Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2
-
Chương 26: Tân chủ!
Sáng ngày hôm sau Thiên Băng đã có mặt tại Trụ sở chính của tổ chức, lạnh lùng bước qua trước những ánh mắt của nhiều người, bề ngoài nó tỏ ra chẳng quan tâm nhưng trí não vẫn đang hồi tưởng về ngày đầu tiên mình đến nơi này, hôm đó... trời lạnh, tuyết trắng, sủng vật, máu đỏ, ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ thiên băng đều khắc sâu trong kí ức, mỗi lần trở về căn cứ tất cả đều như một luồng gió lạnh thổi nhẹ nhàng nhưng dai dẳng vào trái tim vốn đã buốt giá kia.
“chào! Đại tiểu thư!” Câu chào này vẫn vang lên bên tai trên đường đến phòng họp tạo lên khí thế oai hùng khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, dĩ nhiên nó không để tâm nhưng người phía sau thì có, người đi sau nó khẽ khép mắt, ánh nhìn gian xảo.
Thiên băng dừng bước ở một cánh cửa lớn, người phía sau nó lúc này đưa tay nhấn vào nút đỏ bên cửa cúi gập người “Đại tiểu thư, chúng ta đến rồi”
Nó vào phía bên trong, cánh cửa kép lại người vừa rồi vẫn ở bên ngoài.
Đây căn bản giống một chiếc thang máy bình thường mà thôi, chuyển động một hồi cái thang máy ấy cuối cùng cũng đứa nó đến phòng họp dưới tầng hầm.
Nó bình thản bước vào phòng họp với phong thái lãnh đạm
Người ngồi chính giữa, cao nhất là Lão Đại bên cạnh có một chiếc ghế trống, phía dưới là những người nắm trức vị quan trọng trong tổ chức khoảng 20 người, hầu hết đều là các vị trưởng bối.
Người ngồi đầu tiên phía dưới bên tay trái của Lão Đại là Viên thúc người này năm xưa đã thua tâm phục khẩu phục trong tay ông nó, bên cạnh Viên thúc là một chàng trai tầm 25 tuổi,
Người này nó biết, tên là Vinh kỷ tráu trai đích tôn của Viên thúc cũng là đối thủ lớn của nó trong lần tranh vị trí “Tân Chủ” này, chẳng qua Thiên băng không để họ vào mắt.
Nó lạnh nhạt bước đến ngồi vị trí đầu tiên bên tay phải Lão Đại, đối diện với viên thúc, mấy vị trưởng bối còn lại vừa thấy đứa trẻ ưu tú đến liền mỉm cười: “Thiên Băng! cháu đến rồi, như vậy là đông đủ chúng ta bắt đầu đi”
Lão Đại phía trên ho khan một tiếng dựa lưng vào chiếc ghế quyền lực, ánh mắt hép lại đanh thép, lần này vị trí “Tân Chủ” sẽ theo truyền thống tiến hành, những người muốn tham gia đến Cửu tháp phía tây trong đó đã bố trí hết tất thảy mọi thứ mà đời Tân Chủ nào cũng phải trải qua, nếu như còn mạng đến toà tháp thứ 9 những người còn sống tiếp tục giao đấu, ở đó chỉ có một con đường ra duy nhất dành cho người sống xót duy nhất, người đủ bản lĩnh sinh tồn sẽ là “Tân Chủ”.
Lão Đại theo nghi lễ đứng lên dang rộng hai tay: “ta tuyên bố tuyển chọn TÂN CHỦ chính thức bắt đầu”
———————————————————————————
“Thiên băng, lần này chúng ta là đối thủ một sống một chết, vẫn muốn đấu?” vinh kỷ lên tiếng trước khi nó bỏ đi
Cuộc họp đã kết thúc nó không còn lí do ở lại, vinh kỷ đột nhiên hỏi như vậy Thiên băng cười mỉa: “sao vậy? Thương hoa tiếc ngọc hay sao?” Nhìn Vinh kỷ bằng ánh mắt khinh bỉ, loại người trăng hoa dơ bẩn như vậy trong đầu chỉ có dục vọng biến thái hành hạ nữ nhân như hắn cũng xứng làm đối thủ của nó sao? Thật không biết còn có thủ đoạn gì muốn dùng đây.
Vinh kỷ cười nhạt: “chẳng qua sợ Nghuyễn Thị không còn người thừa kế thôi”
Tiếp đó Hắn ta tiến sát vào nó: “là lo lắng thật sự đấy! Sự thật thì... tôi thông minh hơn bề ngoài của mình đấy”
Thiên băng nhếch mép tạo thành nụ cười bán nguyệt ma mị đưa tay nâng cằm nam nhân trước mắt lên: “Viên gia các người chẳng phải cũng không cần vị thiếu gia duy nhất này hay sao? Như nhau thôi, Chẳng qua... tôi cũng muốn nếm thử cái thứ gọi là thông minh, biến thái ti tiện này của anh đấy”
Vinh kỷ đen mặt tức giận, cục tức này không thể nuốt trôi được như hòn đá đặt trước ngực, hắn lườm nó.
Thiên băng dùng lực hất mặt hắn lệch ra một bên, lấy chiếc khăn tay chùi kĩ từng ngón tay rồi vứt xuống đất trước mặt Vinh kỷ khiêu khích hắn ta sau đó cao ngạo bước đi.
Vinh kỷ cười nhạt cúi xuống nhặt chiếc khăn tay rồi đưa lên mũi hít một hơi dài: “tiểu mĩ nhân, nhất định tôi sẽ cho em nếm thử ti tiện, biến thái của tôi ha!”
Phía sau vinh kỷ có tiếng bước chân đó là viên thúc, ông ta đã ở phía sau nghe hết toàn bộ câu chuyện nên mặt cũng đỏ lên vì tức, đó là chuyện đương nhiên đứa nhỏ kia quá kiêu nhạo chưa bao giờ đặt viên gia vào mắt, lần này ông nhất định để nó sống không bằng chết
viêm thúc nhìn cháu trai của mình rồi nóng giận: “con nhỏ đó tưởng rằng mình giỏi lắm sao, ta nói con nghe không việc gì phải sợ
lúc trước khi con bé đó cùng Hàn vũ và Lãnh phong giao đấu, ta đã nhìn ra
quả thực là hai đứa ấy nhường con nhóc đó, hừ! ta tưởng lãnh Phong và Hàn vũ sẽ tham gia lần tranh vị này như vậy nguy hiểm cho con nhưng giờ thì tốt rồi chỉ có con nhóc ấy rất dễ đối phó. Cửu tháp phía tây là nơi tách biệt hơn nữa lại còn giam giữ thứ đó, quả thực rất có lợi cho chúng ta, lần này nhất định sẽ khiến cho Lão Đại tuyệt tự, tuyệt tôn”
Vĩnh kỷ cười bí hiểm: “kể ra phải cảm ơn đến bà cố nội rồi”
Hắn chỉ nói duy nhất một câu đó rồi đút tay vào túi quần rời đi.
Hai người viên gia bọn họ không phải khinh thường địch mà là nắm trong tay át chủ bài, còn về phía Thiên Băng tuy có chút coi thường đối phương nhưng cũng là suất phát từ điểm đánh giá đối phương rất tốt của ban thân, có điều nó không tin vào cái gọi là truyền thuyết những điều dị biến khó tin đều chưa bao giờ để ý đến, đây sẽ là một sai lầm của Thiên băng.
“chào! Đại tiểu thư!” Câu chào này vẫn vang lên bên tai trên đường đến phòng họp tạo lên khí thế oai hùng khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, dĩ nhiên nó không để tâm nhưng người phía sau thì có, người đi sau nó khẽ khép mắt, ánh nhìn gian xảo.
Thiên băng dừng bước ở một cánh cửa lớn, người phía sau nó lúc này đưa tay nhấn vào nút đỏ bên cửa cúi gập người “Đại tiểu thư, chúng ta đến rồi”
Nó vào phía bên trong, cánh cửa kép lại người vừa rồi vẫn ở bên ngoài.
Đây căn bản giống một chiếc thang máy bình thường mà thôi, chuyển động một hồi cái thang máy ấy cuối cùng cũng đứa nó đến phòng họp dưới tầng hầm.
Nó bình thản bước vào phòng họp với phong thái lãnh đạm
Người ngồi chính giữa, cao nhất là Lão Đại bên cạnh có một chiếc ghế trống, phía dưới là những người nắm trức vị quan trọng trong tổ chức khoảng 20 người, hầu hết đều là các vị trưởng bối.
Người ngồi đầu tiên phía dưới bên tay trái của Lão Đại là Viên thúc người này năm xưa đã thua tâm phục khẩu phục trong tay ông nó, bên cạnh Viên thúc là một chàng trai tầm 25 tuổi,
Người này nó biết, tên là Vinh kỷ tráu trai đích tôn của Viên thúc cũng là đối thủ lớn của nó trong lần tranh vị trí “Tân Chủ” này, chẳng qua Thiên băng không để họ vào mắt.
Nó lạnh nhạt bước đến ngồi vị trí đầu tiên bên tay phải Lão Đại, đối diện với viên thúc, mấy vị trưởng bối còn lại vừa thấy đứa trẻ ưu tú đến liền mỉm cười: “Thiên Băng! cháu đến rồi, như vậy là đông đủ chúng ta bắt đầu đi”
Lão Đại phía trên ho khan một tiếng dựa lưng vào chiếc ghế quyền lực, ánh mắt hép lại đanh thép, lần này vị trí “Tân Chủ” sẽ theo truyền thống tiến hành, những người muốn tham gia đến Cửu tháp phía tây trong đó đã bố trí hết tất thảy mọi thứ mà đời Tân Chủ nào cũng phải trải qua, nếu như còn mạng đến toà tháp thứ 9 những người còn sống tiếp tục giao đấu, ở đó chỉ có một con đường ra duy nhất dành cho người sống xót duy nhất, người đủ bản lĩnh sinh tồn sẽ là “Tân Chủ”.
Lão Đại theo nghi lễ đứng lên dang rộng hai tay: “ta tuyên bố tuyển chọn TÂN CHỦ chính thức bắt đầu”
———————————————————————————
“Thiên băng, lần này chúng ta là đối thủ một sống một chết, vẫn muốn đấu?” vinh kỷ lên tiếng trước khi nó bỏ đi
Cuộc họp đã kết thúc nó không còn lí do ở lại, vinh kỷ đột nhiên hỏi như vậy Thiên băng cười mỉa: “sao vậy? Thương hoa tiếc ngọc hay sao?” Nhìn Vinh kỷ bằng ánh mắt khinh bỉ, loại người trăng hoa dơ bẩn như vậy trong đầu chỉ có dục vọng biến thái hành hạ nữ nhân như hắn cũng xứng làm đối thủ của nó sao? Thật không biết còn có thủ đoạn gì muốn dùng đây.
Vinh kỷ cười nhạt: “chẳng qua sợ Nghuyễn Thị không còn người thừa kế thôi”
Tiếp đó Hắn ta tiến sát vào nó: “là lo lắng thật sự đấy! Sự thật thì... tôi thông minh hơn bề ngoài của mình đấy”
Thiên băng nhếch mép tạo thành nụ cười bán nguyệt ma mị đưa tay nâng cằm nam nhân trước mắt lên: “Viên gia các người chẳng phải cũng không cần vị thiếu gia duy nhất này hay sao? Như nhau thôi, Chẳng qua... tôi cũng muốn nếm thử cái thứ gọi là thông minh, biến thái ti tiện này của anh đấy”
Vinh kỷ đen mặt tức giận, cục tức này không thể nuốt trôi được như hòn đá đặt trước ngực, hắn lườm nó.
Thiên băng dùng lực hất mặt hắn lệch ra một bên, lấy chiếc khăn tay chùi kĩ từng ngón tay rồi vứt xuống đất trước mặt Vinh kỷ khiêu khích hắn ta sau đó cao ngạo bước đi.
Vinh kỷ cười nhạt cúi xuống nhặt chiếc khăn tay rồi đưa lên mũi hít một hơi dài: “tiểu mĩ nhân, nhất định tôi sẽ cho em nếm thử ti tiện, biến thái của tôi ha!”
Phía sau vinh kỷ có tiếng bước chân đó là viên thúc, ông ta đã ở phía sau nghe hết toàn bộ câu chuyện nên mặt cũng đỏ lên vì tức, đó là chuyện đương nhiên đứa nhỏ kia quá kiêu nhạo chưa bao giờ đặt viên gia vào mắt, lần này ông nhất định để nó sống không bằng chết
viêm thúc nhìn cháu trai của mình rồi nóng giận: “con nhỏ đó tưởng rằng mình giỏi lắm sao, ta nói con nghe không việc gì phải sợ
lúc trước khi con bé đó cùng Hàn vũ và Lãnh phong giao đấu, ta đã nhìn ra
quả thực là hai đứa ấy nhường con nhóc đó, hừ! ta tưởng lãnh Phong và Hàn vũ sẽ tham gia lần tranh vị này như vậy nguy hiểm cho con nhưng giờ thì tốt rồi chỉ có con nhóc ấy rất dễ đối phó. Cửu tháp phía tây là nơi tách biệt hơn nữa lại còn giam giữ thứ đó, quả thực rất có lợi cho chúng ta, lần này nhất định sẽ khiến cho Lão Đại tuyệt tự, tuyệt tôn”
Vĩnh kỷ cười bí hiểm: “kể ra phải cảm ơn đến bà cố nội rồi”
Hắn chỉ nói duy nhất một câu đó rồi đút tay vào túi quần rời đi.
Hai người viên gia bọn họ không phải khinh thường địch mà là nắm trong tay át chủ bài, còn về phía Thiên Băng tuy có chút coi thường đối phương nhưng cũng là suất phát từ điểm đánh giá đối phương rất tốt của ban thân, có điều nó không tin vào cái gọi là truyền thuyết những điều dị biến khó tin đều chưa bao giờ để ý đến, đây sẽ là một sai lầm của Thiên băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook