Trưởng Công Chúa
-
Chương 157: Túi hương
Edit: Ballantine’s
"Vậy thì không thể tốt hơn."
Bùi Văn Tuyên gật đầu, coi như là hành lễ. Sau đó hai người dùng gậy cầu như kiếm nắm ở sau lưng, quay lưng về nhau mà bước. Khi Bùi Văn Tuyên đi ngang qua người Tạ Xuân Hòa thì ngửi được một mùi hương rất nhẹ, như có như không trên người ông ta.
Mùi hương đó khiến cho Bùi Văn Tuyên dừng bước chân, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Xuân Hòa. Tạ Xuân Hòa thấy hắn dừng lại thì hơi bất ngờ, cười nói: "Bùi đại nhân có chuyện gì sao?"
Bùi Văn Tuyên liếc mắt nhìn Tạ Xuân Hòa một cái, ánh mắt rơi xuống trên thắt lưng hắn ta: "Túi hương Tạ đại nhân đeo hôm nay rất khác biệt."
"Ngươi nói cái này sao?" Tạ Xuân Hòa cúi đầu, nhìn về phía túi hương bên hông mình, hắn ta cười cười: "Hôm nay trên đường gặp một giang hồ thuật sĩ đưa cho ta, nói là có thể giải trừ tai nạn, cầu bình an."
Bùi Văn Tuyên nghe thấy những lời này thì nở nụ cười: "Thì ra là thế. Ta cũng chỉ là cảm thấy túi hương này khá đẹp. Tại hạ còn phải chơi mã cầu, chờ đến khi quay về lại tâm sự cùng với đại nhân tiếp."
Dứt lời, Bùi Văn Tuyên chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Một lát sau, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên thúc ngựa chạy ra.
"Tô Dung Khanh ra sân rồi."
Thượng Quan Nhã thở phào, Lý Dùng gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, nhìn Tô Dung Hoa được người dìu đi cách đó không xa, lại nhìn thấy Thượng Quan Nhã đứng bên cạnh cố ý dán mắt vào sân đấu không chịu dời mắt, nàng nghĩ một chút, ho nhẹ một cái, lên tiếng phân phó: "Ngươi đi xem Tô đại công tử đi."
"Không đi."
Thượng Quan Nhã lập tức mở miệng từ chối: "Thời điểm này, điện hạ đừng xử lý theo cảm tính."
"Bây giờ tất cả mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa." Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh đã đổi y phục xong, xoay người, lên ngựa quay trở lại sân đấu, thong thả mở miệng: "Ngươi ở lại đây thì cũng chỉ xem mã cầu, đi thăm hắn đi, còn dây dưa cái gì nữa?"
Thượng Quan Nhã ngồi nghiêm chỉnh, không cất lời. Lý Dung nghiêng đầu: "Ngươi không đi nói rõ ràng với hắn, hắn sẽ không cam tâm. A Nhã, dù sao hắn cũng là đại công tử Tô thị. Cho dù có ăn chơi trác táng như thế nào…" Lý Dung gằn từng từ từng từ một, tăng giọng: "Thì cũng là đại công tử của Tô thị."
Tô thị là một quái vật khổng lồ, chiếm cứ Đại Hạ mấy trăm năm, là danh môn quyền quý chân chính, cho dù thay đổi triều đại cũng không hề suy suyển chút nào. Cho dù là một đại công tử chơi bời ph óng đãng cũng khiến Lý Minh xem trọng vài phần, phí sức lôi kéo.
"Nếu như ngươi xử lý không thỏa đáng…" Tiếng chiêng trên sàn đấu vang lên, hai đội nhân mã lập tức lao vào nhau trên sàn đấu, Lý Dung cất giọng bình thản: "Vậy thì ngươi mới là người trốn tránh xử sự theo cảm tính."
Thượng Quan Nhã mím môi, một lát sau, nàng đứng dậy, cung kính nói: "Vâng."
Nói xong, Thượng Quan Nhã đứng dậy rời đi. Cũng ngay lúc này, đám đông bất ngờ hô lên một trận, Lý Dung nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn thấy trên sàn đấu, Bùi Văn Tuyên một tay kéo dây cương, cả người treo một bên hông ngựa, giống như sẽ ngã xuống ngay lập tức đang vượt qua cây gậy của Tô Dung Khanh, vung tay đánh một cái rất mãn nhãn, mã cầu xuyên thẳng qua cầu môn, những tiếng la bất ngờ trước đó lập tức đổi thành tiếng reo hò cổ vũ!
Lý Xuyên bưng chén trà đang định uống, vừa nghe thấy tiếng vang thì lập tức ngẩng đầu lên, thốt lên kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?!"
Nửa hiệp trước giằng co lâu như vậy, ai ngờ vừa mới tới nửa hiệp sau, Bùi Văn Tuyên vừa vào sân thì cầu đã vào.
Lý Dung không nói gì, nàng chỉ nhìn người đang thúc ngựa trở lại vị trí phát bóng trên sân thi đấu, dường như người đó cũng nhận ra ánh mắt của nàng, từ trong đám người quay đầu lại, dù cách rất xa nhưng khi hắn nhướng mày cười với nàng thì trên mặt hắn giống như tỏa sáng.
Nụ cười kia mang theo mấy phần khiêu khích và càn rỡ, giống như đang tranh công.
Bàn tay đang âm thầm siết chặt của Lý Dung thoáng thả lỏng, nét mặt nàng vẫn vững vàng như cũ, không thể hiện chút cảm xúc nào, chỉ thong thả nói: "Khi hắn ở trong học viện, chuyện gì cũng đứng thứ nhất."
Bồi dưỡng đệ tử thế gia của Đại Hạ cũng không phải chỉ mỗi học hành.
Văn có thể bình quốc, võ có thể an bang.
Có chí để giúp đỡ xã tắc, cũng có nhã như đánh đàn điều hương.
Những con người trẻ tuổi được dùng tất cả những tài nguyên, vật lực tốt nhất của Đại Hạ để bồi dưỡng, nhận được vô số kỳ vọng của mọi người.
Ngay cả chuyện thi đấu mã cầu cũng cần phải ra sức mà tranh.
Trọng tài bắt đầu tiếp, ném cầu lên trên, cầu còn chưa rơi xuống đất đã thấy cây gậy của Tô Dung Khanh vung ra trong nháy mắt, đánh thẳng về phía cầu môn của đội Bùi Văn Tuyên. Hắn dùng sức rất mạnh, dường như cầu sẽ bay ra khỏi sân ngay lập tức. Nhưng chưa kịp chờ mọi người định thần lại, hắn đã thúc ngựa, linh hoạt vượt qua sự phòng thủ của mấy người, đuổi theo quả cầu kia, giơ tay quất thêm một gậy, thay đổi hướng bay của cầu.
Vào cầu môn!
"Tô Dung Khanh này cũng không tệ nha." Lý Xuyên nghe tiếng hoan hô âm vang rung cả đấu trường, rất hứng thú bóc quyết, cho một múi vào miệng, nói ậm ờ: "Nghe nói trước kia hắn cũng đứng thứ nhất trong học viện của họ? Những người thứ nhất bọn họ đều chơi mã cầu lợi hại vậy sao?"
"Đệ vẫn còn dám ý kiến à?" Lý Dung nâng quạt lên, chỉ về sân đấu: "Đệ học không giỏi bằng bọn họ, quân tử mà lục nghệ* không môn nào đạt đến đỉnh cao còn không nói, ngay cả văn chương viết cũng không tốt. Chờ đến khi tỷ phu của đệ quay về..."
*Lục nghệ: Sáu môn nghệ thuật, bao gồm: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
"Ngừng, ngừng, ngừng." Lý Dung nhanh chóng giơ tay ngăn tiếng lải nhải của Lý Dung: "Tỷ, xem mã cầu đi, tỷ nhìn sàn đấu nhanh lên, hai đại trượng phu chơi bóng tốt như vậy, tỷ không thấy vui vẻ sao?"
Lý Dung cười nhạo một tiếng, cũng không gây khó dễ cho hắn nữa, quay đầu nhìn về phía sân thi đấu.
Cả sân hoàn toàn khác biệt so với cuộc giằng co nhưng không quả cầu nào lọt vào cầu môn như nửa hiệp đầu, hai người ở nửa hiệp sau đều là những cao thủ rất giỏi về tấn công trong thi đấu mã cầu.
Cả một đường ngươi chạy ta đuổi, ngay cả Lý Minh cũng không ngồi yên một chỗ mà liên tiếp vỗ tay, quay đầu lại hào hứng nói với Thượng Quan Nguyệt: "Lần đầu tiên trong đời trẫm được xem trận thi đấu đẹp mắt như vậy, thật phấn khích!"
Tầm mắt của cả thao trường đều bị hai người trên sân thi đấu hấp dẫn, Lý Dung giả vờ lơ đãng nhìn thoáng qua Tạ Xuân Hòa đang ngồi trên vị trí của mình, tập trung tinh thần nhìn sân thi đấu.
Tất cả ánh mắt cùng cả người Tạ Xuân Hòa đều đổ dồn vào sân thi đấu, căn bản không hề để ý đến động tác của hạ nhân bên cạnh, thấy sự chú ý của toàn đấu trường đều bị phân tán, Lý Dung yên lòng, quay đầu đi, cầu lại tiếp tục vào cầu môn lần nữa, nàng thuận theo giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
"Ta vốn tưởng rằng Tô đại nhân sẽ không ra sân." Bùi Văn Tuyên nâng tay đập cầu ra ngoài một cái. Tô Dung Khanh sóng vai chạy chung với hắn, cùng đuổi theo về phía mã cầu.
"Bùi đại nhân cũng ra sân, vì sao ta không dám chứ?"
"Tô đại nhân rất tự tin." Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn cười một cái: "Không biết Tô đại nhân có biết ta muốn làm gì không?"
"Ngươi muốn giết Tạ Xuân Hòa." Tô Dung Khanh nâng tay lên đánh một cái, cầu vào!
Hai người thúc ngựa quay đầu lại, trong lòng Bùi Văn Tuyên sáng tỏ: "Xem ra bệ hạ đã báo tin cho ngươi, khiến cho Tô thị để Tiêu Túc đi ngang qua."
Tô Dung Khanh biết được tin tức Tiêu Túc phải nhập kinh từ trước, mà Tiêu Túc cần phải đi ngang qua hai khu vực, một khu vực thuộc Tô thị, một bên là Tạ thị. Lận Phi Bạch nhập kinh lúc này đương nhiên là để tranh đoạt quyền điều hành Tạ thị trong tay để cắt đứt con đường về kinh của Tiêu Túc.
Mà muốn nắm quyền điều hành Tạ thị thì Tạ Xuân Hòa không thể không chết.
Mã cầu lại được tung lên một lần nữa, lần này Bùi Văn Tuyên cướp được cầu trước: "Vậy ngươi cũng biết ta định giết hắn thế nào sao?"
Tô Dung Khanh xông vào phía trước Bùi Văn Tuyên, kịp thời đánh cầu văng ra xa, cất giọng bình thản: "Hương Mỹ Nhân. Hôm nay ngươi sẽ bỏ thuốc dẫn vào trong trà, khiến hắn bị độc phát."
"Cho nên ngươi lập tức thay đổi trà đồng của Tạ Xuân Hòa, đảm bảo những lá trà và trà cụ đều phải tách riêng ra để đun sôi."
Trên mặt Bùi Văn Tuyên mang theo ý cười, Tô Dung Khanh lập tức phản ứng lại, bỗng ngước mắt lên: "Nước!"
Vừa dứt lời, Bùi Văn Tuyên dùng một gậy đánh cầu vào trong cầu môn, giương mắt khẽ cười: "Điểm tâm hôm nay hơi mặn, Tạ Xuân Hòa thích ăn điểm tâm, khó tránh khỏi khát nước. Nước các ngươi mang theo sợ là không đủ dùng."
"Á!"
Vừa dứt lời, trong đám đông truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Lý Dung ngước mắt lên nhìn thì thấy Tạ Xuân Hòa bỗng nhiên ngã xuống đất.
Khi trên đấu trường đang cạnh tranh kịch liệt, Thượng Quan Nhã đã tìm được lều trại nơi Tô Dung Hoa dừng chân, nàng cho người thông báo một tiếng rồi vén rèm bước vào.
Sau khi bước vào, nàng nhìn lướt qua thì thấy Tô Dung Hoa đang nằm trên giường, bên cạnh có một hạ nhân đang quỳ băng bó tay lại cho hắn.
"Đại công tử có ổn không?"
Thượng Quan Nhã cười bước vào nhà, ngồi vào vị trí. Tô Dung Hoa không lên tiếng, hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái rồi lại thu tầm mắt lại.
Người hầu bên cạnh bước lên, rót trả cho Thượng Quan Nhã. Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Tô Dung Hoa chờ một lúc rồi nhẹ giọng mở miệng: "Nàng tới làm gì?"
Dứt lời, Tô Dung Hoa lại cất tiếng trào phúng: "Chẳng lẽ là ta phá hủy chuyện tốt của đại tiểu thư nên đến để hỏi tội sao?"
"Ây dà..." Thượng Quan Nhã nhướng mày: "Ngươi cũng biết ngươi phá hủy chuyện tốt của ta à?"
Nghe nói thế, ánh mắt của Tô Dung Hoa bỗng nhiên lạnh đi, hắn rút tay ra khỏi tay hạ nhân, phất phất tay, hạ nhân lặng yên lui xuống.
Thượng Quan Nhã nhìn thoáng quá, không hề để bụng, cất lời: "Vốn đã nghe thấy quy củ của Tô thị trăm năm danh môn rất nghiêm khắc, quả nhiên ngay cả một hạ nhân cũng hiểu chuyện thế này."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dung Hoa: "Nhưng không hiểu vì sao Tô đại công tử lại không hiểu chuyện như vậy? Ta với ngươi làm bạn tốt một thời gian, ngươi lại phá hỏng hôn sự của ta như vậy." Thượng Quan Nhã bưng trà, trong nụ cười mang theo vài phần cảnh cáo: "Có phải rất không nghĩa khí hay không?"
"Bạn bè?"
Tô Dung Hoa nghe nói như vậy thì ngửa đầu cười khẽ.
"Thượng Quan Nhã." Tô Dung Hoa thở dài, xốc chăn đứng dậy, bước chân trần trên thảm đi đến trước mặt nàng ấy.
Mặt Thượng Quan Nhã không hề đổi sắc. Tô Dung Hoa khom lưng xuống, chống hai tay lên hai tay vịn của ghế, chăm chú nhìn biểu cảm của Thượng Quan Nhã, trên mặt mang theo nụ cười: "Có phải nàng coi ta là đứa ngốc hay không?"
"Bên cạnh nhau lâu như vậy, nàng thật sự coi ta là bạn bè, nàng lại thật sự cho rằng ta coi nàng là bạn bè sao?"
Thượng Quan Nhã không nói gì, hắn khẽ nghiêng người về phía trước một chút, áp vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta chưa bao giờ xem nàng là bạn, nàng cũng thế."
Thượng Quan Nhã siết chặt tay vịn, Tô Dung Hoa lùi lại phía sau một chút, tạo ra khoảng cách với nàng, trong mắt mang theo sự nghiền ngẫm: "Lúc ban đầu, nàng chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng ta, sau đó thì sao? Nàng còn dám nói nàng chỉ muốn lợi dụng ta sao?
"Vì sao không dám?"
"Lợi dụng ta, nàng sẽ vào nhà giam giải thích với ta sao? Lợi dụng ta, lúc nàng biết ta đi gánh tội thay Dung Khanh thì lại đến thành cung đón ta? Lợi dụng ta, biết ta với Dung Khanh có xung đột thì đưa ta đi ngắm mặt trời mọc, cùng ta đi uống rượu, cùng nhau bước qua hơn phân nửa cái Hoa Kinh này mà về nhà sao?"
"Chẳng qua ta chỉ thích chơi đùa thôi." Tiếng Thượng Quan Nhã rất nhẹ: "Đại công tử dễ dàng tưởng thật quá."
"Chơi đùa?" Tô Dung Hoa lên tiếng trào phúng: "Nếu nàng thật sự chỉ coi ta là một người bạn để chơi đùa, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa với nàng. Nhưng mà Thượng Quan Nhã…" Hắn nhìn nàng chăm chú: "Nàng nhìn ta, lặp lại những lời này một lần nữa."
"Sao lại không thể?" Thượng Quan Nhã cười khẽ ngẩng đầu, nàng ấy nhìn Tô Dung Hoa chòng chọc, mở miệng định nói lời tàn nhẫn: "Ta cũng chỉ xem ngươi..."
"Nàng muốn quyền lực ta có thể cho nàng."
Tô Dung Hoa bỗng nhiên mở miệng. Thượng Quan Nhã ngẩn người. Hắn nhìn nàng chăm chú, hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Ta biết nàng muốn Thượng Quan gia, muốn tự do, muốn là người nắm quyền Thượng Quan gia, ta có thể tự xin trục xuất khỏi Tô thị, ở rể nhà nàng."
Thượng Quan Nhã bàng hoàng mở to mắt. Thấy phản ứng của nàng, Tô Dung Hoa không nhịn được cười rộ lên.
"Sau khi ta ở rể, nàng vẫn có thể lại đại tiểu thư của Thượng Quan gia. Ta có sản nghiệp riêng trên danh nghĩa của mình, mấy năm nay kinh doanh cũng rất khá, có thể cung cấp lương thực. Ta có Lan Quận làm đất phong được tiên đế ban cho khi còn nhỏ, nàng có thể xây dựng quân đội ở đó. Nếu nàng và huynh đệ nàng phải tranh nhau Thượng Quan gia, nàng muốn mượn sức triều đình, ta có thể ra làm quan. Nếu như nàng không muốn ta ra làm quan, ta cũng có thể chờ ở Thượng Quan gia, phụ tá nàng."
"Thượng Quan Nhã…" Tô Dung Hoa từ từ thu nụ cười lại, hắn nhìn nàng nghiêm túc: "Nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng, có thể cho càng nhiều hơn nữa."
"Lúc trước ta không đề cập đến chuyện thành thân, là bởi vì thời cục không thích hợp. Hiện giờ bệ hạ theo dõi sát sao Thượng Quan thị các nàng, vì để phân chia các thế gia, để ta đảm nhiệm vị trí thầy của Túc vương. Tô thị là lá cờ để cân bằng vị trí của Thượng Quan gia trong lòng bệ hạ, lúc này đề thân, bệ hạ sẽ không đồng ý. Mà hiện giờ nàng cũng chỉ vừa mới nắm quyền Thượng Quan gia chưa lâu, ta ở rể, ta có thể chịu được áp lực của Tô thị nhưng chưa chắc nàng đã chịu được áp lực của Thượng Quan thị. Cho nên ta chưa từng mở miệng, không phải là ta vô tâm, mà ta cho rằng nàng hiểu rõ là chưa thích hợp."
"Vậy thì lúc nào mới thích hợp?" Thượng Quan Nhã mang giọng điệu trào phúng.
Tô Dung Hoa nhận được lời này thì hơi cúi người xuống, hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy: "Sau khi Thái tử đăng cơ."
"Thái tử đăng cơ?" Thượng Quan Nhã cười nào: "Thái tử đăng cơ, Tô thị nhà các ngươi vẫn còn mạng sao? Tô Dung Khanh đang làm gì, ngươi không biết sao?"
"Dung Khanh đang làm gì thì ta biết, nhưng mà…" Tô Dung Hoa ngước mắt nhìn nàng: "Phụ thân ta có ra tay sao?"
Thượng Quan Nhã ngẩn người. Tô Dung Hoa đứng thẳng dậy, hai tay cuộn tay áo lại: "A Nhã, cho dù là ai đăng cơ, Tô thị cũng sẽ không có chuyện gì. Tô gia sẽ không bị cuốn vào chuyện tranh đoạt. Lúc trước bệ hạ muốn mượn sức Tô thị để nâng đỡ Túc vương, trong nhà lập tức đẩy ta thành thầy của hắn, thật ra chính là dùng ta - một kẻ không thích, không cầu con đường làm quan để lấy lệ với bệ hạ."
"Dung Khanh hiện nay chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của bệ hạ, có sự ràng buộc của gia quy, đệ ấy sẽ biết đến lúc thì ngừng. Thái tử có thế gia nâng đỡ, Thượng Quan thị bây giờ chỉ cần ở ẩn, chờ bệ hạ trăm năm quy tiên, Thái tử đăng cơ, ta với nàng sẽ kết thân. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón nàng làm đại phu nhân Tô thị của ta. Nếu như nàng không muốn, ta sẽ tự xin trục xuất khỏi gia môn Tô thị, đến ở rể nhà nàng."
"Tô Dung Hoa." Thượng Quan Nhã nghe hắn nói như vậy thì chậm rãi cười thành tiếng: "Ngươi thật sự chẳng hiểu Tô Dung Khanh chút nào."
Tô Dung Hoa ngẩn người, ngay đúng lúc này, một trận kinh hô từ sân thi đấu truyền tới, hình như xảy ra rối loạn gì đó.
Sắc mặt Tô Dung Hoa lập tức thay đổi, xoay người mang hài, nhanh chóng xông ra ngoài.
Trận thi đấu trong sân đã gần đến cuối trận, thời gian còn chưa tới một khắc, hai bên vẫn mãi ở thế hòa, nhưng thời điểm này, sự chú ý của mọi người sớm đã không nằm trong sân thi đấu.
Tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn Tạ Xuân Hòa bỗng nhiên ngã ngồi xuống. Lý Xuyên cũng nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía Tạ Xuân Hòa để xử lý.
Lý Dung yên lặng cất bước đi theo sau Lý Xuyên, bước đến trước mặt Tạ Xuân Hòa.
Tạ Xuân Hòa xanh cả mặt, nhưng cũng không phải dáng vẻ trực tiếp hộc máu như khi Hương Mỹ Nhân phát tác.
Lý Dung nhíu mày, nàng đến gần một chút thì nghe thấy một cỗ mùi hương nhẹ giống như không có nhưng lại rất rõ ràng.
Mùi hương này có ấn tượng rất sâu với nàng. Lần cuối cùng gặp Bùi Văn Tuyên kiếp trước, lúc Bùi Văn Tuyên vào phòng thì có mang theo mùi hương đó.
Bùi Văn Tuyên nói túi hương đó là Tô Dung Khanh cho hắn và tất cả những người bên cạnh nàng đeo. Chỉ là khi Bùi Văn Tuyên đeo túi hương đó thì mùi hương nồng đậm hơn nên bị nàng phát hiện.
Nàng cũng không phải là người nhạy cảm với mùi hương, hoàn toàn không giống với cao thủ điều chế hương như Bùi Văn Tuyên. Đối với mùi hương, hầu như nàng ngửi xong thì quên hết.
Nhưng mùi hương này là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Bùi Văn Tuyên, là manh mối quan trọng nhất về chuyện tử vong của nàng, cho dù đã sống lại, nàng vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.
Hương Mỹ Nhân mà Bùi Văn Tuyên dùng để ám sát Tạ Xuân Hòa, chắc hẳn là cỗ mùi hương này.
Lý Dung lặng lẽ lui một bước không dấu vết, nhìn người bên cạnh vội vàng nâng Tạ Xuân Hòa đi.
Chuyện thi đấu vẫn còn đang tiếp diễn, tất cả mọi người trong thao trường đều đã mệt mỏi, nhưng Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên vẫn tiếp tục giằng co.
"Nhị công tử, nếu như cầu của ngươi không vào…" Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh cùng đuổi theo mã cầu, giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: "Trận này ngươi sẽ thua."
"Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ đánh cầu vào chứ?"
Tô Dung Khanh dùng gậy cầu ngăn gậy của Bùi Văn Tuyên lại, Bùi Văn Tuyên thúc ngựa tránh ra khỏi Tô Dung Khanh, lách cầu vượt qua, hai người đánh cầu qua lại, lần lượt lặp lại qua lại trên sân thi đấu.
"Bây giờ Tạ Xuân Hòa vẫn còn chưa chết."
Nếu trúng Hương Mỹ Nhân, không thể lâu như vậy mà vẫn còn chưa chết được.
Lúc Bùi Văn Tuyên nói chuyện, Tạ Xuân Hòa được người ta nâng vào trong lều trại, Lý Dung nhìn những đại phu vây quanh ông ta, nàng khoanh tay đứng tựa vào một bên, âm thầm quan sát Tạ Xuân Hòa.
Vì sao ông ta còn chưa chết?
"Đó dù sao cũng là độc do đại ca của ta tìm được từ trong tay giang hồ thuật sĩ, ngươi có thể hạ thì ta có thể giải."
Tô Dung Khanh cướp mã cầu từ trong tay Bùi Văn Tuyên, đánh một gậy đưa cầu vào cầu môn.
Lý Dung ở trong lều, nhìn Tạ Xuân Hòa khẽ run rẩy, hạ nhân bên cạnh hắn ta kéo lấy túi hương bên hông hắn ra rồi vội vàng lấy nước trà bên cảnh, đổ tất cả những thứ gì trong túi hương vào trong nước, vội vàng bưng qua cho Tạ Xuân Hòa.
Lý Dung thấy vậy, vội vàng bước lên phía trước, nắm tên hạ nhân lại, quát: "Ngươi làm gì vậy!"
Lý Dung vừa mắng như vậy thì mọi người đều quay đầu lại, nhìn gã hạ nhân này.
Vừa dứt lời, Tạ Xuân Hòa phun ra một búng máu, Lý Dung liếc mắt quét về phía túi hương trong tay gã hạ nhân, quay đầu lại nhìn Tạ Xuân Hòa đang nhanh chóng chuyển biến xấu thì lập tức hiểu ra tác dụng của túi hương này!
Đây không phải thuốc độc, là thuốc giải, là thuốc giải của Hương Mỹ Nhân!
Trong đầu nàng hơi loạn, nàng không dám nghĩ nhiều lúc này, chỉ siết chặt tay gã hạ nhân, hắn đau khổ cầu xin: "Điện hạ, ngày hôm nay khi đi trên đường gặp một giang hồ thuật sĩ, nói công tử nhà ta hôm nay sẽ gặp đại kiếp nạn, tặng túi hương này, nói nếu xảy ra chuyện thì bỏ túi hương vào trong nước trà, sau khi ngâm xong thì cho công tử uống. Điện hạ, bây giờ đã sắp xảy ra chuyện, ngài mau bỏ ra một chút, đang lúc then chốt của sinh mạng ạ!"
"Để ta xem." Đại phu vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng bước đến, lấy những dược liệu trong chén trà ra nhìn nhìn, gật đầu nói: "Cũng không phải dược liệu quan trọng gì, cứ thử trước xem sao."
Dứt lời, đại phu cướp lấy chén trà một cái, trực tiếp bưng đến trước mặt Tạ Xuân Hòa, cho người đỡ hắn ta dậy rồi đút nước trà cho hắn.
Lý Dung ngơ ngác nhìn cảnh tượng nàng, mà trên sân thi đấu, ba tiếng chiêng cuối cùng báo hiệu trận đấu sắp chấm dứt đã vang lên tiếng thứ nhất.
"Quả nhiên." Bùi Văn Tuyên cười rộ lên, cướp mã cầu cuối cùng với Tô Dung Khanh: "Ngươi có thể giải Hương Mỹ Nhân. Thế nên loại độc hôm nay ta dùng, không phải là Hương Mỹ Nhân."
Tô Dung Khanh vừa nghe thấy những lời này thì đã biết chuyện không ổn.
Nếu loại độc Bùi Văn Tuyên dùng không phải Hương Mỹ Nhân, vậy hắn có thể ra tay từ nơi nào?
Tất cả đồ ăn đều phải nghiệm độc trước, dùng người sống thử độc, ngoại trừ...
Tô Dung Khanh trợn mắt...
Ngoại trừ thuốc! Thuốc cứu mạng!
Không có bất cứ ai nghiệm chứng xem thuốc cứu mạng có độc hay không ngay thời khắc mấu chốt.
Tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Lý Dung nhìn Tạ Xuân Hòa nuốt từng ngụm từng ngụm thuốc giải trong chén nước, nàng vô thức siết chặt nắm tay.
Bỗng nhiên nàng ý thức được, nàng cần một đáp án, một chân tướng!
Ngựa của Bùi Văn Tuyên đã đến gần ngựa của Tô Dung Khanh, hắn nhìn Tô Dung Khanh chằm chằm: "Cho nên ta có một vấn đề, muốn hỏi Tô đại nhân một chút."
Tô Dung Khanh không quay đầu lại, bàn tay nắm dây cương của hắn khẽ run nhè nhẹ.
Bùi Văn Tuyên nện một gầy về phía mã cầu, quả cầu lướt qua một vòng cung xinh đẹp trong không trung. Bùi Văn Tuyên ngửa đầu nhìn mã cầu, hỏi thành tiếng: "Túi hương năm đó ngươi đưa cho ta, rốt cuộc là thuốc độc…" Tiếng chiêng thứ ba vang lên, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại nhìn về phía Tô Dung Khanh: "Hay là thuốc giải."
Tô Dung Khanh không nói gì, hắn ngửa đầu nhìn bóng mã cầu thong thả lướt quá dưới ánh nắng chiều, bay qua cầu môn.
Còn ở bên trong lều, Tạ Xuân Hòa mạnh mẽ phun một ngụm máu đen ra ngoài.
Đại phu vội vàng đè Tạ Xuân Hòa lại, hét lớn thành tiếng: "Mang nhân sâm tới đây! Ngân châm, đưa ngân châm cho ta!"
Đám người bối rối không biết làm sao, bỗng một thanh trường kiếm từ trong đám người đâm thẳng về phía Lý Xuyên. Cũng trong khoảnh khắc đó, tiếng thét chói tai vang lên mạnh mẽ từ trong lều trại. Lý Xuyên tránh được nhát kiếm thứ nhất, vội vàng lùi đến trước mặt Lý Dung, nâng trường kiếm ngáng trước người, cùng thị vệ vây quanh người Lý Dung, kéo Lý Dung ra bên ngoài chạy như điên.
Bọn họ chém giết một đường từ trong lều trại ra ngoài. Lý Xuyên ý thức được những người này tới vì hắn, hắn đẩy Lý Dung qua bên cạnh, vội vàng rống thành tiếng: "Bảo vệ công chúa đi trước!"
Dứt lời, hắn xoay người né sang hướng bên kia.
Thị vệ nhận được lệnh, lập tức bảo vệ Lý Dung về hướng khác.
Lý Dung nhanh chóng rời đi theo thị về, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sát thủ đã sớm mai phục trong đám đông, gật đầu với đối phương một cái.
Sát thủ nhận được lệnh, nhanh chóng thoát ra khỏi đám người, chỉ trong chốc lát, có cung tên bắn xuống như mưa về phía Lý Thành đang đứng xem bóng trên hành lang dài!
"Có người ám sát!"
Một tiếng thét nổ tung trong thao trường, trong một khoảng thời gian ngắn, các quý tộc đều la lên kinh hãi, chạy trốn xung quanh, thị vệ bảo vệ xung quanh Lý Minh, còn Lý Thành chưa kịp phản ứng thì đã bị cơn mưa tên xỏ xuyên qua nằm trên mặt đất.
Bùi Văn Tuyên lập tức phản ứng, ám sát bắt đầu sớm đương nhiên là bên phía Lý Dung đã xảy ra chuyện.
Hắn thúc ngựa quay đầu lại, vội vàng chạy về phía lều trại của Tạ Xuân Hòa.
Lý Dung tách ra khỏi Lý Xuyên, áp lực bỗng nhiên nhỏ hơn, những người này là vì Lý Xuyên mà đến, bây giờ trong thao trường nhiều người như vậy, chỉ cần nhanh chóng trở lại bên cạnh Lý Minh, cùng Lý Minh hồi cung thì sẽ hoàn toàn an toàn.
Nhưng mà lúc nàng đưa người bước về phía trước vài bước thì bỗng cảm thấy mưa tên rợp trời từ bên cạnh lao đến, thị vệ vội quát một tiếng: "Điện hạ!"
Lý Dung còn chưa kịp phản ứng đã bị người kéo gục xuống mặt đất. Vừa ngã xuống đất lại có thanh trường đao vội vàng chém về phía nàng!
Nàng lăn một vòng tại chỗ, búi tóc bị bung ra, sau đó nàng cảm giác bản thân mình bị người ta kéo một cái, lập tức chặn ngang túm lấy, người đó vội la lên: "Điện hạ, ta đưa ngài đi trốn trước!"
Lý Dung leo lên ngựa, cuống quýt ngẩng đầu mới phát hiện xung quanh mình tất cả đều là sát thủ nhắm về phía nàng!
Làm sao lại có nhiều người đến như vậy, nhiều người như vậy vì sao không đuổi về phía Lý Xuyên bên kia?
Lý Dung vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người của mình bị những kẻ này đánh tản ra, thị vệ che chở nàng bị đuổi theo suốt quãng đường, chạy vọt vào trong rừng!
Lý Dung bỗng phản ứng lại, rống lên thành tiếng: "Không được! Không thể đi vào!"
Bên trong đó có binh lính của lục quân, có khoảng sáu trăm người, mà trong sáu trăm người này có bao nhiêu sát thủ thì căn bản không thể biết được.
"Điện hạ, không thể lui ra được!"
Thị vệ vội vàng trả lời, đạp ngựa nhảy một cái vào trong cánh rừng, đồng thời nhấn cả người Lý Dung một cái, Lý Dung áp sát trên lưng ngựa, chỉ nghe bên cạnh đều là tiếng mũi tên như mưa.
Nàng ôm đầu, cảm giác những nhánh cây xẹt ngang quanh người, gió gào thét lướt qua, phía sau tất cả đều là truy binh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hét to của Lý Xuyên từ phía sau truyền đến: "A tỷ!"
Lời tác giả:
[Câu chuyện nhỏ 1]
Tô Dung Hoa: "Nàng yên tâm, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, không làm được chuyện gì lớn. Ta rất hiểu hắn, từ nhỏ tính cách hắn đã ôn hòa, tuân thủ quy củ, nặng tình cảm. A Nhã, nàng yên tâm đi, chờ Thái tử đăng cơ, hai chúng ta sẽ tốt."
Tô Dung Khanh: "Đại ca, đệ mưu phản."
Tô Dung Hoa: "..."
Nụ cười dần dần vỡ ra.
Tô Dung Khanh: "Ca, ta là người đã năm mươi tuổi, đừng coi ta là hài tử."
Tô Dung Hoa: "Mang gia pháp đến đây! Ta phải đánh chết cái tên điên này!"
- --
Chuyện về túi hương, có thể quay lại chương 12 miêu tả những chi tiết liên quan đến nam, nữ chính, sau đó liên kết với chương này.
Nếu như chưa hiểu cũng không sao, chương tiếp theo các nhân vật chính sẽ tổng kết lại.
"Vậy thì không thể tốt hơn."
Bùi Văn Tuyên gật đầu, coi như là hành lễ. Sau đó hai người dùng gậy cầu như kiếm nắm ở sau lưng, quay lưng về nhau mà bước. Khi Bùi Văn Tuyên đi ngang qua người Tạ Xuân Hòa thì ngửi được một mùi hương rất nhẹ, như có như không trên người ông ta.
Mùi hương đó khiến cho Bùi Văn Tuyên dừng bước chân, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Xuân Hòa. Tạ Xuân Hòa thấy hắn dừng lại thì hơi bất ngờ, cười nói: "Bùi đại nhân có chuyện gì sao?"
Bùi Văn Tuyên liếc mắt nhìn Tạ Xuân Hòa một cái, ánh mắt rơi xuống trên thắt lưng hắn ta: "Túi hương Tạ đại nhân đeo hôm nay rất khác biệt."
"Ngươi nói cái này sao?" Tạ Xuân Hòa cúi đầu, nhìn về phía túi hương bên hông mình, hắn ta cười cười: "Hôm nay trên đường gặp một giang hồ thuật sĩ đưa cho ta, nói là có thể giải trừ tai nạn, cầu bình an."
Bùi Văn Tuyên nghe thấy những lời này thì nở nụ cười: "Thì ra là thế. Ta cũng chỉ là cảm thấy túi hương này khá đẹp. Tại hạ còn phải chơi mã cầu, chờ đến khi quay về lại tâm sự cùng với đại nhân tiếp."
Dứt lời, Bùi Văn Tuyên chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Một lát sau, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên thúc ngựa chạy ra.
"Tô Dung Khanh ra sân rồi."
Thượng Quan Nhã thở phào, Lý Dùng gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, nhìn Tô Dung Hoa được người dìu đi cách đó không xa, lại nhìn thấy Thượng Quan Nhã đứng bên cạnh cố ý dán mắt vào sân đấu không chịu dời mắt, nàng nghĩ một chút, ho nhẹ một cái, lên tiếng phân phó: "Ngươi đi xem Tô đại công tử đi."
"Không đi."
Thượng Quan Nhã lập tức mở miệng từ chối: "Thời điểm này, điện hạ đừng xử lý theo cảm tính."
"Bây giờ tất cả mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa." Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh đã đổi y phục xong, xoay người, lên ngựa quay trở lại sân đấu, thong thả mở miệng: "Ngươi ở lại đây thì cũng chỉ xem mã cầu, đi thăm hắn đi, còn dây dưa cái gì nữa?"
Thượng Quan Nhã ngồi nghiêm chỉnh, không cất lời. Lý Dung nghiêng đầu: "Ngươi không đi nói rõ ràng với hắn, hắn sẽ không cam tâm. A Nhã, dù sao hắn cũng là đại công tử Tô thị. Cho dù có ăn chơi trác táng như thế nào…" Lý Dung gằn từng từ từng từ một, tăng giọng: "Thì cũng là đại công tử của Tô thị."
Tô thị là một quái vật khổng lồ, chiếm cứ Đại Hạ mấy trăm năm, là danh môn quyền quý chân chính, cho dù thay đổi triều đại cũng không hề suy suyển chút nào. Cho dù là một đại công tử chơi bời ph óng đãng cũng khiến Lý Minh xem trọng vài phần, phí sức lôi kéo.
"Nếu như ngươi xử lý không thỏa đáng…" Tiếng chiêng trên sàn đấu vang lên, hai đội nhân mã lập tức lao vào nhau trên sàn đấu, Lý Dung cất giọng bình thản: "Vậy thì ngươi mới là người trốn tránh xử sự theo cảm tính."
Thượng Quan Nhã mím môi, một lát sau, nàng đứng dậy, cung kính nói: "Vâng."
Nói xong, Thượng Quan Nhã đứng dậy rời đi. Cũng ngay lúc này, đám đông bất ngờ hô lên một trận, Lý Dung nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn thấy trên sàn đấu, Bùi Văn Tuyên một tay kéo dây cương, cả người treo một bên hông ngựa, giống như sẽ ngã xuống ngay lập tức đang vượt qua cây gậy của Tô Dung Khanh, vung tay đánh một cái rất mãn nhãn, mã cầu xuyên thẳng qua cầu môn, những tiếng la bất ngờ trước đó lập tức đổi thành tiếng reo hò cổ vũ!
Lý Xuyên bưng chén trà đang định uống, vừa nghe thấy tiếng vang thì lập tức ngẩng đầu lên, thốt lên kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?!"
Nửa hiệp trước giằng co lâu như vậy, ai ngờ vừa mới tới nửa hiệp sau, Bùi Văn Tuyên vừa vào sân thì cầu đã vào.
Lý Dung không nói gì, nàng chỉ nhìn người đang thúc ngựa trở lại vị trí phát bóng trên sân thi đấu, dường như người đó cũng nhận ra ánh mắt của nàng, từ trong đám người quay đầu lại, dù cách rất xa nhưng khi hắn nhướng mày cười với nàng thì trên mặt hắn giống như tỏa sáng.
Nụ cười kia mang theo mấy phần khiêu khích và càn rỡ, giống như đang tranh công.
Bàn tay đang âm thầm siết chặt của Lý Dung thoáng thả lỏng, nét mặt nàng vẫn vững vàng như cũ, không thể hiện chút cảm xúc nào, chỉ thong thả nói: "Khi hắn ở trong học viện, chuyện gì cũng đứng thứ nhất."
Bồi dưỡng đệ tử thế gia của Đại Hạ cũng không phải chỉ mỗi học hành.
Văn có thể bình quốc, võ có thể an bang.
Có chí để giúp đỡ xã tắc, cũng có nhã như đánh đàn điều hương.
Những con người trẻ tuổi được dùng tất cả những tài nguyên, vật lực tốt nhất của Đại Hạ để bồi dưỡng, nhận được vô số kỳ vọng của mọi người.
Ngay cả chuyện thi đấu mã cầu cũng cần phải ra sức mà tranh.
Trọng tài bắt đầu tiếp, ném cầu lên trên, cầu còn chưa rơi xuống đất đã thấy cây gậy của Tô Dung Khanh vung ra trong nháy mắt, đánh thẳng về phía cầu môn của đội Bùi Văn Tuyên. Hắn dùng sức rất mạnh, dường như cầu sẽ bay ra khỏi sân ngay lập tức. Nhưng chưa kịp chờ mọi người định thần lại, hắn đã thúc ngựa, linh hoạt vượt qua sự phòng thủ của mấy người, đuổi theo quả cầu kia, giơ tay quất thêm một gậy, thay đổi hướng bay của cầu.
Vào cầu môn!
"Tô Dung Khanh này cũng không tệ nha." Lý Xuyên nghe tiếng hoan hô âm vang rung cả đấu trường, rất hứng thú bóc quyết, cho một múi vào miệng, nói ậm ờ: "Nghe nói trước kia hắn cũng đứng thứ nhất trong học viện của họ? Những người thứ nhất bọn họ đều chơi mã cầu lợi hại vậy sao?"
"Đệ vẫn còn dám ý kiến à?" Lý Dung nâng quạt lên, chỉ về sân đấu: "Đệ học không giỏi bằng bọn họ, quân tử mà lục nghệ* không môn nào đạt đến đỉnh cao còn không nói, ngay cả văn chương viết cũng không tốt. Chờ đến khi tỷ phu của đệ quay về..."
*Lục nghệ: Sáu môn nghệ thuật, bao gồm: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
"Ngừng, ngừng, ngừng." Lý Dung nhanh chóng giơ tay ngăn tiếng lải nhải của Lý Dung: "Tỷ, xem mã cầu đi, tỷ nhìn sàn đấu nhanh lên, hai đại trượng phu chơi bóng tốt như vậy, tỷ không thấy vui vẻ sao?"
Lý Dung cười nhạo một tiếng, cũng không gây khó dễ cho hắn nữa, quay đầu nhìn về phía sân thi đấu.
Cả sân hoàn toàn khác biệt so với cuộc giằng co nhưng không quả cầu nào lọt vào cầu môn như nửa hiệp đầu, hai người ở nửa hiệp sau đều là những cao thủ rất giỏi về tấn công trong thi đấu mã cầu.
Cả một đường ngươi chạy ta đuổi, ngay cả Lý Minh cũng không ngồi yên một chỗ mà liên tiếp vỗ tay, quay đầu lại hào hứng nói với Thượng Quan Nguyệt: "Lần đầu tiên trong đời trẫm được xem trận thi đấu đẹp mắt như vậy, thật phấn khích!"
Tầm mắt của cả thao trường đều bị hai người trên sân thi đấu hấp dẫn, Lý Dung giả vờ lơ đãng nhìn thoáng qua Tạ Xuân Hòa đang ngồi trên vị trí của mình, tập trung tinh thần nhìn sân thi đấu.
Tất cả ánh mắt cùng cả người Tạ Xuân Hòa đều đổ dồn vào sân thi đấu, căn bản không hề để ý đến động tác của hạ nhân bên cạnh, thấy sự chú ý của toàn đấu trường đều bị phân tán, Lý Dung yên lòng, quay đầu đi, cầu lại tiếp tục vào cầu môn lần nữa, nàng thuận theo giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
"Ta vốn tưởng rằng Tô đại nhân sẽ không ra sân." Bùi Văn Tuyên nâng tay đập cầu ra ngoài một cái. Tô Dung Khanh sóng vai chạy chung với hắn, cùng đuổi theo về phía mã cầu.
"Bùi đại nhân cũng ra sân, vì sao ta không dám chứ?"
"Tô đại nhân rất tự tin." Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn cười một cái: "Không biết Tô đại nhân có biết ta muốn làm gì không?"
"Ngươi muốn giết Tạ Xuân Hòa." Tô Dung Khanh nâng tay lên đánh một cái, cầu vào!
Hai người thúc ngựa quay đầu lại, trong lòng Bùi Văn Tuyên sáng tỏ: "Xem ra bệ hạ đã báo tin cho ngươi, khiến cho Tô thị để Tiêu Túc đi ngang qua."
Tô Dung Khanh biết được tin tức Tiêu Túc phải nhập kinh từ trước, mà Tiêu Túc cần phải đi ngang qua hai khu vực, một khu vực thuộc Tô thị, một bên là Tạ thị. Lận Phi Bạch nhập kinh lúc này đương nhiên là để tranh đoạt quyền điều hành Tạ thị trong tay để cắt đứt con đường về kinh của Tiêu Túc.
Mà muốn nắm quyền điều hành Tạ thị thì Tạ Xuân Hòa không thể không chết.
Mã cầu lại được tung lên một lần nữa, lần này Bùi Văn Tuyên cướp được cầu trước: "Vậy ngươi cũng biết ta định giết hắn thế nào sao?"
Tô Dung Khanh xông vào phía trước Bùi Văn Tuyên, kịp thời đánh cầu văng ra xa, cất giọng bình thản: "Hương Mỹ Nhân. Hôm nay ngươi sẽ bỏ thuốc dẫn vào trong trà, khiến hắn bị độc phát."
"Cho nên ngươi lập tức thay đổi trà đồng của Tạ Xuân Hòa, đảm bảo những lá trà và trà cụ đều phải tách riêng ra để đun sôi."
Trên mặt Bùi Văn Tuyên mang theo ý cười, Tô Dung Khanh lập tức phản ứng lại, bỗng ngước mắt lên: "Nước!"
Vừa dứt lời, Bùi Văn Tuyên dùng một gậy đánh cầu vào trong cầu môn, giương mắt khẽ cười: "Điểm tâm hôm nay hơi mặn, Tạ Xuân Hòa thích ăn điểm tâm, khó tránh khỏi khát nước. Nước các ngươi mang theo sợ là không đủ dùng."
"Á!"
Vừa dứt lời, trong đám đông truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Lý Dung ngước mắt lên nhìn thì thấy Tạ Xuân Hòa bỗng nhiên ngã xuống đất.
Khi trên đấu trường đang cạnh tranh kịch liệt, Thượng Quan Nhã đã tìm được lều trại nơi Tô Dung Hoa dừng chân, nàng cho người thông báo một tiếng rồi vén rèm bước vào.
Sau khi bước vào, nàng nhìn lướt qua thì thấy Tô Dung Hoa đang nằm trên giường, bên cạnh có một hạ nhân đang quỳ băng bó tay lại cho hắn.
"Đại công tử có ổn không?"
Thượng Quan Nhã cười bước vào nhà, ngồi vào vị trí. Tô Dung Hoa không lên tiếng, hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái rồi lại thu tầm mắt lại.
Người hầu bên cạnh bước lên, rót trả cho Thượng Quan Nhã. Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Tô Dung Hoa chờ một lúc rồi nhẹ giọng mở miệng: "Nàng tới làm gì?"
Dứt lời, Tô Dung Hoa lại cất tiếng trào phúng: "Chẳng lẽ là ta phá hủy chuyện tốt của đại tiểu thư nên đến để hỏi tội sao?"
"Ây dà..." Thượng Quan Nhã nhướng mày: "Ngươi cũng biết ngươi phá hủy chuyện tốt của ta à?"
Nghe nói thế, ánh mắt của Tô Dung Hoa bỗng nhiên lạnh đi, hắn rút tay ra khỏi tay hạ nhân, phất phất tay, hạ nhân lặng yên lui xuống.
Thượng Quan Nhã nhìn thoáng quá, không hề để bụng, cất lời: "Vốn đã nghe thấy quy củ của Tô thị trăm năm danh môn rất nghiêm khắc, quả nhiên ngay cả một hạ nhân cũng hiểu chuyện thế này."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dung Hoa: "Nhưng không hiểu vì sao Tô đại công tử lại không hiểu chuyện như vậy? Ta với ngươi làm bạn tốt một thời gian, ngươi lại phá hỏng hôn sự của ta như vậy." Thượng Quan Nhã bưng trà, trong nụ cười mang theo vài phần cảnh cáo: "Có phải rất không nghĩa khí hay không?"
"Bạn bè?"
Tô Dung Hoa nghe nói như vậy thì ngửa đầu cười khẽ.
"Thượng Quan Nhã." Tô Dung Hoa thở dài, xốc chăn đứng dậy, bước chân trần trên thảm đi đến trước mặt nàng ấy.
Mặt Thượng Quan Nhã không hề đổi sắc. Tô Dung Hoa khom lưng xuống, chống hai tay lên hai tay vịn của ghế, chăm chú nhìn biểu cảm của Thượng Quan Nhã, trên mặt mang theo nụ cười: "Có phải nàng coi ta là đứa ngốc hay không?"
"Bên cạnh nhau lâu như vậy, nàng thật sự coi ta là bạn bè, nàng lại thật sự cho rằng ta coi nàng là bạn bè sao?"
Thượng Quan Nhã không nói gì, hắn khẽ nghiêng người về phía trước một chút, áp vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta chưa bao giờ xem nàng là bạn, nàng cũng thế."
Thượng Quan Nhã siết chặt tay vịn, Tô Dung Hoa lùi lại phía sau một chút, tạo ra khoảng cách với nàng, trong mắt mang theo sự nghiền ngẫm: "Lúc ban đầu, nàng chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng ta, sau đó thì sao? Nàng còn dám nói nàng chỉ muốn lợi dụng ta sao?
"Vì sao không dám?"
"Lợi dụng ta, nàng sẽ vào nhà giam giải thích với ta sao? Lợi dụng ta, lúc nàng biết ta đi gánh tội thay Dung Khanh thì lại đến thành cung đón ta? Lợi dụng ta, biết ta với Dung Khanh có xung đột thì đưa ta đi ngắm mặt trời mọc, cùng ta đi uống rượu, cùng nhau bước qua hơn phân nửa cái Hoa Kinh này mà về nhà sao?"
"Chẳng qua ta chỉ thích chơi đùa thôi." Tiếng Thượng Quan Nhã rất nhẹ: "Đại công tử dễ dàng tưởng thật quá."
"Chơi đùa?" Tô Dung Hoa lên tiếng trào phúng: "Nếu nàng thật sự chỉ coi ta là một người bạn để chơi đùa, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa với nàng. Nhưng mà Thượng Quan Nhã…" Hắn nhìn nàng chăm chú: "Nàng nhìn ta, lặp lại những lời này một lần nữa."
"Sao lại không thể?" Thượng Quan Nhã cười khẽ ngẩng đầu, nàng ấy nhìn Tô Dung Hoa chòng chọc, mở miệng định nói lời tàn nhẫn: "Ta cũng chỉ xem ngươi..."
"Nàng muốn quyền lực ta có thể cho nàng."
Tô Dung Hoa bỗng nhiên mở miệng. Thượng Quan Nhã ngẩn người. Hắn nhìn nàng chăm chú, hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Ta biết nàng muốn Thượng Quan gia, muốn tự do, muốn là người nắm quyền Thượng Quan gia, ta có thể tự xin trục xuất khỏi Tô thị, ở rể nhà nàng."
Thượng Quan Nhã bàng hoàng mở to mắt. Thấy phản ứng của nàng, Tô Dung Hoa không nhịn được cười rộ lên.
"Sau khi ta ở rể, nàng vẫn có thể lại đại tiểu thư của Thượng Quan gia. Ta có sản nghiệp riêng trên danh nghĩa của mình, mấy năm nay kinh doanh cũng rất khá, có thể cung cấp lương thực. Ta có Lan Quận làm đất phong được tiên đế ban cho khi còn nhỏ, nàng có thể xây dựng quân đội ở đó. Nếu nàng và huynh đệ nàng phải tranh nhau Thượng Quan gia, nàng muốn mượn sức triều đình, ta có thể ra làm quan. Nếu như nàng không muốn ta ra làm quan, ta cũng có thể chờ ở Thượng Quan gia, phụ tá nàng."
"Thượng Quan Nhã…" Tô Dung Hoa từ từ thu nụ cười lại, hắn nhìn nàng nghiêm túc: "Nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng, có thể cho càng nhiều hơn nữa."
"Lúc trước ta không đề cập đến chuyện thành thân, là bởi vì thời cục không thích hợp. Hiện giờ bệ hạ theo dõi sát sao Thượng Quan thị các nàng, vì để phân chia các thế gia, để ta đảm nhiệm vị trí thầy của Túc vương. Tô thị là lá cờ để cân bằng vị trí của Thượng Quan gia trong lòng bệ hạ, lúc này đề thân, bệ hạ sẽ không đồng ý. Mà hiện giờ nàng cũng chỉ vừa mới nắm quyền Thượng Quan gia chưa lâu, ta ở rể, ta có thể chịu được áp lực của Tô thị nhưng chưa chắc nàng đã chịu được áp lực của Thượng Quan thị. Cho nên ta chưa từng mở miệng, không phải là ta vô tâm, mà ta cho rằng nàng hiểu rõ là chưa thích hợp."
"Vậy thì lúc nào mới thích hợp?" Thượng Quan Nhã mang giọng điệu trào phúng.
Tô Dung Hoa nhận được lời này thì hơi cúi người xuống, hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy: "Sau khi Thái tử đăng cơ."
"Thái tử đăng cơ?" Thượng Quan Nhã cười nào: "Thái tử đăng cơ, Tô thị nhà các ngươi vẫn còn mạng sao? Tô Dung Khanh đang làm gì, ngươi không biết sao?"
"Dung Khanh đang làm gì thì ta biết, nhưng mà…" Tô Dung Hoa ngước mắt nhìn nàng: "Phụ thân ta có ra tay sao?"
Thượng Quan Nhã ngẩn người. Tô Dung Hoa đứng thẳng dậy, hai tay cuộn tay áo lại: "A Nhã, cho dù là ai đăng cơ, Tô thị cũng sẽ không có chuyện gì. Tô gia sẽ không bị cuốn vào chuyện tranh đoạt. Lúc trước bệ hạ muốn mượn sức Tô thị để nâng đỡ Túc vương, trong nhà lập tức đẩy ta thành thầy của hắn, thật ra chính là dùng ta - một kẻ không thích, không cầu con đường làm quan để lấy lệ với bệ hạ."
"Dung Khanh hiện nay chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của bệ hạ, có sự ràng buộc của gia quy, đệ ấy sẽ biết đến lúc thì ngừng. Thái tử có thế gia nâng đỡ, Thượng Quan thị bây giờ chỉ cần ở ẩn, chờ bệ hạ trăm năm quy tiên, Thái tử đăng cơ, ta với nàng sẽ kết thân. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón nàng làm đại phu nhân Tô thị của ta. Nếu như nàng không muốn, ta sẽ tự xin trục xuất khỏi gia môn Tô thị, đến ở rể nhà nàng."
"Tô Dung Hoa." Thượng Quan Nhã nghe hắn nói như vậy thì chậm rãi cười thành tiếng: "Ngươi thật sự chẳng hiểu Tô Dung Khanh chút nào."
Tô Dung Hoa ngẩn người, ngay đúng lúc này, một trận kinh hô từ sân thi đấu truyền tới, hình như xảy ra rối loạn gì đó.
Sắc mặt Tô Dung Hoa lập tức thay đổi, xoay người mang hài, nhanh chóng xông ra ngoài.
Trận thi đấu trong sân đã gần đến cuối trận, thời gian còn chưa tới một khắc, hai bên vẫn mãi ở thế hòa, nhưng thời điểm này, sự chú ý của mọi người sớm đã không nằm trong sân thi đấu.
Tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn Tạ Xuân Hòa bỗng nhiên ngã ngồi xuống. Lý Xuyên cũng nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía Tạ Xuân Hòa để xử lý.
Lý Dung yên lặng cất bước đi theo sau Lý Xuyên, bước đến trước mặt Tạ Xuân Hòa.
Tạ Xuân Hòa xanh cả mặt, nhưng cũng không phải dáng vẻ trực tiếp hộc máu như khi Hương Mỹ Nhân phát tác.
Lý Dung nhíu mày, nàng đến gần một chút thì nghe thấy một cỗ mùi hương nhẹ giống như không có nhưng lại rất rõ ràng.
Mùi hương này có ấn tượng rất sâu với nàng. Lần cuối cùng gặp Bùi Văn Tuyên kiếp trước, lúc Bùi Văn Tuyên vào phòng thì có mang theo mùi hương đó.
Bùi Văn Tuyên nói túi hương đó là Tô Dung Khanh cho hắn và tất cả những người bên cạnh nàng đeo. Chỉ là khi Bùi Văn Tuyên đeo túi hương đó thì mùi hương nồng đậm hơn nên bị nàng phát hiện.
Nàng cũng không phải là người nhạy cảm với mùi hương, hoàn toàn không giống với cao thủ điều chế hương như Bùi Văn Tuyên. Đối với mùi hương, hầu như nàng ngửi xong thì quên hết.
Nhưng mùi hương này là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Bùi Văn Tuyên, là manh mối quan trọng nhất về chuyện tử vong của nàng, cho dù đã sống lại, nàng vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.
Hương Mỹ Nhân mà Bùi Văn Tuyên dùng để ám sát Tạ Xuân Hòa, chắc hẳn là cỗ mùi hương này.
Lý Dung lặng lẽ lui một bước không dấu vết, nhìn người bên cạnh vội vàng nâng Tạ Xuân Hòa đi.
Chuyện thi đấu vẫn còn đang tiếp diễn, tất cả mọi người trong thao trường đều đã mệt mỏi, nhưng Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên vẫn tiếp tục giằng co.
"Nhị công tử, nếu như cầu của ngươi không vào…" Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh cùng đuổi theo mã cầu, giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ: "Trận này ngươi sẽ thua."
"Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ đánh cầu vào chứ?"
Tô Dung Khanh dùng gậy cầu ngăn gậy của Bùi Văn Tuyên lại, Bùi Văn Tuyên thúc ngựa tránh ra khỏi Tô Dung Khanh, lách cầu vượt qua, hai người đánh cầu qua lại, lần lượt lặp lại qua lại trên sân thi đấu.
"Bây giờ Tạ Xuân Hòa vẫn còn chưa chết."
Nếu trúng Hương Mỹ Nhân, không thể lâu như vậy mà vẫn còn chưa chết được.
Lúc Bùi Văn Tuyên nói chuyện, Tạ Xuân Hòa được người ta nâng vào trong lều trại, Lý Dung nhìn những đại phu vây quanh ông ta, nàng khoanh tay đứng tựa vào một bên, âm thầm quan sát Tạ Xuân Hòa.
Vì sao ông ta còn chưa chết?
"Đó dù sao cũng là độc do đại ca của ta tìm được từ trong tay giang hồ thuật sĩ, ngươi có thể hạ thì ta có thể giải."
Tô Dung Khanh cướp mã cầu từ trong tay Bùi Văn Tuyên, đánh một gậy đưa cầu vào cầu môn.
Lý Dung ở trong lều, nhìn Tạ Xuân Hòa khẽ run rẩy, hạ nhân bên cạnh hắn ta kéo lấy túi hương bên hông hắn ra rồi vội vàng lấy nước trà bên cảnh, đổ tất cả những thứ gì trong túi hương vào trong nước, vội vàng bưng qua cho Tạ Xuân Hòa.
Lý Dung thấy vậy, vội vàng bước lên phía trước, nắm tên hạ nhân lại, quát: "Ngươi làm gì vậy!"
Lý Dung vừa mắng như vậy thì mọi người đều quay đầu lại, nhìn gã hạ nhân này.
Vừa dứt lời, Tạ Xuân Hòa phun ra một búng máu, Lý Dung liếc mắt quét về phía túi hương trong tay gã hạ nhân, quay đầu lại nhìn Tạ Xuân Hòa đang nhanh chóng chuyển biến xấu thì lập tức hiểu ra tác dụng của túi hương này!
Đây không phải thuốc độc, là thuốc giải, là thuốc giải của Hương Mỹ Nhân!
Trong đầu nàng hơi loạn, nàng không dám nghĩ nhiều lúc này, chỉ siết chặt tay gã hạ nhân, hắn đau khổ cầu xin: "Điện hạ, ngày hôm nay khi đi trên đường gặp một giang hồ thuật sĩ, nói công tử nhà ta hôm nay sẽ gặp đại kiếp nạn, tặng túi hương này, nói nếu xảy ra chuyện thì bỏ túi hương vào trong nước trà, sau khi ngâm xong thì cho công tử uống. Điện hạ, bây giờ đã sắp xảy ra chuyện, ngài mau bỏ ra một chút, đang lúc then chốt của sinh mạng ạ!"
"Để ta xem." Đại phu vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng bước đến, lấy những dược liệu trong chén trà ra nhìn nhìn, gật đầu nói: "Cũng không phải dược liệu quan trọng gì, cứ thử trước xem sao."
Dứt lời, đại phu cướp lấy chén trà một cái, trực tiếp bưng đến trước mặt Tạ Xuân Hòa, cho người đỡ hắn ta dậy rồi đút nước trà cho hắn.
Lý Dung ngơ ngác nhìn cảnh tượng nàng, mà trên sân thi đấu, ba tiếng chiêng cuối cùng báo hiệu trận đấu sắp chấm dứt đã vang lên tiếng thứ nhất.
"Quả nhiên." Bùi Văn Tuyên cười rộ lên, cướp mã cầu cuối cùng với Tô Dung Khanh: "Ngươi có thể giải Hương Mỹ Nhân. Thế nên loại độc hôm nay ta dùng, không phải là Hương Mỹ Nhân."
Tô Dung Khanh vừa nghe thấy những lời này thì đã biết chuyện không ổn.
Nếu loại độc Bùi Văn Tuyên dùng không phải Hương Mỹ Nhân, vậy hắn có thể ra tay từ nơi nào?
Tất cả đồ ăn đều phải nghiệm độc trước, dùng người sống thử độc, ngoại trừ...
Tô Dung Khanh trợn mắt...
Ngoại trừ thuốc! Thuốc cứu mạng!
Không có bất cứ ai nghiệm chứng xem thuốc cứu mạng có độc hay không ngay thời khắc mấu chốt.
Tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Lý Dung nhìn Tạ Xuân Hòa nuốt từng ngụm từng ngụm thuốc giải trong chén nước, nàng vô thức siết chặt nắm tay.
Bỗng nhiên nàng ý thức được, nàng cần một đáp án, một chân tướng!
Ngựa của Bùi Văn Tuyên đã đến gần ngựa của Tô Dung Khanh, hắn nhìn Tô Dung Khanh chằm chằm: "Cho nên ta có một vấn đề, muốn hỏi Tô đại nhân một chút."
Tô Dung Khanh không quay đầu lại, bàn tay nắm dây cương của hắn khẽ run nhè nhẹ.
Bùi Văn Tuyên nện một gầy về phía mã cầu, quả cầu lướt qua một vòng cung xinh đẹp trong không trung. Bùi Văn Tuyên ngửa đầu nhìn mã cầu, hỏi thành tiếng: "Túi hương năm đó ngươi đưa cho ta, rốt cuộc là thuốc độc…" Tiếng chiêng thứ ba vang lên, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại nhìn về phía Tô Dung Khanh: "Hay là thuốc giải."
Tô Dung Khanh không nói gì, hắn ngửa đầu nhìn bóng mã cầu thong thả lướt quá dưới ánh nắng chiều, bay qua cầu môn.
Còn ở bên trong lều, Tạ Xuân Hòa mạnh mẽ phun một ngụm máu đen ra ngoài.
Đại phu vội vàng đè Tạ Xuân Hòa lại, hét lớn thành tiếng: "Mang nhân sâm tới đây! Ngân châm, đưa ngân châm cho ta!"
Đám người bối rối không biết làm sao, bỗng một thanh trường kiếm từ trong đám người đâm thẳng về phía Lý Xuyên. Cũng trong khoảnh khắc đó, tiếng thét chói tai vang lên mạnh mẽ từ trong lều trại. Lý Xuyên tránh được nhát kiếm thứ nhất, vội vàng lùi đến trước mặt Lý Dung, nâng trường kiếm ngáng trước người, cùng thị vệ vây quanh người Lý Dung, kéo Lý Dung ra bên ngoài chạy như điên.
Bọn họ chém giết một đường từ trong lều trại ra ngoài. Lý Xuyên ý thức được những người này tới vì hắn, hắn đẩy Lý Dung qua bên cạnh, vội vàng rống thành tiếng: "Bảo vệ công chúa đi trước!"
Dứt lời, hắn xoay người né sang hướng bên kia.
Thị vệ nhận được lệnh, lập tức bảo vệ Lý Dung về hướng khác.
Lý Dung nhanh chóng rời đi theo thị về, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sát thủ đã sớm mai phục trong đám đông, gật đầu với đối phương một cái.
Sát thủ nhận được lệnh, nhanh chóng thoát ra khỏi đám người, chỉ trong chốc lát, có cung tên bắn xuống như mưa về phía Lý Thành đang đứng xem bóng trên hành lang dài!
"Có người ám sát!"
Một tiếng thét nổ tung trong thao trường, trong một khoảng thời gian ngắn, các quý tộc đều la lên kinh hãi, chạy trốn xung quanh, thị vệ bảo vệ xung quanh Lý Minh, còn Lý Thành chưa kịp phản ứng thì đã bị cơn mưa tên xỏ xuyên qua nằm trên mặt đất.
Bùi Văn Tuyên lập tức phản ứng, ám sát bắt đầu sớm đương nhiên là bên phía Lý Dung đã xảy ra chuyện.
Hắn thúc ngựa quay đầu lại, vội vàng chạy về phía lều trại của Tạ Xuân Hòa.
Lý Dung tách ra khỏi Lý Xuyên, áp lực bỗng nhiên nhỏ hơn, những người này là vì Lý Xuyên mà đến, bây giờ trong thao trường nhiều người như vậy, chỉ cần nhanh chóng trở lại bên cạnh Lý Minh, cùng Lý Minh hồi cung thì sẽ hoàn toàn an toàn.
Nhưng mà lúc nàng đưa người bước về phía trước vài bước thì bỗng cảm thấy mưa tên rợp trời từ bên cạnh lao đến, thị vệ vội quát một tiếng: "Điện hạ!"
Lý Dung còn chưa kịp phản ứng đã bị người kéo gục xuống mặt đất. Vừa ngã xuống đất lại có thanh trường đao vội vàng chém về phía nàng!
Nàng lăn một vòng tại chỗ, búi tóc bị bung ra, sau đó nàng cảm giác bản thân mình bị người ta kéo một cái, lập tức chặn ngang túm lấy, người đó vội la lên: "Điện hạ, ta đưa ngài đi trốn trước!"
Lý Dung leo lên ngựa, cuống quýt ngẩng đầu mới phát hiện xung quanh mình tất cả đều là sát thủ nhắm về phía nàng!
Làm sao lại có nhiều người đến như vậy, nhiều người như vậy vì sao không đuổi về phía Lý Xuyên bên kia?
Lý Dung vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người của mình bị những kẻ này đánh tản ra, thị vệ che chở nàng bị đuổi theo suốt quãng đường, chạy vọt vào trong rừng!
Lý Dung bỗng phản ứng lại, rống lên thành tiếng: "Không được! Không thể đi vào!"
Bên trong đó có binh lính của lục quân, có khoảng sáu trăm người, mà trong sáu trăm người này có bao nhiêu sát thủ thì căn bản không thể biết được.
"Điện hạ, không thể lui ra được!"
Thị vệ vội vàng trả lời, đạp ngựa nhảy một cái vào trong cánh rừng, đồng thời nhấn cả người Lý Dung một cái, Lý Dung áp sát trên lưng ngựa, chỉ nghe bên cạnh đều là tiếng mũi tên như mưa.
Nàng ôm đầu, cảm giác những nhánh cây xẹt ngang quanh người, gió gào thét lướt qua, phía sau tất cả đều là truy binh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hét to của Lý Xuyên từ phía sau truyền đến: "A tỷ!"
Lời tác giả:
[Câu chuyện nhỏ 1]
Tô Dung Hoa: "Nàng yên tâm, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, không làm được chuyện gì lớn. Ta rất hiểu hắn, từ nhỏ tính cách hắn đã ôn hòa, tuân thủ quy củ, nặng tình cảm. A Nhã, nàng yên tâm đi, chờ Thái tử đăng cơ, hai chúng ta sẽ tốt."
Tô Dung Khanh: "Đại ca, đệ mưu phản."
Tô Dung Hoa: "..."
Nụ cười dần dần vỡ ra.
Tô Dung Khanh: "Ca, ta là người đã năm mươi tuổi, đừng coi ta là hài tử."
Tô Dung Hoa: "Mang gia pháp đến đây! Ta phải đánh chết cái tên điên này!"
- --
Chuyện về túi hương, có thể quay lại chương 12 miêu tả những chi tiết liên quan đến nam, nữ chính, sau đó liên kết với chương này.
Nếu như chưa hiểu cũng không sao, chương tiếp theo các nhân vật chính sẽ tổng kết lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook