Trưởng Công Chúa Ốm Yếu
-
Chương 1
Đầu xuân, thời tiết có chút lạnh.
Bảo Lạc nắm thật chặt y phục màu vàng nhạt trên người, bước từng bước nhỏ, thong thả di chuyển đến Kiền Nguyên cung.
Nữ đồng bảy tuổi, chính là thời điểm ngọc tuyết khả ái, huống chi Bảo Lạc bẩm sinh tinh xảo, bàn tay trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi đen láy, mũi ngọc tinh tế, đôi môi cánh hoa, khi cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền, nhìn mỹ lệ khả ái.
Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn tái nhợt, môi cũng không huyết sắc.
Cung nữ Bích Nghiêu ở bên cạnh đau lòng nhìn chủ tử nhà mình giống như ốc sên, bước đi từng bước chậm rãi, đề nghị. “Công chúa, có muốn hay không nô tỳ kêu người mang kiệu đến, đưa người đến Kiền Nguyên cung. Hoàng thượng xưa nay yêu thương người, mà người vừa mới rơi xuống nước, cho dù ngồi kiệu đi thỉnh an Hoàng thượng là không hợp quy củ, Hoàng thượng cũng sẽ không trách người.”
Bảo Lạc lắc lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói. “Thỉnh an phụ hoàng, sao có thể chậm trễ? Tự đi tới, mới có thể thể hiện sự thành tâm của ta. Chính là bởi vì phụ hoàng thương ta, ta mới càng không thể ỷ sủng mà kiêu.”
Bích Nghiêu đang định nói cái gì đó, lại nghe Bảo Lạc nói. “Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên ta nữa.”
Rõ ràng vẫn còn là tiểu hài tử, nhìn lại giống như tiểu đại nhân.
Bích Nghiêu thấy chủ tử nhà mình cố chấp như thế, cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Chủ tử nhà mình tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thập phần thông minh, dường như cái gì cũng hiểu. Còn nhỏ tuổi, liền biết hiếu thuận với phụ hoàng, bảo hộ mẫu hậu, kính nhường huynh trưởng, đối xử tử tế với hạ nhân. Công chúa Hoàng gia, không có hài tử nào nhu thuận như nàng.
Hài tử tốt như vậy, lại bẩm sinh gầy yếu, từ nhỏ đã không ngừng gặp tai họa...
Vừa nghĩ đến tai họa lần này của Bảo Lạc, Bích Nghiêu liền đỏ con mắt, âm thầm trách cứ Thượng Thiên bất công. Vì cái gì, mỗi lần gặp nạn, đều là chủ tử nhà mình chịu?
Đoàn người vừa mới đến Kiền Nguyên cung, liền thấy một vị phi tần bị đuổi trở về. “Triệu Uyển nghi, không phải nô tài không muốn giúp người thông truyền, chỉ là Hoàng thượng đã phân phó, Hoàng thượng nay có công vụ, người không có phận sự không nên quấy nhiễu. Nô tài nếu cho người vào, nô tài sẽ phải chịu phạt, ngài vẫn nên trở về đi.”
“Công công, thỉnh người châm chước. Chủ tử của ta đau lòng vì thấy Hoàng thượng mệt mỏi, hôm nay cố ý xuống bếp, vì Hoàng thượng hầm canh mấy giờ liền, thỉnh người cho chủ tử của ta gặp mặt Hoàng thượng, tự mình giao canh cho Hoàng thượng.”
Cung nữ bên người Triệu Uyển nghi khuyên can mãi, cung nhân Kiền Nguyên cung cũng không cho vào.
Lại vào lúc này, cung nhân Kiền Nguyên cung thấy được Bảo Lạc, sự không kiên nhẫn trên mặt lập tức chuyển thành thân thiện, tươi cười nịnh nọt. “Trường Thọ Công chúa, người đến thỉnh an Hoàng thượng? Hoàng thượng đã phân phó, bất cứ lúc nào người đến, đều không phải thông truyền, trực tiếp diện Thánh. Người theo nô tài vào trong, Hoàng thượng thấy người, tâm tình nhất định sẽ rất tốt.”
Triệu Uyển nghi trơ mắt nhìn Bảo Lạc dễ dàng bước vào cánh cửa mà nàng dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể đến gần, ngón tay siết chặt, khớp xương lộ ra trắng bệch.
Thủ vệ Thái giám nhìn nàng đầy đồng tình, nói. “Phân lượng của Trường Thọ Công chúa trong lòng Hoàng thượng, người bình thường không thể so được. Ngay cả Hoàng Quý phi được sủng ái nhất hậu cung hiện nay, trước mặt Trường Thọ Công chúa cũng phải lui về, huống chi là người phía dưới? Mưu toan sánh vai với Trường Thọ Công chúa, chính là tự tìm đến phiền phức.”
Lại nói tiếp, mệnh của Hoàng hậu nương nương cũng thật tốt. Vốn đang thất sủng, lại vì Chiêu Đức Đế sinh ra một phúc tinh bảo bối, thời vận lập tức xoay chuyển. Ngay cả Thái tử, cũng miễn cưỡng bảo toàn ngôi vị. Nay, dù cho Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng lạnh nhạt, trong cung cũng không ai dám coi thường Trung cung, hết thảy đều là vì sự tồn tại của Trường Thọ Công chúa.
Quốc sư tiên đoán quả nhiên không sai, Trường Thọ Công chúa quả nhiên là phúc tinh mang tới phúc khí cho người bên cạnh. Thời điểm vừa mới sinh ra, Trường Thọ công chúa liền vì Hoàng thượng cản tai, vì vậy mà được Hoàng thượng hết mực sủng ái và thương tiếc, nhờ vào Thánh quyến này, thân mẫu của Trường Thọ Công chúa cùng huynh trưởng của nàng cũng được hưởng lợi.
Chỉ tiếc, vị Công chúa này, dường như là đem tất cả phúc khi mang cho người bên ngoài, phúc khí của chính bản thân lại rất kém.
Từ lúc sinh ra tới nay, vị Công chúa này vẫn luôn ốm yếu, uống thuốc nhiều hơn là ăn cơm, lúc này đây, nhân lúc Hoàng Quý phi sơ sẩy, Trường Thọ Công chúa rơi xuống nước trong cung của Hoàng Quý phi, tính mạng nguy hiểm, Thái y thay nhau canh giữ ngày đêm, rốt cuộc cũng giữ được một cái mạng.
Nghĩ đến đây, thủ vệ Thái giám liền lắc đầu.
Trường Thọ Công chúa dù luận về dung mạo, địa vị, hay là linh khí, Thánh quyến, đều không hề tầm thường. Đáng tiếc, con người chung quy là luôn có khuyết điểm, không thể hoàn mỹ cả mười phần. Trường Thọ Công chúa tuy có những thứ mà người khác trông ngóng mòn cả mắt, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, lại không biết có mệnh để hưởng thụ hay không.
“Phụ hoàng!”
Vừa thấy Chiêu Đức Đế uy vũ hiên ngang ngồi trên Long ỷ, Bảo Lạc liền lộ ra chất giọng ngọt ngào.
Nàng muốn nhào qua chỗ Chiêu Đức Đế như bình thường, nhưng trước mặt tối đen, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa cắm đầu ngã xuống đất.
May mà Bích Nghiêu bên cạnh trung thành và tận tâm, ngay từ đầu luôn chú ý tới tình trạng của chủ tử mình, vừa thấy không đúng, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Bảo Lạc, Bảo Lạc mới không bị thương.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Chiêu Đức Đế tiến lên, tiếp nhận thân mình mềm mại của nữ nhi từ tay Bích Nghiêu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đầy mồ hôi, không khỏi nhíu mày. “Chỗ nào không thoải mái? Truyền Thái y!”
“Không cần, phụ hoàng, ta không sao. Vài ngày nay, ta mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống thuốc, đã tốt hơn rồi. Chỉ là, trên người không có khí lực.” Bảo Lạc nhu mì nhìn Chiêu Đức Đế, tay nhỏ nắm chặt tay áo Chiêu Đức Đế, lộ ra một nụ cười nhu thuận.
Chiêu Đức Đế nhìn nữ nhi như vậy, trong lòng mềm mại, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi lại biến thành đau lòng. Hắn lấy tấm khăn lụa trên tay thủ hạ, lau mồ hôi trên trán Bảo Lạc, sủng nịnh nói. “Bệnh tới mức này, không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy loạn khắp nơi làm gì? Cũng không biết mẫu hậu ngươi nghĩ thế nào, lại cho ngươi đi ra ngoài.”
Nhắc tới Hoàng hậu, trong giọng nói Chiêu Đức Đế mang theo chút bất mãn. Hiển nhiên, hắn hoài nghi Hoàng hậu chiếu cố không tốt Bảo Lạc.
Hai tay nhỏ của Bảo Lạc lay bàn tay của Chiêu Đức Đế, lắc lắc đầu. “Không liên quan tới mẫu hậu, là ta ở trong phòng hơi chán, muốn ra ngoài xem thử. Hơn nữa, ta nhớ phụ hoàng, cho nên, đến thỉnh an phụ hoàng. Phụ hoàng, người có nhớ ta không?”
Thanh âm non nớt mềm mại cùng đôi tay nhỏ của nữ hài tử, nhẹ nhàng chạm vào trong lòng Chiêu Đức Đế.
Ở trước mặt Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế luôn khó có thể kiên quyết.
Có đôi khi, ngay cả Chiêu Đức Đế cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng hắn chán ghét Hoàng hậu như vậy, nhưng đối với nữ nhi Hoàng hậu sinh cho hắn, hắn lại thương tới tận tâm khảm.
Có lẽ ngay từ đầu, hắn thích Bảo Lạc, là vì Bảo Lạc có thể mang đến phúc khí cho người xung quanh, nàng vì hắn chắn tai, tương đương với mạng sống thứ hai của hắn. Nhưng, Bảo Lạc thông minh khả ái như vậy, nhu thuận như vậy, cùng Bảo Lạc chung sống mấy năm nay, hắn đã sớm không phân biệt rõ tại sao bản thân lại thích Bảo Lạc như vậy.
Có lẽ, hài tử này rất hợp ý hắn.
Rốt cuộc thân mình Bảo Lạc suy yếu, lại đi bộ cả đoạn đường dài, sau khi nói chuyện với Chiêu Đức Đế một chút, tinh lực không tốt, liền thiếp đi trong lòng Chiêu Đức Đế.
Chiêu Đức Đế nhẹ nhàng đem tiểu hài tử trong lòng đặt lên nhuyễn tháp của chính mình, sai người chiếu cố thật tốt, rồi sau đó truyền Thái giám bên người tới. “Hoàng Quý phi vẫn còn tụng kinh niệm Phật?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng Quý phi nương nương gần đây vẫn luôn tụng kinh Phật, cầu phúc cho Trường Thọ Công chúa.”
“Tuy lần này nàng không cố ý, nhưng Bảo Lạc rơi xuống nước, rốt cuộc là do nàng quản lý người phía dưới không nghiêm, cứ để nàng tiếp tục hối lỗi đi. Lúc nào thân mình Bảo Lạc tốt hẳn, thì để cho nàng ra ngoài.” Chiêu Đức Đế hơi do dự. “Đúng rồi, ngày gần đây Hoàng hậu lành bệnh, Hoàng Quý phi đang tụng kinh Phật, không thể xử lý công vụ, liền giao cho Hoàng hậu xử lý việc trong cung, Đức phi cùng Quý phi ở bên cạnh giúp nàng.”
Lúc này, Chiêu Đức Đế đã không nhớ rõ, hắn nguyên bản muốn phạt Hoàng Quý phi thật nặng, nhưng lại nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện.
Bảo Lạc nắm thật chặt y phục màu vàng nhạt trên người, bước từng bước nhỏ, thong thả di chuyển đến Kiền Nguyên cung.
Nữ đồng bảy tuổi, chính là thời điểm ngọc tuyết khả ái, huống chi Bảo Lạc bẩm sinh tinh xảo, bàn tay trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi đen láy, mũi ngọc tinh tế, đôi môi cánh hoa, khi cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền, nhìn mỹ lệ khả ái.
Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn tái nhợt, môi cũng không huyết sắc.
Cung nữ Bích Nghiêu ở bên cạnh đau lòng nhìn chủ tử nhà mình giống như ốc sên, bước đi từng bước chậm rãi, đề nghị. “Công chúa, có muốn hay không nô tỳ kêu người mang kiệu đến, đưa người đến Kiền Nguyên cung. Hoàng thượng xưa nay yêu thương người, mà người vừa mới rơi xuống nước, cho dù ngồi kiệu đi thỉnh an Hoàng thượng là không hợp quy củ, Hoàng thượng cũng sẽ không trách người.”
Bảo Lạc lắc lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói. “Thỉnh an phụ hoàng, sao có thể chậm trễ? Tự đi tới, mới có thể thể hiện sự thành tâm của ta. Chính là bởi vì phụ hoàng thương ta, ta mới càng không thể ỷ sủng mà kiêu.”
Bích Nghiêu đang định nói cái gì đó, lại nghe Bảo Lạc nói. “Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên ta nữa.”
Rõ ràng vẫn còn là tiểu hài tử, nhìn lại giống như tiểu đại nhân.
Bích Nghiêu thấy chủ tử nhà mình cố chấp như thế, cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Chủ tử nhà mình tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thập phần thông minh, dường như cái gì cũng hiểu. Còn nhỏ tuổi, liền biết hiếu thuận với phụ hoàng, bảo hộ mẫu hậu, kính nhường huynh trưởng, đối xử tử tế với hạ nhân. Công chúa Hoàng gia, không có hài tử nào nhu thuận như nàng.
Hài tử tốt như vậy, lại bẩm sinh gầy yếu, từ nhỏ đã không ngừng gặp tai họa...
Vừa nghĩ đến tai họa lần này của Bảo Lạc, Bích Nghiêu liền đỏ con mắt, âm thầm trách cứ Thượng Thiên bất công. Vì cái gì, mỗi lần gặp nạn, đều là chủ tử nhà mình chịu?
Đoàn người vừa mới đến Kiền Nguyên cung, liền thấy một vị phi tần bị đuổi trở về. “Triệu Uyển nghi, không phải nô tài không muốn giúp người thông truyền, chỉ là Hoàng thượng đã phân phó, Hoàng thượng nay có công vụ, người không có phận sự không nên quấy nhiễu. Nô tài nếu cho người vào, nô tài sẽ phải chịu phạt, ngài vẫn nên trở về đi.”
“Công công, thỉnh người châm chước. Chủ tử của ta đau lòng vì thấy Hoàng thượng mệt mỏi, hôm nay cố ý xuống bếp, vì Hoàng thượng hầm canh mấy giờ liền, thỉnh người cho chủ tử của ta gặp mặt Hoàng thượng, tự mình giao canh cho Hoàng thượng.”
Cung nữ bên người Triệu Uyển nghi khuyên can mãi, cung nhân Kiền Nguyên cung cũng không cho vào.
Lại vào lúc này, cung nhân Kiền Nguyên cung thấy được Bảo Lạc, sự không kiên nhẫn trên mặt lập tức chuyển thành thân thiện, tươi cười nịnh nọt. “Trường Thọ Công chúa, người đến thỉnh an Hoàng thượng? Hoàng thượng đã phân phó, bất cứ lúc nào người đến, đều không phải thông truyền, trực tiếp diện Thánh. Người theo nô tài vào trong, Hoàng thượng thấy người, tâm tình nhất định sẽ rất tốt.”
Triệu Uyển nghi trơ mắt nhìn Bảo Lạc dễ dàng bước vào cánh cửa mà nàng dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể đến gần, ngón tay siết chặt, khớp xương lộ ra trắng bệch.
Thủ vệ Thái giám nhìn nàng đầy đồng tình, nói. “Phân lượng của Trường Thọ Công chúa trong lòng Hoàng thượng, người bình thường không thể so được. Ngay cả Hoàng Quý phi được sủng ái nhất hậu cung hiện nay, trước mặt Trường Thọ Công chúa cũng phải lui về, huống chi là người phía dưới? Mưu toan sánh vai với Trường Thọ Công chúa, chính là tự tìm đến phiền phức.”
Lại nói tiếp, mệnh của Hoàng hậu nương nương cũng thật tốt. Vốn đang thất sủng, lại vì Chiêu Đức Đế sinh ra một phúc tinh bảo bối, thời vận lập tức xoay chuyển. Ngay cả Thái tử, cũng miễn cưỡng bảo toàn ngôi vị. Nay, dù cho Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng lạnh nhạt, trong cung cũng không ai dám coi thường Trung cung, hết thảy đều là vì sự tồn tại của Trường Thọ Công chúa.
Quốc sư tiên đoán quả nhiên không sai, Trường Thọ Công chúa quả nhiên là phúc tinh mang tới phúc khí cho người bên cạnh. Thời điểm vừa mới sinh ra, Trường Thọ công chúa liền vì Hoàng thượng cản tai, vì vậy mà được Hoàng thượng hết mực sủng ái và thương tiếc, nhờ vào Thánh quyến này, thân mẫu của Trường Thọ Công chúa cùng huynh trưởng của nàng cũng được hưởng lợi.
Chỉ tiếc, vị Công chúa này, dường như là đem tất cả phúc khi mang cho người bên ngoài, phúc khí của chính bản thân lại rất kém.
Từ lúc sinh ra tới nay, vị Công chúa này vẫn luôn ốm yếu, uống thuốc nhiều hơn là ăn cơm, lúc này đây, nhân lúc Hoàng Quý phi sơ sẩy, Trường Thọ Công chúa rơi xuống nước trong cung của Hoàng Quý phi, tính mạng nguy hiểm, Thái y thay nhau canh giữ ngày đêm, rốt cuộc cũng giữ được một cái mạng.
Nghĩ đến đây, thủ vệ Thái giám liền lắc đầu.
Trường Thọ Công chúa dù luận về dung mạo, địa vị, hay là linh khí, Thánh quyến, đều không hề tầm thường. Đáng tiếc, con người chung quy là luôn có khuyết điểm, không thể hoàn mỹ cả mười phần. Trường Thọ Công chúa tuy có những thứ mà người khác trông ngóng mòn cả mắt, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, lại không biết có mệnh để hưởng thụ hay không.
“Phụ hoàng!”
Vừa thấy Chiêu Đức Đế uy vũ hiên ngang ngồi trên Long ỷ, Bảo Lạc liền lộ ra chất giọng ngọt ngào.
Nàng muốn nhào qua chỗ Chiêu Đức Đế như bình thường, nhưng trước mặt tối đen, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa cắm đầu ngã xuống đất.
May mà Bích Nghiêu bên cạnh trung thành và tận tâm, ngay từ đầu luôn chú ý tới tình trạng của chủ tử mình, vừa thấy không đúng, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Bảo Lạc, Bảo Lạc mới không bị thương.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Chiêu Đức Đế tiến lên, tiếp nhận thân mình mềm mại của nữ nhi từ tay Bích Nghiêu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đầy mồ hôi, không khỏi nhíu mày. “Chỗ nào không thoải mái? Truyền Thái y!”
“Không cần, phụ hoàng, ta không sao. Vài ngày nay, ta mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống thuốc, đã tốt hơn rồi. Chỉ là, trên người không có khí lực.” Bảo Lạc nhu mì nhìn Chiêu Đức Đế, tay nhỏ nắm chặt tay áo Chiêu Đức Đế, lộ ra một nụ cười nhu thuận.
Chiêu Đức Đế nhìn nữ nhi như vậy, trong lòng mềm mại, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi lại biến thành đau lòng. Hắn lấy tấm khăn lụa trên tay thủ hạ, lau mồ hôi trên trán Bảo Lạc, sủng nịnh nói. “Bệnh tới mức này, không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy loạn khắp nơi làm gì? Cũng không biết mẫu hậu ngươi nghĩ thế nào, lại cho ngươi đi ra ngoài.”
Nhắc tới Hoàng hậu, trong giọng nói Chiêu Đức Đế mang theo chút bất mãn. Hiển nhiên, hắn hoài nghi Hoàng hậu chiếu cố không tốt Bảo Lạc.
Hai tay nhỏ của Bảo Lạc lay bàn tay của Chiêu Đức Đế, lắc lắc đầu. “Không liên quan tới mẫu hậu, là ta ở trong phòng hơi chán, muốn ra ngoài xem thử. Hơn nữa, ta nhớ phụ hoàng, cho nên, đến thỉnh an phụ hoàng. Phụ hoàng, người có nhớ ta không?”
Thanh âm non nớt mềm mại cùng đôi tay nhỏ của nữ hài tử, nhẹ nhàng chạm vào trong lòng Chiêu Đức Đế.
Ở trước mặt Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế luôn khó có thể kiên quyết.
Có đôi khi, ngay cả Chiêu Đức Đế cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng hắn chán ghét Hoàng hậu như vậy, nhưng đối với nữ nhi Hoàng hậu sinh cho hắn, hắn lại thương tới tận tâm khảm.
Có lẽ ngay từ đầu, hắn thích Bảo Lạc, là vì Bảo Lạc có thể mang đến phúc khí cho người xung quanh, nàng vì hắn chắn tai, tương đương với mạng sống thứ hai của hắn. Nhưng, Bảo Lạc thông minh khả ái như vậy, nhu thuận như vậy, cùng Bảo Lạc chung sống mấy năm nay, hắn đã sớm không phân biệt rõ tại sao bản thân lại thích Bảo Lạc như vậy.
Có lẽ, hài tử này rất hợp ý hắn.
Rốt cuộc thân mình Bảo Lạc suy yếu, lại đi bộ cả đoạn đường dài, sau khi nói chuyện với Chiêu Đức Đế một chút, tinh lực không tốt, liền thiếp đi trong lòng Chiêu Đức Đế.
Chiêu Đức Đế nhẹ nhàng đem tiểu hài tử trong lòng đặt lên nhuyễn tháp của chính mình, sai người chiếu cố thật tốt, rồi sau đó truyền Thái giám bên người tới. “Hoàng Quý phi vẫn còn tụng kinh niệm Phật?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng Quý phi nương nương gần đây vẫn luôn tụng kinh Phật, cầu phúc cho Trường Thọ Công chúa.”
“Tuy lần này nàng không cố ý, nhưng Bảo Lạc rơi xuống nước, rốt cuộc là do nàng quản lý người phía dưới không nghiêm, cứ để nàng tiếp tục hối lỗi đi. Lúc nào thân mình Bảo Lạc tốt hẳn, thì để cho nàng ra ngoài.” Chiêu Đức Đế hơi do dự. “Đúng rồi, ngày gần đây Hoàng hậu lành bệnh, Hoàng Quý phi đang tụng kinh Phật, không thể xử lý công vụ, liền giao cho Hoàng hậu xử lý việc trong cung, Đức phi cùng Quý phi ở bên cạnh giúp nàng.”
Lúc này, Chiêu Đức Đế đã không nhớ rõ, hắn nguyên bản muốn phạt Hoàng Quý phi thật nặng, nhưng lại nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook