Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù
-
Chương 21
Bỗng “soạt” một tiếng, trước mắt chợt ảm đạm, chất dịch nóng phun trên mặt, theo gương mặt chảy xuống, thân rắn đang quấn quanh mình buông ra, Sở Mộ Nhiễm không chút sức lực ngã trên mặt đất.
Cát sỏi và nhánh cây đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, rắn đầu hổ lăn lộn nhấc lên sóng khí và bụi bặm, ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm chiếu trên mặt hắn, ấm áp dạt dào, còn có chút ngứa.
Ánh sáng lạnh chợt lóe, một thanh phi kiếm bay qua trước mắt hắn, âm thanh đâm xuyên qua da thịt khiến người run rẩy, rắn đầu hổ quay cuồng không ngừng gào rống rồi mềm mại ngã xuống mặt đất, máu tươi ào ạt chảy ra, bên cạnh xác chết tích tụ một vũng máu lớn.
Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác nâng lên đôi tay ——
Hắn làm sao sẽ, cảm thấy đau?
Ánh mặt trời, gió, bụi bặm, mùi vị…… Người chết…… Người chết cũng có thể…… Cảm giác được sao?
Đây là…… Chuyện gì xảy ra?!
“Sư huynh.”
Một người ngừng ở trước người hắn, ngồi xổm xuống, dùng giọng thanh lãnh như đêm lạnh suối băng kêu hắn. Thanh âm này hắn lại vô cùng quen thuộc——
Minh Trạm.
Người trước mắt quỳ một gối nhìn hắn, mặt mày như mực, trầm tĩnh tựa vực sâu, môi đạm sắc khép mở: “Ngươi bị thương.”
Sở Mộ Nhiễm hậu tri hậu giác mới nhận ra cảm giác đau đớn trên vai truyền đến, đầu óc rốt cuộc một lần nữa vận chuyển, vết thương trên vai, rắn đầu hổ còn có Minh Trạm —— là Tiên Linh Đại Hội!!!
Hắn lại trở về quá khứ?!
Hắn không phải……
Chậm đã!
Thời gian hồi tưởng!
Chẳng lẽ lúc hắn còn là nguyên thần nhìn thấy thời gian hồi tưởng đều là thật sự?!
Lần này không phải là nguyên thần, mà là con người chân chính có máu có thịt có thể cảm giác được đau đớn!!!
Nhưng mà như thế nào sẽ ——
“Roẹt” một tiếng xé vải vang lên, trên bả vai da dẻ mát lạnh, hắn như chim sợ cành cong lùi lại phía sau, cánh tay Minh Trạm đang giơ giữa không trung.
“Ngươi……”
Minh Trạm không trả lời, bình tĩnh nhìn hắn, cường thế lại quyến luyến, trong mắt tựa hồ có vô số cảm xúc cuồn cuộn, Sở Mộ Nhiễm không tự giác mà muốn lui về phía sau. Nhưng mà hắn mới lui được một bước, lập tức bị Minh Trạm kéo trở về, một tay vòng qua lưng hắn kéo hắn về phía mình đồng thời nghiêng đầu, đầu vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác ướt mềm!
Vật mềm mại kia lướt qua đầu vai, da đầu Sở Mộ Nhiễm tê rần: “Ngươi!” Hắn kinh hoảng đánh ra một chưởng, nhưng cánh tay bủn rủn không có chút lực, chỉ đem Minh Trạm thoáng đẩy ra một chút. Minh Trạm xoay người phun ra một ngụm máu đen, lần thứ hai nghiêng người tiến tới, một phen cầm chặt cổ tay hắn, tay kia vòng qua cổ hắn đem hắn ôm vào trong ngực, lần thứ hai nhắm ngay miệng vết thương cúi đầu liếm mút, một ngụm lại một ngụm máu đen bị phun trên mặt đất, đợi đến ngụm máu cuối cùng biến thành đỏ, đầu Minh Trạm vùi bên cổ hắn trong giây lát, mới ngẩng đầu lên nói: “Đắc tội.”
Minh Trạm lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình ngọc, đưa về phía trước, nhận thấy Sở Mộ Nhiễm không có né tránh thì kéo nút bình ra, đem thuốc bột đổ xuống miệng vết thương dữ tợn, sau đó xé tay áo của mình, dùng ống tay áo quấn lại bả vai cho Sở Mộ Nhiễm.
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm nhìn toàn bộ động tác của Minh Trạm mà mở trừng, có chút dại ra, nhất thời có chút phản ứng không kịp —— thế này, thế này so với trước kia không giống nhau!
Minh Trạm không cho hắn có nhiều thời gian để suy nghĩ, giống như trong trí nhớ đem hắn bế lên, đồng thời có linh khí xuyên thấu qua bàn tay truyền tới trong cơ thể hắn.
Nơi này, lúc ấy hắn đã nói như thế nào?
—— ta không cần ngươi bố thí.
“Không phải bố thí.”
Thanh âm Minh Trạm bỗng nhiên từ bên tai vang lên, Sở Mộ Nhiễm sợ hãi giật mình, thì ra hắn vừa mới đem câu nói kia nói ra!
Minh Trạm dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn hắn, Sở Mộ Nhiễm còn đang không biết nơi này đến tột cùng là hiện thực hay là cảnh gì trong mơ, từng cảnh lúc nguyên thần của hắn đi theo Minh Trạm ở trước mặt liên tiếp hiện lên, không biết vì sao trong lòng phát run không dám cùng hắn đối diện, chột dạ xoay đầu sang một bên.
“Ta đối với sư huynh, trước nay đều không phải là bố thí.” Giọng Minh Trạm trầm thấp, trịnh trọng nói: “Là khát cầu.”
Đồng tử Sở Mộ Nhiễm chợt mở lớn —— trước kia không có những lời này.
Nếu thật sự dựa theo trí nhớ phát triển, hẳn là Minh Trạm vì muốn thu hẹp chênh lệch với Sở Mộ Nhiễm, cố ý đem một kích cuối cùng tiêu diệt rắn đầu hổ để lại cho hắn, mà hắn thì cho rằng Minh Trạm cố ý nhục nhã mình, do xấu hổ và giận dữ mới điên cuồng nhường Minh Trạm giết chết rắn đầu hổ mới đúng. Hiện tại lại là Minh Trạm giành trước một bước đánh chết ma thú, mà trong thân thể hắn lúc này nguyên thần đã trải qua sinh tử, biết được tâm tính Minh Trạm thuần hậu chưa bao giờ có ý muốn nhục nhã mình, trăm triệu lần không có khả năng lại đối với Minh Trạm phát hỏa, hết thảy đều là sai một ly đi nghìn dặm…… Lúc này Minh Trạm hẳn là đã hướng về hắn, nhưng lấy tính cách nặng nề của Minh Trạm, làm sao sẽ trực tiếp nói ra những lời lộ liễu như vậy?
Hắn có thể cảm giác đau nhức vì bị rắn đầu hổ quấn chặt, cũng có thể cảm nhận được linh khí của Minh Trạm lúc này đang cuồn cuộn không ngừng hướng trong cơ thể hắn di chuyển để bình ổn từng cơn đau, thuyết minh trước mắt tất cả đều không phải là cảnh trong mơ, hắn là một người sống bằng xương bằng thịt không thể nghi ngờ……
Vấn đề liền ở chỗ này —— lúc hắn ở bên trong động phủ của tà tu đã là dầu hết đèn tắt, cho dù dùng linh dược cải tạo lại thân thể cũng không có phương pháp xoay chuyển trời đất, lúc này hắn vì sao lại sống lại, vì sao về tới quá khứ?
Nguyên thần trọng du đã không thể tưởng tượng, người đã chết trở về quá khứ càng chưa từng nghe thấy…… Nếu thật là sống lại, Sở Mộ Nhiễm hắn có tài đức gì, trời cao muốn chiếu cố hắn đến tận đây?
Sở Mộ Nhiễm một bụng tâm tư đều đặt ở chính mình vì sao được trở lại quá khứ, bởi vậy không quá chú ý một đường đều là Minh Trạm ôm hắn đi, bớt đi lúng túng. Cho đến khi chung quanh cây cối không còn lùi về phía sau, hắn mới kinh ngạc phát hiện Minh Trạm đã đứng yên hồi lâu, thì ra bất tri bất giác hai người đã tới bên ngoài kết giới Thiên Môn Sơn.
Kết giới to lớn từ chân núi mở ra, uốn lượn chung quanh mười hai phong của Thiên Môn Sơn, như là một cái chén lớn trong suốt úp ngược bao phủ bốn phía, đem vô số yêu thú ma thú chặn ở bên ngoài, bảo vệ đệ tử Thiên Môn Sơn chu toàn.
Từ khi hắn bị bắt nhốt trong động phủ của tà tu, cộng thêm thân thể sau khi chết ở Thiên Môn Sơn phiêu đãng mười hai năm, hắn đã có mười lăm, mười sáu năm không có chân chính mà trân trọng liếc mắt nhìn toàn bộ phong cảnh của Thiên Môn Sơn, chợt trước mắt vừa thấy, không khỏi cảm xúc trào dâng, hơi nóng xông vào hốc mắt, chỗ chân cong bỗng nhiên căng thẳng, hắn đột nhiên hoàn hồn —— hắn còn bị Minh Trạm ôm ở trong lòng ngực!
Hắn biết tâm ý Minh Trạm đối với mình, nhưng đứng ngoài cuộc so với tự mình ra trận không giống nhau, ví dụ như phản ứng của hắn hiện tại đây, nhiệt độ lập tức theo chỗ bàn tay Minh Trạm tiếp xúc mà khuếch tán toàn thân, hắn không tự chủ cắn môi, không biết có nên hay không dùng tay ngăn chặn chút nóng trên mặt kia.
Nếu là trước kia, hễ làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, hắn sẽ động thủ buộc thả ra, nhưng mà…… Hắn vừa mới biết mình hiểu lầm Minh Trạm mấy lần, đem hảo tâm của Minh Trạm xem như lòng lang dạ thú, tùy tay vứt bỏ còn không tính, hắn còn muốn giẫm đạp mấy lần mới hài lòng mà dừng tay…… Hắn thật sự nợ Minh Trạm quá nhiều, còn mặt mũi nào vênh váo hất hàm sai khiến?
Sở Mộ Nhiễm không quen cầu xin người, tuy bị tà tu tra tấn gần chết cũng chưa bao giờ mở miệng xin tha, lúc này lại hơi hơi xoay người tới gần ngực Minh Trạm, cúi đầu, túm một góc vạt áo Minh Trạm, quẫn bách đến cực điểm mà mở miệng nói: “Minh Trạm ……”
Như biết suy nghĩ trong lòng hắn, hắn mới mở miệng còn chưa nói xong, Minh Trạm đã buông hắn ra, dìu hắn đứng vững, im lặng không lên tiếng lui về phía sau một bước.
Đời trước —— nếu hắn thật sự sống lại, như vậy cứ xem như lúc trước sống một lần kia đã qua một đời —— Minh Trạm cố ý vì hắn chuyển vận một đường linh lực, lại ở trước sơn môn đem hắn buông xuống, cho hắn đủ linh khí chống đỡ chính mình tự lên núi, không đến mức ở trước mặt đồng môn mất hết thể diện. Nhưng khi đó hắn hoàn toàn bị ghen ghét che đậy, chưa bao giờ thông cảm cho dụng tâm của Minh Trạm đối với hắn, còn ——
Minh Trạm không tiếng động nhìn hắn, hắn giật mình, biểu tình này so với lúc ở bên ngoài vực sâu Vô Cực ngắm nhìn sao trời giống y như tạc. Đời này hắn còn chưa đi đến sơn cùng thủy tận, đời trước Minh Trạm lại vì hắn làm đủ loại khiến hắn không thể dễ dàng xóa đi.
Phần ân tình này……
Sở Mộ Nhiễm ngự kiếm đi lên, tâm loạn như ma: Ta phải…… Ta phải làm thế nào mới có thể trả hết?
Cát sỏi và nhánh cây đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, rắn đầu hổ lăn lộn nhấc lên sóng khí và bụi bặm, ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm chiếu trên mặt hắn, ấm áp dạt dào, còn có chút ngứa.
Ánh sáng lạnh chợt lóe, một thanh phi kiếm bay qua trước mắt hắn, âm thanh đâm xuyên qua da thịt khiến người run rẩy, rắn đầu hổ quay cuồng không ngừng gào rống rồi mềm mại ngã xuống mặt đất, máu tươi ào ạt chảy ra, bên cạnh xác chết tích tụ một vũng máu lớn.
Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác nâng lên đôi tay ——
Hắn làm sao sẽ, cảm thấy đau?
Ánh mặt trời, gió, bụi bặm, mùi vị…… Người chết…… Người chết cũng có thể…… Cảm giác được sao?
Đây là…… Chuyện gì xảy ra?!
“Sư huynh.”
Một người ngừng ở trước người hắn, ngồi xổm xuống, dùng giọng thanh lãnh như đêm lạnh suối băng kêu hắn. Thanh âm này hắn lại vô cùng quen thuộc——
Minh Trạm.
Người trước mắt quỳ một gối nhìn hắn, mặt mày như mực, trầm tĩnh tựa vực sâu, môi đạm sắc khép mở: “Ngươi bị thương.”
Sở Mộ Nhiễm hậu tri hậu giác mới nhận ra cảm giác đau đớn trên vai truyền đến, đầu óc rốt cuộc một lần nữa vận chuyển, vết thương trên vai, rắn đầu hổ còn có Minh Trạm —— là Tiên Linh Đại Hội!!!
Hắn lại trở về quá khứ?!
Hắn không phải……
Chậm đã!
Thời gian hồi tưởng!
Chẳng lẽ lúc hắn còn là nguyên thần nhìn thấy thời gian hồi tưởng đều là thật sự?!
Lần này không phải là nguyên thần, mà là con người chân chính có máu có thịt có thể cảm giác được đau đớn!!!
Nhưng mà như thế nào sẽ ——
“Roẹt” một tiếng xé vải vang lên, trên bả vai da dẻ mát lạnh, hắn như chim sợ cành cong lùi lại phía sau, cánh tay Minh Trạm đang giơ giữa không trung.
“Ngươi……”
Minh Trạm không trả lời, bình tĩnh nhìn hắn, cường thế lại quyến luyến, trong mắt tựa hồ có vô số cảm xúc cuồn cuộn, Sở Mộ Nhiễm không tự giác mà muốn lui về phía sau. Nhưng mà hắn mới lui được một bước, lập tức bị Minh Trạm kéo trở về, một tay vòng qua lưng hắn kéo hắn về phía mình đồng thời nghiêng đầu, đầu vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác ướt mềm!
Vật mềm mại kia lướt qua đầu vai, da đầu Sở Mộ Nhiễm tê rần: “Ngươi!” Hắn kinh hoảng đánh ra một chưởng, nhưng cánh tay bủn rủn không có chút lực, chỉ đem Minh Trạm thoáng đẩy ra một chút. Minh Trạm xoay người phun ra một ngụm máu đen, lần thứ hai nghiêng người tiến tới, một phen cầm chặt cổ tay hắn, tay kia vòng qua cổ hắn đem hắn ôm vào trong ngực, lần thứ hai nhắm ngay miệng vết thương cúi đầu liếm mút, một ngụm lại một ngụm máu đen bị phun trên mặt đất, đợi đến ngụm máu cuối cùng biến thành đỏ, đầu Minh Trạm vùi bên cổ hắn trong giây lát, mới ngẩng đầu lên nói: “Đắc tội.”
Minh Trạm lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình ngọc, đưa về phía trước, nhận thấy Sở Mộ Nhiễm không có né tránh thì kéo nút bình ra, đem thuốc bột đổ xuống miệng vết thương dữ tợn, sau đó xé tay áo của mình, dùng ống tay áo quấn lại bả vai cho Sở Mộ Nhiễm.
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm nhìn toàn bộ động tác của Minh Trạm mà mở trừng, có chút dại ra, nhất thời có chút phản ứng không kịp —— thế này, thế này so với trước kia không giống nhau!
Minh Trạm không cho hắn có nhiều thời gian để suy nghĩ, giống như trong trí nhớ đem hắn bế lên, đồng thời có linh khí xuyên thấu qua bàn tay truyền tới trong cơ thể hắn.
Nơi này, lúc ấy hắn đã nói như thế nào?
—— ta không cần ngươi bố thí.
“Không phải bố thí.”
Thanh âm Minh Trạm bỗng nhiên từ bên tai vang lên, Sở Mộ Nhiễm sợ hãi giật mình, thì ra hắn vừa mới đem câu nói kia nói ra!
Minh Trạm dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn hắn, Sở Mộ Nhiễm còn đang không biết nơi này đến tột cùng là hiện thực hay là cảnh gì trong mơ, từng cảnh lúc nguyên thần của hắn đi theo Minh Trạm ở trước mặt liên tiếp hiện lên, không biết vì sao trong lòng phát run không dám cùng hắn đối diện, chột dạ xoay đầu sang một bên.
“Ta đối với sư huynh, trước nay đều không phải là bố thí.” Giọng Minh Trạm trầm thấp, trịnh trọng nói: “Là khát cầu.”
Đồng tử Sở Mộ Nhiễm chợt mở lớn —— trước kia không có những lời này.
Nếu thật sự dựa theo trí nhớ phát triển, hẳn là Minh Trạm vì muốn thu hẹp chênh lệch với Sở Mộ Nhiễm, cố ý đem một kích cuối cùng tiêu diệt rắn đầu hổ để lại cho hắn, mà hắn thì cho rằng Minh Trạm cố ý nhục nhã mình, do xấu hổ và giận dữ mới điên cuồng nhường Minh Trạm giết chết rắn đầu hổ mới đúng. Hiện tại lại là Minh Trạm giành trước một bước đánh chết ma thú, mà trong thân thể hắn lúc này nguyên thần đã trải qua sinh tử, biết được tâm tính Minh Trạm thuần hậu chưa bao giờ có ý muốn nhục nhã mình, trăm triệu lần không có khả năng lại đối với Minh Trạm phát hỏa, hết thảy đều là sai một ly đi nghìn dặm…… Lúc này Minh Trạm hẳn là đã hướng về hắn, nhưng lấy tính cách nặng nề của Minh Trạm, làm sao sẽ trực tiếp nói ra những lời lộ liễu như vậy?
Hắn có thể cảm giác đau nhức vì bị rắn đầu hổ quấn chặt, cũng có thể cảm nhận được linh khí của Minh Trạm lúc này đang cuồn cuộn không ngừng hướng trong cơ thể hắn di chuyển để bình ổn từng cơn đau, thuyết minh trước mắt tất cả đều không phải là cảnh trong mơ, hắn là một người sống bằng xương bằng thịt không thể nghi ngờ……
Vấn đề liền ở chỗ này —— lúc hắn ở bên trong động phủ của tà tu đã là dầu hết đèn tắt, cho dù dùng linh dược cải tạo lại thân thể cũng không có phương pháp xoay chuyển trời đất, lúc này hắn vì sao lại sống lại, vì sao về tới quá khứ?
Nguyên thần trọng du đã không thể tưởng tượng, người đã chết trở về quá khứ càng chưa từng nghe thấy…… Nếu thật là sống lại, Sở Mộ Nhiễm hắn có tài đức gì, trời cao muốn chiếu cố hắn đến tận đây?
Sở Mộ Nhiễm một bụng tâm tư đều đặt ở chính mình vì sao được trở lại quá khứ, bởi vậy không quá chú ý một đường đều là Minh Trạm ôm hắn đi, bớt đi lúng túng. Cho đến khi chung quanh cây cối không còn lùi về phía sau, hắn mới kinh ngạc phát hiện Minh Trạm đã đứng yên hồi lâu, thì ra bất tri bất giác hai người đã tới bên ngoài kết giới Thiên Môn Sơn.
Kết giới to lớn từ chân núi mở ra, uốn lượn chung quanh mười hai phong của Thiên Môn Sơn, như là một cái chén lớn trong suốt úp ngược bao phủ bốn phía, đem vô số yêu thú ma thú chặn ở bên ngoài, bảo vệ đệ tử Thiên Môn Sơn chu toàn.
Từ khi hắn bị bắt nhốt trong động phủ của tà tu, cộng thêm thân thể sau khi chết ở Thiên Môn Sơn phiêu đãng mười hai năm, hắn đã có mười lăm, mười sáu năm không có chân chính mà trân trọng liếc mắt nhìn toàn bộ phong cảnh của Thiên Môn Sơn, chợt trước mắt vừa thấy, không khỏi cảm xúc trào dâng, hơi nóng xông vào hốc mắt, chỗ chân cong bỗng nhiên căng thẳng, hắn đột nhiên hoàn hồn —— hắn còn bị Minh Trạm ôm ở trong lòng ngực!
Hắn biết tâm ý Minh Trạm đối với mình, nhưng đứng ngoài cuộc so với tự mình ra trận không giống nhau, ví dụ như phản ứng của hắn hiện tại đây, nhiệt độ lập tức theo chỗ bàn tay Minh Trạm tiếp xúc mà khuếch tán toàn thân, hắn không tự chủ cắn môi, không biết có nên hay không dùng tay ngăn chặn chút nóng trên mặt kia.
Nếu là trước kia, hễ làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, hắn sẽ động thủ buộc thả ra, nhưng mà…… Hắn vừa mới biết mình hiểu lầm Minh Trạm mấy lần, đem hảo tâm của Minh Trạm xem như lòng lang dạ thú, tùy tay vứt bỏ còn không tính, hắn còn muốn giẫm đạp mấy lần mới hài lòng mà dừng tay…… Hắn thật sự nợ Minh Trạm quá nhiều, còn mặt mũi nào vênh váo hất hàm sai khiến?
Sở Mộ Nhiễm không quen cầu xin người, tuy bị tà tu tra tấn gần chết cũng chưa bao giờ mở miệng xin tha, lúc này lại hơi hơi xoay người tới gần ngực Minh Trạm, cúi đầu, túm một góc vạt áo Minh Trạm, quẫn bách đến cực điểm mà mở miệng nói: “Minh Trạm ……”
Như biết suy nghĩ trong lòng hắn, hắn mới mở miệng còn chưa nói xong, Minh Trạm đã buông hắn ra, dìu hắn đứng vững, im lặng không lên tiếng lui về phía sau một bước.
Đời trước —— nếu hắn thật sự sống lại, như vậy cứ xem như lúc trước sống một lần kia đã qua một đời —— Minh Trạm cố ý vì hắn chuyển vận một đường linh lực, lại ở trước sơn môn đem hắn buông xuống, cho hắn đủ linh khí chống đỡ chính mình tự lên núi, không đến mức ở trước mặt đồng môn mất hết thể diện. Nhưng khi đó hắn hoàn toàn bị ghen ghét che đậy, chưa bao giờ thông cảm cho dụng tâm của Minh Trạm đối với hắn, còn ——
Minh Trạm không tiếng động nhìn hắn, hắn giật mình, biểu tình này so với lúc ở bên ngoài vực sâu Vô Cực ngắm nhìn sao trời giống y như tạc. Đời này hắn còn chưa đi đến sơn cùng thủy tận, đời trước Minh Trạm lại vì hắn làm đủ loại khiến hắn không thể dễ dàng xóa đi.
Phần ân tình này……
Sở Mộ Nhiễm ngự kiếm đi lên, tâm loạn như ma: Ta phải…… Ta phải làm thế nào mới có thể trả hết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook