Trường Lạc Khúc Dịch Full
42: Trường An Đồng Tước Minh 42


“Chuyện này còn phải điều tra thêm, chưa có chứng cứ, Chu Nhan không dám khẳng định.


“Hừ!”
Lưu phu nhân cười lạnh, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc: “Ta còn tưởng Thẩm phu nhân nói như vậy là đã có kẻ tình nghi, không ngờ cũng chỉ là nói suông.


Lúc này, Thẩm Độ ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ta lại thấy phu nhân nói có lý, thay vì nghi ngờ những người không có khả năng gây án, chi bằng chúng ta nên để ý tới những kẻ khả nghi khác.


Nói xong, Thẩm Độ ra hiệu bằng mắt cho Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm chắp tay hành lễ, sau đó lui xuống, khóe môi Chu Nhan khẽ nhếch lên.

Thật hiếm khi bọn họ lại có chung suy nghĩ như vậy.


“Ý của Đại các lĩnh là sao?”
Lưu phu nhân tức giận, Trịnh phu nhân ở bên cạnh cũng nhìn ra cửa.

Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì?
Không lâu sau, Cảnh Lâm dẫn theo một nha hoàn đi vào.

Nha hoàn kia có vẻ mặt sợ hãi, sau khi quỳ xuống, nàng ta không dám ngẩng đầu nhìn những người khác.

“Đại nhân.


Cảnh Lâm chắp tay nói: “Thuộc hạ mới nãy ra ngoài dò la tin tức, lúc đi ngang qua cửa sổ, thuộc hạ thấy nha hoàn này đang ghé vào nghe lén mọi người nói chuyện, cho nên đã đưa đến đây, xin đại nhân định đoạt.


“Đây chẳng phải là! Chẳng phải là nha hoàn Thúy Nhi được điều đến chỗ Vệ phu nhân cách đây mấy hôm sao?”
Trịnh phu nhân là người đầu tiên nhận ra nha hoàn này.

Thúy Nhi vừa nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run rẩy dập đầu cầu xin: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng! Nô tỳ chỉ là nhất thời hồ đồ, xin phu nhân hãy tha cho nô tỳ lần này!”
Trịnh phu nhân nhíu mày, tuy bà ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ, nhưng hiện giờ ở đây không chỉ có Lưu phu nhân, mà còn có cả Thẩm Độ, bà ta chỉ là nhị phu nhân, căn bản không có quyền lên tiếng.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thẩm Độ lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khiến cho cả sảnh đường như chìm vào trong băng tuyết, ai nấy đều lạnh sống lưng.

Thúy Nhi run rẩy, lắp bắp nói: “Bẩm! Bẩm Đại các lĩnh, nô tỳ! Nô tỳ đúng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vệ phu nhân, mấy hôm trước, lúc dọn dẹp phòng, nô tỳ vô ý làm gãy một lá cây Tích Thủy Quan Âm của phu nhân, bị phu nhân đánh hai mươi gậy, nô tỳ! Nô tỳ biết sai rồi, xin Đại các lĩnh khai ân, tha cho nô tỳ lần này!”
“Máu gà trên cửa là do ngươi hắt phải không?”
Chu Nhan quay sang hỏi.

Thúy Nhi run rẩy gật đầu, vành mắt đỏ hoe: “Là nô tỳ nhất thời hồ đồ, chỉ muốn dọa mọi người một chút, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, nô tỳ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!”
“Thật to gan!”

Lưu phu nhân tức giận đập bàn, “Lương phủ trước nay thưởng phạt phân minh, ngươi làm sai, không những không biết hối cải, còn dám trả thù, người đâu, áp giải ả ta xuống quan phủ cho ta!”
“Vâng!”
Đám người hầu đồng thanh đáp, sau đó tiến lên trói Thúy Nhi lại.

Chu Nhan định lên tiếng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Độ, nàng liền im bặt.

Hắn đang cảnh cáo nàng không được nhiều chuyện.

Nghĩ lại, việc này là chuyện nhà của Lương gia, nàng không nên nhúng tay vào, cho dù nàng rất đồng tình với Thúy Nhi.

“Nếu chuyện này đã điều tra rõ, chúng ta hãy tiếp tục nói về chuyện của Lương công tử.


Thẩm Độ lạnh lùng nói, dường như không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng.

Nghe nhắc đến Lương Trần Trọng, trên mặt Lưu phu nhân lộ rõ vẻ đau buồn, bà ta lại như người bệnh nặng, không còn chút sức lực.

Lưu phu nhân lấy khăn tay che miệng, ho khan, sau đó lấy cớ cơ thể không khỏe, rời khỏi tiền sảnh.

Thấy Lưu phu nhân rời đi, Trịnh phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm.


Bà ta quay sang nhìn Thẩm Độ và Chu Nhan, gượng cười nói: “Hôm nay thật là xấu mặt quá, từ khi Trần Trọng xảy ra chuyện, đại tẩu vẫn luôn như vậy, hôm nay chắc là nghe nói Lương gia bị người ta bắt nạt nên mới gắng gượng đến đây, không ngờ lại là hiểu lầm.


“Chúng ta hiểu.


Chu Nhan vội vàng nói: “Có một số việc hỏi phu nhân cũng như nhau, dù sao phu nhân cũng ở Lương phủ nhiều năm như vậy, chắc chắn biết chút ít chuyện về Lương công tử.


Ý của Trịnh phu nhân chính là muốn đuổi khéo bọn họ, nhưng khó khăn lắm bọn họ mới đến đây một chuyến, Chu Nhan không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được.

Thấy không thể từ chối, Trịnh phu nhân có chút khó xử, đành gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, Thẩm phu nhân có gì cứ hỏi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương