Quá trình cảm nhận thiên địa linh khí cần phải tĩnh tâm, kiên trì; nếu hấp tấp, thì sau này rất khó đạt được thành tựu.

Trương Nguyên Phàm cảm nhận thiên địa linh khí chưa được bao lâu, thì hắn nhắm lại đôi mắt, ngủ say lúc nào không biết.

Dù hắn ngủ nhưng công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” vô thức được vận chuyển, giống như nó có được ý thức riêng.

Bộ công pháp là bộ công pháp có đẳng cấp rất cao, có linh tính riêng, không phải một cuốn công pháp vô tri.

Mặc dù là một cuốn công pháp có đẳng cấp cao, có linh trí riêng nhưng nó lại bị hạn chế.

Sự hạn chế lớn nhất của nó, chính là nó không thể giúp cho tu sĩ sở hữu ngũ hành linh căn đúc pháp linh tướng.

Tu sĩ sở hữu ngũ hành linh căn muốn đúc hỗn nguyên ngũ hành pháp tướng, thì bắt buộc phải lĩnh ngộ được ngũ hành quy tắc của thiên địa; ngoài ra phải đem ngũ hành quy tắc dung hợp thành ngũ hành đạo nguyên, sau đó đem ngũ hành đạo nguyên dung hợp vào pháp thể, cuối cùng vượt qua lôi kiếp của thiên địa.



Trương Nguyên Phàm nhìn thấy bản thân hắn đang ở trong một khu vực xa lạ, một bầu trời tràn ngập sao, có năm căn phòng ở năm hướng khác nhau.

Trên một thạch đài, có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Người đàn ông này nở nụ cười, sau khi người đàn ông nhìn thấy Trương Nguyên Phàm.

Người đàn ông đó sau đó ra hiệu cho hắn.

Hắn nhìn thấy hành động của người đàn ông trung niên ở trên thạch đài, không chút do dự đi đến thạch đài.


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn xuất hiện ở trước mặt người đàn ông đó.

“Nguyên Phàm, ta có đồ muốn giao cho con.

Con hãy cầm lấy nó.

Nó sẽ giúp con rất nhiều trên con đường tu luyện của con sau này, có chỗ nào không hiểu thì con hãy đi hỏi nó.

Nó là một món thần khí rất cao cấp, công dụng của nó là rất nhiều.” Người đàn ông thần bí đó nhìn Trương Nguyên Phàm một lúc, rồi cất tiếng nói.

Trương Nguyên Phàm dù không biết người đàn ông ở trước mặt mình là ai, nhưng hắn vô thứ gật đầu sau khi hắn nghe xong người đàn ông này nói.

Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ ở trên môi, sau đó lấy ra một viên bảo châu màu tím đưa cho Trương Nguyên Phàm.

Hắn lập tức nhận lấy viên linh châu màu tím này, nhỏ một giọt máu vào trong viên linh châu màu tím; linh châu màu tím hấp thu giọt máu của hắn, lập tức chui vào trong mi tâm của hắn rồi nhanh chóng biến mất.

Người đàn ông đó nhanh chóng biến mất.

Không lâu sau, đôi mắt của Trương Nguyên Phàm đóng lại.



Ở thực tại, thiếu niên đang ngủ thì đột nhiên tỉnh giấc.

Thiếu niên nhìn xung quanh, phát hiện hắn đang ở trong một căn phòng đơn sơ.

Không lâu sau, thiếu niên thở dài một tiếng rồi nói: “Hoá ra chỉ là một giấc mơ.

Một giấc mơ rất chân thật.”

Thiếu niên này chính là Trương Nguyên Phàm, hắn sau đó tiếp tục đi ngủ.

Màn đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm khi mặt trời còn chưa thức giấc thì nam chính Trương Nguyên Phàm đã thức giấc rồi.

Thiếu niên sau khi tỉnh giấc, lập tức đi rửa mặt, sau đó dùng một viên Tích Cốc Đan; một lúc sau, hắn không còn cảm thấy đói nữa, hắn biết Tích Cốc Đan đã phát huy tác dụng.

Thiếu niên sau đó tiếp tục cảm nhận thiên địa linh khí, tranh thủ sớm đột phá Ngọc Khí kỳ nhất trọng.

Thời gian không ngừng trôi đi, nửa tháng nhanh chóng trôi qua.

Trong nửa tháng này, hắn ngoài dùng thời gian rảnh để luyện tập vài bộ võ kỹ mà gia gia đã dạy cho mình, thì hắn tập trung cảm nhận thiên địa linh khí.

Do tư chất linh căn của hắn chỉ là tạp linh căn, cho nên tốc độ tu luyện của hắn không cao.


Nói chuẩn thì tốc độ tu luyện của Trương Nguyên Phàm rất chậm, chậm hơn tu sĩ sở hữu tư chất thiên linh căn rất nhiều.

Bình thường tu sĩ thiên linh căn chỉ mất một ngày để trở thành tu sĩ, do tốc độ tu luyện cao, tu sĩ cần ít tài nguyên hơn so với tu sĩ sở hữu tư chất ngoài thiên linh căn; vì vậy, các đại môn phái thường tranh giành tu sĩ sở hữu thiên linh căn.

Dù nửa tháng cảm nhận linh khí của Trương Nguyên Phàm đã trôi qua, nhưng hắn vẫn nỗ lực hết mình.

Lúc này hắn đang ngồi trong tiểu viện của mình, cảm nhận linh khí ở xung quanh.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hắn cuối cùng cảm nhận được một loại khí trời thật huyền ảo.

Ngay sau khi hắn cảm nhận được nó, hắn lập tức niệm khẩu quyết của công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết”.

Tia khí trời huyền ảo đó theo sự dẫn dắt của công pháp, mà đi vào trong cơ thể của thiếu niên, sau đó đi qua mười hai đạo kinh mạch rồi thâm nhập đan điền.

Tia khí trời đó sau đó biến thành một tia năng lượng màu lam.

Theo thời gian trôi đi, trong đan điền của Trương Nguyên Phàm ngày càng xuất hiện nhiều tia năng lượng màu lam, thực lực ngày càng đột phá.

Sau hơn hai canh giờ liên tục hấp thu và luyện hoá linh khí, thực lực của hắn ổn định ở Ngọc Khí kỳ nhất trọng.

Trong lòng hắn rất vui mừng vì cuối cùng hắn đã trở thành một vị tu tiên giả, không còn là phàm nhân chân yếu tay mềm nữa.

So với trước, cơ thể của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Thính lực, tinh thần lực của hắn cũng được tăng cường vì hắn giờ là một tu sĩ.

Nguyên Linh thế giới là một thế giới tu luyện, một thế giới tôn sùng cái mạnh.

Con đường tu tiên rất gian nan và vất vả; mất mạng bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, nếu không có thực lực để bảo vệ bản thân.

Trương Nguyên Phàm nghĩ ngợi được một lúc, hắn đi xuống giường, sau đó đi vào trong phòng tắm.

Nửa tiếng sau, hắn ngồi ở trên chiếc giường, với một bộ quần áo mới ở trên người.


Hắn sau đó lấy ra viên bảo châu màu tím, mà vị nam nhân thần bí đã đưa cho hắn.

Năm năm trước, hắn đạt được viên bảo châu màu tím này, ở trong một sơn động nằm ở trong Yêu Linh đại sơn lâm; sau khi hắn thành công nhỏ máu nhận chủ, một đạo hình chiếu nam tử nhanh chóng bay ra ngoài, nói cho hắn biết hắn là chủ nhân mới của Bảo Linh Châu.

Nam tử đó còn truyền thụ cho hắn rất nhiều công pháp, linh kỹ,…trong số đó có công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết”.

Trương Nguyên Phàm ngắm nhìn không gian pháp bảo Bảo Linh Châu một lúc, sau đó cất viên bảo châu màu tím đi.

Một lúc sau, hắn dùng ý niệm của mình lấy ra trữ vật giới chỉ mà tông môn cho, sau đó tiến hành nhận chủ.

Nhận chủ xong, hắn vội vàng lấy ra thân phận lệnh bài của mình, nhận chủ đối với tấm lệnh bài này; không lâu sau, hắn cất lệnh bài đi, lấy ra một thanh kiếm màu lục.

Tên của thanh kiếm màu lục này là Mộc Cương Kiếm, một loại huyền cấp hạ phẩm pháp khí, nguyên liệu luyện chế chủ yếu là Cương Thiết Thụ.

Ở trên thị trường, một thanh huyền cấp hạ phẩm pháp khí có giá hơn ba mươi hạ phẩm linh thạch, pháp khí của đa số tu sĩ Ngọc Khí kỳ cấp thấp; Ngọc Khí trung kỳ trở lên, thường dùng pháp khí có đẳng cấp từ trung phẩm pháp khí trở lên, một vài tu sĩ Ngọc Khí kỳ còn sử dụng hoàng cấp hạ phẩm pháp khí.

Trương Nguyên Phàm nhanh chóng nhận chủ cho Mộc Cương Kiếm, rất nhanh trở thành chủ nhân của thanh kiếm này.

Hắn sau đó thu hồi Mộc Cương Kiếm vào túi trữ vật, rồi đeo túi trữ vật vào bên phải của đai lưng.

Do hắn đã trở thành tu sĩ, cho nên ngày mai hắn sẽ đi đến tạp vụ điện để nhận nhiệm vụ.

Vì vậy hắn cần phải đi nghỉ sớm, cho nên hắn nhanh chóng lâm vào ngủ say.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương