Trưởng Đích
-
Chương 38: Đọc thơ
Tạ thị tâm tư rối loạn, phất tay ý bảo nha hoàn lui xuống. Một đêm này không chỉ bà không ngủ, mà An ma ma cũng không ngủ được. Tạ Lợi Trinh sắp đến, ông ta mang tin tốt hay xấu không ai biết được.
Bên này Thôi quý phi giục Tạ thị tiến cung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà vội vã như vậy, biết rõ hai người gặp nhau nhiều lần sẽ làm Gia An Đế không thích, nhưng bà ta lại phái người đến.
Thật ra một đêm này cảnh trong mơ của Phó Minh Hoa không ngừng tiếp diễn, nhưng ngày hôm sau sắc mặt tốt hơn Tạ thị một chút.
Nghỉ ngơi một ngày, biết Tạ thị muốn mang nàng vào cung, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn Bích Lam, Bích La theo Tạ thị xuất môn, vẫn là ở Vọng Tiên Môn, Tĩnh cô cô mang vẻ mặt bình tĩnh ẩn giấu vẻ lo lắng, Thôi quý phi trong cung vẫn là dáng vẻ diễm quang lan tỏa, chỉ là trong mắt chứa đầy bão tố.
Phó Minh Hoa bị Thôi quý phi đuổi khéo ra ngoài, Thôi quý phi kéo tay Tạ thị, nước mắt rơi thành giọt: "A Nguyên giúp ta."
"Nương nương.." Tạ thị lại càng hoảng sợ, đây là lần đầu bà thấy dáng vẻ thất thố của Thôi quý phi như vậy.
"Hôm trước hoàng thượng tế thiên đã dắt tay con trai của tiện nhân Dung thị kia."
Ngày quan trọng như vậy, vốn nên là đế hậu có mặt cùng nhau, nhưng Gia An Đế không có hoàng hậu, mấy hoàng tử sẽ có mặt, nhưng mà Gia An Đế lại dắt tay của tứ hoàng tử Yến Tín, để y nhận triều bái của các quan lại trong triều.
Tình cảnh như thế đối với Thôi quý phi mà nói, cũng đồng nghĩa với Gia An Đế đã biểu thị thái độ, đối với các quan lại mà nói, coi như là sáng tỏ ý của đế vương.
Khoảnh khắc nghe được tin tức đó, Thôi quý phi giống như cảm thấy trời đất sụp đổ.
Bà và Dung phi như nước với lửa, hai người đấu với nhau nhiều năm, sao bà cam tâm thua như vậy được?
Ý của Gia An Đế hết sức rõ ràng, ông ta sủng ái Dung phi, nên yêu ai yêu cả đường đi, coi tứ hoàng tử Yến Tín như người thừa kế, không xem những hoàng tử khác vào mắt.
Tiện nhân Dung phi kia giỏi tính toán, thái độ hoàng đế lại rõ ràng, Dung phi liền chiếm thiên thời. Nếu để cho bà ta và Phó hầu gia hợp tác, bà ta liền có địa lợi.
"Nếu Yến Tín được.." Thôi quý phi nói đến đây gần như không nói nên lời.
Nhưng lòng Tạ thị hiểu rõ ý bà muốn nói, nếu Yến Tín được lập làm thái tử, mai này Gia An Đế băng hà, đó là ngày mẹ con Thôi quý phi gặp nạn.
Tạ thị cắn môi: "Nương nương muốn thần phụ giúp thế nào?"
Ánh mắt bà và ánh mắt Thôi quý phi chạm vào nhau, chuyện Thôi quý phi muốn bà giúp thế nào, trong lòng nàng đã sớm hiểu rõ, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể làm như vậy?
Chuyện cấp bách nhất phải giúp Thôi quý phi, đó chính là phá vỡ âm mưu của Dung phi và Phó hầu gia. Từ ngày gả vào Phó phủ, bản thân bà sống không bằng chết, sớm giải thoát cũng là chuyện tốt, nhưng lúc đó con gái củabà..
Thân thể Tạ thị hơi run rẩy, Thôi quý phi nắm tay bà, ánh mắt kiên định cam đoan: "Ta sẽ đối xử thật tốt với Nguyên Nương, sau này sẽ tìm cho nó một vị hôn phu phẩm hạnh xuất chúng."
Tình cảnh trong Bồng Lai điện, Phó Minh Hoa không cần nghe cũng biết.
Hoa sen băng lần trước đã nhìn thấy còn chưa tan đi, óng ánh long lanh.
Tĩnh cô cô thỉnh nàng đến thiền điện ngồi một chút, nàng lắc đầu từ chối.
Không bao lâu liền nghe tiếng bước chân bình tĩnh truyền đến, lại nghe giọng thiếu niên vang lên: "Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu đã tới?"
Một nội thị nhẹ nhàng đáp trả, Phó Minh Hoa quay đầu, chỉ thấy nơi chỗ rẽ đến cung điện có người khoác áo lông chồn đen, thiếu niên đứng ở một đầu khác trên hành lang trên tóc đọng tuyết, nghiêng mặt nói chuyện.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Phó Minh Hoa, hắn nghiêng đầu, đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, áp lực vô hình hướng về phía nàng. Nàng quy củ quỳ trên mặt đất, đám người Tĩnh cô cô đã sớm cung kính hành lễ.
Tiếng bước chân cách nàng càng gần, một tay như đỡ nàng đứng lên: "Đứng lên đi."
Tay vẫn chưa đụng đến nàng, nhưng cách vài tấc hàn khí như châm nhỏ làm mặt nàng đau nhói.
Phó Minh Hoa nói tạ ơn, từ dưới đất bò dậy.
Tam hoàng tử Yến Truy ngồi trên ghế dài trước mặt nàng, quay đầu nhìn Thái Dịch Trì phía trước đã kết băng, trên hồ khắc nhiều đóa hoa sen trông rất sống động.
Trong cung, dựa vào các chi tiết này có thể thấy được quyền thế địa vị cao thấp của các chủ tử, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ hài đã đứng dậy kia, còn nhớ rõ dáng vẻ nàng quay đầu lần trước.
Thật ra nàng và Tạ thị có chút giống nhau.
Hắn mỉm cười, "Quy củ gia giáo rất khá."
Tạ thị dạy nữ nhi này phép tắc quy củ không tệ, chỉ là có chút không thú vị, trong mắt hắn như băng tuyết không tan, trong lòng hắn đối với chuyện Thôi quý phi gọi Tạ thị mang nữ nhi vào cung vì nguyên nhân gì hắn đều biết.
Vài ngày trước hắn đã thấy qua Ngụy thị của phủ Trụ Quốc Công, thiếu nữ ngây thơ hoạt bát có chút thú vị.
Một bông hoa tuyết bị gió thổi bay đến trên áo khoác, hắn thờ ơ đưa tay phủi đi: "Đã từng đọc thơ chưa?"
Tuổi của hắn không lớn lắm, khi nói chuyện lại mang cảm giác bề trên.
Hài tử trong cung trưởng thành từ rất sớm, Phó Minh Hoa ngoan ngoãn đọc mấy bài thơ, hắn gật đầu.
Yến Truy ngồi trên ghế phong thái đĩnh đạc, Phó Minh Hoa đứng nên cao hơn hắn ngồi, nhưng khí thế của hắn dường như làm Phó Minh Hoa quỳ gối trước mặt hắn.
"Cũng không tệ." Hắn nói xong làm như muốn đứng dậy đi.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng chuyện mỗi ngày hắn cần làm không phải ít, có thể ngồi xuống trò chuyện với Phó Minh Hoa vài câu đã coi như cho thể diện rồi.
"Đọc thơ, nhưng có thể làm thơ chứ?" Hắn tùy ý hỏi một câu, trong lòng hầu như đoán được, e rằng thiếu nữ có tài nhưng ngoài miệng sẽ khiêm tốn từ chối, tỏ vẻ nhu thuận hiền thục.
Quả nhiên như hắn đoán, Phó Minh Hoa lắc đầu: "Đa tạ tam điện hạ khen ngợi, nhưng mà học nghệ không tinh."
Khóe miệng Yến Truy mang ý cười, đứng dậy nhấp môi: "Khiêm tốn lễ độ, rất có phẩm hạnh."
Phó Minh Hoa mím môi, cũng không vì hắn khích lệ mà mừng rỡ, cũng không khẩn trương.
Điểm này thật hiếm thấy.
Hắn không có dự định dây dưa nhiều cùng thiếu nữ khuê các này: "Muốn ngâm thơ về sen?"
"Cũng không phải ngâm thơ về sen, nếu điện hạ muốn nghe, vẫn có vài câu bài vè."
Yến Truy không quay đầu nhìn nàng, chỉ khẽ vuốt cằm: "Đọc."
Tĩnh cô cô ở một bên đổ mồ hôi lạnh, vị này từ lúc tiến cung đến nay vẫn thể hiện là thiếu nữ ngoan ngoãn, rất sợ nàng nói sai câu nào chọc giận Yến Truy, dù sao Thôi quý phi dự tính thế nào trong lòng bà rất rõ.
"Đại thỏ bệnh, nhị thỏ tiều, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ ngao, ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai." [1]
[1] Đại thỏ bệnh, nhị thỏ tiều, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ ngao, ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai: Thỏ thứ nhất bệnh, thỏ thứ hai xem bệnh, thỏ thứ ba mua thuốc, thỏ thứ tư nấu thuốc, thỏ thứ năm chết, thỏ thứ sáu chôn, thỏ thứ bảy đào lên, thỏ thứ tám chôn."
Giọng của Phó Minh Hoa dịu dàng, tốc độ không nhanh không chậm, đem một bài vè đọc đến thú vị.
Tĩnh cô cô cũng biết chữ, tuy rằng không biết làm thơ, nhưng cũng biết bài thơ này của Phó Minh Hoa không giống thơ đương thời tuyệt cú.
Bên này Thôi quý phi giục Tạ thị tiến cung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà vội vã như vậy, biết rõ hai người gặp nhau nhiều lần sẽ làm Gia An Đế không thích, nhưng bà ta lại phái người đến.
Thật ra một đêm này cảnh trong mơ của Phó Minh Hoa không ngừng tiếp diễn, nhưng ngày hôm sau sắc mặt tốt hơn Tạ thị một chút.
Nghỉ ngơi một ngày, biết Tạ thị muốn mang nàng vào cung, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn Bích Lam, Bích La theo Tạ thị xuất môn, vẫn là ở Vọng Tiên Môn, Tĩnh cô cô mang vẻ mặt bình tĩnh ẩn giấu vẻ lo lắng, Thôi quý phi trong cung vẫn là dáng vẻ diễm quang lan tỏa, chỉ là trong mắt chứa đầy bão tố.
Phó Minh Hoa bị Thôi quý phi đuổi khéo ra ngoài, Thôi quý phi kéo tay Tạ thị, nước mắt rơi thành giọt: "A Nguyên giúp ta."
"Nương nương.." Tạ thị lại càng hoảng sợ, đây là lần đầu bà thấy dáng vẻ thất thố của Thôi quý phi như vậy.
"Hôm trước hoàng thượng tế thiên đã dắt tay con trai của tiện nhân Dung thị kia."
Ngày quan trọng như vậy, vốn nên là đế hậu có mặt cùng nhau, nhưng Gia An Đế không có hoàng hậu, mấy hoàng tử sẽ có mặt, nhưng mà Gia An Đế lại dắt tay của tứ hoàng tử Yến Tín, để y nhận triều bái của các quan lại trong triều.
Tình cảnh như thế đối với Thôi quý phi mà nói, cũng đồng nghĩa với Gia An Đế đã biểu thị thái độ, đối với các quan lại mà nói, coi như là sáng tỏ ý của đế vương.
Khoảnh khắc nghe được tin tức đó, Thôi quý phi giống như cảm thấy trời đất sụp đổ.
Bà và Dung phi như nước với lửa, hai người đấu với nhau nhiều năm, sao bà cam tâm thua như vậy được?
Ý của Gia An Đế hết sức rõ ràng, ông ta sủng ái Dung phi, nên yêu ai yêu cả đường đi, coi tứ hoàng tử Yến Tín như người thừa kế, không xem những hoàng tử khác vào mắt.
Tiện nhân Dung phi kia giỏi tính toán, thái độ hoàng đế lại rõ ràng, Dung phi liền chiếm thiên thời. Nếu để cho bà ta và Phó hầu gia hợp tác, bà ta liền có địa lợi.
"Nếu Yến Tín được.." Thôi quý phi nói đến đây gần như không nói nên lời.
Nhưng lòng Tạ thị hiểu rõ ý bà muốn nói, nếu Yến Tín được lập làm thái tử, mai này Gia An Đế băng hà, đó là ngày mẹ con Thôi quý phi gặp nạn.
Tạ thị cắn môi: "Nương nương muốn thần phụ giúp thế nào?"
Ánh mắt bà và ánh mắt Thôi quý phi chạm vào nhau, chuyện Thôi quý phi muốn bà giúp thế nào, trong lòng nàng đã sớm hiểu rõ, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể làm như vậy?
Chuyện cấp bách nhất phải giúp Thôi quý phi, đó chính là phá vỡ âm mưu của Dung phi và Phó hầu gia. Từ ngày gả vào Phó phủ, bản thân bà sống không bằng chết, sớm giải thoát cũng là chuyện tốt, nhưng lúc đó con gái củabà..
Thân thể Tạ thị hơi run rẩy, Thôi quý phi nắm tay bà, ánh mắt kiên định cam đoan: "Ta sẽ đối xử thật tốt với Nguyên Nương, sau này sẽ tìm cho nó một vị hôn phu phẩm hạnh xuất chúng."
Tình cảnh trong Bồng Lai điện, Phó Minh Hoa không cần nghe cũng biết.
Hoa sen băng lần trước đã nhìn thấy còn chưa tan đi, óng ánh long lanh.
Tĩnh cô cô thỉnh nàng đến thiền điện ngồi một chút, nàng lắc đầu từ chối.
Không bao lâu liền nghe tiếng bước chân bình tĩnh truyền đến, lại nghe giọng thiếu niên vang lên: "Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu đã tới?"
Một nội thị nhẹ nhàng đáp trả, Phó Minh Hoa quay đầu, chỉ thấy nơi chỗ rẽ đến cung điện có người khoác áo lông chồn đen, thiếu niên đứng ở một đầu khác trên hành lang trên tóc đọng tuyết, nghiêng mặt nói chuyện.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Phó Minh Hoa, hắn nghiêng đầu, đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, áp lực vô hình hướng về phía nàng. Nàng quy củ quỳ trên mặt đất, đám người Tĩnh cô cô đã sớm cung kính hành lễ.
Tiếng bước chân cách nàng càng gần, một tay như đỡ nàng đứng lên: "Đứng lên đi."
Tay vẫn chưa đụng đến nàng, nhưng cách vài tấc hàn khí như châm nhỏ làm mặt nàng đau nhói.
Phó Minh Hoa nói tạ ơn, từ dưới đất bò dậy.
Tam hoàng tử Yến Truy ngồi trên ghế dài trước mặt nàng, quay đầu nhìn Thái Dịch Trì phía trước đã kết băng, trên hồ khắc nhiều đóa hoa sen trông rất sống động.
Trong cung, dựa vào các chi tiết này có thể thấy được quyền thế địa vị cao thấp của các chủ tử, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ hài đã đứng dậy kia, còn nhớ rõ dáng vẻ nàng quay đầu lần trước.
Thật ra nàng và Tạ thị có chút giống nhau.
Hắn mỉm cười, "Quy củ gia giáo rất khá."
Tạ thị dạy nữ nhi này phép tắc quy củ không tệ, chỉ là có chút không thú vị, trong mắt hắn như băng tuyết không tan, trong lòng hắn đối với chuyện Thôi quý phi gọi Tạ thị mang nữ nhi vào cung vì nguyên nhân gì hắn đều biết.
Vài ngày trước hắn đã thấy qua Ngụy thị của phủ Trụ Quốc Công, thiếu nữ ngây thơ hoạt bát có chút thú vị.
Một bông hoa tuyết bị gió thổi bay đến trên áo khoác, hắn thờ ơ đưa tay phủi đi: "Đã từng đọc thơ chưa?"
Tuổi của hắn không lớn lắm, khi nói chuyện lại mang cảm giác bề trên.
Hài tử trong cung trưởng thành từ rất sớm, Phó Minh Hoa ngoan ngoãn đọc mấy bài thơ, hắn gật đầu.
Yến Truy ngồi trên ghế phong thái đĩnh đạc, Phó Minh Hoa đứng nên cao hơn hắn ngồi, nhưng khí thế của hắn dường như làm Phó Minh Hoa quỳ gối trước mặt hắn.
"Cũng không tệ." Hắn nói xong làm như muốn đứng dậy đi.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng chuyện mỗi ngày hắn cần làm không phải ít, có thể ngồi xuống trò chuyện với Phó Minh Hoa vài câu đã coi như cho thể diện rồi.
"Đọc thơ, nhưng có thể làm thơ chứ?" Hắn tùy ý hỏi một câu, trong lòng hầu như đoán được, e rằng thiếu nữ có tài nhưng ngoài miệng sẽ khiêm tốn từ chối, tỏ vẻ nhu thuận hiền thục.
Quả nhiên như hắn đoán, Phó Minh Hoa lắc đầu: "Đa tạ tam điện hạ khen ngợi, nhưng mà học nghệ không tinh."
Khóe miệng Yến Truy mang ý cười, đứng dậy nhấp môi: "Khiêm tốn lễ độ, rất có phẩm hạnh."
Phó Minh Hoa mím môi, cũng không vì hắn khích lệ mà mừng rỡ, cũng không khẩn trương.
Điểm này thật hiếm thấy.
Hắn không có dự định dây dưa nhiều cùng thiếu nữ khuê các này: "Muốn ngâm thơ về sen?"
"Cũng không phải ngâm thơ về sen, nếu điện hạ muốn nghe, vẫn có vài câu bài vè."
Yến Truy không quay đầu nhìn nàng, chỉ khẽ vuốt cằm: "Đọc."
Tĩnh cô cô ở một bên đổ mồ hôi lạnh, vị này từ lúc tiến cung đến nay vẫn thể hiện là thiếu nữ ngoan ngoãn, rất sợ nàng nói sai câu nào chọc giận Yến Truy, dù sao Thôi quý phi dự tính thế nào trong lòng bà rất rõ.
"Đại thỏ bệnh, nhị thỏ tiều, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ ngao, ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai." [1]
[1] Đại thỏ bệnh, nhị thỏ tiều, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ ngao, ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai: Thỏ thứ nhất bệnh, thỏ thứ hai xem bệnh, thỏ thứ ba mua thuốc, thỏ thứ tư nấu thuốc, thỏ thứ năm chết, thỏ thứ sáu chôn, thỏ thứ bảy đào lên, thỏ thứ tám chôn."
Giọng của Phó Minh Hoa dịu dàng, tốc độ không nhanh không chậm, đem một bài vè đọc đến thú vị.
Tĩnh cô cô cũng biết chữ, tuy rằng không biết làm thơ, nhưng cũng biết bài thơ này của Phó Minh Hoa không giống thơ đương thời tuyệt cú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook