Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
-
Chương 51
Phòng giam có chút tối tăm.
Tĩnh lặng đến mức khiến người khác hít thở không thông, chỉ có tiếng bước chân nhỏ đang dần tới gần.
Một hồi đại kiếp trên đảo Thanh Nguyên đã sớm khiến cho sự náo nhiệt của hội Trục Tiên tan biến, vài môn phái đã cáo biệt rời đi từ trước, có điều phần lớn vẫn ở lại, thề phải liên minh với Việt Dương cùng chinh phạt Ma giáo.
Những giáo phái này đều có đệ tử bỏ mạng, trợ giúp là giả, báo thù mới là thật. Lần này đệ tử Thương Thanh chết không ít, khả năng Ma giáo bỏ đi rồi quay lại là rất cao. Xưa nay Thiên Diễn và Linh Bảo có mối quan hệ rất tốt với Thượng Thanh, lần này Mạc Vi không nhìn người, dẫn sói vào nhà, càng không thoát khỏi liên quan. Dù ông đã nhận tội trước mặt phần đông chưởng môn, mọi người đều nhất trí chuyện này không thể trách ông, nhưng Mạc Vi rất rõ, từ nay Thiên Diễn đừng nghĩ tới hai chữ yên bình nữa.
Úc Lưu xuất hiện tại nơi này, còn có câu nói trước khi rời khỏi của Phó Diệp Văn, nếu truyền ra ngoài, lẽ nào Nhân giới còn không long trời lở đất sao? Đảo Thanh Nguyên và phái Thiên Diễn, ắt sẽ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc. Mấy ngày nay tóc của ông và Thu Tĩnh bạc thêm vài phần, nhưng lại không thể nghĩ ra kế sách ứng phó, kế duy nhất lúc này, không thể làm gì khác hơn là cứ ở lại đảo Thanh Nguyên trước, đi từng bước một.
Thu Tĩnh theo sau lưng Mạc Vi, lòng có mấy phần mong đợi, lại có chút đau đớn, chỉ cúi đầu. Trái lại Cổ Tiểu Ma đi sau cùng, cảm thấy phòng giam này quá ẩm ướt, lầm bầm: "Sao lại giam lục sư huynh của ta ở chỗ này chứ..."
Bóng người phía trước khựng lại một chút, mấy vị chưởng môn cũng dừng lại, Mạc Vi trầm giọng trách mắng: "Tiểu Ma."
Cổ Tiểu Ma bĩu môi, nàng không biết, Mạnh Trạch Hư đã không còn là người sống, chỉ là một hồn ma do Phó Diệp Văn dùng đá chuyển hồn tạo ra, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn có thân phận giáo chủ Huyền Âm giáo của hắn, dù hắn có nỗi khổ tâm, nhưng nếu chém chết hắn ngay lúc này, hẳn sẽ không có ai phản đối. Việt Dương lại đi tiếp, Mạnh Trạch Hư này, thả thì tuyệt đối không được... Giết... lại không rõ ý của Mạc Vi, nên cứ buông tay cho ông giải quyết.
Nhưng nếu bàn lòng riêng, trừ Mạc Vi, tất cả các phái khác đều rất hận Mạnh Trạch Hư. Nếu không phải vì hắn, sao ma giáo có thể xâm nhập vào đảo Thanh Nguyên mà gây ra nguồn họa? Nhưng từ ngày hắn được yêu sơn trà cứu sống, tỉnh lại cũng không nói gì, có vài đệ tử chất vấn hắn hồi lâu, hắn không nói, mãi đến hôm nay mới có chút phản ứng.
Hắn muốn gặp Cổ Tiểu Ma.
Phòng giam nằm dưới lòng đất, một đường không thể thấy ánh sáng.
Cửa sắt được kéo ra, mùi hôi thối xộc vào mặt. Thân thể Thu Tĩnh hơi lảo đảo, đột nhiên không muốn tiến thêm về phía trước nữa. Cổ Tiểu Ma thầm cả kinh, chỉ xông lên trước, mở to hai mắt muốn nhìn cho kĩ.
Có người đốt nến, một bóng người màu đen hiện lên trong góc. Trên người hắn đều là vết thương, không biết đang cố chấp cầm thứ gì trong tay, chỉ hết sức cẩn thận, vừa thấy có ánh sáng liền khẽ nghiêng mặt sang một bên, vừa yên tĩnh lại hiền hòa.
"Các người..." Cổ Tiểu Ma nhào lên cửa lao, lòng đau nhói: "Các người hành hạ huynh ấy!"
"Hắn không chịu nói mục đích của Huyền Âm giáo." Việt Dương trầm giọng nói: "Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng hắn còn mạnh miệng..."
Ông ta nhìn sắc mặt của Mạc Vi, song lại chẳng tìm ra được đầu mối gì, chỉ im lặng không nói thêm.
"Sư huynh..." Cửa lao vừa mở, Cổ Tiểu Ma liền vọt vào, quỳ gối trước người hắc y nam tử: "Sư huynh!"
Mạnh Trạch Hư vươn đôi tay toàn là vết máu loang lổ, vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ gọi: "... Tiểu Ma."
Trong mắt nàng là sự chua xót không thể nào ức chế được, chỉ nghẹn ngào hỏi: "Sư huynh, huynh tội gì phải thế."
"Không có gì." Hắn nói: "Sư huynh sai, phải chịu phạt."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, lại khiến nước mắt của Cổ Tiểu Ma chực tuôn trào: "Thập Bát nàng ấy..."
Mạnh Trạch Hư khẽ thở dài, nâng tay trái lên, đột nhiên một đóa hoa kiều diễm hiện ra. Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, lắp bắp: "Đây... đây là..."
"Huynh để lại một hồn phách cho nàng ấy." Hắn chậm răi nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dáng vẻ đang khóc của nàng, như muốn chạm khắc nàng vào tận đáy lòng.
Ánh mắt sâu nặng đến vậy, có chút nóng bỏng, không giống dáng vẻ dịu dàng thường ngày của hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không nói gì.
Trên mặt Cổ Tiểu Ma có vài vết thương mới đã kết vảy. Bên hông vẫn mang thanh kiếm đã cũ nát kia, trên tay có rất nhiều vết chai vì cầm kiếm, cả người vẫn xám xịt, trông vô cùng tầm thường.
Nhưng...
Những quyết định của hắn trong nửa năm qua, không phải lúc nào cũng là sai lầm.
Hắn vẫn nghĩ như vậy, dù là sống hay chết, là đúng hay sai, chỉ cần vì nàng, hắn sẽ cố đến quên mình. Có điều tạo hóa trêu ngươi, những khó khăn kia, dù hắn cố ngăn từng cơn sóng dữ thế nào, cuối cùng vẫn không thể chống lại số mệnh.
Nhưng nàng lại chịu đựng được, một Cổ Tiểu Ma luôn thờ ơ với hết thảy, hôm nay tay của nàng đã có sức mạnh để cầm kiếm, bóng lưng gầy yếu của nàng đã có thể chống lên một khoảng trời, nàng có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ánh mắt của nàng đen thuần, hệt như một viên trân châu đen tinh khiết nhất.
Còn có cây trâm màu xanh lục trên tóc.
Mạnh Trạch Hư vươn tay, như muốn chạm vào, cuối cùng lại run rẩy, chỉ dừng lại giữa không trung.
Hắn phải dùng hết sức bình sinh, cố không ôm nàng vào lòng.
Có phải khi hồng y nữ tử ấy nhìn hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau thấu trời này không? Hắn buông tay, đột nhiên nhếch môi, dịu dàng cười.
Luôn luôn có kẻ đau đớn.
Luôn có kẻ, thử yêu, lại thử buông tha, thử mang lại hạnh phúc cho mọi người.
Cổ Tiểu Ma cầm tay hắn, nói khẽ: "Muội rất khỏe, huynh không cần phải lo cho muội."
Mạnh Trạch Hư gật đầu, chỉ dịu dàng cười một tiếng.
Mặc dù hắn cười đến khóc.
Nếu như có thể... thì đừng quyết tuyệt như thế, đừng nói với ta nàng rất tốt, khiến ta mất đi cả lý do để xuất hiện trong lòng nàng.
Dù ta luôn hi vọng nàng có thể sống tốt, nhưng ta vẫn rất ích kỉ.
Dù muốn buông tha... nhưng vẫn muốn níu giữ.
Ta chỉ đang kéo dài khoảnh khắc phải buông bỏ nàng mà thôi.
Đông đến cũng phải đi.
Dù đảo Thanh Nguyên đã trải qua một kiếp nhưng vẫn không ngăn được hơi xuân. Chỉ trong một đêm, lá xanh đã lặng lẽ nhú mầm, thâm nhập vào một hồ cạn trên đảo. Nước hồ này khá cạn, chỉ đến đầu gối người, trong suốt thấy đáy. Việt Dương thấy cảnh trí nơi ngày khá tốt mới trồng rất nhiều hoa hải phong, hoa lục bình tím, các loại cây lá không có rễ, chỉ du đăng trên mặt nước theo từng cơn gió. Trời sinh hoa này kì lạ, gặp nắng sẽ khô héo, nên lúc này vô cùng sum xuê, cộng thêm cảnh sắc nên thơ bên hồ nên đã hấp dẫn một nhóm đệ tử lớn đến để ngắm cảnh.
Cảnh giác đã nhiều ngày, còn không để cho người ta thả lỏng được sao? Ngày gần đầy đất quanh hồ này đã bị đạp lún thêm một tầng... bởi vì vài đệ tử... ha ha, có ý đồ bất chính.
Trong đó đám người của Lục Hợp Tháp lộ rõ nhất, nữ đệ tử trong phái vận y phục trắng thuần, cộng thêm sa y hồng, ngay cả nữ chưởng môn muốn phái một người trở về báo tin cũng không có ai chịu đi, các nàng đều nhiệt tình ở lại bên hồ, tụ tập xung quanh ngắm hoa hải phong.
Vì vậy, gần đây Úc Lưu không thể tìm được chút yên tĩnh.
Khó có được một nơi trang trí thanh tịnh như thế trên đảo này, kể từ sau khi bị một bạch y nữ tử phát hiện, hôm sau lại có hơn mười bạch y nữ tử xuất hiện, sau đó nữ đệ tử các phái khác cũng lục tục tới sau, thẹn thùng, vạm vỡ, hoạt bát, dịu dàng, đủ các loại tướng mạo, cái gì cần đều có, chỉ đứng cách hồ khá xa mà ngắm nhìn. Hắn ngồi trong đình giữa hồ, thỉnh thoảng lại thổi một khúc tiêu, nhưng bị đám nữ nhân này chực chờ cả ngày, hoàn toàn mất hết hứng, đúng là vô cùng đáng ghét.
Cổ Tiểu Ma bị Việt Dương gọi đi đến lúc này vẫn chưa về. Úc Lưu cau mày, chỉ muốn gặp được nàng, bỗng chốc lại nghe thấy có thứ gì đó rơi vào trong nước, mấy bạch y nữ tử cất giọng cười duyên, thì ra là ném đá vào hồ.
Nãi nãi ơi, ném đá vào hồ thì có gì vui? Còn cười lớn tiếng đến vậy làm gì? Úc Lưu khó chịu quay đầu, lại nhớ tới câu nói "hồ này cũng không phải của mình chàng", lại nhịn.
"A..."
"Mát quá!"
"Đừng có tạt nước vào người ta..."
"Tỷ tỷ xấu quá!"
Mấy tiếng thét chói tai truyền đến, mắt Úc Lưu giật giật, đang cố gắng khống chế bản thân.
Đám bạch y nữ tử cười đùa, cách đó không xa có nữ đệ tử bĩu môi, thầm rủa một tiếng "không biết xấu hổ, tiếp tục trưng dáng vẻ đại gia khuê tú, bình tĩnh nhìn vào trong đình, bỗng chốc sợ đến suýt nhảy dựng lên.
Ôi ôi ôi ôi... thanh sam nam tử đó đang nhìn bọn họ sao.
Hiển nhiên nữ đệ tử của Lục Hợp Tháp cũng phát hiện điểm này, vì vậy càng cười đùa năng nổ hơn, một người trong đó vừa ngẩng đầu, đã thấy Úc Lưu đang nhìn nàng ta từ xa, qua hồi lâu, đột nhiên nhếch môi.
Nụ cười này như làm lu mờ cả sắc trời. Sơn thủy vô biên, ngày tốt cảnh đẹp đến đâu cũng phải làm nền cho hắn. Nước hồ lăn tăn như chỉ vì muốn được lọt vào mắt hắn, từng đóa hoa hải phong như bị nhiễm lấy sắc hương bên người hắn. Hệt như cảnh trí nơi hồ này, đã tĩnh lặng quá nhiều năm, chỉ vì một tiếng cười tao nhã của hắn mà trường tồn vĩnh viễn.
Lập tức, mọi âm thanh đều biến mất.
Úc Lưu khẽ mỉm cười, bước ra khỏi tiểu đình trong hồ, nhẹ nhàng đạp lên mặt nước. Hắn đạp lên mặt hồ, chạm rãi đi về phía một bạch y nữ tử.
Cái này, cái này, trời ơi... kích thích quá!
Nàng kia đã sớm đờ người, trong đầu đều là bóng người tuyệt mỹ của thanh sam nam tử. Nàng nhớ trận ác chiến với Huyền Âm giáo, hắn đứng trên một đám mây, tóc và y phục tung bay trong gió, trong ngực có ôm một nữ tử áo xám, chi sợ thần tiên cũng không hơn gì như thế.
Có điều nếu bị Sen Ma Cửu Trọng đốt phải thì sao? Một khắc kia, nàng ta tình nguyện bị đốt thành tro, chỉ có thể nằm trong ngực hắn, được hắn dùng ánh mắt ấy mà nhìn lấy một lần, dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Đôi mắt lục sắc mê người... hệt như ma chướng.
Vừa nhìn, đã không thể dời mắt đi được nữa.
Cuối cùng, hắn đứng trước người nàng ta, nghiêng người, nụ cười bên khóe môi vẫn chưa tản đi.
"Muội tên là gì?" Úc Lưu khẽ nói.
Bạch y nữ tử chỉ trừng lớn mắt, cổ họng run rẩy, nói không nên lời.
"Không nói sao? Vậy cũng được." Hắn tiếp tục mở lời, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng ta: "Mang đồng môn của muội đi... được chứ?"
Hai chân bạch y nữ tử kia mềm nhũn, ngồi bệt xuống. Đồng thời, một thanh kiếm gỉ cắm vào giữa chỗ nàng ta và Úc lưu, nếu nàng ta ngã ngồi trễ chút nữa, hẳn không tránh khỏi việc cổ mình lại xuất hiện thêm một lỗ thủng rồi.
Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, mấy bạch y nữ tử đang đứng, đám đệ tử phái khác đứng nhìn từ xa. Úc Lưu bình tĩnh đứng tại chỗ, bạch y nữ tử ngồi bệt trên đất, giữa hai người là một bóng dáng không hề nên thơ.
"Các người..." Cổ Tiểu Ma nghiến mấy chữ qua kẽ răng: "Đang làm gì?"
Tĩnh lặng đến mức khiến người khác hít thở không thông, chỉ có tiếng bước chân nhỏ đang dần tới gần.
Một hồi đại kiếp trên đảo Thanh Nguyên đã sớm khiến cho sự náo nhiệt của hội Trục Tiên tan biến, vài môn phái đã cáo biệt rời đi từ trước, có điều phần lớn vẫn ở lại, thề phải liên minh với Việt Dương cùng chinh phạt Ma giáo.
Những giáo phái này đều có đệ tử bỏ mạng, trợ giúp là giả, báo thù mới là thật. Lần này đệ tử Thương Thanh chết không ít, khả năng Ma giáo bỏ đi rồi quay lại là rất cao. Xưa nay Thiên Diễn và Linh Bảo có mối quan hệ rất tốt với Thượng Thanh, lần này Mạc Vi không nhìn người, dẫn sói vào nhà, càng không thoát khỏi liên quan. Dù ông đã nhận tội trước mặt phần đông chưởng môn, mọi người đều nhất trí chuyện này không thể trách ông, nhưng Mạc Vi rất rõ, từ nay Thiên Diễn đừng nghĩ tới hai chữ yên bình nữa.
Úc Lưu xuất hiện tại nơi này, còn có câu nói trước khi rời khỏi của Phó Diệp Văn, nếu truyền ra ngoài, lẽ nào Nhân giới còn không long trời lở đất sao? Đảo Thanh Nguyên và phái Thiên Diễn, ắt sẽ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc. Mấy ngày nay tóc của ông và Thu Tĩnh bạc thêm vài phần, nhưng lại không thể nghĩ ra kế sách ứng phó, kế duy nhất lúc này, không thể làm gì khác hơn là cứ ở lại đảo Thanh Nguyên trước, đi từng bước một.
Thu Tĩnh theo sau lưng Mạc Vi, lòng có mấy phần mong đợi, lại có chút đau đớn, chỉ cúi đầu. Trái lại Cổ Tiểu Ma đi sau cùng, cảm thấy phòng giam này quá ẩm ướt, lầm bầm: "Sao lại giam lục sư huynh của ta ở chỗ này chứ..."
Bóng người phía trước khựng lại một chút, mấy vị chưởng môn cũng dừng lại, Mạc Vi trầm giọng trách mắng: "Tiểu Ma."
Cổ Tiểu Ma bĩu môi, nàng không biết, Mạnh Trạch Hư đã không còn là người sống, chỉ là một hồn ma do Phó Diệp Văn dùng đá chuyển hồn tạo ra, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn có thân phận giáo chủ Huyền Âm giáo của hắn, dù hắn có nỗi khổ tâm, nhưng nếu chém chết hắn ngay lúc này, hẳn sẽ không có ai phản đối. Việt Dương lại đi tiếp, Mạnh Trạch Hư này, thả thì tuyệt đối không được... Giết... lại không rõ ý của Mạc Vi, nên cứ buông tay cho ông giải quyết.
Nhưng nếu bàn lòng riêng, trừ Mạc Vi, tất cả các phái khác đều rất hận Mạnh Trạch Hư. Nếu không phải vì hắn, sao ma giáo có thể xâm nhập vào đảo Thanh Nguyên mà gây ra nguồn họa? Nhưng từ ngày hắn được yêu sơn trà cứu sống, tỉnh lại cũng không nói gì, có vài đệ tử chất vấn hắn hồi lâu, hắn không nói, mãi đến hôm nay mới có chút phản ứng.
Hắn muốn gặp Cổ Tiểu Ma.
Phòng giam nằm dưới lòng đất, một đường không thể thấy ánh sáng.
Cửa sắt được kéo ra, mùi hôi thối xộc vào mặt. Thân thể Thu Tĩnh hơi lảo đảo, đột nhiên không muốn tiến thêm về phía trước nữa. Cổ Tiểu Ma thầm cả kinh, chỉ xông lên trước, mở to hai mắt muốn nhìn cho kĩ.
Có người đốt nến, một bóng người màu đen hiện lên trong góc. Trên người hắn đều là vết thương, không biết đang cố chấp cầm thứ gì trong tay, chỉ hết sức cẩn thận, vừa thấy có ánh sáng liền khẽ nghiêng mặt sang một bên, vừa yên tĩnh lại hiền hòa.
"Các người..." Cổ Tiểu Ma nhào lên cửa lao, lòng đau nhói: "Các người hành hạ huynh ấy!"
"Hắn không chịu nói mục đích của Huyền Âm giáo." Việt Dương trầm giọng nói: "Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng hắn còn mạnh miệng..."
Ông ta nhìn sắc mặt của Mạc Vi, song lại chẳng tìm ra được đầu mối gì, chỉ im lặng không nói thêm.
"Sư huynh..." Cửa lao vừa mở, Cổ Tiểu Ma liền vọt vào, quỳ gối trước người hắc y nam tử: "Sư huynh!"
Mạnh Trạch Hư vươn đôi tay toàn là vết máu loang lổ, vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ gọi: "... Tiểu Ma."
Trong mắt nàng là sự chua xót không thể nào ức chế được, chỉ nghẹn ngào hỏi: "Sư huynh, huynh tội gì phải thế."
"Không có gì." Hắn nói: "Sư huynh sai, phải chịu phạt."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, lại khiến nước mắt của Cổ Tiểu Ma chực tuôn trào: "Thập Bát nàng ấy..."
Mạnh Trạch Hư khẽ thở dài, nâng tay trái lên, đột nhiên một đóa hoa kiều diễm hiện ra. Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, lắp bắp: "Đây... đây là..."
"Huynh để lại một hồn phách cho nàng ấy." Hắn chậm răi nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dáng vẻ đang khóc của nàng, như muốn chạm khắc nàng vào tận đáy lòng.
Ánh mắt sâu nặng đến vậy, có chút nóng bỏng, không giống dáng vẻ dịu dàng thường ngày của hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không nói gì.
Trên mặt Cổ Tiểu Ma có vài vết thương mới đã kết vảy. Bên hông vẫn mang thanh kiếm đã cũ nát kia, trên tay có rất nhiều vết chai vì cầm kiếm, cả người vẫn xám xịt, trông vô cùng tầm thường.
Nhưng...
Những quyết định của hắn trong nửa năm qua, không phải lúc nào cũng là sai lầm.
Hắn vẫn nghĩ như vậy, dù là sống hay chết, là đúng hay sai, chỉ cần vì nàng, hắn sẽ cố đến quên mình. Có điều tạo hóa trêu ngươi, những khó khăn kia, dù hắn cố ngăn từng cơn sóng dữ thế nào, cuối cùng vẫn không thể chống lại số mệnh.
Nhưng nàng lại chịu đựng được, một Cổ Tiểu Ma luôn thờ ơ với hết thảy, hôm nay tay của nàng đã có sức mạnh để cầm kiếm, bóng lưng gầy yếu của nàng đã có thể chống lên một khoảng trời, nàng có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ánh mắt của nàng đen thuần, hệt như một viên trân châu đen tinh khiết nhất.
Còn có cây trâm màu xanh lục trên tóc.
Mạnh Trạch Hư vươn tay, như muốn chạm vào, cuối cùng lại run rẩy, chỉ dừng lại giữa không trung.
Hắn phải dùng hết sức bình sinh, cố không ôm nàng vào lòng.
Có phải khi hồng y nữ tử ấy nhìn hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau thấu trời này không? Hắn buông tay, đột nhiên nhếch môi, dịu dàng cười.
Luôn luôn có kẻ đau đớn.
Luôn có kẻ, thử yêu, lại thử buông tha, thử mang lại hạnh phúc cho mọi người.
Cổ Tiểu Ma cầm tay hắn, nói khẽ: "Muội rất khỏe, huynh không cần phải lo cho muội."
Mạnh Trạch Hư gật đầu, chỉ dịu dàng cười một tiếng.
Mặc dù hắn cười đến khóc.
Nếu như có thể... thì đừng quyết tuyệt như thế, đừng nói với ta nàng rất tốt, khiến ta mất đi cả lý do để xuất hiện trong lòng nàng.
Dù ta luôn hi vọng nàng có thể sống tốt, nhưng ta vẫn rất ích kỉ.
Dù muốn buông tha... nhưng vẫn muốn níu giữ.
Ta chỉ đang kéo dài khoảnh khắc phải buông bỏ nàng mà thôi.
Đông đến cũng phải đi.
Dù đảo Thanh Nguyên đã trải qua một kiếp nhưng vẫn không ngăn được hơi xuân. Chỉ trong một đêm, lá xanh đã lặng lẽ nhú mầm, thâm nhập vào một hồ cạn trên đảo. Nước hồ này khá cạn, chỉ đến đầu gối người, trong suốt thấy đáy. Việt Dương thấy cảnh trí nơi ngày khá tốt mới trồng rất nhiều hoa hải phong, hoa lục bình tím, các loại cây lá không có rễ, chỉ du đăng trên mặt nước theo từng cơn gió. Trời sinh hoa này kì lạ, gặp nắng sẽ khô héo, nên lúc này vô cùng sum xuê, cộng thêm cảnh sắc nên thơ bên hồ nên đã hấp dẫn một nhóm đệ tử lớn đến để ngắm cảnh.
Cảnh giác đã nhiều ngày, còn không để cho người ta thả lỏng được sao? Ngày gần đầy đất quanh hồ này đã bị đạp lún thêm một tầng... bởi vì vài đệ tử... ha ha, có ý đồ bất chính.
Trong đó đám người của Lục Hợp Tháp lộ rõ nhất, nữ đệ tử trong phái vận y phục trắng thuần, cộng thêm sa y hồng, ngay cả nữ chưởng môn muốn phái một người trở về báo tin cũng không có ai chịu đi, các nàng đều nhiệt tình ở lại bên hồ, tụ tập xung quanh ngắm hoa hải phong.
Vì vậy, gần đây Úc Lưu không thể tìm được chút yên tĩnh.
Khó có được một nơi trang trí thanh tịnh như thế trên đảo này, kể từ sau khi bị một bạch y nữ tử phát hiện, hôm sau lại có hơn mười bạch y nữ tử xuất hiện, sau đó nữ đệ tử các phái khác cũng lục tục tới sau, thẹn thùng, vạm vỡ, hoạt bát, dịu dàng, đủ các loại tướng mạo, cái gì cần đều có, chỉ đứng cách hồ khá xa mà ngắm nhìn. Hắn ngồi trong đình giữa hồ, thỉnh thoảng lại thổi một khúc tiêu, nhưng bị đám nữ nhân này chực chờ cả ngày, hoàn toàn mất hết hứng, đúng là vô cùng đáng ghét.
Cổ Tiểu Ma bị Việt Dương gọi đi đến lúc này vẫn chưa về. Úc Lưu cau mày, chỉ muốn gặp được nàng, bỗng chốc lại nghe thấy có thứ gì đó rơi vào trong nước, mấy bạch y nữ tử cất giọng cười duyên, thì ra là ném đá vào hồ.
Nãi nãi ơi, ném đá vào hồ thì có gì vui? Còn cười lớn tiếng đến vậy làm gì? Úc Lưu khó chịu quay đầu, lại nhớ tới câu nói "hồ này cũng không phải của mình chàng", lại nhịn.
"A..."
"Mát quá!"
"Đừng có tạt nước vào người ta..."
"Tỷ tỷ xấu quá!"
Mấy tiếng thét chói tai truyền đến, mắt Úc Lưu giật giật, đang cố gắng khống chế bản thân.
Đám bạch y nữ tử cười đùa, cách đó không xa có nữ đệ tử bĩu môi, thầm rủa một tiếng "không biết xấu hổ, tiếp tục trưng dáng vẻ đại gia khuê tú, bình tĩnh nhìn vào trong đình, bỗng chốc sợ đến suýt nhảy dựng lên.
Ôi ôi ôi ôi... thanh sam nam tử đó đang nhìn bọn họ sao.
Hiển nhiên nữ đệ tử của Lục Hợp Tháp cũng phát hiện điểm này, vì vậy càng cười đùa năng nổ hơn, một người trong đó vừa ngẩng đầu, đã thấy Úc Lưu đang nhìn nàng ta từ xa, qua hồi lâu, đột nhiên nhếch môi.
Nụ cười này như làm lu mờ cả sắc trời. Sơn thủy vô biên, ngày tốt cảnh đẹp đến đâu cũng phải làm nền cho hắn. Nước hồ lăn tăn như chỉ vì muốn được lọt vào mắt hắn, từng đóa hoa hải phong như bị nhiễm lấy sắc hương bên người hắn. Hệt như cảnh trí nơi hồ này, đã tĩnh lặng quá nhiều năm, chỉ vì một tiếng cười tao nhã của hắn mà trường tồn vĩnh viễn.
Lập tức, mọi âm thanh đều biến mất.
Úc Lưu khẽ mỉm cười, bước ra khỏi tiểu đình trong hồ, nhẹ nhàng đạp lên mặt nước. Hắn đạp lên mặt hồ, chạm rãi đi về phía một bạch y nữ tử.
Cái này, cái này, trời ơi... kích thích quá!
Nàng kia đã sớm đờ người, trong đầu đều là bóng người tuyệt mỹ của thanh sam nam tử. Nàng nhớ trận ác chiến với Huyền Âm giáo, hắn đứng trên một đám mây, tóc và y phục tung bay trong gió, trong ngực có ôm một nữ tử áo xám, chi sợ thần tiên cũng không hơn gì như thế.
Có điều nếu bị Sen Ma Cửu Trọng đốt phải thì sao? Một khắc kia, nàng ta tình nguyện bị đốt thành tro, chỉ có thể nằm trong ngực hắn, được hắn dùng ánh mắt ấy mà nhìn lấy một lần, dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Đôi mắt lục sắc mê người... hệt như ma chướng.
Vừa nhìn, đã không thể dời mắt đi được nữa.
Cuối cùng, hắn đứng trước người nàng ta, nghiêng người, nụ cười bên khóe môi vẫn chưa tản đi.
"Muội tên là gì?" Úc Lưu khẽ nói.
Bạch y nữ tử chỉ trừng lớn mắt, cổ họng run rẩy, nói không nên lời.
"Không nói sao? Vậy cũng được." Hắn tiếp tục mở lời, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng ta: "Mang đồng môn của muội đi... được chứ?"
Hai chân bạch y nữ tử kia mềm nhũn, ngồi bệt xuống. Đồng thời, một thanh kiếm gỉ cắm vào giữa chỗ nàng ta và Úc lưu, nếu nàng ta ngã ngồi trễ chút nữa, hẳn không tránh khỏi việc cổ mình lại xuất hiện thêm một lỗ thủng rồi.
Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, mấy bạch y nữ tử đang đứng, đám đệ tử phái khác đứng nhìn từ xa. Úc Lưu bình tĩnh đứng tại chỗ, bạch y nữ tử ngồi bệt trên đất, giữa hai người là một bóng dáng không hề nên thơ.
"Các người..." Cổ Tiểu Ma nghiến mấy chữ qua kẽ răng: "Đang làm gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook