Lăng Trù ngày đầu tiên gia nhập JX3, sư phụ nhặt được cậu ở Đạo Hương thôn nói với cậu: “Ở server này, đồ nhi con có thể tùy tiện quấy rối tùy tiện chém gió tùy tiện kết thù, duy chỉ có một điều con phải nhớ kỹ, trong server này, có một người trăm triệu không thể động vào.”
Lăng Trù hỏi: “Là ai?” Sư phụ nói: “Đào Hại!” “Đào Hại? Ai cơ?”
“Đại ma đầu lớn nhất server này, một Hạo Khí Đường Môn pháo ca, giết người không chớp mắt, cũng không phân trận doanh, chỉ cần là người hắn không vừa mắt, thì đều hành hạ tới chết. Tên này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, thù vặt cũng phải báo, bị hắn để mắt tới thì con đừng mơ tưởng tiếp tục chơi ở server này.”
(Vũ khí của ĐM là nỏ nên ĐM nam gọi là pháo ca)
“Chưa hiểu, đã biết.”
(nguyên văn là “Bất minh giác lệ” là một cụm từ phổ biến trên mạng bên đó ý là chưa hiểu chủ thớt nói gì nhưng mah có vẻ rất lợi hại.)
“Vậy nên đồ đệ ngoan phải nhớ kỹ lời sư phụ nói, hiểu chưa? Hiểu thì gõ 1.” “2.”
Lăng Trù ghi nhớ từng lời sư phụ dặn, trong trò chơi này, có một người không thể chọc vào, người nọ tên là Đào Hại.
Quá trình thăng cấp rất nhanh, sư phụ thứ phẩm nhà cậu tuy trời sinh lười biếng, nhưng đối với Lăng Trù lại nhiệt tình lạ thường, mang cậu đánh phụ bản, cung cấp thuốc, truyền công, mua trang bị bang cống… Lăng Trù cho rằng mình gặp được người tốt, lại không biết rằng, kỳ thực sư phụ đối với cậu…
Chắc chắn có một ngày chân tướng sẽ sáng tỏ.
Cái ngày Lăng Trù lên tới cấp 60, sư phụ rốt cuộc lòi đuôi sói: “Đồ đệ, con có mic có YY không?”
Lăng Trù: “Có a.”
Sư phụ: “Vậy mau lên đi! Đồ đệ YY1234567″ Lăng Trù: “Ok.”
Sư phụ hưng phấn chờ đợi trong YY, ảo tưởng lát nữa gặp được đồ đệ ngoan ngoãn đáng yêu nhà hắn trên YY, cô bé dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào gọi mình: sư phụ à ~
Tiểu đồ đệ nhất định là vị ô mai! Hiện thực rất tàn khốc.
Sư phụ nghe thấy từ YY truyền đến một giọng nam tính hùng hồn: “Sư phụ.” Sư phụ ngoáy lỗ tai: “Ai đó?”
Lăng Trù nói: “Là con nè sư phụ, là đồ đệ Lăng Trù của sư phụ a!!!” Một tiếng “A” đó, truyền tới tai sư phụ, quả thực là nát tim nát gan.
Sư phụ khiếp sợ, sư phụ tổn thương, sư phụ…
Sư phụ kinh khủng rống to hơn: “XXX, mi là nam?”
Lăng Trù giọng nam tính xấu hổ nói: “Sư phụ, hóa ra sư phụ cũng là nam a.” “XXX!!!”
“Sư phụ, sư phụ sao rồi?” “Lão tử… lão tử…”
Từ đó về sau, Lăng Trù phát hiện sư phụ thay đổi, không chủ động dẫn cậu đi phụ bản nữa, há mồm ngậm miệng thường là “XXX sao lại ngu thế hả? Quái yếu thế cũng không đánh được?” “Cút đi, lão tử đang bận!”
Lăng Trù rất ưu thương. Rốt cuộc gần đây sư phụ bị làm sao vậy nhỉ.
Lăng Trù tự dựa vào Độc Kinh tâm pháp, chậm rãi chọt quái tới cấp 67, có thể vào trận doanh rồi.
***
Hôm đó sư phụ đột nhiên thay đổi sự thô bạo chết tiệt mấy ngày gần đây, đặc biệt dịu dàng nói với cậu: “Ái đồ, con có thể vào trận doanh rồi. Con muốn vào Hạo Khí hay là Ác Nhân a?”
(Trong JX3 chia làm 2 phe Hạo Khí Minh và Ác Nhân Cốc, có thể chọn trung lập nhưng sẽ không thể tham gia một số hoạt động)
Lăng Trù suy nghĩ một chút, nói: Ác Nhân đi. Ác Nhân hình như có vẻ cool.
Sư phụ nói: “Rất tốt, mau đi Ác Nhân Cốc để gia nhập đi. Biết đường không? Không biết đường để sư phụ đưa con đi!”
Một lát sau, sư phụ phát tới một cái mời triệu tập, trực tiếp kéo cậu tới bên cạnh lão vương.
Lăng Trù vào trận doanh.
Sư phụ trước khi đi liên tục căn dặn: “Con cố gắng tới Côn Lôn a Nam Bình a Hắc Long a mấy chỗ lớn lớn như vậy chăm chỉ làm nhiệm vụ, rất nhanh sẽ mãn cấp. Đồ đệ ngoan.”
Lăng Trù cảm động nước mắt ràn rụa: “Dạ, sư phụ!”
“Bây giờ con phải đi Hắc Long, mở bản đồ đi.” Sư phụ dừng một chút, lại nói, “Quên đi, để sư phụ bay qua kéo con đi.”
Một phút sau, Lăng Trù đứng ở trung gian của Hắc Long Long Tâm Lĩnh.
Sư phụ vỗ vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, con đã là người có trận doanh rồi. Nhớ kỹ, không được làm mất mặt Ác Nhân Cốc, biết chưa?”
“Đã biết.”
“Rất ——” sư phụ nói còn chưa nói xong, liền A~ một tiếng, ngã xuống.
Lăng Trù ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy cách đó không xa, có một Đường Môn tóc trắng, giương một cây nỏ lớn, mũi nỏ ngăm đen, hướng về phía thi thể sư phụ.
Trên đầu của người đó lơ lửng hai chữ lớn: Đào Hại!
~*~
Lăng Trù hỏi: “Là ai?” Sư phụ nói: “Đào Hại!” “Đào Hại? Ai cơ?”
“Đại ma đầu lớn nhất server này, một Hạo Khí Đường Môn pháo ca, giết người không chớp mắt, cũng không phân trận doanh, chỉ cần là người hắn không vừa mắt, thì đều hành hạ tới chết. Tên này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, thù vặt cũng phải báo, bị hắn để mắt tới thì con đừng mơ tưởng tiếp tục chơi ở server này.”
(Vũ khí của ĐM là nỏ nên ĐM nam gọi là pháo ca)
“Chưa hiểu, đã biết.”
(nguyên văn là “Bất minh giác lệ” là một cụm từ phổ biến trên mạng bên đó ý là chưa hiểu chủ thớt nói gì nhưng mah có vẻ rất lợi hại.)
“Vậy nên đồ đệ ngoan phải nhớ kỹ lời sư phụ nói, hiểu chưa? Hiểu thì gõ 1.” “2.”
Lăng Trù ghi nhớ từng lời sư phụ dặn, trong trò chơi này, có một người không thể chọc vào, người nọ tên là Đào Hại.
Quá trình thăng cấp rất nhanh, sư phụ thứ phẩm nhà cậu tuy trời sinh lười biếng, nhưng đối với Lăng Trù lại nhiệt tình lạ thường, mang cậu đánh phụ bản, cung cấp thuốc, truyền công, mua trang bị bang cống… Lăng Trù cho rằng mình gặp được người tốt, lại không biết rằng, kỳ thực sư phụ đối với cậu…
Chắc chắn có một ngày chân tướng sẽ sáng tỏ.
Cái ngày Lăng Trù lên tới cấp 60, sư phụ rốt cuộc lòi đuôi sói: “Đồ đệ, con có mic có YY không?”
Lăng Trù: “Có a.”
Sư phụ: “Vậy mau lên đi! Đồ đệ YY1234567″ Lăng Trù: “Ok.”
Sư phụ hưng phấn chờ đợi trong YY, ảo tưởng lát nữa gặp được đồ đệ ngoan ngoãn đáng yêu nhà hắn trên YY, cô bé dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào gọi mình: sư phụ à ~
Tiểu đồ đệ nhất định là vị ô mai! Hiện thực rất tàn khốc.
Sư phụ nghe thấy từ YY truyền đến một giọng nam tính hùng hồn: “Sư phụ.” Sư phụ ngoáy lỗ tai: “Ai đó?”
Lăng Trù nói: “Là con nè sư phụ, là đồ đệ Lăng Trù của sư phụ a!!!” Một tiếng “A” đó, truyền tới tai sư phụ, quả thực là nát tim nát gan.
Sư phụ khiếp sợ, sư phụ tổn thương, sư phụ…
Sư phụ kinh khủng rống to hơn: “XXX, mi là nam?”
Lăng Trù giọng nam tính xấu hổ nói: “Sư phụ, hóa ra sư phụ cũng là nam a.” “XXX!!!”
“Sư phụ, sư phụ sao rồi?” “Lão tử… lão tử…”
Từ đó về sau, Lăng Trù phát hiện sư phụ thay đổi, không chủ động dẫn cậu đi phụ bản nữa, há mồm ngậm miệng thường là “XXX sao lại ngu thế hả? Quái yếu thế cũng không đánh được?” “Cút đi, lão tử đang bận!”
Lăng Trù rất ưu thương. Rốt cuộc gần đây sư phụ bị làm sao vậy nhỉ.
Lăng Trù tự dựa vào Độc Kinh tâm pháp, chậm rãi chọt quái tới cấp 67, có thể vào trận doanh rồi.
***
Hôm đó sư phụ đột nhiên thay đổi sự thô bạo chết tiệt mấy ngày gần đây, đặc biệt dịu dàng nói với cậu: “Ái đồ, con có thể vào trận doanh rồi. Con muốn vào Hạo Khí hay là Ác Nhân a?”
(Trong JX3 chia làm 2 phe Hạo Khí Minh và Ác Nhân Cốc, có thể chọn trung lập nhưng sẽ không thể tham gia một số hoạt động)
Lăng Trù suy nghĩ một chút, nói: Ác Nhân đi. Ác Nhân hình như có vẻ cool.
Sư phụ nói: “Rất tốt, mau đi Ác Nhân Cốc để gia nhập đi. Biết đường không? Không biết đường để sư phụ đưa con đi!”
Một lát sau, sư phụ phát tới một cái mời triệu tập, trực tiếp kéo cậu tới bên cạnh lão vương.
Lăng Trù vào trận doanh.
Sư phụ trước khi đi liên tục căn dặn: “Con cố gắng tới Côn Lôn a Nam Bình a Hắc Long a mấy chỗ lớn lớn như vậy chăm chỉ làm nhiệm vụ, rất nhanh sẽ mãn cấp. Đồ đệ ngoan.”
Lăng Trù cảm động nước mắt ràn rụa: “Dạ, sư phụ!”
“Bây giờ con phải đi Hắc Long, mở bản đồ đi.” Sư phụ dừng một chút, lại nói, “Quên đi, để sư phụ bay qua kéo con đi.”
Một phút sau, Lăng Trù đứng ở trung gian của Hắc Long Long Tâm Lĩnh.
Sư phụ vỗ vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, con đã là người có trận doanh rồi. Nhớ kỹ, không được làm mất mặt Ác Nhân Cốc, biết chưa?”
“Đã biết.”
“Rất ——” sư phụ nói còn chưa nói xong, liền A~ một tiếng, ngã xuống.
Lăng Trù ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy cách đó không xa, có một Đường Môn tóc trắng, giương một cây nỏ lớn, mũi nỏ ngăm đen, hướng về phía thi thể sư phụ.
Trên đầu của người đó lơ lửng hai chữ lớn: Đào Hại!
~*~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook