Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc
-
1: Hình Bộ Cửu Phẩm Thư Lệnh Sử- Chu Nhan Phá Án
Tại Trường An, nhà lao hình bộ.
Hành lang tối tăm được canh gác chặt chẽ, tường gạch xanh xám và xà gỗ màu đen, tất cả đều tỏa ra một mùi lạnh lẽo nồng nặc.
Hình bộ cửu phẩm thư lệnh sử Chu Nhan đứng ở nơi mùi nồng đến mức không thể hít thở, nhìn người đàn ông gầy gò đứng sau chiếc bàn trước mặt.
Người đàn ông gầy gò cúi mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt mờ hồ vô định nhìn khắp mọi ngóc ngách trong phòng thẩm tra.
Chu Nhan lạnh lùng nhìn hắn ta, đưa tay lấy ra một đôi hài trẻ em nhỏ từ trong một hộp gỗ, đặt trước mặt hắn.
Người đàn ông gầy gò nhìn đôi hài, chợt giật mình, dường như nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Chu Nhan.
Chu Nhan trầm mặc cười: “Không sai, đúng như ngươi nghĩ, Vương Nguyễn Nhi đã có thai được hai tháng.”
Người đàn ông gầy gò lập tức kinh hãi, nhặt đôi hài lên, lại liên tục lắc đầu ném đôi hài đi: “Không, không thể nào, ngươi lừa dối ta! Hơn nữa, cho dù nàng ta thực sự có thai, thế thì sao, đứa bé đó vẫn sẽ mang họ Vương, vẫn sẽ giống như bọn họ, đều coi thường ta!”
"Không phải như vậy." Chu Nhan lạnh lùng nói: "Trình Hiềm, ngươi không can tâm ở rể, vì phẫn nộ mà đồng lõa giúp đỡ người khác mưu sát Vương Nguyễn Nhi, nhưng ngươi lại không biết rằng nàng một lòng si tình với ngươi, không những định cho đứa bé mang họ của ngươi, thậm chí còn định sau khi đứa bé sinh ra sẽ đem toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vương phó thác cho ngươi.
Còn nữa, hung thủ thật sự đang chạy trốn mà ngươi dấu giếm Xa Hồ Hồ, Vương Nguyễn Nhi cũng đã sớm biết sự tồn tại của nàng ta, nguyện ý không tính toán mà chấp nhận cho nàng ta sớm vào cửa.
“Trình Hiềm, ngươi luôn luôn trách móc Vương Nguyễn Nhi có tiền có thế, chèn ép ngươi, nhưng có đúng như vậy hay không, ngươi tự mình rõ nhất.”
“Ta hỏi lại một lần nữa, Trình Hiềm, ngươi chắc chăn không nói ra tung tích của Xa Hồ Hồ để an ủi linh hồn của mẫu tử Vương Nguyễn Nhi sao?
Trình Hiềm che mặt, hối hận rơi lệ.
(đọc tại để cập nhật chương mới nhanh nhất)
Ghi xong tung tích của Xa Hồ Hồ, Chu Nhan thu dọn lại hộp gỗ, ra khỏi nhà lao, tổng bổ đầu của hình bộ Nam Trấn, từ xa đã vừa chắp tay hành lễ, vừa bước lại gần Chu Nhan, trên miệng không ngừng khen ngợi: “Sớm đã nghe Trần huynh nói lục nương tử rất lợi hại, sở trường là điều tra, thẩm án, không ngờ là hậu sinh khả úy.
Nếu không có nương tử đến, không biết tên Trình Hiềm này còn giấu diếm hành tung của Xa Hồ Hồ đến khi nào, cũng may là nương tử tham gia vào thấm thí nữ quan của hình bộ, ta chỉ cần đến hình bộ tìm nương tử, nếu không kẻ thô kệch như ta đến Chu phủ tìm một tiểu cô nương lại làm hỏng thanh danh của nương tử, aiz… hộp gỗ đó nương tử ở đâu ra vậy, ngày hôm đó bọn ta ở nhà họ Vương cũng không nhìn thấy nó.”
Nam Trấn hai lăm tuổi, có râu quai nón, là huynh đệ kết nghĩa với vị sự phụ năm mươi tuổi kia của Chu Nhan,Trần Ôn.
Hắn là người nói nhiều, Chu Nhan không ít lần nghe Trần Ôn than vãn Nam Trấn lắm lời, nghe những lời này cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhấc chiếc hộp gỗ đã được bao gói gọn gàng trên tay lên, Chu Nhan cười nhẹ nói: “Đây không phải là đồ nhà họ Vương, đôi giày trẻ em đó là do tẩu tẩu làm cho cháu trai chưa sinh của ta.”
Nam Trấn vạn phần kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nếu không dùng kỹ thuật thao túng tâm lý, Trình Hiềm cũng có thể không chịu nói ra nguyên do.
Nghĩ tới cái miệng cứng như sắt của Trình Hiềm, Nam Trấn cũng không còn cách nào, nói với Chu Nhan: “Lúc nãy Chu phủ phái người đến, nhờ hình bộ nói cho nương tử biết trong nhà ngài xảy ra chuyện, nương tử phải nhanh chóng về nhà, ta đã chuẩn bị ngựa bên ngoài sẵn rồi.
Chuyện này cảm tạ lục nương tử.”
Chu Nhan mười ngày trước mới nhậm chức, mới đến liền gặp liền mấy vụ án, phụ giúp chủ sự xử lý xong, cứ nghĩ sẽ được về nhà, lại bị mới tới nhà lao, lúc này nghe nói Chu phủ xảy ra chuyện, nàng sững lại hồi lâu mới hỏi: “Có phải hôn sự của tam tỷ tỷ ta và Thẩm Độ xảy ra chuyện?”
Nam Trấn lắc đầu: “Lúc nãy ta gặp tổng bổ của Bất Lương Nhân, hình như là nói tỷ tỷ ngài treo cổ tự sát rồi.”
Treo cổ tự sát!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook