Trở về phòng bệnh, mùi thuốc kháng sinh đã ngập tràn khoang mũi, không gian tĩnh lặng nghe rõ cả tiếng rọt rọt nước trong dây truyền dịch, Nhìn cô gái với sắc mặt xanh xao trên giường, Thiên băng lặng người vài giây nghĩ về lần đầu tiên gặp khả khả rồi trở thành bạn của nhau. Mẹ nuôi của cô ấy đã qua đời năm ngoái, khi còn sống bà vô cùng yêu thương khả khả một vết xước trên người cô cũng khiến bà sốt sắng, vì thế khả khả hầu như chẳng bao giờ bị thương. Lại nhắc đến mẹ nuôi của khả khả, bà tìm thấy cô trong một khu chợ nghèo ở đó không gian sống rất phức tạp, loại người nào cũng có, những đứa trẻ mồ côi đói khổ và rách nát, khả khả khi đó cũng rất thảm nhưng ở cô luôn toát ra thứ gì đó khác những đứa trẻ kia giống như viên minh châu lẫn vào vũng bùn, người đàn bà đó vừa trải qua nỗi đau mất con vì căn bệnh tim bẩm sinh di truyền, bản thân bà cũng bị bệnh nhưng điều đáng buồn nhất là con gái của bà lại đi trước một bước khi tuổi đời còn quá trẻ, bà đã vô tình tìm thấy khả khả trong hoàn cảnh ấy, cô bé vừa mất cha mẹ, còn bà thiếu vắng đứa con. Có lẽ bởi thế nên cả hai đã vô cùng hoà hợp và yêu thương nhau, khi còn trẻ bà ước mơ trở thành người mẫu nhưng vì trái tim yếu ớt của mình bà không thể thực hiện nó, khác với bà và con gái của bà khả khả có một trái tim khoẻ mạnh, một vóc dáng đáng mơ ước vì vậy bà đã hướng cho khả khả một hướng đi mới. Với niềm đam mê, khao khát cùng quyền lực của mình, người mẹ nuôi ấy đã biến khả khả thành một siêu mẫu nổi tiếng, không thể phụ nhận sự thành công vượt mức mong đợi một phần lớn cũng là nhờ vào sự nỗ nực, cố gắng của khả khả.

Miên man suy nghĩ Thiên Băng ngủ thiếp bên cạnh giường lúc nào cũng không hay, lúc sau khi thuốc mê dần hết khả khả đụng mình thức dậy, cô liếc mắt nhìn xung quanh phòng rồi lại mập mờ nhìn cô gái đang say giấc ngủ, nhìn Thiên Băng

khả khả lặng người cô đưa tay vuốt vài sợi tóc của nó, khoé mắt nóng nóng ẩm ướt không biết lúc đó đã suy nghĩ những gì nhưng biểu hiện bên ngoài rất lạ, khả khả vùi mặt vào chăn giống như rất tủi thân, cử động của cô cũng khiến nó tỉnh giấc, Thiên băng nheo mắt ngồi dậy vừa lúc bắt gặp khả khả đang khóc, thành ra nó có chút lo lắng vì ít bị thương nên có khi sẽ không thể chịu đau được: “sao vậy? Sao lại khóc? Còn đau lắm sao?”

Nhận ra nó đã tỉnh khả khả mới gượng cười nhìn Thiên Băng, cô nhẹ nhàng đáp lại: “chị ổn, nhìn thấy em không sao? Chị rất mừng”

Nó lườm cô một cái thật dài: “lần sau đừng có như vậy nữa” nói rồi thiên băng đi qua lấy tô cháo từ máy giữ nhiệt đồ ăn: “đói rồi phải không, ăn cháo nhé? Để còn lấy sức”

Khả khả chẳng mấy quan tâm đến lời nó nói miệng mấp máy: “Tư Hữu từ trước đến nay vẫn là kẻ khó lường hắn chẳng sợ ai, lần sau em đừng có khinh địch như vậy, ai cũng phải đề phòng”

“Nhớ rồi, như vậy được chưa? Nào mau ăn thôi” nó nhanh nhẹn đến bón từng miếng cháo cho khả khả ăn, sau khi dùng sữa tráng miệng cũng là lúc bác sĩ vào khám lại.

15 phút sau...

Bác sĩ trở ra, sau khi xác nhận bệnh tình của cô ấy không có gì nghiêm trọng nó mới vào bên trong.

Vừa vào phòng đã thấy khả khả ngồi trên chiếc xe lăn đặt trước cửa sổ, nhìn từ phía sau trông cô thật nhỏ bé, gió từ bên ngoài thổi vào mơn man, đùa nghịch từng nọn tóc. Thiên băng túm lấy chiếc chăn mỏng trên giường đi đến khoác lên người khả khả rồi ngồi lên thành cửa sổ nhìn ra ngoài, cửa sổ bệnh viện rất lớn lại không có khung sắt nên việc ngắm cảnh rất thuận tiện, khả khả cười nhẹ nhìn nó rồi lại đưa mắt ngắm bầu trời

- thiên băng này, em nhìn xem hôm nay trời nhiều sao thật đấy

- (Ngước mắt lên cao) Phải, thật nhiều, sáng rõ từng chòm, trăng cũng rất sáng nữa

Khả khả cười tươi chỉ tay về phía bầu trời: “em nhìn thấy chòm sao hình chữ w kia không? Đó là chòm sao Casseopia_nữ hoàng của bầu trời đêm, hướng kia là

Leo – The Lion- Chòm sao Sư Tử, còn phía đó còn có cả chòm sao Draco - The Dragon - chòm sao con Rồng, tất cả đều rất đẹp” khả khả kể cho nó nghe về sự tích của những chòm sao mà họ đang nhìn thấy trên bầu trời

Nó hơi bất ngờ về khiến thức thiên văn học của khả khả, cô tỏ ra hiểu rất rõ và rất hứng thú khi nhắc đến những chòm sao.

Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nó, nụ cười trên môi khả khả dần chua xót: “trước đây chị có niềm đam mê rất lớn với thiên văn học, thế nhưng...” nói đến đây cô cười gượng không muốn tiếp tục câu chuyện liền chuyển sang hướng khác:

- Em đã gặp người như thế chưa Băng?

- người như thế? Là ai cơ?

- là người giống như những vì sao ấy, rất đẹp, rất hoàn mỹ, rất lung linh... nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn từ xa khi màn đêm buông xuống và mãi mãi chẳng thể chạm vào... chị đã gặp người như thế rồi.

Khả khả vừa nói vừa cười nhẹ, cô không nhìn nó mà nhìn về phía chân trời nơi các vì sao yếu ớt toả sáng sau bạt ngàn các chòm sao lấp lánh khác.

Cổ họng nó ngẹn ứ lại như có gì đấy đè nén, Thiên Băng nhìn người con gái trước mắt đôi mắt cô ấy phản chiếu những vì sao lấp lánh hay cũng có thể vì dòng lệ chưa thoát khỏi khoé mi nó cũng không biết nữa bởi vì giây phút ấy thật mơ hồ và mông lung, trong đêm tối dưới ánh trăng sáng vời, đôi mắt khao khát tình yêu ấy, đôi mắt lung linh ấy khiến Thiên Băng sợ hãi, nó sợ rằng nếu như người đó cũng là người nó yêu thì phải làm sao đây? Phải làm sao đây...?

————-

Thiên băng rời khỏi bệnh viện khi trời tờ mờ sáng, nhìn trông rất mệt mỏi, bơ phờ vì cả đêm hôm qua không chợp mắt được chút nào, sáng nay nó quyết định về vì khả khả cũng khoẻ rồi không có gì đáng ngại, bác sĩ nói có thể xuất viện sớm, thiên băng cũng đã gọi quản gia nữ của mình đến chăm sóc cô như vậy xem như tạm ổn.

Người lái xe đến đoan nó là A, nhìn thấy ông Thiên Băng có chút áy láy vì ông ta thật sự quan tâm nó, nhưng rồi lại thôi có lẽ vì thật sự quá mệt không quan tâm được nhiều thêm, chuỗi sự việc nối tiếp nhau khiến nó không có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng sức. Khi chiếc xe chở nó rời đi còn chưa khuất, phía xa xa cô gái kia vẫn đứng nhìn theo họ, đôi mắt mở to như vừa thấy điều gì bất ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương