Đột nhiên được khen ngợi, Chu Nhan thẹn thùng đỏ mặt, nói: “Đều là công lao của bọn họ, sao lại nói giống như một mình ta quá quan trảm tướng, bắt được tội phạm vậy.


Lục Thủy Tú cố tình chọc ghẹo nói: “Đó là bởi vì bọn họ đều là nam tử, không dám để cho một cô nương như cô làm hết tất cả, nếu không chắc chắn sẽ đẩy cô đi bắt tội phạm.


Nói đến đây, bọn họ cũng đã vào trong chùa
Khác với vệ binh canh gác bên ngoài, trong chùa có thêm rất nhiều người mặc quan phục hoa văn chim ưng.


Viền tơ vàng, Nội Vệ Phủ.

Sự thảnh thơi trên khuôn mặt Chu Nhan trầm xuống, chủ sự của bọn họ, Ngô Thái Minh bước tới, đánh mắt lên người Chu Nhan, ông ta sững người, lại nhìn qua Lục Thủy Tú, bỗng nhiên mở đôi môi tím nhạt với biểu cảm như đã hiểu vấn đề nhưng không cảm thấy phiền chán mà nói: “Ta kêu ngươi đi tìm nàng ta ngươi đi lâu như vậy, lại đến Lê Viên chơi đùa lông nhông có đúng không?”
Người thích xem kịch, thích ca múa là Lục Thủy Tú vẫn còn đang bối rối, chưa kịp giải thích thì Ngô Thái Minh cười lạnh, nói như bắn liên thanh: “Ngươi thì sung sướng rồi, nhưng ngươi đâu có biết lúc nãy mẫu thân ngươi phái người đến đây mắng ta một trận, nói rằng hôm nay gọi ngươi về đi diễn kịch ở học đường cùng với muội muội ngươi, thế mà không nhìn thấy ngươi ở đâu, liền nói ta bóc lột ngươi.


Hình bộ công vụ nhiều, văn án tích lũy chồng chất đến cao bằng cả Chu Nhan, bảy ngày mới nhậm chức này, Chu Nhan đều ở lại hình bộ nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù như thế, có những lúc nàng vẫn bị Ngô Thái Minh ám thị trừ lương vì lười biếng.

Nghe người chủ sự ngỗng bay qua không còn sợi lông nào này lại bắt đầu ám thị mình bị Lục mẫu mắng cho không vui lòng, Lục Thủy Tú đang bối rối không biết mình đi chơi khi nào, nhưng vẫn phải quan tâm đến tâm tình của cấp trên, nàng ngậm đắng nuốt cay mà dỗ dành: “Haiz! Gia mẫu không hiểu chuyện, ngài không cần tính toán với bà ấy, vở kịch nhỏ này làm sao có thể quan trọng bằng công sự chứ, một cái nhỏ, một cái công, ngay cả tên cũng hiển thị rõ ràng ra rồi không phải sao!”
Lục gia trên dưới thích kịch đến điên, đến nổi người nào cũng biết ca hát, khuôn mặt giả vờ của Lục Thủy Tú chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, thiên phú như ăn vào xương máu, Ngô Thái Minh mãn nguyện, lại liếc sang bắt lỗi Chu Nhan.

“Sao lại đến trễ như vậy?”
Chu Nhan không hoảng không vội: “Về Chu phủ một chuyến, mẹ ta ngài cũng biết rồi đó, tính cách giống hệt với phu nhân ngài, nói lại thì chủ sự cũng về thăm phu nhân rồi nhỉ, hoa vàng góc dưới áo của ngài là phu nhân thêu dáng hoa mới đúng không?” (đọc tại để cập nhật chương mới nhanh nhất)
“Dáng hoa mới?” Lục Thủy Tú nhìn xuống góc áo của Ngô Thái Minh, ngạc nhiên: “Phu nhân học được thêu thùa rồi?”

Ngô Thái Minh đột nhiên tính tình không thuận, cũng không trả lời Lục Thủy Tú, bèn chuyển chủ đề nói: “Ở đây là chùa chiền, thi thể Quảng Trản Tâm được chuyển đến tiểu viện bên cạnh phân tích, hiện tại chỉ có một thi thể ở hiện trường, và việc điều tra thu thập không do hình bộ xử lý nữa mà là Nội Vệ Phủ.


“Nội Vệ Phủ?” Lục Thủy Tú ngạc nhiên, “Vậy Thẩm Độ chẳng phải cũng ở đây sao?’
Lời vừa nói ra, Lục Thái Minh đã đưa bọn họ đến hậu viện, nơi phát sinh sự việc, nghe thấy tiếng động, nam tử đứng dưới bóng trúc quay đầu lại, đôi mắt thâm sâu không có tình cảm lướt qua Lục Thủy Tú, dừng lại trên người Chu Nhan.

Kiểm tra một hồi, nghiêm nghị sắc lạnh như hoa văn hải đông thanh thêu trên áo của hắn ta.

*Hải đông thanh: chim cắt Bắc Cực (nhìn gần giống con đại bàng mà không phải).

Ngô Thái Minh biết Lục Thủy Tú đụng đến hắn, cúi đầu hành lễ: “Đại các lĩnh, đây là hai thư lệnh sử mới nhậm chức của hình bộ, là nữ tữ lại không hiểu chuyện nhiều, không biết quy củ, mong đại các lĩnh lượng thứ.



Ngô Thái Minh vừa cười vừa nói, Thẩm Độ liếc hắn một cái, liền bước qua phía này.

Y phục đen, áo choàng đen, tay nắm ở chuôi đao, mặt không có thiện ý trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Thủy Tú và Chu Nhan ở phía sau ông ấy.

Ngô Thái Minh lập tức nghĩ tới dáng vẻ giết người của Thẩm Độ, tóc gáy không kiềm được mà phát lạnh.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương