Trưởng Công Chúa Ốm Yếu
-
Chương 17
Chiêu Đức Đế tuy rằng vẫn không hài lòng với Hứa Hoàng hậu và Thái tử, có ý muốn thay bằng Nhị Hoàng tử, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn thích dáng vẻ dã tâm bừng bừng của Nhị Hoàng tử.
Có những thứ, hắn có thể cho, nhưng các nhi tử của hắn không thể chủ động muốn, bằng không, hắn liền cảm thấy quyền lực của hắn bị mơ ước.
Nhị Hoàng tử chưa từng nhìn thấy Chiêu Đức Đế băng lãnh như vậy, phòng bị, xem kỹ ánh mắt, nhất thời chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Vào giờ khắc này, hắn thật sự hối hận. Nếu sớm biết Chiêu Đức Đế đứng ở đó nhìn bọn hắn học, hắn sẽ phát ngôn cẩn thận hơn một chút.
Lời hắn vừa nói có đúng hay không cũng không quan trọng, sự thật rõ ràng, lời đó không vừa ý Chiêu Đức Đế. Kể cả là đúng, cũng biến thành sai.
“Phụ hoàng...”
Chiêu Đức Đế cũng không thèm nhìn Nhị Hoàng tử, cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi nghiêm túc nghe giảng. “Bảo Lạc, ngươi nói, phu tử nói có đúng không?”
“Phu tử nói đúng, bởi vì Thánh nhân đã nói qua, lễ hiếu là trách nhiệm căn bản của con người. Nếu như ngay cả hiếu kính phụ mẫu, kính nhường huynh đệ cũng không làm được, lấy gì để phục chúng? Nhi thần nhất định hiếu thuận phụ hoàng mẫu hậu, kính nhường huynh đệ tỷ muội, đợi ngày nhi thần trưởng thành, liền cùng các huynh đệ tỷ muội đồng tâm hiệp lực, vi phụ hoàng phân ưu.”
Trong câu trả lời của Bảo Lạc không biết có bao nhiêu xuất sắc, lại hết sức phù hợp tâm ý Chiêu Đức Đế. Chiêu Đức Đế gọi Bảo Lạc tiến lên, than nhẹ. “Không nghĩ rằng, chỉ có mình Bảo Lạc hiểu lòng trẫm. Nếu Bảo Lạc là nam tử, trẫm tất lập ngươi làm trữ.”
Lời này vừa nói ra, một phòng lặng ngắt như tờ. Mọi người tuy rằng đã sớm biết Bảo Lạc được sủng ái, lại chưa từng dự đoán được, Chiêu Đức Đế lại sủng ái Bảo Lạc đến mức này.
Chỉ có Bảo Lạc biết, đây chẳng qua là một câu nói suông mà thôi.
Nếu nàng là nam tử, chỉ sợ Chiêu Đức Đế sẽ không sủng ái nàng như vậy, cũng sẽ đối xử như với Thái tử ca ca, luôn luôn phòng bị nàng. Thái tử ca ca chẳng lẽ không thông minh, không hiểu tâm ý Chiêu Đức Đế sao? Chính là bởi vì hiểu được tâm ý của Chiêu Đức Đế, Thái tử ca ca hiện tại mới không thể không giấu tài, điệu thấp làm người.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Bảo Lạc hiện ra nhất nhiều ý niệm, trên mặt lại không lộ vẻ, tay nhỏ của nàng lay tay của Chiêu Đức Đế. “Phụ hoàng không cần tức giận, các Hoàng huynh luôn hiếu thuận với người. Năm trước sinh thần người, Nhị Hoàng huynh còn tự mình viết thư trăm thọ, hiếu tâm của Nhị Hoàng huynh ai cũng thấy, lần này Nhị Hoàng huynh nói có cái gì không đúng, người cũng đừng động khí với hắn, có được không?”
Chiêu Đức Đế nhìn Bảo Lạc, có chút cảm khái. “Ngươi thật có tấm lòng son, thân mẫu cùng muội muội của hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn nói tốt cho hắn.”
“Ngũ Hoàng tỷ là Ngũ Hoàng tỷ, Nhị Hoàng huynh là Nhị Hoàng huynh. Bình thường, thời điểm Ngũ Hoàng tỷ khi dễ ta, Nhị Hoàng huynh cũng không giúp nàng. Nếu như vậy, ta vì cái gì vì Ngũ Hoàng tỷ mà giận chó đánh mèo lên Nhị Hoàng huynh?? Bảo Lạc không cần nghĩ ngợi, nói.
Nàng cũng thật tâm cảm thấy như vậy. Chỉ cần Nhị Hoàng tử không chủ động đến trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ mỗi ngày nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử. Tinh lực của nàng có hạn, tất nhiên muốn quan tâm đến thân nhân nhiều hơn.
Chiêu Đức Đế sờ đầu Bảo Lạc. “Bảo Lạc đúng là người hiểu biết lễ hiếu.”
Rồi sau đó, nói với Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa. “Ngay cả một tiểu hài tử như Bảo Lạc còn biết cách làm người căn bản, các ngươi lại không biết lễ hiếu là gì, trẫm còn có thể trông cậy cái gì vào các ngươi!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng nữ không hiểu lễ hiếu, giao trách nhiệm cho Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng nữ chép “Hiếu kinh” mười lần, lúc nào chép xong, mới có thể đi ra. Nếu trẫm phát hiện các ngươi tìm người viết thay... Hoàng tử Công chúa này, các ngươi cũng không cần làm nữa.”
Trừng phạt không nặng, nhưng Chiêu Đức Đế nói lời này, đối với Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa mà nói, đã là chỉ trích cực kỳ nặng nề.
Tam Công chúa cùng Lệ phi vốn là những người đã mất Thánh tâm, nay, lại bị Chiêu Đức Đế răn dạy, về sau ở trong cung, chỉ sợ sẽ càng khổ sở.
Mà Nhị Hoàng tử, ban đầu người phía dưới còn cảm thấy, nếu một ngày Thái tử bị phế, Nhị Hoàng tử sẽ ngồi lên vị trí đó. Nay, hắn bị Chiêu Đức Đế chính miệng nói không hiểu lễ hiếu, thử hỏi, một Hoàng tử không có lễ hiếu, như thế nào có thể làm Thái tử?
Bởi vậy, tin tức này truyền đến hậu cung, lại đưa tới một trận sóng to gió lớn.
Lệ phi nhất thời nóng lòng nữ nhi của mình bị Chiêu Đức Đế răn dạy, nhất thời lại sung sướng khi Nhị Hoàng tử gặp họa. “Vốn tưởng rằng Hoàng thượng phạt Hoàng Quý phi lần này chỉ là che mắt thiên hạ, xem ra, Hoàng Quý phi lần này, ngã hơi bị thảm. Nhị Hoàng tử mang cái danh không có lễ hiếu, bản cung cũng muốn xem xem, ngày sau Hoàng Quý phi lấy cái gì để tranh trữ vị! Chẳng lẽ, nàng muốn trông cậy vào Thất Hoàng tử mới cai sữa sao?”
Cung nữ của Lệ phi nói. “Nương nương nói đúng. Không nói đến Thất Hoàng tử vẫn là một tiểu hài nhi không có năng lực tranh chấp vị trí Thái tử, nay, Thất Hoàng tử còn đang được nuôi dưỡng trong cung của Vinh phi, nghe nói, Vinh phi đối xử rất tốt với Thất Hoàng tử, hiện tại Thất Hoàng tử đã không thể tách nàng ra. Ngày sau, khi Thất Hoàng tử trưởng thành, không biết còn có thể nhận Hoàng Quý phi là mẫu phi không.”
Lệ phi nghe vào trong tai, trong lòng càng sảng khoái. Nàng không có nhi tử, ngày sau, vô luận là ai thượng vị, cũng không ảnh hưởng lớn tới nàng.
Chỉ trừ nhi tử của Hoàng Quý phi.
Lệ phi cùng Hoàng Quý phi đã sớm kết thù, Tam Công chúa cùng Ngũ Công chúa trở mặt cũng không phải ngày một ngày hai, Ngũ Công chúa tính tình như vậy, nếu nhi tử của Hoàng Quý phi thượng vị, ngày sau, Lệ phi cùng Tam Công chúa sẽ sống không yên. Cho nên, dù có thế nào, người thượng vị không thể là nhi tử của Hoàng Quý phi!
Một chỗ khác trong cung điện, Phùng Đức Phi đang nói với nhi tử của mình. “Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, ngươi đều phải giữ đúng bổn phận. Là của ngươi, sẽ là của ngươi; không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng vô dụng. Mẫu phi nay hiệp trợ Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung, không biết bao nhiêu người chờ bắt lỗi chúng ta, ngươi trăm ngàn lần không được hồ đồ.”
Bây giờ Chiêu Đức Đế còn đang ở tuổi xuân, các Hoàng tử đều còn nhỏ, mặc dù là muốn tranh cái gì, cũng còn quá sớm.
Nếu ngày sau địa vị của Thái tử vững vàng, nhi tử của nàng sẽ là phụ thần trung thành nhất của Thái tử, nếu Thái tử không biết tranh giành cho bản thân... Cũng không thể trách mẫu tử các nàng tự làm ra quyết định!
Tứ Hoàng tử tất nhiên không hiểu những suy nghĩ trong lòng Phùng Đức phi, nhưng hắn có một ưu điểm, chính là cực kỳ nghe lời Phùng Đức phi. Dựa vào quyết sách của Phùng Đức phi, hắn từ khi ra đời tới nay, tuy không được người chú ý như Thái tử, cũng không thụ sủng như hai nhi tử của Hoàng Quý phi, nhưng so sánh qua, cũng coi như vững vàng.
Lúc này, nghe Phùng Đức Phi lên tiếng, Tứ Hoàng tử tất nhiên sẽ ngoan ngoãn gật đầu. “Nhi tử hiểu rõ.”
Đại cung nữ Mặc Trúc bên người Hoàng Quý phi sau khi nhận được tin tức, hoảng hốt chạy vào, kể lại từ đầu tới cuối cho Hoàng Quý phi nghe, cuối cùng nói. “Chủ tử, nay Nhị điện hạ bị Hoàng thượng răn dạy, ngày sau, trên người liền mang theo thanh danh không tốt. Chúng ta không thể không làm gì, bằng không, địa vị của Thái tử sẽ ngày càng ổn định.”
Hoàng Quý phi buông mộc ngư xuống, trách mắng. “Hoảng sợ cái gì! Nay, người bên ngoài đều chờ chúng ta ra tay để bắt lỗi, nếu chúng ta tự làm rối tình hình, còn chẳng phải sẽ làm vừa lòng bọn họ sao!”
Thấy Hoàng Quý phi trấn định như thế, Mặc Trúc cũng tĩnh hạ tâm lai. Hoàng Quý phi chính là người nhóm cung nữ các nàng tin tưởng nhất, Hoàng Quý phi trấn tĩnh, các nàng cũng không thể loạn.
“Huynh muội Thái tử cùng Trường Thọ Công chúa, không một ai đơn giản. Là bản cung coi thường đôi huynh muội này.” Hoàng quý phi hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lãnh quang. “Bất quá, trong cung này, cũng không phải chỉ có một mình Thái tử thông minh. Muốn cùng bản cung đấu xem ai hiểu tâm tư của Hoàng thượng sao?”
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng. “Thái tử ngày gần đây quá thuận buồm xuôi gió, hắn như thế nào cũng không ngẫm lại, Hoàng thượng một khi đã nghi kỵ nhi tử của ta, sẽ càng nghi kỵ hắn.”
Đông cung lần này sao có thể làm Nhị Hoàng tử rớt đài? Nói trắng ra là đoán được tâm tư Chiêu Đức Đế mà thôi. Nếu Thái tử dùng chiêu này để đối phó họ, họ tất nhiên cũng có thể gậy ông đập lưng ông.
“Tìm thời gian, truyền tin Đông cung đang khuếch đại thế lực tới cho Huệ phi, nàng sẽ biết phải làm như thế nào. Kỳ thật, nếu Trang thị chưa đổ, Trang thị làm việc này thích hợp hơn Huệ phi.”
Huệ phi là thân mẫu của Lục Hoàng tử, sau khi Trang Quý phi rớt đài, tiếp nhận quyền giúp đỡ cai quản hậu cung từ tay Trang Quý phi.
Phùng Đức phi không thích lừa dối, Huệ phi lại tâm tư mỏng, nay lại nóng mắt với tứ phi chi vị, nóng lòng làm cái gì đó, để được Chiêu Đức Đế tín nhiệm, làm cho Chiêu Đức Đế tấn vị phần của mình, được ngồi ngang hàng với Phùng Đức phi. Nàng như vậy, rất thích hợp để lợi dụng.
“Lại nói, sinh thần Thái hậu nương nương sắp tới rồi. Thái tử cùng Trường Thọ khiến bản cung bị như vậy, bản cung cũng nên trả lại, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Hoàng Quý phi lại nói.
“Chủ tử định...”
“Là Huệ phi làm, không phải bản cung, hiểu chưa?” Hoàng Quý phi ý vị thâm trường nói.
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi. Chuyện này nếu thành, coi như cho Thái tử một bài học, nếu bại, cũng không có quan hệ với chủ tử.” Mặc Trúc lập tức nói.
“Ngươi lui xuống đi, bản cung tiếp tục lễ Phật.” Cũng thuận tiện tự hỏi một số sự tình.
Tỷ như, Thái tử thế nào lại có chút tài mọn, khiến mẫu tử các nàng rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Càng nghĩ, Hoàng Quý phi cuối cùng không phải không thừa nhận, nguyên nhân hơn phân nửa là tại nàng. Cơ Thanh Hàm là nữ hài tử, nàng nghĩ, kiêu căng một chút cũng không sao, liền không quản thúc Cơ Thanh Hàm quá nhiều, đến nỗi Cơ Thanh Hàm dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, làm việc không đúng mực.
Hoàng Quý phi đem quá nửa tâm tư đặt trên người nhi tử của mình, nàng dốc lòng giáo dưỡng Nhị Hoàng tử, dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất để dạy dỗ hắn, nàng hy vọng Nhị Hoàng tử là một thiên tài... Nhưng sự thật chứng minh, Nhị Hoàng tử chỉ là một hài tử bình thường. Nàng muốn dùng tiêu chuẩn thiên tài dạy dỗ Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử tất nhiên không biết nên làm thế nào.
Từ trước có Hoàng Quý phi lúc nàng cũng bày mưu tính kế cho Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử tất nhiên cũng biểu hiện được sự thông minh lanh lợi trước mặt Chiêu Đức Đế, mà bây giờ, một khi bị tách khỏi Hoàng Quý phi, mặt bình thường của hắn cũng triệt để bại lộ.
Hoàng Quý phi nghĩ, mà thôi, ngày sau nàng lại cẩn thận bày mưu cho Nhị Hoàng tử, đường còn dài, nhất thời đắc ý hoặc thất ý cũng không quan trọng, kẻ cười tới cuối cùng, mới là kẻ thắng thật sự.
Có những thứ, hắn có thể cho, nhưng các nhi tử của hắn không thể chủ động muốn, bằng không, hắn liền cảm thấy quyền lực của hắn bị mơ ước.
Nhị Hoàng tử chưa từng nhìn thấy Chiêu Đức Đế băng lãnh như vậy, phòng bị, xem kỹ ánh mắt, nhất thời chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Vào giờ khắc này, hắn thật sự hối hận. Nếu sớm biết Chiêu Đức Đế đứng ở đó nhìn bọn hắn học, hắn sẽ phát ngôn cẩn thận hơn một chút.
Lời hắn vừa nói có đúng hay không cũng không quan trọng, sự thật rõ ràng, lời đó không vừa ý Chiêu Đức Đế. Kể cả là đúng, cũng biến thành sai.
“Phụ hoàng...”
Chiêu Đức Đế cũng không thèm nhìn Nhị Hoàng tử, cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi nghiêm túc nghe giảng. “Bảo Lạc, ngươi nói, phu tử nói có đúng không?”
“Phu tử nói đúng, bởi vì Thánh nhân đã nói qua, lễ hiếu là trách nhiệm căn bản của con người. Nếu như ngay cả hiếu kính phụ mẫu, kính nhường huynh đệ cũng không làm được, lấy gì để phục chúng? Nhi thần nhất định hiếu thuận phụ hoàng mẫu hậu, kính nhường huynh đệ tỷ muội, đợi ngày nhi thần trưởng thành, liền cùng các huynh đệ tỷ muội đồng tâm hiệp lực, vi phụ hoàng phân ưu.”
Trong câu trả lời của Bảo Lạc không biết có bao nhiêu xuất sắc, lại hết sức phù hợp tâm ý Chiêu Đức Đế. Chiêu Đức Đế gọi Bảo Lạc tiến lên, than nhẹ. “Không nghĩ rằng, chỉ có mình Bảo Lạc hiểu lòng trẫm. Nếu Bảo Lạc là nam tử, trẫm tất lập ngươi làm trữ.”
Lời này vừa nói ra, một phòng lặng ngắt như tờ. Mọi người tuy rằng đã sớm biết Bảo Lạc được sủng ái, lại chưa từng dự đoán được, Chiêu Đức Đế lại sủng ái Bảo Lạc đến mức này.
Chỉ có Bảo Lạc biết, đây chẳng qua là một câu nói suông mà thôi.
Nếu nàng là nam tử, chỉ sợ Chiêu Đức Đế sẽ không sủng ái nàng như vậy, cũng sẽ đối xử như với Thái tử ca ca, luôn luôn phòng bị nàng. Thái tử ca ca chẳng lẽ không thông minh, không hiểu tâm ý Chiêu Đức Đế sao? Chính là bởi vì hiểu được tâm ý của Chiêu Đức Đế, Thái tử ca ca hiện tại mới không thể không giấu tài, điệu thấp làm người.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Bảo Lạc hiện ra nhất nhiều ý niệm, trên mặt lại không lộ vẻ, tay nhỏ của nàng lay tay của Chiêu Đức Đế. “Phụ hoàng không cần tức giận, các Hoàng huynh luôn hiếu thuận với người. Năm trước sinh thần người, Nhị Hoàng huynh còn tự mình viết thư trăm thọ, hiếu tâm của Nhị Hoàng huynh ai cũng thấy, lần này Nhị Hoàng huynh nói có cái gì không đúng, người cũng đừng động khí với hắn, có được không?”
Chiêu Đức Đế nhìn Bảo Lạc, có chút cảm khái. “Ngươi thật có tấm lòng son, thân mẫu cùng muội muội của hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn nói tốt cho hắn.”
“Ngũ Hoàng tỷ là Ngũ Hoàng tỷ, Nhị Hoàng huynh là Nhị Hoàng huynh. Bình thường, thời điểm Ngũ Hoàng tỷ khi dễ ta, Nhị Hoàng huynh cũng không giúp nàng. Nếu như vậy, ta vì cái gì vì Ngũ Hoàng tỷ mà giận chó đánh mèo lên Nhị Hoàng huynh?? Bảo Lạc không cần nghĩ ngợi, nói.
Nàng cũng thật tâm cảm thấy như vậy. Chỉ cần Nhị Hoàng tử không chủ động đến trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ mỗi ngày nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử. Tinh lực của nàng có hạn, tất nhiên muốn quan tâm đến thân nhân nhiều hơn.
Chiêu Đức Đế sờ đầu Bảo Lạc. “Bảo Lạc đúng là người hiểu biết lễ hiếu.”
Rồi sau đó, nói với Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa. “Ngay cả một tiểu hài tử như Bảo Lạc còn biết cách làm người căn bản, các ngươi lại không biết lễ hiếu là gì, trẫm còn có thể trông cậy cái gì vào các ngươi!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng nữ không hiểu lễ hiếu, giao trách nhiệm cho Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng nữ chép “Hiếu kinh” mười lần, lúc nào chép xong, mới có thể đi ra. Nếu trẫm phát hiện các ngươi tìm người viết thay... Hoàng tử Công chúa này, các ngươi cũng không cần làm nữa.”
Trừng phạt không nặng, nhưng Chiêu Đức Đế nói lời này, đối với Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa mà nói, đã là chỉ trích cực kỳ nặng nề.
Tam Công chúa cùng Lệ phi vốn là những người đã mất Thánh tâm, nay, lại bị Chiêu Đức Đế răn dạy, về sau ở trong cung, chỉ sợ sẽ càng khổ sở.
Mà Nhị Hoàng tử, ban đầu người phía dưới còn cảm thấy, nếu một ngày Thái tử bị phế, Nhị Hoàng tử sẽ ngồi lên vị trí đó. Nay, hắn bị Chiêu Đức Đế chính miệng nói không hiểu lễ hiếu, thử hỏi, một Hoàng tử không có lễ hiếu, như thế nào có thể làm Thái tử?
Bởi vậy, tin tức này truyền đến hậu cung, lại đưa tới một trận sóng to gió lớn.
Lệ phi nhất thời nóng lòng nữ nhi của mình bị Chiêu Đức Đế răn dạy, nhất thời lại sung sướng khi Nhị Hoàng tử gặp họa. “Vốn tưởng rằng Hoàng thượng phạt Hoàng Quý phi lần này chỉ là che mắt thiên hạ, xem ra, Hoàng Quý phi lần này, ngã hơi bị thảm. Nhị Hoàng tử mang cái danh không có lễ hiếu, bản cung cũng muốn xem xem, ngày sau Hoàng Quý phi lấy cái gì để tranh trữ vị! Chẳng lẽ, nàng muốn trông cậy vào Thất Hoàng tử mới cai sữa sao?”
Cung nữ của Lệ phi nói. “Nương nương nói đúng. Không nói đến Thất Hoàng tử vẫn là một tiểu hài nhi không có năng lực tranh chấp vị trí Thái tử, nay, Thất Hoàng tử còn đang được nuôi dưỡng trong cung của Vinh phi, nghe nói, Vinh phi đối xử rất tốt với Thất Hoàng tử, hiện tại Thất Hoàng tử đã không thể tách nàng ra. Ngày sau, khi Thất Hoàng tử trưởng thành, không biết còn có thể nhận Hoàng Quý phi là mẫu phi không.”
Lệ phi nghe vào trong tai, trong lòng càng sảng khoái. Nàng không có nhi tử, ngày sau, vô luận là ai thượng vị, cũng không ảnh hưởng lớn tới nàng.
Chỉ trừ nhi tử của Hoàng Quý phi.
Lệ phi cùng Hoàng Quý phi đã sớm kết thù, Tam Công chúa cùng Ngũ Công chúa trở mặt cũng không phải ngày một ngày hai, Ngũ Công chúa tính tình như vậy, nếu nhi tử của Hoàng Quý phi thượng vị, ngày sau, Lệ phi cùng Tam Công chúa sẽ sống không yên. Cho nên, dù có thế nào, người thượng vị không thể là nhi tử của Hoàng Quý phi!
Một chỗ khác trong cung điện, Phùng Đức Phi đang nói với nhi tử của mình. “Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, ngươi đều phải giữ đúng bổn phận. Là của ngươi, sẽ là của ngươi; không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng vô dụng. Mẫu phi nay hiệp trợ Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung, không biết bao nhiêu người chờ bắt lỗi chúng ta, ngươi trăm ngàn lần không được hồ đồ.”
Bây giờ Chiêu Đức Đế còn đang ở tuổi xuân, các Hoàng tử đều còn nhỏ, mặc dù là muốn tranh cái gì, cũng còn quá sớm.
Nếu ngày sau địa vị của Thái tử vững vàng, nhi tử của nàng sẽ là phụ thần trung thành nhất của Thái tử, nếu Thái tử không biết tranh giành cho bản thân... Cũng không thể trách mẫu tử các nàng tự làm ra quyết định!
Tứ Hoàng tử tất nhiên không hiểu những suy nghĩ trong lòng Phùng Đức phi, nhưng hắn có một ưu điểm, chính là cực kỳ nghe lời Phùng Đức phi. Dựa vào quyết sách của Phùng Đức phi, hắn từ khi ra đời tới nay, tuy không được người chú ý như Thái tử, cũng không thụ sủng như hai nhi tử của Hoàng Quý phi, nhưng so sánh qua, cũng coi như vững vàng.
Lúc này, nghe Phùng Đức Phi lên tiếng, Tứ Hoàng tử tất nhiên sẽ ngoan ngoãn gật đầu. “Nhi tử hiểu rõ.”
Đại cung nữ Mặc Trúc bên người Hoàng Quý phi sau khi nhận được tin tức, hoảng hốt chạy vào, kể lại từ đầu tới cuối cho Hoàng Quý phi nghe, cuối cùng nói. “Chủ tử, nay Nhị điện hạ bị Hoàng thượng răn dạy, ngày sau, trên người liền mang theo thanh danh không tốt. Chúng ta không thể không làm gì, bằng không, địa vị của Thái tử sẽ ngày càng ổn định.”
Hoàng Quý phi buông mộc ngư xuống, trách mắng. “Hoảng sợ cái gì! Nay, người bên ngoài đều chờ chúng ta ra tay để bắt lỗi, nếu chúng ta tự làm rối tình hình, còn chẳng phải sẽ làm vừa lòng bọn họ sao!”
Thấy Hoàng Quý phi trấn định như thế, Mặc Trúc cũng tĩnh hạ tâm lai. Hoàng Quý phi chính là người nhóm cung nữ các nàng tin tưởng nhất, Hoàng Quý phi trấn tĩnh, các nàng cũng không thể loạn.
“Huynh muội Thái tử cùng Trường Thọ Công chúa, không một ai đơn giản. Là bản cung coi thường đôi huynh muội này.” Hoàng quý phi hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lãnh quang. “Bất quá, trong cung này, cũng không phải chỉ có một mình Thái tử thông minh. Muốn cùng bản cung đấu xem ai hiểu tâm tư của Hoàng thượng sao?”
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng. “Thái tử ngày gần đây quá thuận buồm xuôi gió, hắn như thế nào cũng không ngẫm lại, Hoàng thượng một khi đã nghi kỵ nhi tử của ta, sẽ càng nghi kỵ hắn.”
Đông cung lần này sao có thể làm Nhị Hoàng tử rớt đài? Nói trắng ra là đoán được tâm tư Chiêu Đức Đế mà thôi. Nếu Thái tử dùng chiêu này để đối phó họ, họ tất nhiên cũng có thể gậy ông đập lưng ông.
“Tìm thời gian, truyền tin Đông cung đang khuếch đại thế lực tới cho Huệ phi, nàng sẽ biết phải làm như thế nào. Kỳ thật, nếu Trang thị chưa đổ, Trang thị làm việc này thích hợp hơn Huệ phi.”
Huệ phi là thân mẫu của Lục Hoàng tử, sau khi Trang Quý phi rớt đài, tiếp nhận quyền giúp đỡ cai quản hậu cung từ tay Trang Quý phi.
Phùng Đức phi không thích lừa dối, Huệ phi lại tâm tư mỏng, nay lại nóng mắt với tứ phi chi vị, nóng lòng làm cái gì đó, để được Chiêu Đức Đế tín nhiệm, làm cho Chiêu Đức Đế tấn vị phần của mình, được ngồi ngang hàng với Phùng Đức phi. Nàng như vậy, rất thích hợp để lợi dụng.
“Lại nói, sinh thần Thái hậu nương nương sắp tới rồi. Thái tử cùng Trường Thọ khiến bản cung bị như vậy, bản cung cũng nên trả lại, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Hoàng Quý phi lại nói.
“Chủ tử định...”
“Là Huệ phi làm, không phải bản cung, hiểu chưa?” Hoàng Quý phi ý vị thâm trường nói.
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi. Chuyện này nếu thành, coi như cho Thái tử một bài học, nếu bại, cũng không có quan hệ với chủ tử.” Mặc Trúc lập tức nói.
“Ngươi lui xuống đi, bản cung tiếp tục lễ Phật.” Cũng thuận tiện tự hỏi một số sự tình.
Tỷ như, Thái tử thế nào lại có chút tài mọn, khiến mẫu tử các nàng rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Càng nghĩ, Hoàng Quý phi cuối cùng không phải không thừa nhận, nguyên nhân hơn phân nửa là tại nàng. Cơ Thanh Hàm là nữ hài tử, nàng nghĩ, kiêu căng một chút cũng không sao, liền không quản thúc Cơ Thanh Hàm quá nhiều, đến nỗi Cơ Thanh Hàm dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, làm việc không đúng mực.
Hoàng Quý phi đem quá nửa tâm tư đặt trên người nhi tử của mình, nàng dốc lòng giáo dưỡng Nhị Hoàng tử, dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất để dạy dỗ hắn, nàng hy vọng Nhị Hoàng tử là một thiên tài... Nhưng sự thật chứng minh, Nhị Hoàng tử chỉ là một hài tử bình thường. Nàng muốn dùng tiêu chuẩn thiên tài dạy dỗ Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử tất nhiên không biết nên làm thế nào.
Từ trước có Hoàng Quý phi lúc nàng cũng bày mưu tính kế cho Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử tất nhiên cũng biểu hiện được sự thông minh lanh lợi trước mặt Chiêu Đức Đế, mà bây giờ, một khi bị tách khỏi Hoàng Quý phi, mặt bình thường của hắn cũng triệt để bại lộ.
Hoàng Quý phi nghĩ, mà thôi, ngày sau nàng lại cẩn thận bày mưu cho Nhị Hoàng tử, đường còn dài, nhất thời đắc ý hoặc thất ý cũng không quan trọng, kẻ cười tới cuối cùng, mới là kẻ thắng thật sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook