Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống Thuốc
-
Chương 13
Sau sự kiện xuân dược, Thời Bạc Y sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nhóm đệ tử mới.
Nhưng mà hắn cũng chẳng nhớ nên cũng chẳng hỏi.
Có một số việc, ngàn phòng vạn phòng cũng sẽ chẳng phòng được. Thời Bạc Y vô tình nghe được mấy tên đệ tử tán gẫu về nhóm đệ tử mới.
“Cũng không biết Hạ tiên sinh và hai vị Hộ pháp nghĩ gì, chẳng lẽ nhóm đệ tử mới này thiên tư hơn người sao?”
“Sao lại nói vậy?”
“Ta nghe nói mấy tên này không phải học chương trình sơ cấp mà trực tiếp học luôn điều giáo, hơn nữa bọn họ cũng chuẩn bị được đưa vào phường lý* luôn.”
*Phường lý: khu tập trung của một ngành hoặc một nghề
Đệ tử kia kinh sợ, chuyện này cũng quá nhanh rồi.
Thời Bạc Y mơ mơ màng màng đi tìm Hạ Hàm Tử: “Tiên sinh.”
“Lại đi đâu chơi vậy?” Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ kéo hắn vào lòng, thay hắn lấy cỏ dính trên tóc xuống, chắc là lăn lộn trong sân?
Tuy có mấy đệ tử canh chừng ở đó nhưng Thời Bạc Y lại thích chạy lung tung khắp nơi, không chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lần sau sẽ hạn chế hắn một chút.
“Tiên sinh tiên sinh tiên sinh.” Thời Bạc Y nằm trong lòng y vặn vẹo, trốn không để y nghịch tóc mình.
Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn hắn một cái: “Đừng nghịch.”
Thời Bạc Y học ngoan, chớp đôi mắt ánh nước: “Tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
“Hỏi đi.” Đứa nhỏ này ngày nào cũng có chuyện muốn hỏi, rất nhiều chuyện hắn cũng từng hỏi qua rồi, Hạ Hàm Tử đã quen bị quấy rầy rồi.
“Nhóm đệ tử mới có chuyện gì vây? Bọn họ sẽ vào phường lý? Phường lý là chỗ nào? Ta cũng muốn đi.”
“…” Hạ Hàm Tử đâu đầu, tại sao hắn lại nghe được chuyện này? Cái tên này không có chuyện gì làm thì đi nghe lỏm hả?
“Tiên sinh tiên sinh tiên sinh…”
“Ta nghe thấy rồi.” Hạ Hàm Tử day day thái dương “Đó không phải chỗ tiểu hài tử được đến.”
Đệ tử Hợp Hoan tông thông qua song tu để tu luyện, so với việc xuất môn đi tìm người bầu bạn, nhiều đệ tử thích cuộc sống nhàn nhã hơn. Vì vậy liền có Hợp Hoan phường.
Hợp Hoan phường với thanh lâu cũng chẳng khác nhau mấy, thay vì là khách nhân thì là tu sĩ. Nguyên tắc ở đây là không cần thù lao, mà phần lớn cũng không tiện đi kĩ viện, thế nên vẫn thay thế bằng linh thạch hoặc thiên tài địa bảo linh khí hoặc các loại công pháp. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào, chỉ có người thân thiết mới được Hợp Hoan tông tặng lệnh bài để đi vào.
Thời Bạc Y có Hạ Hàm Tử nên không cần đi tìm những tu sĩ kia “Đôi bên cùng có lợi”, ngay cả kiếp trước hắn thà không tu luyện cũng không nguyện đến đó. Cho nên tu vi kiếp trước của hắn thấp hơn kiếp này rất nhiều, bởi vậy mà cũng dễ dàng bị bắt.
Thời Bạc Y không biết những điều này, nên hắn thấy Hạ Hàm Tử không chịu nhượng bộ nên vô cùng khó chịu.
Hạ Hàm Tử dù có chuẩn bị tâm lý nhưng lại thấy ánh mắt lên án của hắn, y vẫn cảm thấy chột dạ.
“Tiểu Y…”
“Ta muốn đi.” Thời Bạc Y cố chấp.
Làm sao mà được! Trong đấy toàn mấy gia hỏa y phục không chỉnh tề đùa giỡn lưu manh.
Vì muốn gạt đi suy nghĩ của ái nhân, Hạ Hàm Tử quyết định dùng sắc mê hoặc hắn, tay y trượt vào bên trong quần áo Thời Bạc Y, tay nhéo nhéo nhẹ vào eo hắn.
“Tiểu Y.” Y hôn lên vành tai Thời Bạc Y “Lát nữa ta dẫn đệ đi, chúng ta song tu trước có được không?”
Thời Bạc Y run rẩy không nói lên lời ôm cổ y:” “Ưm… Ngài không được đổi ý…”
“Được, không đổi.” Chỉ cần để hắn ngủ là được, chờ đến lúc hắn dậy thì cũng đến ngày mới, cũng sẽ quên mất chuyện hôm nay.
Nghĩ tới đây, lại nhớ mấy ngày vừa rồi điên cuồng, Hạ Hàm Tử lo lắng liệu y có đủ sức làm Thời Bạc Y ngủ được hay không.
Ai nha, đến giờ uống thuốc rồi.
Nhưng mà hắn cũng chẳng nhớ nên cũng chẳng hỏi.
Có một số việc, ngàn phòng vạn phòng cũng sẽ chẳng phòng được. Thời Bạc Y vô tình nghe được mấy tên đệ tử tán gẫu về nhóm đệ tử mới.
“Cũng không biết Hạ tiên sinh và hai vị Hộ pháp nghĩ gì, chẳng lẽ nhóm đệ tử mới này thiên tư hơn người sao?”
“Sao lại nói vậy?”
“Ta nghe nói mấy tên này không phải học chương trình sơ cấp mà trực tiếp học luôn điều giáo, hơn nữa bọn họ cũng chuẩn bị được đưa vào phường lý* luôn.”
*Phường lý: khu tập trung của một ngành hoặc một nghề
Đệ tử kia kinh sợ, chuyện này cũng quá nhanh rồi.
Thời Bạc Y mơ mơ màng màng đi tìm Hạ Hàm Tử: “Tiên sinh.”
“Lại đi đâu chơi vậy?” Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ kéo hắn vào lòng, thay hắn lấy cỏ dính trên tóc xuống, chắc là lăn lộn trong sân?
Tuy có mấy đệ tử canh chừng ở đó nhưng Thời Bạc Y lại thích chạy lung tung khắp nơi, không chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lần sau sẽ hạn chế hắn một chút.
“Tiên sinh tiên sinh tiên sinh.” Thời Bạc Y nằm trong lòng y vặn vẹo, trốn không để y nghịch tóc mình.
Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn hắn một cái: “Đừng nghịch.”
Thời Bạc Y học ngoan, chớp đôi mắt ánh nước: “Tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
“Hỏi đi.” Đứa nhỏ này ngày nào cũng có chuyện muốn hỏi, rất nhiều chuyện hắn cũng từng hỏi qua rồi, Hạ Hàm Tử đã quen bị quấy rầy rồi.
“Nhóm đệ tử mới có chuyện gì vây? Bọn họ sẽ vào phường lý? Phường lý là chỗ nào? Ta cũng muốn đi.”
“…” Hạ Hàm Tử đâu đầu, tại sao hắn lại nghe được chuyện này? Cái tên này không có chuyện gì làm thì đi nghe lỏm hả?
“Tiên sinh tiên sinh tiên sinh…”
“Ta nghe thấy rồi.” Hạ Hàm Tử day day thái dương “Đó không phải chỗ tiểu hài tử được đến.”
Đệ tử Hợp Hoan tông thông qua song tu để tu luyện, so với việc xuất môn đi tìm người bầu bạn, nhiều đệ tử thích cuộc sống nhàn nhã hơn. Vì vậy liền có Hợp Hoan phường.
Hợp Hoan phường với thanh lâu cũng chẳng khác nhau mấy, thay vì là khách nhân thì là tu sĩ. Nguyên tắc ở đây là không cần thù lao, mà phần lớn cũng không tiện đi kĩ viện, thế nên vẫn thay thế bằng linh thạch hoặc thiên tài địa bảo linh khí hoặc các loại công pháp. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào, chỉ có người thân thiết mới được Hợp Hoan tông tặng lệnh bài để đi vào.
Thời Bạc Y có Hạ Hàm Tử nên không cần đi tìm những tu sĩ kia “Đôi bên cùng có lợi”, ngay cả kiếp trước hắn thà không tu luyện cũng không nguyện đến đó. Cho nên tu vi kiếp trước của hắn thấp hơn kiếp này rất nhiều, bởi vậy mà cũng dễ dàng bị bắt.
Thời Bạc Y không biết những điều này, nên hắn thấy Hạ Hàm Tử không chịu nhượng bộ nên vô cùng khó chịu.
Hạ Hàm Tử dù có chuẩn bị tâm lý nhưng lại thấy ánh mắt lên án của hắn, y vẫn cảm thấy chột dạ.
“Tiểu Y…”
“Ta muốn đi.” Thời Bạc Y cố chấp.
Làm sao mà được! Trong đấy toàn mấy gia hỏa y phục không chỉnh tề đùa giỡn lưu manh.
Vì muốn gạt đi suy nghĩ của ái nhân, Hạ Hàm Tử quyết định dùng sắc mê hoặc hắn, tay y trượt vào bên trong quần áo Thời Bạc Y, tay nhéo nhéo nhẹ vào eo hắn.
“Tiểu Y.” Y hôn lên vành tai Thời Bạc Y “Lát nữa ta dẫn đệ đi, chúng ta song tu trước có được không?”
Thời Bạc Y run rẩy không nói lên lời ôm cổ y:” “Ưm… Ngài không được đổi ý…”
“Được, không đổi.” Chỉ cần để hắn ngủ là được, chờ đến lúc hắn dậy thì cũng đến ngày mới, cũng sẽ quên mất chuyện hôm nay.
Nghĩ tới đây, lại nhớ mấy ngày vừa rồi điên cuồng, Hạ Hàm Tử lo lắng liệu y có đủ sức làm Thời Bạc Y ngủ được hay không.
Ai nha, đến giờ uống thuốc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook