Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 13: Tôi đang nếm thử đồ Ăn

Lý Quân suy đoán, đôi vợ chồng đột nhiên xuất hiện làm khách hẳn là tổ tiết mục bố trí để kiểm tra thành quả huấn luyện của bọn họ, buổi sáng là Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư, buổi chiều tự nhiên đến phiên Lý Quân và Hà Uyển Tinh, Chu quản lý được mời tới huấn luyện bọn họ buổi chiều sẽ rời đi, thời gian còn lại sẽ củng cố tri thức mà bọn họ đã học tập hôm qua.

Chu Lâm được mời tới chương trình có hai mục đích, một là để khán giả thấy được quyết tâm của đội ngũ chương trình để tạo ra một chương trình cấp cao, hai là muốn thử năng lực học tập của nhóm khách mời, nếu cái gì cũng không học được, vậy còn làm nhân viên khách sạn làm gì, tất nhiên sẽ bị nhân viên gia nhập khách sạn sau này vượt mặt, đây cũng là một ý tưởng khác của tổ tiết mục, có cạnh tranh mới hấp dẫn, hiện tại người xem đều thích xem các minh tinh chịu khổ trong chương trình, như vậy bọn họ liền sẽ cảm thấy mình và minh tinh không có khoảng cách, dù sao minh tinh cũng là người thường có vui buồn tức giận, vui vẻ thì cười to, ăn hư bụng cũng sẽ đi toilet.

Sau khi hướng dẫn Lý Quân và Hà Uyển Tinh thêm một lần nữa, Chu Lâm liền nói bọn họ có thể tốt nghiệp, dưới yêu cầu của tổ tiết mục, hắn còn đưa ra một kiến nghị: "Lý Quân, cậu là người làm tốt nhất trong mấy người bọn họ, về sau nếu có người mới tới, cậu có thể tự mình hướng dẫn cho bọn họ."

Lý Quân hơi ngạc nhiên về lời nhắc nhở của Chu Lâm, dựa trên quan sát của anh, Chu Lâm là một người rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện lộ ra tin tức bất lợi cho bản thân, anh đoán có lẽ là tổ tiết mục an bài, nhưng mặc kệ như thế nào, một câu nói ngắn gọn không đáng kể nhưng cũng để lộ ra không ít tin tức, lợi thế để anh ở lại trong chương trình liền nhiều thêm một chút.

Lý Quân nói: "Vâng." Anh vẫn luôn biểu hiện tiến lui khéo léo, không tranh không đoạt, hiện tại không có gợn sóng cũng phù hợp với tính cách của anh từ lúc ban đầu.

Trước 5 giờ chiều, mấy người bọn họ liền tiễn Chu Lâm rời đi, trước khi đi còn đưa cho hắn một ít đỗ lạc mới ra lò làm đồ ăn vặt, Chu Lâm vui lòng nhận lấy, thời gian làm việc ở thành phố dài, đỗ lạc mới cũng rất ít khi được ăn.

Chu Lâm rời đi, cũng nói lên sau này tất cả các dịch vụ phòng cho khách tiếp theo đều do bọn họ tự giải quyết, sẽ không có chuyên gia hướng dẫn nữa, trên thực tế, Chu Lâm cũng chỉ phát huy được tác dụng trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau trên cơ bản hắn cũng không cần hướng dẫn gì nữa, trong thời gian Lý Quân và Khương Hành ra ngoài thì tán gẫu chút chuyện thú vị với ba người Lương Chỉ Duyên, cuối cùng chỉ cần kiểm tra thành quả học tập của hai người Lý Quân và Hà Uyển Tinh.

Tiếp theo, bọn họ không có thời gian rảnh để cảm khái về người đầu tiên rời đi, ở đoàn phim trong thời gian dài bọn họ đều đã tập mãi thành thói quen, đồng nghiệp bên cạnh thường xuyên thay đổi chỗ làm đối với bọn họ đã là chuyện thường.

Lý Quân nhìn nhìn thời gian, hỏi Lương Chỉ Duyên: "Chỉ Duyên, hai vợ chồng khách nhân kia có nói khi nào sẽ tới hay không?"

Lương Chỉ Duyên: "Nghe nói máy bay hạ cánh lúc 8 giờ, đến chỗ chúng ta có lẽ khoảng 9 giờ 30."

Lý Quân nhìn về phía Khương Hành: "Chúng ta có ăn cơm tối trước trước không?""

Khương Hành đang ngồi ở quầy lễ tân viết lịch trình tiếp khách ngày mai, ngẩng đầu nói với Lý Quân: ""Không cần chờ bọn họ, đến lúc đó xem có gì ăn không rồi lại làm."" Cũng không thể vì hai người mà khiến cả đoàn đói đến đau dạ dày được.

Có những lời này của Khương Hành, Lý Quân cũng liền có thể an bài thời gian của mình.

Hai ngày đầu tiên mọi người còn chưa bận lắm, có ở trong nhà ngồi tán gẫu nói chuyện phiếm, ra ngoài đi dạo cũng có.

Tạm thời là khách nhân duy nhất, Hoàng Tâm Nhuế chạy ra ngoài chụp ảnh, hoàng hôn, vườn hoa đều là bối cảnh của cô, Lâm Lập Thư trở thành người phục vụ tạm thời của cô, một nam một nữ phối hợp, cũng không có ai có ý kiến gì.

Lý Quân đã đáp ứng với Khương Hành tối nay sẽ vào bếp, đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh còn đang chạy tới hỏi Khương Hành tối này ai sẽ xuống bếp là thích hợp, mấy người bọn họ đều không được, buổi tối chẳng lẽ phải gọi cơm hộp sao?

Khương Hành nói với hai cô: "Không cần các cô lo, chờ ăn là được." Ở chung với Lý Quân hai ngày, không biết có phải bị lây nhiễm sự bình tĩnh của anh hay không, hắn cư nhiên có 90% tin tưởng vào tay nghề bếp núc của anh, còn 10% còn lại, để chừa cho mình một con đường lui.

Ít nhất hiện tại hắn chắc chắn giữa bọn họ tồn tại quan hệ yêu đương, nhưng đến tình trạng gì, Lý Quân không nói, hơn nữa hắn cũng chưa cho đối phương cơ hội để nói.

Nhưng mà hắn vẫn không rõ rốt cuộc vì sao mình lại thích Lý Quân?

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh có được câu trả lời hai mặt nhìn nhau, Hoàng Tâm Nhuế là khách nhân chắc chắn sẽ không xuống bếp nữa, Lâm Lập Thư cũng không có cái bản lĩnh chuẩn bị bữa tối cho sáu bảy người, chẳng lẽ để ông chủ tự mình ra trận? Nhưng lúc trưa ông chủ nấu có nồi cơm cũng nhão nhoét, vừa thấy liền biết không có cái kinh nghiệm sinh sống gì, còn hai cô, ăn qua đều biết, thật không có cái thiên phú kia.

Có Hoàng Tâm Nhuế để so sánh, Lương Chỉ Duyên đã tự ý thức được trình độ của mình kỳ thật không hơn gì đối phương, nửa cân đấu với tám lạng.

Sau khi loại trừ tất cả mọi người, cũng chỉ còn lại Lý Quân là chưa vào bếp lần nào, nhìn vào biểu hiện của ngô và đỗ lạc chiều này, có vẻ như có điểm để mọi người mong đợi, hi vọng sẽ không quá khó ăn, tìm kiếm trên mạng một chút cũng có thể đem ngô và đỗ lạc nấu chín, nhưng đồ ăn thì khác.

Lâm Lập Thư đi cùng Hoàng Tâm Nhuế tìm một cơ hội chạy về uống nước, hắn cũng bắt đầu lo lắng cơm chiều có tin tức gì không, tuy hình tượng Hoàng Tâm Nhuế không tồi, nhưng cũng không thể vì vẻ đẹp của cô mà mỗi ngày phải ăn thịt khô mặn đến chết.

Lý Quân đã vào phòng bếp, Khương Hành cầm bình phun nước mà Lý Quân tìm được lúc trước tưới nước cho lá cây Phát Tài, thần thái thập phần bình tĩnh. Sau đó lại đi ra ngoài xem xét thành quả hôm nay, vườn hoa được bọn họ tu chỉnh ra hình ra dáng, nhìn cũng khá ra gì, Hoàng Tâm Nhuế thấy hắn tới, còn vẫy vẫy tay từ xa gọi hắn tới chụp ảnh chung, nhưng Khương Hành làm bộ không nghe thấy, xoay người từ cửa sau chui vào phòng bếp.

Phòng bếp có hai cánh cửa, một cái thông ra ngoài vườn hoa, một cái trực tiếp đi tới nhà ăn.

Lý Quân đang rửa sạch thịt vịt mua về lúc chiều, trong thôn trực tiếp đưa cho bọn họ cả con mà không cắt ra, Lý Quân giơ dao chặt xuống, một nhát một miếng, đem thịt vịt chặt ra bỏ vào đĩa, bên cạnh đặt sò khô và trần bì đang ngâm nước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Hành giống như ông lớn chắp tay sau lưng từ cửa sau tiến vào, trong phòng bếp có camera, người quay phim cũng không phải theo vào.

Lý Quân nói với hắn: "Ngài đây là đang kiểm tra sao?"

Khương Hành nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của anh, hắn là đang nhàn rỗi: "Có cần giúp gì không?"

Lý Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn: "Anh có rảnh thì giúp em bóc vỏ mấy quả vải, bỏ cả hạt đi nữa."

Khương Hành rửa sạch tay rồi mới đi bóc vải, quả thứ nhất vừa bóc xong liền trực tiếp nhét vào miệng.

Lý Quân tay đang giơ lên chặt thịt nhìn hắn: "Khương lão sư, anh là tới bóc vải chứ không phải là ăn vải."

Khương Hành thiếu chút nữa bị sặc, hắn chỉ thuận tay mà thôi, sau đó lại bóc một quả nữa, hắn cảm thấy hai người cùng ăn thì Lý Quân sẽ không nói được hắn.

"Lý Quân, há miệng."

Lý Quân đang muốn cho tất cả thịt vịt đã được rửa sạch vào đĩa, nghe thấy Khương Hành nói liền quay đầu há miệng, một quả vải ngon ngọt được nhét vào trong miệng, anh vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại, trừng mắt với Khương Hành một cái.

Khương Hành: "Cậu cũng ăn rồi."

Lý Quân chỉ có thể ăn luôn quả vải trong miệng, phun hạt ra: "Anh có thấy mình ấu trĩ hay không?" Trong giọng nói đều là bất đắc dĩ đối với hắn.

Da mặt Khương Hành đột nhiên dày lên: "Không hề."

Lý Quân nhắc nhở hắn: "Anh không được ăn vải nữa." Vừa nói vừa đem thịt vịt đã xử lý tốt cho vào nồi dùng nước sôi trần qua, vài phút sau là có thể vớt lên rửa lại cho sạch, cuối cùng cho thêm trần bì, sò khô, và vải vào nồi đun nhỏ lửa hai ba tiếng là được.

Lúc này máy quay đang theo phía sau, mọi người nhìn thấy Lý Quân và Khương Hành tương tác, đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Những suy nghĩ của Vương đạo diễn vào buổi chiều lại xuất hiện, hắn đi vào phòng họp lâm thời bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại cho Cao Tín.

Cao Tín thấy Vương đạo diễn gọi điện tới còn tưởng hắn không hài lòng về Lý Quân, ai biết Vương đạo diễn vừa mở miệng câu đầu tiên liền hỏi quan hệ giữa Lý Quân và Khương Hành.

Cao Tín: "Lý Quân và Khương Hành?"

Vương đạo diễn: "Cậu biết hai người bọn họ quen biết nhau không?"

Cao Tín: "Hai người bọn họ không biết nhau thì phải, bằng không vì sao Lý Quân chưa bao giờ nói với tôi, hơn nữa tài nguyên mà tôi cho cậu ta cũng không có bộ phim nào hợp tác với Khương Hành."

Vương đạo diễn: "Không có sao?" Hắn cảm thấy có phải là do mình hoa mắt hay không, thái độ của hai người dần dần trở nên thân mật.

Cao Tín: "Thật không có, tôi và anh quen biết lâu như vậy anh còn không tin tôi sao, lừa anh làm gì?"

Vương đạo diễn: "Được rồi, vốn dĩ tôi chỉ định cho Lý Quân ở 1 tuần, hiện tại thấy cậu ta và Khương Hành ở chung không tệ, có lẽ sẽ giữ cậu ta lại, nói trước với cậu một tiếng, nhưng mà, kỳ đầu tiên có khả năng sẽ ra chút thông tin tiêu cực, cậu là người đại diện của cậu ta, phải chuẩn bị cho tốt."

Cao Tín: "Cảm ơn lão Vương, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thiện đoàn độ bên này." Kỳ thực hắn cũng không cảm thấy Lý Quân có cái gì cần lo lắng, Vương đạo diễn gọi điện cho hắn chứng tỏ Lý Quân biểu hiện không tệ lắm, còn những tin tức tiêu cực, có diễn viên nào không nổi tiếng tham gia chương trình thực tế không bị người xem chê bai vài câu chứ, đến lúc đó hắn xem tình huống xử lý là được, hắn rất yên tâm về Lý Quân.

Theo tình hình trước mắt, có lẽ mọi người đều cảm thấy Lý Quân bám lấy Khương Hành, đội ngũ cắt nối biên tập có lẽ cũng sẽ theo phương hướng này để cắt, chủ yếu vẫn là đem trọng điểm đặt ở trên người mấy người trẻ tuổi mang lưu lượng và Hoàng Tâm Nhuế.

Lúc này Lý Quân căn bản không biết kế hoạch biên tập cắt nối của tổ tiết mục, canh vịt đang nấu, anh có thể bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn khác.

Thịt rang đã hứa không thể thiếu, đậu hủ Ma Bà cũng phải có, một đĩa rau xào, còn có thể chuẩn bị thêm vài món nữa, lượng ăn của sáu người, ít nhất cũng phải sáu món ăn một món canh, bây giờ còn bốn món ăn nữa chưa nghĩ ra.

Lý Quân đem thịt gà đông lạnh trong tủ lạnh ra rã đông, còn không ăn thì cũng chỉ có thể vứt đi, vứt đi cũng lãng phí, ăn một lần thịt gà đông lạnh hẳn là không có vấn đề gì, gà hầm nấm, đây cũng là một món ăn kèm với cơm rất ngon.

Khương Hành thấy Lý Quân mở tủ lạnh đang tự hỏi gì đó.

"Gà hầm nấm, giá đỗ xào thịt lợn, đậu đũa xào cà tím, lại thêm một món nữa, anh còn muốn ăn món gì?" Lý Quân hỏi Khương Hành đang hỗ trợ bóc tỏi.

Kỳ thực Lý Quân cũng không trông cậy nhận được câu trả lời từ miệng Khương Hành, anh lẩm bẩm: "Nếu không thì ngồng tỏi xào thịt khô đi, bóc ra rồi cứ để ở tủ lạnh cũng sẽ bị biến vị."

Khương Hành đối với món thịt khô buổi trưa vẫn còn sợ hãi: "Thịt khô rất mặn, ăn như thế nào?"

Lý Quân đem thịt khô còn lại lấy ra, anh muốn thanh lý hết đồ trong tủ lạnh, về sau còn có thể cho thêm rau củ tươi mới vào."

Một tiếng sau, mùi canh vịt đậm đà bay ra ngoài từ phòng bếp của khách sạn.

Nhân viên tổ tiết mục ở phòng bên cạnh ai cũng đều nhìn thấy Khương lão sư tay không nhón một miếng thịt khô được thái mỏng, phù phù một tiếng nhét vào trong miệng!

Lại nói tiếp, Khương lão sư lúc trước phi thường ghét bỏ món thịt khô mà Hoàng Tâm Nhuế chế biến lúc trước, lúc này không mặn nữa à?

Lý Quân vừa lúc xoay người lấy rổ rau để xào, nhìn thấy Khương Hành lại vươn ma trảo vào cái đĩa: "Khương lão sư, anh lại ăn vụng."

Khương Hành rút lại cánh tay đang ngo ngoe rục rịch: ".....Tôi đang nếm thử đồ ăn." Khương lão sư cũng cần giữ thể diện!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương