Đây là năm thứ mười hai tôi đến thế giới này, cũng là tháng thứ sáu tôi bị người mình yêu giam cầm.

Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ tôi như một nữ thần.

Hắn nói rằng tôi hẳn phải là một thần cứu thế được Trời Phật phái đến để cứu Triều Thanh.

Và bây giờ, tất cả họ đều gọi tôi là - quái vật.



Ba trăm linh sáu viên ngọc đêm của biển Hoa Đông chiếu sáng Trích Tinh Điện như ban ngày.

Rực rỡ hơn cả ánh đèn hiện đại.

Tôi đưa tay ra, thị nữ Phù Lưu một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của tôi, vẻ mặt đầy khó chịu và xấu hổ.

“Bệ hạ, bàn tay của nương nương…”

Nàng ta muốn cầu xin sự thương xót cho tôi, nhưng giữa chừng lại im lặng trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt.

Tôi ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên tay có hơn chục vết sẹo cũ và mới, trong đó có một vết vừa bong vảy.

Và trước mặt tôi, người đàn ông từng lo lắng khi tôi bị thương lại lạnh lùng nói.

"Mang nó tới đây."

Hắn ta cầm lấy con dao và tự mình rạ..ch vào vết thương mới đóng vảy của tôi, gọn gàng và không chút do dự.

Má-u chảy vào chén ngọc từng giọt một.

Ngay cả khi tôi phải trải qua điều này bảy ngày một lần, liên tục trong sáu tháng, nỗi đau vẫn như lần đầu.

Tôi nhìn người đàn ông nhíu mày, run rẩy nói:

"Đế Trường Thanh, đau quá..."

Lời còn chưa dứt, lông mày hắn hiện lên một tia chán ghét.

Lạnh lùng ngắt lời tôi:

"Đau? Bạch Linh Hi, ngươi là ‘yêu’, sao có thể sợ đau?"

"Yêu nghiệt?”

Nỗi đau trong lòng gần như khiến tôi nghẹt thở, tôi nhếch khóe miệng nói:

“Vậy là người nghĩ vậy à?”

"Mười hai năm đã trôi qua, gương mặt này vẫn không hề thay đổi, ngươi không phải quái vật thì là gì?"

Đế Trường Thanh đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của tôi, ép tôi ngẩng mặt lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, có chút choáng váng.

Hóa ra mười hai năm... Tôi đã ở thế giới này nhiều năm như vậy.

Và Đế Trường Thanh đã trưởng thành từ một cậu bé mười bốn tuổi khi lần đầu chúng tôi gặp nhau trở thành vị hoàng đế lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.

Tôi tên Bạch Linh Hi, sinh ra ở thế kỷ 21.

Mười hai năm trước, do một tai nạn ô tô, tôi vô tình đi đến một cuốn tiểu thuyết lãng mạn có cốt truyện cổ xưa, tên là “Vẻ đẹp quê hương” mà tôi đã đọc

Đế Trường Thanh là người đầu tiên tôi gặp sau khi xuyên vào.

Nhưng hắn ta không phải là nam chính mà là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn tiểu thuyết. “

Trong sách, Hoàng đế Trường Thanh là một hoàng tử bị coi thường, để tranh giành nữ chính Hạ Mộng Ngọc với nam chính Cố Kỳ, trong một lần âm mưu nổi loạn, ép hoàng huynh vào cung, hắn đã hạ lệnh bắn hàng nghìn mũi tên xuyên qua cơ thể hoàng huynh, và thi thể cũng bị biến mất.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, Đế Trường Thanh còn là một chàng trai tuấn tú, nhưng luôn cô đơn và thờ ơ với cuộc đời, đôi mắt đen đầy cảnh giác trước tất cả.

Có thể đó là cảm giác non nớt, hoặc cũng có thể là sự bối rối, bất lực trong mắt vô tình hiện lên.

Tôi đã cứu hắn.

Giúp hắn từ một hoàng tử bị mọi người khinh thường trở thành hoàng đế.

Tôi nghĩ tôi có thể thay đổi được con người này.

Tôi tưởng tôi đang cứu rỗi hắn.

Nhưng cuối cùng, thực tế đã giáng một đòn mạnh vào tôi.

Tám năm trước, Đế Trường Thanh mười tám tuổi đã nắm lấy tay tôi và lập lời thề vĩnh cửu.

"Linh Hi, tương lai ta trở thành hoàng đế, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, xây cho nàng cung điện đẹp nhất, tìm một trăm linh tám cung nữ hầu hạ nàng."

Lúc ấy tôi buồn cười, nhưng Đế Trường Thanh lại ngại ngùng lỗ tai đỏ bừng:

“Nàng không tin ta à?”

Tôi đã tin điều đó.

Cho nên tám năm sau, tôi mới bị hắn giam cầm tại Hải Tinh Cung, trở thành ngân hàng má-u cho ái nữ của hắn.

Có lẽ vì có điều gì đó kỳ diệu khi xuyên không nên tôi luôn trông như thể mình mới mười tám tuổi, và máu của tôi có tác dụng chữa bệnh và giải độc một cách kỳ diệu.

Chén ngọc đã nhận được một bát đầy má-u

Đế Trường Thanh chán ghét ném tay tôi ra, cánh tay của tôi lập tức yếu ớt buông xuống.

Cung nhân phía sau vội vàng đưa ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch, hắn ta lau rồi ném chiếc khăn xuống đất.

Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, mà tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tôi nhìn hắn, khàn giọng nói:

“Ngài định nhốt ta cả đời à?”

Đế Trường Thanh lần này im lặng một lát, khi lên tiếng lần nữa, hắn nói một cách tàn nhẫn đến kinh người.

"Chỉ cần ngươi ở chỗ này, Mộng Ngọc có thể sống trăm năm không lo lắng."

Nói xong, Đế Trường Thanh xoay người rời đi.

“Trăm năm vô lo…”

Tôi ngã phịch xuống đất, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Đế Trường Thanh lại có ý định để tôi trở thành nguồn sống cho Hạ Mộng Ngọc cả đời!

Phù Lưu cẩn thận quỳ xuống bên cạnh tôi, giọng đau khổ nói:

“Nương nương, để nô tì băng bó cho người."

Tôi cười khổ: “Phù Lưu, ngươi cũng cho rằng ta là quái vật sao?”

Phù lưu lắc đầu trong nước mắt:

"Hoàng hậu sẽ luôn là nữ thần trong lòng nô tì."

“Nữ thần?” Một nữ thần không thể sống nhưng cũng không thể sống.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái chế+ lại khó khăn với tôi đến vậy.

Tôi đã tutu vô số lần trong sáu tháng qua.

Nhưng mỗi khi tôi mở mắt ra, dù có làm tổn thương mình đến đâu, tôi vẫn còn sống.

Đây có thể là món quà cử việc xuyên không ban tặng cho tôi, nhưng giờ đây nó đã trở thành xiềng xích giam cầm tôi.

Tôi vẫy tay yếu ớt và bảo tì nữ đi ra ngoài.

Đáng ra tôi nên đau lòng. Cũng nên khóc.

Mắt tôi đau nhức nhưng không thể rơi một giọt nước nào, lòng tôi cảm thấy bơ vơ và tê dại.

Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết mình đã đến thế giới này bằng cách nào, nếu trên thế giới này thực sự có thần linh, tôi xin hiến tế linh hồn và chế+ đi để được giải thoát.

Đột nhiên, một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu tôi.

[Hệ thống phát hiện du khách trái phép Bạch Linh Hi đã giải cứu nhân vật phản diện Đế Trường Thanh, khiến nam nữ chính chia cắt, cốt truyện lệch lạc, quỹ đạo thế giới đang được sửa chữa!]

[Đếm ngược đến cái chế+ của Bạch Linh Hi—bảy ngày!]

__________________

Du khách bất hợp pháp?

Cái chế+... đếm ngược?

Có lẽ là bởi vì bị Đế Trường Thanh nhốt lâu quá nên đầu óc tôi có chút hỗn loạn, thậm chí còn cho rằng mình đang gặp ảo giác.


Nhưng một tấm bảng trong suốt xuất hiện trong tâm trí tôi.

[Đếm ngược đến cái chế+ - 6 ngày, 23 giờ, 59 phút và 59 giây...]

Những con số cứ thế trôi qua.

Mắt tôi mở to, một lúc sau tôi mới tỉnh táo lại, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.

Liệu cuối cùng tôi có thể… tôi có thể rời khỏi thế giới này được không?

Tôi thấp giọng cười, tiếng cười gần như khiến người ta kinh hãi trong cung điện trống trải này.

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày khi đối mặt với cái chế+, tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi mà lại là cảm giác kỳ vọng.

Đây là lần đầu tiên tôi được ngủ yên bình như vậy kể từ khi bị hoàng đế giam cầm trong Trích Tinh Điện.

Tôi mơ về lần đầu tiên tôi gặp hắn.

Tôi vừa xuyên qua và xuất hiện ở một ngọn núi xa lạ, đi loanh quanh hai ngày thì gặp một cậu bé đầy vết sẹo đang hấp hối.

Hắn nhìn tôi trong bộ trang phục kỳ lạ một cách cảnh giác:

"Thần Tiên? Yêu quái?"

Nhưng tôi lại vô cùng ngạc nhiên thích thú:

“Chị sẽ cứu em, em có thể đưa chị ra khỏi đây được không?”

Hắn im lặng một lúc lâu mới thốt ra một từ: "Được."

Tôi không để ý tới biểu cảm của hắn lúc đó.

Là người biết trước nội dung, tôi có thể thấy rõ sự thận trọng và tính toán trong mắt Đế Trường Thanh…

Ngày thứ hai, cửa cung đột nhiên bị gõ mở.

Tôi chợt tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì nhận ra trời đã sáng rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn vào màn đếm ngược kỳ lạ trong đầu mình.

Nó vẫn ở đó, và đang đếm ngược - [Đếm ngược đến cái chế+ - 6 ngày, 13 giờ, 15 phút và 34 giây. 】

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may thay... may mắn thay đây không phải là giấc mơ ngọt ngào của tôi.

Lúc này, Đế Trường Thanh ngược sáng đi vào, nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Đã đến lúc rồi.”

Nhìn về phía vệ binh mặc áo đen phía sau, tôi chợt cười khổ.

Đã đến lúc diễn ra cuộc diễu hành mỗi tháng một lần!

Nghĩ đến ký ức đau đớn đó, máu trong cơ thể tôi như đông cứng lại.

Tôi có chút cầu xin nhìn hắn: “Đế Trường Thanh, lần này ngươi có thể tha cho ta được không?”

Trước khi nói xong, hắn ta đã vẫy tay một cách thờ ơ.

Vệ binh lập tức bước tới, lôi tôi ra khỏi giường rồi thô bạo ném tôi vào chiếc lồng sắt được chế tạo đặc biệt ở lối vào cung điện, giống như một con thú.

Phố Chu Tước vốn đã đông đúc người qua lại.

Ngay khi tôi xuất hiện, nhiều lá rau thối và đá đã ném vào tôi qua song sắt.

“Chế+ đi đồ quái vật.”

"Mau đập nát nó, ném trúng nó thì sẽ nhận được phước lành.”

“Nếu ả ta không gieo rắc bệnh dịch, mẹ ta đã không chế+.”

Nỗi đau trên cơ thể tôi chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.

Mắt tôi quét qua khuôn mặt của mọi người.

Trên khuôn mặt họ là sự tức giận và trong mắt họ là niềm vui, như thể họ muốn nghiền nát tôi thành từng mảnh.

Mọi người dường như đã quên mất hồi đó họ đã quỳ trước mặt tôi, nước mắt chảy dài trên má và liên tục cho rằng tôi là nữ thần và cầu xin tôi hãy cứu họ.

Trước khi tôi đến, Triều Thanh đã xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng trong ba năm, với vô số xác chế+ nằm la liệt, thậm chí còn gây ra bệnh dịch.

Tôi đã sử dụng kiến ​​thức y học hiện đại để cứu tất cả họ.

Sau này, tôi dạy dân chúng đào kênh để dẫn nước tưới cho những cánh đồng màu mỡ.

Cái danh “nữ thần” là họ tự gọi tôi, nhưng tôi cũng đã chân thành làm rất nhiều điều cho người dân trong thế giới này, tại sao họ lại có thể thay đổi thái độ đối xử với tôi nhanh như vậy?

Tôi yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cách đó không xa.

Có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ quan sát tất cả chuyện này.

Tôi biết, đó chính là Đế Trường Thanh.

Hắn ta đang ngưỡng mộ kiệt tác mà mình đã tạo ra.

Nửa năm trước, Trường Thanh lên ngôi hoàng đế và cầu hôn tôi.

Nhưng ngay trước đại hôn, đâu đó đã có tin đồn rằng đợt hạn hán và dịch bệnh khắc nghiệt năm đó đều là do tôi gây ra.

Sau đó, tôi bị gọi là yêu nghiệt, Trường Thanh không nghe lời giải thích và ngay lập tức giam giữ tôi trong Trích Tinh Điện.

Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao Đế Trường Thanh lại tàn nhẫn như vậy, cho đến ba ngày sau, Hạ Mộng Ngọc chuyển vào cung Vị Ương.

Một hòn đá sắc nhọn đập vào trán, má-u chảy xuống làm mờ mắt tôi.

Vùng da hở được bao phủ bởi những vết thương nhỏ.

Đau.

Đau đến thấu tim.

Nhưng không ai thấu.

Bởi vì tôi là kẻ dị giáo duy nhất trên thế giới này.

Và người đã đẩy tôi đến bước đường này chính là người đàn ông mà tôi từng tin tưởng nhất, yêu thương nhất và muốn hiến dâng cả cuộc đời mình.

[Đế Trường Thanh, ta đoán ngươi không biết ta đau đến mức nào.]

Nếu có thể, tôi rất muốn cắt trái tim của chính mình ra để nó ngừng đập.

Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, tôi được đưa trở lại Hải Tinh Cung.

Đế Trường Thanh bước tới, tự mình mở lồng, giúp tôi đang co ro trong góc ra ngoài.

Hắn ta không hề tỏ ra khinh thường mà cẩn thận lau đi vết bẩn hôi hám trên mặt tôi.

Sau đó hắn nhìn chằm chằm, nở nụ cười quái dị:

"Nhìn xem, mọi người đều nhận ra ngươi là quái vật..."

“Ta không phải quái vật.” Tôi ngắt lời hắn.

Bình thường lúc này tôi sẽ không nói một lời nào, nhưng bây giờ, nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát.

Tôi nhìn khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của hắn rồi mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm.

"Đế Trường Thanh, ta sắp chế+."

________________

Đôi mắt đen của Hoàng đế Trường Thanh phản ánh sự tức giận.

Sau đó hắn cười mỉa mai:

"Cho dù ngươi có bị kiếm đâm vào tim cũng không thể chế+. Bây giờ nói điều này không phải là nực cười sao?"

Điều hắn đang nói đến là chuyện đã xảy ra cách đây một năm, khi cuộc chiến giành vùng lượng thực đang ở giai đoạn khốc liệt nhất.

Vào thời điểm đó, hầu như đêm nào bọn sát thủ cũng đến thăm dinh thự của Hoàng tử.

Bên cạnh Đế Trường Thanh có rất nhiều cao thủ, bản thân hắn cũng là một kiếm khách xuất sắc.

Chưa bao giờ xảy ra tai nạn nào, nhưng đêm hôm đó, chính một người phụ nữ đã gần làm được.

Đế Trường Thanh đối mặt với một kiếm đâ-m vào hắn bất động, tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã nhào vào trong ngực hắn, mũi kiếm nhanh chóng xuyên qua ngực tôi, phát ra âm thanh nghèn nghẹt.

Tôi rơi vào vòng tay của Đế Trường Thanh.

Hắn ôm tôi với vẻ mặt sợ hãi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người thích khách, lẩm bẩm: “Mộng Ngọc?”

Lúc đó tôi đau đến mê sảng, nhưng cái tên này vang đến tai tôi rất rõ ràng, như thanh kiếm sắc bén đêm đó, lại đâm vào tim tôi.


Kìm nén cơn đau, tôi nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Vậy bệ hạ còn nhớ ai đã dùng kiếm đâm ta không? Và ai đã chặn nó cho người?”

Một tia cảm xúc khó hiểu lướt qua trong mắt Đế Trường Thanh rất nhanh, sau đó nhanh chóng khôi phục sắc mặt lạnh lùng, mỉa mai nói.

"Không phải nàng đã nói sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì ta sao? Bây giờ nàng chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi."

Lời nói đó như sét đánh vào tôi, cơn đau dữ dội đến mức khiến tôi gần như run rẩy.

Khi tôi nói ra câu đó, tôi thực sự đã nói bằng cả tấm lòng, làm sao tôi có thể tưởng tượng được Đế Trường Thanh lại dùng nó như một loại vũ khí để làm tôi tổn thương nặng nề như thế này?

Thà chế+ lúc đỡ cho hắn một đao, còn hơn bây giờ không rơi vào tình cảnh khốn cùng này.

Tôi run rẩy: “Ta hối hận…”

Sắc mặt Đế Trường Thanh lập tức tối sầm.

"Thật không may, đã quá muộn."

Đế Trường Thanh nói xong liền xoay người rời đi.

Chờ hắn khuất bóng, Phù Lưu liền đi tới đỡ ta đứng dậy, nức nở nói:

“Nương nương, nô tì đưa người đi tắm rửa."

Tôi dựa vào thành bồn tắm, mặc cho nước chạm vào vết thương, đau xót một cách tê dại.

Nhìn nàng ta cẩn thận lau người cho tôi, tránh bị đau, trong lòng tôi khẽ run lên:

“Phù Lưu, sau khi ta chế+, ngươi sẽ được tự do, không cần phải bị nhốt ở đây nữa.”

“Nương nương, xin người đừng nói điều này, nô tì…”

Lúc này, nàng ta nghẹn ngào và trông còn buồn hơn cả tôi.

Có lẽ nghĩ đến bộ dạng hiện tại của tôi, cảm thấy sống còn khổ hơn chế+.

Sau khi Phù Lưu bôi thuốc cho tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi trở lại giường.

Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Trích Tinh Điện lại bị đẩy ra.

Tôi nghĩ ngợi rồi quay lại nhìn.

Khi nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ với vẻ mặt lạnh lùng, tôi sững sờ rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng người cũng đến.”

Hạ Mộng Ngọc nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.

"Bạch Linh Hi, ta đã sớm nói với ngươi, Đế Trường Thanh là một kẻ điê-n vô tâm, ngươi ngu ngốc lại muốn giúp hắn."

Tôi bị ấn tượng bởi những lời nói trực tiếp của cô ấy.

Im lặng hồi lâu, tôi chỉ thốt ra được một câu:

"Ngài ấy vẫn còn có trái tim. Ít nhất... bệ bạ yêu người."

Trong tiểu thuyết, Đế Trường Thanh đã yêu Hạ Mộng Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và bây giờ, để có được cô ấy, hắn thậm chí có thể tự lừa dối mình trong mười hai năm, và bây giờ có thể coi như đã đạt được điều mình mong muốn.

Nhưng nghe ta nói xong, Hạ Mộng Ngọc hai má run lên, trên mặt hiện lên hận ý cực lớn.

"Yêu? Là tình yêu mà bắt giữ Cố Kỳ uy hiếp ta? Vậy thì tình yêu của hắn thật là ghê tởm!"

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy tội lỗi khó tả.

Đúng vậy, nếu sự xuất hiện của tôi không thay đổi vận mệnh của Đế Trường Thanh, cô ấy đã có thể sống cùng với thiếu niên Cố Kỳ của mình và cùng nhau già đi.

Thấy tôi im lặng, Hạ Mộng Ngọc ho khan vài tiếng, tức giận nói:

"Nhìn lại mình đi, ngươi đã giúp đỡ Đế Trường Thanh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra như này, ngươi không hận sao?"

Tôi nhìn những vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình.

Tất cả đều được Hoàng đế trao cho tôi.

Tôi có ghét nó không?

Tất nhiên là tôi ghét nó.

Tôi ghét hắn vì sự vô ơn, tôi ghét hắn vì đã làm tổn thương tôi và coi thường tôi, tôi ghét hắn vì đã lợi dụng sự chân thành của tôi mặc dù rõ ràng hắn không hề yêu tôi…

Nhưng dù tôi có ghét hắn đến thế nào đi chăng nữa, tôi có thể làm gì bây giờ?

Tôi lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.

May mắn thay, tôi đã sớm cảm thấy nhẹ nhõm.

Hạ Mộng Ngọc thay đổi ánh mắt, hận ý dường như là thật.

"Ngươi xứng đáng được như này!”

Nhìn cô ấy tức giận rời đi, tôi chỉ có thể nói: "Ta xin lỗi."

Tôi và Đế Trường Thanh đều là tội nhân không thể tha thứ.

Đêm khuya tôi chỉ biết mở mắt nhìn ngơ ngác.

Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ tôi và nhấc tôi lên khỏi giường!

Tôi sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói:

“Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mộng Ngọc?”

_____________

Tôi không thể hiểu được ý của hắn là gì, bởi vì lúc này tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ chế+ ngạt!

Từ bên cạnh truyền đến tiếng kêu chói tai của Phù Lưu: “Bệ hạ, người sắp bóp chế+ hoàng hậu của mình rồi…”

Nghe vậy, Đế Trường Thanh mới buông hai tay, sau đó lôi tôi ra khỏi giường, ném xuống đất!

Tôi nằm xuống nền đất lạnh lẽo, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào mũi tôi.

Tôi ho dữ dội.

Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt sinh lý trào ra vì ho và đau đớn rơi xuống.

Vừa rồi hắn thật sự muốn yeet ta!

"Ta không biết ý của bệ hạ là gì."

Đôi mắt của hoàng đế nham hiểm.

Hắn ta không trả lời tôi mà lạnh lùng ra lệnh cho lính canh: "Đưa nàng ta đến Cung điện Vị Ương."

Cung Vị Ương vẫn sáng vào đêm khuya.

Sau khi bị ném đến trước giường Hạ Mộng Ngọc, tôi phát hiện Hạ Mộng Ngọc đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi thâm.

Cô ấy có bị đầu độc không?

Nhưng chẳng phải cô ấy vẫn ổn khi đến Trích Tinh Điện vào buổi chiều sao?

Tôi cau mày thật chặt, cảm thấy bối rối và nghi ngờ.

Nhưng còn chưa kịp hỏi, Đế Trường Thanh đã nhìn về phía các thái y đang quỳ trên mặt đất:

"Đã vô phương cứu chữa, vậy dùng má-u đi!"

Hắn ta chỉ vào tôi: “Cứ dùng của nàng ta, bao nhiêu cũng được.”

Tôi trợn mắt kinh ngạc, chưa kịp nói được lời nào thì đột nhiên tôi bị ghì xuống, tay chân bị kẹp chặt.

Lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua động mạch của tôi, máu đỏ tươi chảy ra.

"A..." Tôi rên rỉ đau đớn.

Hoàng đế Trường Thanh hơi nheo mắt lại, xua tay lạnh lùng:

"Ngươi câm miệng, đừng quấy rầy Mạnh Ngọc."

Tôi chợt mất đi sức lực để vùng vẫy.


Lời nói của hắn sắc hơn dao nhọn, đâm mạnh vào tim và rỉ máu.

Cơn đau ở tứ chi dồn lên tận tim tôi.

Có thứ gì đó sụp đổ ngay lập tức, tôi mở đôi mắt trống rỗng ra nhưng nước mắt cứ rơi.

Tôi chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang dần dần rời khỏi cơ thể mình.

Mí mắt tôi càng ngày càng nặng, lần này... tôi sắp chế+ sao?

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

Một giây trước khi bất tỉnh, tôi dường như nghe thấy giọng nói có chút hoảng hốt và tức giận của Đế Trường Thanh.

"Hỗn đản, nàng xảy ra chuyện gì? Nếu nàng chế+, các ngươi đều sẽ bị chôn cùng nàng..."

Tôi nghiêng đầu và ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, thứ đập vào mắt tôi là tấm màn quen thuộc của Hải Tinh Cung.

Tôi nhắm mắt lại trong thất vọng, nhưng may mắn thay, đồng hồ đếm ngược trong đầu tôi vẫn còn đó.

Giọng nói lạnh lùng và châm chọc của Đế Trường Thanh đột nhiên vang lên bên cạnh hắn.

"Tỉnh rồi sao?”

Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn.

Hắn ta nói thêm:

“Nàng quả thực là một con quái vật. Cho dù có rút hết máu, cũng sẽ không chế+."

Im lặng hồi lâu, tôi khẽ thở dài, như một bóng ma.

"Đế Trường Thanh, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi. Chẳng lẽ ngươi... chán ghét ta như vậy sao?"

Hắn ta nắm lấy cằm tôi và buộc tôi phải mở mắt.

"Sao ta có thể ghét nàng được?"

"Ta chưa bao giờ thôi biết ơn sự xuất hiện của nàng. Nếu không có nàng, ta vẫn sẽ là một tên khốn khổ trong cung điện lạnh lẽo mà ai cũng có thể giẫm đạp."

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, và đôi mắt đen không gợn sóng.

Nhưng khi tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như thần ấy, một cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó nó biến thành nỗi buồn vô bờ bến và nhanh chóng lan rộng.

Tôi chưa bao giờ thấy rõ ràng rằng đây không còn là cậu bé nhỏ của tôi mà là Hoàng đế Trường Thanh hoang tưởng, điên rồ, đen tối và bệnh hoạn trong cuốn sách.

Hoặc có lẽ… hắn luôn như thế này.

Đế Trường Thanh nhìn ta, cau mày, đột nhiên hạ giọng.

"Đừng nhìn ta như vậy!"

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy bất lực đến không thể nói được.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là giây tiếp theo, Đế Trường Thanh nằm xuống bên cạnh, ôm tôi vào lòng.

Tôi mở mắt ra, khuôn mặt đó thật gần.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó hiểu, tôi đưa tay đẩy anh ra.

Chúng tôi đã từng có những khoảnh khắc thân mật và dịu dàng như vậy, trước khi hắn lên ngôi:

“Đời này, ta chỉ muốn cưới Bạch Linh Hi.”

Sức lực của tôi lúc này chẳng là gì đối với hắn, và cánh tay ôm tôi ngày càng cứng hơn, như thể hắn đang muốn bóp nghẹt tôi đến tận xương tủy.

Tôi đành quay mặt đi.

Lúc này tôi chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười không thể tả được, tôi nghiến răng nghiến lợi, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Tôi tưởng mình sẽ thức suốt đêm, nhưng không biết từ lúc nào tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, Đế Trường Thanh đã lặng lẽ rời đi.

Tôi yếu ớt nâng mình dậy, bước tới cửa sổ và ngồi xuống.

Mặt trời đang lên, nắng chói chang và gió trong lành.

Tuy nhiên, Trích Tinh Điện lại yên tĩnh đến mức hoang vắng rợn người, thậm chí không có một tiếng ve nào.

Ngay cả cung nữ cũng chỉ còn lại Phù Lưu.

Tôi hỏi:

"Những người khác đâu?"

Phù Lưu đột nhiên quỳ xuống với ánh mắt buồn bã:

"Nương nương, bọn họ đều đã được chuyển đi. Trong năm ngày nữa... Bệ hạ sẽ tổ chức buổi lễ cho hoàng hậu.”

Tôi sửng sốt một lúc rồi nói:

"Năm ngày nữa, một ngày tốt lành."

Đồng hồ đếm ngược trong đầu tôi hiển thị:

[Đếm ngược đến cái chế+ —4 ngày, 19 giờ, 55 phút và 20 giây.]

Buổi lễ của hắn cũng là lễ tang của tôi.

__________________

Khi thời gian đếm ngược đến cái chế+ đến gần, tôi càng yếu đi.

Phù Lưu cẩn thận nấu cháo cho tôi, nhưng tôi chỉ uống một ngụm và không ăn được gì.

Vốn tưởng rằng mình sẽ yên lặng trải qua những ngày cuối cùng ở trong Trích Tinh Điện này, nhưng không ngờ, khi màn đêm buông xuống, Đế Trường Thanh lại đến.

Hắn đã từng rất thích đi ăn cùng tôi.

"Linh Hi, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm? Hôm nay chúng ta cùng ăn món lẩu nàng thích nhất nhé."

Hắn luôn như vậy, làm tôi đau đớn thấu tim, rồi ngày hôm sau dường như quên hết.

Hoặc có lẽ hắn không hề để tâm đến điều đó.

Tôi im lặng nhìn Đế Trường Thanh ra lệnh cho mọi người đốt bếp đồng, bày ra một bàn đầy đĩa.

Đây là cách tôi dạy hắn.

Đáng tiếc thời xưa không có ớt, ngày xưa chỉ có thể làm nước lâu trong.

Nhìn nồi nước bốc khói, tôi chợt nhớ món lẩu cay quê hương.

Sau khi chế+, tôi sẽ trở về thế giới ban đầu hay biến mất hoàn toàn?

Đã mười hai năm rồi, đã... không thể quay lại phải không?

Tôi như một linh hồn lang thang thất thường, cô đơn.

Không có đường quay lại.

Nghĩ tới đây, lòng tôi như bị dội nước sôi, đau đến mức gần như nghẹt thở.

Đế Trường Thanh gắp một nắm thịt vào bát tôi, cười thúc giục: “Ăn đi!”

Tôi không có cảm giác thèm ăn, vì có hắn bên cạnh, tôi cố ăn hai miếng vô vị, nhưng rồi bắt đầu nôn ói mà không hề báo trước.

Đế Trường Thanh thấy thế, tự tay rót một tách trà đưa lên miệng tôi.

Sau khi uống một ngụm trà nóng, tôi càng nôn nhiều hơn.

Địch Trường Thanh lập tức lạnh giọng nói: “Truyền Thái y đi!”

Toàn thân run lên, tôi yếu ớt ngước mắt lên đón ánh mắt hắn, chỉ bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm.

Sau ngần ấy năm, chúng tôi vẫn có thể ngầm hiểu đối phương.

Tôi đè nén sự cay đắng trong mắt, cười giễu cợt:

“Yên tâm, ta chưa bao giờ ngừng thuốc.”

Hạ Mộng Ngọc không muốn ngủ với hắn nên Hoàng đế Trường Thanh cũng không ép buộc.

Nhưng là một người đàn ông bình thường, sẽ luôn có nhu cầu.

Tôi trở thành người thay thế để hắn trút giận trong vô số đêm nhục nhã.

Sau khi trút giận xong, hắn ăn mặc bảnh bao rời đi, nhưng tôi còn chưa kịp mặc quần áo đã uống hết bát canh cung nữ mang đến.

Tôi không muốn nhượng bộ và hỏi hắn ‘tại sao’ với trái tim tràn ngập tủi nhục và đau lòng.

Đế Trường Thanh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, lạnh lùng nói:

“Ai biết đứa trẻ do yêu nghiệt sinh ra sẽ là người hay là m-a?”

Chỉ một câu nói mà trái tim tôi tan nát, mọi hy vọng của tôi đều bị dập tắt không chừa một kẽ hở.

Sau này tôi tự nguyện uống thuốc mà không có ai thúc giục.

Đế Trường Thanh nhìn tôi khen ngợi:

“Thật là một đứa bé ngoan!”

Tôi nhẹ nhàng buông lời.

"Mẹ không phải người, cha là người mất trí. Nếu một đứa trẻ như thế này được sinh ra, nó sẽ ra sao?"

Vẻ mặt vốn đã bình tĩnh của Đế Trường Thanh bỗng nhiên tối sầm lại.

“Hỗn xược!”

Sau đó lại kéo tôi vào lòng, nắm cằm và nhìn vào mắt tôi.


Một lúc sau, hắn mới cười:

“Nàng nói đúng, là ta điên.”

Tôi quay đầu không nhìn hắn.

Vô thức giơ tay lên vẫy tay, lại bị Đế Trường Thanh tóm lại.

Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, tay dùng lực, có thể nghe thấy tiếng quần áo bị xé toạc.

[Đếm ngược đến cái chế+ - 3 ngày, 20 giờ, 18 phút và 23 giây. 】

Vị Ương cung có người tới nói, Hạ Mộng Ngọc muốn gặp tôi.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi vẫn đi.

Sắc mặt Hạ Mộng Ngọc đã khá hơn rất nhiều, khi nhìn thấy tôi, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng như trăng sáng.

"Trước kia ta quá hẹp hòi, oán hận người khác. Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu ta, bất chấp ân oán trong quá khứ của hai ta."

Vẻ ngoài ngây thơ này hoàn toàn khác với ngày đó khi nàng ta có đôi mắt nham hiểm và lòng căm thù tràn ngập.

Nữ chính đúng là nữ chính, dù thế nào đi nữa, bản chất cô ấy cũng là người tốt bụng.

Tôi luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Mộng Ngọc và Cố Kỳ.

Tôi không khỏi hỏi:

“Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

"Ngày đó, khi ta trở về..."

Hạ Mộng Ngọc vừa mở miệng, lại ho kịch liệt.

Tôi bị sốc và tiến lên vài bước để kiểm tra cô ấy.

Khi tôi đến gần hơn, nàng ta dùng ánh mắt hung dữ giật chiếc trâm trên đầu tôi rồi đâm vào bụng dưới.

Tôi sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu trắng lập tức nhuốm đỏ má-u.

Nàng hạ giọng, cười quái dị: "Bạch Linh Hi, Đế Trường Thanh chỉ có ngươi chế+ hắn mới chế+."

Tôi vô cùng sửng sốt:

“Lần trước chính người tự hạ độc phải không?”

Hạ Mộng Ngọc không trả lời, đột nhiên rút chiếc trâm cài ra, nắm chặt tay tôi, cao giọng nghiêm nghị nói:

“Tỷ tỷ, ta biết ngươi ghét ta, nhưng ta không muốn cùng ngươi tranh đoạt vị trí hoàng hậu.”..."

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đế Trường Thanh đứng trong bóng tối, sắc mặt mờ mịt.

Kể cả từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể cảm nhận được sát khí áp đảo đến từ hắn.

____________

Tôi buông tay ra, chiếc trâm dính má-u rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.

Tôi thậm chí còn không còn sức lực để tự vệ, đành chán nản lùi lại hai bước.

Tôi nhìn Hạ Mộng Ngọc, không biết vì sao lại nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này trong đầu chỉ có một câu: Đế Trường Thanh, ngươi đã khiến mọi người trong cung điện này phát điên.

Khoảnh khắc tiếp theo, một lực cực lớn ập đến.

Tôi bị Đế Trường Thanh đánh ngã sóng soài, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu.

Phù Lưu ngoài cửa hoảng sợ chạy tới và muốn đỡ tôi dậy.

Giọng nói cực kỳ nham hiểm của Hoàng đế Trường Thanh vang lên.

"Không ai được phép giúp nàng ta!"

Tôi nhìn Đế Trường Thanh, ánh mắt hắn tối sầm:

“Quỳ ở đó cho ta, cho đến khi Mộng Ngọc bình an vô sự!”

Tôi quỳ trước cung Vị Ương, nhìn các thái y đến lui.

Không biết qua bao lâu, Trường Thanh bước ra khỏi cửa cung điện.

Hắn ta bước tới chỗ tôi và cười khẩy.

"Là bởi vì ngươi cho rằng mình không thể chết nên mới vô liêm sỉ khiêu chiến điểm mấu chốt của ta sao?"

Tôi không còn cảm xúc gì nữa rồi, muốn mở miệng rồi lại im lặng.

Hắn không tin tôi, và bất kỳ lời giải thích nào tôi đưa ra sẽ chỉ khiến tôi trông giống như một tên hề hèn hạ, hung ác và ghen tị.

Thấy tôi im lặng, Đế Trường Thanh ánh mắt tối sầm, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau tôi.

Chậm rãi nói:

“Nàng không thể chết, còn ả ta thì sao?”

Tóc tôi dựng đứng, quay đầu nhìn về phía sau.

Đó là Phù Lưu.

Đế Trường Thanh mỉm cười.

"Là lỗi do ngươi không chăm sóc chu đáo, để cho nàng liên tục phạm phải sai lầm trầm trọng, vậy ngươi phải thay chủ tử gánh chịu hậu quả!”

Toàn thân run lên, tôi không thể tin được nhìn hắn.

"Không, Đế Trường Thanh, đừng..."

Hắn vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn:

"Lôi xuống, dùng gậy đánh chế+.”

Thị vệ phía sau đi tới, đang định kéo Phù Lưu đứng dậy.

Nàng trông sợ hãi và rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn quỳ lạy tôi:

"Nữ thần, nô tì không thể chăm sóc người nữa, xin hãy tự chăm sóc bản thân!"

“Phù Lưu, đừng—”

Tôi muốn lao ra ngoài, nhưng Đế Trường Thanh đã giữ tôi lại, ép quỳ xuống đất.

Tiếng hét chói tai của Phù lưu vang lên bên ngoài, trái tim tôi như bị da0 đâm, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.

"Đế Trường Thanh, xin ngươi thả nàng đi."

Tôi nắm lấy quần áo hắn, liều mạng cầu xin:

"Muốn ta làm gì cũng được! Làm ơn thả nàng đi!"

Nước mắt đã nhòe đi, Đế Trường Thanh cúi đầu nhìn tôi, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.

“Một tì nữ hèn mọn cũng xứng đáng nhận được điều này từ nàng?”

Tôi không ngừng cầu xin:

“Đế Trường Thanh, xin chàng, nếu muốn đánh ta hay trừng phạt đều được, xin chàng…”

Đế Trường Thanh vẫn bất động.

Bên ngoài, tiếng hét ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến mất.

Ngoài cửa vang lên giọng khàn khàn của thị vệ: "Bệ hạ, người đã chế+."

Tôi đột nhiên mất đi sức lực, buông bàn tay đang nắm góc áo của hoàng đế ra, đầu óc tôi trống rỗng:

“Chế+ rồi…”

Đế Trường Thanh vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần tôi:

"Nàng thấy không? Ả ta vì nàng mà chế+."

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn.

Giống như bị đẩy xuống dưới nước, lồng ngực bị nước từ mọi phía tràn vào nghẹn ngào, phổi đau nhức nhưng không thể thở được.

Đột nhiên, một vị ngọt tanh trào ra từ cổ họng tôi, má-u đỏ sậm phun ra khắp sàn nhà.

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại và tôi bất tỉnh…

Trường Thanh đưa tôi về Trích Tinh Điện.

Sau khi tỉnh lại, tôi vô thức gọi:

“Phù Lưu!”

Giọng nói thản nhiên của Đế Trường Thanh từ bên cạnh truyền đến.

“Phù Lưu của ngươi đã chế+, có cần ta mang thi thể đến xem không?”

Tôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt từng tấc.

Một lúc lâu sau, tôi ngước mắt nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn khàn khàn khó chịu.

"Được rồi, đem tới đây cho ta xem."

Hắn hơi nhướng mày, nhìn tôi chăm chú một lúc rồi nhếch khóe miệng lên một cách xấu xa.

"Đã muộn rồi, bọn họ đã ném ả vào hố chôn tập thể!"

Tôi nắm chặt tay, một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, mỗi lời hắn nói như một hòn đá to nặng ném vào người tôi, khiến tôi đau khổ.

Một lúc lâu sau mới buồn bã cười:

“Đế Trường Thanh, ta thật sự hối hận vì đã cứu ngươi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương