Trước Ngày Gặp Em
-
Chương 5: Lan đưa bé Na tới bệnh viện
Hà Nội đang vào những ngày cuối cùng của năm,không khí Tết dường như cũng chan hoà khắp nơi
Mặc chiếc áo khoác phao,quấn tạm chiếc khăn len,Lan khoá cửa nhà,ra đầu đường đợi chuyến xe buýt tới nơi làm việc
Chẳng là Lan đang làm giáo viên mầm non của 1 trường tư thục.Tốt nghiệp tại Đại học Ngoại Thuơng,nhưng chẳng xin được việc,nên đành nhận làm tạm công việc này
Thực ra cái nghề này,lan cũng thấy khá là thú vị,ngày ngày chăm sóc,chơi đùa bên lũ trẻ,chẳng cầm phải bận tâm điều gì
Đang đến giờ ăn trưa,lúc này các bé được sắp xếp ngồi vào bàn ăn,thì bé Na bỗng dưng lăn ra đất,kèm theo những con ho không ngớt,thở dốc và khó thở,tiếng ho khè khè trong cổ họng
Lan thấy vậy chạy lại
"Bé Na làm sao vậy"
"Em không biết,bé tự nhiên lăn ra đất rồi như vậy"
"Hay bé bị hóc thức ăn"
Lan vừa nói với cô giáo bên cạnh,vừa vuốt ngực vừa nói
"Thức ăn toàn dạng mềm thôi ạ"
Cô giáo vừa nói xong,Lan liền bế béNa sang bệnh viện tư gần ngay bên cạnh
Y tá cùng bác sĩ sau 1 hồi khám cho bé liền đi ra
"Không có gì nghiêm trọng cả,chỉ là bé có tiền sử mắc bệnh Hen phế quản,lần sau phải chú ý hơn,đặc biệt phải nhớ cho bé sử dụng thuốc đều đặn và lâu dài"
"Vâng,tôi biết rồi ạ,cảm ơn bác sĩ"
Lan đã nhờ hiệu trưởng trường mầm non thông báo liên lạc với gia đình bé Na.
Ngồi trong phòng bệnh,Bé Na sau 1 hồi khám bệnh,mệt nên đã ngủ thiếp đi.Lan lặng lẽ đắp chăn rồi ngồi xuống ghế.
Nhìn gương mặt đáng yêu có đôi chút buồn của con bé,Lan tự nhiên lại thấy thuơng cảm đến vô cùng
"Cạch"....
Hùng vừa nhận được tin bé Na nhập viện,liền bỏ hết công việc chạy về.
"Anh là...."
"Tôi là ba của bé Na"
"À,vâng,,bác sĩ vừa bảo tôi là bé có tiền sử bệnh hen suyễn,cần chú ý và để ý bé hơn.Tôi xin lỗi vì đã không quan tâm bé nhiều hơn."
"Không sao đâu,cảm ơn vì đã đưa con tôi có bệnh viện"
Lan nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt,khuôn mặt khá là ưu nhìn,tuy không phải xuất sắc nhưng rất ấm áp.Trong lòng đang có chút thiện cảm.
Cô Vân sau khi nhận được tin cũng vừa đến,hùng hổ xông thẳng vào phòng bệnh
Thấy Hùng,cô liền cầm túi xách,đập thẳng vào người anh
"Anh chăm sóc con bé kiểu gì mà con bé phải nhập viện"
Lan thấy vậy liền đứng ra giải thích
"Chị ơi,bé đang ngồi ăn cơm trưa ở lớp thì bị lên cơn hen suyễn nên em đã đưa cháu tới đây.Đó là lỗi thuộc về em,em xin lỗi.Còn bố bé cũng vừa mới đến thôi ạ"
Vân nghe xong lời giải thích của cô Lan thì có phần hoạ hoả,nhưng vẫn không quên lườm nguýt Hùng.
"Đúng là làm bố cũng không xong"
Hùng lúc này cũng không thể chịu nổi thái độ thách thức của Vân,liền lên giọng lớn tiếng
"Nếu cô đến đây để gây rối thì tốt nhất cô nên đi về"
"Anh dám..."
"Một người mẹ đã bỏ con để đi tìm hạnh phúc,cô nghĩ cô xứng đáng được làm mẹ nó và đứng ở đây sao"
Lan từ đầu đứng cuối chứng kiến hết cuộc cãi vã của cặp vợ chồng cũ.Trong tâm trạng có chút bối rối và cảm thấy bất tiện.Nhanh chóng,cô viện lấy lí do để ra về
"Xin phép anh và chị,giờ em có việc phải về trường.Bé Na nhờ vào cả anh chị"
Hùng thấy vậy liền cảm ơn
"cảm ơn cô hôm nay đã giúp bé Na"
Trong khi Vân vẫn không bỏ qua cái thái độ kinh thường người khác.Hết đổ cho Hùng,giờ lại đổ qua cho Lan
"Có gì để Cảm ơn chứ,cũng chỉ là hạng người làm thuê,may mắn là con gái tôi không xảy ra chuyện gì,nếu không tôi kiện,mấy người như bọn cô chết chắc"
Lan nghe Vân nói vậy,trong lòng buồn không kể nổi.Lặng lẽ rời đi
Vừa đi ra tới công bệnh viện,Lan đã va phải một người đàn ông.Lan vội vàng nhặt túi xách lên kèm lời xin lỗi
"Xin lỗi anh,tôi không cố ý..."
Ngẩng mặt lên,ánh mắt cô chạm phải người đàn ông mà hình ảnh 5 năm nay,cô không thể nào quên.
Thành Nam nhận ra người con gái trước mặt,khẽ nở một nụ cười sở khanh trông thật ghê tởm
"Lan,là em đúng không"
Cô đứng đó,bủn rủn chân tay,ánh mắt và khuôn mặt khớp nhau bằng cảm giác đơ,không sao cử động và nói lên lời
Bàn tay của anh ta chạm vào tay cô,Có cảm giác vô cùng ghê tởm mà mãi mãi cô không bao giờ muốn nhắc lại
"Bỏ trốn khỏi anh ta,chạy ra khỏi đây"- Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này.
"Bỏ tôi ra.."
"Lâu lắm không gặp lại,chúng ta nên tâm sự chút nhở.."
"Tôi nói bỏ tay tôi ra,nhanh".Cô hét lên,thu hút không ít sự chú ý của xung quanh
Lan nhanh chóng giật tay khỏi anh ta,chạy nhanh bắt một chiếc taxi
"Chú ơi,chạy nhanh lên hộ cháu,nhanh lên ạ"
"Đi đâu mới được chứ"
"Chú cứ chạy đi ạ...giúp cháu với"
Giọng nói và cả hành động có phần hoảng loạng.Thành Nam chỉ đứng đó nhìn Lan rời đi,cũng không buồn đuổi theo.Vì anh biết,chắc chắc anh sẽ tìm gặp cô thêm lần nữa
"Lan à,không ngờ anh lại có thể gặp được em,trái đất cũng thật là tròn"
Thành Nam-anh ta cuối cùng là ai,có quan hệ gì trong quá khứ với Lan,để khi gặp lại,cô lại hoảng loạn đến như vậy?
Mặc chiếc áo khoác phao,quấn tạm chiếc khăn len,Lan khoá cửa nhà,ra đầu đường đợi chuyến xe buýt tới nơi làm việc
Chẳng là Lan đang làm giáo viên mầm non của 1 trường tư thục.Tốt nghiệp tại Đại học Ngoại Thuơng,nhưng chẳng xin được việc,nên đành nhận làm tạm công việc này
Thực ra cái nghề này,lan cũng thấy khá là thú vị,ngày ngày chăm sóc,chơi đùa bên lũ trẻ,chẳng cầm phải bận tâm điều gì
Đang đến giờ ăn trưa,lúc này các bé được sắp xếp ngồi vào bàn ăn,thì bé Na bỗng dưng lăn ra đất,kèm theo những con ho không ngớt,thở dốc và khó thở,tiếng ho khè khè trong cổ họng
Lan thấy vậy chạy lại
"Bé Na làm sao vậy"
"Em không biết,bé tự nhiên lăn ra đất rồi như vậy"
"Hay bé bị hóc thức ăn"
Lan vừa nói với cô giáo bên cạnh,vừa vuốt ngực vừa nói
"Thức ăn toàn dạng mềm thôi ạ"
Cô giáo vừa nói xong,Lan liền bế béNa sang bệnh viện tư gần ngay bên cạnh
Y tá cùng bác sĩ sau 1 hồi khám cho bé liền đi ra
"Không có gì nghiêm trọng cả,chỉ là bé có tiền sử mắc bệnh Hen phế quản,lần sau phải chú ý hơn,đặc biệt phải nhớ cho bé sử dụng thuốc đều đặn và lâu dài"
"Vâng,tôi biết rồi ạ,cảm ơn bác sĩ"
Lan đã nhờ hiệu trưởng trường mầm non thông báo liên lạc với gia đình bé Na.
Ngồi trong phòng bệnh,Bé Na sau 1 hồi khám bệnh,mệt nên đã ngủ thiếp đi.Lan lặng lẽ đắp chăn rồi ngồi xuống ghế.
Nhìn gương mặt đáng yêu có đôi chút buồn của con bé,Lan tự nhiên lại thấy thuơng cảm đến vô cùng
"Cạch"....
Hùng vừa nhận được tin bé Na nhập viện,liền bỏ hết công việc chạy về.
"Anh là...."
"Tôi là ba của bé Na"
"À,vâng,,bác sĩ vừa bảo tôi là bé có tiền sử bệnh hen suyễn,cần chú ý và để ý bé hơn.Tôi xin lỗi vì đã không quan tâm bé nhiều hơn."
"Không sao đâu,cảm ơn vì đã đưa con tôi có bệnh viện"
Lan nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt,khuôn mặt khá là ưu nhìn,tuy không phải xuất sắc nhưng rất ấm áp.Trong lòng đang có chút thiện cảm.
Cô Vân sau khi nhận được tin cũng vừa đến,hùng hổ xông thẳng vào phòng bệnh
Thấy Hùng,cô liền cầm túi xách,đập thẳng vào người anh
"Anh chăm sóc con bé kiểu gì mà con bé phải nhập viện"
Lan thấy vậy liền đứng ra giải thích
"Chị ơi,bé đang ngồi ăn cơm trưa ở lớp thì bị lên cơn hen suyễn nên em đã đưa cháu tới đây.Đó là lỗi thuộc về em,em xin lỗi.Còn bố bé cũng vừa mới đến thôi ạ"
Vân nghe xong lời giải thích của cô Lan thì có phần hoạ hoả,nhưng vẫn không quên lườm nguýt Hùng.
"Đúng là làm bố cũng không xong"
Hùng lúc này cũng không thể chịu nổi thái độ thách thức của Vân,liền lên giọng lớn tiếng
"Nếu cô đến đây để gây rối thì tốt nhất cô nên đi về"
"Anh dám..."
"Một người mẹ đã bỏ con để đi tìm hạnh phúc,cô nghĩ cô xứng đáng được làm mẹ nó và đứng ở đây sao"
Lan từ đầu đứng cuối chứng kiến hết cuộc cãi vã của cặp vợ chồng cũ.Trong tâm trạng có chút bối rối và cảm thấy bất tiện.Nhanh chóng,cô viện lấy lí do để ra về
"Xin phép anh và chị,giờ em có việc phải về trường.Bé Na nhờ vào cả anh chị"
Hùng thấy vậy liền cảm ơn
"cảm ơn cô hôm nay đã giúp bé Na"
Trong khi Vân vẫn không bỏ qua cái thái độ kinh thường người khác.Hết đổ cho Hùng,giờ lại đổ qua cho Lan
"Có gì để Cảm ơn chứ,cũng chỉ là hạng người làm thuê,may mắn là con gái tôi không xảy ra chuyện gì,nếu không tôi kiện,mấy người như bọn cô chết chắc"
Lan nghe Vân nói vậy,trong lòng buồn không kể nổi.Lặng lẽ rời đi
Vừa đi ra tới công bệnh viện,Lan đã va phải một người đàn ông.Lan vội vàng nhặt túi xách lên kèm lời xin lỗi
"Xin lỗi anh,tôi không cố ý..."
Ngẩng mặt lên,ánh mắt cô chạm phải người đàn ông mà hình ảnh 5 năm nay,cô không thể nào quên.
Thành Nam nhận ra người con gái trước mặt,khẽ nở một nụ cười sở khanh trông thật ghê tởm
"Lan,là em đúng không"
Cô đứng đó,bủn rủn chân tay,ánh mắt và khuôn mặt khớp nhau bằng cảm giác đơ,không sao cử động và nói lên lời
Bàn tay của anh ta chạm vào tay cô,Có cảm giác vô cùng ghê tởm mà mãi mãi cô không bao giờ muốn nhắc lại
"Bỏ trốn khỏi anh ta,chạy ra khỏi đây"- Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này.
"Bỏ tôi ra.."
"Lâu lắm không gặp lại,chúng ta nên tâm sự chút nhở.."
"Tôi nói bỏ tay tôi ra,nhanh".Cô hét lên,thu hút không ít sự chú ý của xung quanh
Lan nhanh chóng giật tay khỏi anh ta,chạy nhanh bắt một chiếc taxi
"Chú ơi,chạy nhanh lên hộ cháu,nhanh lên ạ"
"Đi đâu mới được chứ"
"Chú cứ chạy đi ạ...giúp cháu với"
Giọng nói và cả hành động có phần hoảng loạng.Thành Nam chỉ đứng đó nhìn Lan rời đi,cũng không buồn đuổi theo.Vì anh biết,chắc chắc anh sẽ tìm gặp cô thêm lần nữa
"Lan à,không ngờ anh lại có thể gặp được em,trái đất cũng thật là tròn"
Thành Nam-anh ta cuối cùng là ai,có quan hệ gì trong quá khứ với Lan,để khi gặp lại,cô lại hoảng loạn đến như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook