Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù
-
Chương 10
Bốn năm kế tiếp, giai đoạn trước khi Minh Trạm tu thành Kim Đan, chỉ gặp gỡ giao lưu Sở Mộ Nhiễm có một lần, còn lại tất cả đều là trộm nhìn xa xa ở trên Luận Đạo Đài.
Trước khi Minh Trạm bế quan đánh sâu vào Kim Đan, vì củng cố căn cơ, từng xuống núi rèn luyện một lần, Sở Mộ Nhiễm một đường đi theo hắn, càng xem càng hãi hùng khiếp vía. Minh Trạm thích độc lai độc vãng, dám nhận ủy thác thông thường phải giao cho một đội nhân mã, một mình đi trừ ma thú làm hại một phương. Lúc này hắn mới biết được vì cái gì Minh Trạm sẽ có biệt hiệu mặt lạnh sát thần —— cùng ma thú triền đấu bị cắn cánh tay, thế nhưng giống như không cảm giác được đau đớn, hắn vững vàng bình tĩnh, một tay nhất kiếm đâm thủng đầu ma thú đem ma thú chém giết. Nếu trễ thêm một khắc, cánh tay kia của hắn đã bị ma thú cắn đứt nuốt mất.
Quả quyết cỡ này, Sở Mộ Nhiễm cam bái hạ phong.
Đại chiến kết thúc, Minh Trạm thở hồng hộc ngồi tại chỗ, mắt cũng không chớp mà kéo xuống quần áo dính vào trong thịt, sau khi dùng thuốc bột cầm máu lại kéo áo lên trở lại sơn môn.
Con suối ở Tập Tú Phong thông hướng với Đệ Tử Ngọa dùng để cung cấp nước cho đệ tử uống, nếu dùng nước nơi đó rửa miệng vết thương nhất định sẽ làm bẩn dòng nước, hắn đành đến chỗ thác nước sau núi rửa vết thương, trùng hợp ngày đó Sở Mộ Nhiễm cũng đang ở sau núi đả tọa.
Khi đó hắn vào Kim Đan được mấy tháng, trong mắt hắn so với lúc Trúc Cơ khác biệt rất lớn, đúng là thời điểm tâm tình sảng khoái, phát hiện có người tiến vào sau núi, trợn mắt liền thấy một người áo đen thân hình đĩnh đạt hướng thác nước đi tới, nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay hắn không lắc lư theo mỗi bước đi, mảnh vải đầu vai rách nát, tựa như bị cái gì tẩm ướt, một vùng máu đỏ sậm chảy từ chỗ da bị lộ ra.
Thiên Môn Sơn là nơi an bình, có kết giới hộ sơn, bất kể là tà ma ngoại đạo yêu thú ma thú gì đều không vào được, như thế nào lại có người bị trọng thương đến chỗ này? Sở Mộ Nhiễm từ trên cao nhìn xuống, nhìn người áo đen đem bội kiếm đặt bên người, cởi ra áo ngoài, miệng vết thương dữ tợn sâu đến thấy xương tức khắc lộ ra, xem một cái liền cảm thấy chỗ trên bả vai mình cũng nhói đau.
Nước chảy trên bả vai xua đi máu đen đã kết vảy, lập tức lại có máu mới chảy ra, dọc theo cánh tay đi xuống, Minh Trạm nhấp môi trắng bệch, múc một chút lại một chút nước đem miệng vết thương rửa sạch sẽ, lần thứ hai lấy ra thuốc bột, nhưng mà bởi vì lúc trước từng ngắn ngủi cầm máu đã dùng hơn phân nửa, lúc này chỉ có thể đắp một tầng thuốc mỏng, rất mau đã bị máu chảy ra làm trôi đi. Hắn dừng một chút, đem áo trong cởi ra xé rồi coi như miếng vải băng bó miệng vết thương, nhưng chỉ hơi dùng lực một chút, máu chảy càng nhiều, rất mau đã đem cánh tay hắn nhuộm đỏ.
Cách thác nước không xa trên thạch đài bỗng truyền đến một đạo âm thanh: “Ngươi muốn chảy máu đến chết sao?” Sau đó là tiếng vang nhỏ, có người ở sau lưng hắn rơi xuống đất.
Minh Trạm vốn dĩ chỉ là nhíu mày, nghe âm thanh kia sắc mặt liền biến đổi, cái tay còn hoàn hảo kia chậm rãi nắm chặt, cả người giống như pho tượng, muốn xoay người, thoáng vừa động lại dừng, cuối cùng chỉ có thể cứng nói:
“…… Sở sư huynh.”
Thiên Môn Sơn từ trên xuống dưới không có người không biết Sở Mộ Nhiễm, hắn nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, đi đến chỗ cách Minh Trạm một khoảng xa mới dừng lại. Người trước mặt một bộ áo đen, sắc mặt vì mất máu nên tái nhợt, vì thế mặt mày càng hiện vẻ đen tối, đặc biệt là đôi mắt đen, lãnh duệ lại thâm thúy. Quần áo là màu đen, tóc là màu đen, mặt mày là màu đen, ngay cả hơi thở quanh thân cũng tựa như màu đen, như là một thanh cổ kiếm dấu diếm phong mang, sắc bén mà tiêu điều, thâm trầm mà đông lạnh.
Hình như…… Có chút quen mặt?
Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe ở trong đầu Sở Mộ Nhiễm rồi qua, không tinh tế đi nghiền ngẫm.
Khoảng cách gần xem miệng vết thương trên vai Minh Trạm càng thêm đáng sợ, vừa rồi người này vậy mà dám thô bạo xử lý như vậy ——
“Ngươi là đồ ngốc sao?” Sở Mộ Nhiễm không thể tưởng tượng nói.
Hắn “Sách” một tiếng, móc ra một cái bình ngọc rồi mở nút lọ, đang muốn đem thuốc bột đổ xuống miệng vết thương bị xé rách, ai ngờ người trước mặt không biết vì sao lại lui về phía sau trốn.
Hắn tức khắc nổi lửa: “Ta có ý tốt muốn giúp ngươi bôi thuốc, ngươi còn dám trốn?”
Minh Trạm muốn nói lại thôi, đành phải ngừng lại ở nơi xa.
Sở Mộ Nhiễm để bình ngọc phía trên vai Minh Trạm, một bàn tay nhẹ khải một chút trên bụng tròn của bình ngọc, thuốc bột trắng tức thì rào rào rơi xuống, thâm nhập vào bên trong miệng vết thương.
Minh Trạm chỉ cảm thấy bả vai một trận đau đớn, đau đớn qua đi quanh miệng vết thương chỉ còn một mảnh tê dại.
Thuốc bột rất mau ở miệng vết thương chất thành đống, Sở Mộ Nhiễm đang muốn dùng ngón tay thoa đều, người trước mặt chần chờ nói: “Sư huynh……”
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn lộ ra khí thế hung hăng, ngón tay lại nhẹ nhàng rơi trên thuốc bột, từng chút từng chút một thoa đều. Thuốc trong tay hắn so với đệ tử tầm thường mạnh hơn rất nhiều, miệng vết thương không còn đổ máu, cũng không hề đau, chỉ còn lại cảm giác chết lặng.
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm gần ngay trước mắt, một thân áo đỏ đem mặt hắn sáng như tuyết ngọc. Hàng mi dài như màn che, khi mở khi khép, khi thì buông che đôi mắt sáng, khi thì xốc lên đem sơn quang thủy sắc ánh vào trong con ngươi. Hắn tựa hồ có chút khẩn trương, khẽ cắn môi dưới, khống chế lực đạo trên tay bôi thuốc bột. Đầu ngón tay dính bột phấn trắng hòa cùng máu đỏ tươi, như là nở ra một đóa hoa đào nhan sắc diễm lệ.
Toàn bộ miệng vết thương đều bị thuốc bột trắng bao phủ, Sở Mộ Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đem bình thuốc đã đậy nắp kín đưa tới trước mặt Minh Trạm, dặn dò: “Ta chỉ tạm thời giúp ngươi cầm máu, trở về cẩn thận băng bó, nếu ngươi còn muốn giữ cánh tay này, trong vòng mười ngày phải cẩn trọng giữ gìn.”
Minh Trạm không có tiếp bình thuốc, Sở Mộ Nhiễm cũng lười quản, đem bình thuốc ném trên người Minh Trạm, xoay người muốn đi, bỗng nhiên cánh tay bị người kéo lấy.
“Sở sư huynh.”
Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại.
Minh Trạm nhặt lên áo trong nằm trên mặt đất, chọn một chỗ không bị máu nhiễm đỏ, một bước để sát vào, dùng vải dệt trắng ôm lấy đầu ngón tay Sở Mộ Nhiễm, tinh tế mà lau đi những chỗ dơ bẩn.
Đóa đóa hoa đào nở trên áo trong tuyết trắng, Minh Trạm mới nói: “Đa tạ Sở sư huynh.”
Xúc cảm trên đầu ngón tay hãy còn, Sở Mộ Nhiễm nhíu nhíu mày, cảm thấy không khí có chút cổ quái, nhưng mà hắn luôn luôn không muốn nghĩ nhiều tới chuyện của người khác, không có nhiều lời, rời đi sau núi.
Lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt Minh Trạm trong ấn tượng của Sở Mộ Nhiễm, mấy tháng sau, Minh Trạm xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, liền đoạt đi danh hiệu đệ nhất thiên tài ở Thiên Môn Sơn của hắn, đố kỵ của hắn vì vậy mà nảy mầm, đẩy hắn từ đỉnh núi cao ngã xuống vực sâu.
Năm đó hắn chuyên tâm vì Minh Trạm thoa thuốc, chưa từng chú ý tới biểu tình của Minh Trạm, mà nay nguyên thần hắn bay về mười mấy năm trước ở sau núi Thiên Môn Sơn, đem vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt quý trọng của người áo đen thu vào đáy mắt. Ánh mắt kia tựa như lúc ở trên thềm đá thí luyện của Thiên Môn Sơn nhìn lên, nhìn về phía không có một bóng người dưới tán ngọc lan, tựa như ánh mắt trên Luận Đạo Đài trăm ngàn ngày xa xa nhìn tới, ánh mắt cực kỳ tương tự.
Chẳng lẽ……
Linh quang chợt lóe, giây lát lướt qua, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào cũng không biết chính mình vừa mới cùng tia chớp lóe lên xuyên thành manh mối kia chỉ hướng về phía nơi nào.
Trước khi Minh Trạm bế quan đánh sâu vào Kim Đan, vì củng cố căn cơ, từng xuống núi rèn luyện một lần, Sở Mộ Nhiễm một đường đi theo hắn, càng xem càng hãi hùng khiếp vía. Minh Trạm thích độc lai độc vãng, dám nhận ủy thác thông thường phải giao cho một đội nhân mã, một mình đi trừ ma thú làm hại một phương. Lúc này hắn mới biết được vì cái gì Minh Trạm sẽ có biệt hiệu mặt lạnh sát thần —— cùng ma thú triền đấu bị cắn cánh tay, thế nhưng giống như không cảm giác được đau đớn, hắn vững vàng bình tĩnh, một tay nhất kiếm đâm thủng đầu ma thú đem ma thú chém giết. Nếu trễ thêm một khắc, cánh tay kia của hắn đã bị ma thú cắn đứt nuốt mất.
Quả quyết cỡ này, Sở Mộ Nhiễm cam bái hạ phong.
Đại chiến kết thúc, Minh Trạm thở hồng hộc ngồi tại chỗ, mắt cũng không chớp mà kéo xuống quần áo dính vào trong thịt, sau khi dùng thuốc bột cầm máu lại kéo áo lên trở lại sơn môn.
Con suối ở Tập Tú Phong thông hướng với Đệ Tử Ngọa dùng để cung cấp nước cho đệ tử uống, nếu dùng nước nơi đó rửa miệng vết thương nhất định sẽ làm bẩn dòng nước, hắn đành đến chỗ thác nước sau núi rửa vết thương, trùng hợp ngày đó Sở Mộ Nhiễm cũng đang ở sau núi đả tọa.
Khi đó hắn vào Kim Đan được mấy tháng, trong mắt hắn so với lúc Trúc Cơ khác biệt rất lớn, đúng là thời điểm tâm tình sảng khoái, phát hiện có người tiến vào sau núi, trợn mắt liền thấy một người áo đen thân hình đĩnh đạt hướng thác nước đi tới, nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay hắn không lắc lư theo mỗi bước đi, mảnh vải đầu vai rách nát, tựa như bị cái gì tẩm ướt, một vùng máu đỏ sậm chảy từ chỗ da bị lộ ra.
Thiên Môn Sơn là nơi an bình, có kết giới hộ sơn, bất kể là tà ma ngoại đạo yêu thú ma thú gì đều không vào được, như thế nào lại có người bị trọng thương đến chỗ này? Sở Mộ Nhiễm từ trên cao nhìn xuống, nhìn người áo đen đem bội kiếm đặt bên người, cởi ra áo ngoài, miệng vết thương dữ tợn sâu đến thấy xương tức khắc lộ ra, xem một cái liền cảm thấy chỗ trên bả vai mình cũng nhói đau.
Nước chảy trên bả vai xua đi máu đen đã kết vảy, lập tức lại có máu mới chảy ra, dọc theo cánh tay đi xuống, Minh Trạm nhấp môi trắng bệch, múc một chút lại một chút nước đem miệng vết thương rửa sạch sẽ, lần thứ hai lấy ra thuốc bột, nhưng mà bởi vì lúc trước từng ngắn ngủi cầm máu đã dùng hơn phân nửa, lúc này chỉ có thể đắp một tầng thuốc mỏng, rất mau đã bị máu chảy ra làm trôi đi. Hắn dừng một chút, đem áo trong cởi ra xé rồi coi như miếng vải băng bó miệng vết thương, nhưng chỉ hơi dùng lực một chút, máu chảy càng nhiều, rất mau đã đem cánh tay hắn nhuộm đỏ.
Cách thác nước không xa trên thạch đài bỗng truyền đến một đạo âm thanh: “Ngươi muốn chảy máu đến chết sao?” Sau đó là tiếng vang nhỏ, có người ở sau lưng hắn rơi xuống đất.
Minh Trạm vốn dĩ chỉ là nhíu mày, nghe âm thanh kia sắc mặt liền biến đổi, cái tay còn hoàn hảo kia chậm rãi nắm chặt, cả người giống như pho tượng, muốn xoay người, thoáng vừa động lại dừng, cuối cùng chỉ có thể cứng nói:
“…… Sở sư huynh.”
Thiên Môn Sơn từ trên xuống dưới không có người không biết Sở Mộ Nhiễm, hắn nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, đi đến chỗ cách Minh Trạm một khoảng xa mới dừng lại. Người trước mặt một bộ áo đen, sắc mặt vì mất máu nên tái nhợt, vì thế mặt mày càng hiện vẻ đen tối, đặc biệt là đôi mắt đen, lãnh duệ lại thâm thúy. Quần áo là màu đen, tóc là màu đen, mặt mày là màu đen, ngay cả hơi thở quanh thân cũng tựa như màu đen, như là một thanh cổ kiếm dấu diếm phong mang, sắc bén mà tiêu điều, thâm trầm mà đông lạnh.
Hình như…… Có chút quen mặt?
Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe ở trong đầu Sở Mộ Nhiễm rồi qua, không tinh tế đi nghiền ngẫm.
Khoảng cách gần xem miệng vết thương trên vai Minh Trạm càng thêm đáng sợ, vừa rồi người này vậy mà dám thô bạo xử lý như vậy ——
“Ngươi là đồ ngốc sao?” Sở Mộ Nhiễm không thể tưởng tượng nói.
Hắn “Sách” một tiếng, móc ra một cái bình ngọc rồi mở nút lọ, đang muốn đem thuốc bột đổ xuống miệng vết thương bị xé rách, ai ngờ người trước mặt không biết vì sao lại lui về phía sau trốn.
Hắn tức khắc nổi lửa: “Ta có ý tốt muốn giúp ngươi bôi thuốc, ngươi còn dám trốn?”
Minh Trạm muốn nói lại thôi, đành phải ngừng lại ở nơi xa.
Sở Mộ Nhiễm để bình ngọc phía trên vai Minh Trạm, một bàn tay nhẹ khải một chút trên bụng tròn của bình ngọc, thuốc bột trắng tức thì rào rào rơi xuống, thâm nhập vào bên trong miệng vết thương.
Minh Trạm chỉ cảm thấy bả vai một trận đau đớn, đau đớn qua đi quanh miệng vết thương chỉ còn một mảnh tê dại.
Thuốc bột rất mau ở miệng vết thương chất thành đống, Sở Mộ Nhiễm đang muốn dùng ngón tay thoa đều, người trước mặt chần chờ nói: “Sư huynh……”
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn lộ ra khí thế hung hăng, ngón tay lại nhẹ nhàng rơi trên thuốc bột, từng chút từng chút một thoa đều. Thuốc trong tay hắn so với đệ tử tầm thường mạnh hơn rất nhiều, miệng vết thương không còn đổ máu, cũng không hề đau, chỉ còn lại cảm giác chết lặng.
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm gần ngay trước mắt, một thân áo đỏ đem mặt hắn sáng như tuyết ngọc. Hàng mi dài như màn che, khi mở khi khép, khi thì buông che đôi mắt sáng, khi thì xốc lên đem sơn quang thủy sắc ánh vào trong con ngươi. Hắn tựa hồ có chút khẩn trương, khẽ cắn môi dưới, khống chế lực đạo trên tay bôi thuốc bột. Đầu ngón tay dính bột phấn trắng hòa cùng máu đỏ tươi, như là nở ra một đóa hoa đào nhan sắc diễm lệ.
Toàn bộ miệng vết thương đều bị thuốc bột trắng bao phủ, Sở Mộ Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đem bình thuốc đã đậy nắp kín đưa tới trước mặt Minh Trạm, dặn dò: “Ta chỉ tạm thời giúp ngươi cầm máu, trở về cẩn thận băng bó, nếu ngươi còn muốn giữ cánh tay này, trong vòng mười ngày phải cẩn trọng giữ gìn.”
Minh Trạm không có tiếp bình thuốc, Sở Mộ Nhiễm cũng lười quản, đem bình thuốc ném trên người Minh Trạm, xoay người muốn đi, bỗng nhiên cánh tay bị người kéo lấy.
“Sở sư huynh.”
Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại.
Minh Trạm nhặt lên áo trong nằm trên mặt đất, chọn một chỗ không bị máu nhiễm đỏ, một bước để sát vào, dùng vải dệt trắng ôm lấy đầu ngón tay Sở Mộ Nhiễm, tinh tế mà lau đi những chỗ dơ bẩn.
Đóa đóa hoa đào nở trên áo trong tuyết trắng, Minh Trạm mới nói: “Đa tạ Sở sư huynh.”
Xúc cảm trên đầu ngón tay hãy còn, Sở Mộ Nhiễm nhíu nhíu mày, cảm thấy không khí có chút cổ quái, nhưng mà hắn luôn luôn không muốn nghĩ nhiều tới chuyện của người khác, không có nhiều lời, rời đi sau núi.
Lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt Minh Trạm trong ấn tượng của Sở Mộ Nhiễm, mấy tháng sau, Minh Trạm xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, liền đoạt đi danh hiệu đệ nhất thiên tài ở Thiên Môn Sơn của hắn, đố kỵ của hắn vì vậy mà nảy mầm, đẩy hắn từ đỉnh núi cao ngã xuống vực sâu.
Năm đó hắn chuyên tâm vì Minh Trạm thoa thuốc, chưa từng chú ý tới biểu tình của Minh Trạm, mà nay nguyên thần hắn bay về mười mấy năm trước ở sau núi Thiên Môn Sơn, đem vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt quý trọng của người áo đen thu vào đáy mắt. Ánh mắt kia tựa như lúc ở trên thềm đá thí luyện của Thiên Môn Sơn nhìn lên, nhìn về phía không có một bóng người dưới tán ngọc lan, tựa như ánh mắt trên Luận Đạo Đài trăm ngàn ngày xa xa nhìn tới, ánh mắt cực kỳ tương tự.
Chẳng lẽ……
Linh quang chợt lóe, giây lát lướt qua, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào cũng không biết chính mình vừa mới cùng tia chớp lóe lên xuyên thành manh mối kia chỉ hướng về phía nơi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook