“Được lắm thằng nhóc này, chú đã bảo có mấy người chúng ta ăn cơm thôi đặt phòng lớn vậy làm gì, làm cả ngày lại là chuyện này.” lời này nghe thì như đang trách móc, nhưng Đường Thượng lại nói với một nụ cười.

Người tinh mắt đều nhìn ra ông vui vẻ cỡ nào.

Phòng riêng này Trương Tẫn Án đặt là phòng lớn nhất của nhà hàng, khoảng chừng hơn 30m2, có hai chiếc bàn tròn, có thể chứa hơn hai mươi người, trang hoàng phong cách quán ăn truyền thống của Trung Quốc, một bên còn có hai chiếc ghế gỗ làm nơi nghỉ ngơi vô cùng cao cấp, ngoài cửa sổ có thể thấy được cao ốc và đường phố thành thị.

Lúc Đường Thượng ngồi xuống còn hoài nghi thằng nhóc này nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao mà có sáu người thôi cũng đặt phòng lớn như vậy.

Hóa ra là vì chuyện này.

“Đây coi như là quà sinh nhật cháu tặng cho đạo diễn Đường rồi.” Trương Tẫn Án uống một ngụm nước chanh.

Đường Thượng còn chưa kịp nói gì, Tưởng Mộng Tâm đã hoa chân múa tay làm thủ thế tạm dừng.

“Ấy đợi đã, anh cả, đây sao mà xem là quà sinh nhật được, bọn em lại chẳng phải do anh mua tới.” Hai tay Tưởng Mộng Tâm đặt trên vai Đường Thượng, “Lúc sinh nhật đạo diễn Đường, quà của anh không được thiếu một món nào, cũng không được nhỏ đâu đấy.

Đạo diễn Đường chú nói xem có đúng không ạ?”
Tưởng Mộng Tâm vừa nhìn là thấy trẻ tuổi hơn tất cả mọi người đang ngồi ở đây, cô mặc một chiếc áo hoodie phối với váy kẻ ô, rất hợp mốt, trong mắt Đường Thượng cô tràn trề sức sống.

Trương Tẫn Án hừ một tiếng: “Nhỏ điên.”
Tưởng Mộng Tâm trốn sau lưng Đường Thượng, cười nói: “Đạo diễn Đường, anh cả muốn đánh cháu kìa.”
Nghe được tên gọi nhỏ điên này đột nhiên mũi Đường Thượng chua xót, lại trông khung cảnh ồn ào này, dường như đã trở về khoảng thời gian đang quay “Hoa mai cốt” ấy.

“Hoa mai cốt” là phim cổ trang, mà lúc đó kỹ thuật hậu kỳ chưa được tốt như bây giờ nên phải chọn cảnh thật để quay, chủ yếu là ở ngoại ô.

Có những lúc cả đêm không kịp về khách sạn, mọi người bèn ngủ trong lều cùng nhau, trong đó có trắc trở gì cũng không nhắc nữa, dù sao cũng khổ hết rồi.

Ngày Trương Tẫn Án đóng máy cũng là ngày cả bộ phim kết thúc, tất cả mọi người trong đoàn phim đều đến và cùng đi ăn BBQ, gửi lại những việc từng trải trong suốt năm tháng qua của họ bằng gió biển.

Tưởng Mộng Tâm là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn, lúc quay phim cô còn đang học lớp 11, thông minh năng động vô cùng, mọi người đều chăm sóc cô như em gái, còn Đường Thượng thì đối xử với cô như con.

Tưởng Mộng Tâm thích nhất là dính lấy Trương Tẫn Án, ngày nào cũng tìm anh cãi lộn, Trương Tẫn Án cũng có cầu tất ứng, quậy với cô, mọi người thì không thèm khuyên bảo mà xem hai người vui cười.

Cứ đến cuối cùng, Trương Tẫn Án sẽ gọi cô là nhỏ điên.

“Ba năm qua rồi, nhỏ điên đã trưởng thành rồi.” Đường Thượng hít mũi, vui lòng vỗ mu bàn tay Tưởng Mộng Tâm, “Dạo này ở đại học thế nào?”
“Dạ vừa học vừa nhận vai hầu của mấy vở kịch để học lỏm.

Đợi tốt nghiệp xong cháu sẽ đến tìm đạo diễn Đường.” Tưởng Mộng Tâm cười tít mắt mà nói, hai búi tóc tròn trên đầu còn lắc lư một cái, “Chú có chào đón cháu không!”
“Được, cháu đến lúc nào chú cũng chào đón, nhưng mà vẫn phải xem diễn xuất.”
Tưởng Mộng Tâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh Đường Thượng, ngửa mặt lên trời nói: “Hả… Còn phải thử vai à…”
Thấy cô như vậy mọi người đều cười rộ lên, cười xong một trận Đường Thượng vẫy tay: “Được rồi, được rồi, chỗ chú bị chắn thành hình gì rồi, mau ngồi xuống cả đi.”
Mọi người vâng lời ngồi xuống.


Người đã lâu ngày không gặp nên đương nhiên chuyện để nói cũng nhiều, căn phòng chưa một giây yên tĩnh.

Tô Chí Dương ngồi xuống cạnh Trương Tẫn Án, tiện thể chào hỏi Lý Cường: “Hi, anh Cường.”
Lý Cường hỏi: “Bây giờ là tháng bảy mà cậu mặc áo dài tay? Không nóng à?”
Trương Tẫn Án cầm ly thủy tinh lên, vừa uống nước vừa liếc anh một cái, nhìn qua thì đúng là rất nóng — Áo sơ mi dài tay sọc đỏ và vàng, phối với quần cạp cao.

Trương Tẫn Án hiểu Tô Chí Dương, người này mặc đồ theo trào lưu, thịnh hành cái gì anh mặc cái đó mà chẳng hề bận tâm nhiệt độ bên ngoài là 29 độ.

Quả nhiên Tô Chí Dương nói: “Không nóng, đây là phong cách Hồng Kông dạo này đang nổi đó.

Mấu chốt của phong cách này chính là đóng thùng, dù có tụt hay không cũng phải đeo thêm thắt lưng.”
Trương Tẫn Án đặt ly nước xuống, hỏi: “Cậu tự lái xe đến à? Chị Bành đâu?”
Chị Bành là người đại diện của của Tô Chí Dương, người này khác với Lý Cường, chắc là vì đã có hai đứa con nên tính cách chị đã cọ xát nhiều, trước giờ chưa từng thấy chị nổi nóng, ôn hòa cực kỳ.

Mấy lần Trương Tẫn Án cứ tưởng Tô Chí Dương là con của chị.

Tô Chí Dương: “À, chị Bành nói nhà chị có việc, tớ ăn xong rồi gọi cho chị đến đón là được.”
Lý Cường nói thẳng: “Phiền cô ấy như vậy làm gì? Cậu đi cùng bọn anh là được rồi thây?”
“Đúng đó, chỉ cách có hai con phố thôi chứ mấy.” Trương Tẫn Án nói.

Tô Chí Dương nghe vậy mừng hết lớn: “Hầy, tớ vốn không định làm phiền hai người.

Nếu hai người đã nhiệt tình như vậy thì tớ đành cung kính không bằng tuân lệnh thôi.”
Trương Tẫn Án híp mắt, quay đầu nói với Lý Cường: “Thật ra nghĩ lại thì, hai con phố, cũng khá phiền đấy anh.”
Tô Chí Dương: “?”
Lý Cường gật đầu, xoay xoay cổ tay: “Phải, anh lái xe cả một ngày cũng mệt rồi, muốn về nhà nghỉ sớm một chút.”
Tô Chí Dương kéo đầu Trương Tẫn Án lại: “Đừng đừng đừng em sai rồi anh cả, em không tự đắc nữa.”
Lúc này phục vụ bước vào, đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn.

“Đồ ăn đến rồi, mọi người ăn đi ăn đi.” Đường Thượng vui vẻ nói.

“Đương nhiên phải ăn rồi, hôm nay ảnh đế của chúng ta mời cơm đó!” Tưởng Mộng Tâm nâng ly nước sôi để nguội lên hướng về phía Trương Tẫn Án, “Cảm ơn anh cả nhé, em cạn trước để kính anh.” nói xong thì uống hết một ngụm.

Tô Chí Dương lập tức đứng lên: “Nào nào nào, muốn cạn thì mọi người cùng cạn, bữa hôm nay có thể nói là đoàn phim “Hoa mai cốt” liên hoan một lần nữa.” nói rồi nâng ly lên, “Trừ người lái xe và người không thể uống rượu, còn lại đều làm vài ly đi!”
“Cạn ly!” Mọi người cùng đứng lên chạm ly vài cái trong không khí, uống vài ngụm rồi ngồi xuống.

Trương Tẫn Án cũng đang muốn ngồi thì bị gọi lại.

Thấy tiền bối đóng chị cả của anh ở trong phim đang gọi anh: “Ô kìa, Tẫn Án, em uống ít quá vậy? không giống em lắm đâu.”
Trương Tẫn Án vừa định trả lời, Tô Chí Dương cạnh anh đã giành nói trước: “Đúng thế, hôm nay chính cậu gọi mọi người tới, cậu chính là chủ xị, lại còn là ảnh đế, uống có tí xíu vậy giống lời cậu nói à?”
Mọi người đều nhìn về phía Trương Tẫn Án, hùa với Tô Chí Dương bắt đầu mời rượu.

Trương Tẫn Án giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng đã bắt đầu cân nhắc hay là đến lúc đó thả luôn thằng này trên đường, để cậu ta tự về đi.


Tô Chí Dương hoàn toàn không biết vận mệnh của mình sắp bị viết lại, còn đang miệt mài mà kéo Trương Tẫn Án xuống nước: “Chí ít cũng cạn một ly đi? Uống một ly uống một ly, uống một ly uống một ly.”
“Thôi được, hôm nay đang vui.” Trương Tẫn Án cầm ly lên một hơi cạn sạch, “Vậy được rồi chứ.”
“Tớ thấy một ly vẫn hơi ít.” Tô Chí Dương nói.

Trương Tẫn Án cười nhẹ, đến bên tai Tô Chí Dương nói: “ Tớ thấy cậu muốn nếm thử mùi vị đi bộ về nhà.”
Nụ cười của Tô Chí Dương dần dần cứng đờ: “… Tớ sai rồi, tớ uống giúp cậu, tớ uống giúp cậu.”
Lúc này Trương Tẫn Án mới vừa lòng mà gắp đồ ăn ăn.

Những người khác không biết Trương Tẫn Án nói gì, vẫn không ngừng thúc giục Tô Chí Dương hô hào để Trương Tẫn Án uống thêm mấy ly.

Tô Chí Dương lắc đầu liên tục, điên cuồng nhìn trộm Trương Tẫn Án, anh tự biết bản thân đã chảy bao nhiêu mồ hôi lạnh: “Thôi thôi, uống rượu nhiều cũng không tốt, ngày mai cậu ấy có việc, chúng ta ăn cơm đi.”
Rốt cuộc mọi người đều là người rõ lý lẽ, cũng không khuyên tiếp nữa, vui vẻ mà ăn thức ăn.

“Tớ làm tốt chứ hả?” Tô Chí Dương nhỏ giọng nói.

“Cũng tạm được.” Trương Tẫn Án ăn xong một miếng thịt bò.

Mọi người cứ thế vừa trò chuyện vừa ăn uống, ăn được khoảng nửa tiếng thì có vài người vội đi trước, cũng có không ít người ngừng động đũa, ăn không nổi nữa.

Kế tiếp lại là thời gian nói chuyện phiếm, Lý Cường ra ngoài hút thuốc, vừa mới đi Tưởng Mộng Tâm đã chiếm chỗ.

Tưởng Mộng Tâm cười nói: “Anh cả bây giờ anh nổi lắm.

Bạn cùng phòng của em đều biết anh, có người còn là fan anh nữa.”
Tô Chí Dương ngắt lời: “Hầy, có gì lạ đâu? Ông này có lúc nào không nổi?”
Trương Tẫn Án liếc Tô Chí Dương: “Ít nói nhảm ăn nhiều cơm, ít chơi game đọc nhiều sách.”
Tưởng Mộng Tâm vui xỉu, hỏi tiếp: “Anh cả, em nghe anh nói trong phỏng vấn là bộ phim tiếp theo sẽ đóng cùng chị Cố ạ?”
Trương Tẫn Án lắc lắc cái ly, trả lời rất chính thức: “Đã quay xong, sắp được phát sóng rồi, dự tính là sáu tháng cuối năm.”
Tô Chí Dương tò mò: “Tớ bảo này, cậu không hẹn hò với Cố Nhất Nhu thật hả?”
“Tớ với chị ấy là quan hệ thuần khiết trong sạch.” Trương Tẫn Án chậc một tiếng, “Cái khác không nói, cô Cố thật sự là đồng đội mạnh nhất, có cơ hội thì bốn người bọn mình chơi bài đôi.”
Tưởng Mộng Tâm: “?”
Trương Tẫn Án: “Anipop cũng được.”
Tô Chí Dương xua tay từ chối: “Không được không được.”
Tưởng Mộng Tâm cười vài tiếng rồi lại thở dài: “Ài… Em không đủ tuổi, không thì chắc chắn đã thử vai nữ phụ “Ám ẩn” rồi.”
Trương Tẫn Án nhướng mày: “Em biết “Ám ẩn” đang tìm người?”
Tưởng Mộng Tâm gật đầu: “Dạ biết, đạo diễn Đường từng hỏi em.

Em thấy đề tài này khá thú vị nên đi mua tiểu thuyết về đọc, sau đó lại muốn đóng, ầy, tiếc quá.”
“Đạo diễn Đường cũng hỏi tớ, tớ kẹt lịch nên không đi được.” Tô Chí Dương hỏi tiếp, “Đã quyết định xong diễn viên rồi hả?”
“Trừ nam phụ ra thì đều đã quyết định xong rồi.” Trương Tẫn Án nói.


“Nam phụ Thôi Trì!” Tưởng Mộng Tâm nghe đến nam khách quý khiến người rung động thì phấn khởi hơn, lại nghiêm túc lên, “Thôi Trì đúng là khó chọn, vừa đẹp trai vừa có kỹ thuật diễn, quan trọng nhất là diễn viên còn có thể tiếp nhận thù lao ít.

Nhưng thông thường người có thể có những yêu cầu của Thôi Trì lại đều là cấp bậc idol… Cơ mà diễn xuất của idol…”
Ba người cùng im lặng, lúc Lý Cường bước vào nhìn thấy ba người cúi đầu chẳng nói gì thì khó hiểu nói: “Ba đứa đang thi xem ai đờ người hơn à?”
“Anh Cường về rồi.” Tưởng Mộng Tâm đứng lên muốn nhường chỗ.

“Không sao em ngồi đi, anh xuống trung tâm thương mại dưới lầu mua chút đồ, mấy đứa nói chuyện tiếp đi.” Lý Cường cầm ví tiền rồi đi mất.

“Thôi, đến lúc đó anh nhìn lại xem, không nói chuyện này nữa, đổi chuyện khác nói.” Trương Tẫn Án nói.

Tô Chí Dương hơi ghé sát vào, dựng lỗ tai lên: “Nói dưa nhà ai?”
Tưởng Mộng Tâm búng tay một cái: “Có phải chuyện minh tinh A kia đi hộp đêm một mình không?”
Tô Chí Dương: “Anh cũng thấy tin này, dữ thiệt, có người yêu rồi còn dám đi hộp đêm.”
Tưởng Mộng Tâm xí một cái: “Đúng là tên cặn bã.”
Hai người nhìn Trương Tẫn Án với ánh mắt chờ mong, chờ mong anh nói ra nội tình của quả dưa, kết quả lại thấy Trương Tẫn Án lấy di động ra: “Mấy người chơi Anipop không?”
Tô chí dương: “?”
Tưởng Mộng Tâm: “?”
Chờ cơm nước xong đã sắp tám giờ.

Mọi người ai về nhà nấy, cùng đường thì tiện thể đưa nhau về.

Một lát nữa Tưởng Mộng Tâm còn phải đến trường, suy cho cùng cũng là con gái, lại không có người đại diện đi cùng, Trương Tẫn Án bèn mang cô lên xe, Tô Chí Dương và Tưởng Mộng Tâm ngồi ở hàng ghế sau, bốn người trong xe vẫn coi như dư dả.

Tô Chí Dương vỗ ghế dựa: “Tẫn Án, sao cậu không đổi cái xe đi, con này đã nhiều năm rồi thì phải?”
“Không có tiền.” Trương Tẫn Án nói.

“Cậu không có tiền? Nói giỡn à?” Tô Chí Dương nói.

Trương Tẫn Án quay đầu nói với phía sau: “Thật sự là không có tiền, số dư chỉ có ba mươi nghìn, không tin cậu hỏi anh Cường.”
Lý Cường gật đầu: “Anh làm chứng.”
Tưởng Mộng Tâm kinh ngạc: “Không thể nào? Anh là ảnh đế mà, thù lao một bộ phim cao bao nhiêu? Tiền đó thì sao? Anh dùng làm gì rồi?”
Trương Tẫn Án nhắm mắt nghỉ ngơi: “Mua xe riêng tự mình chạy, mua căn hộ, hết tiền rồi.”
“Đợi đã.” Tô Chí Dương lại ngờ vực, “Cậu mua xe thì thôi chứ mua căn hộ làm gì? Căn nhà hai lầu vẫn không đủ cho cậu ở?”
Tưởng Mộng Tâm cười xấu xa: “Không phải là em có chị dâu đấy chứ? Phải không anh cả?”
Tô Chí Dương hiểu ngay, vỗ lưng ghế phụ lái: “Được lắm Trương Tẫn Án, bí mật yêu đương cơ à?”
“Bí cái rắm.” Trương Tẫn Án bị hai người này làm cho bật cười, “Mua để lúc về hưu có thể cho thuê kiếm tiền.”
“Về hưu?” Lời này còn làm Tô Chí Dương kinh ngạc hơn so với việc công khai tình yêu, “Cậu, cậu cũng lo xa quá đi?”
“Chuyện trong vòng giải trí ai biết được, thay đổi chỉ trong nháy mắt.” Trương Tẫn Án cười nhạt, “Nói không chừng hôm nay là tin tức của người khác, ngày mai dưa lại đến đầu cậu ngay, ngày kia là cậu rời khỏi vòng.”
“Ầy… Nói vậy cũng đúng thật.” Tô Chí Dương gãi đầu.

“Tại sao?” Tưởng Mộng Tâm lại khó hiểu, “Chỉ cần không làm những chuyện để bị nói là được rồi mà?”
Trương Tẫn Án nâng một mí mắt lên, nhìn kính chiếu hậu sau đó lại khép lại.

Tô Chí Dương giải thích cho Tưởng Mộng Tâm: “Sở dĩ bây giờ nhóc con em nghĩ như vậy là vì vòng xã giao hiện giờ của em chỉ là những người trong đoàn phim tụi mình, vẫn chưa gặp được người khác.

Đợi tương lai em học đại học ra, em nhận phim điện ảnh cũng được, nhận phim truyền hình cũng được, đều phải đi xã giao, ngoài xã giao bản thân muốn, xã giao bất đắc dĩ lại càng nhiều hơn.

Mà trong giới giải trí không phải ai cũng có thái độ đoan chính như tụi mình, còn sẽ dạy em đạo lý vũng nước giới giải trí rất sâu.”
“Vậy không để ý đến mấy người đó không phải là được rồi ạ?” Tưởng Mộng Tâm vẫn khó hiểu.


Bấy giờ Trương Tẫn Án mới chầm chậm nói: “Nếu người đó là đạo diễn bộ phim tiếp theo của em thì sao? Là diễn viên phối hợp với vai diễn của em thì sao? Em bất hòa với họ, họ không nói gì em, nhưng bị người ngoài giới nhìn thấy, sẽ nói em không biết lớn nhỏ, dân mạng sẽ chửi chết em.”
“Đúng vậy.” Tô Chí Dương gật đầu tán đồng.

Tưởng Mộng Tâm nhíu mày: “Vậy phải làm sao đây?”
“Có thể làm sao? Gặp người vẫn phải phản ứng lại, chỉ là đừng tùy tiện giao hữu.” Tô Chí Dương vỗ vai Tưởng Mộng Tâm, “Có vài người vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, anh đã từng gặp người hy sinh người khác để xây nên hình tượng của mình.

Ầy… Thứ hình tượng này thật phiền phức, phải tiếp xúc mới nhìn ra được, nhưng tiếp xúc sâu rồi, nếu trong lúc giao hữu mà vô ý thì ngày hôm sau em sẽ phải rời khỏi cái vòng này.”
Tưởng Mộng Tâm hỏi: “Vậy anh Tô anh có thiết lập hình tượng không?”
“Thiết lập hình tượng của anh… ầy, Trương Tẫn Án, cậu còn nhớ lúc tớ mới nổi không?” Tô Chí Dương vỗ vai Trương Tẫn Án.

Trương Tẫn Án nhắm hai mắt, hơi mỉm cười: “Sao mà quên được, lúc đấy tớ xém nữa qua đời.”
“Sorry nha.” Tô Chí Dương xoa tay.

Tưởng Mộng Tâm tò mò: “Sao vậy ạ?”
Tô Chí Dương bắt đầu kể: “Đó là một câu chuyện rất dài rất dài…”
Tưởng Mộng Tâm gật đầu: “À, thôi quên đi, em không thích nghe chuyện dài.”
Tô Chí Dương: “?”
“Phì…”
Tô Chí Dương mặc kệ hai người phía trước đang trộm cười, chưa từ bỏ ý định: “Đừng thế mà em gái, nghe anh kể cho nè…”
Tưởng Mộng Tâm xoay đầu đi: “Không cần nữa.”
Tô Chí Dương: “Nghe đi, em gái… Đây là chuyện không thể để lộ ra ngoài đó…”
Trương Tẫn Án: “Tô Chí Dương, bây giờ cậu giống hệt tên biến thái.”
Đi một lúc đã đến học viện của Tưởng Mộng Tâm, sau khi nhìn theo cô đi vào xe lại chạy tiếp, xem như đi một vòng, tiếp theo là đến khu nhà của Tô Chí Dương.

“Tớ đi trước đây.” Tô Chí Dương vẫy tay với Trương Tẫn Án ngồi trong xe, “Cảm ơn nhá.”
“Bai bai.” Trương Tẫn Án cũng phất tay, rồi đóng cửa sổ xe lại.

Trương Tẫn Án rất thích buổi tối, đêm tối như tự mang loa bluetooth, âm thanh ô tô nghiền qua đường cái đều có thể nghe hết sức rõ ràng.

Anh cũng thích ánh đèn lờ mờ, vì không thấy rõ mặt người nên anh có thể làm chuyện mình muốn.

Ví dụ như vừa nghe nhạc vừa chầm chậm đi trên đường, ngẫu nhiên gặp được một quán đồ nướng, gọi vài xiên ăn no.

Trương Tẫn Án nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ, trong lòng anh hiểu rõ có được ắt có mất, nếu muốn nổi tiếng thì chắc chắn sẽ mất đi tự do, đường là do anh chọn, không có gì để hối hận cả.

Có điều, kể từ lần trước anh không che chắn gì, một mình đi trên phố tính đến nay đã là bao lâu, sáu, bảy năm cũng có nhỉ?
“Ngày mai trung tâm thương mại có một hoạt động, em có hứng đi xem không?” Giọng nói của Lý Cường kéo anh lại.

“Trung tâm thương mại nào?” Trương Tẫn Án quay đầu.

“Peter, biết không?” Lý Cường hỏi.

Trương Tẫn Án có ấn tượng: “Biết, từ nhà em đi chỉ hơn mười phút.

Hoạt động của họ là gì?”
“Hình như là một hãng nước hoa làm hoạt động offline, còn mời vài nghệ sĩ và diễn viên.” Lý Cường liếc nhìn Trương Tẫn Án, “Đi không? Muốn đi thì anh sẽ nói với người phụ trách, để dành vị trí cho em.”
Trương Tẫn Án gãi khóe mắt, ừ một tiếng: “Được, dù sao ngày mai cũng không có việc gì để làm.”
“Anh sẽ nói với họ.” Lý Cường nói, “Em thật sự cũng phải đi ra ngoài nhiều một chút, đừng nằm mãi ở nhà.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương