Trường Hận
Chương 10-1: Dã tâm 1

Mấy ngày nay tôi phải bận rộn ứng phó với những người tới chúc mừng, thành ra khi dùng bữa tối cứ ngáp ngắn ngáp dài không ngớt. Bữa tối hôm nay Thẩm Hành ăn cùng với tôi, y đã lại làm ra không ít món ăn mới, mùi vị thì vẫn ngon như mọi lần.

Khi tôi ngáp đến cái thứ tư, Thẩm Hành buông đũa xuống, lộ vẻ xót xa nói: “Ngài mai hãy cáo bệnh với bên ngoài để từ chối tiếp khách đi, dù sao những người cần gặp cũng đã gặp cả rồi.”

Tôi khẽ gật đầu. “Con cũng đang định như vậy.”

Rồi tôi lại cất lời cảm khái: “Thật không ngờ chỉ có mỗi chuyện ban hôn thôi mà cũng rắc rối như vậy…” Kế đó, tôi uống một ngụm canh hỏi: “Sư phụ, người có tính trước được là con sẽ bị ban hôn trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng hậu nương nương không?”

Thẩm Hành lắc đầu đáp: “Ta vốn cho rằng chuyện ban hôn này sẽ đến muộn hơn một chút, chẳng ngờ lại sớm như vậy. Xem ra sức khỏe của đương kim Hoàng đế đã tệ lắm rồi, bằng không Hoàng hậu cũng chẳng cần nôn nóng như vậy.”

Tôi hạ thấp giọng hỏi tiếp: “Trong mấy tháng tới thực sự sẽ có chuyện lớn xảy ra chứ?”

Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ “chuyện lớn”.

Thẩm Hành nói: “Con sẽ không thực sự thành hôn với Thái tử đâu. Cho dù có chuyện bất ngờ xảy ra, ta cũng quyết không để A Uyển phải chịu chút ấm ức nào.”

Có lời này của Thẩm Hành, tôi rốt cuộc đã có thể yên tâm được rồi.

Lê Tâm làu bàu: “Hôm nay rõ ràng là Công chúa Văn Dương cố tình tới đây để gây sự với Quận chúa.”

“Công chúa Văn Dương.”

Tôi vốn không muốn nhắc tới chuyện có liên quan tới kiếp trước trước mặt Thẩm Hành, nhưng y đã hỏi thì không trả lời cũng không hay, tôi bèn nói: “Ừm, chính là tình nhân cũ Công chúa Ninh An của sư phụ trong kiếp trước đó.”

Thẩm Hành biến hẳn sắc mặt, vội vàng giải thích: “Làm gì có chuyện đó, A Uyển, ta…” Hơi dừng một chút, y đột nhiên đổi giọng, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Thẩm Yến chỉ có duy nhất một nữ nhân là Tạ Uyển thôi, chưa từng đụng chạm đến người nào khác.”

Rồi y quay qua hỏi Bích Dung: “Hôm nay Công chúa Văn Dương tới đây đã nói những gì vậy?”

Bích Dung liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi khẽ gật đầu thì mới kể lại tường tận mọi chuyện cho Thẩm Hành nghe. Nghe thị kể xong, tôi chợt nhớ ra một việc, bèn nói: “Sư phụ, kỳ thực để Công chúa Văn Dương làm sư nương của con cũng là một lựa chọn không tệ chút nào, chỉ có người mới trị được cái tính khí đó của cô ta thôi. Nếu sư phụ có lòng, con sẽ làm mối giúp cho sư phụ, tuy về mặt thân phận có hơi khó khăn nhưng chúng ta dù gì cũng nên thử một phen.”

Sắc mặt Thẩm Hành trở nên hơi khó coi, mãi một hồi lâu sau y mới khẽ thở dài, nói: “Ta không hề có tâm tư đó.”

Tôi hỏi lại: “Thực sự không ư? Xét về tướng mạo, sư phụ và Công chúa Văn Dương có thể nói là cực kỳ đẹp đôi đấy.”

Thẩm Hành liếc mắt nhìn tôi, không nói năng gì.

Nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ tĩnh lặng.

Tôi nhìn Thẩm Hành, thấy y chợt múc cho tôi một thìa đậu phụ, sắc mặt cứng đờ, nói: “Mới tí tuổi đầu mà đã muốn học người ta làm bà mối rồi ư? Nào, ăn chút đậu phụ đi!”

Tôi ăn ngay một miếng, Thẩm Hành hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Tôi đáp: “Đậu phụ của sư phụ tất nhiên là rất tuyệt rồi.”

Lời còn chưa dứt, Bích Dung và Lê Tâm đã không kìm được bật cười khúc khích, sắc mặt Thẩm Hành cũng từ từ dãn ra, bên trên còn dần xuất hiện một nụ cười. Mãi tới lúc này tôi mới ý thức được rằng mình nói thế có phần không ổn lắm[1], bèn trề môi chữa lại: “Đậu phụ mà sư phụ làm mùi vị quả thực rất tuyệt.”

[1] Trong tiếng Trung “ăn đậu phụ” là tiếng lóng, ví dụ như nói “ăn đậu phụ” của người nào thì chính là chỉ việc sàm sỡ người đó.

Thẩm Hành lại múc cho tôi mấy thìa đậu phụ nữa, cười nói: “Rất tuyệt thì hãy ăn nhiều một chút. Nếu con thích, sư phụ sẽ làm cho con ăn cả đời.”

Tôi loáng thoáng cảm thấy những lời này của Thẩm Hành hơi có vấn đề, nhưng cụ thể vấn đề nằm ở đâu thì tôi nhất thời lại không thể nói ra được.

Chẳng biết là do ăn nhầm cái gì, đang lúc canh ba nửa đêm tôi lại đột nhiên đau bụng, từng cơn đau quặn thắt truyền tới khiến tôi có cảm giác như đang bị người ta xoắn ruột mình lại vậy. Tôi ôm bụng bò xuống giường, giọng nói của Bích Dung lập tức vang lên: “Quận chúa, người muốn uống nước ư?”

Tôi cất giọng thều thào: “Ta đau bụng quá.”

Bích Dung vội vàng nói: “Để nô tỳ đi gọi Thẩm công tử qua đây.”

Tôi nói: “Chỉ là đau bụng thôi, không cần phải làm phiền tới sư phụ ta như thế. Đỡ ta vào nhà xí là được rồi.”

Bích Dung ngồi xuống xỏ giày cho tôi, lại khoác cho tôi chiếc áo lông cáo tuyết lên người, sau đó đỡ tôi ra ngoài. Tôi ngồi trong nhà xí suốt một hồi lâu, bụng rốt cuộc đã không còn đau nữa. Tôi đưa tay về phía chiếc bàn con ở bên cạnh lần mò một chút rồi bèn nói: “Bích Dung, hết giấy chùi rồi, mau đi lấy một ít về đây cho ta.”

Bích Dung vừa mới rời đi được một lát, tôi liền phát hiện có một xấp giấy chùi để ở bên dưới chiếc bàn.

Sau khi lau chùi xong xuôi tôi bèn rời khỏi nhà xí. Lúc này từng cơn gió lạnh ào ào thổi lại, mà vừa rồi tôi lại quên mất không mang theo lò sưởi cầm tay, liền cảm thấy buốt giá vô cùng, chỉ biết kéo chặt áo lông cáo tuyết lại một chút.

Đợi một lát, vẫn chưa thấy Bích Dung trở lại, tôi bèn xoa hai tay vào nhau cho bớt giá.

Đêm nay không trăng, trời tối đen như mực, dù xung quanh có đôi ba ngọn đèn lồng nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Lại một lát nữa trôi qua, Bích Dung rốt cuộc đã quay trở lại. Thị cầm mấy tờ giấy chùi trong tay, toàn thân đều đang run lên lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, hình như vừa phải trải qua một phen sợ hãi ghê gớm.

Tôi nói: “Khỏi cần nữa, hóa ra giấy chùi được để bên dưới bàn.”

“Quận… Quận chúa…” Bích Dung run lập cập nói.

Tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bích Dung ghé lại gần tôi thêm một chút, đáp: “Vừa rồi khi đi ngang qua rừng đào, em nghe thấy những tiếng gào thét thê lương, thực là đáng sợ lắm!”

Tôi hơi sững người. “Sao ngươi lại đi ngang qua rừng đào? Trong vương phủ có một quy củ là sau giờ Hợi bất cứ người nào cũng đều không được đi vào rừng đào, Lê Tâm chưa nói với ngươi sao?” Tôi hơi cau mày, hỏi tiếp: “Mà ngươi có nghe được tiếng gào thét đó cụ thể là gáo thét về cái gì không?”

“Bích Dung lo Quận chúa phải dùng giấy chùi gấp nên mới chọn con đường tắt qua rừng đào để đi.” Sắc mặt Bích Dung tái thêm mấy phần, đôi bờ môi run lên lẩy bẩy. “Nghe giọng nói thì đó hình như là một nam nhân… Nội dung cụ thể Bích Dung không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ.” Vừa nói thị vừa đưa mắt liếc tôi, lại nuốt một ngụm nước bọt. “Hình như là có ý mắng Vương gia và Vương phi, còn mắng cả Thế tử và Quận chúa nữa.”

“Mắng cả cha, mẹ, huynh trưởng và ta nữa ư?”

Bích Dung khẽ gật đầu.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa ta đi xem thử nào.”

Bích Dung do dự nói: “Nhưng chẳng phải Quận chúa vừa nói là sau giờ Hợi thì không được…”

Tôi nói: “Quy củ là do con người đặt ra.” Hơn nữa tôi còn biết rõ nguyên nhân trong chuyện này, đó là cha đã mời cao nhân về bố trí trận pháp trong rừng đào, nhưng trận pháp chỉ có thể dùng được một lần, cha lo người dưới đi bừa vào sẽ khiến trận pháp bị phát động nên mới đặt ra quy củ như vậy.

Khi tôi và Bích Dung đi vào trong rừng đào, rừng đào vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù. Tôi bèn hỏi: “Ngươi vừa mới nghe thấy tiếng gào thét ở đâu vậy?”

Bích Dung nhỏ giọng đáp: “Ở phía trước thêm một chút nữa.”

Sau khi đi thêm được chừng mười bước chân, Bích Dung nói: “Chính là chỗ này rồi, em vẫn còn nhớ kĩ gốc đào này.”

Tôi hết nhìn trái lại ngó phải nhưng vẫn chẳng nghe thấy âm thanh quái dị nào, xung quanh chỉ có những cơn gió thổi tới “vù vù” không ngớt, khiến tôi lạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập. Tôi đang định bảo Bích Dung là có thể thị đã nghe nhầm thì một tiếng kêu đầy vẻ thê lương đột ngột vang lên…

“Súc sinh! Trả lại thân phận cho ta! Tiêu Việt! Ngươi sẽ không được chết một cách tốt đẹp đâu! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp bị hành hạ ở dưới mười tám tầng địa ngục!”

Tiêu Việt chính là tên húy của cha tôi, nghe thấy có người mắng chửi cha như vậy, tôi không khỏi cảm thấy khá kinh ngạc.

Bích Dung căng thẳng kéo tay tôi.

“Quận chúa, chính là giọng nói này đấy.”

Tôi nhìn quanh tứ phía, thấy giọng nói này vang lên từ dưới chân mình. Tôi biết bên dưới rừng đào này có mật đạo, nhưng lại không biết là ở đó có người, hơn nữa nghe giọng điệu của người này thì dường như có thù oán rất sâu đậm với cha.

“Quận chúa, bây giờ nên làm sao đây?”

Đã sống trong vương phủ bao nhiêu năm như thế, tôi đương nhiên biết rõ để có thể từ một thường dân áo vải trở thành một vị vương gia, cha đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn, thủ đoạn ắt cũng chẳng sạch sẽ gì. Nhưng có tòa phủ đệ nào mà không ẩn giấu một số bí mật đây?

Tôi đã vô tình phát hiện ra một góc nhỏ của bí mật nhưng lại chẳng có tâm trạng đâu mà đi điều tra xem người bị nhốt bên dưới kia rốt cuộc là ai.

Tôi suy nghĩ một chút rồi bèn nói: “Quay về thôi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.”

Bích Dung chắc hẳn cũng là một người rất thông minh, chỉ sau một thoáng đã bình tĩnh trở lại. “Dạ vâng, Quận chúa.”

Ngày hôm sau tôi cáo bệnh với bên ngoài, cự tuyệt tiếp khách, vương phủ liền trở nên thanh tịnh hẳn. Trận tuyết kéo dài suốt mấy ngày liền rốt cuộc đã ngừng rơi, ngoài sân bây giờ phủ dày tuyết trắng, những cành cây khẳng khiu cũng đều trĩu nặng dưới màu trắng tinh khôi.

Tôi có chút ngẩn ngơ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mãi tới khi Bích Dung khẽ gọi một tiếng tôi mới tỉnh táo trở lại.

“Cái gì cơ?”

Bích Dung nhỏ giọng hỏi: “Thẩm công tử đang hỏi chuyện Quận chúa đấy.”

Tôi ngước mắt nhìn, tức thì bắt gặp ngay ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Thẩm Hành. “Sư phụ vừa hỏi con cái gì vậy?”

Thẩm Hành không trả lời, lẳng lặng đặt hai ngón tay lên cổ tay tôi, tôi cũng rất phối hợp, để ngang cổ tay ra cho y bắt mạch. Một lát sau y mới nói: “Thân thể chỉ hơi yếu đi một chút thôi, không có gì đáng ngại, có phải đêm qua con ngủ không ngon không?”

Hơi dừng một chút, y lại hỏi: “Bích Dung, đêm qua ngươi có đốt hương an thần không thế?”

Bích Dung đáp ngay: “Dạ có. Có điều nửa đêm hôm qua Quận chúa đột nhiên đau bụng, phải vào nhà xí một chuyến, có lẽ là đã bị lạnh.”

“Đau bụng?” Thẩm Hành nhíu chặt đôi mày. “Sao không cho người đi gọi ta tới?”

Bích Dung nói: “Quận chúa không cho phép…”

Tôi rụt tay về, uể oải ngáp dài một cái, nói: “Đó đâu có phải là bệnh tật gì ghê gớm, lại đang nửa đêm, con thực không muốn làm phiền sư phụ. Hơn nữa, sau khi đi nhà xí con cũng thấy ổn rồi, không còn vấn đề gì nữa.”

Thẩm Hành bỗng hỏi một câu chẳng chút liên quan: “Hôm nay là mùng Mười rồi nhỉ?”

“Dạ phải.”

Thẩm Hành thở dài một tiếng, nói: “Đêm qua con bị đau bụng có lẽ không phải do ăn nhầm thứ gì đó đâu, mà chỉ vì kỳ kinh của con sắp tới thôi. Mỗi tháng cứ vào dịp này là con sẽ lại bị như vậy, đây là điều khó có cách nào tránh khỏi.”

Thẩm Hành mà không nói thì tôi cũng chẳng nhớ nổi chuyện này. Giờ đã là mùng Mười, kỳ kinh của tôi quả thực sắp tới rồi.

“Mấy ngày nay con phải chú ý đấy, đừng để bị lạnh. Bích Dung, đi bảo nhà bếp nấu một ít nước đường đỏ đi, mấy ngày tới nhớ phải chuẩn bị sẵn thứ này để phòng khi dùng đến.”

Bích Dung đáp “vâng” một tiếng.

Thị vừa mới ra đến cửa thì lại bị Thẩm Hành gọi lại. “Thôi, để ta tự nấu. Mỗi lần đầu bếp đều cho quá nhiều đường đỏ, mà thứ nước đường đỏ này ngọt quá lại không hay.”

Sau khi Thẩm Hành rời đi, Bích Dung che miệng cười nói: “Chuyện của Quận chúa, Thẩm công tử bao giờ cũng muốn tự tay làm như thế cả.”

Tôi nói: “Có một vị sư phụ như vậy quả thực là cái phúc ba đời của ta.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã không kìm được cau mày lại.

Kỳ thực Thẩm Hành đối xử với tôi tốt như vậy xét cho cùng vẫn là vì Tạ Uyển mà thôi. Tuy Tạ Uyển là kiếp trước của tôi, nhưng bây giờ tôi mới chỉ có một nửa ký ức của kiếp trước, đồng thời lại khá bất mãn với những chuyện trong kiếp trước nữa, thành ra tuy rõ ràng là cùng một người nhưng tự nơi đáy lòng tôi lại không cảm thấy như vậy.

Có điều cũng chẳng sao, chỉ cần y có thể tiếp tục gảy đàn cho tôi nghe, dạy tôi các môn học vấn, hằng ngày lại nấu đồ ngon cho tôi ăn, như thế, bất kể y đối tốt với tôi là vì nguyên nhân gì thì cũng đều không liên quan đến tôi là mấy.

Tôi ngồi trong phòng mãi cũng buồn chán, bèn khoác chiếc áo lông cáo tuyết lên người chuẩn bị ra ngoài đi lại một chút cho khuây khỏa.

Hạ nhân trong vương phủ quả là cần mẫn, chỉ trong vòng một buổi sáng mà tuyết trên mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ. Khi đi ngang qua rừng đào, Lê Tâm nhỏ giọng làu bàu ở sau lưng tôi: “Thời tiết bây giờ thật là lạnh quá, chẳng biết với sức khỏe của Quận chúa liệu có chịu đựng nổi không nữa.”

Bích Dung nói: “Dù gì thì cũng tốt hơn là cứ ở mãi trong phòng, xét cho cùng cần ra ngoài đi lại một chút mới được.”

“Nói vậy cũng đúng.” Sau đó Lê Tâm chợt lộ vẻ thần bí nói: “Quận chúa, người có biết chuyện trong rừng đào này có ma không?”

Tôi dừng chân, ngoảnh đầu nhìn Lê Tâm. “Có ma? Là sao vậy?”

Lê Tâm ngó nghiêng xung quanh một lát, sau đó mới ghé đến gần, hạ thấp giọng nói: “Em cũng chỉ nghe người khác kể thôi, rằng cứ vào lúc nửa đêm là bên trong rừng đào này lại vang lên những tiếng gào khóc nghe thê lương tột độ, âm thanh đó thật có thể dùng từ ‘quỷ khóc ma gào’ để hình dung. Quận chúa thử tưởng tượng mà xem, đang lúc nửa đêm rừng đào này tối đen như mực, xung quanh lại có tiếng gió rít vù vù, tự nhiên gặp phải tình cảnh như thế dù là một trang nam tử cũng sẽ sợ đến nổi sởn cả gai ốc chứ chẳng chơi.”

Tôi với Bích Dung nghe thấy thế thì liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết rõ Lê Tâm đang nói tới âm thanh mà chúng tôi nghe được đêm qua.

Tôi thoáng lộ vẻ trầm ngâm hỏi: “Ngươi nghe ai kể vậy?”

Lê Tâm đáp: “Dạ, là Vân Nương ở nhà bếp.”

Tôi lại hỏi: “Đã có bao nhiêu người biết chuyện này rồi.”

“Chắc là không ít đâu, lần đó Vân Nương bị dọa cho đổ bệnh, phải nằm giường mất mấy ngày, sau đó thì gặp ai cũng kể.” Lê Tâm chớp chớp mắt, nói: “Quận chúa, hay là đêm nay chúng ta đi thăm dò thử một phen nhé!”

Tôi đưa mắt liếc thị. “Không phải ngươi vừa mới kêu là trời lạnh sao? Nửa đêm ra ngoài, lúc quay về chắc ta đông cứng thành đá mất.”

Lê Tâm ủ rũ nói: “Nói vậy cũng phải.”

Tôi thu ánh mắt về, trong lòng thầm có những tính toán riêng. Tôi vốn định giả bộ không biết gì về chuyện này, cha mà không nói thì tôi cũng không muốn biết, nhưng bây giờ tin đồn đã lan ra, kiểu gì cũng sẽ có người không kìm nổi lòng tò mò mà tới rừng đào tra xét, đến lúc đó lỡ như có kẻ nào xui xẻo đụng phải cơ quan rồi phát hiện ra người trong mật đạo, vậy thì hậu quả thực khó lòng lường trước.

Tôi phải đi nhắc nhở cha mới được.

Vương phủ đã có quy củ mà Vân Nương không chịu tuân theo, đương nhiên là phải trừng phạt, hơn nữa còn phải phạt nặng để giết gà răn khỉ.

Tôi nói: “Cha ra ngoài từ hồi sáng, bây giờ chắc đã về rồi. Chúng ta qua đại sảnh xem thử xem sao.”

Khi sắp tới đại sảnh, tôi tinh mắt phát hiện lúc này bên ngoài đại sảnh có không ít thị vệ trong cung. Tôi đếm thử số lượng thị vệ, thấy bề ngoài tổng cộng có mười tám người, còn trên thực tế có bao nhiêu thì tôi đương nhiên không thể nào biết được.

Dựa theo quy củ của Thiên Long triều, Hoàng tử ra ngoài được phép mang theo mười tám thị vệ đeo đao trong đội nghi trượng, còn Thái tử thì được phép mang hai mươi tư người. Nhìn tình hình bây giờ mà xét, người bên trong chắc hẳn là tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử đang ở đây, vậy nhất định là có chuyện quan trọng cần bàn với cha rồi.

Tôi nhủ thầm bây giờ mình đi vào rõ ràng là không tiện lắm, liền chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này cửa lại mở ra, cha tiễn tam Hoàng tử ra ngoài. Khi nhìn thấy tôi, cha hơi cau mày lại. Tôi vội vàng bước tới hành lễ.

Tam Hoàng tử đưa tay tới đỡ hờ tôi một chút. “Quận chúa đã sắp trở thành hoàng tẩu của ta rồi, người một nhà sao còn hành lễ như thế? Mau đứng dậy đi!”

Bích Dung và Lê Tâm lập tức đỡ tôi đứng dậy.

Tôi cười nói: “Điện hạ thật khách sáo quá!” Tư Mã Cẩn Du kêu tôi cẩn thận tam Hoàng tử, nhưng tôi thấy vị tam Hoàng tử này quả là nho nhã lễ độ, chẳng hề có vẻ gì là đáng sợ cả. Có điều tôi vẫn chưa quên một câu nói, đó là “chó không sủa mới là chó hay cắn người”.

Người của hoàng gia một khi cắn người thì lại càng ghê gớm.

Tôi cũng không muốn dây dưa thêm với tam Hoàng tử, bèn quay qua nói với cha: “Con gái thấy cha thời gian vừa rồi mệt mỏi quá độ nên đã tự tay hầm cho cha một chén canh sâm, đợi lát nữa sẽ mang đến đây cho cha.” Dứt lời, tôi hơi khom người. “Con gái xin được cáo lui trước.”

Tôi còn chưa đi được mấy bước, tam Hoàng tử đã gọi tôi lại.

Tôi xoay người, thấy hắn ta đang nhìn chòng chọc vào mình bằng ánh mắt nóng bỏng, sắc mặt cha thì có vẻ không được dễ coi cho lắm.

“Chiếc áo lông cáo trên người Quận chúa xem chừng không tệ, chẳng hay có nguồn gốc từ giống cáo nào thế?”

Tôi hơi sững người ra một chút, trước đây từng nghe Công chúa Vinh Hoa kể tam Hoàng tử rất thích da lông động vật, trong phủ Hoàng tử có cất giấu không ít món đồ hiếm lạ, trong khi đó cáo tuyết Thiên Sơn tuy rằng trân quý, nhưng với sự sành sỏi của tam Hoàng tử thì không có lý nào lại không nhận ra.

“Dạ bẩm điện hạ, là… cáo tuyết Thiên Sơn.”

Vẻ mặt không có chút biến hóa nào, tam Hoàng tử đưa tay sờ cằm nói: “Hình như ta chưa từng nghe nói tới giống cáo này bao giờ.”

Tôi lại sững người ra lần nữa.

Giống cáo này ngay đến Công chúa Vinh Hoa cũng biết, chẳng có lý do gì mà tam Hoàng tử lại không biết, chuyện này thực là kỳ lạ quá chừng. Tôi cố đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, hơi khom người trước tam Hoàng tử, sau đó cùng Bích Dung và Lê Tâm rời đi.

Lê Tâm cười hì hì, nói: “Thẩm công tử đúng là lợi hại, không ngờ lại kiếm được một chiếc áo lông cáo mà ngay đến tam Hoàng tử điện hạ cũng chẳng thể nhận ra nguồn gốc.”

Sau khi trở về tiểu viện của mình, Lê Tâm đi bưng nước đường đỏ tới cho tôi, bên cạnh tôi bây giờ chỉ còn lại một mình Bích Dung. Tôi thấy Bích Dung có vẻ muốn nói lại thôi, bèn bảo: “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Quận chúa có cảm thấy giọng của tam Hoàng tử điện hạ nghe khá quen không?”

Tôi nhướng mày lên. “Ngươi từng nghe thấy ở đâu rồi?”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây mới là lần đầu tiên Bích Dung gặp tam Hoàng tử.

Bích Dung cắn chặt môi. “Giọng nói bên trong rừng đào đêm qua…”

Nghe Bích Dung nói vậy, tôi tỉ mỉ ngẫm lại, thấy hai giọng nói này quả thực giống nhau tới bảy, tám phần, mà nếu như tam Hoàng tử cũng gào lên như thế, có lẽ sẽ giống nhau đến chín phần luôn.

Tôi lập tức đứng bật dậy, một suy nghĩ lớn gan đột ngột lóe hiện trong đầu.

Tôi nói: “Bích Dung, qua phủ Thế tử mời huynh trưởng của ta tới đây. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, biết chưa?”

Bích Dung khẽ gật đầu.

Khi huynh trưởng tới chỗ tôi thì trời đã sâm sẩm tối, đèn bắt đầu được thắp lên.

Rõ ràng đang trong mùa đông nhưng trên mặt huynh trưởng lại rỉ mồ hôi lấm tấm, thần sắc không giấu được vẻ nóng vội. Chắc hẳn hôm nay huynh ấy đang bận rộn vô cùng, để đến chỗ tôi đã phải tranh thủ thời gian hết mức.

Tôi không dây dưa nhiều, hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm: “Huynh trưởng có biết chuyện trong mật đạo dưới rừng đào có người không?”

Huynh ấy nghe thấy thế thì mặt liền lập tức tái đi.

Tôi nhất thời không thể xác định được huynh ấy tái mặt đi như vậy là vì không biết trong mật đạo có người hay là vì tôi đã vô ý phát hiện ra chuyện này, vừa định hỏi cho rõ thì huynh ấy đã tỏ ra nghiêm túc nói: “A Uyển, chuyện này vô cùng hệ trọng, sau này muội đừng nhắc đến nữa. Vi huynh tự sẽ điều tra rõ ràng, muội không cần quan tâm đến làm gì.”

Nghe huynh ấy nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Trước khi rời đi, huynh trưởng còn dặn dò tôi thêm lần nữa: “A Uyển cứ ở yên trong phủ là được, những chuyện khác đừng để tâm đến. Muội chỉ cần nhớ kĩ một điều, ai cũng đều có thể hại muội, riêng người nhà là không. Bất kể ta và cha mẹ có làm ra những chuyện gì thì A Uyển cũng chỉ cần vô ưu vô lo mà sống là được rồi.”

Xem ra huynh trưởng và cha mẹ thực sự có chuyện giấu tôi, có điều huynh trưởng đã nói như vậy, tôi cũng chỉ đành đáp “vâng” một tiếng.

Cha mẹ và huynh trưởng đã không muốn tôi để tâm đến, vậy tôi không để tâm đến là được, dù sao tính tôi cũng lười, đối với chuyện như vậy căn bản chẳng bao nhiêu hứng thú.

Tiếc là trên đời này có một số chuyện không phải tôi muốn là được, chẳng hặn như chuyện mà huynh trưởng đã dặn vậy. Tôi vốn định coi như không nghe thấy giọng nói đó, song đến cuối cùng lại chẳng thể được như ý nguyện.

Từ sau lần xảy ra chuyện bị Tư Mã Cẩn Du bắt cóc, mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều đưa tay lên sờ chiếc khuy bảo thạch ở dái tai và chiếc vòng bạc ở cổ tay. Đêm nay trước khi đi ngủ tôi cũng làm như thế, có điều lại chẳng thấy chiếc vòng bạc ở cổ tay đâu.

Bích Dung và Lê Tâm đã lục tung cả tiểu viện lên nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng của chiếc vòng bạc đó.

Lê Tâm trầm ngâm nói: “Hôm nay Quận chúa đã đi không ít nơi thì phải.”

Bích Dung tiếp lời: “Chúng ta ra ngoài tìm thử một chút thôi. Quận chúa, người cứ việc yên tâm ở trong phòng, em và Lê Tâm nhất định sẽ tìm được chiếc vòng bạc đó về.”

Lê Tâm cũng cất tiếng phụ họa theo.

Tôi nhớ tới việc hôm nay mình từng tới rừng đào, bèn nói: “Không được tới rừng đào đâu đấy.”

Lê Tâm và Bích Dung đưa mắt nhìn nhau, kế đó đồng thanh đáp: “Dạ, quy củ của vương phủ bọn em đều biết rõ mà.”

Gần nửa canh giờ sau, Lê Tâm và Bích Dung cùng nhau trở về, vừa nhìn sắc mặt ủ rũ của cả hai là tôi liền biết bọn họ vẫn chưa tìm thấy chiếc vòng bạc đó. Xem ra nó đã bị rơi ở trong rừng đào rồi.

Chiếc vòng đó không giống với những chiếc vòng bình thường khác, bởi vì bên trong có giấu ám khi nên chỗ ráp nối rất dễ bị tuột ra. Chắc hẳn hôm nay khi đi ngang qua rừng đào tôi ôm chặt lò sưởi cầm tay quá, thế là cổ tay mới bị ma sát không ngừng, làm chiếc vòng đó tuột ra và rơi mất.

“Các ngươi mau đi nghỉ đi, ta tới chỗ rừng đào tìm thử một chút.”

“Hả?” Bích Dung và Lê Tâm cùng kinh hãi kêu lên: “Không được, không được đâu Quận chúa. Đã muộn như vậy rồi…”

Tôi đưa mắt liếc nhìn bọn họ, Bích Dung vừa tiếp xúc với ánh mắt của tôi thì liền biến hẳn sắc mặt, hình như chợt nghĩ tới điều gì, hai mắt lập lòe không ngớt. Rồi thị đi xách một chiếc đèn lồng tới cho tôi, nói: “Quận chúa nhớ phải cẩn thận đấy.” Sau đó lại quay sang nói với Lê Tâm: “Quận chúa đã nói thế nào thì cứ nghe theo đi.”

Lê Tâm thoáng do dự một chút, cuối cùng mới khẽ đáp “vâng”.

Bích Dung quả là một người thông minh, biết trong rừng đào có bí mật, mà bí mật này tôi có thể biết, nhưng thị thì lại không thể biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương