mọi trí nhớ tối hôm qua! Ngôn Vũ Hiên ngược lại cảm thấy mơ hồ.
“Ô, Tiểu Hiên Hiên rất vô tình nha!” Sở Nghệ miễn cưỡng nhỏ xuống hai giọt lệ, ý đồ tranh thủ Ngôn Vũ Hiên đồng tình.
“Ngươi đi chết đi!” Rốt cuộc là ai vô tình? Ngôn Vũ Hiên giận dữ hét.
Thở dồn dập, hắn thực muốn mượn tới đại đao của Quan Công, đem cái đầu đen của Sở Nghệ trở thành trái dưa hấu dùng sức mà bổ, để tiết đại hận trong lòng y.
“Ta mà chết, ngươi liền biến thành lão nhân cô đơn.” Sở Nghệ vội vàng lắc đầu, vì người yêu mà suy nghĩ, hắn nhất định phải cùng người mình yêu làm bạn tới già đến chết mới thôi.
“Ai sẽ biến thành lão nhân cô đơn!” Làm cho rõ ràng, tương lai một nửa kia của hắn tuyệt sẽ không là Sở Nghệ tự đại này.
“Đương nhiên là Tiểu Hiên Hiên cưng nha.” Sở Nghệ cố ý kéo dài giọng, không chút để ý Ngôn Vũ Hiên sắc mặt sớm trắng xanh dọa người thế nào.
“Họ Sở kia, ngươi muốn bị đánh có phải hay không!” Ai đến cũng được, mau đem tên Sở Nghệ đáng ghét này mang đi đi, cho hắn một không gian im lặng để nghỉ ngơi.
“Có thể lắm nha.” Hắn đã lâu không có luyện tập gân cốt, cứ mỗi khi hồi tưởng lại tối hôm qua bộ dạng Ngôn Vũ Hiên trong lúc tình cảm mãnh liệt, Sở Nghệ không khỏi lộ ra biểu tình vô cùng ngượng ngùng.
“Ngươi đó là biểu tình gì vậy!” Rất giống là hắn cường bạo Sở Nghệ, đây quả thực là nhân vật đảo ngược đi!
“Thay ngươi thẹn thùng thôi.” Giả đáng yêu cũng phải có một mức độ, giống Sở Nghệ hành động này là không muốn sống đi, làm không tốt trước tiên chấm dứt tính mạng chính mình.
“Ngươi…” Nếu tiếp tục cùng Sở Nghệ nói chuyện, hắn nhất định sẽ xuất huyết não mà chết. Cùng với lãng phí nước miếng, còn không bằng hắn ngẫm lại biện pháp sửa chữa.
“Ta phải đi về.” Nếu hắn đã hiến thân xong, vậy là có thể về nhà nghỉ ngơi đi.
Một câu, tuồng vui này, hắn không cho lại tái diễn lần nữa.
“Không được nha!” Sở Nghệ mỉm cười nói, nhưng ánh mắt hắn lại làm Ngôn Vũ Hiên cảm thấy vô cùng thâm sâu, “Ta không thể để cho ngươi trở về.”
“Ai quản ngươi nhiều như vậy!” Hắn không thể hạn chế tự do của y, huống hồ Ngôn Vũ Hiên phát giác chính mình dường như một chân đã giẫm vào cạm bẫy, không còn đường lui.
Hắn vẫn là sớm nhảy khỏi cạm bẫy này, bằng không ngày nào đó bị Sở Nghệ bán còn ngây ngốc cám ơn hắn.
Lúc ấy hắn vì sao phải suy nghĩ thay tiểu đệ? Đại khái ngày đó đầu óc bị vây trong tình trạng hỗn độn mà không biết đi!
“Ta không thể không quản ngươi.” Sở Nghệ kề, thật cẩn thận tránh xa Ngôn Vũ Hiên chẳng biết lúc nào sẽ bộc phát công kích.
“Chúng ta bây giờ đã có vợ chồng chi thực.” Cho nên, nên từ hắn đến phụ trách cuộc sống sinh hoạt sau này của Ngôn Vũ Hiên.
“Ai với ngươi có vợ chồng chi thực!” Ngôn Vũ Hiên trực giác chính mình sắp toi đời rồi.
“Tối hôm qua đó!” Sở Nghệ chỉ vào trên vai một đạo vết bầm màu tím do vết cắn trên vai nói: “Đây là bằng chứng chứng tỏ ngươi tối hôm qua tình cảm mãnh liệt. Bởi vì ngươi tối hôm qua rất thỏa mãn, cho nên nhịn không được cắn ngược lại ta một ngụm, này không phải là vợ chồng chi thực?”
Sở Nghệ lên án làm cho Ngôn Vũ Hiên suýt nữa đứng không vững.
Hắn tối hôm qua thật sự giống như lời Sở Nghệ nói tình cảm mãnh liệt đến quên mình?
Không, nhất định là Sở Nghệ tùy ý nói dối, hắn Ngôn Vũ Hiên cũng không phải là một nam nhân tùy tiện.
“Ngươi lấy cái chứng minh đây là ta cắn?” Hắn cũng không phải mèo đực động dục!
“Ngươi muốn chứng minh?” Sở Nghệ không có hảo ý tươi cười khiến Ngôn Vũ Hiên lòng cảnh giác tăng mãnh liệt.
Mẹ nó! Sở Nghệ sẽ không phải là muốn…
“Ồ vậy rất đơn giản.” Sở Nghệ làm bộ muốn cởi bỏ đai lưng, “Chỉ cần chúng ta làm lại chuyện tối qua một lần nữa không phải chứng minh được rồi sao?” Hắn thực thông minh, đúng không?
“Ai muốn cùng ngươi làm một lần nữa!” Cái mông nhỏ của hắn sắp đau muốn tê liệt, chẳng lẽ không có quyền lợi nghỉ ngơi? Ngôn Vũ Hiên mãnh liệt thể hiện ý cự tuyệt.
“Đương nhiên là thân làm nương tử cưng rồi.” Chỉ có hắn mới có quyền lợi này — nhấm nháp thân thể Ngôn Vũ Hiên.
“Ta muốn nôn quá!” Ngôn Vũ Hiên nghe vậy chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, hai bên huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
“Ngươi tốt nhất cách ta xa một chút!” Hắn giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng có thể lực đối kháng với Sở Nghệ.”Bằng không ta sẽ làm ngươi!” Đánh cho hắn không còn nhận ra bô dạng mình là ai, ngay cả Tông Chính Đình Tư đều nhận không ra.
“Vậy thì làm đi.” Sở Nghệ đem lời nói Ngôn Vũ Hiên bóp méo theo ý mình, giống như mãnh hổ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía giống con nai nhỏ bị thương Ngôn Vũ Hiên.
“Cứu mạng!”
Hắn là đang kêu cứu mạng, lại không ai dám tới gần cấm địa này, liền ngay cả ngày thường, thường hay đến Phượng Điệp Vũ cũng ngoan ngoãn nghe Sở Nghệ cảnh cáo — chớ quấy rầy thời gian ta cùng Tiểu Hiên Hiên yêu nhau.
Đúng vậy, cho dù nàng có chín cái mạng, cũng không dám mạo hiểm có nguy cơ bị xử phạt mà bước vào cấm địa này một bước.
Bất quá nàng tổng có thể đi tìm viện binh, đến nghĩ cách cứu viện Ngôn Vũ Hiên đáng thương đi!
Ỷ Hương Hồng uyển đó là nơi nàng muốn tìm viện binh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook