Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Chương 4: Sân bóng rổ ngắm Thượng đế (thượng)

Anh ta vẫn ngông cuồng tự cao tự đại như vậy, không hề thay đổi chút nào so với một năm trước trong lần đầu gặp mặt. Ngụy Nhất thực sự không thèm đếm xỉa đến anh ta. Cô ngồi xuống bên cạnh, ngây người ra nhìn đám ga trải giường. Chỗ mà ban nãy Trâu Tướng Quân ngồi, còn đọng lại một giọt nước. Ngụy Nhất băn khoăn không biết vệt nước đó là mồ hôi hay nước đọng lại sau khi anh ta tắm nữa. Bởi Trâu Tướng Quân là một tên lưu manh đúng nghĩa, nếu đúng là mồ hôi của anh ta, không biết chừng chạm vào nó còn bị mang thai ấy.

Cuối cùng, Ngụy Nhất quyết định chọn một giải pháp tương đối bảo thủ, cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏi dậy, thay toàn bộ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối ném tất cả vào trong máy giặt.

Từ rất lâu rồi, Ngụy Nhất đã không chào đón Trâu Tướng Quân. Nghe đâu, mối ân oán cá nhân giữa cô và Trâu Tướng Quân còn được tính từ một năm trước đó.

Năm ngoái, Ngụy Nhất vừa tròn mười bẩy tuổi, đang học cấp ba. Hồi đó, cô ngây thơ ngốc ngếch hơn bây giờ nhiều, vẫn chẳng biết gì về những chuyện bên ngoài cả, lúc nào cũng chỉ là một cô học sinh lớp Mười hai chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Cũng may nhờ sự chăm chỉ, cần cù bù thông minh, cô cũng được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.

Một hôm, Ngụy Nhất trở về nhà sau giờ tự học buổi tối, đã rất mệt mỏi, thấy trong nhà có khách tới chơi, cô khe khẽ chào một tiếng. Chắc mẩm hôm nay có món ngon, cô nhẹ nhàng đi lên lầu cùng sự reo vui của dạ dày.

Chắc thượng đế thấy Ngụy Nhất được tạo hóa ban cho tính cách ngốc nghếc như vậy nên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Vốn là người nắm giữ sự bình đẳng, khoan dung độ lượng giữa con người với nhau nên thượng đế đã suy tính nát óc để bù đắp cho cô những phương diện khác, để cô được sinh ra trong gia tộc có quyền thế.

Nhà họ Ngụy bốn đời làm kinh doanh, bố Ngụy Nhất là con trai độc nhất, danh tiếng khắp nơi. Ông chỉ sinh hạ được hai cô con gái, hai cô gái này đương nhiên là có rất nhiều người theo đuổi. Những thiếu gia công tử theo đuổi Ngụy Trích Tiên nhiều vô kể, nhưng tiêu chuẩn của Ngụy Trích Tiên rất cao, không thèm để mắt tới đám mà cô coi là phàm phu tục tử đó. Ngay từ thời trung học, Ngụy Tiên đã có tình cảm rất sâu đậm với Trâu Tướng Quân, vô cùng ngưỡng mộ anh ta, thề rằng ngoài Trâu Tướng Quân ra, cô không lấy bất kỳ người đàn ông nào khác. Hai người cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối hai bên gia đình đều có ý vun vén cho mối lương duyên mang tính thương mại, đôi bên cùng có lợi này.

Hôm đó, mẹ của Trâu Tướng Quân là La Anh đem theo lễ vật đắt tiền cùng cậu quý tử của mình đến nhà họ Ngụy. Trên danh nghĩa là đến làm khách nhưng thực ra là đến bàn chuyện tình cảm thông gia giữa hai nhà. La Anh cũng được sinh ra trong một gia đình có tiếng trong giới thương gia, hiện đang quản lý doanh nghiệp của gia đình mình với tên gọi Tập đoàn La Thái Tông. Do có mối quan hệ ủng hộ từ phía nhà chồng, sự nghiệp của bà ngày càng phát triển. La Anh đang trong độ tuổi trung niên, nhan sắc mặn nồng, nho nhã mà không mất đi vẻ tôn quý, trước mặt thương gia Ngụy Đông Cốc nổi tiếng trong thương trường, bà vẫn giữ thái độ hòa nhã, lời hói, hành động đều toát lên phong độ một nữ doanh nhân.

Một ngày trước khi Trâu Tướng Quân tới nhà họ Ngụy. Ngụy Trích Tiên hồi hộp tới nỗi đứng ngồi không yên, nhưng lại thấy chỉ mình mình như thế, bầu không khí trong gia đình không hề căng thẳng nên đã kéo cả nhà cùng lo lắng theo. Mặc dù hai chị em Ngụy Trích Tiên và Ngụy Nhất không thân thiết nhau lắm, nhưng trong nhà chỉ có mình Ngụy Nhất là cùng thế hệ, có thể thông cảm với trái tim đang rực lửa của cô nhất. Vậy là cô cứ túm lấy Ngụy Nhất rồi kể lể về cậu bạn trai có tên gọi Trâu Tướng Quân của mình. Nào là anh ấy vào sinh ra tử thế nào, lên trời xuống đất ra sao, mạnh mẽ oai hùng thế nào, cao lớn hùng dũng làm sao.

Ngụy Trích Tiên nói nhiều đến nỗi Ngụy Nhất cũng rất mong ngóng đến ngày hôm đó. Thời gian ấy, giữa cô và Trâu Tướng Quân còn chưa xảy ra mối hiềm khích gì, còn có thể khách quan nhìn nhận những ưu điểm của Trâu Tướng Quân. Ở trường học, Ngụy Nhất còn hết lòng tuyên truyền những ưu điểm của Trâu Tướng Quân, gặp ai cũng thì thà thì thầm rằng anh rể tương lai của cô thần thông quảng đại như thế nào, tài giỏi đến đâu, khiến ai nấy đều ngỡ rằng chị cô sắp được gả cho Na Tra thái tử, vô cùng ngưỡng mộ.

Không ngờ, đến khi gặp mặt, anh ta cũng chẳng khác ai, Ngụy Nhất không thể chấp nhận ngay được, cảm thấy bị tổn thương nặng nề.

Ngoài đặc điểm dễ khiến người ta thất vọng nhất là Trâu Tướng Quân cũng mang hình hài bình thường như bao người ra, những thế mạnh khác của anh ta lại rất nổi trội và cũng rất đẹp trai. Anh ta có vẻ ngoài giống mẹ, ngũ quan đậm nét, ngay ngắn, phong thái mạnh mẽ. Khi người lớn hỏi chuyện, anh ta mới khách sáo nói vài câu lịch sự mà xa lạ. Phần lớn thời gian anh ta chỉ ngồi lặng yên, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mím chặt không giận dữ mà lộ rõ vẻ uy phong.

Đến giờ ăn cơm, mẹ Ngụy Nhất sai người giúp việc gọi cô con gái nhỏ xuống. Ngụy Nhất lúc bây giờ mới chính thức lộ diện.

Ngụy Đông Cốc giới thiệu cô con gái nhỏ Ngụy Nhất với mẹ Trâu Tướng Quân rồi bảo con gái chào khách.

Ngụy Nhất chào bà rồi quay sang gọi thẳng tên Trâu Tướng Quân.

Ngụy Đông Cốc khẽ nhíu mày, nói: "Gọi là anh chứ".

Ngụy Nhất trong bụng thầm bĩu môi, nhưng vẻ ngoài lại cung kính chào: "Anh Trâu".

Cô học trò họ Ngụy tuổi còn nhỏ, giọng nói trong trẻo giòn giã, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, hai mẹ con nhà họ Trâu đều rất hài lòng. La Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày rạng rỡ, lấy ra một miếng ngọc bội xinh xắn đưa cho Ngụy Nhất, coi như quà gặp mặt.

Khi biết cô bé nhỏ nhắn có tính cách hướng nội này lại chính là con gái của nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Ngụy Đông Cốc, Trâu Tướng Quân có phần ngạc nhiên. Suy cho cùng, người trong nhà họ Ngụy đều có vóc dáng cao ráo, còn Ngụy Nhất lại chỉ cao trên dưới một mét sáu mươi hai, khuôn mặt thanh tú, rất có khí chất của một cô gái phương Nam. Ban nãy, thấy cô ấy đeo cặp sách đi lên lầu, mắt luôn nhìn thẳng, điệu bộ nghiêm túc, anh còn ngỡ cô chỉ là bà con xa đến ở nhờ tại nhà họ Ngụy.

Bất giác ngắm nhìn cô thêm một chút nữa.

Ngụy Nhất đã thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi hơn. Bộ quần áo đó vẫn không thể ôm trọn cơ thể yểu điệu căng tràn sức trẻ của một cô gái mới lớn. Trâu Tướng Quân lặng lẽ ngắm Ngụy Nhất một hồi, thấy rõ cô bé này mặc dù còn non nớt nhưng lại toát lên vẻ xinh xắn, trong sáng, tươi mới khiến người ta không thể không ngắm nhìn, cũng có thể coi cô là một tiểu giai nhân. Anh ta nhủ thầm, cái lão già Ngụy Đông Cốc này trông gian tà quỷ quyệt vậy mà lại có "bản lĩnh" sinh con gái giỏi giang đến thế.

Bắt đầu ăn cơm. Món ăn Trung Quốc, có cả món mà Ngụy Nhất thích ăn.

Đang trong lúc hào hứng ăn uống, Ngụy Nhất vô tình bắt gặp ánh mắt của Trâu Tướng Quân.

Cái tên Trâu Tướng Quân này thật đáng ghét, nhìn con gái mà ánh mắt cứ sáng quắc lên, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu!

Ngụy Nhất đã quen với những tháng ngày sống như một người vô hình, làm sao chống đỡ được với cái nhìn quan sát đầy giả tạo như Diêm Vương thế này, cô cảm thấy như có kim châm vào lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên một cách yếu đuối. Nhưng khuôn mặt đỏ lựng ấy trông lại càng đáng yêu.

Dù có thể coi là tiểu giai nhân, nhưng khi so sánh với vẻ cao sang đài các của Ngụy Trích Tiên thì lại là sự khác biệt một trời một vực.

Hứng thú của Trâu Tướng Quân đối với Ngụy Nhất cũng chỉ dừng lại ở đó.

La Anh rất yêu quý thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp Ngụy Trích Tiên, cứ nắm lấy tay cô hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, dường như La Anh thấy được hình ảnh của mình lúc còn trẻ trong cô gái này, tâm trạng vô cùng vui mừng.

Trong niềm vui đó lại có chút thương cảm vì tuổi già không từ một ai. Còn hai bậc phụ huynh họ Ngụy cũng không giấu được vẻ hài lòng với Trâu Tướng Quân. Ngụy Đông Cốc liên tục nâng ly chạm cốc với bậc hậu sinh ưu tú này. Ngụy phu nhân cũng mừng vui hớn hở, luôn miệng nhắc cậu con rể lý tưởng ăn nhiều một chút, lời nói cử chỉ tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.

Ngụy Nhất vẫn lặng lẽ ngồi ăn. Cô luôn cố gắng để mình không có những hành động, lời nói gây sự chú ý của người khác. Dáng vẻ hiền lành, ngoan ngoãn đó lại khiến Trâu Tướng Quân dậy lên nỗi thương xót. Anh luôn có cảm giác rằng toàn bộ tình yêu thương của nhà họ Ngụy dồn hết cho cô con gái lớn và quá coi thường Ngụy Nhất.

Phụ huynh hai gia đình chuyện trò không ngớt về mối quan hệ thông gia giữa hai gia tộc. Vừa nói chuyện, họ vừa nhìn vào cặp trai tài gái sắc, trong lòng mừng vui khôn xiết. Nhưng chẳng ai chú ý tới vẻ lạnh nhạt của Trâu Tướng Quân.

Một bữa tiệc nhộn nhịp.

Rượu quá tam tuần, Ngụy Đông Cốc đắc ý nhìn Trâu Tướng Quân, cười hỏi: "Con gái nhà họ Ngụy chúng tôi chắc cũng không đến nỗi khiến công tử của Bộ trưởng Trâu phải chịu thiệt thòi đấy chứ?". Hàm ý của câu nói đó vừa muốn khẳng định vị thế của Trâu Tướng Quân, cũng vừa muốn đề cao con gái của mình.

Trâu Tướng Quân khẽ ngẩng đầu lên: "Tiểu thư Ngụy nhan sắc đẹp tuyệt trần, cử chỉ đoan trang, lấy vợ đương nhiên là phải lấy những người như vậy!".

Toàn bộ người nhà họ Ngụy đều cảm thấy mừng vui khôn xiết. Từ khi mới bước vào cửa, Trâu Tướng Quân đã lộ rõ vẻ khách khí và không đủ nhiệt tình, họ đang lo cậu ấm này được chiều chuộng quá sẽ sinh kiêu ngạo, nếu cậu ta giở tính khí của đại thiếu gia ra, mọi người e rằng sẽ không thể tiếp nhận nổi. Không ngờ, Trâu Tưóng Quân lại ý tứ như vậy.

"Chỉ có điều", Trâu Tướng Quân buông một câu lơ lửng, ánh mắt sáng rực, “E rằng tiêu thư Ngụy còn chưa đến tuổi thành niên?".

Người nhà họ Ngụy đưa ánh mắt theo hướng nhìn của cặp đồng tử đen láy của Trâu Tướng Quân, phát hiện ra người mà anh ta nói tới lại chính là Ngụy Nhất. Khuôn mặt của Ngụy Đông Cốc tối sầm lại, vô cùng bất mãn vì vẻ cố tình dương đông kích tây của Trâu Tướng Quân, cảm thấy mình bị đem ra giễu cợt nhưng cũng không nổi nóng, sa mặt mày, trầm giọng xuống hỏi: "Thế nghĩa là thế nào?".

Ngụy phu nhân vội làm dịu bầu không khí, cười nói: "Xin hỏi, Tiểu Trâu có ý muốn nói tới Ngụy Nhất nhà chúng tôi phải không? Nó vẫn là một đứa trẻ mà! Học sinh phổ thông, nhát gan lắm, chưa từng trải, Tiểu Trâu xin đừng dọa làm nó sợ!".

Ngụy Nhất bây giờ mới nghe ra câu chuyện đang được mọi người đổ lên đầu mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn của Trâu Tướng Quân. Không biết phải phản ứng thế nào, lại vội vàng cúi gằm mặt xuống, làm ra vẻ như đang tìm con tôm nõn để ăn.

"Không sao, cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà", Trâu Tướng Quân tiếp lời của Ngụy phu nhân, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía Ngụy Nhất.

Câu nói đùa đó khiến bàn tay đang cầm đũa của Ngụy Nhất run rẩy, con tôm rơi ngay xuốmg. Ngụy Nhất thầm suy tính, để thể hiện thái độ lịch sự, bản thân mình cũng phải có chút phản hồi, không những thế phải phản hồi một cách tự nhiên, nếu không sẽ bị nghi ngờ là có tư thông từ trước. Vậy là cô liền ngẩng mặt, gắng nở nụ cười gượng gạo với Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân dường như cố ý, lại nở một nụ cười thật tươi với Ngụy Nhất. Dưới cái nhìn của người khác, hai ngưòi lại giống như một cặp tâm đầu ý hợp vốn ngầm có dự định từ trước.

Ngụy Trích Tiên lập tức sa sầm nét mặt.

La Anh cũng thấy mất thể diện, trách mắng cậu con trai đang gây chuyện, vỗ vỗ vài cái vào người Trâu Tướng Quân: "Cái thằng này, con nghiêm túc một chút cho mẹ nhờ!".

Sau đó bà lại khiêm nhường cười nói với vợ chồng họ Ngụy: "Nó là con trai độc nhất, được nuông chiều quá nên sinh hư mất rồi, từ nhỏ đã chẳng ai nỡ đánh mắng nó một câu! Nó chẳng hiểu lễ nghi gì cả, mồm miệng cũng chẳng biết giống ai, rất láu lỉnh! Cứ đùa cợt mà chẳng biết đúng sai thế nào, sau này còn phải nhờ Trích Tiên nhắc nhở nhiều!".

May mà Trâu Tướng Quân chỉ nhún nhún vai, không tỏ rõ thái độ, cũng chẳng nói thêm câu gì nữa.

Mọi ngưòi pha trò cho qua, coi như chuyện này chưa xảy ra.

Một năm nay, Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân vẫn luôn ở bên nhau, quan hệ không rõ ràng, nhưng cũng không nghe thấy bất cứ thông tin gì về chuyện hôn nhân của họ.

Năm ngoái, Ngụy Nhất mới chỉ mười bảy tuổi, lúc đó, chị gái Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân đều đã hai mươi sáu tuổi. Một cô bé mười bảy tuổi, nhìn con số hai mươi sáu tuổi luôn cảm thấy xa vời đến nỗi bản thân kiễng hết cả chân lên cũng không thể với tới được. Vậy mà năm nay, cũng chỉ mới một năm trôi qua, Ngụy Nhất lại cả thấy tuổi tác của mình được kéo gần lại hơn so với họ rất nhiều. Ít nhất thì Tô Thích cũng cùng tuổi với bọn họ nhưng Ngụy Nhất lại chưa bao giờ cảm thấy Tô Thích già.

Ngụy Nhất nằm trên giường, nhớ lại đôi mắt sáng đen láy cứ chằm chằm nhìn mình một năm về trước, còn cả câu nói "Cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà!" của anh ta nữa Ngụy Nhất dù ngốc nghếch đến mấy cũng có thể hiểu được rằng, Trâu Tướng Quân đã lợi dụng cô để chống lại chuyện hôn nhân do hai bên gia đình tự quyết định. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cong môi lên thầm nguyền rủa Trâu Tướng Quân là đồ không biết xấu hổ, lại còn điệu bộ tàn ác của anh ta khi không một mảnh vải che thân trong căn phòng này, rồi còn gọi cô là "đồ ngốc" nữa chứ. Ngụy Nhất vốn đã rất mệt mỏi, lại suy nghĩ nhiều những chuyện đã xảy ra trước đây nên cảm thấy buồn ngủ. Chẳng mây chốc đã chìm sâu vào giấc mộng, khuôn mặt non nớt vẫn còn vương nét ửng hồng.

Đêm đã trôi qua, giấc mộng chưa tàn mà lòng vẫn rối như tơ vò.

Sáng sớm tỉnh dậy, đã thấy Ngụy Trích Tiên đang ngồi trong phòng khách. Thấy Ngụy Nhất đi xuống lầu, bèn nói: "Nhất Nhất, hôm nay phải đi học à?".

Ngụy Nhất gật gật đầu.

"Để chị lái xe đưa em đi nhé!", Ngụy Trích Tiên nói.

"Á! Không cần đâu, chú Vương nói sẽ đưa em đi."

Chú Vương là tài xế lâu năm của nhà họ Ngụy, lái xe rất cẩn thận. So với tính khí thất thường của Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất thà ngồi xe của chú ấy còn hơn.

Ngụy Trích Tiên đối xử với Ngụy Nhất không tốt nhưng cũng chẳng phải xấu, giữa hai người không có sự gần gũi thân mật vốn có của các chị em gái, trước giờ chưa từng cãi nhau, chuyện trò cũng chẳng nhiều. Không làm nũng cũng chẳng đối nghịch. Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì hai bên tuyệt đối không can thiệp lẫn nhau. Thấy Ngụy Trích Tiên chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa mình đi, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Trích Tiên không buồn để ý tới thái độ sững sờ vì ngạc nhiên của Ngụy Nhất, lạnh lùng đi về phòng lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài trước.

Trong xe, Ngụy Trích Tiên vừa đạp chân ga khi đèn đỏ chuyển sang tín hiệu đèn xanh vừa hỏi: "Hôm qua... Tướng Quân đưa chị về nhà?".

"Ừm", Ngụy Nhất lên tiếng.

"Anh ta có nói gì không?", không đợi Ngụy Nhất trả lời, cô lại hỏi, "Chị có mất thể diện lắm không?".

Ngụy Nhất nhớ lại khuôn mặt đã mất hết kiên nhẫn tối qua khi nói câu "Lôi con đàn bà say xỉn này ra khỏi người tôi đi”, lại còn cả tiếng khóc thút thít van xin của Ngụy Trích Tiên nữa. Nếu nói sự thật, e rằng chị ấy vừa nghe xong đã không chịu nổi, lôi cả mình cùng đâm vào gốc cây kia mất. Nhưng nếu giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói dối rằng “Tối qua Trâu Tướng Quân rất ân cần, dịu dàng, còn chị thì vẫn cao quý nho nhã như thường ngày" thì Ngụy Nhất cũng không làm được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô quyết định chọn một giải pháp an toàn, nói dối một câu đầy vẻ tà giáo. Ngụy Nhất nói: "Hôm qua em ngủ từ sớm, không biết gì cả”.

Điều này khiến tất cả đều vui vẻ, mọi việc đều yên ổn.

Khi gần đến trường, giọng của Ngụy Trích Tiên lại vang lên, mang theo chút ý tứ phân vân không dứt: "Hình như tối qua anh ấy đã giúp chị thay quần áo ngủ".

Ngụy Nhất ngẩng đẩu lên nhìn, thấy chị đang cố trấn tĩnh để lái xe, lớp phấn trang điểm tinh tế không che nổi vẻ thẹn thùng.

"Ờ, chắc là vậy! Ha ha, anh Trâu quả là chu đáo đối với chị", cô gắng nở một nụ cười trừ.

Thảo nào người ta nói không thể lừa dối, hóa ra những lời nói lấp liếm lại là một chuyện khó khăn như vậy! Liên tiếp hai câu nói dối khiến mặt mũi cô đỏ lựng lên. Cũng may mà hai người không có nhiều chuyện để nói, tới khi đã đến trường của Ngụy Nhất, Ngụy Trích Tiên không nói thêm gì nữa, cũng chẳng tỏ ra đang vui hay đang buồn.

Buổi chiều, tiết học khô khốc cuối cùng cũng sắp kết thúc, vốn dĩ đang trong tâm trạng thấp thỏm, chợt nhìn thấy một bóng dáng khôi ngô tuấn tú xuất hiện phía ngoài cửa lớp, Ngụy Nhất lại càng không biết phải làm như thế nào.

Nguyệt Nguyệt ở phía sau rõ ràng là đã nhìn thấy bóng dáng đó, cô ấy cứ cuống cả lên, vội vàng nhéo nhéo mặt mình, sau đó níu lấy cánh tay của Ngụy Nhất, luôn miệng hét lên: "Tô Thích, Tô Thích! Kia chẳng phải là thiên thần Tô Thích sao? Anh ấy đứng ở cửa đợi ai thế nhỉ?".

Ngụy Nhất trả lời một cách kín đáo: "Không biết".

Nguyệt Nguyệt vừa chỉnh sửa lại lớp phấn trang điểm vừa lẩm bẩm: "May quá, may quá, hôm nay lại đi học, dịp may hiếm có, được gặp gỡ thần tượng thế này có mà ăn chay suốt ba năm cũng không nề hà! Hai con heo cái ngủ nướng ở ký túc xá kia mà biết được chắc chắn sẽ tức nổ máu mắt cho mà xem!".

Ngụy Nhất thực ra cũng đang rất căng thẳng, mắt nhìn lên bảng, giả bộ như đang chăm chú nghe giảng.

Sau khi tan học, đám bạn học trong lớp ùa ra ngoài. Ngụy Nhất chỉ có một quyển sách và một cây bút mà thu dọn mãi vẫn chưa xong, chẳng qua cũng chỉ muốn được trở thành người cuối cùng ra khỏi lớp.

Tô Thích thấy cô bé ấy cứ cúi gằm mặt xuống, không biết còn muốn thu dọn đồ đạc tới khi nào, anh liền rảo từng bước dài tới trước mặt cô, cất giọng tự nhiên: "Cô bé đi được chưa nào?".

Vỗ ngực tự xưng là người đã từng trải nhưng Nguyệt Nguyệt lại không có kinh nghiệm khi tiếp xúc quá gần với Tô Thích như vậy, cô vô cùng kích động gần như nhét cả mười đầu ngón tay vào trong miệng: "Tô Tô Tô... Tô Tô...”

Thiên thần họ Tô lại rất điềm tĩnh, mỉm cười nói: " Anh là Tô Thích, em là bạn của Ngụy Nhất phải không?".

"Vâng, vâng, vâng! Em là bạn tốt nhất của cậu ấy! Hằng ngày, cậu ấy được em quan tâm chăm sóc rất chu đáo!"

Ngày nào em cũng giúp cậu ấy lấy nước, mua cơm, chép bài, kèm học Nguyệt Nguyệt sau khi nói tràng giang đại hải, cứ nằn nì không ngớt : "Em, ẹm, em có một thỉnh cầu, cũng chính là nguyện vọng của cả đời em, nguyện vọng này nếu không được thực hiện thì em có chết cũng không thể nhắm mắt!".

Ngụy Nhất toát mồ hôi hột, hết nhìn Nguyệt Nguyệt lại quay sang Tô Thích. Tô Thích nói: "Em nói đi".

Sau đó Nguyệt Nguyệt từ từ đưa bàn tay với những móng dài đang run rẩy ra, nói vói vẻ mặt đầy lo sợ: "Có thể... bắt tay một cái được không?".

Vốn dĩ, với phong cách thô lỗ vốn có của "đại ca" Nguyệt Nguyệt trong phòng, Ngụy Nhất rất lo cậu ấy sẽ lợi dụng thời cơ mà nói thách quá mức, bất chấp đạo trời phép nước đưa ra những yêu cầu nhằm bắt chẹt người khác nghe nghịch lỗ tai như muốn thuê phòng qua đêm với anh ấy, muốn được có con với anh ấy... thế mà bỗng nhiên lại đưa ra một yêu cầu hết sức đại chúng hóa, không có chút ý nghĩa xây dựng nào như vậy khiến Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên.

Tô Thích ôn tồn mỉm cười, chìa bàn tay đẹp với những ngón thon dài sạch sẽ ra, lập tức bị một bàn tay với những móng dài ấy nắm chặt. Một bên thần thái tự nhiên, một bên lại thèm thuồng nhỏ dãi. Đó quả là hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.

"Thiên thần, anh thật tốt bụng, anh thật bình dị, dễ gần, ha ha... em, em vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng này nếu không được thực hiện, em có chết cũng không thể nhắm mắt!" Nguyệt Nguyệt giơ một ngón tay lên với ý nghĩa số 1, vừa thận trọng thăm dò lại vừa có chút hồi hộp, lo lắng.

"Nguyệt Nguyệt!" Ngụy Nhất cảm thấy hành động đó có vẻ như đang khinh nhờn thiên thần, khẽ lên tiếng nhắc nhở, tiếc rằng kẻ được nhắc nhở hình như không biết, lại càng không cảm thấy như vậy.

Cũng may mà thiên thần của chúng ta hiền từ tràn đầy tình yêu thương, xem ra thần sắc cũng không tệ, anh khẽ cong môi lên: "Em nói đi".

"Em có thể chụp chung một kiểu ảnh với anh không?" Hai bàn tay của Nguyệt Nguyệt chắp vào nhau, điệu bộ như đang cầu xin.

"Được", Tô Thích luôn chỉ mỉm cưòi.

Nguyệt Nguyệt cuống quýt hết cả chân tay, xúc động bỏ túi đựng máy Nokia của cậu ấy ra, giơ lên theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, mở to mắt, chụm môi, nghiêng đầu tạo dáng theo âm thanh "xoạch xoạch" không ngớt của máy ảnh điện thoại. Ngụy Nhất đứng bên cạnh, liên tục vo giấy ăn giúp Nguyệt Nguyệt lau nước bọt.

"Thiên thần, vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng cuối cùng! Nguyện vọng này nếu thành hiện thực, em sẽ có thể rút lui một cách thành công, cũng có thể yên lòng nhắm mắt!"

Thiên thần họ Tô quả là rất lương thiện, rất thấu hiểu nỗi lòng của người khác, vì muốn Nguyệt Nguyệt có thể yên lòng nhắm mắt, anh đã không hề tỏ ra bực bội trước yêu cầu của cậu ấy: "Em nói đi"

"Có thể ký tặng em một chữ được không? À, không phải ký lên giấy, ký vào đây, vào đây."

... Hai mươi phút sau.

Nguyệt Nguyệt quyết một phen sống mái: "Thần tượng, em còn có một yêu cầu..."

Đến lúc này, thiên thần không thể để tâm xem tình trạng khi ra đi của cậu ấy là mở mắt hay nhắm mắt nữa, anh chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, ngắt lời Nguyệt Nguyệt một cách đầy lịch sự: "Xin lỗi, trận bóng của bọn anh sắp bắt đầu rồi. Em và Ngụy Nhất có muốn cùng đến xem không?".

Nguyệt Nguyệt lập tức mừng rỡ ôm chầm lấy Ngụy Nhất hét lên: "Có, có! Bọn em đều muốn đi! Bọn em tất cả có bốn người cần có bốn chỗ ngồi!". Sau đó, với chiếc áo đầy những chữ ký của Tô Thích, Nguyệt Nguyệt kéo tay Ngụy Nhất, hồ hởi đánh mông nhoay nhoáy đi lên phía trước. Giữ vững truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc là lợi lộc không để lọt vào tay người ngoài, uống nước nhớ nguồn, cậu ấy còn lôi chiếc Nokia đã được thay màn hình chờ bằng bức ảnh chụp chung rất "thân mật" với thần tượng ra, vừa bước chân sáo vừa hồ hởi hét lên với hai cô bạn cùng phòng: "Các em đâu, nhanh nhanh tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế thôi! Nhanh lên nhé!".

Vừa hét lên xong, cậu ấy quay ngay sang liếc Tô Thích đang bình thản đi bên cạnh một cái, định thần lại, hắng giọng một tiếng, bắt chước theo điệu bộ của Lâm Chí Linh nói: "ừm, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, nhất định không được nói chuyện với người lạ, biết chưa? Tạm biệt".

Đang ở ký túc xá, nghe được cuộc điện thoại đó, toàn thân Đình Đình cũng nổi đầy da gà

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương