Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 152: Bát quái của anh hai
Phiên ngoại 1
Sau khi nhiệt độ chuyện Lý Quân và Khương Hành kết hôn qua đi, hai người lại bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.
Kết hôn cũng không khiến nhịp điệu cuộc sống của bọn họ có bao nhiêu thay đổi, vẫn dựa theo tiết tấu sinh hoạt lúc trước tiến hành.
Thay đổi duy nhất chính là, trước kia Lý Quân không hồng, hai người ra ngoài đều phải lén lút, võ trang hạng nặng, nhưng hiện tại thì không sợ, có thể quang minh chính đại ra ngoài mua đồ ăn, hai người đôi khi còn tương tác trên weibo, Khương Hành cũng nỗ lực đem ân ái khoe khoang tới mức tận cùng.
Sau kết hôn một tháng, tuần trăng mật của hai người cũng dần dần bị công việc thay thế, Khương Hành và Lý Quân đều bắt đầu công việc lu bù.
Gần đây Khương Hành nhận một bộ phim, lập tức liền phải tiến đoàn. Nhưng lần này hắn mang theo tâm trạng vui sướng vào đoàn, bởi vì nhà sản xuất không chỉ mời mỗi hắn, còn tìm cả Lý Quân tới đóng một nhân vật quan trọng, đối với lần ra ngoài này hắn tràn ngập chờ mong!
Kịch bản lần này viết rất hay, cải biên từ một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, hình thức kịch bản dựa theo tiết tấu Hollywood biên soạn, tiết tấu cốt truyện hợp lý, cao trào thay nhau nổi lên, nút thắt nút mở, có nhiệt huyết có tình cảm, là một kịch bản hiếm có, Lý Quân cũng đầu tư một ít tiền vào, dù sao kiếm nhiều hay kiếm ít đều là kiếm, coi như cho nhà bọn hắn thêm chút tiền mua đồ ăn, cũng không thiệt.
Đoàn phim đã trù bị một đoạn thời gian, trực tiếp tìm Khương Hành đóng vai chính, cát xê đóng phim cũng trả không thấp, nhưng Khương Hành từ sau khi xem qua tài sản cá nhân Lý Quân thống kê cho hắn, vô luận hiện tại tiếp nhân vật nào đều cảm thấy ít tiền, ái nhân có quá nhiều tiền, hắn cũng sẽ có áp lực.
Lý Quân nhìn ra hắn khó xử và bối rối, liền khai đạo Khương Hành: "Khương lão sư, anh hiện tại chỉ cần nhận kịch bản phim mình thích là được, vô luận là tiền nhiều hay tiền ít đều không sao cả, cho dù anh đóng phim văn nghệ qua đường cũng không sao, chỉ cần anh thích. Tài sản nhà chúng ta tuyệt đối tự do, dựa theo trước kia làm điều mình thích là được rồi."
Buổi nói chuyện của anh giải quyết hoang mang của Khương Hành, đúng vậy, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, hắn còn quan tâm kiếm hay không kiếm tiền làm gì, hắn chỉ cần phụ trách đóng phim cho Tiểu Quân nhà hắn xem là được, việc kiếm tiền Tiểu Quân còn lành nghề hơn hắn!
Đột nhiên cảm thấy bản thân thanh thản ổn định làm một nam minh tinh bị "bao dưỡng" cũng không tồi đâu, ở trên giường nỗ lực đem ông chủ nhà mình hầu hạ tốt là được.
Hiện tại đã là trung tuần tháng 11, miền Bắc đã bắt đầu có tuyết rơi, nhưng thành phố Giang Lâm lại vẫn có thể mặc quần áo cộc tay.
Mấy năm nay Khương Hành nhận phim đều không phải vào mùa đông vào đoàn, lúc này phải tới miền Bắc quay chụp nên khá nhiều phiền toái, nhưng phim khoa học viễn tưởng, muốn nghỉ hè chiếu thì bây giờ phải quay xong, phim khoa học viễn tưởng phần lớn đều quay chụp trong nhà, bọn họ phải quay hết ngoại cảnh trước khi thời tiết trở nên lạnh hơn.
Lý Quân nhận một vai trong kịch bản, trong phim, anh và Khương Hành là hai người bạn rất thân, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, vì cứu Khương Hành, Lý Quân vứt bỏ cơ hội sinh tồn của bản thân, trước khi chết cũng cổ vũ Khương Hành phải cố gắng sống sót.
Nhân vật này quả thực chính là đo ni đóng giày cho Lý Quân, nhưng anh hợp lý hoài nghi là Khương Hành đã đề cập qua với nhà sản xuất, nếu không sẽ không trong tình huống điều động nội bộ diễn viên còn có suất diễn cho nam số 3 anh.
Khương Hành làm bộ cái gì cũng không biết, Lý Quân cũng không chọc phá tiểu xảo của hắn, đã sớm biết hắn muốn cùng mình cùng nhau đóng phim rồi.
Ngày thường hai người ở nhà đối diễn không tự chủ liền lăn giường, căn bản là không đối diễn được, vẫn là hiện trường có thể khắc chế bản năng dục vọng của con người, thật sự Khương Hành ở nhà không hề đứng đắn một chút nào.
Buổi tối trước hôm đi một ngày, Khương Hành lại không đứng đắn với Lý Quân một hồi, buổi sáng Lý Quân tỉnh dậy liền ra lệnh cưỡng chế Khương Hành đêm nay không thể hồ nháo nữa, Khương Hành gật đầu đồng ý nhất định anh sẽ không hồ nháo, nhưng nếu Tiểu Quân có nhu cầu nhất định phải nói nhé, Lý Quân nghe xong ấn hắn lên sô pha đánh cho một trận, sau đó hai người lại hôn đến không thể chia lìa.
10 giờ sáng, hai người bắt đầu thu thập hành lý tiến đoàn làm phim.
Hai va li hành lý lớn chắc chắn không đủ, mùa đông đều mang quần áo to, còn phải tắm rửa, địa phương quay chụp lại hẻo lánh, dù thế nào cũng phải mang đủ.
Vấn đề Khương Hành rối rắm hiện tại không phải mang hay không mang đồ ấm, mà là hắn rất buồn bực: "Vì sao hai chúng ta không mua áo khoác đôi cho tình nhân?"
Lý Quân đang kiểm tra túi đồ rửa mặt của bọn họ, thiếu chút nữa đem sữa rửa mặt trở thành kem đánh răng bỏ vào trong túi: "Em năm ngoái không mua áo lông vũ dày."
Khương Hành đem quần áo vừa gấp trong tay ném một cái: "Không được, anh nhất định phải mặc áo lông vũ đôi cho tình nhân."
Lý Quân: "......" Ngài là có bao nhiêu muốn khoe ra đây, làm người kín đáo một chút không được sao?
Thiếu chút nữa thì quên, từ sau khi hai người bọn họ công khai, Khương Hành cũng đã quên hai chữ "kín đáo" viết như thế nào rồi. Nhưng mà, hắn vẫn cứ giả bộ như thường, mỗi lần đối mặt với phóng viên phỏng vấn, hắn đều một bộ ta không muốn trả lời, kỳ thực trong lòng cực kỳ muốn nói cho đối phương hai người bọn họ trôi qua có ba nhiêu ngọt ngào.
Khương Hành hỏi Lý Quân: "Em nói chúng ta hiện tại đi siêu thị mua hai cái áo lông dày còn kịp không?"
Lý Quân cầm quần áo cho vào va li, cũng sắp xếp chỉnh tề lại: "Nhất định phải mặc?"
Khương Hành thực khẳng định nói: "Nhất định phải."
Lý Quân: "Hiện tại giờ này đi siêu thị đương nhiên không có vấn đề, nhưng vấn đề là hôm nay là cuối tuần, có thể có rất nhiều người hay không? Anh bị phát hiện vây lấy thì phải làm sao?"
Khương Hành cũng đang rối rắm vấn đề này: "Vậy hay là chờ siêu thị gần đóng cửa lại đi."
Lý Quân: "Lúc đó đi thì quá muộn, sáng sớm mai chúng ta đã phải lên máy bay, còn phải cử hành nghi thức khởi động máy quay."
Khương Hành khổ sở ghé vào ghế sô pha trầm tư suy nghĩ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Quân đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta tìm người có thân hình gần giống chúng ta đi thử quần áo, chúng ta thông qua video lựa chọn kiểu dáng thích hợp là được."
Khương Hành: "Ai thích hợp? Thể hình gần giống như hai chúng ta."
Hai trợ lý của Khương Hành đang bận việc ở công ty cho hành trình xuất phát ngày mai, cũng không có thời gian giúp hai người bọn hắn đi siêu thị chọn quần áo.
Hai trợ lý mới của Lý Quân lại quá cao to, đều không thích hợp.
Lý Quân nhìn một bộ quần áo được để trên mặt bàn của Hạt Cát, nói: "Hay là Dư Thần? Hình thể của cậu ấy cũng gần giống chúng ta, size của anh lớn hơn em một cỡ là được."
Khương Hành lập tức tỉnh táo tinh thần: "Cách này được đấy, hôm nay cuối tuần, nhất định cậu ta đang ở nhà nghỉ ngơi."
Lý Quân vẫn do dự một chút: "Nhưng mà, quấy rầy cậu ấy ngày cuối tuần hình như không được tốt lắm, hay là lần tới chúng ta lại mặc áo đôi tình nhân."
Khương Hành cũng biết như vậy không tốt lắm, nhưng cảm xúc lập tức lại rơi xuống đáy cốc.
Lý Quân thấy hắn bắt đầu bĩu môi, chơi trò giận dỗi, nói: "Em hỏi trước vậy, nếu cậu ấy không tiện thì thôi." Chủ yếu là chung cư Dư Thần ở đi tới công ty anh hai anh và siêu thị đều rất gần.
Khương Hành: "Thật sự không được, anh sẽ từ bỏ."
Lý Quân biết Khương Hành chắc chắn sẽ không từ bỏ, cùng với việc đi lăn lộn người khác, còn không bằng tự mình nhưng trong phạm vi khống chế để phiền toái nhỏ nhất, gần đây anh phát hiện Khương Hành đối với việc làm thế nào cho người khác ăn cơm chó này chấp nhất dị thường, cũng không biết cái "tật xấu" không có lúc nào là không muốn khoe ân ái này khi nào mới có thể sửa lại.
Không thể không nói, hai người gần đây giống như lại tìm được cảm giác tình yêu cuồng nhiệt như lúc ban đầu, mỗi ngày đều muốn dính lấy nhau.
Lý Quân gọi điện cho Dư Thần, đối phương trả lời khiến Lý Quân cảm thấy rất bất ngờ, anh đem việc cần nhờ của mình nói một chút.
Dư Thần nói: "Được, vừa lúc Lý tổng cũng ở đây." Chỉ khi gọi Lý Ngạn cậu mới có thể gọi là Lý tổng, nhìn thấy Lý Quân đều là Quân thiếu.
Hai người bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, Lý Quân và Khương Hành cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bọn họ là tăng ca cuối tuần.
Lý Ngạn tiếp điện thoại: "Có phải hai đứa còn muốn bọn anh mua xong sau đó đưa đến tận nhà hay không."
Lý Quân cười nói: "Anh, giúp em một chút đi, nếu không anh mang về nhà, buổi chiều em mang Hạt Cát và Trứng Cuộn tới nhà anh, đến lúc đó rồi lấy."
Lý Ngạn: "Không cần, bọn anh chọn giúp hai đứa, lớn nhỏ anh đều biết, cũng không cần video, cơm trưa ăn ở nhà hai đứa đi."
Lý Quân: "Cảm ơn anh hai."
Lý Ngạn hừ lạnh, nhịn không được nói thầm anh: "Ngày mùa đông chạy tới nơi lạnh như vậy đóng phim, bị bệnh thì phải làm sao?"
Lý Quân: "Không phải do gần đây quá nhàm chán hay sao, em đi theo Khương Hành xem cái náo nhiệt."
Lý Ngạn: "Anh thấy chính là ý đồ xấu của cậu ta."
Lý Quân: "Thật không phải, anh mau chọn đi, đợi lát nữa em phải xử lý một chút áo lông vũ mới."
Lý Ngạn: "Được rồi, em lớn nhất."
Sau khi tìm được người hỗ trợ, Lý Quân và Khương Hành nhẹ nhàng thở ra, hiện tại mới giữa trưa.
Hai người tiếp tục thu dọn hành lý, Khương Hành đột nhiên hỏi Lý Quân: "Hôm nay là thứ bảy, hiện tại cũng mới hơn 10 giờ, anh hai và Dư Thần đi siêu thị làm gì?"
Lý Quân bị hỏi đến sửng sốt, có đôi khi Khương Hành luôn có thể chú ý tới vấn đề anh không chú ý tới.
Đúng nha, anh hai và Dư Thần sáng sớm đi siêu thị làm gì?
Lý Quân và người nhà đều khá trực tiếp, nói: "Buổi trưa bọn họ tới đây hỏi một chút là biết không phải sao."
Tâm hồn bát quái của Khương Hành đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt: "Ai ai ai, Tiểu Quân, em có cảm thấy Dư Thần đối với anh hai em có loại tình cảm khó có thể miêu tả hay không? Nói gì nghe nấy có chút hơi thái quá."
Lý Quân lý trí nói: "Anh hai là ân nhân cứu mạng của Dư Thần, hiện tại lại còn làm việc cho anh ấy, còn được trọng dụng, lại có thể được anh hai em tín nhiệm, đối với anh ấy cái gì nghe nấy cũng là bình thường, dù sao cũng là ông chủ."
Khương Hành: "Em nói có lý, nhưng anh cứ cảm thấy...."
Lý quân đem một cái khăn to ném lên đầu hắn: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em đi chuẩn bị cơm trưa."
Kỳ thực Lý Quân cảm thấy điều này cũng không phải không có khả năng, chỉ là anh không quá muốn đi suy đoán việc của các anh trai mà thôi.
Không có ai bát quái với mình nữa, Khương Hành cũng liền từ bỏ.
Giữa trưa, Lý Ngạn quả nhiên mang theo hai cái áo lông dày cùng kiểu tới cửa, Dư Thần cũng theo tới đây.
Đại khái là nghe Khương Hành bát quái một chút, khi hai người bọn họ vào cửa, Lý Quân lặng lẽ quan sát bầu không khí hỗ động giữa anh hai mình và Dư Thần.
Càng nghĩ càng cảm thấy phương thức ở chung của hai người bọn họ có chút vi diệu, không phải thật sự bị Khương Hành nói trúng rồi chứ?
Lý Quân vẫn luôn cảm thấy anh hai anh vô dục vô cầu, hơn nữa ba anh từ trước tới nay đều chỉ thúc giục anh cả kết hôn, nhưng chưa hề thúc giục anh hai anh bao giờ, Lý Quân vẫn luôn cảm thấy có khả năng anh hai anh là một người vô tính luyến.
Lý Ngạn cởi áo khoác ra, Dư Thần thuận tay tiếp nhận, động tác của hai người cực kỳ tự nhiên.
Khi Dư Thần cúi đầu cởi giày, lộ ra một vết dâu tây trên cổ!
Lý Quân: "....." Này còn không chứng tỏ điều gì anh cũng không tin!
Lý Ngạn đã bị thân ảnh hoạt bát của Hạt Cát lôi kéo đi rồi, Dư Thần thay giày xong, phát hiện Lý Quân còn đứng tại chỗ, nhìn mình chằm chằm, cậu cúi đầu nhìn vị trí bày biện giày, không có vấn đề gì nha, vẫn luôn để như vậy mà.
Dư Thần và Lý Quân quen thuộc, đôi khi cũng sẽ cùng anh trêu đùa: "Anh nhìn tôi như vậy, không sợ Khương lão sư ghen à?"
Lý Quân lắc lắc đầu, chỉ chỉ cổ cậu, cố ý cất cao giọng nói: "Dư Thần, có phải cậu đang kết giao bạn gái hay không, tình hình chiến đấu có vẻ kịch liệt nha."
Lý Ngạn quay đầu nhìn hai người vẫn đang đứng ở huyền quan.
Khương Hành thì bắt lấy gối đầu ghé vào sô pha nghiêm túc nghe bên dưới, không ngờ Tiểu Quân còn bát quái hơn mình nha!
Nhưng, sắc mặt Dư Thần lại hơi trắng bệch: "Tôi không kết giao bạn gái."
Sau khi nhiệt độ chuyện Lý Quân và Khương Hành kết hôn qua đi, hai người lại bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.
Kết hôn cũng không khiến nhịp điệu cuộc sống của bọn họ có bao nhiêu thay đổi, vẫn dựa theo tiết tấu sinh hoạt lúc trước tiến hành.
Thay đổi duy nhất chính là, trước kia Lý Quân không hồng, hai người ra ngoài đều phải lén lút, võ trang hạng nặng, nhưng hiện tại thì không sợ, có thể quang minh chính đại ra ngoài mua đồ ăn, hai người đôi khi còn tương tác trên weibo, Khương Hành cũng nỗ lực đem ân ái khoe khoang tới mức tận cùng.
Sau kết hôn một tháng, tuần trăng mật của hai người cũng dần dần bị công việc thay thế, Khương Hành và Lý Quân đều bắt đầu công việc lu bù.
Gần đây Khương Hành nhận một bộ phim, lập tức liền phải tiến đoàn. Nhưng lần này hắn mang theo tâm trạng vui sướng vào đoàn, bởi vì nhà sản xuất không chỉ mời mỗi hắn, còn tìm cả Lý Quân tới đóng một nhân vật quan trọng, đối với lần ra ngoài này hắn tràn ngập chờ mong!
Kịch bản lần này viết rất hay, cải biên từ một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, hình thức kịch bản dựa theo tiết tấu Hollywood biên soạn, tiết tấu cốt truyện hợp lý, cao trào thay nhau nổi lên, nút thắt nút mở, có nhiệt huyết có tình cảm, là một kịch bản hiếm có, Lý Quân cũng đầu tư một ít tiền vào, dù sao kiếm nhiều hay kiếm ít đều là kiếm, coi như cho nhà bọn hắn thêm chút tiền mua đồ ăn, cũng không thiệt.
Đoàn phim đã trù bị một đoạn thời gian, trực tiếp tìm Khương Hành đóng vai chính, cát xê đóng phim cũng trả không thấp, nhưng Khương Hành từ sau khi xem qua tài sản cá nhân Lý Quân thống kê cho hắn, vô luận hiện tại tiếp nhân vật nào đều cảm thấy ít tiền, ái nhân có quá nhiều tiền, hắn cũng sẽ có áp lực.
Lý Quân nhìn ra hắn khó xử và bối rối, liền khai đạo Khương Hành: "Khương lão sư, anh hiện tại chỉ cần nhận kịch bản phim mình thích là được, vô luận là tiền nhiều hay tiền ít đều không sao cả, cho dù anh đóng phim văn nghệ qua đường cũng không sao, chỉ cần anh thích. Tài sản nhà chúng ta tuyệt đối tự do, dựa theo trước kia làm điều mình thích là được rồi."
Buổi nói chuyện của anh giải quyết hoang mang của Khương Hành, đúng vậy, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, hắn còn quan tâm kiếm hay không kiếm tiền làm gì, hắn chỉ cần phụ trách đóng phim cho Tiểu Quân nhà hắn xem là được, việc kiếm tiền Tiểu Quân còn lành nghề hơn hắn!
Đột nhiên cảm thấy bản thân thanh thản ổn định làm một nam minh tinh bị "bao dưỡng" cũng không tồi đâu, ở trên giường nỗ lực đem ông chủ nhà mình hầu hạ tốt là được.
Hiện tại đã là trung tuần tháng 11, miền Bắc đã bắt đầu có tuyết rơi, nhưng thành phố Giang Lâm lại vẫn có thể mặc quần áo cộc tay.
Mấy năm nay Khương Hành nhận phim đều không phải vào mùa đông vào đoàn, lúc này phải tới miền Bắc quay chụp nên khá nhiều phiền toái, nhưng phim khoa học viễn tưởng, muốn nghỉ hè chiếu thì bây giờ phải quay xong, phim khoa học viễn tưởng phần lớn đều quay chụp trong nhà, bọn họ phải quay hết ngoại cảnh trước khi thời tiết trở nên lạnh hơn.
Lý Quân nhận một vai trong kịch bản, trong phim, anh và Khương Hành là hai người bạn rất thân, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, vì cứu Khương Hành, Lý Quân vứt bỏ cơ hội sinh tồn của bản thân, trước khi chết cũng cổ vũ Khương Hành phải cố gắng sống sót.
Nhân vật này quả thực chính là đo ni đóng giày cho Lý Quân, nhưng anh hợp lý hoài nghi là Khương Hành đã đề cập qua với nhà sản xuất, nếu không sẽ không trong tình huống điều động nội bộ diễn viên còn có suất diễn cho nam số 3 anh.
Khương Hành làm bộ cái gì cũng không biết, Lý Quân cũng không chọc phá tiểu xảo của hắn, đã sớm biết hắn muốn cùng mình cùng nhau đóng phim rồi.
Ngày thường hai người ở nhà đối diễn không tự chủ liền lăn giường, căn bản là không đối diễn được, vẫn là hiện trường có thể khắc chế bản năng dục vọng của con người, thật sự Khương Hành ở nhà không hề đứng đắn một chút nào.
Buổi tối trước hôm đi một ngày, Khương Hành lại không đứng đắn với Lý Quân một hồi, buổi sáng Lý Quân tỉnh dậy liền ra lệnh cưỡng chế Khương Hành đêm nay không thể hồ nháo nữa, Khương Hành gật đầu đồng ý nhất định anh sẽ không hồ nháo, nhưng nếu Tiểu Quân có nhu cầu nhất định phải nói nhé, Lý Quân nghe xong ấn hắn lên sô pha đánh cho một trận, sau đó hai người lại hôn đến không thể chia lìa.
10 giờ sáng, hai người bắt đầu thu thập hành lý tiến đoàn làm phim.
Hai va li hành lý lớn chắc chắn không đủ, mùa đông đều mang quần áo to, còn phải tắm rửa, địa phương quay chụp lại hẻo lánh, dù thế nào cũng phải mang đủ.
Vấn đề Khương Hành rối rắm hiện tại không phải mang hay không mang đồ ấm, mà là hắn rất buồn bực: "Vì sao hai chúng ta không mua áo khoác đôi cho tình nhân?"
Lý Quân đang kiểm tra túi đồ rửa mặt của bọn họ, thiếu chút nữa đem sữa rửa mặt trở thành kem đánh răng bỏ vào trong túi: "Em năm ngoái không mua áo lông vũ dày."
Khương Hành đem quần áo vừa gấp trong tay ném một cái: "Không được, anh nhất định phải mặc áo lông vũ đôi cho tình nhân."
Lý Quân: "......" Ngài là có bao nhiêu muốn khoe ra đây, làm người kín đáo một chút không được sao?
Thiếu chút nữa thì quên, từ sau khi hai người bọn họ công khai, Khương Hành cũng đã quên hai chữ "kín đáo" viết như thế nào rồi. Nhưng mà, hắn vẫn cứ giả bộ như thường, mỗi lần đối mặt với phóng viên phỏng vấn, hắn đều một bộ ta không muốn trả lời, kỳ thực trong lòng cực kỳ muốn nói cho đối phương hai người bọn họ trôi qua có ba nhiêu ngọt ngào.
Khương Hành hỏi Lý Quân: "Em nói chúng ta hiện tại đi siêu thị mua hai cái áo lông dày còn kịp không?"
Lý Quân cầm quần áo cho vào va li, cũng sắp xếp chỉnh tề lại: "Nhất định phải mặc?"
Khương Hành thực khẳng định nói: "Nhất định phải."
Lý Quân: "Hiện tại giờ này đi siêu thị đương nhiên không có vấn đề, nhưng vấn đề là hôm nay là cuối tuần, có thể có rất nhiều người hay không? Anh bị phát hiện vây lấy thì phải làm sao?"
Khương Hành cũng đang rối rắm vấn đề này: "Vậy hay là chờ siêu thị gần đóng cửa lại đi."
Lý Quân: "Lúc đó đi thì quá muộn, sáng sớm mai chúng ta đã phải lên máy bay, còn phải cử hành nghi thức khởi động máy quay."
Khương Hành khổ sở ghé vào ghế sô pha trầm tư suy nghĩ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Quân đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta tìm người có thân hình gần giống chúng ta đi thử quần áo, chúng ta thông qua video lựa chọn kiểu dáng thích hợp là được."
Khương Hành: "Ai thích hợp? Thể hình gần giống như hai chúng ta."
Hai trợ lý của Khương Hành đang bận việc ở công ty cho hành trình xuất phát ngày mai, cũng không có thời gian giúp hai người bọn hắn đi siêu thị chọn quần áo.
Hai trợ lý mới của Lý Quân lại quá cao to, đều không thích hợp.
Lý Quân nhìn một bộ quần áo được để trên mặt bàn của Hạt Cát, nói: "Hay là Dư Thần? Hình thể của cậu ấy cũng gần giống chúng ta, size của anh lớn hơn em một cỡ là được."
Khương Hành lập tức tỉnh táo tinh thần: "Cách này được đấy, hôm nay cuối tuần, nhất định cậu ta đang ở nhà nghỉ ngơi."
Lý Quân vẫn do dự một chút: "Nhưng mà, quấy rầy cậu ấy ngày cuối tuần hình như không được tốt lắm, hay là lần tới chúng ta lại mặc áo đôi tình nhân."
Khương Hành cũng biết như vậy không tốt lắm, nhưng cảm xúc lập tức lại rơi xuống đáy cốc.
Lý Quân thấy hắn bắt đầu bĩu môi, chơi trò giận dỗi, nói: "Em hỏi trước vậy, nếu cậu ấy không tiện thì thôi." Chủ yếu là chung cư Dư Thần ở đi tới công ty anh hai anh và siêu thị đều rất gần.
Khương Hành: "Thật sự không được, anh sẽ từ bỏ."
Lý Quân biết Khương Hành chắc chắn sẽ không từ bỏ, cùng với việc đi lăn lộn người khác, còn không bằng tự mình nhưng trong phạm vi khống chế để phiền toái nhỏ nhất, gần đây anh phát hiện Khương Hành đối với việc làm thế nào cho người khác ăn cơm chó này chấp nhất dị thường, cũng không biết cái "tật xấu" không có lúc nào là không muốn khoe ân ái này khi nào mới có thể sửa lại.
Không thể không nói, hai người gần đây giống như lại tìm được cảm giác tình yêu cuồng nhiệt như lúc ban đầu, mỗi ngày đều muốn dính lấy nhau.
Lý Quân gọi điện cho Dư Thần, đối phương trả lời khiến Lý Quân cảm thấy rất bất ngờ, anh đem việc cần nhờ của mình nói một chút.
Dư Thần nói: "Được, vừa lúc Lý tổng cũng ở đây." Chỉ khi gọi Lý Ngạn cậu mới có thể gọi là Lý tổng, nhìn thấy Lý Quân đều là Quân thiếu.
Hai người bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, Lý Quân và Khương Hành cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bọn họ là tăng ca cuối tuần.
Lý Ngạn tiếp điện thoại: "Có phải hai đứa còn muốn bọn anh mua xong sau đó đưa đến tận nhà hay không."
Lý Quân cười nói: "Anh, giúp em một chút đi, nếu không anh mang về nhà, buổi chiều em mang Hạt Cát và Trứng Cuộn tới nhà anh, đến lúc đó rồi lấy."
Lý Ngạn: "Không cần, bọn anh chọn giúp hai đứa, lớn nhỏ anh đều biết, cũng không cần video, cơm trưa ăn ở nhà hai đứa đi."
Lý Quân: "Cảm ơn anh hai."
Lý Ngạn hừ lạnh, nhịn không được nói thầm anh: "Ngày mùa đông chạy tới nơi lạnh như vậy đóng phim, bị bệnh thì phải làm sao?"
Lý Quân: "Không phải do gần đây quá nhàm chán hay sao, em đi theo Khương Hành xem cái náo nhiệt."
Lý Ngạn: "Anh thấy chính là ý đồ xấu của cậu ta."
Lý Quân: "Thật không phải, anh mau chọn đi, đợi lát nữa em phải xử lý một chút áo lông vũ mới."
Lý Ngạn: "Được rồi, em lớn nhất."
Sau khi tìm được người hỗ trợ, Lý Quân và Khương Hành nhẹ nhàng thở ra, hiện tại mới giữa trưa.
Hai người tiếp tục thu dọn hành lý, Khương Hành đột nhiên hỏi Lý Quân: "Hôm nay là thứ bảy, hiện tại cũng mới hơn 10 giờ, anh hai và Dư Thần đi siêu thị làm gì?"
Lý Quân bị hỏi đến sửng sốt, có đôi khi Khương Hành luôn có thể chú ý tới vấn đề anh không chú ý tới.
Đúng nha, anh hai và Dư Thần sáng sớm đi siêu thị làm gì?
Lý Quân và người nhà đều khá trực tiếp, nói: "Buổi trưa bọn họ tới đây hỏi một chút là biết không phải sao."
Tâm hồn bát quái của Khương Hành đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt: "Ai ai ai, Tiểu Quân, em có cảm thấy Dư Thần đối với anh hai em có loại tình cảm khó có thể miêu tả hay không? Nói gì nghe nấy có chút hơi thái quá."
Lý Quân lý trí nói: "Anh hai là ân nhân cứu mạng của Dư Thần, hiện tại lại còn làm việc cho anh ấy, còn được trọng dụng, lại có thể được anh hai em tín nhiệm, đối với anh ấy cái gì nghe nấy cũng là bình thường, dù sao cũng là ông chủ."
Khương Hành: "Em nói có lý, nhưng anh cứ cảm thấy...."
Lý quân đem một cái khăn to ném lên đầu hắn: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em đi chuẩn bị cơm trưa."
Kỳ thực Lý Quân cảm thấy điều này cũng không phải không có khả năng, chỉ là anh không quá muốn đi suy đoán việc của các anh trai mà thôi.
Không có ai bát quái với mình nữa, Khương Hành cũng liền từ bỏ.
Giữa trưa, Lý Ngạn quả nhiên mang theo hai cái áo lông dày cùng kiểu tới cửa, Dư Thần cũng theo tới đây.
Đại khái là nghe Khương Hành bát quái một chút, khi hai người bọn họ vào cửa, Lý Quân lặng lẽ quan sát bầu không khí hỗ động giữa anh hai mình và Dư Thần.
Càng nghĩ càng cảm thấy phương thức ở chung của hai người bọn họ có chút vi diệu, không phải thật sự bị Khương Hành nói trúng rồi chứ?
Lý Quân vẫn luôn cảm thấy anh hai anh vô dục vô cầu, hơn nữa ba anh từ trước tới nay đều chỉ thúc giục anh cả kết hôn, nhưng chưa hề thúc giục anh hai anh bao giờ, Lý Quân vẫn luôn cảm thấy có khả năng anh hai anh là một người vô tính luyến.
Lý Ngạn cởi áo khoác ra, Dư Thần thuận tay tiếp nhận, động tác của hai người cực kỳ tự nhiên.
Khi Dư Thần cúi đầu cởi giày, lộ ra một vết dâu tây trên cổ!
Lý Quân: "....." Này còn không chứng tỏ điều gì anh cũng không tin!
Lý Ngạn đã bị thân ảnh hoạt bát của Hạt Cát lôi kéo đi rồi, Dư Thần thay giày xong, phát hiện Lý Quân còn đứng tại chỗ, nhìn mình chằm chằm, cậu cúi đầu nhìn vị trí bày biện giày, không có vấn đề gì nha, vẫn luôn để như vậy mà.
Dư Thần và Lý Quân quen thuộc, đôi khi cũng sẽ cùng anh trêu đùa: "Anh nhìn tôi như vậy, không sợ Khương lão sư ghen à?"
Lý Quân lắc lắc đầu, chỉ chỉ cổ cậu, cố ý cất cao giọng nói: "Dư Thần, có phải cậu đang kết giao bạn gái hay không, tình hình chiến đấu có vẻ kịch liệt nha."
Lý Ngạn quay đầu nhìn hai người vẫn đang đứng ở huyền quan.
Khương Hành thì bắt lấy gối đầu ghé vào sô pha nghiêm túc nghe bên dưới, không ngờ Tiểu Quân còn bát quái hơn mình nha!
Nhưng, sắc mặt Dư Thần lại hơi trắng bệch: "Tôi không kết giao bạn gái."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook