Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 21: Bán manh là xấu
Đầu óc Lý Quân tỉnh táo nhanh hơn Khương Hành, cũng bình tĩnh hơn, đúng lúc giải vây cho hắn, trái lương tâm nói: "Khương lão sư có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, tôi uống cà phê không thêm sữa."
Khương Hành không uổng là ảnh đế, lập tức bắt lấy, vỗ trán một cái: "Ừ, tôi ngốc quá, cà phê bị tôi làm hỏng rồi, nếu không cậu đổi ly khác?"
Lý Quân cười cười: "Không cần, đôi khi cũng có thể uống thử cà phê thêm sữa."
Kỹ thuật diễn của hai người có thể nói là hoàn mỹ, không tìm ra bất cứ sơ hở gì. Trên thực tế, Khương Hành còn có thể dùng lần choáng váng trước ống kính lúc trước để giải thích, Lý Quân có giải thích hay không cũng không sao, anh vốn dĩ không có tiếng tăm gì, muốn giải thích cũng có thể nói hai người bọn họ đã quen thuộc trong hai ngày vừa qua, không quá để ý tới những thứ khác, toàn bộ người tổ tiết mục đều biết, Khương Hành chỉ khi ở cùng Lý Quân mới có thể nói nhiều một chút, bọn họ còn ước gì Lý Quân dẫn Khương Hành nói nhiều thêm ấy chứ, bọn họ cũng dễ cắt nối biên tập hậu kỳ.
Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn xách theo vali xuất hiện, đánh vỡ tưởng tượng của mọi người về quan hệ giữa Khương Hành và Lý Quân, bọn họ muốn đuổi kịp máy bay giữa trưa, dùng qua bữa sáng liền phải xuất phát.
Khương Hành và Lý Quân đột nhiên trở nên hết sức tích cực, các khách mời cố định biểu lộ ra lưu luyến không rời không thường thấy.
Khương Hành: "Lý đạo diễn, hoan nghênh lại đến chơi."
Lý Thù Minh ha ha cười: "Sau này lại tìm cậu đóng phim, phải để lịch trình cho tôi!"
Khương Hành: "Đương nhiên."
Lý Quân: "Chị Hạ, hi vọng có dịp gặp lại, tâm sự với chị khiến em thấy thoải mái hơn."
Hạ An Mẫn không biết bản thân đã làm điều gì, tối hôm qua ở trước mặt Lý Quân cô đã thả lỏng, có chút phát tiết cảm xúc, nhưng lúc này chỉ cần cô bảo trì hình ảnh nữ nhân dịu dàng mỉm cười lịch sự là được.
Hạ An Mẫn: "Sẽ có cơ hội gặp lại, gặp gỡ là có duyên, Lý Quân, cậu rất tuyệt, chị còn muốn thỉnh giáo cậu cách làm mì nữa cơ." Câu này là lời nói thật, cô cảm thấy Lý Quân là người không tệ.
Lương Chỉ Duyên yên lặng nghĩ: Vì sao lại cảm thấy Khương lão sư biểu hiện có chút giả dối, quá không phù hợp với tính cách, Lý Quân quả nhiên thực mưu mô, ngay cả vợ của Lý đạo diễn cũng bị anh ta làm cho dễ bảo, hừ, lấy sắc hầu hạ người, không biết xấu hổ!
Hà Uyển Tinh: Ách, mình cũng muốn chủ động tiễn khách!
Lâm Lập Thư: Khoan đã, mình nên nói cái gì? Mình và Lý đạo diễn còn chưa kịp thân quen đâu.
Tiễn đi Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn, Khương Hành gọi mọi người vào trong, chuẩn bị mở một cuộc họp nhỏ.
Cuộc họp của bọn họ luôn được mở ở đại sảnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khương Hành: "Hôm nay ngày kinh doanh thứ tư của khách sạn chúng ta, không biết mọi người có ý kiến hay đề xuất gì về việc kinh doanh của khách sạn hay không, có gì đều có thể nói ra, chúng ta tận lực cùng đi cải thiện."
Hà Uyển Tinh nói: "Em cảm thấy có thể tạo một phòng karaoke, khách không muốn ra ngoài chơi có thể ở nhà hát, tạo thêm hoạt động giải trí cho bọn họ."
Giống như La Thừa, là một vận động viên bơi lội vừa giải nghệ muốn ra ngoài du lịch khắp nơi, buổi tối cũng là nhàm chán, có thể ca hát.
Lâm Lập Thư cũng là người thích hát hò, có lẽ là một mạch bá (thường hay cầm mic): "Tôi đồng ý, tôi đồng ý."
Lương Chỉ Duyên cũng từng hát qua ca khúc chủ đề trong phim thần tượng, tỏ vẻ tán đồng.
Lý Quân có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Khương Hành nghe xong kiến nghị cảm thấy cũng được, liền ghi lại: "Còn có vấn đề gì nữa không?"
Hội nghị nhỏ của bọn họ có thể nói thoải mái, ba gã thợ giày có thể sánh bằng một Gia Cát Lượng, chương trình ấy mà, chính là muốn quay được khách sạn từ không có gì đến dần dần thay đổi, cùng với biến hóa tâm lý của khách mời.
Trong cuộc họp, bọn họ thông qua việc mua bữa sáng và nguyên liệu nấu ăn là thay phiên nhau làm, còn bữa trưa và bữa tối, tùy thuộc vào tình hình, chương trình vẫn là phải làm tiếp, dù sao còn có khách tới ở, bọn họ còn phải cùng những vị khách tương lai này tương tác.
Khương Hành lại an bài công việc hôm nay, quét dọn phòng tới lượt Lý Quân và Hà Uyển Tinh, quét dọn đại sảnh liền từ tổ khác phụ trách.
Sáng sớm La Thừa liền đi ra ngoài leo núi, còn Trương Tuyết Mai vẫn đang làm đồ thủ công của mình, quét dọn xong Lương Chỉ Duyên giúp cô sửa sang lại đám giấy đã cắt trong một buổi tối và một buổi sáng, mỗi một tờ đều rất có ý nghĩa.
Trương Tuyết Mai là một người thừa kế tài năng của văn hóa truyền thống trong thời đại mới, bản lĩnh hội họa của cô cũng tốt, dùng giấy cắt ra hình dáng đại thể của năm người, còn có vài phần tương tự, ở trong mắt cô mỗi người đều có từng đặc điểm riêng.
Khương Hành khí phách trầm ổn, Lương Chỉ Duyên văn tĩnh, Hà Uyển Tinh đáng yêu, Lâm Lập Thư tuổi trẻ đẹp trai, cuối cùng một vị là Lý Quân, cô đưa ra đánh giá là một quý ông nho nhã, đại khái là vì ngày đầu tiên khi cô tới anh đã đọc một câu thơ khen tên cô, cô cái còn cắt thêm vài nét vào hình của anh, xem như là tư tâm.
Ai cũng không nghĩ tới một câu này của Lý Quân còn sẽ có hiệu quả như vậy, Vương đạo diễn sau hậu trường bắt đầu đối với Lý Quân lau mắt mà nhìn, giữ anh lại có lẽ sẽ có hiệu ứng bất ngờ nhỉ, mấy ngày qua, hắn cũng đã rõ giá trị con người Lý Quân không chỉ như vậy, người này cơ hồ là hoàn hảo không có gì để bắt bẻ, cũng không hiểu sao lại không nổi tiếng.
Buổi sáng Lý Quân và Hà Uyển Tinh trước tiên dọn dẹp phòng của Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn, hành lý của La Thừa cũng đã được thu xếp đặt dưới tầng, xác định không còn xót lại gì, Lý Quân và Hà Uyển Tinh cũng dọn dẹp phòng của hắn, cuối cùng chỉ còn dư lại phòng của Trương Tuyết Mai.
Khương Hành kiểm tra một vòng khách sạn, vườn sau của khách sạn đã có một phong cách nhất định sau khi dọn dẹp, không cần phải thay đổi gì, nhưng cần trồng thêm chút cây cối, không gian cũng đủ.
Ở giữa sân trước có một lối đi nhỏ, hai bên có mặt cỏ, bên phải có bày ghế đá, ngoài ra không có gì khác ở trên bãi cỏ.
Hàng rào ở sân trước còn phải trải thêm chút đá cuội, buổi chiều liền có thể lôi kéo nhân viên của hắn tới bờ sông tìm một ít mang về.
Đi một hồi Khương Hành đi tới phòng bếp, nghĩ thầm cơm trưa nên giải quyết như thế nào.
Lý Quân trùng hợp từ trên tầng hai đi xuống, đang muốn vào bếp rửa tay, nhìn thấy Khương Hành đang đứng trước tủ lạnh rối rắm.
Lý Quân hỏi hắn: "Suy nghĩ bữa trưa ăn cái gì sao?"
"Ừ" Khi Khương Hành ngẩng đầu ánh mắt nhìn Lý Quân có vài phần chờ đợi, có chút gợi ý cho đối phương.
Lý Quân muốn tỏ vẻ không phát hiện cũng khó, đôi mắt hắn quá sáng: "Khương lão sư, bán manh là xấu."
Khương Hành thề thốt phủ nhận: "Tôi không có!"
Lý Quân nhắc nhở hắn: "Âm cuối của anh lên cao đấy."
Đằng sau màn hình theo dõi trợ lý đạo diễn nhỏ giọng nói: "Sao tôi lại cảm thấy Khương lão sư đang làm nũng."
Vương đạo diễn: "....." thì ra không phải một mình hắn ảo giác.
Khương Hành và Lý Quân đương nhiên không biết cuộc đối thoại ở phía sau màn hình theo dõi.
Khương Hành hắng hắng giọng, uyển chuyển nói: "Tôi đang tự hỏi cơm trưa tính thế nào đây?"
Lý Quân muốn nhìn hắn cầu xin mình như thế nào, không nhắc một chữ tới chuyện nấu cơm trưa, để xem hắn nhịn tới khi nào.
"Em không kén ăn, ăn cái gì cũng được." Lý Quân cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn.
Khương Hành thấy vẻ mặt mang ý cười của anh, liền biết anh đang cố ý, rõ ràng biết hắn có ý tứ gì, thế mà không nói.
Khương Hành nhướng mày: Cậu muốn thế nào?
Lý Quân hơi hơi mỉm cười, lộ ra răng nanh bị giấu đi: Anh cầu xin em đi.
Khương Hành: Tôi cầu xin cậu?
Lý Quân: Đương nhiên.
Khương Hành tự giác nhạy bén động động môi: ball you!
Lý Quân chớp chớp mắt: Được rồi, anh thắng.
Chỉ cần là Khương lão sư bán manh anh liền không có bất cứ sức chống cự nào.
Khương Hành thắng lợi nhướng nhướng lông mày, buổi trưa lại được ăn ngon.
Trợ lý phía sau màn hình: Càng nhìn càng thấy giống chương trình yêu đương....
Vương đạo diễn: Các cậu rốt cuộc là đang làm cái gì vậy, có biết chúng ta đang quay phim không?
Sau đó, bọn họ liền thấy Lý Quân mở ra tủ lạnh, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thích hợp sử dụng làm bữa trưa.
Vẻ mặt Khương Hành dương dương tự đắc, biểu tình đắc thắng hiếm khi xuất hiện trên mặt: "Có cần giúp đỡ gì không?"
Lý Quân hỏi lại hắn: "Anh muốn giúp đỡ cái gì?"
Khương Hành: "...... Rửa rau?"
Lý Quân lấy ra một bó hành lá đã được làm sạch đặt trong tủ lạnh đưa cho hắn: "Đi rửa cái này đi."
Khương Hành tiếp nhận hành, để túi giữ tươi sang một bên, đem hành đặt dưới vòi nước rửa sạch, sau đó tùy tay đặt nó vào cái thớt ở bên cạnh.
Lý Quân đúng lúc lấy ra những nguyên liệu nấu ăn khác, vừa quay đầu liền nhìn thấy động tác của Khương Hành, cũng không bình luận gì.
Khương Hành cảm thấy mình rửa rất là sạch sẽ, làm rất là không tồi, tiếp tục hỏi Lý Quân: "Còn có gì nữa không?"
Lý Quân nói: "Trước xác định buổi trưa ăn cái gì đi, cơm, mì sợi, cháo?"
Khương Hành chắc nịch nói: "Cơm đi, buổi chiều còn phải mang mọi người đi tìm đá cuội, ăn no một chút."
Ăn no mới có sức để hắn nô dịch mấy nhân viên tạm thời kia.
Lý Quân nói: "Được, vậy nấu cơm."
Khương Hành đối với ăn uống dị thường tích cực: "Tôi vo gạo."
Lý Quân không từ chối: "Ừ." Vo gạo thì vo gạo, khi đổ nước anh tới chỉ huy một chút: "Đừng cho quá nhiều nước, cái nồi này nấu cơm ra đã mềm hơn bình thường, cho nhiều nước không ngon." Bữa trưa ngày hôm đó Hoàng Tâm Nhuế nấu cơm không giống cơm, nấu cháo không giống cháo.
"Vậy tôi phải cho bao nhiêu?" Khương Hành cảm thấy hôm nay mình vo gạo đặc biệt thuận tay, kỹ năng giống như mãn cấp, tự tin tràn đầy đổ nước vào nồi.
Lý Quân đi tới khẽ thở dài một câu: "Đổ bớt đi một nửa."
Khương Hành hơi đấu tranh một chút: "Vậy cũng quá ít, nấu chín được không?" Lý Quân không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, Khương Hành lập tức bại trận, đối với nấu cơm Lý Quân là người chuyên nghiệp.
"Tôi nghe thấy cậu thở dài."
Lý Quân nhìn hắn đổ đi một nửa lượng nước mới nói: "Nếu anh biết rồi thì đừng nói ra, Khương lão sư, dùng khăn lau nước bên ngoài nồi đi."
Khương Hành bị sau bảo làm đến không có một câu oán hận: "Ừ." Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, ấn xuống nút "Nấu cơm" là xong, nhưng mà Lý Quân lại bắt lấy hắn tay: "Khoan đã, lựa chọn chức năng trước."
Dưới sự chỉ huy của Lý Quân, lúc này Khương Hành mới nhìn thấy trên mặt nồi cơm có ba lựa chọn: "Harder", "Medium", "Softer", Lý Quân trực tiếp ấn xuống "Harder".
"Được rồi, anh có thể nấu cơm"
Khương Hành lúc này mới ấn xuống nút "Nấu cơm", thì ra nấu cơm lại rắc rối như vậy, khó trách hai ngày trước hắn nấu đều không thể ăn, cái nổi rách này không phải tự động hết hay sao.
Lý Quân biết Khương Hành đang nghĩ gì trong lòng, giao cho hắn một nhiệm vụ đơn giản, bằng không hắn ở chỗ này cũng là nhàn rỗi không có việc gì.
Lý Quân: "Khương lão sư, giúp em bóc mấy củ tỏi?"
Hôm nay Khương lão sư đặc biệt dễ nói chuyện: "Không thành vấn đề." Cứ cảm thấy hôm nay mình đặc biệt có ích, giống như không gì không làm được, cả người tràn đầy lực lượng.
Lý Quân tùy tiện làm vài món xào cho bọn họ vào bữa trưa, không muốn làm quá phức tạp, món ăn phức tạp đều khá tốn thời gian.
Lương Chỉ Duyên còn có chút tình cảm với phòng bếp, đặc biệt là khi Khương Hành ở đó, cô rằng bữa trưa có lẽ không có ai nấu cơm, cô lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn xung phong nhận việc với Khương Hành, ai ngờ vừa vào liền phát hiện Lý Quân đang thuần thục một tay đánh trứng gà, Khương lão sư mà cô yêu thích đang ngồi xổm trên mặt đất bóc tỏi, còn thường thường hỏi Lý Quân có cần bóc thêm không.
Ở những việc khác Lương Chỉ Duyên còn có thể nói thầm vài câu Lý Quân mưu mô gì đó, nhưng trong phòng bếp thì nàng lại sẵn sàng nhận thua, còn không phải là nấu ăn ngon sao, cô cũng có thể làm được, cô không thể nhận thua, hiện tại liền về phòng dowload thực đơn, làm thử 50, 100 lần, cũng không tin không nấu ra hương vị gì!
Khương lão sư, chờ em nhé!
Lương Chỉ Duyên bỗng dưng ý chí chiến đấu sục sôi, toàn thân đều nhiệt huyết sôi trào, cô nâng cằm lên, đi vào phòng bếp.
Đang muốn hạ thư khiêu chiến với Lý Quân, ai ngờ mới vừa vào phòng bếp, liền nghe thấy Lý Quân dùng tư thế cầm dao tiêu chuẩn "tạch tạch tạch" thái khoai tây thành sợi, mỗi một sợi đều giống nhau như đúc, cái gì mà tiêu chuẩn cơm nhà, lừa đảo, quả nhiên là tâm cơ nam!
Lý Quân còn bớt thời gian ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Lương Chỉ Duyên miễn cưỡng cười cười: "Anh, các anh đang vội, em còn chưa dọn xong."
Lương Chỉ Duyên như một trận gió chạy đi, về sau ai mà nói với nàng về nấu cơm xào rau thái rau, cô trở mặt với người đó!
Khương Hành đang nghiêm túc bóc tỏi hoàn toàn không chú ý tới Lý Quân dừng tay thái khoai tây, lộ ra một nụ cười thắng lợi đánh bại tình địch đến tơi bời hoa lá.
Lý Quân nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Khương lão sư, hôm nay khoai tây thái sợi không thêm ớt cay."
Khương Hành nghiêng đầu liếc anh một cái một cái: Hắn biết mà, gia hỏa này biết hắn không ăn được cay!
Nhưng, nhưng hiện tại lại không thể tức giận, Lý Quân chiên khoai tây thái sợi vừa giòn lại vừa ngon miệng!
Hắn biết mà!
Không đúng, hắn vì sao lại biết?
Khương lão sư lâm vào trầm tư, hương vị đồ ăn bay vào hơi thở của hắn, bóng dáng bận rộn trong bếp của Lý Quân có chút quen thuộc.
Bỗng nhiên, nhịp tim của hắn trở nên bất thường.
Khương Hành không uổng là ảnh đế, lập tức bắt lấy, vỗ trán một cái: "Ừ, tôi ngốc quá, cà phê bị tôi làm hỏng rồi, nếu không cậu đổi ly khác?"
Lý Quân cười cười: "Không cần, đôi khi cũng có thể uống thử cà phê thêm sữa."
Kỹ thuật diễn của hai người có thể nói là hoàn mỹ, không tìm ra bất cứ sơ hở gì. Trên thực tế, Khương Hành còn có thể dùng lần choáng váng trước ống kính lúc trước để giải thích, Lý Quân có giải thích hay không cũng không sao, anh vốn dĩ không có tiếng tăm gì, muốn giải thích cũng có thể nói hai người bọn họ đã quen thuộc trong hai ngày vừa qua, không quá để ý tới những thứ khác, toàn bộ người tổ tiết mục đều biết, Khương Hành chỉ khi ở cùng Lý Quân mới có thể nói nhiều một chút, bọn họ còn ước gì Lý Quân dẫn Khương Hành nói nhiều thêm ấy chứ, bọn họ cũng dễ cắt nối biên tập hậu kỳ.
Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn xách theo vali xuất hiện, đánh vỡ tưởng tượng của mọi người về quan hệ giữa Khương Hành và Lý Quân, bọn họ muốn đuổi kịp máy bay giữa trưa, dùng qua bữa sáng liền phải xuất phát.
Khương Hành và Lý Quân đột nhiên trở nên hết sức tích cực, các khách mời cố định biểu lộ ra lưu luyến không rời không thường thấy.
Khương Hành: "Lý đạo diễn, hoan nghênh lại đến chơi."
Lý Thù Minh ha ha cười: "Sau này lại tìm cậu đóng phim, phải để lịch trình cho tôi!"
Khương Hành: "Đương nhiên."
Lý Quân: "Chị Hạ, hi vọng có dịp gặp lại, tâm sự với chị khiến em thấy thoải mái hơn."
Hạ An Mẫn không biết bản thân đã làm điều gì, tối hôm qua ở trước mặt Lý Quân cô đã thả lỏng, có chút phát tiết cảm xúc, nhưng lúc này chỉ cần cô bảo trì hình ảnh nữ nhân dịu dàng mỉm cười lịch sự là được.
Hạ An Mẫn: "Sẽ có cơ hội gặp lại, gặp gỡ là có duyên, Lý Quân, cậu rất tuyệt, chị còn muốn thỉnh giáo cậu cách làm mì nữa cơ." Câu này là lời nói thật, cô cảm thấy Lý Quân là người không tệ.
Lương Chỉ Duyên yên lặng nghĩ: Vì sao lại cảm thấy Khương lão sư biểu hiện có chút giả dối, quá không phù hợp với tính cách, Lý Quân quả nhiên thực mưu mô, ngay cả vợ của Lý đạo diễn cũng bị anh ta làm cho dễ bảo, hừ, lấy sắc hầu hạ người, không biết xấu hổ!
Hà Uyển Tinh: Ách, mình cũng muốn chủ động tiễn khách!
Lâm Lập Thư: Khoan đã, mình nên nói cái gì? Mình và Lý đạo diễn còn chưa kịp thân quen đâu.
Tiễn đi Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn, Khương Hành gọi mọi người vào trong, chuẩn bị mở một cuộc họp nhỏ.
Cuộc họp của bọn họ luôn được mở ở đại sảnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khương Hành: "Hôm nay ngày kinh doanh thứ tư của khách sạn chúng ta, không biết mọi người có ý kiến hay đề xuất gì về việc kinh doanh của khách sạn hay không, có gì đều có thể nói ra, chúng ta tận lực cùng đi cải thiện."
Hà Uyển Tinh nói: "Em cảm thấy có thể tạo một phòng karaoke, khách không muốn ra ngoài chơi có thể ở nhà hát, tạo thêm hoạt động giải trí cho bọn họ."
Giống như La Thừa, là một vận động viên bơi lội vừa giải nghệ muốn ra ngoài du lịch khắp nơi, buổi tối cũng là nhàm chán, có thể ca hát.
Lâm Lập Thư cũng là người thích hát hò, có lẽ là một mạch bá (thường hay cầm mic): "Tôi đồng ý, tôi đồng ý."
Lương Chỉ Duyên cũng từng hát qua ca khúc chủ đề trong phim thần tượng, tỏ vẻ tán đồng.
Lý Quân có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Khương Hành nghe xong kiến nghị cảm thấy cũng được, liền ghi lại: "Còn có vấn đề gì nữa không?"
Hội nghị nhỏ của bọn họ có thể nói thoải mái, ba gã thợ giày có thể sánh bằng một Gia Cát Lượng, chương trình ấy mà, chính là muốn quay được khách sạn từ không có gì đến dần dần thay đổi, cùng với biến hóa tâm lý của khách mời.
Trong cuộc họp, bọn họ thông qua việc mua bữa sáng và nguyên liệu nấu ăn là thay phiên nhau làm, còn bữa trưa và bữa tối, tùy thuộc vào tình hình, chương trình vẫn là phải làm tiếp, dù sao còn có khách tới ở, bọn họ còn phải cùng những vị khách tương lai này tương tác.
Khương Hành lại an bài công việc hôm nay, quét dọn phòng tới lượt Lý Quân và Hà Uyển Tinh, quét dọn đại sảnh liền từ tổ khác phụ trách.
Sáng sớm La Thừa liền đi ra ngoài leo núi, còn Trương Tuyết Mai vẫn đang làm đồ thủ công của mình, quét dọn xong Lương Chỉ Duyên giúp cô sửa sang lại đám giấy đã cắt trong một buổi tối và một buổi sáng, mỗi một tờ đều rất có ý nghĩa.
Trương Tuyết Mai là một người thừa kế tài năng của văn hóa truyền thống trong thời đại mới, bản lĩnh hội họa của cô cũng tốt, dùng giấy cắt ra hình dáng đại thể của năm người, còn có vài phần tương tự, ở trong mắt cô mỗi người đều có từng đặc điểm riêng.
Khương Hành khí phách trầm ổn, Lương Chỉ Duyên văn tĩnh, Hà Uyển Tinh đáng yêu, Lâm Lập Thư tuổi trẻ đẹp trai, cuối cùng một vị là Lý Quân, cô đưa ra đánh giá là một quý ông nho nhã, đại khái là vì ngày đầu tiên khi cô tới anh đã đọc một câu thơ khen tên cô, cô cái còn cắt thêm vài nét vào hình của anh, xem như là tư tâm.
Ai cũng không nghĩ tới một câu này của Lý Quân còn sẽ có hiệu quả như vậy, Vương đạo diễn sau hậu trường bắt đầu đối với Lý Quân lau mắt mà nhìn, giữ anh lại có lẽ sẽ có hiệu ứng bất ngờ nhỉ, mấy ngày qua, hắn cũng đã rõ giá trị con người Lý Quân không chỉ như vậy, người này cơ hồ là hoàn hảo không có gì để bắt bẻ, cũng không hiểu sao lại không nổi tiếng.
Buổi sáng Lý Quân và Hà Uyển Tinh trước tiên dọn dẹp phòng của Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn, hành lý của La Thừa cũng đã được thu xếp đặt dưới tầng, xác định không còn xót lại gì, Lý Quân và Hà Uyển Tinh cũng dọn dẹp phòng của hắn, cuối cùng chỉ còn dư lại phòng của Trương Tuyết Mai.
Khương Hành kiểm tra một vòng khách sạn, vườn sau của khách sạn đã có một phong cách nhất định sau khi dọn dẹp, không cần phải thay đổi gì, nhưng cần trồng thêm chút cây cối, không gian cũng đủ.
Ở giữa sân trước có một lối đi nhỏ, hai bên có mặt cỏ, bên phải có bày ghế đá, ngoài ra không có gì khác ở trên bãi cỏ.
Hàng rào ở sân trước còn phải trải thêm chút đá cuội, buổi chiều liền có thể lôi kéo nhân viên của hắn tới bờ sông tìm một ít mang về.
Đi một hồi Khương Hành đi tới phòng bếp, nghĩ thầm cơm trưa nên giải quyết như thế nào.
Lý Quân trùng hợp từ trên tầng hai đi xuống, đang muốn vào bếp rửa tay, nhìn thấy Khương Hành đang đứng trước tủ lạnh rối rắm.
Lý Quân hỏi hắn: "Suy nghĩ bữa trưa ăn cái gì sao?"
"Ừ" Khi Khương Hành ngẩng đầu ánh mắt nhìn Lý Quân có vài phần chờ đợi, có chút gợi ý cho đối phương.
Lý Quân muốn tỏ vẻ không phát hiện cũng khó, đôi mắt hắn quá sáng: "Khương lão sư, bán manh là xấu."
Khương Hành thề thốt phủ nhận: "Tôi không có!"
Lý Quân nhắc nhở hắn: "Âm cuối của anh lên cao đấy."
Đằng sau màn hình theo dõi trợ lý đạo diễn nhỏ giọng nói: "Sao tôi lại cảm thấy Khương lão sư đang làm nũng."
Vương đạo diễn: "....." thì ra không phải một mình hắn ảo giác.
Khương Hành và Lý Quân đương nhiên không biết cuộc đối thoại ở phía sau màn hình theo dõi.
Khương Hành hắng hắng giọng, uyển chuyển nói: "Tôi đang tự hỏi cơm trưa tính thế nào đây?"
Lý Quân muốn nhìn hắn cầu xin mình như thế nào, không nhắc một chữ tới chuyện nấu cơm trưa, để xem hắn nhịn tới khi nào.
"Em không kén ăn, ăn cái gì cũng được." Lý Quân cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn.
Khương Hành thấy vẻ mặt mang ý cười của anh, liền biết anh đang cố ý, rõ ràng biết hắn có ý tứ gì, thế mà không nói.
Khương Hành nhướng mày: Cậu muốn thế nào?
Lý Quân hơi hơi mỉm cười, lộ ra răng nanh bị giấu đi: Anh cầu xin em đi.
Khương Hành: Tôi cầu xin cậu?
Lý Quân: Đương nhiên.
Khương Hành tự giác nhạy bén động động môi: ball you!
Lý Quân chớp chớp mắt: Được rồi, anh thắng.
Chỉ cần là Khương lão sư bán manh anh liền không có bất cứ sức chống cự nào.
Khương Hành thắng lợi nhướng nhướng lông mày, buổi trưa lại được ăn ngon.
Trợ lý phía sau màn hình: Càng nhìn càng thấy giống chương trình yêu đương....
Vương đạo diễn: Các cậu rốt cuộc là đang làm cái gì vậy, có biết chúng ta đang quay phim không?
Sau đó, bọn họ liền thấy Lý Quân mở ra tủ lạnh, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thích hợp sử dụng làm bữa trưa.
Vẻ mặt Khương Hành dương dương tự đắc, biểu tình đắc thắng hiếm khi xuất hiện trên mặt: "Có cần giúp đỡ gì không?"
Lý Quân hỏi lại hắn: "Anh muốn giúp đỡ cái gì?"
Khương Hành: "...... Rửa rau?"
Lý Quân lấy ra một bó hành lá đã được làm sạch đặt trong tủ lạnh đưa cho hắn: "Đi rửa cái này đi."
Khương Hành tiếp nhận hành, để túi giữ tươi sang một bên, đem hành đặt dưới vòi nước rửa sạch, sau đó tùy tay đặt nó vào cái thớt ở bên cạnh.
Lý Quân đúng lúc lấy ra những nguyên liệu nấu ăn khác, vừa quay đầu liền nhìn thấy động tác của Khương Hành, cũng không bình luận gì.
Khương Hành cảm thấy mình rửa rất là sạch sẽ, làm rất là không tồi, tiếp tục hỏi Lý Quân: "Còn có gì nữa không?"
Lý Quân nói: "Trước xác định buổi trưa ăn cái gì đi, cơm, mì sợi, cháo?"
Khương Hành chắc nịch nói: "Cơm đi, buổi chiều còn phải mang mọi người đi tìm đá cuội, ăn no một chút."
Ăn no mới có sức để hắn nô dịch mấy nhân viên tạm thời kia.
Lý Quân nói: "Được, vậy nấu cơm."
Khương Hành đối với ăn uống dị thường tích cực: "Tôi vo gạo."
Lý Quân không từ chối: "Ừ." Vo gạo thì vo gạo, khi đổ nước anh tới chỉ huy một chút: "Đừng cho quá nhiều nước, cái nồi này nấu cơm ra đã mềm hơn bình thường, cho nhiều nước không ngon." Bữa trưa ngày hôm đó Hoàng Tâm Nhuế nấu cơm không giống cơm, nấu cháo không giống cháo.
"Vậy tôi phải cho bao nhiêu?" Khương Hành cảm thấy hôm nay mình vo gạo đặc biệt thuận tay, kỹ năng giống như mãn cấp, tự tin tràn đầy đổ nước vào nồi.
Lý Quân đi tới khẽ thở dài một câu: "Đổ bớt đi một nửa."
Khương Hành hơi đấu tranh một chút: "Vậy cũng quá ít, nấu chín được không?" Lý Quân không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, Khương Hành lập tức bại trận, đối với nấu cơm Lý Quân là người chuyên nghiệp.
"Tôi nghe thấy cậu thở dài."
Lý Quân nhìn hắn đổ đi một nửa lượng nước mới nói: "Nếu anh biết rồi thì đừng nói ra, Khương lão sư, dùng khăn lau nước bên ngoài nồi đi."
Khương Hành bị sau bảo làm đến không có một câu oán hận: "Ừ." Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, ấn xuống nút "Nấu cơm" là xong, nhưng mà Lý Quân lại bắt lấy hắn tay: "Khoan đã, lựa chọn chức năng trước."
Dưới sự chỉ huy của Lý Quân, lúc này Khương Hành mới nhìn thấy trên mặt nồi cơm có ba lựa chọn: "Harder", "Medium", "Softer", Lý Quân trực tiếp ấn xuống "Harder".
"Được rồi, anh có thể nấu cơm"
Khương Hành lúc này mới ấn xuống nút "Nấu cơm", thì ra nấu cơm lại rắc rối như vậy, khó trách hai ngày trước hắn nấu đều không thể ăn, cái nổi rách này không phải tự động hết hay sao.
Lý Quân biết Khương Hành đang nghĩ gì trong lòng, giao cho hắn một nhiệm vụ đơn giản, bằng không hắn ở chỗ này cũng là nhàn rỗi không có việc gì.
Lý Quân: "Khương lão sư, giúp em bóc mấy củ tỏi?"
Hôm nay Khương lão sư đặc biệt dễ nói chuyện: "Không thành vấn đề." Cứ cảm thấy hôm nay mình đặc biệt có ích, giống như không gì không làm được, cả người tràn đầy lực lượng.
Lý Quân tùy tiện làm vài món xào cho bọn họ vào bữa trưa, không muốn làm quá phức tạp, món ăn phức tạp đều khá tốn thời gian.
Lương Chỉ Duyên còn có chút tình cảm với phòng bếp, đặc biệt là khi Khương Hành ở đó, cô rằng bữa trưa có lẽ không có ai nấu cơm, cô lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn xung phong nhận việc với Khương Hành, ai ngờ vừa vào liền phát hiện Lý Quân đang thuần thục một tay đánh trứng gà, Khương lão sư mà cô yêu thích đang ngồi xổm trên mặt đất bóc tỏi, còn thường thường hỏi Lý Quân có cần bóc thêm không.
Ở những việc khác Lương Chỉ Duyên còn có thể nói thầm vài câu Lý Quân mưu mô gì đó, nhưng trong phòng bếp thì nàng lại sẵn sàng nhận thua, còn không phải là nấu ăn ngon sao, cô cũng có thể làm được, cô không thể nhận thua, hiện tại liền về phòng dowload thực đơn, làm thử 50, 100 lần, cũng không tin không nấu ra hương vị gì!
Khương lão sư, chờ em nhé!
Lương Chỉ Duyên bỗng dưng ý chí chiến đấu sục sôi, toàn thân đều nhiệt huyết sôi trào, cô nâng cằm lên, đi vào phòng bếp.
Đang muốn hạ thư khiêu chiến với Lý Quân, ai ngờ mới vừa vào phòng bếp, liền nghe thấy Lý Quân dùng tư thế cầm dao tiêu chuẩn "tạch tạch tạch" thái khoai tây thành sợi, mỗi một sợi đều giống nhau như đúc, cái gì mà tiêu chuẩn cơm nhà, lừa đảo, quả nhiên là tâm cơ nam!
Lý Quân còn bớt thời gian ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Lương Chỉ Duyên miễn cưỡng cười cười: "Anh, các anh đang vội, em còn chưa dọn xong."
Lương Chỉ Duyên như một trận gió chạy đi, về sau ai mà nói với nàng về nấu cơm xào rau thái rau, cô trở mặt với người đó!
Khương Hành đang nghiêm túc bóc tỏi hoàn toàn không chú ý tới Lý Quân dừng tay thái khoai tây, lộ ra một nụ cười thắng lợi đánh bại tình địch đến tơi bời hoa lá.
Lý Quân nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Khương lão sư, hôm nay khoai tây thái sợi không thêm ớt cay."
Khương Hành nghiêng đầu liếc anh một cái một cái: Hắn biết mà, gia hỏa này biết hắn không ăn được cay!
Nhưng, nhưng hiện tại lại không thể tức giận, Lý Quân chiên khoai tây thái sợi vừa giòn lại vừa ngon miệng!
Hắn biết mà!
Không đúng, hắn vì sao lại biết?
Khương lão sư lâm vào trầm tư, hương vị đồ ăn bay vào hơi thở của hắn, bóng dáng bận rộn trong bếp của Lý Quân có chút quen thuộc.
Bỗng nhiên, nhịp tim của hắn trở nên bất thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook